Quyển 02
Truyện ngắn tặng kèm Gamers - Cuộc trò chuyện ngày xưa
0 Bình luận - Độ dài: 765 từ - Cập nhật:
“Tuyết Liên, con đang làm gì ở đây vậy?”
Tại một chốn tận sâu bên trong Cung điện tại phủ Thiên Dương, kinh sư. Đương ngồi một góc dinh cơ nơi các con gái của Hoàng đế sinh sống, lơ đãng ngắm nhìn khu vườn đối diện, bỗng có ai cất tiếng gọi em từ sau lưng.
Ngoảnh mặt lại, em bắt gặp Công chúa Hạ Lâm Anh đang đứng đó cùng đôi môi nhoẻn thành nụ cười. Nàng ta còn dẫn theo một nhóm nữ quan sau mình––– cơ hồ muốn phô trương quyền lực của bản thân.
Tuyết Liên vừa đề cao cảnh giác đến mức tối đa, vừa cúi đầu kính lễ.
“Kính chúc Lâm Anh đại nhân một ngày tốt lành. Con chỉ đang ngắm vườn thôi ạ.”
“Vườn…? À, là khu vườn phụ thân xây.”
“Chỉ ngắm nhìn thôi, cũng đủ thanh tịnh tâm hồn.”
“Hừm…”
Trải rộng trước mắt Tuyết Liên là chốn đình viên do Viêm Phượng đế tự tay thiết kế. Trên chiếc thuyền trôi nổi giữa mặt hồ hùng vĩ, thảng lúc sẽ có tổ chức đủ loại yến tiệc xa hoa. Cô đã chứng kiến Hạ Lâm Anh cùng các nữ quan chơi đùa trên đó không ít lần.
Kỳ thực Tuyết Liên không thích khu vườn này cho lắm. Vẻ xa hoa này nào có phù hợp với em. Còn nếu hỏi vì cớ gì em lại nói dối, thì đó là để Hạ Lâm Anh hài lòng.
Em luôn cảm thấy như người cô mẫu trẻ tuổi này thường hay giấu giếm cả bồ dao găm trong bụng.
“Tuyết Liên, con thật sự thích khu vườn này sao?”
“Vâng. Một chốn ưu mỹ, đẹp đẽ tuyệt vời ạ.”
“Ta hiểu rồi. Vậy để nao ta gọi con tới chơi tiệc nhé?”
“Cảm ơn Người rất nhiều. Nếu phụ thân cho phép, con sẽ rất vui lòng…”
“Sao phải xin phép? Đích thân cô của con mời cơ mà.”
“Phụ thân vừa mời một gia sư tới dạy con Kinh thư và võ thuật. Con mà bỏ bê, Người sẽ giận lắm.”
Bờ má Hạ Lâm Anh như vừa giật lên một cái, song Tuyết Liên không hiểu như vậy nghĩa là sao.
“Kinh thư và võ thuật? Những thứ đó cần thiết với con ư?”
“Bản thân con không rõ, nhưng phụ thân lại cho là cần thiết.”
“Không biết sao đây nhỉ. Con ấy, học rồi thì có ngấm vào thân được không? Học mà không đi đôi với hành thì học để làm gì. Trong ‘Luận Ngữ’… để xem nào, câu đầu tiên của thiên thứ tám là gì nhỉ?”
“Thiên thứ tám… ý Người là thiên Thái Bá phải không ạ? Tử viết: Thái Bá, kỳ khả vị chí đức dã dĩ hĩ. Tam dĩ thiên hạ nhượng, dân vô đắc nhi xưng yên[note72127]––– nếu con nhớ không nhầm.”
Nghe xong câu trả lời của Tuyết Liên, Hạ Lâm Anh nheo mày, rồi thì thầm gì đó với các nữ quan xung quanh. Chẳng lẽ nhầm mất rồi––– Không, nhầm lẫn làm sao được. Chỉ đơn thuần là tự thân Hạ Lâm Anh còn không đủ năng lực nhận định câu trả lời vừa rồi là đúng hay sai mà thôi.
“Thưa Lâm Anh đại nhân.”
“Gì nào?”
“Phải chăng Người không đọc được ‘Luận Ngữ’?”
“………”
Tưởng chừng thời gian vừa đóng băng lại. Hạ Lâm Anh ngây người ra mất một lúc, thấy chừng sửng sốt lắm, nhưng rồi cô ta sớm hoàn hồn khi có con chim sẻ đậu trên cây trong vườn bay vụt đi.
“Câu hỏi ban đầu của ta là, nữ nhi như con học Kinh thư để làm gì.”
“Con không biết ạ.”
“Cứ mãi làm chuyện vô ích, sau này hối không kịp đâu biết chưa? Nữ nhân hoàng tộc như chúng ta chỉ có một vai trò duy nhất, ấy là chờ đợi tới khi được sử dụng làm công cụ chính trị. Cho tới ngày hôm ấy, con cứ náu mình trong Cung điện mà chơi đùa đi là được––– Nào, mau tham gia yến tiệc của ta đi thôi. Đó là trách nhiệm của Công chúa… à không, con vẫn chưa phải Công chúa nhỉ… Chung quy đó là trách nhiệm của nữ nhân hoàng tộc chúng ta.”
“Vâng…”
Nói rồi, Hạ Lâm Anh liền rời đi, không quên tặc lưỡi một cái.
Cũng vào thời điểm này mà vết rạn nứt trong quan hệ giữa Tuyết Liên và Hạ Lâm Anh mới hiện ra rõ mồn một.


0 Bình luận