Light Novel - Tập 3
Chương 2.1: Tự thôi miên… Rốt cuộc mình bị làm sao thế này? (1)
32 Bình luận - Độ dài: 2,225 từ - Cập nhật:
Trans + Edit: M1NO
----------------------
Vài ngày trôi qua kể từ phép màu— À không, phải nói là cái ngày như ác mộng khi không chỉ riêng tôi mà tất cả mọi người đều cùng chia sẻ một giấc mơ.
Trong khi Matsuri và những người khác dưới tác động của thôi miên đã thú nhận mọi chuyện, tôi lại chẳng thể nào đối diện với Matsuri bình thường để hỏi cho ra lẽ. May mắn thay, mọi chuyện sau đó không đến nỗi tệ như tôi lo sợ.
“………………”
Sau bữa sáng, khi đang đánh răng ở bồn rửa, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi
“Thôi miên… liệu có tác dụng với mình không nhỉ?”
Ý tôi là, rõ ràng là không rồi phải chứ? Tôi nửa đùa nửa thật nghĩ vậy, rồi nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương và kích hoạt năng lực của cộng sự.
“Hmm… ‘Hãy dành cả ngày hôm nay để cư xử như người đàn ông đẹp trai nhất thế giới!’”
Thôi nào, tôi đâu có ý định tự ra lệnh cho mình làm cái trò lố bịch như chạy rông ngoài đường đâu—giống như những gì tôi đã khiến gã bạn trai cũ của Matsuri phải làm vậy. Cái này an toàn hơn nhiều. Chắc vậy. Ít ra thì mệnh lệnh kiểu này sẽ không gây ra chuyện gì kỳ quái hết.
“……………”
Tôi đã sử dụng sức mạnh của cộng sự lên chính hình ảnh phản chiếu của mình trong gương nhưng chẳng có gì thay đổi.
“Lẽ ra thôi miên phải có tác dụng chứ…”
Tôi đã làm theo y hệt các bước như khi sử dụng nó lên Matsuri và những người khác, và cộng sự của tôi đã được kích hoạt. Nhưng vì tôi vẫn hoàn toàn tỉnh táo nên rõ ràng là phương pháp này chẳng có tác dụng gì. Có lẽ ngay cả một năng lực gian lận cũng có giới hạn—tự thôi miên quả là một ý tưởng ngớ ngẩn mà.
“À thôi. Đến giờ đi học rồi—”
…Hả?
Ngay khi tôi nghĩ vậy, một cảm giác kỳ lạ ập đến. Cứ như thể tôi bị tách rời khỏi thế giới thực tại, đôi chân tôi không còn cảm nhận được mặt đất nữa.
“Heh. Đi thôi.”
Giọng nói vừa vang lên trong tai tôi là của chính tôi—nhưng nó nghe thật ngầu, thật ngọt ngào cuốn hút đến nỗi khiến sống lưng tôi ngứa ran.
Đó là suy nghĩ cuối cùng của tôi trước khi mọi thứ chìm vào bóng tối.
▼▽
“Này Matsuri, giờ cậu đã thấy ổn hơn rồi chứ?”
“Hả? Ổn chuyện gì cơ?”
“Thì cái chuyện làm cậu bồn chồn không yên mấy ngày trước ấy?”
“…À, chuyện đó.”
Tôi khẽ cười gượng gạo trước lời nói của Ricchan.
Cái “bồn chồn” mà cậu ấy nhắc tới là nói về cái ngày tôi mơ thấy mình đang hết mực nuông chiều Kai-kun.
Dù tôi biết rõ đó chỉ là một giấc mơ, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cậu ấy ngoài đời thực, những ký ức trong mơ lại ùa về và khiến tôi không thể cư xử một cách bình thường trước mặt cậu.
(Ai mà ngờ được Saika và Emu-chan cũng mơ thấy giấc mơ đó chứ…?)
Hóa ra, Saika và Emu-chan cũng đã kể cho tôi nghe về giấc mơ kỳ lạ này.
Kai-kun trong giấc mơ của chúng tôi mạnh bạo hơn nhiều, cậu ý làm đủ thứ chuyện ngượng chín mặt luôn—không phải là tôi đang phàn nàn gì đâu—và chúng tôi vui vẻ chiều theo mọi yêu cầu của cậu ấy. Bởi vì chúng tôi muốn làm cậu ấy hạnh phúc.
“Ehehe… ♪”
“Trời ạ, cậu đúng là hết thuốc chữa rồi.”
Nhưng mà nhưng mà nhưng mà!
Kai-kun tốt bụng lắm, cậu ấy là người hùng đã cứu lấy tôi— và thậm chí còn cứu cả Saika và Emu-chan nữa!
Và, ừm… tôi thật sự thích cậu ấy!
Vậy nên nếu Kai-kun—dù chỉ là trong giấc mơ—trở nên mạnh bạo, sờ soạng và mút ngực tôi, thì đương nhiên là tôi sẽ cảm thấy bối rối chứ!
Và cái khuôn mặt ngớ ngẩn, đầy dục vọng của cậu ấy trông thật đáng yêu làm sao, khác hẳn so với vẻ ngoài lạnh lùng thường ngày—nhưng cậu ấy vẫn không quên quan tâm đến chúng tôi, và ugh, hành động đó cứ khiến trái tim tôi đập loạn xạ không à!
“… Không còn gì có thể tuyệt vời hơn thế.”
“Cái gì cơ?”
“Im đi.”
“Sao cậu ác thế?!”
Ricchan bĩu môi và lắc lư hai bím tóc của mình, nhưng cậu xen vào những ảo tưởng hạnh phúc của người khác như vậy là bất lịch sự lắm đó.
Nhưng mà… hôm nay Kai-kun đến muộn quá.
Cậu ấy thường đến trường rất sớm, nhưng người mà tôi muốn gặp nhất vẫn chưa thấy đâu. Lẽ nào có chuyện gì xảy ra chăng?
“Haizz…”
“Giờ thì cậu lại thở dài nữa hả?! Nếu cậu cứ phớt lờ mình như vậy, tớ sẽ sờ soạng bộ ngực đồ sộ đó của cậu đấy!”
“…Haizz.”
“Thật đấy hả?! Cậu ổn với chuyện đó sao?!”
Tôi quá u sầu để mà bận tâm rồi.
Khi Ricchan bắt đầu táy máy ngực tôi, mắt tôi vẫn dán chặt vào cánh cửa lớp—cho đến khi, cuối cùng, Kai-kun xuất hiện.
“A—!”
Tôi không khỏi kinh ngạc. Tôi đã mong ngóng được gặp cậu ấy lắm rồi.
Chỉ cần nói chuyện với cậu ấy thôi cũng đủ để khiến tôi hạnh phúc. Chỉ cần ở gần cậu ấy thôi là tôi cũng thấy thoải mái rồi. Vì vậy, tôi đứng dậy ngay khi cậu ấy bước vào—
…Nhưng mà có gì đó không ổn.
“…?”
Chắc chắn người đang bước vào chính là Kai-kun, vẫn khoác cặp trên vai như mọi khi… nhưng có gì đó khác lạ. Cảm giác kỳ lạ này là sao nhỉ?
“Mukai-kun… Endou-kun… có chuyện gì vậy?”
Hai người bạn thân nhất của Kai-kun, Mukai và Endou, đang nhìn cậu ấy với ánh mắt nghi ngờ trước khi nhanh chóng lùi lại. Tò mò, tôi tiến đến chỗ họ trước.
“Chào buổi sáng, Mukai-kun, Endou-kun.”
“Chào buổi sáng, Aisaka.”
“Ô-ồ, chào buổi sáng…”
Hành vi kỳ lạ của bọn họ chắc chắn là có liên quan đến Kai-kun.
“Có chuyện gì xảy ra với Kai-kun à?”
“Ừm… ‘Có chuyện xảy ra’ là còn nói giảm nói tránh đấy.”
“Tớ cũng không biết nữa… Chắc chắn là tớ chẳng hiểu mô tê gì cả.”
“??”
Họ bảo tôi cứ tự mình hỏi cậu ấy nếu tò mò, và tôi gật đầu—dù sao tôi cũng định làm thế.
Tôi tiến đến chỗ Kai-kun khi cậu ấy đang lúi húi lấy sách giáo khoa ra.
“Kai-kun… chào buổi sáng?”
“À, chào buổi sáng, Matsuri.”
“Ể?!”
Khi tôi rụt rè chào cậu ấy, Kai-kun nở một nụ cười rạng rỡ với tôi.
Không chỉ hàm răng trắng đều hoàn hảo của cậu ấy lấp lánh—mà dường như còn có cả những vì sao tỏa sáng đang vây quanh cậu ấy vậy. Cái aura tổng tài như trong truyện shoujo này là cái quái gì thế?!
“Matsuri? Có chuyện gì sao?”
“Ể?! K-không, không có gì! Cơ mà quan trọng hơn hết, Kai-kun?”
“Sao vậy?”
“Cậu… cậu có cảm thấy ổn không thế?”
Sao tôi lại hỏi một câu vô duyên như thế nhỉ?!
Tôi lập tức hối hận vì sự thẳng thắn của mình, nhưng Kai-kun chỉ khẽ cười và dường như chẳng hề bận tâm.
“Ở gần một cô gái dễ thương như cậu, tớ có thể hành động hơi lạ một chút. Nếu chỉ có hai chúng ta, tớ sẽ bị cám dỗ đến mức muốn chạm vào cậu mất—cậu quyến rũ đến vậy mà.”
“K-Kai-kun…?!”
Không không không!
Sai rồi! Kai-kun sẽ không bao giờ nói những lời như thế—ừ thì, tôi sẽ rất vui nếu cậu ấy nói vậy, nhưng Kai-kun “thật” sẽ không bao giờ nói như vậy đâu!
“Mặt cậu đỏ hết cả rồi… cậu bị ốm sao?”
“Hyah?! Ư-ừm…”
Bàn tay mát lạnh của cậu ấy áp lên đôi má nóng bừng của tôi.
Thế giới xung quanh tôi như nhòe đi. Ánh mắt tôi dán chặt vào cậu, giọng nói của Kai-kun là thứ duy nhất mà tôi có thể nghe thấy.
“Có lẽ nào… cậu đang đỏ mặt sao?”
“C-cái đó… đương nhiên là tớ đỏ mặt rồi!”
“Thứ lỗi cho tớ nhé. Nhưng vẻ mặt ngại ngùng đó cũng dễ thương nữa quá đi. Tớ cũng yêu cái vẻ ngoài tươi tắn thường ngày của cậu nữa.”
“Ểể?!”
“Tớ lúc nào cũng cảm thấy như vậy, nhưng cái ý nghĩ muốn giữ điều đó cho riêng mình… có lẽ tớ đã ích kỷ quá rồi.”
“GAH?!”
Bình thường, tôi sẽ bật cười trước những lời nói sến súa như thế này.
Nhưng vì đó là Kai-kun nên chúng đâm thẳng vào tim tôi. Chân tôi khuỵu xuống, và tôi ngồi phịch xuống sàn.
(C-c-chuyện quái gì đang xảy ra thế này?!!)
Đây không phải là Kai-kun mà tôi biết!
…Nhưng rõ ràng đó chính là cậu ấy. Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng chẳng trách Mukai và những người khác lại trông mệt mỏi như vậy.
“X-xin lỗi! Tớ ổn mà!”
“Tớ hiểu rồi… Nhưng nếu có chuyện gì không ổn thì đừng ngần ngại nói với tớ nhé. Tớ muốn ở bên cạnh cậu mọi lúc.”
“V-vâng…!!”
Vẻ hào quang của Kai-kun—cái aura đẹp trai của cậu ấy—mạnh mẽ quá!
Và không chỉ là lời nói suông. Kai-kun không hề giỡn cợt—cậu ấy nói một cách chân thành và nghiêm túc, điều đó khiến trái tim tôi đập nhanh hơn nữa.
“N-này… tan học cậu có muốn đi chơi không?”
“Chắc chắn rồi. Tớ sẽ để trống lịch cho cậu.”
“Cảm ơn cậu!”
Nắm bắt cơ hội ngàn vàng, tôi âm thầm giơ nắm đấm ăn mừng vì đã có được một buổi hẹn hò với cậu ấy.
Tôi lùi lại khỏi Kai-kun, nhưng rõ ràng có điều gì đó rất khác lạ ở cậu ấy. Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi nhất định phải theo dõi cậu ấy để có thể giúp đỡ!
“Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì.”
“Rõ ràng là có mà!”
“Im đi, Ricchan.”
Và thế là, ngày trông trẻ (và tranh thủ ngắm trộm) Kai-kun của tôi bắt đầu.
▼▽
Ngày hôm đó, Kai… thật sự rất khác lạ.
Không chỉ với Matsuri—cái hào quang bất thường của cậu ấy dường như kéo dài suốt cả ngày.
Đầu tiên, là trong tiết toán đầu tiên:
“Masaki, em giải bài toán này đi.”
“Vâng, em hiểu rồi.”
Giọng cậu trầm ấm.
Hầu hết học sinh đều chẳng mấy để ý khi ai đó bị gọi lên bảng, nên việc Kai đứng dậy cũng chẳng gây ra nhiều sự chú ý.
Khi giáo viên hỏi, học sinh trả lời—đơn giản vậy thôi.
(Kai-kun… ngay cả giọng cậu ấy cũng khác.)
(Chuyện quái gì đã xảy ra với cậu ta vậy…?)
(Đây không chỉ đơn thuần là thích thể hiện thôi đâu…)
Matsuri, Akira và Shougo—ba người đã nhận ra hành vi kỳ lạ của Kai— chăm chú theo dõi khi cậu ấy bước lên bảng.
Kai không hề hay biết về những ánh mắt đó và giải bài toán một cách dễ dàng. Đó là một dạng bài tập mới, nhưng cậu ấy đã làm được. Giáo viên hài lòng với lời giải của cậu ấy.
“Câu trả lời hoàn toàn chính xác. Em đã nắm vững công thức của ngày hôm nay rồi.”
“Tất cả là nhờ ơn dạy dỗ của thầy ạ. Được làm việc với một người như thầy chính là điều may mắn nhất đời em.”
“Masaki… em…!”
Giáo viên cảm động xoa đầu Kai.
Đó lẽ ra phải là một khoảnh khắc cảm động giữa thầy và trò… nhưng thay vào đó, cả lớp đều kinh ngạc nhìn những lời lẽ ngọt ngào đến phát ngán của Kai.
“Hả… Cái gì thế này?”
“Masaki lúc nào cũng thế à?”
“Việc cậu ta thân thiết với Aisaka đã là chuyện lạ rồi… Khoan đã, mình thật sự đang ghen tị đấy à, chết tiệt!”
Mặc dù Kai nhận được không ít lời bình luận gay gắt, nhưng không ai đi quá giới hạn của việc trêu chọc.
Màn đối đáp giữa Kai và giáo viên tiếp tục diễn ra như thế này, và dường như vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.
“Được rồi, em có thể giải bài toán này không? Nếu không hiểu gì, cứ thoải mái hỏi thầy nhé—chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết.”
“Không ạ, em hoàn toàn ổn mà. Như em đã nói rồi đó, tất cả là nhờ công lao dạy dỗ của thầy ạ. Vậy nên, đáp án này thầy nghĩ sao?”
“Ừm, đúng rồi! Wow, hôm nay em làm sao thế, Masaki? Em đang thật sự bùng nổ đấy!”
“Haha, em phải nói bao nhiêu lần nữa đây? Tất cả là nhờ thầy dạy ạ.”
“Hy vọng em sẽ đạt được điểm Toán xuất sắc trong học kỳ này nhé!”


32 Bình luận