Hai ngày sau lễ hội mùa hè, vào buổi sáng tôi rời đi sau 3 tuần lưu lại—
Tôi cảm ơn bà của Aoi vì đã tiếp đón nồng hậu trước khi rời nhà. Khi chia tay, bà trêu tôi với giọng đùa vui, “Lần sau đến, cháu sẽ là chú rể, phải không?”
Ngoảnh lại, tôi không khỏi tự hỏi—liệu tin đồn về việc tôi là “chú rể tương lai” chỉ là lời đồn thổi được phóng đại, hay là do bà cố ý lan truyền? Dù sự thật thế nào, giờ đây Aoi và tôi đang ở nhà ga cùng nhau.
Chỉ còn vài phút trước khi tàu đến, chúng tôi đứng trên sân ga, chia sẻ những khoảnh khắc cuối.
“Anh biết sẽ khó cho em khi anh ở xa ngay sau khi hai đứa mình bắt đầu hẹn hò, nhưng anh sẽ sắp xếp thời gian đến thăm em.”
Aoi mỉm cười như thường lệ và khẽ lắc đầu.
“Không sao đâu anh. Giờ khác lúc trước rồi.”
“Ừ, em nói đúng.”
Khác với 4 tháng trước, khi chúng tôi chia tay trên sân ga tàu cao tốc, lần này thật khác biệt. Giờ đã biết được cảm xúc của nhau, không cần phải cảm thấy buồn phiền nhiều hơn mức cần thiết làm gì.
“Dù vậy, phải nói lời tạm biệt mỗi lần gặp nhau… có chút cô đơn.”
Không phải vì sự phụ thuộc như trước. Chỉ đơn giản là cảm giác tự nhiên—không muốn xa người mình yêu. Niềm vui khi tái hợp sau thời gian xa cách chỉ khiến việc chia tay thêm khó khăn.
Tôi tự hỏi—tương lai tôi sẽ khiến Aoi cảm thấy sự cô đơn này bao nhiêu lần nữa?
“Aoi—”
Tôi không muốn cô ấy cảm thấy vậy nữa. Chưa kịp nghĩ, lời đã tuôn ra.
“Một ngày nào đó, mình sống cùng nhau nhé.”
“Gì cơ…?”
Aoi nhìn tôi, sững sờ.
“Anh không biết khi nào, nhưng sau khi tốt nghiệp trung học, khi chúng ta trưởng thành hơn, và khi tự lo được cho mình… hãy sống cùng nhau như trước đây.”
Nét do dự trong mắt cô ấy tan biến.
“Vâng… em cũng muốn sống cùng anh một lần nữa.”
Ngay lúc đó, thông báo tàu đến vang lên trên sân ga. Nhìn xuống đường ray, tôi thấy tàu đang tiến đến từ xa.
“Akira—”
“Ừ. Đến lúc chia tay rồi—hả!?”
Khi quay lại nhìn Aoi, tầm nhìn tôi đột nhiên bị che khuất. Không, tôi vẫn thấy được, nhưng khoảng cách quá gần khiến mọi thứ mờ đi. Và không chỉ tầm nhìn—một thứ mềm mại và ấm áp chạm vào môi tôi.
Mãi đến khi Aoi lùi lại, tôi mới nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.
“Ư-ừ… ừm…”
Đầu óc tôi quay cuồng, cố xử lý tình huống. Aoi, má hơi ửng hồng, nhìn tôi chăm chú.
“Anh… không biết nói gì. Đây là lần đầu anh trải qua chuyện này.”
“Lần thứ ba của em.”
“Cái gì—!?”
Tôi như từ thiên đường rơi xuống tuyệt vọng trong chớp mắt… tiết lộ rằng đây không phải lần đầu của cô ấy là cú sốc quá lớn. Nước mắt tôi gần như trào ra vì cảm giác bị phản bội.
“Lần đầu là đêm chúng ta ở chung phòng trong chuyến đi tốt nghiệp.”
“Chuyến đi tốt nghiệp…?”
“Lần thứ hai là ngay sau khi em về vào đêm Valentine.”
“Đêm Valentine…?”
Lời cô ấy khơi lại một ký ức đã lãng quên.
—Hơi ấm kỳ lạ tôi cảm nhận khi chợp mắt trên sofa trong đêm Valentine.
—Thức dậy thấy Aoi, mặt đỏ bừng, chạm lấy môi mình.
Một nhận ra choáng váng lóe lên.
“Đợi đã… cả hai lần đều là anh?”
Aoi nở nụ cười tinh nghịch và gật đầu.
“Lúc đó em đang trải qua thời kỳ khó khăn, và em muốn một kỷ niệm đặc biệt trước khi chia tay. Chỉ mấy tấm ảnh thôi không đủ, nên em hôn anh khi anh ngủ.”
Nụ cười cô ấy trở nên e thẹn. “Giờ hết hạn truy cứu rồi, đúng không?”
“Anh chẳng hề nhận ra…”
“Anh ngủ say lắm đó.”
Lần sau, làm ơn làm khi anh tỉnh đi mà. Từ cú sốc tan thành hỗn hợp của sự ngạc nhiên, vui mừng và ngượng ngùng. Ít nhất, cả hai đều nhẹ nhõm vì đã trao nụ hôn đầu cho nhau.
Ngay khi chúng tôi nói xong, tàu vào ga như thể chờ chúng tôi tạm biệt. Sau khi hành khách xuống, chuông khởi hành vang lên. Tôi nhanh chóng lên tàu, quay lại nhìn Aoi.
“Anh mong chờ đến lần thứ tư.”
“Ừm. Gặp lại sớm nhé!”
Khi cửa đóng lại, tôi vẫy tay cho đến khi hình bóng Aoi khuất khỏi tầm nhìn. Và thế, với lời hứa mới được hình thành, một lần nữa chúng tôi lại nói lời tạm biệt.


4 Bình luận
TFNC
Quá đã hú húuuuu
TFNC