Web Novel (1-100)
Chương 38: Ngày nghỉ cuối tuần không nắng thì bão?
3 Bình luận - Độ dài: 3,094 từ - Cập nhật:
Meline-san, người đang học việc tại quán ăn của Amanda-san, đã đến từ sáng sớm để phụ giúp chuẩn bị.
Chị ấy muốn học các quy trình làm việc và công thức nấu ăn càng nhanh càng tốt để về mở lại cửa hàng mà bố chị để lại.
Thiệt tình, giá mà đứa em ngốc nghếch Nikola kia của chị ấy chịu noi gương theo.
Amanda-san cũng đã nghe về hoàn cảnh của Meline và tỏ ra vô cùng tận tâm trong việc chỉ dẫn.
Khi được hỏi liệu có ổn không khi có một đối thủ kinh doanh trong cùng thành phố Volzard, cô ấy đã tuyên bố rằng sẽ không thua một người được đào tạo tại chỗ của mình, và nếu có đối thủ, họ có thể cạnh tranh và cùng nhau phát triển, vì vậy, ngược lại, họ rất được hoan nghênh.
Amanda-san, cô ấy trông giống như một nhân vật chính trong manga shounen vậy, phải không?
Đó là lý do tại sao Meline-san lại tham gia vào bàn ăn sáng nay và chúng tôi có một buổi sáng sôi động hơn hẳn.
"Meline-san, chị đã nói chuyện với Kartz-san chưa?"
"Rồi, Kartz-san thỉnh thoảng có ghé vào đây ăn trưa."
Phải rồi, anh ấy đến để được gặp Meline-san mà, với cả hương vị đồ ăn bây giờ đã tốt hơn trước rất nhiều, hẳn là anh ấy sẽ rất vui.
"Ngoài ra, lượng khách là lính doanh trại và khách hàng nam dạo này đã tăng lên đáng kể, doanh số bán hàng nhờ đó cũng tăng vọt, điều này giúp ích rất nhiều."
Hôm nay là ngày nghỉ nên hội không có mở cửa. Phần lớn các hàng quán đóng cửa vào ngày Bóng Tối nhưng quán của Amanda-san vẫn mở cửa như thường.
Và Meisa-chan, người bị Meline-san tước mất vị trí linh vật của tiệm, đang hăng hái phụ giúp để khôi phục lại vị thế trước đây của mình.
"Kent, anh vướng quá đó, ngồi im dùm em coi."
"Rồi rồi, anh biết rồi..."
Sau bữa sáng, khi đang ngồi nghĩ xem hôm nay sẽ làm gì thì tôi nhớ ra là mình vẫn chưa hề chỉ dẫn gì cho năm người được giải cứu kia về chuyện kiếm việc làm.
Hôm kia, tôi đã đưa họ đến hội để tìm việc, nhưng sau cuộc trò chuyện với Donovan-san, tôi đã ngất đi trong trận tái đấu với Gilik và rồi bị đưa đến phòng y tế. Thêm nữa, Muell-san đã cho tôi uống thuốc ngủ, và khi tỉnh dậy, tôi lại bị Donovan-san lôi đi chữa trị cho Beatrice, để rồi lại ngất đi và chỉ mới về vào tối qua.
Suy cho cùng, tôi đã bỏ mặc năm người đó hoàn toàn không ai trông nom.
Ý tôi là, cuộc sống hàng ngày này có phải là quá vất vả hay không?
Theo lời Muell-san hôm qua, bộ đôi cũ mới có vẻ hợp tác với nhau nên khả năng họ sẽ ổn, còn chị em dekoboko chắc cũng thế.
Vấn đề là tên kính giả đang thẳng tiến trên con đường trở thành NEET kia. Tôi đã dụ cậu ta đến hội bằng cách dùng Muell-san làm mồi nhử, nhưng tôi tự hỏi chuyện gì đã xảy ra sau khi cậu ta bị Gilik đánh cho đánh cho tơi tả. Bởi vậy, tôi có hơi lo nên quyết đi xem thử coi sao.
"Amanda-san, cháu ra ngoài đây, đến tối cháu sẽ về."
"Ừ, đi cẩn thận nhé...à mà cháu có vệ sĩ nhỉ, thế thì không sao, cứ đi đi!"
"Vâng, cháu đi đây!"
Đáp lại Amanda-san, tôi bước ra từ cửa sau, chợt tôi đứng sững lại.
"Ma, Manon...?"
"C, chào buổi sáng... Kent."
Manon, người thường hay mặc áo sơ mi rộng, hôm nay lại diện váy, khác hẳn với kiểu quần ống rộng thùng thình quen thuộc của cô ấy. Một chiếc váy màu xanh nhạt rất hợp với mái tóc của cô, đi cùng là áo khoác lửng màu nâu sẫm và đôi bốt ngắn điểm xuyết mấy bông hoa nhỏ xinh ở cổ chân.
Nguy hiểm thật và dễ thương nữa, cô ấy thực sự ra dáng một cô gái.
"Bộ...nó không hợp với tớ sao...?"
Manon bồn chồn hỏi tôi, và tôi thì chỉ biết lắc đầu không nói nên lời.
"Tớ, trông hợp chứ...?"
Tôi chỉ có thể gật đầu, nhưng ngay khi ấy, tôi đột nhiên cảm nhận được một ánh nhìn của ai đó. Hướng ánh mắt về phía con hẻm, tôi thấy một bóng hình thoắt biến mất.
Nhìn kỹ hơn, tôi thấy thấp thoáng hai gương mặt đang xếp chồng lên nhau nhòm ra từ bóng tối... Ra vậy, hẳn chị em dekoboko là người bày trò cho cô ấy ăn diện đây.
Nhưng mà...tuyệt thật đấy!...Nếu không có ai nhìn thấy, tôi đã muốn ôm chầm lấy cô ấy ngay rồi, nhưng mà thôi...đùa đấy, tôi làm gì có can đảm đó chứ.
"H-hợp với cậu lắm...rất hợp là đằng khác..."
"Cậu nói thật ư?"
"Ừ...cậu siêu đáng yêu luôn..."
Kuuu... Cái dáng vẻ nhỏ nhắn, hoạt bát của Manon sao mà đáng yêu đến đau lòng thế này.
"Cơ mà Kent, cậu đang đi đâu đó?"
"Eh? Uh, phải...đúng vậy, nhưng tớ sẽ nói chuyện với hai người đằng kia trước khi quyết định..."
"Ah...bị lộ rồi sao?"
"Ừ, đây đồ hôm bữa hai cậu ấy mua cho cậu mà, đúng không?"
"Uuh...xin lỗi, tớ đã lãng phí tiền..."
Trời ạ...Cô ấy lại bắt đầu ỉu xìu rồi.
"Không, không, tớ có trách cậu gì đâu, ổn mà, bởi mấy con Gigawolfs bán được giá lắm nên cậu không cần lo đâu."
"Thật sao?"
"Ừ, thật, thật mà...với cả trông cũng đáng yêu mà."
"Huu..."
Ái chà, cô ấy lấy hai tay che mặt rồi quay lưng với tôi, nhưng mà bóng dáng nhìn từ sau lưng cũng rất đáng yêu.
Trời ạ, như thể hai chị em dekoboko còn chưa đủ...Vừa nghĩ thế, tôi lại cảm thấy có ánh nhìn khác, quay lại thì thấy Amanda-san, Meline-san và Meisa-san đang đứng đó tủm tỉm cười.
"Kent dẻo miệng ghê."
"Đúng vậy, cậu bé cũng tốt bụng nữa..."
"Nhưng anh Kent biến thái lắm."
"Này, em nói linh tinh gì đấy hả Meisa-chan!"
Trước mắt, tôi cảm thấy ở lại đây sẽ chẳng hay ho gì.
"Ma, Manon, đi với tớ..."
"Eh, uh, vâng..."
"Cùng đến nông trại Livre nào!"
Tôi kéo tay Manon và đi vào con hẻm đối diện với chỗ cặp chị em dekoboko đang nấp.
Tôi vốn định hỏi chuyện về Yagi, nhưng thôi để sau vậy.
Chúng tôi nhanh chóng đi sâu vào trong con hẻm, rẽ hướng sang một con hẻm khác, và trốn vào bóng râm của những chiếc hộp xếp chồng lên nhau, rồi vội vàng dựng lên một tấm khiên bóng tối hình vuông để ẩn mình.
"Ủa, đâu mất tiêu rồi?"
"Tomo-chan, hình như có con hẻm phía trước kìa!"
"Hừ, tớ sẽ không để bọn họ thoát được đâu..."
"Nếu tớ nhớ không nhầm thì trang trại Livre ở... hướng này."
"Được, đi nào At-chan!"
"Ừ, Tomo-chan!"
Tiếng bước chân ồn ào của hai người xa dần.
Tôi nín thở cho đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa. Lúc nãy hoảng quá nên giờ tôi vẫn đang ôm lấy Manon trong bóng tối.
Sau khi hít một hơi thật sâu để xoa dịu trái tim đang loạn nhịp, tôi thì thầm với Manon.
"Manon, lát nữa Yagi...tớ đi xem qua Yusuke có được không?"
"Ừ..."
Manon nắm chặt tay tôi khi tôi hủy phép và bước ra ngoài.
Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn mạnh dạn nắm chặt tay cô ấy. Lần này đến lượt Manon ngạc nhiên nhưng cô ấy cũng siết tay đáp lại.
Tôi muốn cứ thế này mà hướng tới khu ký túc xá tạm thời của doanh trại... nhưng nuốt nước bọt... cần rất nhiều can đảm để làm như vậy...
Mọi người trên đường dành cho tôi những ánh nhìn ấm áp và đầy sát khí.
Hyah--!Tôi, điều này là hoàn toàn tự nhiên!
Mà, dẹp cái tên kính giả đó qua một bên rồi đi đâu đó chơi vậy.
"Yusuke...Tớ hơi lo cho cậu ấy..."
"Eh, sao vậy? Có chuyện gì không ổn sao?"
"Ừm...biết nói sao nhỉ, Gilik-san để mắt tới cậu ta rồi..."
"À...Cậu ta trông tã thật..."
"Phải rồi...ừm, sau đó, Kazuki và Tatsuya? Hai người đó cũng bị tóm và lôi đi..."
"Ouch...Nhắc mới nhớ, chuyện hôm qua như nào rồi?"
"Tớ không biết nữa, hôm qua tớ chỉ gặp Tomoko với Akemi thôi..."
Nghĩ đi nghĩ lại thì có vẻ nên đến xem Yusuke thế nào đã thì hơn.
Nói chung, có vẻ tốt hơn là nên đi qua xem cậu ta một chút. Không còn cách nào khác, tôi đành đến ký túc xá tạm thời, nhưng Yagi hẳn đã đi đâu đó và tôi không thấy cậu ta đâu cả.
"Yagi đi đâu rồi nhỉ?"
"Cậu có muốn đi tìm cậu ấy không?"
"Hmm...Tớ nghĩ cũng không sao nếu cậu ấy ra ngoài để giải khuây, không nhất thiết phải đi tìm cậu ta làm gì."
"Ừ, có khi thế thật...vậy chúng ta lên tường thành nhé?"
"Lên tường thành à? Cũng được..."
Tôi tự hỏi có chuyện gì, đâu còn cái xác ogre đá nào ở đó nữa, lý gì mà cô ấy lại muốn lên chỗ đó tới vậy.
Tôi đã rất ngạc nhiên khi đi lên tường thành.
Khung cảnh hoàn toàn khác so với lần trước tôi leo lên.
Dù bạn nhìn sang phải hay sang trái, đâu đâu cũng thấy các cặp đôi. Có vài cặp trông trạc tuổi chúng tôi, nhưng phần lớn là những cặp lớn tuổi hơn, trưởng thành hơn.
Tất nhiên, mức độ thân mật cũng khác biệt hẳn, đúng không?
Không phải là tôi không thấy hồi hộp khi nắm tay, nhưng họ còn dính chặt vào nhau hơn. Không có gì lạ khi các cặp đôi hôn nhau say đắm ở chỗ này chỗ kia, họ hôn nhau ở khắp mọi nơi.
"Chà...tớ tự hỏi có phải ngày nghỉ ở đây lúc nào cũng thế này không..."
"Ồ, chắc thế thật..."
Trong không gian hường phấn mà trước giờ tôi chưa từng hình dung ra, đầu óc tôi trở nên đờ đẫn.
Tôi từng nghe ở Nhật Bản cũng có mấy chỗ hẹn hò hay địa điểm tụ tập của các cặp đôi, nhưng tôi chưa bao giờ một lần đặt chân đến đó, và tất nhiên là cũng chẳng có cô gái nào để mà đi cùng.
Không hiểu sao, cứ như thể là vừa bước ra khỏi thang máy, thay vì leo lên từng nấc thang người lớn, tôi lại cứ thế bước vào một tầng dành cho người lớn vậy... Tôi không biết nên làm gì lúc này, cứ vậy mà bước tiếp.
Không khí xung quanh lãng mạnh đến mức tôi chẳng dám ngước mặt lên nhìn, và tim tôi thì đập thình thịch.
Khi tôi liếc nhìn cô ấy, cổ của Manon ửng đỏ, một vẻ rạng rỡ khó tả.
"Ma, Manon...tớ nghĩ vẫn còn quá sớm để tụi mình tới đây đó..."
"Uh, đúng...tớ cũng nghĩ vậy..."
Manon-chan, cậu không hoa mắt đấy chứ? Cậu có thể đang cố quá sức đấy.
Tôi kéo tay Manon, người đang trên bờ vực ngất xỉu, quay lại và đi xuống khỏi tường thành.
Nhưng, khi nào hai đứa lớn hơn một chút...khoan đã, tôi đang nói gì vậy trời...
Chúng tôi quay trở lại gần cổng, và một lần nữa đến khu ký túc xá để xem Yagi đã về chưa.
Yagi vẫn chưa về, nhưng chúng tôi đã gặp một người không ngờ tới.
"Ồ, Kent, con gái ta hôm qua thực sự đã gây rắc rối cho cậu."
"Marianne-san, không sao đâu, ngược lại cháu mới là người phải cảm ơn vì phần thưởng hậu hĩnh nhận được."
Marianne-san, trong quân phục của đội cảnh vệ, toát ra vẻ uy nghiêm.
Uh...Manon-chan, cảm giác như tay tớ sắp kêu lên rồi...Có phải cậu đang nắm chặt quá không?
"Vừa hay, lại đây nào Rise, con phải cảm ơn người ta cho đàng hoàng vào chứ."
Beatrice cố gắng trốn sau lưng Marianne-san, nhưng có vẻ như mắt cô bé vẫn đang dán chặt vào tôi và Manon.
Tình trạng thể chất của em ấy dường như đã hồi phục hoàn toàn, khi đứng cạnh Marianne-san, tôi có thể cảm nhận được cái khí chất như lần đầu tiên gặp mặt cô bé.
Beatrice dùng cả hai tay nhấc váy lên, khẽ cúi người, cúi chào một cách quyến rũ và trang nhã, rồi cất tiếng.
"Kent-sama, thực lòng cảm ơn ngài vì đã cứu em."
"Ừ...không, anh chỉ làm những gì có thể thôi..."
"Dẫu vậy, em cũng không thể tìm được lời nào để diễn tả hết lòng biết ơn đối với việc ngài đã cứu lấy mạng sống của em, thứ mà ngay cả những trị liệu sư ở Volzard cũng từ bỏ. Ngoài ra..."
"Hm, ngoài ra...?"
Beatrice liếc nhanh về phía Manon, rồi ngượng ngùng đặt hai tay lên má.
"Sau khi bị mơn trớn khắp người...em đã không còn xứng đáng làm vợ ai nữa rồi."
"Kent...em ấy nói thế là sao?"
Igiiii... Manon-chan, ngón tay...ngón tay tớ sắp gãy đến nơi rồi...
"K-không, không phải vậy, đó chỉ là cách điều trị thôi mà...không tính..."
Dù vậy, sao tự nhiên cô bé lại nói ra những lời đó chứ, bất chấp cả việc có người của đội cảnh vệ xung quanh là sao?
"Chưa kể, việc em để một người đàn ông nhìn thấy dáng vẻ không đoan trang của mình...Chẳng lẽ ngài không định chịu trách nhiệm sao?"
Đừng có che ngực bằng hai tay nữa! Trông cứ như thể tôi đã làm gì mờ ám lắm vậy.
Tôi không hoàn toàn vô tội, nhưng đó chỉ là một phần của quá trình điều trị...hay đúng hơn là, có vẻ như đầu ngón tay trái của tôi đang mất dần cảm giác.
Beatrice tiến đến chỗ tôi, người đang đổ mồ hôi lạnh, với nụ cười điềm tĩnh và tự tin, rồi nép vào người tôi.
Ooooooo... Mọi người xung quanh bắt đầu xôn xao, sau khi hôn lên má tôi, Beatrice liếm môi như thể đang thưởng thức hương vị.
Thỏ của Volzard là động vật ăn thịt sao?
"Kent-sama, từ giờ trở đi, xin ngài hãy gọi em là Rise."
"Ư,ừm..."
"Vậy thì, xin phép, Okaa-sama, chúng ta đi nào."
Không, Marianne-san, xin đừng nhìn cháu với vẻ mặt kiểu "Trời ạ!" đó nữa, cô nói gì đi chứ.
Ý là, bị bao vây bởi ánh mắt ấm áp của các thành viên đội cảnh vệ, lại thêm ánh mắt của Manon như dao găm đâm xuyên từ bên trái nữa, cô có thể cho cháu biết cháu nên làm gì bây giờ không?
"Kent...cậu sẽ kể lại chi tiết mọi chuyện cho tớ nghe, phải không?"
"Tất nhiên rồi..."
"Kent, nhìn tớ này..."
"Uu...c-chuyện vừa rồi, c-chỉ là em ấy trêu tớ thôi..."
"Cậu có chạm vào người con bé không?"
"Ưm...nhưng mà, đó chỉ là điều trị..."
"Vậy là có...?"
"Ờ thì...có..."
"Kent, đồ lừa đảo!"
"Hyabu..."
K-không thể nào... Manon bỏ đi sau khi tát tôi một cái mạnh nhất có thể. Đúng hơn thì, Manon, hôm nay cậu mặc váy mà, cậu không thể đi lại như vậy được. Uh... những ánh mắt ấm áp đang hướng đến từ xung quanh thật đau đớn.
"Hyahhhhhhhh, Kokubu, đáng đời mày!"
"Giọng nói này là...Yagi..."
Quay lại nhìn về phía giọng nói, tôi thấy Yagi đang chỉ tay về phía tôi và ôm bụng cười.
"Mày nhận ra chưa Kokubu, mày cũng như tao mà thôi!"
Không, không, tôi không nghĩ mình là người thích tỏ vẻ...
"Chà, còn cả ngàn năm nữa mày mới bén mảng tới được gái xinh trước mặt tao nhé!"
"Không, tôi không sống được đến ngàn năm đâu."
"Đương nhiên rồi, đó là lý do nếu mày muốn có cô ấy thì trước tiên hãy giới thiệu cô gái dễ thương này cho tao, rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đấy!"
"Rồi rồi, đã hiểu, tôi sẽ đi mách với Gilik-san rằng cậu đang nhắm tới Muell-san..."
"Cái, vớ vẩn! Mày nói cái gì thế hả, mày không biết tao đã khổ sở thế nào vì mày à? Đừng có mà tung tin vịt! Tao mà phải thèm thuồng cái bà chị tai mèo ấy á, éo nhá!"
Yagi kích động quá, hẳn là cậu ta đã chịu nhiều khổ cực rồi.
"Rồi rồi, cậu không có được chưa, nhưng tôi sẽ mách với Gilik-san rằng cậu đã nhìn chằm chằm vào ngực của Muell-san..."
"Mày ngu à! Thế còn tệ hơn nữa!"
"Nhưng mà cậu có nhìn mà, đúng không?"
"Ờ... k-không... cái đó thì, để tao xem nào..."
Vô ích thôi, có chối cũng bằng thừa, bởi ai cũng thấy rõ mồn một là cậu đã nhìn còn gì.
"Vâng, tôi sẽ báo cáo chuyện cậu nhìn trộm!"
"Này này, mày mà nói ra cái chuyện bất lợi đó thì mày cũng có khác gì đâu!"
"Tôi thì tôi không ngại lắm... Dù sao thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến tên Gilik phải kêu 'Ouch!' cho xem..."
"Mày... mày thực sự định làm thế hả?"
"Ừ, tôi sẽ làm vậy..."
"Khoan, khoan, khoan đã nào Kokubu, thôi nào, mình nói chuyện chút đi, chẳng phải chúng ta là đồng hương bị triệu hồi cùng nhau hay sao?"
Cậu nói cái gì vậy hả, vừa nãy còn chỉ tay vào mặt người ta rồi cười như điên mà...
"Thôi được rồi, chúng ta hãy xem xét lại nào, Kokubu-kun, Kokubu-san? Kokubu-sama!"
"Cậu có chịu làm việc nghiêm chỉnh từ ngày mai không? Nếu đồng ý thì tôi sẽ không tố cáo chuyện này."
"Khụ...đồ chơi bẩn, Kokubu..."
"Chà, chắc phải đi..."
"Được rồi! Làm, mình tự hỏi liệu mình có nên làm việc không nhỉ... Khốn kiếp..."
"Vậy thì, sáng mai tôi sẽ đến đón cậu, nhớ dậy sớm nhé."
"Tôi hiểu rồi... Tsk, xui xẻo..."
Chà, tôi đã đạt được mục tiêu ban đầu, nhưng mà...ờ thì, nghĩ đến chuyện ngày mai gặp lại Manon mà thấy chán...


3 Bình luận