Câu chuyện về việc mang n...
柚本悠斗 あさぎ屋
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 6

Chap 5

4 Bình luận - Độ dài: 4,080 từ - Cập nhật:

Sáng hôm sau, ngày thứ ba của chuyến đi dã ngoại—

“Hôm nay là ngày trọng đại.”

“Ừ… Tớ sẽ cố hết sức!”

Natsumiya và tôi đã chuẩn bị xong và đến lối vào khách sạn sớm hơn mọi người một chút. Giờ hẹn là 9 giờ, nhưng khi tôi liếc đồng hồ trên quầy lễ tân, nó mới chỉ 8 giờ 30 phút. Chúng tôi đến sớm 30 phút, nhưng không chỉ đứng chờ—mà chúng tôi đang họp chiến lược.

Chủ đề, tất nhiên, là làm sao giúp Natsumiya và Yuuki gần nhau hơn. Tôi đã quyết định hỗ trợ mối quan hệ của họ trong chuyến đi, nên tối qua, tôi nhắn tin cho Natsumiya hỏi liệu cô ấy có thể gặp tôi trước khi khởi hành.

Tại sao nói chuyện với Natsumiya thay vì Yuuki? Lý do đơn giản: Tôi nghĩ mọi thứ sẽ suôn sẻ hơn nếu làm việc từ phía Natsumiya. Qua cách họ tương tác ngày đầu, khả năng thành công cao hơn theo cách này.

“Tớ nghĩ cơ hội tốt nhất là trong khoảng thời gian tự do ở đền Fushimi Inari.”

“Ừ. Tớ cũng nghĩ vậy.”

Sáng nay, chúng tôi sẽ thăm đền Fushimi Inari, một trong những địa danh nổi tiếng nhất Kyoto. Sau khoảng thời gian tự do hơi dài ở đó, chúng tôi sẽ ăn trưa rồi đến Nara thăm chùa Horyu-ji và các điểm khác. Kế hoạch là thực hiện ít nhất một bước nhỏ để đưa họ lại gần nhau tại đền.

“Nhưng… cậu nghĩ sẽ ổn thật không?”

Natsumiya rũ vai, trông chán nản. Điều đó dễ hiểu thôi. Một người lạc quan như cô ấy mà lại xuống tinh thần thế này cho thấy tình hình nghiêm trọng đến mức nào.

Sau hai ngày ở cùng họ, tôi nhận ra một vấn đề cốt lõi: Tuyệt đối không thể để họ ở riêng với nhau.

“Mọi người đã cố giúp tớ ở chùa Kiyomizu, nhưng… vẫn chẳng thành công.”

Dù cả hai thích nhau, ở riêng khiến họ quá ngại ngùng để hành động. Đặc biệt là Yuuki, gần như vô dụng luôn. Ở chùa Kiyomizu, khi mọi người cố ý để hai người họ lại, cậu ấy hoảng đến mức cầu xin tôi ở lại và đi cùng.

Tôi không khỏi thấy tội cho Natsumiya. Khi hỏi về hôm qua, hóa ra dù ở nhóm đông người tránh được việc khó xử, mối quan hệ của họ cũng chẳng tiến triển hơn chút nào.

Một câu chuyện thường thấy—tình cảm đôi bên nhưng không đi đến đâu nếu thiếu khoảnh khắc phù hợp. Trong trường hợp của hai người họ, tình bạn thân từ thuở nhỏ lại trở thành rào cản. Thứ nhiều người cho là đáng ghen tị lại là trở ngại với họ.

“Trời ạ… tình yêu chẳng bao giờ như ý, nhỉ?”

“Ừ, nói thật đấy…”

Cả hai cười khan, nhìn xa xăm. Vậy, để họ ở riêng không được. Ở nhóm đông cũng không nốt. Chỉ còn một cách: lựa chọn ở giữa.

“Tớ nghĩ ba đứa mình nên đi cùng nhau—tớ, cậu, và Yuuki.”

Nói cách khác, tôi sẽ đi cùng như người duy nhất biết cảm xúc của họ. Có tôi, Yuuki sẽ bớt áp lực, vì cậu ấy cũng biết tôi đã nắm rõ tình cảm của cậu ấy.

Tôi không biết nữa… Tôi thấy mình giống mấy bà cô tọc mạch cứ đẩy người trẻ vào xem mắt thế nào ấy. Vai trò cũng chẳng khác mấy. Chỉ bất ngờ là giờ tôi lại làm chuyện này.

Mà, nghĩ đến bao nhiêu sự giúp đỡ từ Izumi Asamiya, chuyên gia mai mối tự xưng, thì cũng hợp lý thôi. Việc cô ấy can thiệp giờ đang giúp tôi trong nỗ lực mai mối… Chắc tôi nên cảm ơn cô ấy một câu.

Tôi nhắn nhanh cho Izumi: Cảm ơn.

Cô ấy trả lời gần như ngay: Không có gì! Nếu cần giúp, cứ hỏi tớ. Và nhắn với Natsumiya tớ gửi lời chào♪

Chỉ từ một lời cảm ơn, cô ấy đoán ngay tôi cảm ơn vì lý do gì. Như thể có siêu năng lực vậy. Dù sao, điều đó cũng an tâm.

“Xin lỗi vì gây rắc rối cho cậu với chuyện này, Akira.”

“Đừng xin lỗi. Cậu cũng giúp tớ nhiều mà.”

Dù vậy, cô ấy trông thật sự áy náy.

“Tớ hiểu cảm giác của cậu, nhưng… chúng ta là bạn, đúng không?”

“Akira…”

Trời. Sến quá.

Chắc chắn học từ Eiji đây mà, người có thể nói những thứ thế này mà không chớp mắt. Không… không chỉ từ Eiji. Izumi, Aoi, và bạn cùng lớp cũ từ trường trước—tất cả đã dạy tôi ngừng từ bỏ các mối quan hệ. Họ cho tôi thấy tình bạn thật sự có thể bền lâu, và tin vào những mối dây liên kết đó không phải là ngây thơ.

Giờ đến lượt tôi làm một người bạn như thế cho người khác. Lý do đó đủ để tôi giúp đỡ hết mình.

“Nên nếu cần giúp gì, cậu cứ nói nhé.”

“Ừ. Cảm ơn.”

Gương mặt Natsumiya sáng lên với nụ cười.

“Ừ, nhớ đấy—nếu cậu cười như thế với Yuuki, mọi thứ sẽ khác ngay. Con trai đơn giản lắm; thấy nụ cười từ cô gái họ thích là đủ động lực vượt qua mọi thứ rồi.”

Từ từ, có lẽ hơi khái quát, và vài người sẽ phản đối… nhưng đó là kinh nghiệm cá nhân thôi.

“Được rồi, vào chi tiết nào—”

Từ đó, chúng tôi dùng thời gian còn lại để hoàn thiện kế hoạch. Tôi sẽ cố lái cuộc trò chuyện sang các chủ đề vui vẻ, cuốn hút. Nếu họ bắt nhịp, tôi sẽ lặng lẽ rút lui. Và nếu có khoảnh khắc phù hợp, Natsumiya sẽ thử nắm tay cậu ấy.

Không có chiến lược đột phá nào cả, nhưng chúng tôi làm hết sức dựa trên những gì đã biết. Cuối cùng, cuộc thảo luận chuyển thành một buổi than vãn vui vẻ về việc Yuuki hoàn toàn thiếu chủ động.

“Cậu ấy bị động quá!” Natsumiya phàn nàn. Tôi không thể không đồng ý.

“Tớ sẵn sàng chờ mà, sao cậu ấy không tiến tới?” cô ấy buột miệng, lộ sự quyết tâm vượt mong đợi.

Họp chiến lược gì nữa—nó đã thành buổi xả stress và tâm sự. Xin lỗi, Yuuki, nhưng thành thật, việc cô ấy trút bầu tâm sự ở đây có lẽ là tốt nhất.

Khi tâm trạng nhẹ nhõm và tiếng cười thoải mái hơn—

“Chà, hai người sớm thật.”

Chúng tôi ngẩng lên. Còn 5 phút nữa mới đến giờ họp, và Yuuki cùng mọi người bắt đầu tụ tập.

“Nói gì thế?”

“Bọn tớ chuẩn bị xong sớm, nên giết thời gian thôi,” tôi nói.

“Ừ, một chút tán gẫu về buổi hẹn của cậu ấy với Aoi hôm qua,” Natsumiya thêm vào, nhập vai mượt mà.

Diễn xuất rất ấn tượng. Tôi mừng vì hợp tác với cô ấy.

“Ồ, đúng rồi! Tớ muốn nghe thêm. Kể tớ nghe đi?”

“Được, nhưng hết giờ rồi. Tớ sẽ kể nốt trên xe.”

Đồng hồ điểm 9 giờ. Chúng tôi lên xe cùng mọi người và khởi hành đến điểm đầu tiên trong ngày: Đền Fushimi Inari.

*

Đền Fushimi Inari Taisha chắc chắn là địa điểm du lịch nổi tiếng với mọi lứa tuổi. Là đền chính của khoảng 30.000 đền Inari trên khắp Nhật Bản, nó thu hút không chỉ du khách trong nước mà cả quốc tế nữa. Có thông tin nói rằng nó đứng đầu Kyoto về lượng khách hàng năm.

Điểm nhấn lớn nhất là Senbon Torii—hàng ngàn cổng torii đỏ son kéo dài bất tận. Đó là khung cảnh biểu tượng khiến nhiều du khách đến chỉ để ngắm.

“Ôi trời, đông thế này, đúng là danh bất hư truyền.”

Con đường từ bãi đỗ xe đến đền chật kín các nhóm học sinh đi dã ngoại và du khách thường. Đám đông dày đặc khiến tôi vô thức lẩm bẩm.

“Nếu trước khi đến đã đông thế này, chắc tham quan đền sẽ là thử thách lớn đây.”

Nhận xét của Natsumiya khiến tôi cũng thấy lo lắng.

“Kyoto là điểm tâm linh lớn, nên đông vậy là khó tránh.”

“Cậu có tin vào mấy điểm tâm linh không, Yuuki?”

“Không hẳn là sùng đạo, nhưng ai cũng có ít nhất một điều muốn được thần linh giúp, đúng không?”

Lời Yuuki ngập ngừng, khác với vẻ lạc quan thường ngày. Tôi không cần hỏi cũng biết cậu ấy mong cầu gì.

Đền Fushimi Inari Taisha nổi tiếng không chỉ vì thần linh của mùa màng và thịnh vượng kinh doanh, mà còn vì enmusubi—kết nối định mệnh. Người ta nói nó không chỉ thu hút mối quan hệ mới mà còn củng cố các mối quan hệ hiện có với gia đình, bạn bè, và người yêu.

Dù Yuuki có biết hay không, rõ ràng cậu ấy đủ ý thức về Natsumiya để hy vọng chút thần lực giúp đỡ.

“Thôi, nhanh lên nào.”

“Chờ tớ với, Yuu-chan.”

Tôi theo sau hai người họ một bước. Chẳng mấy chốc, một cổng torii khổng lồ hiện ra.

“… Ấn tượng thật.”

Ở lối vào là cổng torii đỏ son cao vút, bên cạnh là trụ đá khắc chữ Fushimi Inari Taisha. Phía xa con đường đá là một cổng torii lớn khác và cổng đỏ son rực rỡ, bắt mắt. Sự tương phản giữa cổng đỏ tươi, lối đi làm bằng đá màu nhạt, và bầu trời xanh trong tạo nên khung cảnh huyền bí khiến tôi đứng sững người.

“Chỉ đứng đây thôi đã thấy như được thần linh ban phước rồi.”

Ý nghĩ bật ra khi chúng tôi đến lối vào đền.

“Ừ, có khi được hơn một phước—hai, ba cũng nên.”

“Này, đừng tham quá, thần linh nổi giận đấy.”

“Tớ biết, tớ biết. Đùa thôi mà.”

Chúng tôi qua cổng torii thứ hai và đi dưới cổng chính. Đúng như danh tiếng, tượng cáo—biểu tượng của kitsune, sứ giả đền—rải rác khắp khuôn viên.

Khi đến đền chính, đám đông còn lớn hơn dự đoán—vượt xa tưởng tượng. Sau 10 phút xếp hàng, đến lượt chúng tôi. Cả ba đứng cạnh nhau, nhét tiền vào hòm công đức, cúi hai lần, vỗ tay hai lần, cúi lần cuối, rồi chắp tay cầu nguyện thầm.

Nhắm mắt, tôi hình dung hai điều ước:

—Mong tôi và Aoi tiếp tục có mối quan hệ tốt đẹp.

—Và mong điều ước của hai người bên cạnh trở thành hiện thực.

Xong, tôi chậm rãi mở mắt. Hai người bên cạnh vẫn chắp tay, nét mặt trang nghiêm.

“…Xong rồi.”

Yuuki mở mắt, khẽ lẩm bẩm.

“Xong sớm thế?”

“Ừ. Rika, cậu xong chưa?”

“Mm-hm, xong rồi.”

“Okay, xem bùa tiếp nào.”

“Coi bộ bán ở kia.”

Chúng tôi đi về phía trái đền, nơi có quầy bán bùa. Đám đông ở đó cũng đông không kém. Nhìn qua khe hở, tôi thấy hàng bùa màu sắc xếp ngay ngắn. Có bùa sức khỏe, an toàn, thịnh vượng quen thuộc, cùng các loại hiện đại hơn như bùa cùng dây đeo và sticker. Thậm chí có bùa hình Senbon Torii.

“Giờ… lấy cái nào đây ta?”

“Ừ… khó chọn thật.”

Cả hai giả vờ suy nghĩ, nhưng mắt họ dán chặt vào một bộ: bùa enmusubi.

Bùa enmusubi của Fushimi Inari là một tấm thẻ với hai con cáo đối diện nhau ở hai bên dòng chữ Myōbu Enmusubi Mamori.[note73411]

“……”

Thật tình, mua đi chứ.

Nếu được, mua bùa có thể là cái cớ hoàn hảo để tỏ tình.

‘Yuu-chan, cậu cũng mua bùa enmusubi à?’

‘Cậu cũng thế, Rika?’

‘Ừ. Vậy… cậu muốn kết nối với ai?’

‘Chẳng phải rõ rồi sao? Với cậu, tất nhiên.’

‘Yuu-chan... Tớ thích cậu!’

Ừ, hơi sến súa, nhưng tôi hoàn toàn tưởng tượng được cảnh đó. Dù tôi không có trải nghiệm trực tiếp. Dễ hình dung khi không ở vị trí của họ, đúng không?

Đứng cạnh người mình thích và mua bùa enmusubi? Cần nhiều can đảm lắm. Sự bối rối của hai người khiến tôi muốn vò đầu bứt tóc.

Thì ra đây là cảm giác ‘bực mình’ mà người ta nói, hả?

“À… vậy, cậu mua cái nào, Akira?”

Yuuki đột nhiên quay sang tôi, rõ ràng lúng túng và tìm cách đánh trống lảng.

“Chắc là bùa học hành… và có lẽ cả bùa enmusubi nữa.”

“Bùa enmusubi? Cậu có Saotome rồi mà. Sao cần?”

“Bùa này không chỉ cho mối quan hệ mới—nó còn củng cố những mối quan hệ hiện có nữa, như bạn bè hay người thân chẳng hạn. Giúp duy trì và làm mối quan hệ tốt hơn.”

“H-hử… cậu biết nhiều thật.”

Tất nhiên, tôi tra trên mạng trước rồi.

Giọng Yuuki nhỏ dần, đầy bất định. Tôi nghĩ mình đã trao cơ hội vàng rồi, nhưng cậu ấy không biết mà nắm lấy.

“Bọn mình là học sinh mà. Năm sau có kỳ thi, nên bùa học hành là hợp lý nhất.”

“Đ-đúng. Tớ cũng lấy cái đó.”

Và thế là cả hai nhát gan, chỉ mua mỗi bùa học hành.

“…Haizz.”

Tôi thở dài ngao ngán phía sau họ.

“Thôi, đi tiếp nào.”

Yuuki quay đi, nhưng vẫn liếc lại bùa enmusubi.

Trời ạ, chắc tôi không còn cách nào khác.

“Tớ đi vệ sinh đây. Hai người đi trước đi.”

“Được. Bọn tớ đi chậm thôi, nên cứ thong thả.”

“Cảm ơn.”

Tôi nhìn hai người rời quầy bùa, nhưng thay vì đi vệ sinh, tôi ở lại một mình.

“Thật tình, hai người phiền phức quá. Xin lỗi ạ—”

Tôi mua ba bùa enmusubi từ cô bán hàng. Một cho tôi, tất nhiên. Còn hai cái kia… chắc bạn cũng đoán được nhỉ.

Sau khi nhét chúng vào ví, tôi vội đuổi theo cặp đôi.

“Ấy, nhanh thế.”

“Ừ. Nhà vệ sinh không đông lắm.”

Tôi trả lời qua loa, và ba chúng tôi tiếp tục đến khu đền bên trong. Sau vài đoạn cầu thang, chúng tôi đến một trong những cảnh tượng biểu tượng nhất của Fushimi Inari Taisha—nổi tiếng trên TV và mạng xã hội: Senbon Torii, hàng ngàn cổng torii đỏ son.

Một dãy cổng đỏ rực kéo dài bất tận.

“Chà…”

“Ừ. Như thể nó có thể nuốt chửng mình vậy.”

Yuuki và Natsumiya thì thầm, kinh ngạc. Bầu không khí như thể ở một nơi xa lạ, như thể con đường thật sự dẫn đến một thế giới khác vậy.

“Nhưng sao lại có nhiều cổng xếp thế này?”

“Ý hay. Ý là, nhiều cổng thế này hơi quá.”

Một câu hỏi chắc ai đến đây cũng thắc mắc.

Người trả lời, bất ngờ thay, là Yuuki.

“Cổng là để đi qua, đúng không? Nên sau thời Edo, người ta bắt đầu dâng torii để cầu mong điều ước được ‘đi qua’ suôn sẻ. Và khi điều ước thành hiện thực, họ lại dâng torii để bày tỏ lòng biết ơn.”

Nói cách khác, số lượng torii khổng lồ ở đây đại diện cho những điều ước con người đã cầu—và những điều đã thành hiện thực. Bằng chứng rằng hy vọng và lời cầu nguyện của con người không bao giờ cạn, bất kể thời đại.

“Yuuki, cậu biết nhiều thật đó.”

“Chỉ là lượm lặt trên mạng thôi. Thôi, đi nào.”

Yuuki nghiên cứu kỹ thật. Tôi cũng đọc sơ qua trước khi đến, nhưng không sâu đến vậy. Nhưng… nếu đã tìm hiểu kỹ thế, lạ thật khi cậu ấy lại không biết đến ý nghĩa của bùa enmusubi. Tôi nhớ phản ứng ngượng ngùng của cậu ấy khi tôi nhắc đến nó.

Khoan… cậu ấy giả vờ không biết à?

“Sao nhìn tớ thế?”

“À, không có gì.”

Lẽ nào bình luận lúc nãy làm cậu ấy tự ti?

“Được… nếu cậu nói thế.”

Xin lỗi nhé.

Tôi thầm xin lỗi khi theo hai người qua các cổng đỏ son. Khi đi, tôi nhận ra bước chân Natsumiya dần chậm lại. Độ dốc đang làm cô ấy mệt.

“Yuuki, chậm lại chút.”

Yuuki ngoảnh lại và hiểu ngay.

“Rika, cậu ổn không?”

“Ừ… xin lỗi, tớ làm chậm mọi người rồi.”

Cô ấy cười dù sự mệt mỏi hiện rõ trên mặt.

“Đừng cố quá. Đi theo tốc độ của mình quan trọng hơn. Cứ thong thả.”

“Cảm ơn. Tớ cảm kích lắm.”

Yuuki điều chỉnh bước chân theo Natsumiya, đi sát bên cô ấy.

Đây rồi! Giờ là lúc nắm tay cô ấy!

Nhìn từ phía sau, tôi chỉ biết thở dài ngao ngán. Khi thoải mái thế này, Yuuki rất chu đáo. Nhưng hễ bắt đầu nghĩ ngợi, cậu ấy thành một mớ bòng bong, cứ như học sinh tiểu học lần đầu thích ai đó. Nếu họ cứ tự nhiên với nhau như bình thường, trông họ sẽ như một cặp đôi hoàn hảo.

Cuối cùng, chúng tôi đến đền Okusha ở cuối Senbon Torii.

“Hết rồi à?”

“Chưa, đường mòn tiếp tục sâu vào núi. Nhưng nếu đi hết sẽ mất 2 tiếng. Hầu hết mọi người đều quay lại đây hoặc đi đường Mitsutsuji xuống.”

“Đi đến Mitsutsuji nhé?”

“Được. Nhưng trước tiên—”

Ánh mắt Yuuki chuyển sang bên phải đền.

“Kiểm tra omokaru ishi[note73412] đã.”

Omokaru ishi?”

Theo ánh mắt cậu ấy, tôi thấy hai lồng đèn đá đứng cạnh nhau trước bức tường đá. Giữa chúng là bảng gỗ ghi Omokaru Ishi. Vài du khách xếp hàng trước lồng đèn, nhấc các viên đá tròn trên đỉnh, phản ứng với nụ cười ngạc nhiên hoặc cái cau mày thất vọng.

“Họ làm gì thế?”

“Giống như bói vậy.”

“Bói?”

“Nếu viên đá nhẹ hơn cậu nghĩ khi nhấc, điều ước sẽ thành hiện thực. Nếu nặng hơn, cậu cần cố gắng hơn. Thử đi.”

“Nghe vui đấy.”

Chúng tôi xếp hàng sau một số du khách. Vài phút sau cũng đến lượt chúng tôi. Đứng cạnh nhau, Yuuki và Natsumiya đặt tay lên đá, nét mặt đột nhiên nghiêm túc.

“……”

Giống như khi cầu nguyện ở đền chính, cả hai đều nghiêm trang bất thường.

“Sẵn sàng chưa? Một… hai…”

Họ cùng nhấc đá lên.

“Thế nào?”

“Ngạc nhiên thật… nhẹ hơn tớ nghĩ.”

“Cũng nặng, nhưng đúng là nhẹ hơn dự đoán.”

“Đến lượt cậu, Akira.”

“Được.”

Tôi bước đến lồng đèn đá và thử.

“Hmm… ừ, nhẹ hơn tớ nghĩ.”

“Có vẻ cả đám sẽ được toại nguyện rồi.”

Chắc chẳng ai thừa nhận đá nặng đâu. Nhưng tôi giữ ý nghĩ đó cho riêng mình.

“Vậy hai người ước gì?”

Tôi hỏi với vẻ thờ ơ có chủ đích. Tất nhiên, tôi biết câu trả lời. Chỉ là ném cho họ một cơ hội thôi.

“Đ-Điều ước phải giữ bí mật chứ!”

Yuuki đỏ mặt, vội bước đi trước. Thế là pha tạo cơ hội thứ hai trong ngày của tôi đi tong.

“Đi theo cậu ấy chứ?”

“Ừ, đi thôi.”

Với Yuuki dẫn đầu, chúng tôi rời đền Okusha và hướng đến Mitsutsuji. Dù dãy cổng đỏ son vẫn kéo dài như bất tận, độ dốc càng lúc càng gắt hơn. Leo cầu thang đúng là thử thách, và tôi bắt đầu thấy chân mình kêu ca.

Phải tập thể dục nhiều hơn mới được.

Rồi tôi nhận ra điều gì đó.

“…Khoan. Đợi đã.”

Tôi quay lại—và chết lặng. Natsumiya đã biến mất từ lúc nào.

“Yuuki—!”

Yuuki, đang đi phía trước, lập tức quay lại.

“Gì vậy?”

“Natsumiya không ở đây!”

Mặt cậu ấy tái đi. Không nói thêm, cậu ấy lao đến chỗ tôi.

“Cô ấy biến mất khi nào?”

“Tớ không biết. Chết tiệt… lẽ ra tớ phải nhận ra sớm hơn.”

Tôi không khỏi cảm thấy có trách nhiệm. Tôi đã thấy Natsumiya mệt khi đến đền Okusha. Nếu tôi thấy căng thẳng, chắc chắn cô ấy còn kiệt sức hơn.

Lẽ ra tôi phải là người đi sau họ, không phải cô ấy.

“Akira, không phải lỗi cậu. Tớ đi quá xa phía trước.”

Không… tôi vẫn có trách nhiệm. Tôi cố tạo cơ hội cho Yuuki lúc trước, nhưng chỉ có tác dụng trêu chọc. Xấu hổ, cậu ấy bỏ đi trước, để Natsumiya lại phía sau.

“Đổ lỗi chẳng giải quyết được gì. Đi tìm cô ấy thôi.”

“Ừ.”

Chúng tôi quay lại đường cũ. Rồi chúng tôi thấy cô ấy—Natsumiya—bị một nhóm con trai vây quanh.

“Yuuki, kia kìa—”

“Cái quái gì…?”

Nhìn đồng phục lạ lẫm, chắc bọn họ cũng đi dã ngoại như chúng tôi. Khi đến gần, vài mẩu đối thoại lọt vào tai tôi.

“Này, cậu học trường nào?”

“Sao không đi chơi với bọn tớ nhỉ?”

“Cho tớ số điện thoại đi.”

Có mấy tên đang tán tỉnh cô ấy.

Ngực tôi thắt lại vì giận dữ.

Là con trai, tất nhiên tôi hiểu cái bản năng đó. Một cô gái dễ thương như Natsumiya ngồi một mình chắc chắn thu hút sự chú ý. Nhưng cả đám con trai vây quanh khi cô ấy rõ ràng đang sợ? Không thể tha thứ. Và hơn hết… cô ấy là người mà bạn của tôi thích.

“Này, mấy người—”

“Tránh xa cô ấy ra!”

Tiếng hét của Yuuki vang lên trước khi tôi kịp hành động. Ngay cả du khách gần đó cũng im bặt.

“…Yuuki?”

“Xin lỗi vì bỏ cậu lại.”

Yuuki bước lên, che chắn cho cô ấy trước đám con trai.

“Mày là ai? Biết nhỏ này à?”

“Tôi nói cô ấy đi với tôi. Đi tán tỉnh ai khác đi.”

“Bọn tao quan tâm mày là ai à? Bọn tao muốn nói chuyện với ai thì nói.”

“Đúng đấy, nếu không phải là bạn trai thì lùi lại đi.”

Tôi nhớ lại những lần Aoi bị tán tỉnh. Không hiểu sao, mấy gã này luôn dùng những câu cũ rích. Nhưng có lẽ tôi không cần ra tay ở đây.

“Tôi không phải bạn trai cô ấy,” Yuuki nói thẳng, “Nhưng cô ấy là bạn thuở nhỏ. Và cô ấy rất quan trọng với tôi.”

“Yuuki…”

“Thế nào? Mấy người muốn tiếp tục? Tôi sẵn sàng làm đến cùng. Nhưng nếu gây chuyện với học sinh trường khác trong chuyến đi dã ngoại, thì mấy người không chỉ bị phạt nhẹ đâu. Nhẹ thì bị đuổi về sớm. Nặng thì bị đình chỉ. Còn tôi không quan tâm. Thế mấy người thì sao?”

Tôi chưa bao giờ thấy Yuuki giận thế này. Cậu ấy cố giữ giọng đều, nhưng ánh mắt cháy rực sự thù địch. 

Và cậu ấy đúng.

Nếu đánh nhau ở đây, chuyện không chỉ dừng ở việc bị thầy cô mắng đâu. Cảnh sát hoàn toàn có thể can thiệp.

Đám kia chắc nhận ra cậu ấy đang rất nghiêm túc.

“Vớ vẩn thật. Ai lại căng thẳng vì một đứa con gái thế hả?”

“Nếu mấy người không tôn trọng cô ấy đủ để quan tâm, thì ngay từ đầu đừng nên nói chuyện với cô ấy.”

Lời Yuuki như búa tạ. Đám con trai cau có nhưng không đáp lại được. Làu bàu, bọn họ chuồn mất.

“Rika, cậu có sao khô—”

Yuuki quay lại kiểm tra Natsumiya. Và Natsumiya lao vào ngực cậu ấy.

“Rika…?”

Chắc cô ấy sợ lắm. Tay cô ấy run khi nắm chặt áo Yuuki.

“…Tớ xin lỗi vì bỏ cậu một mình.”

“Không… tớ mới là người gây rắc rối cho cậu.”

Giọng cô ấy vỡ ra khi cố xin lỗi.

“Không rắc rối gì đâu. Tớ mừng vì cậu an toàn.”

Yuuki nhẹ nhàng vòng tay qua vai Natsumiya, chẳng bận tâm đến người xung quanh. Ơn trời, cô ấy không sao.

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi nhìn họ. Sau đó, chúng tôi rời đền Fushimi Inari và lên xe buýt đến Nara. Chúng tôi thăm chùa Horyu-ji và các địa danh nổi tiếng khác. Có lẽ vì sự cố ở đền, điều gì đó giữa Yuuki và Natsumiya đã thay đổi.

Ngay cả những người trong nhóm cũng nhận ra sự khác biệt. Nhưng vẫn cảm thấy họ chỉ cách một bước để tiến xa hơn.

Gần rồi… nhưng chưa tới.

Ghi chú

[Lên trên]
chắc là bùa tình yêu
chắc là bùa tình yêu
[Lên trên]
đá này "nặng hay nhẹ"
đá này "nặng hay nhẹ"
Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

thuyền 1 người lái :))))
Xem thêm
thuyền trưởng akira gánh mvp vụ này =)))))
Xem thêm
Akira: "Cố gắng đẩy rồi đấy mà ko đc nữa thì chịu nhá:)))"
Xem thêm