Câu chuyện về việc mang n...
柚本悠斗 あさぎ屋
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 7

Chap 2

9 Bình luận - Độ dài: 5,454 từ - Cập nhật:

Cuối tuần sau, vào chiều thứ Bảy—

Tôi đến trung tâm thương mại duy nhất trong thành phố. Đây là nơi Aoi và tôi đã ghé qua sau chuyến đi dã ngoại để mua nhẫn đôi.

Nơi đây cách nhà khoảng 20 phút lái xe. Hôm đó, mẹ chở chúng tôi, nhưng hôm nay mẹ bận nên tôi đi xe buýt.

“Có lẽ mình đến hơi sớm.”

Xuống xe, tôi kiểm tra giờ trên điện thoại. Đồng hồ chỉ 1 giờ 40 chiều. Chúng tôi hẹn gặp lúc 2 giờ, nhưng do lịch xe buýt nên tôi đến sớm.

Tôi định giết thời gian ở quán cafe trong trung tâm, vừa định bắt đầu đi thì—

“Akira!”

Nghe ai đó gọi tên, tôi ngẩng lên. Đứng ở lối vào trung tâm là một cô gái đang vẫy tay, tóc nhẹ tung bay.

Lại gần, tôi nói, “Cậu đến sớm thế. Chưa đến giờ hẹn mà.”

“Cậu mới là người sớm đó.”

Cô gái mỉm cười đáp lại là Rika Natsumiya, bạn cùng lớp của tôi. Từ khi chuyển đến trường này, tôi dựa dẫm khá nhiều vào cô ấy. Cô ấy cũng là bạn thuở nhỏ đồng thời là bạn gái của Yuuki Tabei, một người bạn khác của tôi.

…Tôi sẽ giải thích thêm sau.

“Lịch xe buýt làm tớ đến sớm ấy mà.”

“Tớ cũng đoán thế, nên cũng đến sớm một chút.”

“Ý cậu là sao?”

Chưa hiểu, tôi nghiêng đầu.

“Thì tại nhà cậu xa, khó đi xe đạp nên tớ nghĩ cậu đi xe buýt. Tớ kiểm tra lịch trình nên biết cậu sẽ đến khoảng giờ này. Dù bố mẹ cậu có chở thì đến sớm cũng chẳng hại gì mà.”

“Đúng chuẩn cậu luôn. Suy nghĩ chu đáo thật, Natsumiya.”

“Hehe, tớ cố gắng lắm đó.”

Tôi thật sự bất ngờ vì sự chính xác của Natsumiya, nhưng sự chu đáo đó đúng chất của cô ấy.

Natsumiya là kiểu con gái cực kỳ tinh tế, không ít lần làm tôi ngạc nhiên bởi sự sắc bén của mình. Đặc biệt khi ở với Yuuki, cô ấy còn có bầu không khí của một người chị cả đáng tin, thật khó tin là hai đứa tôi cùng tuổi. Khi hỏi, tôi biết cô ấy sinh tháng Tư, còn Yuuki tháng Ba, tức gần một năm chênh lệch.

Hóa ra, cả hai gia đình coi cô ấy như “chị gái lớn” từ nhỏ. Chẳng trách cô ấy chín chắn hơn Yuuki.

Izumi và Hiyori cũng sắc sảo theo cách riêng, nhưng Natsumiya còn hơn thế—không chỉ nhận ra, cô ấy luôn hành động với sự chuẩn mực. Đúng kiểu chị cả có khác.

Và khoảng cách giữa vẻ ngoài dễ thương và sự trưởng thành? Thành thật, nó khá cuốn hút đấy.

“Xin lỗi vì bắt cậu đi cùng hôm nay.”

“Không sao. Cậu cũng giúp tớ nhiều mà, Akira.”

“Chưa cảm thấy tớ làm gì đáng gọi là giúp cả…”

Nếu có thì, cô ấy giúp tôi nhiều hơn hẳn—nhưng thật tốt khi cô ấy nói vậy.

Một số người có thể nhíu mày khi thấy tôi đi trung tâm thương mại với bạn gái của bạn, nhưng tôi muốn làm rõ: Chẳng có gì giữa chúng tôi cả.

Để giải thích tại sao chúng tôi ở đây, cần quay lại vài ngày trước—

*

“Ưgh…”

Tôi tưởng sắp xếp xong kế hoạch du lịch là hết, nhưng giờ lại nảy ra vấn đề mới. Một ngày vào giờ ăn trưa, tôi ngồi trên sân thượng, vừa ăn vừa chìm vào suy nghĩ. 

“Giờ phải làm sao…”

“Akira, có chuyện gì à?”

“Dạo này trông cậu hơi xuống đấy.”

Yuuki và Natsumiya, ngồi cạnh tôi lên tiếng. Như thường lệ, ba chúng tôi ăn trưa cùng nhau, và có vẻ việc tôi trầm ngâm nãy giờ khiến họ lo lắng. Cả hai nghiêng người nhìn mặt tôi với vẻ mặt quan tâm.

Nhân tiện, bữa trưa của Yuuki là bento tự làm từ Natsumiya. Họ thậm chí có hộp cơm đôi nữa. Tôi hơi ghen tị đấy.

Tôi cũng muốn ăn đồ Aoi nấu nữa…

Gạt mong muốn đó qua—

“Có một chuyện làm tớ băn khoăn.”

“Cậu gặp vấn đề hả? Hiếm đấy. Kể nghe đi.”

“Ừ, nếu giúp được, bọn tớ rất sẵn lòng.”

Chưa kịp kể chi tiết, họ đã lập tức đề nghị giúp đỡ. 

Tôi thấy áy náy vì làm họ lo lắng, nhưng còn trân trọng lòng tốt của họ hơn những gì có thể nói ra.

Vậy nên, tôi quyết định nhờ họ.

“Thật ra, sinh nhật Aoi sắp đến.”

“À, hiểu rồi.”

“Ừm, hiểu sao cậu căng thẳng vậy.”

Cả hai lập tức nắm được ý tôi. Họ mang vẻ mặt trầm tư, như chính họ đang đối mặt vấn đề vậy.

“Bọn tớ hứa từ lâu sẽ đi du lịch vào sinh nhật cô ấy. Đã chọn điểm đến, đặt nhà trọ—xong xuôi hết rồi. Nhưng tớ vẫn không biết nên tặng cô ấy quà gì…”

Cả hai gật đầu, nói, “Ừ, khó thật…”

“Đáng để chúc mừng, nhưng cũng là áp lực lớn với cậu là người bạn trai.”

“Tặng quà cho người yêu khó lắm.”

Họ đặt đũa xuống, khoanh tay, nhíu mày với vẻ mặt cau có.

Họ luôn hơi giống nhau, nhưng từ khi chính thức thành đôi, họ càng giống nhau hơn. Người ta nói các cặp đôi lâu năm bắt đầu giống nhau—và có lẽ cũng áp dụng cho bạn thuở nhỏ nữa.

Họ đồng điệu đến mức hơi buồn cười.

“Nhân tiện, hai cậu tặng quà cho nhau thế nào?”

Họ ở bên nhau khá lâu, chắc đã trao đổi nhiều món quà rồi. Tôi muốn nghe cách họ làm để tham khảo.

“Bọn tớ chỉ hỏi nhau muốn gì thôi.”

“Ừ. Từ hồi cấp hai đã thế rồi. Đôi khi còn đi mua sắm cùng nhau nữa. Sinh nhật, Giáng sinh, quà nhập học, tốt nghiệp, và mấy dịp nhỏ khác nữa, bọn tớ đã trao đổi hàng tá quà rồi. Đến một ngày thì hết ý tưởng.”

“Vì cả hai biết sẽ tặng quà cho nhau, giả vờ bất ngờ cũng vô nghĩa. Nên bọn tớ quyết định hỏi trực tiếp và tặng thứ đối phương thật sự muốn luôn.”

“Cũng hợp lý…”

Khi ở bên nhau lâu, đó có lẽ là một cách.

Nếu tôi bằng cách nào đó nghĩ ra thứ muốn tặng Aoi, thì sẽ không cần phải hỏi—và trong trường hợp đó, đó có thể là bất ngờ thú vị. Nhưng việc hỏi nhau trực tiếp chắc chắn sẽ dễ chịu hơn cho người tặng.

Dù vậy, Aoi và tôi chưa hẹn hò lâu, nên tôi muốn tránh hỏi trực tiếp. Đây là lần đầu tôi chúc mừng sinh nhật cô ấy đúng ngày, và tôi muốn nó là một bất ngờ.

“Cậu có ý tưởng gì về thứ Saotome có thể muốn không?”

“Hmm…”

Một ý tưởng, nhỉ…

Cô ấy ăn uống nhiệt tình lắm, nên có lẽ tặng đồ ăn là xong—nhưng thế hơi đơn giản cho quà sinh nhật. Tôi muốn thứ gì bền lâu—thứ gì đó hữu hình.…Và nghĩ đến đó nhắc đến—

Tôi cũng cần mua bánh sinh nhật nữa.

Không biết nhà trọ có chuẩn bị được không nếu tôi hỏi? Phải gọi kiểm tra sau.

“Chẳng nghĩ ra gì… Tớ không nghĩ Aoi là kiểu người muốn nhiều thứ.”

“Nếu lúc nào cũng bên nhau, có lẽ cậu sẽ nhận ra qua cuộc trò chuyện, nhưng vì hai người yêu xa nên khó.”

“Chính xác.”

“Hmmmm…”

Nếu tôi không biết cô ấy muốn gì, thì hai người họ cũng chẳng biết.

Giờ cả ba chúng tôi ngồi đó, cùng nhíu mày đồng bộ.

“…Tớ có ý này. Cùng đi chọn quà đi.”

Yuuki nói như vừa nảy ra ý hay—rồi dừng lại, sửa lời.

“—Tớ định nói thế, nhưng cuối tuần này bận nên không đi được rồi. Rika, cậu đi với Akira đến trung tâm thương mại, giúp cậu ấy chọn quà nhé?”

“Được thôi. Tớ cũng đang nghĩ thế.”

Cả hai đề xuất điều mà tôi không ngờ. Họ thật sự nghĩ giống nhau—như một cặp đôi lâu năm.

Tôi thực lòng biết ơn… nhưng—

“Vẫn thấy hơi sai sai khi đi với bạn gái của bạn…”

Dù họ không ngại, tôi vẫn do dự.

“Bọn mình đâu xa lạ gì đâu. Và nếu là cậu, tớ không phiền đâu.”

“Bình thường tớ không đi một mình với con trai, nhưng với cậu thì khác, Akira.”

Cả hai chẳng hề bận tâm.

“Cậu giúp bọn tớ nhiều hơn những gì bọn tớ có thể trả lại. Tớ biết cậu không thích người khác làm to chuyện, nhưng cứ coi đây là cách bọn tớ cảm ơn. Chấp nhận đi, nhé?”

“Yuuki… cậu…”

Đúng kiểu của Yuuki—chân thành và thẳng thắn.

Nếu cậu ấy nói đến thế, từ chối sẽ rất bất lịch sự.

Nghĩ lại, chuyện này giống như khi Izumi—bạn gái Eiji—giúp tôi chọn quà Giáng sinh cho Aoi.

Nếu Yuuki giờ thân như Eiji đối với tôi, thì chẳng có gì phải ngại cả—mà là điều đáng mừng.

“Cảm ơn.” Tôi nhận lời, không do dự.

“Hy vọng cậu tìm được thứ tuyệt vời.”

“Natsumiya, trông cậy vào cậu nhé.”

“Cứ để tớ lo!”

Vậy là tôi quyết định nhờ Natsumiya giúp chọn quà sinh nhật cho Aoi.

Những lúc thế này nhắc tôi— có bạn bè thật tuyệt. Không, có bạn thân còn tuyệt hơn.

Và đó là lý do tôi ở đây, tại trung tâm thương mại với Natsumiya. Để làm rõ, tôi không bí mật mời cô ấy—Yuuki có biết chuyện.

“Vào thôi?”

“Ừ. Bắt đầu từ cửa hàng tổng hợp nhé?”

“Được đấy. Nếu không có gì nổi bật, chúng ta xem các cửa hàng khác.”

“Okay.”

Chúng tôi vào trong và đến một cửa hàng tổng hợp. Vì là cuối tuần, trung tâm thương mại đông nghịt người.

Thấy nơi đây đông đúc nhắc tôi về lần đi với Izumi để chọn quà Giáng sinh cho Aoi. Hồi đó, Izumi giúp tôi chọn một cặp dây chuyền đôi—một trong những kỷ niệm yêu thích của tôi.

…Dù sau đó cô ấy cũng bất ngờ kéo tôi vào cửa hàng đồ lót và bảo tôi nên mua đồ lót cho Aoi nữa. Đó chắc chắn nằm trong top hai hoặc ba lần tôi hoảng loạn nhất đời.

Cuối cùng, Izumi tự tặng bộ đồ lót đó cho Aoi, nhưng tôi phải là người chọn…

Tiếc là tôi vẫn chưa thấy cô ấy mặc nó.

Nghĩ lại—bộ đó giờ ở đâu nhỉ?

Có lẽ, có lẽ tôi sẽ thấy trong chuyến đi chăng…!

“Akira, mũi cậu đang dài ra kìa.”

“Thật à? Cậu tưởng tượng thôi.”

Tôi đáp với gương mặt tỉnh bơ và quay đầu nhìn hướng khác.

Không ổn… từ khi chốt kế hoạch chuyến đi, tôi không thể ngăn cản trí tưởng tượng bay xa. Đây là chuyến đi qua đêm đầu tiên của chúng tôi. Làm sao tránh được cơ chứ?

Hãy cứ cho là những ham muốn ngây thơ—và chắc chắn trong sáng—của một thiếu niên đang trỗi dậy thôi.

Đã có ba khoảnh khắc trong quá khứ mà mọi chuyện có thể xảy ra. Giờ chúng tôi đã chính thức hẹn hò, và cả hai đã quyết tâm từ lâu.

Lần tới nếu cơ hội đến, tôi không nghĩ mình kìm được đâu. Và ai biết? Đôi quần lót sang trọng mà Eiji và Izumi tặng tôi dịp Giáng sinh có thể cuối cùng cũng đến lúc được tỏa sáng.

…Đã hơn 1 năm 4 tháng, mà tôi chưa mặc lần nào. Cứ thế này, chúng sẽ mục trong ngăn kéo mất.

“Thế? Nghĩ nãy giờ có ý tưởng quà nào hay không?”

“Chưa… Tớ nghĩ mãi, nhưng mà càng nghĩ càng bối rối.”

Đến mức tôi còn mơ về việc chọn quà luôn mà.

“Cậu đã tặng Saotome những gì trước đây?”

“Thì, vào Giáng sinh, bọn tớ trao dây chuyền đôi. Còn sinh nhật thì tặng nhau nhẫn đôi. Tớ cũng tặng vài món nhỏ nữa, nhưng hai cái đó là chính.”

Giáng sinh năm ngoái, chúng tôi tặng nhau khăn quàng cổ. Một đêm gần đông, khi nói chuyện qua điện thoại, cô ấy nhắc rằng muốn một cái mới. Nên chúng tôi quyết định tặng nhau khăn làm quà.

Chúng tôi không gặp trực tiếp—chỉ gửi qua bưu điện vì ưu tiên học ôn thi. Nhưng thành thật, mùa đông này ấm hơn bất kỳ năm nào trước đây nhờ nó… dù nói to ra chắc chỉ như khoe mẽ.

“Tớ hiểu.”

Natsumiya gật đầu, vẻ trầm tư.

“Vậy là tiêu chuẩn cao phết rồi, nhỉ?”

“Tiêu chuẩn cao?”

Tôi lặp lại, chưa hiểu ý Natsumiya. Đặt ngón tay lên cằm, cô ấy giải thích:

“Cậu từng tặng cô ấy phụ kiện đắt tiền đúng không? Nên giờ, dù không nhận ra, có lẽ cậu đang nghĩ phải tặng thứ giá trị tương đương. Tớ nghĩ đó là lý do cậu bị kẹt.”

“Ừm… chắc vậy.”

Tôi gật đầu, hoàn toàn thuyết phục. Không, tôi chắc chắn cô ấy đúng.

Sự thật là trong lúc tìm quà, tôi chỉ xem qua phụ kiện trang sức. Nghĩ lại, tôi hẳn đã có chủ ý—không, cố tình—tìm những món quà không thua kém dây chuyền hay nhẫn trước đây.

Ngay cả khi chọn khăn quàng cổ cho Giáng sinh, tôi cũng chọn cái đắt nhất trong khả năng.

“Nhưng tớ muốn cậu nghĩ thêm điều này.”

Cảm nhận sự mâu thuẫn của tôi, Natsumiya tiếp tục nhẹ nhàng.

“Chúng ta vẫn là học sinh cấp ba. Tớ không nghĩ nên chọn quà là mấy thứ đắt tiền.”

Cô ấy nói với chất giọng nhẹ nhàng, như đang cố dẫn dắt tôi.

“Tớ không nói tặng đồ đắt tiền là sai. Nhưng dù không đắt, nếu là thứ cậu suy nghĩ kỹ và chọn cẩn thận, chắc chắn nó sẽ khiến Saotome vui.”

“Thứ được chọn vì Aoi, nhỉ…”

Tôi vô thức lặp lại lời Natsumiya—và bắt đầu nghĩ. Có vẻ như… tôi đã quên mất ý nghĩa của một món quà.

“Nghĩ lại, đúng là… dây chuyền và nhẫn đôi hơi xa xỉ với học sinh cấp ba. Có lẽ có lựa chọn phù hợp hơn.”

Không phải tôi hối hận vì tặng những thứ đó, và tôi không nghĩ quà đắt là tệ hay gì—chỉ là dùng chúng làm chuẩn mực thì khá rủi ro. Những thứ như thế có thể đợi đến khi tôi tự kiếm được tiền.

“Cậu nói đúng, Natsumiya. Cảm ơn.”

Lời nói dịu dàng, chu đáo của cô ấy thật sự giúp tôi tỉnh ra. Tuy cùng tuổi chúng tôi, nhưng cô ấy chắc chắn là người chín chắn nhất nhóm.

“Tớ mừng vì giúp được. Nhưng lời khuyên bắt đầu từ bây giờ, nhé?”

“Bắt đầu từ bây giờ?”

Đột nhiên, Natsumiya quay người, đi theo hướng khác—rõ ràng không phải tiến tới cửa hàng tổng hợp.

“Đây là điều tớ nghĩ khi chọn quà cho Yuu-kun. Bí quyết là tìm thứ cũng khiến cậu vui nữa—không chỉ riêng người nhận.”

“Thứ khiến tớ vui nữa?”

Cô ấy gật đầu, giơ một ngón tay.

“Như tưởng tượng họ sẽ trân trọng và mỉm cười—ý nghĩ đó cũng khiến cậu vui, đúng không? Hoặc sau này nhìn lại và thấy ấm áp trong lòng. Giờ Yuu-kun và tớ đơn giản chỉ hỏi nhau muốn gì, nhưng trước đó đây là tiêu chuẩn của tớ.”

Tôi thử tưởng tượng. Bất cứ thứ gì—chỉ cần hình dung Aoi mỉm cười khi nhận quà. Tưởng tượng cô ấy dùng nó, trân trọng nó—tôi cũng vui theo. Có lẽ là thứ mà, nhiều năm sau tôi nhìn lại và cảm nhận được sự ấm áp đó… có khi còn hơi ngượng nữa.

Ừ… chỉ cần tưởng tượng thôi, tôi biết đó sẽ là kỷ niệm cả hai sẽ trân quý.

“Theo nghĩa đó, chuyến đi lần này đã là món quà lớn cả hai sẽ thích rồi. Nên tớ nghĩ món quà vật chất không cần đắt đỏ làm gì.”

Đúng vậy—chuyến đi này sẽ ở lại mãi với chúng tôi.

“Vậy thì, lý tưởng nhất là thứ mà nhiều năm sau khiến bọn tớ mỉm cười và nói, ‘Đó là chuyến đi qua đêm đầu tiên của chúng mình nhỉ,’ mỗi khi thấy nó.”

“Chính xác. Và đó là lý do tớ đề xuất món quà này—!”

Với tuyên bố tự hào, Natsumiya dừng lại. Tôi cũng dừng, ngẩng lên—và suy nghĩ chợt đông cứng lại.

“…Hả?”

Trước mặt là một không gian rực rỡ sắc màu. Cô ấy dẫn tôi đến khu vườn cấm—cửa hàng đồ lót nữ.

Đó là một nơi đầy kinh ngạc với nam sinh cấp ba—cấm không chỉ xâm nhập, mà thậm chí cả việc đi ngang trực tiếp cũng không được. Cùng lắm thì chúng tôi chỉ có thể liếc trộm từ xa.

Chỉ những nhà thám hiểm táo bạo, đặc biệt biến thái, hoặc bạn trai sở hữu “tấm vé bạn gái” mới vào đây—dù vậy, muốn vào lại là vấn đề khác.

Còn tôi, nếu Aoi mời, tôi sẽ đi ngay.

Còn về bây giờ… tôi thấy mình bị bao quanh bởi những bức tường đồ lót rực rỡ, gọn gàng. Một khung cảnh 360 độ với ren đầy màu sắc. Lạc trong đó, tôi cảm thấy như Alice ở Xứ sở Cám dỗ.

Y hệt suy nghĩ lần trước.

Nhưng… tại sao tôi lại ở cửa hàng đồ lót, với bạn gái của bạn thân thế này?

Déjà vu. Chuyện này đã từng xảy ra rồi.

“Xem nào!”

“Chờ chút!”

Hoảng loạn, tôi nắm vai Natsumiya để ngăn cô ấy.

Kết hợp giữa sự ngạc nhiên, ngượng ngùng và xấu hổ, tôi như muốn co rúm lại.

“Có gì sao?”

“Có gì… sao!? Chẳng phải rõ ràng à!?”

Dù sao, tôi phải xác nhận.

“Sao chúng ta lại ở cửa hàng đồ lót nữ?”

“Vì tớ nghĩ đồ lót sẽ là món quà hoàn hảo!”

Natsumiya nói với nụ cười rạng rỡ nhất tôi từng thấy.

…Cô ấy nghiêm túc thật hả?

“Tớ hỏi tại sao được không?”

“Thì tại, vì hai người đi du lịch qua đêm, mọi thứ có thể… biết đó, lãng mạn, đúng không? Nếu Saotome mặc đồ lót cậu tặng trong đêm đó, mỗi lần thấy nó sau này đều sẽ nhớ đến chuyến đi—nó trở thành kỷ vật của kỷ niệm đó đó♪”

Cô ấy còn cười tự mãn khi giải thích, rõ ràng tự hào với mạch logic của mình.

Tôi không ngờ Natsumiya lại thoải mái với chuyện này. Tính cách khác Izumi, nhưng năng lượng thì lại quá giống. Tôi hơi sững sờ.

“Thêm nữa, như cậu nói—nó nằm ‘trong khả năng’ của cậu, đúng không?”[note73722]

“Cậu nghĩ mình thông minh, nhưng không phải ‘trong khả năng’ kiểu đó!”

Không phải về vấn đề với cơ thể—mà là thứ phù hợp với hoàn cảnh!

Tôi không nghĩ mình sẽ lại mắng Natsumiya vì chơi chữ.

“Mà, dù sao… đồ lót, hả…”

Không phải tôi chưa từng tặng cô ấy. Hồi đó, Izumi tặng Aoi, nhưng tôi là người chọn. Lúc đó chưa hẹn hò, nhưng giờ thì rồi.

Nghĩ vậy… có lẽ lần này cũng không quá xa vời…

“Nếu cậu ngại vào cửa hàng đồ lót thì thôi. Nhưng tặng làm quà thì ngại gì, đúng không? Cũng đâu phải lần đầu cậu thấy cô ấy mặc đồ lót.”

“Ưgh…”

Cô ấy hỏi tỉnh bơ—như thể bọn tôi đã làm rồi—làm tôi phát ra âm thanh kỳ lạ.

Khi tôi không chối, cô ấy chắc hẳn đã đoán ra sự thật.

“Chờ… vậy là hai người chưa…?”

“Thì, cậu biết đó… yêu xa mà…”

Cô ấy nhìn tôi—50% sốc, còn 50% là thông cảm.

Làm ơn. Đừng nhìn tôi vậy. Đau đớn lắm.

“Ý tớ là, hai người sống chung cả năm, đúng không? Và hẹn hò được một thời gian rồi, nên tớ cứ nghĩ… Xin lỗi.”

“Cậu nghĩ bọn tớ… hơi chậm so với thời gian bên nhau?”

“Tớ nghĩ mỗi người khác nhau. Có lẽ bọn tớ chỉ hơi nhanh…”[note73721]

“Chờ—cái gì?”

Không thể nào bỏ qua câu đó—tôi buột miệng thốt lên.

Natsumiya lập tức đỏ mặt, ngập ngừng giữa câu.

“…………”

Thật sao?

“X-xin lỗi… Tớ không cố ý…”

“Không, cậu không làm gì sai cả, Natsumiya.”

Tôi hơi sốc trước lời thú nhận bất ngờ. Họ mới hẹn hò nhưng quen nhau lâu rồi, nên nếu đã tiến xa hơn cũng chẳng lạ… Dù vậy, lỡ nhắc đến thì quả là xấu hổ.

Dù sao, bỏ qua bọn họ, nếu ai nghe chuyện bọn tôi chắc hẳn sẽ nghĩ tiến độ của hai đứa quá chậm. Ngay cả tôi cũng sẽ nghĩ thế nếu như đây không phải chuyện của bản thân.

“M-mà, tớ hiểu ý cậu, và tớ không nghĩ đồ lót là ý tệ… nhưng lần này tớ muốn chọn thứ khác. Xin lỗi vì từ chối sau khi cậu đã gợi ý.”

“Không sao, đừng lo.”

“…………”

Một chàng trai và một cô gái đứng ngượng nghịu trước cửa hàng đồ lót—chẳng phải hình ảnh đẹp đẽ gì. Càng đứng lâu càng ngại, nhất là khi Natsumiya còn là bạn gái của bạn thân nữa. Những ánh mắt từ khách hàng khác chẳng giúp ích gì cả. Nếu bạn cùng lớp thấy chắc tôi chết tại chỗ quá.

Chúng tôi vội rời cửa hàng, đi đến cửa hàng tổng hợp.

“…Nhưng tớ nghĩ mình có ý tưởng rồi.”

Tôi cố ý nói, muốn làm nhẹ bầu không khí.

“Thật sự thấy rõ—cậu có nhiều kinh nghiệm tặng quà cho cùng một người rất nhiều lần.”

“Không hẳn. Tớ chỉ từng lo lắng như cậu bây giờ, thế thôi.”

Hợp lý. Càng ở bên ai đó lâu thì rồi cũng gặp chuyện này thôi.

Tôi biết ơn vì cô ấy giúp tôi nhận ra sớm.

“Nhưng cậu biết không… chuyện này khiến tớ nhớ lại những ngày đó. Khi tớ căng thẳng vì chọn quà cho Yuu-kun, như cậu bây giờ… khó khăn, nhưng cũng vui. Nó khiến tớ thấy hoài niệm.”

Cô ấy nói với ánh mắt dịu dàng, đầy nhớ nhung.

Đúng thật—chuyện này cũng vui theo cách riêng.

Nếu vậy—

“Thế sao cậu không chọn gì đó cho Yuuki luôn?”

“Cho Yuu-kun…? Với cậu?”

“Ý là, cậu đâu cần lúc nào cũng hỏi cậu ấy khi tặng quà, đúng không? Và cũng chẳng cần lý do để tặng. Hai người cuối cùng cũng chính thức bên nhau—thì cứ thoải mái đi. Thỉnh thoảng phải làm cậu ấy bất ngờ chứ.”

“Akira…”

Natsumiya mỉm cười, gật đầu vui vẻ.

“Cậu nói đúng. Vậy thì tớ cũng sẽ chọn gì đó.”

“Được đó. Xem thử chúng ta tìm được gì.”

Chúng tôi đến cửa hàng tổng hợp và bắt đầu xem. Đó là một cửa hàng nổi tiếng chủ yếu chuyên phục vụ đối tượng khách hàng nữ, với đủ loại—từ đồ dùng hàng ngày, dụng cụ bếp, đến nội thất dễ thương và đồ trang trí.

Sự đa dạng vô cùng ấn tượng, có thể trang bị cả căn phòng trống chỉ bằng việc mua sắm ở đây. Với nhiều thứ thế này, để xem hết sẽ tốn rất nhiều thời gian.

Natsumiya tử tế đưa lời khuyên khi chúng tôi xem từng kệ hàng. Sau khi đi một vòng, một món đồ thu hút tôi.

“Khung ảnh…”

Một phần kệ bày các loại khung ảnh. Một cái đặc biệt khiến tôi chú ý, với tay lấy.

Nó có thiết kế hai bảng. Bên trái là chỗ để ảnh, bên phải có đồng hồ analog nhỏ ở trên và trang trí hoa cẩm tú giả ở dưới. Nó có một nét quyến rũ tinh tế.

Khung ảnh trắng tinh mang lại cảm giác thanh lịch, sang trọng.

“Tìm được thứ ưng ý rồi à?”

“Ừ. Cậu thấy cái này thế nào?”

Tôi đưa cô ấy khung ảnh đang cầm.

“Hồi tớ và Aoi đi dã ngoại, bọn tớ chụp cả tấn ảnh—nhưng thành thật, tớ cũng hiếm khi xem lại. Nghe nói trước đây người ta in ảnh, giữ trong album, nhưng giờ chúng chỉ nằm trong điện thoại và bị quên lãng.”

Chắc không chỉ tôi như vậy. Có lẽ vài tháng tôi sẽ xem lại một lần, nếu có nhớ ra.

“Nếu in một bức ảnh từ chuyến đi và đặt vào đây, Aoi có thể để trên bàn và ngắm nhìn mỗi ngày. Cộng thêm đồng hồ tích hợp sẽ rất hoàn hảo để xem giờ khi học ôn thi nữa. Cậu nghĩ sao?”

“Tớ nghĩ nó tuyệt đấy. Nếu đi du lịch với Yuu-kun, tớ cũng muốn một cái!”

“Được rồi, chọn cái này—hmm?”

Natsumiya đặt mẫu trưng bày lại kệ và lấy một cái từ hộp hàng. Rồi, không giải thích, cô ấy đưa tôi hai hộp.

“Đây.”

“Sao lại là hai cái?”

“Kỷ niệm là để chia sẻ, đúng không?”

Vậy một cái là cho tôi.

“Cậu nói đúng.”

Tôi lấy cả hai—một cho Aoi, một cho tôi—và đi đến quầy tính tiền. Sau bao lo lắng, tôi cũng tìm được thứ vừa ý. Gần như là một phép màu.

“Giờ đến lượt cậu—chọn gì đó cho Yuuki đi.”

“Thật ra, tớ biết mình sẽ lấy gì rồi.”

“Thật à?”

Tôi theo sau khi Natsumiya len lỏi qua đám đông trong cửa hàng. Chúng tôi dừng trước kệ đồ bếp, và cô ấy với lấy một thứ.

“Hộp cơm?”

Đó là mẫu lớn hơn, dành cho nam.

“Trước khi hẹn hò, Yuu-kun ngại ăn cơm tớ làm lắm. Nhưng giờ cậu ấy ăn vui vẻ luôn rồi. Vấn đề là, hộp cậu ấy dùng là đồ thừa từ nhà tớ—đồ đôi với hộp của tớ, nhưng có hơi nhỏ với cậu ấy.”

Đúng rồi—gần đây Yuuki hay ăn cơm Natsumiya làm. Và như cô ấy nói, chỗ cơm đó không đủ. Tôi từng thấy cậu ấy mua thêm bánh mì ở căng tin trường. Với một nam sinh đang tuổi lớn, hộp cơm cỡ của con gái chắc chắn quá nhỏ.

“Tớ nghĩ sẽ mua cái mới cho cậu ấy.”

“Ý hay đó. Chắc chắn cậu ấy sẽ vui.”

Và không chỉ với Yuuki. Tôi cá việc nấu cơm cho cậu ấy sẽ vui hơn với Natsumiya nữa.

Như cô ấy nói—đúng là thứ khiến cả người tặng cũng vui.

“Tớ đi thanh toán. Cậu đợi đây chút nhé?”

6363c3ad-2f81-4b7a-a905-d542753765c0.jpg

“Ừ. Lát gặp.”

Với mái tóc đung đưa vui vẻ, Natsumiya đi đến quầy tính tiền. Tôi đã có thể hình dung Yuuki và Natsumiya sẽ hạnh phúc thế nào.

Sau khi rời cửa hàng tổng hợp, chúng tôi đến một quán cafe trong trung tâm thương mại. Ban đầu, tôi nghĩ sẽ mất nửa ngày để chọn quà, nhưng nhờ lời khuyên chuẩn xác của Natsumiya, chúng tôi hoàn thành nhanh bất ngờ. Nên chúng tôi quyết định thư giãn và uống trà trước khi về.

Gần đây, tôi chìm trong chế độ học hành và hầu như không có thời gian ra ngoài, nên đây là một dịp nghỉ ngơi tuyệt vời.

“Nhưng thật lòng—cảm ơn vì hôm nay đi cùng tớ. Cậu giúp nhiều lắm.”

Sau khi uống ngụm nước và thở nhẹ, tôi lại bày tỏ lòng biết ơn lần nữa. Nhưng Natsumiya lắc đầu nhẹ, mỉm cười.

“Cậu không cần cảm ơn. Nếu có, Yuu-kun và tớ mới là người nên cảm ơn cậu.”

Cô ấy tiếp tục, vẫn cầm tách trà.

“Nếu không có cậu, tớ không nghĩ Yuu-kun và tớ đã đến được với nhau. Bọn tớ đã kẹt trong mối quan hệ cũ gần 10 năm rồi. Cậu là người giúp thay đổi điều đó.”

Giờ đây, Yuuki và Natsumiya chính thức là một cặp đôi.

Có người có thể tò mò chuyện đó xảy ra thế nào, nên tôi sẽ giải thích ngắn gọn.

Nói đơn giản, họ bắt đầu hẹn hò vào ngày Valentine trắng năm nay. Như cô ấy nói, dù trước đó rõ ràng có tình cảm với nhau, nhưng họ mắc kẹt trong mối quan hệ “bạn thuở nhỏ” và không thể bước nốt bước tiếp theo. Họ không thể tiến xa hơn nữa.

Mong muốn giúp tăng lên, tôi đã thúc đẩy họ một chút trong chuyến đi dã ngoại. Điều đó khiến Natsumiya chuyển cách gọi từ “Yuu-chan” sang “Yuu-kun,” và họ bắt đầu nhận thức rõ hơn về nhau.

Nhưng dù vậy, mất 5 tháng họ mới thực sự hẹn hò. Khi Yuuki tặng quà đáp lễ vào ngày Valentine trắng, cậu ấy cuối cùng cũng tỏ tình—và hai người thành đôi.

Thực chất, họ mới hẹn hò khoảng 1 tháng thôi. Nhưng trong chuyến đi, hai người họ đã như một cặp đôi hoàn hảo rồi, vậy 5 tháng qua họ đã làm cái gì?

Đó là kiểu tình tiết khiến ai cũng muốn hét vào mặt họ. Và thành thật, tôi hoàn toàn đồng ý.

Dù vậy, xét đến việc là bạn thuở nhỏ lâu năm, có lẽ công bằng khi nói họ cần thời gian để chuyển sang mối quan hệ mới.

Có lẽ vì thế, gần đây họ rất ngọt ngào với nhau—đôi khi hơi quá mức. Hoặc đúng hơn…là đáng ghen tị mới chuẩn. Nhìn họ khiến tôi nhận ra con người có thể thay đổi nhiều đến mức nào.

“Nhờ việc trở thành cặp đôi, nên bọn tớ đang hướng đến cùng một trường đại học.”

“Hai cậu nộp đơn vào trường địa phương, đúng không?”

“Ừ. Nếu không đến với nhau, tớ nghĩ bọn tớ còn chẳng bàn đến chuyện vào cùng trường ấy chứ. Nên vì vậy bọn tớ thật sự biết ơn cậu, Akira. Cảm ơn.”

Bị cảm ơn thế làm tôi hơi ngại. Nhưng lờ đi thì lại bất lịch sự, nên tôi thành thật chấp nhận.

“Cậu sẽ vào đại học ở Tokyo, đúng không?”

“Ừ, đó là kế hoạch.”

“Có hơi cô đơn… nhưng nghĩ về hai người, bọn tớ sẽ ủng hộ.”

Yuuki và Natsumiya đã biết Aoi và tôi cùng nhắm đến đại học ở Tokyo, và đã hứa sẽ sống cùng nếu cả hai đều đậu.

Yuuki có vẻ bất ngờ—có lẽ là hơi ghen tị.

“Chắc chắn chúng ta sẽ ít gặp nhau, nhưng không phải là chia tay mãi mãi. Dù sống khác nơi, nhưng khi vào đại học chúng ta sẽ tự do hơn. Nếu muốn gặp nhau thì cứ đi thôi.”

Đó là những lời Eiji nói với tôi trong chuyến đi dã ngoại, khi đó tôi vẫn còn từ bỏ mọi thứ mỗi khi chuyển trường. Tuy chúng có thể chỉ là những lời an ủi sáo rỗng—nhưng giờ, tôi thật sự tin khó khăn về khoảng cách sẽ không làm thay đổi gì cả.

Dù những lời đó không phải của tôi, tôi vẫn muốn truyền lại cho Natsumiya.

“Ừ… cậu đúng.”

Cô ấy mỉm cười khi nói.

“Hai cậu nên ghé thăm Tokyo. Tớ sẽ dẫn đi cho.”

“Được. Bọn tớ chắc chắn sẽ ghé thăm.”

Có lẽ hơi sớm để hứa hẹn—nhưng cũng không tệ. Chỉ là thêm một lý do nữa để cố gắng thi đại học thật tốt.

“Saotome cũng nộp đơn vào đại học ở Tokyo, nhưng không cùng trường với cậu đúng không?”

“Ừ, bọn tớ nộp trường khác nhau.”

“Cậu hỏi cô ấy trường nào chưa?”

“…Giờ cậu nhắc, tớ chưa hỏi.”

Tôi nhớ cô ấy nói bố và bà đã đồng ý cho cô ấy nộp đơn vào trường ở Tokyo. Nhưng tôi chưa từng hỏi trường cụ thể.

“Nếu định sống cùng nhau, tốt nhất nên tìm chỗ tiện cho cả hai trường. Hỏi bây giờ để sau không phải cuống khi tìm căn hộ.”

“Cậu nói đúng… cảm ơn. Tớ sẽ hỏi cô ấy trong chuyến đi.”

Sau đó, chúng tôi trò chuyện thêm khoảng 1 giờ trước khi rời trung tâm thương mại.

Chia tay Natsumiya, tôi lên xe buýt về nhà, nghĩ lại kế hoạch cho chuyến đi sắp tới. Tôi đã đặt chỗ ở và chọn quà—giờ chỉ nghĩ về cách chúng tôi sẽ tận hưởng khoảng thời gian đó.

Hồi hộp và phấn khích. Cảm giác chỉ có khi bạn có một cô bạn gái.

Với cả hai, chuyến đi này sẽ vô cùng khó quên theo nhiều cách. Tôi chắc chắn là vậy.

Ghi chú

[Lên trên]
gỡ rối cái là đứt phanh luôn mà
gỡ rối cái là đứt phanh luôn mà
[Lên trên]
nếu thg main ko liệt như 3 lần trc
nếu thg main ko liệt như 3 lần trc
Bình luận (9)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

9 Bình luận

học hỏi cặp phụ ngay
Xem thêm
Yuuki vs em này nhanh vãi :)), kiểu mới quen 1 tháng mà tới luôn rồi, chuyến này mà main còn liệt nữa thì chịu
Xem thêm
ái cha cha cặp phụ này đỉnh đấy
Xem thêm
Cặp phụ ác
Xem thêm
Nhìn cặp phụ thấy vả ko 2 anh chị
Người ta ko vòng vo cưới luôn r đó
Học hỏi đi nhe🐧
Xem thêm
1 tháng nó đã phập rồi
Còn cái cặp này nhà gái nó đợi mòn lắm rồi
Xem thêm
TFNC
Không cần kiềm chế cái là cặp phụ bay như tên lửa luôn :)))
Xem thêm
đôi phụ chất thật :)))
Xem thêm