Sau khi lãnh trọn một cú tát từ Manon, tôi trở về nhà trọ với tâm trạng nặng nề, Amanda-san và những người khác thấy tôi có vẻ mặt ủ rũ nên hỏi chuyện gì đã xảy ra trong bữa tối.
"Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa, con dám cá là Manon ghét anh ấy vì cố giở trò đồi bại thôi."
"Không, Meisa-chan, anh là một quý ông nên sẽ không làm ra mấy chuyện đó đâu."
"Vậy rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Nhìn cậu ủ rủ thế kia, ăn uống mất cả ngon, giải thích xem nào."
"Uh..chuyện là..."
Lảng tránh màn truy hỏi của hai chị em dekoboko, tôi kể lại chuyện mình được Manon rủ lên tường thành, nhưng vì không chịu nổi bầu không khí hường phấn nơi đây nên đành trở về, trên đường về tôi bị Beatrice trêu chọc khiến Manon giận dỗi bỏ đi. Mọi người lúc đó còn cười nhạo tôi nữa.
Tôi không thể kể rằng Beatrice đã hôn mình được.
"Chuyện này chẳng vui chút nào. Ngày mai gặp lại Manon chắc ngại chết mất."
"Ahaha, xin lỗi, xin lỗi, nhưng chẳng phải Manon-chan mới là người hiểu lầm ở đây sao?"
"Đúng vậy đấy, tớ chỉ nhận lời chữa trị cho Beatrice thôi mà."
Khi tôi vừa nói xong câu đó, mọi người im lặng, không còn cười nữa.
"Kent, ý anh chữa trị là sao?"
"Ủa? Anh đã nói với em là anh dùng được ma thuật thuộc tính ánh sáng rồi mà?"
"Hả! Xạo! Anh đúng là mặt dày dù chỉ là Kent!"
"Ê? Ê? Em có ý gì đấy?"
Amanda-san và Meisa-chan đều đã biết về danh tính của tôi, nhưng Meline-san thì chưa, nên chị ấy có vẻ không hiểu chuyện tôi nói.
Thế là tôi đành kể lại chuyện mình được triệu hồi từ thế giới khác đến và có thể sử dụng ma thuật.
"Cô nghe Donovan-san nói đó chỉ là việc ngài Klaus nhờ, nhưng cháu thật sự chữa trị cho Beatrice-chan sao?"
"Hmm...ờ thì, cô có thể coi là vậy."
Amanda-san có vẻ ngạc nhiên bởi cô ấy không hề biết rằng tôi có thể sử dụng ma thuật chữa lành.
"Nhưng khoan, Beatrice-chan lẽ ra phải được trị liệu sư chữa cho mới đúng chứ? Sao lại là em, Kent?"
Chà, không có gì lạ khi Meline-san lại hỏi câu đó.
Dù sao cũng là con gái lãnh chúa, nghĩ theo lẽ thường thì làm gì có chuyện đến lượt tôi.
"Um...hình như do trị liệu sư kia đã bó tay, nên ngài ấy mới đánh liều đặt cược vào khả năng cuối cùng này...?"
"Ehhh..."
Nghề trị liệu có vẻ như là một nghề đòi hỏi kinh nghiệm, và người ta sẽ chẳng đời nào nghĩ rằng một đứa nhóc như tôi lại có thể làm được.
Thật khó để hình dung ra cái tình huống mà một trị liệu sư lại bỏ cuộc.
"Vậy Beatrice-chan mắc phải bệnh gì thế?"
"Là bệnh thối rữa."
"Eeeeeeeee!"
Wow, cả ba người ngạc nhiên đến mức không đứng dậy nổi.
Tiện nói luôn thì bệnh thối rữa là vô phương cứu chữa.
"Kent, chuyện này có thật không?"
"Vâng, cháu đâu cần nói dối làm gì...nhưng cháu cũng không muốn gây sự chú ý đâu...Mọi người đừng có kể cho ai khác biết nhé..."
Triệu hồi một núi bông ở bãi tập hội...Dùng ma thuật tấn công mà không cần niệm chú...Bị Beatrice hôn ngay trước bàn dân thiên hạ...Nếu mà còn nói là không nổi bật thì quá vô lý. Tôi nghĩ nó sẽ xảy đến, nhưng tôi cũng không cần phải cố gắng để thu hút sự chú ý làm gì.
"Mẹ, con thấy anh Ken giả trân quá à..."
"Con bé này, con nói vớ vẩn gì thế hả...nhưng mà, thật ra cũng khó mà tin được..."
"Không, Amanda-san, đừng có phủ nhận nó như thế chứ."
Ờm, không hiểu sao, bị ba người nhìn với ánh mắt trách móc thế này khiến tôi thấy khó chịu.
"Vậy ra...Kent không chỉ tốt bụng, mà còn là một đứa trẻ có năng lực nữa, thảo nào Manon-chan lại..."
"Gunuu...Mặt anh dày thật đấy dù chỉ là Kent thôi..."
"Nufufu, trông thế thôi, chứ anh đây cũng giỏi lắm đó Meisa-chan."
"Kii... Anh chỉ là Kent thôi, mặt dày, vô liêm sỉ, cơ mà chị Manon đã từ chối anh rồi đấy thôi!"
"Guha...đúng là vậy thật..."
"Thôi nào, hai đứa ngày mai phải gặp nhau nói chuyện cho đàng hoàng đấy, nào nào, ăn nhanh lên đi, giờ cháu cũng có làm được gì đâu."
Nghĩ đến chuyện ngày mai là tôi lại thấy chán nản, nhưng bây giờ đúng là hiện tại tôi cũng đâu làm gì được, thôi thì cứ tập trung ăn vậy.
Thì đó, tôi đang ăn đây, đang ăn mà.
Thực đơn tối nay là món súp gà đậu Korhi.
Đậu Korhi là một loại đậu lớn cỡ chừng 5cm và có thể bảo quản được lâu khi phơi khô.
Những hạt đậu Korhi khô này khi được ninh trong súp gà sẽ nở ra rất nhiều, chỉ riêng nước súp thôi cũng đủ làm chúng phình to.
"Coi kìa, cháu không cần phải ăn vội thế đâu, ăn thế thì còn cảm nhận được vị gì nữa? Cứ như nuốt chửng vậy."
"Đâu có, cháu vẫn đang thưởng thức hương vị khi ăn mà..."
"Sao thế? Có khi nào có thứ gì lạ bị trộn vào không?"
"Đúng! Phải rồi, chỉ cần cho cô ta nếm nó!"
Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu tôi.
"Hả? Thằng nhóc này, nói linh tinh gì thế, bộ cháu không thích cách cô nêm nếm đến vậy hả?"
"Không phải vậy đâu, chỉ là cháu vừa tìm ra đáp án cho thứ cháu đã suy nghĩ bấy lâu nay, cảm ơn cô Amanda-san."
"Hmm...cô cũng chẳng hiểu cháu đang nói gì nữa, nhưng hy vọng là nó giải quyết được vấn đề của cháu."
"Vâng, cháu có thể trả thù với thứ này... "
Sau bữa tối, hãy lập ra một kế hoạch và thực hiện nó ngay trong tối nay.
"Mẹ ơi, mặt anh Kent trông gian quá..."
"Kent, cháu không có ý định trả thù Beatrice đó chứ?"
"Eh, không, người mà cháu muốn trả thù là ả công chúa độc ác của Resenburg cơ."
"Cháu định làm gì để trả thù cô công chúa đó?"
"À...cháu sẽ không làm hại hay giết cô ta đâu, chỉ là quấy rối thôi, dù cháu có nói là trả thù đi nữa thì cũng chỉ có vậy thôi."
"Cháu nói thật chứ?"
"Thật mà, không cần phải lo cho cháu đâu."
"Ừm, vậy thì tốt, nhưng mà...đừng có làm gì nguy hiểm đấy nhé."
"Vâng, cháu biết rồi."
Sau bữa tối, tôi trở về phòng và yêu cầu Fred và Basten, những người đang đi trinh sát, quay lại.
(Tối nay, ta sẽ đánh trả Camilla!)
(Huh, cuối cùng ngài cũng quyết định hãm hiếp cô ta rồi sao?)
(Không, ta sẽ không làm thế, ta chỉ muốn gây ra cho ả ta một chút tổn thương về tinh thần thôi.)
(Vậy ngài có kế gì...? Nói tôi nghe...)
(Cả tôi nữa, Kent-sama.)
(Đơn giản thôi, cho Camilla uống thuốc ngủ rồi quấy rối khi ả ta ngủ.)
(Ngài định lột truồng cô ta rồi đem treo lên trần nhà à?)
(Không Reinhardt, ta sẽ không làm chuyện cực đoan đến thế đâu.)
(Cơ mà ngài định làm cách nào chuốc thuốc cô ta..?)
(Ném thẳng vào dạ dày cô ta thôi.)
Vị đắng của thuốc vốn là trở ngại lớn nhất khi dùng thuốc ngủ.
Tuy nhiên, nếu nghĩ kỹ lại thì tôi có thể đi đến bất cứ đâu trong bóng tối.
Tôi hoàn toàn có thể ném thuốc thẳng vào dạ dày họ, giống như cái lần ở phòng khám Lastock, khi tôi trực tiếp xoa bóp tim đứa bé bị ngưng tim.
Nếu làm theo cách này, họ sẽ ngủ thiếp đi mà không hề cảm thấy vị đắng.
(Tôi hiểu rồi, ngài hẳn đã có tính toán rồi nhỉ.)
(Đúng không?)
(Camilla tối nào cũng uống một ly rượu trước khi ngủ...đó chính là cơ hội...)
(Được, chúng ta sẽ ra tay vào lúc đó.)
Sau một cuộc họp chớp nhoáng, chúng tôi di chuyển đến doanh trại Lastock.
Hôm nay là ngày nghỉ nên các hiệp sĩ cũng được nghỉ, và đám bạn cùng lớp của tôi không có buổi huấn luyện nào cả.
Trước khi thực hiện kế hoạch trả thù Camilla, tôi đã nhìn qua phòng lớp trưởng và thấy Anh Hùng Tập Sự đang ở đó.
Celia đứng sau lưng cậu ta, còn Erna thì đứng sau lớp trưởng.
"Tôi không biết Asakawa-san nghĩ gì, nhưng chừng nào tôi còn đeo chiếc vòng tay này, tôi buộc phải tuân theo."
"Takayama-kun, cậu có thể dùng được ma thuật lợi hại như vậy, sao cậu không lên tiếng để mọi người được đối đãi tốt hơn?"
"Không, không phải là tôi làm gì, tôi đã nhiều lần yêu cầu họ đối xử với mọi người tốt hơn, nhưng họ chỉ bảo rằng việc đối xử với những kẻ vô dụng như vậy là điều hiển nhiên..."
"Điều đó quá tàn nhẫn, bảy người đã chết rồi đấy, Kokubu-kun, Funayama-kun, Nitta-kun, Furuta-kun, Yagi-kun, Kobayashi-san, Sakurai-san, lẽ ra họ sẽ không phải chết nếu vẫn ở Nhật Bản."
"Về chuyện đó...đúng, nhưng tôi đang làm những gì có thể làm mà."
Cậu ta đúng là đang làm những gì có thể thật, làm những chuyện dâm đãng với Ceila cơ mà.
Cạo sạch đầu đi! Đồ Anh Hùng Biến Thái.
"T-tôi...tôi sẽ đi cùng các cậu trong trận chiến tới..."
"Cậ-cậu nói gì vậy hả, nếu Asakawa-san mà xảy ra chuyện gì thì mọi người còn bị đối xử tệ hơn đấy."
"Nhưng...nếu tôi đi, biết đâu các hiệp sĩ Resenburg sẽ thực sự nghiêm túc chiến đấu."
"Có lẽ vậy..."
"Takayama thì sao?"
"Hả, tôi á? Tôi..."
"Cậu không định tham gia vào trận thực chiến sao? Không định bảo vệ mọi người sao?"
"Thì, tôi muốn bảo vệ mọi người...nhưng chỉ khi nào có người bảo tôi đi thôi, tôi đâu thể ép người ta cho mình tham gia được."
Rốt cuộc, cậu đúng là vẫn không không chịu đi mà, Tập Sự ạ!
(Này Reinhardt, nếu là ma thuật của Takayama, cậu ta có đánh bại được orc không?)
(Được, ma thuật lửa của tên Anh Hùng đó có khả năng đánh bại chúng.)
(Nếu cậu ta tham gia vào trận thực chiến, cậu ta sẽ là một thế lực đáng gờm phải không?)
(Đúng, nhưng cậu ta có thể thể hiện được sức mạnh như khi huấn luyện hay không thì...)
(Vậy cậu ta sẽ tham gia chứ?)
(Chắc thế.)
Tuy nhiên, Takayama, tên Anh Hùng Tập Sự đó, cứ lải nhải hết chuyện này đến chuyện khác với lớp trưởng mà nhất quyết không chịu nói rõ là liệu cậu ta có tham gia vào trận chiến hay không.
"Dù sao thì, vì mọi người tôi muốn Asakawa-san hợp tác với Resenburg thêm một chút nữa."
"Tôi không làm được đâu, nếu các người muốn tôi hợp tác, việc đầu tiên cần làm là thay đổi cách đối xử đi đã."
"Hừm...cậu đúng là cứng đầu thật đấy...dù sao, tôi cũng cho cậu lời khuyên rồi đấy."
Dù nói là khuyên nhủ, nhưng chẳng qua vẫn là nói cho có, lớp trưởng có thèm đếm xỉa đến một lời nào đâu.
Cùng với Celia, tên Anh Hùng Tập Sự rời đi, sau khi tiễn họ, lớp trưởng thở dài thườn thượt.
Sau cùng, rốt cuộc cậu ta vẫn không hề nói rõ là mình đứng về phe nào.
Lớp trưởng yêu cầu Erna chuẩn bị nước tắm cho mình.
(Kent-sama, ngài định làm gì?)
(Eh? Làm gì là sao...?)
(Ngài có định nhìn trộm không?)
(Không, không, không... Ta không nghĩ là cần thiết...Oy.)
Reinhardt, anh ta định ám chỉ gì vậy chứ, còn hỏi tôi có định nhìn trộm không nữa, mặc dù tôi chắc chắn là muốn xem...Này.
(Kent-sama...lợi ích...)
(Phải đấy, Kent-sama đang cố gắng hết mình. Nếu việc đó đem lại lời ích thì sẽ không bị trách phạt đâu.)
(Không, không, Fred và Basten, hai người đang nói gì vậy...)
Như tôi nghĩ, chẳng lẽ hiệp sĩ với mấy câu lạc bộ thể thao có liên quan gì tới nhau sao? Cả ba người họ đều đang khuyến khích tôi đi nhìn trộm.
(Kent-sama, có vẻ như người quản lý kia cũng sẽ đi tắm đó.)
(Cuộc trò chuyện trong lúc tắm...ngài nên nghe... )
(Vẻ mặt người quản lý có vẻ khá băn khoăn...)
Thật vậy, Erna đã cau mày suốt cuộc trò chuyện với Anh Hùng Tập Sự.
Có vẻ như là cần phải nghe lén cuộc trò chuyện của họ trong khi tắm đúng không?
Thôi thì, không còn cách nào khác, tôi phải biết họ nói về điều gì.
Đúng như dự đoán, khi vào phòng thay đồ, lớp trưởng không chút do dự cởi đồ ra.
Hai người họ, sau khi cởi bỏ mọi thứ trên người, đối diện nhau trong phòng tắm.
Khi lớp giáp là quần áo bị cởi bỏ, không khí liền trở nên tĩnh lặng đến nghẹt thở, một bầu không khí căng thẳng lan tỏa giữa hai người.
"Thánh nữ, ngài nghiêm túc sao?"
"Tôi nhất định sẽ đi cùng họ trong trận chiến tới."
"Quá nguy hiểm, xin ngài hãy suy nghĩ lại."
"Tôi không muốn..."
Ừ thì, lớp trưởng biết rằng trận thực chiến lần này là một hoạt động giải cứu, nên không có ý định thay đổi quyết định.
Còn Erna thì ngược lại, cô ấy nghĩ rằng trận thực chiến đồng nghĩa với cái chết, nên mới cầu xin lớp trưởng suy nghĩ lại.
Tuy nhiên, lớp trưởng lại không thể tiết lộ cho Erna biết về hoạt động giải cứu, khiến cho mối quan hệ giữa họ trở nên vô cùng bức bối.
Lớp trưởng được Erna giúp tắm rửa và gội đầu, và sau khi lớp trưởng ngâm mình trong bồn tắm lần nữa, Erna mới tắm rửa cho mình, nhưng cả hai người vẫn im lặng suốt.
Bình thường tôi sẽ bị thu hút bởi những chỗ khác nhau, nhưng lần này tôi không thể rời mắt khỏi biểu cảm trên khuôn mặt của hai người vì bầu không khí căng thẳng kia.
Sau cùng, cả hai người vẫn giữ im lặng cho đến khi giờ tắm kết thúc.
Hafu...Nó quá kích thích đối với tôi.
Sau chuyện này, khi Erna đi báo cáo với Camilla, tôi sẽ đến chăm sóc lớp trưởng, nhưng không biết liệu lúc đó tôi có thể đường hoàng đối mặt với cô ấy được không nữa.
Erna nói với lớp trưởng, người vừa trở về phòng khách, trong khi chuẩn bị đồ uống lạnh.
"Tại sao ngài không chịu suy nghĩ lại?"
"Tôi xin lỗi..."
Erna khẽ thở dài trước câu trả lời thẳng thừng của lớp trưởng.
Uống được nửa ly, lớp trưởng đi về phòng ngủ.
Sau khi dọn dẹp ly nước, Erna trở về phòng mình và nhìn lớp trưởng qua lỗ.
Điều bất ngờ là ở đây không chỉ có một lỗ nhìn, mà có đến mấy cái lỗ lận, lại còn được bố trí ở những vị trí rất khó bị lớp trưởng phát hiện nữa.
Thoạt đầu, Erna có vẻ như đang nhìn trộm từ cái lỗ khó phát hiện nhất, và khi xác nhận được vị trí của lớp trưởng, cô ấy mới chọn một lỗ dễ quan sát hơn.
Bước vào phòng ngủ, lớp trưởng, sau khi khoác áo choàng tắm, dường như đang ngồi viết gì đó tại bàn làm việc.
Từ vị trí của chúng tôi không thể nhìn thấy nội dung, nhưng có lẽ đó là nhật ký.
Thỉnh thoảng, cô ấy dừng bút, chống tay lên má và thở dài, gương mặt đầy vẻ u sầu khiến tôi chỉ muốn ôm cô ấy ngay lập tức.
"Mẹ...Bố..."
Uuh... Xin lỗi, tôi lại lạc đề rồi.
Tôi chắc chắn cô ấy đang nghĩ về tôi...Tôi đã tin điều đó.
Phải rồi, cô ấy muốn gặp lại gia đình mình ở Nhật Bản.
Lớp trưởng cất cuốn nhật ký vào ngăn kéo bàn, cởi áo choàng tắm, treo lên lưng ghế, khẽ dụi mắt bằng tay áo ngủ rồi lên giường.
Sau khi quan sát lớp trưởng một lúc qua lỗ nhìn, Erna lặng lẽ rời khỏi phòng mình, rón rén băng qua phòng khách đi ra hành lang.
(Fred, canh chừng nhé, báo cho ta biết trước khi Erna quay lại.)
(Được rồi...Vậy tôi sẽ đi kiểm tra Camilla...)
Sau khi giao việc theo dõi Erna cho Fred, tôi lên tiếng gọi lớp trưởng.
"Y-Yuika..."
"Kent...Cậu ở đâu? Oh!"
Khi tôi bước ra từ bóng tối dưới gầm giường, lớp trưởng liền ôm chầm lấy tôi.
Cô ấy vùi mặt vào cổ tôi, siết chặt vòng tay.
"Xin lỗi, lãnh chúa Volzard đã nhờ tớ giúp ông ấy một việc, nên thời gian gần đây tớ mới không thể đến thăm cậu được."
"Tớ đã lo rằng có chuyện gì đó xảy ra..."
"Xin lỗi, nhưng đừng lo, Volzard an toàn hơn nơi này rất nhiều."
"Ừm...Nhưng tớ vẫn lo, nếu Kent gặp chuyện thì ai sẽ giúp tớ đây..."
"Tớ lo là Yukia sẽ bị quá sức..."
"Xin lỗi, tớ nghĩ là tớ phải làm thôi...vì nếu không mọi người sẽ..."
Phải rồi, lớp trưởng nói cô ấy không thể không làm, nhưng gánh vác mọi người là quá sức...
"Được rồi, vậy thì tớ sẽ hỗ trợ cậu, đừng làm việc quá sức nhé, Yuika."
"Kent...nhưng mà như vậy thì cậu..."
"Chúng ta sẽ thống nhất thời gia, giờ nghỉ trưa và khoảng 4 giờ chiều, ừm, cậu cứ giả vờ chợp mắt đi, rồi tớ sẽ dùng ma thuật chữa lành từ trong bóng tối."
"Kent...Cảm ơn cậu...yêu cậu..."
Lớp trưởng tựa đầu vào vai tôi, ngoan ngoãn để tôi vỗ về.
Kuu... Tôi đã quyết định sẽ đưa cô ấy về nhà trong trận thực chiến sắp tới.
"Lúc nãy Takayama-kun có đến...cậu ấy bảo tớ đừng có nổi loạn nữa."
"Thật vậy sao?"
Tôi đã nghe lỏm phần lớn câu chuyện, nhưng nếu để lộ ra thì cô ấy sẽ phát hiện chuyện tôi nhìn trộm lúc tắm mất, nên cứ giả vờ như không biết gì vậy.
"Ừ, cậu ta dẫn theo cả cô hầu gái kia nữa... Nên tớ mới bảo cậu ta rằng mình sẽ tham gia vào trận chiến tới nên Takayama-kun hãy đi cùng và bảo vệ mọi người."
"Thế Takayama trả lời sao?"
"Cậu ấy bảo nếu có người bảo đi thì cậu ấy sẽ tuân lệnh...tại vì, đó là điều tồi tệ nhất..."
"Ổn mà, bởi dù không có Takayama thì tớ vẫn sẽ bảo vệ mọi người... Tớ sẽ giải cứu tất cả mọi người."
"Ừ...tớ sẽ đợi..."
Fuhaha, Hiệp Sĩ Tập Sự, xin hãy làm bàn đạp cho ta tiến lên nhé.
"Yuika...tớ đang định trả đũa Camilla ngay tối nay đó."
"Eh...trả đũa á?"
"Ừ, tớ chỉ có thể quấy rối cô ta thôi, nhưng tớ nghĩ là mình có thể gây ra chút thiệt hại cho cô ta."
"Thật sao? Cậu định làm gì?"
"Hmm...cái đó thì vẫn còn là bí mật."
"Eh...Kent xấu tính quá à..."
"Nếu thành công thì tớ sẽ kể cho cậu nghe."
"Được rồi, hứa đó nha..."
Lớp trưởng và tôi móc ngón út vào nhau, siết nhẹ.
(Kent-sama...người quản lý quay lại rồi...)
(Ừ!)
"Yuika, tớ đi đây vì Erna quay lại rồi."
"Ừ..."
Lớp trưởng hôn nhẹ lên má tôi khi tôi sắp chìm vào bóng tối.
Giờ thì, đã đến lúc trả đũa Camilla rồi nhỉ?


0 Bình luận