• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 02

Hồi kết

1 Bình luận - Độ dài: 5,737 từ - Cập nhật:

ea77219d-afa6-4bfa-a730-f3cca20db172.jpg

Kể từ khi khoa Hương thí tựa hồ địa ngục ấy khép màn, đã được một tháng trôi qua.

Hiện tại đang là ngày 20 tháng 9, tiết trời mát mẻ, nhưng cứ hễ có gió thoảng qua là cái lạnh buốt da buốt thịt lại ập tới. Lê Ngọc đứng bên bờ đê ngôi làng Anh Tang quê mình, tung dây câu về phía con sông hùng vĩ. Oái oăm thay, chẳng thấy cắn câu gì cả. Trong lòng cứ mong sao sẽ câu được một hai con trên đường về nhà, thế mà quanh đi quẩn lại đã thấy ông mặt trời lên cao trên bầu trời phương Nam mất rồi.

“Thôi kệ vậy.”

Câu cá rất vui. Cứ câu là quên hết sự đời.

Đương ngắm nhìn lũ chim thủy sinh bay lượn, đầu óc Lê Ngọc lại mơ mơ màng màng, dòng suy nghĩ đưa cô trở về với khoa Hương thí.

Công tác chấm thi của các khảo quan phải mất tới vài ngày liền. Kể từ khi trở về từ phủ Vân Cảnh, mỗi ngày trôi qua Lê Ngọc đều lo lắng xé ruột xé gan, nơm nớp lo rằng bài làm của mình sẽ bị đánh trượt. Người nhà đã nhiều lần an ủi động viên cô, nhưng cử tử trên khắp thiên hạ làm gì có ai không quặn thắt ruột gan như cô bây giờ.

(Tiểu Tuyết thì có lo không nhỉ…?)

Chẳng biết nữa.

Cảnh tượng Âu Dương Nhiễm sốt vó lo âu rất dễ tưởng tượng.

Lý Thanh Long thường ra vẻ lãnh đạm, chứ kỳ thực không giỏi chịu áp lực là mấy.

Chỉ duy Tuyết Liên là bình tĩnh tự tin, ung dung đọc sách. Lê Ngọc ước sao mình cũng có trái tim sắt đá như cô nàng.

Nói thì nói thế, chứ lo lắng mãi cũng chỉ hoài công.

Giống như Tuyết Liên từng dặn, thành sự hay không đành phó mặc cho ông Trời vậy.

“Ô? Kìa kìa…?”

Thốt nhiên, cần câu trễ xuống. Lực kéo rất mạnh, làm Lê Ngọc suýt nữa là bị lôi thẳng xuống sông. Cô cuống quýt đứng dậy kéo dây câu lên, thì thấy một con cá khổng lồ lững lờ trôi nổi trên mặt sông.

“Đây rồồồồi!!”

Con này to không tưởng.

Đánh vật một hồi, chớp lấy khắc sơ hở, cô liền dồn hết sức bình sinh kéo cần câu lên, để rồi cái thứ vọt ra khỏi mặt sông, bắn giọt nước tung tóe khắp nơi kia hiện nguyên hình là một con cá khổng lồ trắng muốt, nhìn qua đã thấy đẹp đẽ tuyệt trần. Dáng hình oai dũng tới độ có bảo là chủ nhân của dòng sông này cũng không ngoa.

Có khi nào là điềm lành không ta––– Lê Ngọc mơ hồ nghĩ, mắt không rời khỏi con cá khổng lồ lơ lửng trên không khí, thì đúng lúc này…

“Đại tỷ! Té ra tỷ ở đây!!’

“Hở? OÁÁÁÁI!!”

Đột nhiên nghe tiếng gọi mình làm cô xao lãng, kéo theo đó là mất thăng bằng dẫn đến loạng choạng. Lúc tưởng chừng sắp lộn cổ xuống sông đến nơi rồi, bỗng có ai hét lên “Tỷ làm cái gì thế hả?!” và vận sức kéo cô về bờ đê.

“Trời ơi, còn tí nữa thôi mà!!”

Con cá khổng lồ biến mất vào lòng sông, không quên mang theo chiếc cần câu của cô nàng.

Lê Ngọc thẫn thờ ngồi xuống đê, bên cạnh là một thiếu niên nhún vai đầy chán chường.

“Nguy hiểm quá đấy, không có đệ là đi đời rồi chứ đùa đâu.”

“Mới lộn cổ xuống nước thì đi sao được! Nhưng thôi cảm ơn đệ đã cứu ta!”

“Rồi rồi.”

Thiếu niên này tên Cảnh Tinh Hiên, đệ đệ của Lê Ngọc. Khác với vị tỷ tỷ hồn nhiên trong sáng, cậu bé này lại toát ra khí chất điềm đạm mà chín chắn hơn nhiều.

Lê Ngọc đeo giỏ đồ vừa mua lại sau lưng, rồi nhìn sang Tinh Hiên.

“Thế sao, tìm ta có chuyện gì?”

“Nãy có quan lớn lại nhà.”

“À.”

“Thấy bảo báo tin đỗ Hương thí thì phải?”

“Cái đó phải nói sớm đi chứ!”

Lê Ngọc vứt túi đồ xuống rồi chạy vụt về nhà, mặc kệ Tinh Hiên phàn nàn không ngớt sau lưng. Sau một tháng chờ mòn chờ mỏi, cuối cùng công tác chấm thi đã hoàn tất. Bình thường cử tử trượt vỏ chuối thì quan lớn chẳng phải mất công tới báo làm gì, chứng tỏ Lê Ngọc đã vượt qua Hương thí––– chắc là như thế.

Gọi là “chắc”, vì nếu không tận mắt kiểm chứng thì còn lâu cô mới tin.

Chạy dọc con đường mòn hình thành từ vết chân thú vật, vèo một cái ngôi nhà thân thương đã lọt vào tầm mắt. Tại đó, có một nhóm dân làng đã tụ tập như có hội. Vừa thấy bóng dáng Lê Ngọc, bọn họ đã đón chào cô bằng tiếng tung hô nhiệt liệt.

“Cử nhân đại nhân kìa! Cử nhân đại nhân về rồi kìa!”

“Đỗ thật mới sợ chứ…”

“Từ nay làng ta cất đầu mở mặt được rồi đây!!”

Đâu đâu cũng nghe có tiếng hoan hô chúc tụng Lê Ngọc. Cứ hễ cô chen mình qua dòng người, lá cây lại bay tới như muốn thay bão hoa anh đào chúc mừng thời khắc chào đời của một tân cử nhân.

Lê Ngọc đứng lặng trước cửa vào, tâm trạng như vừa rơi vào mộng mị.

Dán lên đó là một tờ giấy thông báo Cảnh Lê Ngọc đã vượt qua Hương thí––– thường được biết đến với tên gọi “tiệp báo”, tạm hiểu là thông báo thắng lợi.

“M-Mình đỗ thật rồi…”

Lê Ngọc cảm động quá đỗi, cảm xúc căng tràn khắp lồng ngực cô.

Cùng lúc ấy cô hồi tưởng về bao gian nan khổ nạn từng trải qua cho đến nay, khiến nước mắt cứ tuôn ra lã chã. Hương thí tuy mới chỉ là mở đầu cho kỳ khoa cử đích thực, nhưng tỷ lệ chọi vẫn cao đến đáng sợ. Biết bao nhiêu con người mong được trở thành cử nhân, kết cuộc, lại phải đối mặt với cửa ải khó khăn nằm ngoài tầm với. Tầm vóc ấy quả tình là mục tiêu của cô, song khi thấy bản thân thật sự đột phá được tầm cao này cô vẫn không tránh khỏi niềm xúc động sâu sắc.

“Lê Ngọc, con đã vất vả rồi.”

“Mẹ ơi…!”

Cánh cửa mở ra, mẹ cô xuất hiện. Trên gương mặt bà là một nụ cười âu yếm.

“Con tôi giỏi quá, làm mẹ phổng cả mũi rồi đây này.”

“C-Con đã được làm tiến sĩ đâu mà mẹ phổng mũi. Nao còn phải lên Trực Lệ (ý chỉ kinh sư) thi Hội thí với Điện thí nữa cơ. Mừng giờ là hơi sớm rồi đó.”

“Có là thế thì con cũng đã nỗ lực lắm rồi. Chỉ cần không nửa chừng bỏ dở mà tiếp tục dốc hết sức mình, rồi một ngày kia đôi tay con sẽ nắm được vô vàn vì sao trên trời––– Nào, hôm nay ta mở tiệc mừng thôi. Những lúc thế này là phải xa xỉ đôi chút mới phải đạo.”

Lê Ngọc gật đầu thật mạnh. Cô giật tờ tiệp báo trước cửa xuống rồi bước vào trong nhà.

Phía dân làng hóng hớt cũng nối đuôi theo cô vào nhà. Làng nào mà có người dân đỗ đạt Hương thí thì cứ phải gọi là điều lành vô lượng, tiệc chúc mừng mở rộng quy mô thành cả làng cùng tham gia chẳng phải chuyện hiếm gặp. Trong số đó cũng không thiếu những kẻ chỉ chờ chực ăn ké không mất tiền, nhưng khi cả làng đã chìm trong cơn men vui sướng thế này thì chuyện vặt vãnh đó có xá là chi.

“Đúng là Lê Ngọc có khác! Niềm tự hào của làng Anh Tang ta!”

“Nhớ phải đỗ tiến sĩ, rồi mang áo gấm về làng nghe chưa!”

Đủ các loại thức ăn được bày la liệt trên bàn, người người thi nhau khen ngợi Lê Ngọc vì đã đỗ đạt Hương thí.

Lê Ngọc thì tất bật, vừa mừng rỡ lại vừa sượng sùng. Khi nãy cô còn nói cái gì mà “Mừng giờ là hơi sớm rồi đó” ra vẻ đạo mạo lắm, nhưng những lúc thế này thì cứ thành thật tiếp nhận lời khen từ mọi người vẫn là tốt nhất.

(Vậy là thành cử nhân rồi…)

Tiếp theo là Hội thí.

Từng khoa thi trong khoa cử chế đang được cô vượt qua trơn tru tuần tự–––

Đến đây, Lê Ngọc trộm nghĩ.

(Lát phải đi gặp Tiểu Tuyết mới được.)

Lê gia tập nơi Tuyết Liên sinh sống tọa lạc ngay gần làng Anh Tang, chỉ cần muốn là cô ghé qua lúc nào cũng được.

Tuyết Liên mà, thi cử thì dửng dưng như không mà thể nào cũng qua cửa.

Niềm vui sướng vô ngần này mà không được sẻ chia cho cử tử giống mình thì còn nghĩa lý gì. Nếu được cô cũng muốn chia vui với cả Lý Thanh Long và Âu Dương Nhiễm lắm, tiếc nỗi quê hai người hình như hơi xa nơi này, nên thôi đành bỏ cuộc vậy.

Để ngày mai xuất phát liền luôn––– cô thầm nhủ, tay đưa đũa ra định gắp thức ăn, thì bỗng một ông bác trung niên (bác Tôn nhà hàng xóm) ngồi gần đó cất giọng hoài nghi.

“Ủa mà Lê Ngọc này, tiệp báo là giấy màu này ấy hả?”

“Hử? Ý thúc là sao?”

“Thúc mới thấy tờ tiệp báo hồi Viện thí thôi, nhớ lúc đấy màu đỏ cơ mà.”

Lê Ngọc nhìn xuống tờ giấy trong tay mình.

Nhắc cô mới để ý. Cô vẫn nhớ, tờ tiệp báo hồi Viện thí có màu đỏ cực kỳ sặc sỡ, lại được trang trí hoa hòe, trông đến là lộng lẫy xa hoa.

Mặt khác, tờ giấy gửi tới hôm nay lại có màu xám giản dị, nom y như cáo phó. Khỏi nói cũng biết là chẳng thấy trang trí gì sất. Hay là để giảm phí vật liệu? Có vắt óc ra mà nghĩ thì vẫn chẳng ra được câu trả lời nào thỏa đáng.

Để rồi, mẹ Lê Ngọc mới tiết lộ một sự thật động trời.

“–––Có lý do cả đấy. Quan lớn bảo rằng đấy là do có vị khảo quan vừa qua đời.”

“Hơ?”

Con tim cô ngừng đập. Dẫu vậy, mẹ cô vẫn điềm nhiên tiếp lời.

“Thế nên người ta mới kiêng kỵ, không trang trí quá màu mè. Mẹ nghĩ, giấy báo gửi tới nhà các cử tử tại tỉnh Đường Châu cái nào cũng một màu xám giản dị thế này cả thôi. Chà, không cần bận tâm làm gì cho mệt đầu con ạ. Màu xám hay màu đỏ thì cũng như nhau–––”

“C-Chờ chút đã!” – Lê Ngọc choáng váng, chẳng biết làm gì hơn ngoài đặt câu hỏi – “Qua đời? Ngô Xuân Nguyên á? Tại sao?”

“Người qua đời là Trưởng công chúa Điện hạ cơ. Chi tiết thì mẹ không rõ lắm, chỉ nghe là Người bị một toán phỉ tặc gọi là Hoàng Hoàng đảng tập kích. Tội nghiệp thật đấy…”

Cô chính thức á khẩu, không còn thốt lên được lời nào nữa.

Cảm tưởng như mặt đất dưới chân vừa vỡ vụn, kéo cô xuống dưới vực sâu không đáy.

Trong lúc cô không hay biết, đã có chuyện gì xảy ra?

(Trưởng công chúa Điện hạ…)

Đôi đũa rơi xuống. Đầu óc chếnh choáng làm cô không tài nào cử động được.

Lê Ngọc cứ thế lặng người đi mất một hồi lâu.

   

   

Hạ Lâm Anh có sống tiếp cũng chẳng được ích lợi gì.

Do ả đã đích thân xuất hiện trước mặt cô trên cương vị Chính khảo quan nên mới không tránh khỏi cảnh tương tác với nhau. Tuyết Liên từng một lần tìm cách thuyết phục rồi hòa giải với cô mẫu của mình, song bản tính Hạ Lâm Anh lại hay ghen tuông mù quáng, rồi còn xảo trá gian manh. Lê Ngọc một lòng vững tin rằng chỉ cần chuyện trò cởi mở là sẽ hiểu nhau hơn, song phán đoán này lại quá sức sai lầm. Hạ Lâm Anh nào có rộng lượng tới độ hạ mình lắng nghe người khác. Ngay cả tấm lòng nhân đức của Lê Ngọc cũng đừng mong thay đổi cái tâm tàn ác của ả ta.

Vì những lý do trên, Tuyết Liên đưa ra quyết định: ám sát Hạ Lâm Anh.

Thời điểm cụ thể để cô đưa ra phán quyết này, chính là lúc cô vỡ lẽ chuyện Lê Ngọc bị Hạ Lâm Anh thao túng để làm mồi nhử thay mình––– cũng là lúc cô đuổi theo quay Hoàng Hoàng đảng cùng Lý Thanh Long.

Lê Ngọc là công cụ Tuyết Liên tận dụng triệt để. Suy ra, Hạ Lâm Anh là thứ trộm cắp ngang nhiên cướp đoạt vật sở hữu của Tuyết Liên. Lại còn đặt sinh mạng cô nàng vào vòng nguy hiểm, thì chẳng còn lý do gì ép cô phải để ả sống nữa.

Các yếu tố then chốt để phục vụ cho phi vụ ám sát lần này, đại để được chia ra làm ba câu hỏi sau.

   

Một, mục tiêu đang ở đâu?

Hai, ai sẽ ra tay, và ra tay thế nào?

Ba, khi nào là thời điểm thích hợp để thực hiện nhiệm vụ?

   

Câu hỏi đầu tiên đã được giải quyết bằng may mắn thuần túy. Khi Hoàng Hoàng đảng kích nổ tỉnh đường, Âu Dương Nhiễm đã bám theo nhóm binh lính và tình cờ tìm ra nhà trọ Hạ Lâm Anh đang tạm trú. Nếu không có Âu Dương Nhiễm, e là Tuyết Liên sẽ phải một mình chạy đôn chạy đáo khắp phủ Vân Cảnh để dò la từng nhà trọ một mất. Tệ hơn là cô sẽ còn phải rù quến, hay thậm chí là đe dọa các quan viên tỉnh đường dưới lốt Lý Chiếu nhằm thu thập thông tin nữa, nên về điểm này phải nói là cô đã may mắn vô cùng tận.

Câu hỏi thứ hai là điều khiến Tuyết Liên phải phiền não đến tận phút cuối cùng. Tự thân cô hành động sẽ rất mạo hiểm. Nhà trọ Hạ Lâm Anh trú lại, đương nhiên sẽ phải được canh phòng hết sức cẩn mật, nhỡ chăng phía địch lấy số lượng áp đảo thì cô không chắc mình có đối phó được hay không. Gắng gượng thêm chút thì cũng không hẳn là bất khả thi, nhưng vạn bất đắc dĩ mà để bị bắt là coi như xôi hỏng bỏng không hết. Ngặt nỗi, cô lại chẳng biết nhờ cậy ai khác ngoài bản thân mình. Chẳng lẽ lại phải đơn thương độc mã hay sao––– Vào lúc đã cô đã buông xuôi nửa phần, ông Trời lại một lần nữa đứng về phía Tuyết Liên.

Truy ngược từ kết luận mà nói, thủ phạm sát hại Hạ Lâm Anh là tàn dư Hoàng Hoàng đảng kịp thời trốn thoát khỏi tay quân binh––– và hành động theo chỉ thị của Hạ Điếu Văn.

Ngay từ giây phút xâm nhập vào căn cứ địa của Hoàng Hoàng đảng để cứu Lê Ngọc ra, cô đã âm mưu lợi dụng bọn chúng làm quân cờ cho mình. Vấn đề là kế hoạch này còn mong manh hơn cả tơ nhện. Do cả Lê Ngọc lẫn Lý Thanh Long đều có mặt, cô không tìm ra được kẽ hở nào để thương thảo với bọn chúng tại chỗ. Bởi vậy, nhất thiết phải chuẩn bị một cơ hội khác để gặp mặt.

Trong tình cảnh ấy, vật cứu cánh Tuyết Liên là một mẩu giấy có ghi “Sàng tiền minh nguyệt quang” cô tình cờ đút vào trong túi. Tận dụng lúc đối đầu với Hạ Điếu Văn, cô đã lén đút tờ giấy vào túi hắn ta, coi như tia hy vọng cuối cùng. Ấy vậy mà kết quả lại vượt xa kỳ vọng. Ban đầu đây không hơn gì một mẩu giấy nhớ để cô ghi nhớ bài làm của mình, song nó lại hoàn thành xuất sắc vai trò dụ Hạ Điếu Văn tới gặp cô.

Sàng tiền minh nguyệt quang.

Đây là khởi cú (dòng đầu tiên) của một bài thơ ngũ ngôn tứ tuyệt tên “Tĩnh Dạ Tư”, do một thi nhân thời Bạch Đường soạn nên. Dịch nguyên văn có nghĩa là “Đầu giường trăng sáng soi”, nhưng đồng thời cũng có chức năng làm mật thư để ám chỉ thời gian và địa điểm.

Chữ Sàng 牀 trong dòng thơ trên còn có cách viết khác là Sàng 床, ám chỉ buồng thi Tuyết Liên ăn ngủ tại cống viện, Sàng Đệ Thập Tứ (Tiện nói, các hàng buồng thi đều được đánh dấu lần lượt bằng các ký tự dùng trong “Thiên Tự Văn”[note72125]). Hạ Điếu Văn biết Tuyết Liên là cử tử, ắt sẽ suy ra được mật thư này có liên quan đến cống viện.

Ngoài ra, ánh trăng sáng nhất là vào đêm mười lăm. Trùng hợp thay, buổi thi tam trường Hương thí lại diễn ra vào ngày 15 tháng Tám, cũng là Rằm Trung Thu, lại thêm có thời gian cố định cho phép các cử tử ra về. Khi ấy thì có kẻ khả nghi trà trộn vào thì các binh lính cũng khó mà phát hiện được.

Sai số duy nhất ở đây, là cho dù có giải nghĩa chính xác mật thư đi chăng nữa, liệu Hạ Điếu Văn có chấp nhận lời mời của Tuyết Liên hay không thì––– xem xét tính cách của đối phương, mười phần chắc chín câu trả lời sẽ là “có”. Nhìn qua là biết Hạ Điếu Văn rất hiếu chiến, lại ghét nhận thua, có nhận lời chỉ vì muốn phục thù cô cũng không lấy làm lạ.

Và y như rằng, Hạ Điếu Văn lại một lần nữa xuất đầu lộ diện trước mặt Tuyết Liên.

Ngày hôm nọ, căn cứ của Hoàng Hoàng đảng đã bị binh lính tỉnh đường tổng đột kích. Khó mà loại trừ được khả năng Hạ Điếu Văn đã bị giải đi, nhưng xem ra kẻ này đã tẩu thoát bình an vô sự.

   

–––Cũng to gan gớm nhỉ Lôi Tuyết Liên. Nhờ ơn chú mày mà phân nửa Hoàng Hoàng đảng bị tóm gọn rồi đấy. Tin anh mày xử chú tại chỗ luôn không? Hả?

   

Vừa mở miệng đã mào đầu bằng tràng cười bạo gan kèm câu từ oán trách. Không ngờ hỗn loạn cỡ đó mà vẫn có nửa số quân trốn kịp, với Tuyết Liên hiện giờ thì đây quả tình là may mắn trời ban.

   

–––Đó giờ anh đã ẩn náu ở đâu?

–––Trong cống viện. Lối ra đặt ở đằng này.

   

Hợp lý, suy cho cùng căn cứ kia cũng là đường hầm được các cử tử khi xưa đào nên để ra vào cống viện trái phép. Hạ Điếu Văn cùng các thành viên Hoàng Hoàng đảng khác hiện đang ẩn mình trong buồng thi bỏ không, án binh bất động chờ các quan phụ trách điều tra căn cứ bỏ đi để thừa cơ trốn thoát.

Tuyết Liên bảo rằng bản thân không có ý định chiến đấu, rồi nêu ra cho hắn đề xuất kể trên.

   

–––Có chuyện này tôi muốn anh giúp sức.

–––Giề? Tưởng chú đối đầu với bọn này?

–––Điều này sẽ có lợi cho cả các anh nữa đấy.

   

Và thế là, Tuyết Liên đã ủy thác phi vụ ám sát Hạ Lâm Anh cho Hạ Điếu Văn.

Do không thừa thời gian mà nói chuyện dài dòng, nên cô chỉ cho hắn ta biết vị trí của Hạ Lâm Anh, rồi là chi tiết phần thưởng, còn mọi chuyện về sau thì phó mặc hết cho hắn ta. Thời gian hành động, cứ giao lại cho người chấp hành phán đoán là chắc ăn nhất. Thoạt tiên Hạ Điếu Văn còn nheo mày nghi hoặc, phải đến lúc cô giải thích rằng Hạ Lâm Anh là Chính khảo quan, lại tỏ ra ngứa mắt và định đánh trượt mình thì hắn ta mới phá lên cười chấp thuận.

Dù vậy, vẫn có vài điều cô cần bổ sung.

   

–––Đừng bắt làm con tin làm gì, cứ xử lý luôn đi.

–––Sao? Để ả sống rồi tận dụng hết nước vẫn hơn chứ?

–––Bởi để cô ta sống cũng chẳng có nghĩa lý gì. Nói cho anh hay, giữ Hạ Lâm Anh làm con tin chẳng được tích sự gì đâu. Cô ta rồi sẽ thất bại trong cuộc tranh chấp diễn ra trong triều đình. Một khi bị Hoàng Hoàng đảng các anh bắt được, phe Hoàng thái tử chắc chắn sẽ tận dụng cơ hội này để bỏ rơi cô ta. Quang Càn đế thì khỏi nói rồi, cũng chẳng thèm ngó ngàng gì đâu. Gần đây tôi mới biết, rằng có vẻ như Hoàng đế cũng không vừa mắt với Hạ Lâm Anh cho lắm.

   

Cô kể cho hắn nghe mọi thứ mình nghe được từ Lý Thanh Long. Tuy không có bằng chứng xác thực, nhưng vậy là đủ thuyết phục hắn ta từ bỏ chiến lược bắt giữ con tin.

Nhác thấy Hạ Điếu Văn tỏ vẻ không phục, cô bèn lấy một lượng tiền kha khá từ trong túi đưa cho hắn ta coi như là ứng trước, cũng như cú hích cuối cùng để hắn ta chấp nhận yêu cầu dù có phần miễn cưỡng. Lúc chia tay, Tuyết Liên như sực nhớ ra một chuyện, bèn gọi hắn lại dặn dò nốt.

   

–––“Trườn bò trên mặt đất đi”. Nói với Hạ Lâm Anh như vậy hộ tôi.

–––Ấy, gì mà làm màu dữ bây.

–––Chút quà chia tay nho nhỏ thôi ấy mà.

   

Nghe vậy, Hạ Điếu Văn phá lên cười ha hả rồi mới rời đi. Tuyết Liên cũng mỉm cười tiễn hắn. Cuộc gặp bí mật này chỉ có vầng trăng tròn trên bầu trời đêm hay biết. Trong khi không một ai ngờ tới, Hạ Lâm Anh đã bị chôn vùi vào màn đêm thăm thẳm. Tuy vậy, đây âu cũng là chuyện chẳng đặng đừng.

Ả đã cản đường Tuyết Liên.

Đó chính là tội lỗi mà Hạ Lâm Anh phạm phải.

   

   

Ngày 20 tháng 9, Tuyết Liên hiện đang đọc sách trên một phiến đá gần cổng vào Lê gia tập. Cạnh bên cô là tờ điệp báo màu xám tro. Đoan chắc người ta kiêng kỵ thứ màu đỏ sặc sỡ như lần trước là vì Hạ Lâm Anh bị sát hại.

Vạn sự thông đồng bén giọt, thẳm sâu trong nội tâm cô buông tiếng thở phào nhẹ nhõm.

(Trăm lần như một, toàn xảy ra chuyện phiền phức…)

Chủ yếu là do sự hiện diện xuất kỳ bất ý của Hạ Lâm Anh. Không chừng ả đã viết thư kể về Tuyết Liên gửi cho Hoàng đế rồi ấy chứ. Cô định sẽ án binh bất động cho tới khi phía bên kia có dấu hiệu hành động, nhưng tốt nhất nên cân nhắc phương án hành động từ Hội thí về sau từ giờ đi thì hơn. Tựu trung lại, ưu tiên số một là hoàn thiện cho xong kế hoạch tổng thể. Vì mục tiêu này, cô cần phải–––

“Ê, lại còn cất công ra đón anh cơ à.”

Từ bên ngoài ngôi làng bỗng hiện ra bóng dáng một gã đàn ông. Là thủ lĩnh của Hoàng Hoàng đảng, Hạ Điếu Văn. Trên gương mặt kia vẫn là nét cười thiện cảm như thường lệ.

Tuyết Liên bèn đóng quyển “Luận Ngữ” lại rồi đánh mắt nhìn lên.

“Đồng đội của anh đâu?”

“Chính chú bảo anh đến một mình chứ ai. Mà đa phần hội anh bị tóm cả rồi, đều là nhờ ơn chú vạch trần căn cứ cả.”

Hạ Điếu Văn cười nói, đoạn ngồi xuống bên cạnh Tuyết Liên.

Gã này lòng dạ thâm sâu khó lường. Hắn mà không bố trí thuộc hạ ẩn nấp quanh đây mới là chuyện lạ.

Tuyết Liên nhặt chiếc túi dưới chân lên rồi nói.

“Thù lao cho vụ ám sát đây. Kiểm tra đi.”

“Ái chà, trả thật luôn cơ đấy. Tưởng cái ngữ miệng mật lòng dao như chú hay quỵt lắm cơ.”

“Tôi không muốn gây thù chuốc oán.”

“Đáng khen phết nhể––– Hử? Hình như nhiều hơn chú bảo.”

Hạ Điếu Văn đương kiểm tra chiếc túi, chợt ngước nhìn Tuyết Liên thắc mắc. Hành động này cho thấy hắn ta rất trọng lễ nghĩa. Song, đây không phải tính nhầm––– Tuyết Liên đã chủ ý trả công hậu hĩnh hơn thỏa thuận.

“Tính thêm công làm theo yêu cầu vô lý của tôi thôi. Cứ nhận đi.”

“Hừm––– chú đã có lòng thì thôi anh cũng có dạ.”

Hạ Điếu Văn lại cười, một tay nhét túi tiền vào hành lý.

Làn gió se lạnh thoảng qua, làm cây cối xung quanh khẽ rung rinh, cứ như run lên vì lạnh.

(Giờ thì… phải làm sao đây?)

Trong lòng Tuyết Liên vẫn chưa quyết.

Tự thân cô đã gọi Hạ Điếu Văn tới đây. Mục tiêu rất đơn giản, là để xác định xem có nên khử kẻ này hay không. Vẫn biết là thuộc hạ hắn dù ít hay nhiều cũng đang lẩn khuất xung quanh, nhưng Tuyết Liên vẫn có binh lực Lôi gia hậu thuẫn, muốn trấn áp cũng không khó khăn gì. Những kẻ biết về vụ giao kèo ám sát sẽ biến mất, và cô sẽ được giải phóng khỏi mối lo thừa thãi–––

Dẫu vậy, cô vẫn không quyết định được.

Liệu lựa chọn nào sẽ đem về cái lợi tối đa?

Hạ Điếu Văn đột nhiên khoanh tay lại.

“Mà anh không ngờ đấy. Trưởng công chúa qua đời mà chẳng thấy nhốn nháo gì cả. Ừ thì phủ Thiên Dương đang tất bật chuẩn bị tang sự đấy, phải cái nom xuề xòa hơn hẳn so với hồi Tiên đế băng hà.”

“So với Tiên đế thì ai chẳng xuề xòa.”

“Biết thế, cơ mà anh tưởng cũng phải hoành tráng một tí chứ––– Coi bộ vụ Hạ Lâm Anh bị khinh ra mặt là thật rồi nhể. Đúng là chỉ có người trong cuộc mới hiểu người trong kẹt.”

Chỉ có thể là do phía Hoàng thái tử đã nhúng tay can thiệp, nhưng cô không mấy hứng thú về chủ đề này. Chẳng có gì vô nghĩa hơn việc trầm tư về một người không còn trên trần thế.

“Nói chứ, chú cũng làm anh bất ngờ phết. Quả nhiên anh mày không chọn lầm người.”

“Nói vậy là ý gì?”

“Bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích, cho dù có là gian lận hay ám sát cũng không màng. Phải những kẻ như chú anh mới mong được chung tay chiếm lấy thiên hạ.”

Nói đoạn, hắn hướng ánh mắt hoang dại nhìn thẳng vào cô.

“Sao nào, Lôi Tuyết Liên? Gia nhập Hoàng Hoàng đảng chứ?”

“Thứ lỗi, tôi phải từ chối rồi.”

“Ái chà, hạ quyết tâm rồi phỏng?”

“Anh thì biết gì về tôi?”

“Lúc lâm chung Hạ Lâm Anh có hét. Thấy bảo chú là thân bằng quyến thuộc, có máu mủ với ả hay gì đấy. Thế thì chẳng khó để suy ra Lôi Tuyết Liên cũng là thành viên hoàng tộc.”

Có nên khử hắn tại chỗ luôn không?

Không, tối thiểu cũng phải lắng nghe ý kiến của Hạ Điếu Văn cái đã.

“… vậy thì sao?”

“Càng đáng hoan nghênh chứ sao. Chú muốn đỗ đạt khoa cử để báo thù Hồng Linh chứ gì?”

“Sao anh lại nghĩ thế?”

“Nhìn mắt chú là biết. Anh lờ mờ thấy được một thứ gì đó đen ngòm lẽ ra không nên tồn tại.”

“………”

“Không phủ định, tức là trúng tim đen. Đã vậy, thân đều là những kẻ căm thù Hồng Linh đến tận xương tủy, ta nên liên thủ, cùng nhau tiêu diệt nó mới phải đạo. Anh hủy diệt từ bên ngoài, chú hủy diệt từ bên trong. Cứ thế thì chẳng mấy là đi ngay ấy mà.”

Biểu cảm thật sống động, làm như vừa thốt ra biết bao lời hay ý đẹp không bằng.

Bản thân Tuyết Liên cũng không ngờ tên này lại tin tưởng mình đến vậy.

“Trước bảo rồi, anh đây cũng là hậu duệ hoàng tộc, nói không ngoa thì huynh đệ ta khéo còn dây mơ rễ má ấy chứ. Máu mủ với nhau, giúp đỡ nhau là chuyện thường tình còn gì––– Bao giờ lên ngôi Hoàng đế, anh thề sẽ phong chú làm công thần lập quốc.”

“Tự tin vừa vừa thôi chứ.”

“Thể nào chả thành công. Ý trời nó thế rồi.”

Một nụ cười tỏa sáng đến chói cả mắt. Nét mặt vừa tàn độc lại vừa trong trẻo vô ngần, tuyệt không nghi ngờ chuyện bản thân sẽ chạm được tới trời cao. Nhất thời, Tuyết Liên sực cảm thức––– rằng trong tương lai, không biết chừng kẻ này sẽ thật sự lên ngôi Hoàng đế.

Tuy nhiên, đó không hơn gì một ảo tưởng thoáng qua.

Vương triều Hồng Linh nào có mong manh đến mức để một đám như Hoàng Hoàng đảng hủy diệt.

(Mình cứ làm theo cách của mình vậy.)

Tuyết Liên nhất quyết phải đỗ khoa cử.

Hủy diệt Hồng Linh xong, sẽ đến lượt thân phận Sĩ đại phu phát huy tác dụng. Chỉ đơn thuần là hủy diệt từ bên ngoài thì chẳng có ý nghĩa gì––– đạo lý này, Tuyết Liên hiểu rất rõ. Trong vòng vài trăm năm trở lại đây, nền giáo dục Nho học đã phát triển vượt bậc, người ta càng thêm tôn kính chức danh quan viên khoa cử. Giả như có vương triều mới được thành lập, yếu tố tiên quyết để bách tính vâng lệnh không phải võ lực áp đảo, mà địa vị và danh hiệu của bên phụ trách mảng văn hóa. Chẳng nói đâu xa, Thái tổ Phong Hi đế thành lập Hồng Linh quốc xưa kia cũng từng là Sĩ đại phu của triều đại trước đó thôi.

(Nói vậy chứ…)

Thủ sẵn Hoàng Hoàng đảng như một quân bài hữu dụng cũng không đến nỗi nào.

Một kẻ ngu ngốc như Hạ Điếu Văn vẫn có giá trị làm con tốt thí.

Nghĩ vậy, Tuyết Liên quay sang Hạ Điếu Văn mà nói.

“… Tôi từ chối gia nhập Hoàng Hoàng đảng, nhưng nếu anh muốn hợp tác thì tôi không ngại.”

“Vậy là vẫn nhượng bộ một tí.”

“Đeo khăn vàng rồi thì tôi thi khoa cử kiểu gì.”

Hạ Điếu Văn ngoác miệng cười lớn.

“Chú mày nói chuẩn đét! Rồi rồi biết rồi, hợp tác với nhau cùng cố gắng nhá! Thiên hạ rồi sẽ sớm rơi vào tay chúng ta mà thôi.”

“Tiền công đang nhiều, thôi coi như là tiền hợp đồng đi. Anh cứ dùng đó làm phí hoạt động của Hoàng Hoàng đảng.”

“Hiểu luôn. Phải xài liền để mở tiệc mới được.”

“Dùng vào cái gì có ích hơn cho tôi nhờ.”

“Cứng nhắc ghê đấy chú em. Hay để anh mở tiệc chào đón chú?”

“Khỏi đi. Bao giờ có việc tôi sẽ gọi anh.”

Tuyết Liên vẫy tay, đoạn quay gót rời đi.

Cảm tưởng như Hạ Điếu Văn cứ đứng ngây ra tại chỗ mất một lúc, nhưng rồi cũng sớm quay gót rời khỏi Lê gia tập.

Cứ như vậy, cô đã có thêm Hoàng Hoàng đảng làm quân cờ mới trong tay.

Kỳ thi sắp tới dự kiến sẽ còn đáng sợ hơn cả lần này, để xem Hoàng Hoàng đảng có giúp ích được gì cho cô không đây.

Oái oăm thay, run rủi thế nào mà ông Trời lại rất thích trêu đùa với số phận Tuyết Liên.

Bởi vào giây phút cô dợm bước trên con đường về nhà…

   

“Tiểu Tuyết…?”

   

Có giọng nói vang lên, làm đôi chân cô dừng bước.

Cùng cảm tưởng tựa hồ con tim bị móc ra khỏi cơ thể, Tuyết Liên quay đầu lại.

Đứng lặng sau lưng cô, chẳng phải ai khác ngoài Lê Ngọc.

Mái tóc cô nàng tung bay trong làn gió se se.

Trên tay cô nàng là tờ tiệp báo màu xám tro.

Minh chứng cho thấy Lê Ngọc cũng đã đỗ đạt bình an vô sự.

Không, chuyện đó nào có quan trọng.

Quan trọng là, trên gương mặt cô nàng hiện lên biểu cảm đan xen giữa hoài nghi và tuyệt vọng cùng cực.

“Vậy là sao? Vừa rồi, là Hạ Điếu Văn đúng không…?”

“Lê Ngọc, sao cô lại ở đây?”

“Ta muốn trò chuyện về Trưởng công chúa, với không biết Tiểu Tuyết đã đỗ hay chưa nên… Nè, cô đã nói chuyện gì với Hạ Điếu Văn vậy? Ta nghe hai người bàn chuyện giết hại Trưởng công chúa, chỉ là nghe nhầm thôi đúng không? Rồi Tiểu Tuyết còn là thành viên hoàng tộc nữa…”

Tệ hơn, cô nàng còn nghe được từ đầu chí cuối.

Chỉ như thế là đủ để cái đầu Tuyết Liên tức khắc đóng băng lại.

Khoảnh khắc nhận về ánh nhìn nghi vấn từ Lê Ngọc, cô mới bàng hoàng hiểu ra rằng bản thân vừa làm một chuyện vô phương cứu chữa. Con tim cô vỡ choang ra thành tiếng, và chút lương tâm nhạt nhòa còn sót lại thì gào lên đanh thép.

“Lê Ngọc, chuyện này là…”

Tuyết Liên không sao mà đáp lại được.

Làn gió thoảng qua, còn cô lại chỉ biết chôn chân tại chỗ.

Địa ngục thi cử, cứ thế tăng tốc thẳng tiến về chốn hỗn độn.

(Kết)

04c55bea-6f12-4a42-b223-fcdc8540e78d.jpg

Ghi chú

[Lên trên]
Một bài thơ dài của Chu Hưng Tự sáng tác vào thời Nam Lương, được tạo thành từ chính xác 1000 chữ Hán không lặp lại, sắp xếp thành 250 dòng bốn ký tự và được nhóm thành bốn khổ thơ có vần điệu dễ nhớ.
Một bài thơ dài của Chu Hưng Tự sáng tác vào thời Nam Lương, được tạo thành từ chính xác 1000 chữ Hán không lặp lại, sắp xếp thành 250 dòng bốn ký tự và được nhóm thành bốn khổ thơ có vần điệu dễ nhớ.
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Ơ kìa tới khúc hay thì hết 🥲
Xem thêm