• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 6 - Từ đây mới là Địa Ngục

Chap 75

19 Bình luận - Độ dài: 10,521 từ - Cập nhật:

「Niichan!!」

Tôi quay lại theo tiếng gọi ấy. Trước mặt tôi là dáng hình của một cô bé còn thơ dại mà tôi đã quá đỗi quen thuộc, đang khóc nức nở, vươn tay về phía tôi. Dù bị đầy tớ cản lại, dù bị cha mẹ ngăn giữ, vậy mà con bé vẫn nhìn tôi bằng đôi mắt ngấn lệ. Vẫn không ngừng dõi theo tôi. Vẫn gào khóc. Vẫn tha thiết khẩn cầu.

「………」

「Quả nhiên, gia đình vẫn là thứ khiến ngươi lưu luyến hay sao?」

Khi tôi còn đang ngây người nhìn cảnh tượng tệ hại của đứa em gái, người đàn ông đứng cạnh khẽ cất lời. Tôi ngẩng lên. Đôi mắt hắn, hai con ngươi khác màu ánh lên quang mang của dị năng, của ma đạo. Đôi mắt ấy nhìn xoáy vào tôi. Thăm dò tôi. Thử thách tôi.

「………Không, chuyện này… đã được quyết định rồi」

Tôi phủ nhận lời hắn. Dứt khoát khẳng định. Bởi lẽ mọi khế ước đã hoàn toàn được định đoạt. Giờ đây không còn gì có thể thay đổi. Lời hứa được thực hiện bằng cách yểm chú nguyền giữa các dòng linh lực bên trong thân thể, không thể bị phá vỡ vì lý do đơn phương.

Chính vì vậy, tôi phủ nhận. Trên môi hiện lên một nụ cười như thể cam chịu, nhưng đồng thời cũng là biểu hiện của sự chấp nhận.

Phải rồi, như thế là được rồi. Như thế là tốt rồi. Không, phải nói là tốt nhất. Nhờ vậy mà gia đình tôi có lẽ sẽ không phải chết đói. Và tôi cũng…

…nói đúng ra thì không ngờ em ấy lại khóc lóc đến mức đó.

「Chúng ta đi thôi. Ngươi đã hoàn thành nghĩa vụ của mình. Vậy thì tôi cũng phải hoàn thành phần của tôi thôi」

「Dù con đường trước mắt là đầy gai nhọn, cũng không hối hận sao?」

「Kể cả nếu trước mắt là địa ngục vô gián, tôi cũng không do dự」

Tôi giao ánh mắt với nam nhân ấy. Cả hai cùng dò xét lẫn nhau. Rồi hắn nhẹ nhàng nheo mắt lại. Và… nhắm mắt lại, thở ra một tiếng thở dài nhẹ tênh.

「Được rồi. Nếu đã như vậy, ta cũng sẽ không nương tay nữa. Ta sẽ để ngươi trả giá xứng đáng với cái giá ta đã bỏ ra」

Rồi tay tôi bị nắm lấy, kéo đi. Bàn tay ấy truyền lực, nhưng giữa cái lạnh thấu xương ấy, tôi lại cảm nhận được một chút ấm áp. …Chính vì thế, tôi không chống cự mà bước chân theo hắn.

「Niichan!? Không! Đừng đi mà, đừng đi, Niichan! Niichan…! Không, đừng màaaaaa………」

Tiếng gào thét tuyệt vọng của em gái tôi vẫn không ngừng vang lên phía sau. Giống như tiếng gầm của dã thú, như tiếng thét hấp hối. Bị những âm thanh đó bủa vây, tôi khẽ rung miệng. Nhưng… tôi không thể quay đầu lại. Vì nếu quay đầu lại, quyết tâm có lẽ sẽ lung lay. Điều đó là tuyệt đối không được phép xảy ra.

Cho nên tôi không quay đầu lại. Không ngoảnh lại. Điều duy nhất tôi có thể làm, là dứt khoát cắt đứt tiếng gọi ấy, và rồi… và rồi………!!

『Aah. Thật là một cậu bé đáng thương, phải không nào?』

「A…?」

Đột nhiên, thế giới ngừng lại. Màu sắc tan biến khỏi vạn vật. Đồng thời, tôi nhận ra. Sự tồn tại ấy.

「Ngươi là………」

Tôi vừa quay đầu lại định nói gì đó, thì từ phía sau, một thứ mềm mại bao trùm lấy tôi. Hương thơm xanh tươi như thảo mộc thoang thoảng len vào mũi. Ngọt ngào như thuốc phiện, một hương thơm đầy mê hoặc. Đôi tay dịu dàng như tràn đầy từ ái ôm lấy đầu tôi. Bao bọc lấy tôi. Trong đầu tôi bắt đầu mơ hồ. Dòng suy nghĩ trở nên trì trệ, như bùn lầy đặc sệt…

『Con đã nhớ lại chưa? Ký ức thật sự của con ấy』

「Nh… nhớ lại… gì cơ…?」

Trước tiếng thì thầm run rẩy của tôi đầy sợ hãi, người đó mỉm cười. Một nụ cười dịu dàng.

『Fufufu, ký ức cuối cùng đúng là bị phong ấn rất chặt nhỉ? Đúng là đứa trẻ tội nghiệp. Ngay cả nơi nương tựa trong tim cũng bị tàn phá lung tung, bị đùa cợt, thật là đối xử tàn nhẫn biết bao』

Vừa than thở buồn bã, ả ta vừa nhìn tôi bằng ánh mắt xót thương. Địa Mẫu Thần ấy ôm lấy tôi như muốn che chở. Hơi ấm của tình mẫu tử bao bọc lấy tôi.

『Hãy nhớ lại đi. Lúc trước, con có chút ký ức nào về cảnh tượng này không? Có từng nói những lời như vậy không?』

「Ch-chuyện đó là………」

Đúng rồi. Cái gì thế này? Cuộc đối thoại này là sao? Tôi không nhớ từng có cuộc trò chuyện như vậy… Tôi chắc chắn đã bị ép buộc đưa đi… Không, không phải. Đúng rồi, chính ký ức này mới là thật! Là sự thật!!

「Phải rồi. Ta chắc chắn là sau đó đã ngẩng lên nhìn hắn. Rồi được hắn cho phép quay đầu lại… rồi… rồi………!!!」

Giữa biển ký ức rối loạn, hỗn độn, tôi nhớ lại. Phải rồi. Tôi đã quay đầu lại!! Và tôi đã nói gì đó!! Nhất định là đã nói!! Với muội ấy! Với người đó! Đó là… chắc chắn là………!!

Ký ức đã sắp sửa nổi lên mặt nước, chỉ còn một bước nữa là thành hình, nhưng rốt cuộc lại không được cho phép trỗi dậy. Địa Mẫu Thần tóc xanh ngẩng nhìn trời.

『Ồ, tiếc thật. Hết giờ rồi sao? Hôm nay tới đây thôi nhé』

「Hả!?」

Cùng với tiếng than thở đầy tiếc nuối từ tận đáy lòng của ả, ý thức của tôi nhẹ nhàng rời khỏi thực tại. Tôi bừng tỉnh. Cơ thể lơ lửng. Gió lốc nổi lên. Tôi bị hút vào bầu trời. Cảnh vật xung quanh méo mó. Dần dần hòa tan.

「A…!!?」

Tôi bị ném lên bầu trời, theo bản năng, tôi nắm chặt lấy bàn tay của ả. Bàn tay của Địa Mẫu Thần. Nắm chặt như bám víu, như không muốn buông rời.

『Fufufu, cậu bé đáng yêu của mẹ. Cậu bé đáng thương của mẹ. Cậu bé mà mẹ trân quý nhất. Hãy nhớ kỹ nhé? Ký ức là gốc rễ tạo thành sự tồn tại của một con người, là nền tảng hình thành giá trị quan và nhân cách đấy』

Như thể xót thương vô tận, như thể đau lòng xiết cùng, như thể trìu mến khôn nguôi, Mẫu Thần của vạn vật chỉ nhìn tôi và thì thầm. Nhắc nhở. Cảnh báo.

「Ngươi… đang nói gì vậy…!?」

『Yên tâm đi. Dù con có là ai, dù con có là thứ gì, thì ít nhất, mẹ vẫn mãi mãi là đồng minh tuyệt đối của con. Điều đó, con tuyệt đối không được quên. Nhớ kỹ chưa?』

「Cái… gì cơ…?」

Khi tôi còn đang rối trí vì những lời lạ lẫm ấy, sinh vật ký sinh trong não tôi nhẹ nhàng buông tay. Buông ra trong dịu dàng. Trước khi tôi kịp nói gì, cơ thể tôi đã bị cuốn đi. Và tôi, khi nhìn xuống mặt đất đang xa dần dưới chân, ý thức dần trôi xa, rồi……rồi……….

-

「Hộ vệ gì mà lại ngủ gật thế này hả?」

「………Tôi không có ngủ đâu mà?」

Ngay khi vừa tỉnh giấc, lời nói đầy gai góc ấy đã được ném tới. Tôi cố giữ vẻ điềm tĩnh nhất có thể để đáp lời như thể đó chẳng qua là chuyện vặt. Nói dối đôi lúc cũng là cách để vượt qua tình huống. Tuy nhiên, nữ hầu đứng bên cạnh thì lại lộ rõ vẻ nghi hoặc, cau mày nhìn sang phía này.

(Thật đúng là bất cẩn mà. Không ngờ lại ngủ gật giữa chừng…)

Thực tế thì, có vẻ như tôi đã ngủ quên mất lúc nào không hay. Đang trong nhiệm vụ mà lại như thế, thật là đáng xấu hổ. Đã bao lâu rồi mới mắc phải sai lầm ngu xuẩn đến vậy. Nếu chẳng may lúc ấy có địch nhân ẩn hiện đâu đây thì đã bị xé xác từ lâu rồi. …Chắc đã ngất đi độ nửa canh giờ chăng?

「Đừng nói mấy lời tệ bạc vậy chứ. Dẫu sao người ta cũng đang bảo vệ chúng ta mà. …Chào buổi sáng, cảm ơn anh đã canh gác nhé」

Người bước ra từ phía sau tấm rèm kéo sau lời quở trách của nữ hầu là tiểu thư, chính là 「nhân vật chính đã bị biến thành nữ」này đây. Có vẻ đã chuẩn bị xong xuôi cho buổi sáng, cô đã thay y phục nghiêm trang, chải chuốt tóc tai và điểm chút phấn son.

「Chào buổi sáng thưa tiểu thư」

「Fufufu, tôi không thích bị gọi là 「tiểu thư」cho lắm đâu. …Bữa sáng đã chuẩn bị xong cả rồi đó, nên anh cũng mau thu xếp cho xong đi nhé?」

Bị ánh mắt như muốn mắng cho một trận của nữ hầu quét qua, Tamaki vội nói thêm câu đó như để đánh trống lảng rồi vội vã rời khỏi chỗ đó.

「…Đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu chỉ vì tiểu thư nương tay đấy. Ta vẫn luôn dõi theo ngươi đó」

「…Tôi hoàn toàn hiểu mà」

Tôi cung kính đáp lại nữ hầu vừa dừng chân lại để nhấn mạnh lời cảnh cáo trước khi rời đi theo chủ nhân. Suzune khẽ hừ lạnh mũi, rồi cũng quay bước rời khỏi. Chà, rõ ràng trong nguyên tác cô ta là một nhân vật đoan trang, rụt rè kia mà…

「Chắc là do bản cá tháng Tư rồi? Hay là đã có hiệu ứng cánh bướm ở đâu đó rồi? Chẳng rõ gì cả」

Nghĩ mãi cũng chẳng ra được câu trả lời. Dù có thử hỏi thẳng thì với mức độ thiện cảm hiện giờ, chắc cũng không dễ mà moi được thông tin.

「…Trước hết thì đánh răng rồi đi ăn cái đã」

Dù gì thì gì, làm theo lời vừa rồi, lấp đầy cái bụng trống rỗng vẫn là ưu tiên hàng đầu. Có thực mới vực được đạo mà.

「Nhắc mới nhớ…」

Rồi, khi đang chống tay đứng dậy trên đôi chân tê dại, tôi chợt nhận ra.

「Phải rồi… mình vừa mơ thấy gì vậy nhỉ?」

-

Vì nhiệm vụ hộ vệ, để có thể lập tức xuất hiện khi cần, tôi đang dùng bữa tại phòng chờ được bố trí trong chính điện dinh thự. Ngăn cách chỉ bởi một tấm bình phong shoji, chủ nhân cùng gia quyến của dinh thự đang vừa dùng bữa vừa trò chuyện vui vẻ với những người hầu đứng hầu hạ bên cạnh.

Ngay cả bữa sáng được chuẩn bị dành riêng cho tôi cũng đủ đầy và sang trọng, chưa nói tới của chủ nhân phủ. Cơm trắng không pha tạp ngũ cốc hay bị nấu nhạt bằng nước để tăng thể tích, canh miso nấu với các loại củ rễ, trứng cuộn, cá nướng, đậu hầm, thêm umeboshi và dưa chua.

Một bữa ăn có thể gọi là 「món Nhật xưa「, nhưng đó là xét theo tiêu chuẩn của kiếp trước mà nói. Ở thế giới này, nơi mà nạn đói và chết vì đói là điều thường tình, thì một bữa ăn trông có vẻ lỗi thời như thế này lại là thứ mà nông dân tự canh tác hay thường dân khó lòng mà được ăn.

Điều khiến tôi bất ngờ nhất là những món ăn ấy không chỉ dành riêng cho khách mà toàn bộ gia nhân trong phủ đều được dùng cùng một thực đơn như vậy. Đã gần một tuần kể từ khi tôi đặt chân đến thôn này, nhưng quả thực vẫn khiến tôi phải kinh ngạc.

「Ồ, vẫn còn trứng cơ đấy. Cho ta xin một miếng nhé?」

Khi tôi đang ngắm nhìn món ăn bày trên khay và nghĩ như vậy, thì một giọng nói vang lên từ bên cạnh, và ngay lập tức một đôi đũa thò tới, cướp đi một miếng trứng cuộn của tôi mà chẳng hề chần chừ.

「…………」

Tôi liếc mắt sang phải. Người đang nhai ngấu nghiến miếng trứng với vẻ mặt thỏa mãn kia chính là nam nhân đến từ Nam Thổ, Inoe Katahiko. Có vẻ đã nhận ra ánh mắt của tôi, anh ta nở một nụ cười tươi rói.

「Đừng trách ta nhé? Ngay cả lúc ăn cũng là chiến đấu đấy. Không ăn nhanh thì sẽ bị cướp sạch như thế này đây. Coi như là một bài học quý giá, ha?」

「Không thấy cái lý lẽ đó có hơi vô liêm sỉ sao?」

Một người đàn ông đã trưởng thành lại nói ra những lời trẻ con như thế. Thêm nữa, nếu muốn ăn thì gọi thêm là được mà. Với địa vị của anh ta, thì làm bao nhiêu suất cũng chẳng thành vấn đề.

(Không, chuyện này là……)

Và rồi, tôi chợt nhận ra mục đích của Katahiko, đôi mắt khẽ nheo lại. Có lẽ anh ta cũng nhận ra từ phản ứng của tôi, liền cười nhếch mép.

「Oán ăn là đáng sợ lắm đấy?」

「Tốt nhất là ngươi cứ nhân lúc còn tức giận mà xin đấu tay đôi với ta đi, ta sẽ rất hoan nghênh」

「Vớ vẩn」

Một ý tưởng thật ngớ ngẩn. Gã đàn ông này ngay từ lần đầu gặp đã muốn so tài với tôi, nhưng có vẻ vì tình hình hiện tại vẫn chưa được cấp trên chấp thuận nên bắt đầu sốt ruột. Nhưng dù vậy, cách này thì…

「Hahaha, hiếm thấy ngài ấy để tâm đến ai như vậy đấy」

「Thật đấy. Không biết cái cơ thể kiểu gì mà đại ca thích nổi nữa. Nhìn đi, về sức mạnh thì rõ ràng ta hơn hẳn chứ?」

「Đồ ngốc, đừng đánh giá sức mạnh của người có linh lực chỉ qua vẻ bề ngoài. Tay ngươi có khi bị bẻ gãy dễ như bỡn ấy chứ」

「Ồ, thế à. Vậy ta lại càng muốn thử một lần xem sao」

Đám thuộc hạ của Katahiko, toàn là hạng võ sĩ rã ngũ hay giống bọn côn đồ, lần lượt lên tiếng phụ họa, càng khiến không khí thêm náo nhiệt, cứ như đang cổ vũ cho trận đấu của chúng tôi vậy.

「………Tôi là hộ vệ của tiểu thư Hotoya đấy nhé?」

「Chuyện đó ta biết từ lâu rồi. Nên ta mới cố động não tìm lý do giúp ngươi đây. Này, chẳng phải giờ ngươi đang muốn đập vào đầu ta một cú thật mạnh sao?」

「Không, như vậy thì kì quặc quá rồi」

Chính xác thì, nếu là người Nam Thổ có máu nóng thì có lẽ chẳng sao. Nhưng tôi vốn không phải kiểu dễ nổi giận cũng chẳng có ý định gây chuyện ầm ĩ.

Dù vậy… Nếu cứ tiếp tục làm ngơ trước lời thách đấu của anh ta thì cũng không phải chuyện hay. Vì vậy, tôi quyết định thông báo về việc liên quan đến vụ đó.

「………Hôm qua, trước khi nhận phiên canh đêm, tôi đã được phụ thân của tiểu thư Hotoya nhờ một việc. Ngài ấy bảo là trong chừng mực không ảnh hưởng đến công việc hay bị thương, thì mong tôi đáp ứng」

「Ồ, cuối cùng cũng đến rồi sao!!?」

Vừa nghe tôi nói, ánh mắt của Katahiko lập tức đổi sắc.

「Chắc hẳn sau đó gia chủ sẽ trực tiếp liên lạc với các người」

「Đúng là người có tầm nhìn. Hiểu chuyện thật đấy」

Gã Nam Thổ nhếch mép cười khoái chí. Đám thuộc hạ của anh ta cũng vậy, bắt đầu cá cược xem thứ tự tỉ thí ra sao và ai sẽ thắng. Đám này…… Nếu thích giao đấu đến vậy thì sao không đi đấu với Uemon đi?

(Không, nếu thế thì bị hạ trong một nốt nhạc mất)

Nếu là đánh hội đồng hay không câu nệ thủ đoạn thì còn đỡ, chứ đấu một chọi một chính diện thì người thường không thể thắng được một trừ yêu sư lành nghề. Với họ, một trận chiến quá dễ đoán như vậy chẳng có gì thú vị. Chính vì đối thủ là hạng chỉ có linh lực yếu như tôi nên họ mới cảm thấy hứng thú. Còn đối với tôi, thật đúng là phiền phức.

「Cậu muốn dùng vũ khí gì, đầy tớ?」

「Thường ngày tôi dùng thương」

「À, phải rồi. Cây thương đó cũng là một món đồ khá đấy. Được rồi, có thương tập luyện. Cậu dùng cái đó đi. Thương à, cũng lâu rồi nhỉ」

Katahiko bắt đầu ra lệnh chuẩn bị vũ khí cho trận đấu sắp tới.

「Lâu rồi…? Vậy ra Takehiko-dono không hay dùng thương sao?」

Vì cách nói có chút lạ, tôi vô thức hỏi lại. Samurai ờng khiến người ta nghĩ ngay tới kiếm, nhưng đó chỉ là định kiến mà thôi.

Thực tế thì, vũ khí cận chiến có tầm ngắn như kiếm chỉ thực sự có ích trong nhiều tình huống thực chiến, trừ khi là trừ yêu sư như tôi. Vũ khí chiến đấu vốn dĩ được phát triển để có thể tấn công kẻ địch từ xa và an toàn hơn. Giữa người thường với nhau, lính dùng cung hay thương chẳng có lý do gì để thua kẻ cầm kiếm. Đối phó với quái vật lại càng không thể mạo hiểm áp sát mà phải dùng súng hỏa mai hay đại bác.

Nói thêm thì, nếu xét về hiệu quả và chi phí, ném đá còn hiệu quả hơn nhiều. Thậm chí có giả thuyết cho rằng, trong thời chiến quốc thật sự, ném đá còn quan trọng hơn cả kiếm.

Việc kiếm, đặc biệt là kiếm Nhật, được coi trọng chỉ bắt đầu từ thời Edo trong lịch sử kiếp trước. Khi thiên hạ thái bình, người ta không cần lúc nào cũng mang cung hay thương nữa. Và nếu dùng kiếm để phòng thân thì tất nhiên kiếm thuật trở thành môn võ thuật phổ biến nhất với samurai (dù vẫn có lời đồn rằng trong giới samurai cao cấp, thương thuật và cung thuật thịnh hành hơn).

…Mà đến cuối cùng, ngay cả dùng làm vũ khí tự vệ cũng bị coi nhẹ. Vào thời kỳ mạt pháp, có cả những thanh kiếm bị mài cùn, những món chỉ còn là đồ mỹ nghệ, thậm chí có loại còn bị bỏ cả lưỡi cho nhẹ. Võ sĩ thời mạt kỳ chỉ còn là quan chức mà thôi. Thảo nào mà bị đội dân binh của tân chính phủ đánh bại.

Đáng tiếc là, thế giới này còn xa mới đạt đến sự thái bình như thời Edo trong lịch sử kiếp trước. Cái chết ở đây quá đỗi thường tình. Đến cả samurai cũng không có tiền bạc hay thời gian để ngắm nghía mấy thanh kiếm như đồ thủ công. Nếu rảnh để làm thế, chi bằng rèn cho mình một bộ đại giáp bằng hắc cương còn hơn.

「À thì, ta còn kiêm cả vai trò người hướng dẫn cho lũ nhóc con của ông chủ mà. Đặc biệt là tiểu thư út, con bé đam mê lắm. Ta cũng thấy khó xử lắm chứ. Ta còn từng nói là nữ nhi thì nên dùng naginata cho ra dáng tiểu thư cơ mà」

「Ra là vậy」

Miệng thì đáp lại cho qua, nhưng trong lòng tôi lại âm thầm bực bội. Thật ra, với thân phận của gia đình trưởng làng hay địa chủ thì cũng chẳng mấy khi phải sử dụng cung hay thương. Đối đầu với yêu quái lại càng không. Tập luyện kiếm thuật chút đỉnh để phòng thân là đủ. Nhưng mà……… Cả nhân vật chính cũng thế sao.

(Phụ nữ thì dùng naginata mới phải đạo chứ)

Nếu không phải trừ yêu sư thì với tầng lớp quý tộc hay samurai, võ thuật dành cho nữ giới chính là naginata. Tiếp theo là cung đạo. Dù sao đi nữa, một khối sắt nặng nề như kiếm không phải thứ phụ nữ có thể dễ dàng vung vẩy. Còn có nguy cơ tự chém trúng mình nên không được khuyến khích…… Vả lại, đó còn là một trong các điều kiện để dẫn đến bad ending. Không thể cười nổi.

(Nếu nhớ không nhầm thì lúc khởi đầu game, vũ khí thích ứng là ngẫu nhiên. Đúng là phiên bản Cá tháng Tư có khác)

Chưa từng thấy tận mắt, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự ác ý quá rõ ràng của đội ngũ làm game. Nếu thật sự được chuyển thể thành game, vũ khí ban đầu của 「nhân vật chính」 kia chắc chắn sẽ bị cố định là kiếm. Với cái đám làm game ấy thì chẳng có gì lạ. Mà tại sao khi dùng kiếm làm vũ khí chính thì lại bị mặt tối của linh lực cám dỗ thế?

「À, ngươi yên tâm đi. Gần đây ta toàn dùng kiếm thật, nhưng khả năng dùng thương cũng chưa đến nỗi phế đi đâu?」

「………Vậy thì tốt」

Tôi cố gắng giữ giọng bình thản đáp lại. Mới sáng sớm đã nghe được những thông tin thật chỉ khiến người ta muốn buông một tiếng thở dài mệt mỏi…

-

Dùng bữa sáng xong, tôi ghé qua chỗ thuộc hạ, giúp họ làm việc, xong xuôi đâu đó vào khoảng giờ Tỵ canh ba… tức là khoảng mười một giờ sáng.

Để thả lỏng thân thể, tôi thực hiện vài động tác giãn cơ, rồi luyện tay không cận chiến, sau cùng là múa thương, nói là múa, nhưng kỳ thực quá thô bạo và nhuốm mùi bùn đất. Đây là võ thức chỉ dùng cho thực chiến.

Đó là một loại thương thuật đã được đầy tớ gia tộc Onizuki qua bao đời gọt giũa bằng vô số sinh mạng, truyền thừa lại đến ngày nay, và tôi đã gia giảm thêm những điều chỉnh dựa theo kinh nghiệm, tính cách cùng thói quen riêng của bản thân. Người đã truyền dạy cho tôi vốn sở hữu linh lực cao hơn tôi, nên thương pháp của y thiên về sức mạnh và tấn công mãnh liệt. Nhưng tôi thì lại phải tính đến việc tiết kiệm thể lực, nên thương pháp của tôi nghiêng về nhu tính nhiều hơn, tận dụng phản đòn và triệt lực đối phương.

Sau một hồi múa thương cho cơ thể thức tỉnh và lấy lại cảm giác, tôi hướng bước về võ đường được dựng ngay trong dinh thự. Không phải luyện ngoài trời mà là trong nhà, đó là một trong những điều kiện mà Katahiko đã đưa ra. So với ngoài trời thì khả năng bị thương sẽ ít hơn.

Và khi đã chuẩn bị xong xuôi, tôi bước vào võ đường. Bước vào thì là thế, nhưng mà…

「...Này, gì thế này? Sao lại đông người như vậy?」

Tôi bất giác cất tiếng hỏi thẳng vào mặt Katahiko đang đứng đối diện. Ban đầu tôi cứ tưởng lũ người xem chỉ là mấy tay đàn em của anh ta thôi, ai ngờ lại đông đến hơn năm chục người, không chừng còn hơn nữa. Mà lúc này số lượng vẫn đang tiếp tục tăng lên. Người đến xem cũng rất đa dạng, không chỉ dân làng trong vùng mà còn có cả người của thương hội Tachibana ở tại đây, cùng đám nhân công mà gia tộc Onizuki thuê. Có kẻ thậm chí vừa ăn cơm hộp vừa gặm bánh kẹo mà vừa xem.

「Chốn này vốn là vùng quê, lại đang lúc yêu quái hoành hành nên việc ra vào bị hạn chế. Mà cược thì càng nhiều người thì càng lời.」

「Là trò… biểu diễn à.」

Ra là trò của anh. Mà người kéo đến cũng chẳng ra sao… Không, nghĩ lại thì thời xưa việc hành hình cũng là trò tiêu khiển của dân chúng, vậy thì chừng này coi như còn nhẹ nhàng chán. Dù sao thì bị đưa ra làm trò nhìn ngắm như thế này cũng chẳng dễ chịu gì.

「Nói thêm cho rõ, người quản lý vụ cá cược là tiểu thư của thương hội đó đấy. Dường như họ có giấy phép vận hành sòng bạc do triều đình ban, nên bọn ta trả phí hoa hồng để họ đứng ra tổ chức.」

「Thật à...」

Tôi nhìn theo hướng ngón tay Katahiko chỉ, buông một tiếng thở dài. Nhìn kỹ thì thấy một thiếu nữ có mái tóc màu mật ong đang ghi tỷ lệ cược lên bảng đen. Bên cạnh cô là một chiếc thùng gỗ chất đầy tiền cược, đa phần là đồng tiền bằng đồng, chất thành đống nhỏ như núi. Hoàn toàn là một người điều hành trò chơi chính hiệu.

「Này, đừng có cười tươi thế chứ.」

Như đã phát hiện ánh nhìn từ tôi, Kayo khẽ mỉm cười. Hả? Cô đặt năm lượng cho tôi à? Đừng có làm thế, làm khó người ta đấy.

「Rồi, đến giờ bắt đầu rồi nhỉ? Này, đây là vũ khí của cậu.」

Vừa nói vu vơ, Katahiko vừa ném cho tôi một cây thương được quấn nhiều lớp vải ở mũi thay cho lưỡi thép. Tôi đón lấy, thử vung vài chiêu để cảm nhận trọng lượng và tầm đánh.

Dù đầu mũi đã được bọc bảo hộ, nhưng phần cán bằng sắt vẫn giữ được độ nặng và cứng cần thiết. Chỉ cần vung như vậy thôi cũng đủ thấy rõ, dù không dùng đầu mũi, chỉ cần đập trúng thôi cũng cực kỳ nguy hiểm… Hừm, cũng tạm ổn.

「Ai chịu thua hoặc bị đâm trúng bất cứ chỗ nào trên thân là thua. Còn lại thì tự do.」

「Cả thể thuật cũng tính?」

「Nếu là thực chiến thì móc mắt hay đá hạ bộ cũng được thôi, nhưng cái đó thì xin miễn.」

「Phía này cũng mong được miễn khoản đó.」

Tôi khẽ cười khổ sau tấm mặt nạ, đồng thời dựng thương lên. Katahiko cũng làm điều tương tự. Và rồi, tĩnh lặng bao trùm.

…Tiếng ồn ào lúc nãy từ xung quanh chẳng biết biến mất từ lúc nào. Tôi lặng lẽ nhìn chăm chăm vào người đàn ông trước mặt.

「…………」

「…………」

Cả hai không nhúc nhích. Không phải không muốn, mà là không thể. Chúng tôi đang thăm dò động thái của đối phương.

Thương là vũ khí lấy đâm làm chủ, đồng thời cũng có thể chém, gạt, đập, quét… là loại đa năng và dễ sử dụng. Chính vì vậy nên cũng là loại khó nắm bắt. Khác với kiếm, thương có thể linh hoạt thay đổi tầm đánh, lại còn có vô số cách tấn công, nên rất khó đọc được đòn của đối phương. Chính vì thế mà mới có màn đấu mắt này.

Im lặng, tĩnh mịch, trầm mặc… Không biết đã kéo dài bao lâu? Khi một số khán giả bắt đầu sốt ruột định mở miệng thì, trận đấu bắt đầu.

「………!!」

「Chết tiệt!!?」

Cú đâm trực diện của gã bị tôi đỡ bằng phần cán thương. Cùng lúc đó, tôi gạt thương của anh ta sang một bên, rồi xoay người quét ngang theo đường chéo.

Mười chiêu liên tiếp đan xen, tất cả diễn ra chỉ trong năm nhịp đếm. Rồi cả hai cùng lùi lại vài bước. Chỉ từng đó, mà chúng tôi đã thở ra một hơi thật sâu. Từ phía khán giả vang lên tiếng xì xào nhỏ.

「Khốn thật…!! Khó đánh quá!!」

「Cái đòn gì mà nặng thế kia. Căng thật đấy…!!」

Lúc này, tôi và Katahiko đã hiểu được thực lực, sở trường và sở đoản của đối phương.

Sở trường của tôi là linh lực cùng với khả năng ứng biến đến từ những lần thoát chết trong gang tấc. Thương là loại vũ khí thể hiện rõ rệt sự khác biệt về sức mạnh cơ bắp. Mà sức mạnh có được từ linh lực vượt trội hơn hẳn so với luyện cơ bắp. Nếu linh lực đủ nhiều, thì có khi một đứa trẻ cũng có thể đánh bại một gã lực sĩ. Còn trong chiến đấu bằng thương,  cần ra nhiều đòn liên tiếp, thì khả năng phản xạ trong khoảnh khắc là điều kiện sống còn.

Ngược lại, điểm mạnh của người đàn ông Nam Thổ này là kinh nghiệm đối chiến và sự gan dạ, cũng chính là điểm yếu của tôi.

Khác với samurai, do nhu cầu thấp và để ngăn ngừa phản loạn, võ thuật mà đầy tớ học vốn chỉ dùng để đối phó với yêu quái, rất ít khi tính đến việc giao chiến với người. Dù có thể ứng biến phần nào, nhưng đấu với người có vũ khí thì vẫn yếu thế. Hơn nữa, samurai Nam Thổ nổi tiếng là dũng mãnh và không hề biết sợ. Điều này đi ngược hoàn toàn với phong cách chiến đấu của tôi, vốn luôn tìm cách tránh nguy hiểm để không phải chết.

Điều đáng ngại là, khác với yêu quái, đây không phải thứ dũng khí mù quáng như loài thú ngu si. Đòn công kích của Katahiko dù dữ dội, nhưng lại rất khéo léo.

「………」

「………」

Lại một lần nữa, trầm mặc. Nhưng lần này cả hai đều đã nắm rõ thực lực, sở trường và điểm yếu của đối phương. Do đó, cả hai cùng di chuyển, cố gắng tìm điểm mù của nhau. Vừa đánh bật mũi thương của đối phương để điều chỉnh tầm đánh, vừa di chuyển. Cứ thế xoay vòng, mũi thương đối mặt nhau mà quay vòng như cuộn xoáy…

「………!!」

Người mất kiên nhẫn trước vẫn là Katahiko. Gã hét lên, hất mũi thương từ dưới lên, rồi vung sang ngang. Đến đây vẫn là chiêu cũ, nhưng khi bị cản lại, anh ta liền xoay người, dùng thương đập mạnh xuống như muốn nghiền nát.

「Khốn nạn!!」

Phản xạ ngồi thụp xuống để né là một quyết định tệ. Ngay sau đó, Katahiko quay mặt về phía tôi, nhảy lên và đâm thương từ trên cao như ném lao. Tôi lập tức bật ngửa ra sau. Ngay vị trí tôi vừa đứng, mũi thương đâm sượt qua. Tôi không bỏ lỡ sơ hở vừa tạo ra.

「Lĩnh giáo rồi………!!」

Ngay sau đó, tôi dồn linh lực vào chân, từ tư thế ngồi thụp sau cú lộn người, bật mạnh như thỏ nhảy, áp sát đối phương.

Với tốc độ ngang tầm vận động viên Olympic, tôi lập tức vượt qua tầm thương của Katahiko, lọt vào bên trong. Tôi nhắm ngay ngực anh ta, dựng thương lên và chuẩn bị đâm, tôi liền chuyển thương sang thế phòng thủ, che chắn vai trái.

「Uooh…!!?」

「Này này, cậu chặn được cú đó cơ á…!!」

Cán thương bị vung như gậy gộc từ bên hông, tôi phản xạ đỡ lấy. Chân khựng lại. Và Katahiko nhân cơ hội áp sát, tung cú đá vòng.

「Nguy hiểm!!?」

Cú đá nhắm thẳng mặt, tôi ngửa người tránh né. Này, định giết người chắc!?

「Đùa à!! Tránh được rồi còn nói…!!」

「Sát sạt luôn đấy!!」

Đáp trả lại, tôi vung thương đánh về phía Katahiko. Anh ta cũng liên tục dùng thương đỡ đòn, ngăn chặn, thậm chí còn phản công. Trong võ đường, tiếng kim loại va chạm sắc bén vang lên không ngớt.

「Thế này thì không phân thắng bại mất!!」

Hai mũi giáo quấn lấy nhau, tôi nghiến răng cay đắng. Dù có tăng cường sức mạnh cánh tay bằng linh lực để ép sát anh ta, thì cũng chỉ bị anh ta đỡ và đẩy lệch đi. Mà một khi tư thế bị phá, sẽ bị phản công ngay. Là nước đi tệ. Nếu vậy thì…!!

「Gì cơ!?」

Một khoảnh khắc cường hóa sức mạnh cánh tay, đẩy bật thế giao đấu bằng chuôi thương... tôi buông thương. Thả ra. Ứng theo đòn đẩy của tôi, Katahiko đang gồng sức liền trượt vào khoảng không, người lao về phía trước. Ngay lúc ấy, tôi thực hiện cú quét chân. Khi anh ta mất thế, tôi lăn người hạ gục.

「Không ổn…!?」

「Thật đấy hả!?」

Ngay trước khi ngã nhào, Katahiko vung cán thương nhằm vào bên sườn tôi mà giáng mạnh. Đòn đánh trong tư thế lảo đảo ấy vẫn vô cùng sắc bén. Dù có cường hóa bằng linh lực, tôi cũng chẳng muốn đón thẳng đòn ấy bằng thân thể không tấc sắt này.

「Tên… khốn…!!」

Tôi theo phản xạ bắt lấy cây thương đang rơi tự do xuống sàn vừa buông trước đó, như thể đang diễn xiếc, rồi dùng nó để đỡ lấy cây thương anh ta đang vung. Không phải trực diện, mà là đón rồi nghiêng người hóa giải. Tuy nhiên...

「Guh………!?」

Dù đã chệch hướng đòn đánh, tôi vẫn không thể triệt tiêu hoàn toàn sức mạnh. Tôi cũng mất thế và ngã sõng soài trên sàn.

「Ta bắt được rồi……!!」

「Đừng hòng!!」

Cùng lúc, cả tôi lẫn Katahiko đều ném thương. Hai cây thương va chạm giữa không trung rồi bị hất văng. Tiếng va chạm vang dội khắp nơi. Một số tiếng la thất thanh vang lên từ phía khán giả.

Tôi tận dụng thời gian giành được để bật dậy, rồi lao tới. Katahiko, do phản ứng chậm một nhịp, chỉ mới kịp quỳ gối, đã bị tôi tập kích.

「Quá non!!」

「Uo!? Không thể nào!!?」

Trong giao đấu tay đôi, Katahiko nhỉnh hơn. Tôi bị gã chụp lấy cánh tay rồi bị vật ngửa ra sau, đập lưng xuống sàn. Đó là một biến thể của đòn ném Tomoe. Dù đã gắng đỡ nhưng tiếng va chạm vẫn vang lớn. Tôi ho khan. Từ đám đông lại vang lên tiếng ồ nhỏ lẫn những tiếng thét kinh hãi. Sai lầm rồi. Có vẻ tôi không đỡ trọn đòn được...!!

「Chết tiệt……!?」

Kenhiko lao tới từ trên cao như thể nhìn xuống tôi. Tôi vung tay phản công. Là một đòn chặt bằng cạnh tay. Lưỡi đao tay được cường hóa bằng linh lực nhắm thẳng vào cổ Katahiko đang lao tới. Dù anh ta dùng tay đỡ được, vẻ mặt vẫn méo mó vì đau đớn. Nếu có đeo giáp tay thì còn đỡ, nhưng lấy thân thể trần mà đỡ lấy đòn tay chứa linh lực thì chẳng phải là một lựa chọn sáng suốt. Dù vậy, Katahiko vẫn dùng tay còn lại nhắm vào mặt tôi, còn tôilại phản ứng không kịp. Nắm đấm của gã áp sát khuôn mặt tôi, và rồi………

「Quá ngây thơ rồi!!」

Bằng cánh tay vừa chém, tôi nắm chặt lấy cổ tay bị thương của Katahiko rồi vung lên, đập mạnh nó sang bên, khiến nắm đấm của anh ta chệch hướng. Nắm tay gã lướt qua má tôi. Rồi tôi lập tức buông cổ tay anh tara và thọc thẳng tay mình vào cổ họng của gã Nam Thổ. Dừng ngay trước khi chạm vào.

「…Thôi rồi. Ta thua vậy.」

Một khoảng lặng ngắn, rồi Katahiko thở dài tiếc nuối và buông lời đầu hàng. Ngay lập tức, những tiếng xôn xao vang lên, khác hẳn trước giờ.

「Chết tiệt, thật sao đấy?」

「Katahiko-san lại thua cơ à!?」

「Không thể tin nổi... ta đặt năm mươi văn đấy biết không!?」

Những tiếng xì xào ấy chủ yếu là từ đám thuộc hạ của Katahiko.

「Không ngờ thật đấy. Ngươi đoán được không?」

「Không đời nào đoán ra được.」

「Cả mấy hội đấu vật hay thi đấu võ thuật trong làng anh ta cũng chưa từng thua mà…」

Những người thật sự ngạc nhiên là dân làng nông dân. Với họ, Katahiko, thủ lĩnh nhóm hộ vệ, đúng là người mạnh nhất trong làng. Thế mà nay anh ta lại thua. Quả là chuyện động trời.

「Chà, đúng như dự đoán thôi. Một chọi một thì làm sao thắng nổi kẻ có linh lực.」

「Nhưng mà cũng đánh khá lắm chứ, với thân phận phàm nhân thế kia.」

「Dù sao cũng chỉ là đầy tớ. Đâu có huấn luyện chiến đấu tay đôi, linh lực cũng chẳng đáng kể gì.」

Người đưa ra lời đánh giá khắt khe như vậy là đám tạp nhân của gia tộc Onizuki và mấy tay trừ yêu sư thuê làm hộ vệ cho thương hội. Với bọn họ, kết quả trận đấu là quá đỗi bình thường. Cho dù là phàm nhân có mục ruỗng thế nào, nếu dám đối đầu công bằng với kẻ có linh lực thì kết cục cũng chỉ đến thế. Một sự kết hợp chán ngắt và dễ đoán.

Khi tôi định đứng dậy, Katahiko đưa tay ra. Tôi nắm lấy và được kéo lên.

「Trời ạ, bị chơi một cú rồi. Không ngờ ngươi lại vứt thương đi.」

「Nghĩ lại thì cũng không thích hợp để giao đấu bằng thương. Thật xin lỗi.」

Tôi thở hổn hển rồi cúi đầu xin lỗi. Chính tôi cũng không ngờ mình đã bị máu dồn lên đầu. Quá mức nhập tâm. Thực ra giữa chừng thì đã chẳng còn là đấu thương nữa mà chuyển thành đánh tay đôi rồi. Rốt cuộc tôi đang làm gì vậy chứ…

「Không không, chính ta nói là muốn tự do mà. Vả lại, đã nói rồi, võ đạo vốn là thú đạo mà. Trái lại, ta đáng lẽ nên lường trước mới phải.」

Katahiko cười hả hê đầy mãn nguyện. Không hiểu gã ta vui vì điều gì, tôi cũng chẳng muốn hiểu.

「Xin lỗi vì cánh tay. Có vẻ tôi dùng sức mạnh quá đà. Cần được trị thương ngay lập tức」

Tôi cúi đầu đề nghị. Hoàn toàn không thể nương tay. Nếu tôi mà nương tay thì đã thua chắc rồi. Tuy nhiên, anh ta vừa dùng cơ thể không có giáp đỡ đòn chém bằng linh lực. Chắc chắn bị chấn thương, thậm chí có thể nứt xương hoặc gãy xương. Đó là mức chênh lệch năng lực thể chất giữa người có linh lực và phàm nhân.

「Hả? Không sao, đừng lo chuyện vặt. Đau chút thôi, vài ngày là…」

「Không, đúng như người đó nói đấy. Nhưng hãy mau tới chỗ thầy thuốc đi, Katahiko-sama.「

Lời hắn lập tức bị cắt ngang bởi một giọng nói lạnh như băng. Tôi quay nhìn về phía giọng nói phát ra. Cô ấy đứng ở lối vào đạo trường.

「Geh, là Suzune à?」

「Tại sao tôi lại phải bị chào đón bằng vẻ mặt đó?」

Cô hầu gái bước những bước lớn tiến vào đạo trường, trừng mắt nhìn người đàn ông to gấp hai lần mình với ánh mắt lạnh tanh. Katahiko cười khổ, nét mặt trông vô cùng khó xử.

「Ngài là người bảo vệ làng cơ mà! Là người bảo vệ gia đình của chủ nhân! Hãy ý thức trách nhiệm của mình đi!! Đấu độ ăn tiền? Bị thương vì chuyện đó!! Lỡ như có chuyện gì thì ngài định làm sao!?」

Suzune mắng Katahiko tới tấp.

「Nhưng mà… ta đã được ông chủ cho phép rồi mà…」

「Không phải ngài được bảo là đi giao đấu để bị thương đâu đấy!!?」

Cô hầu hét toáng lên. Và cơn giận của cô cũng nhanh chóng chuyển hướng sang tôi.

「Cả ngươi nữa!! Với tư cách là người bảo vệ tiểu thư, xin hãy kiềm chế những hành động liều lĩnh đó lại!! Cái gì vậy hả, trận đấu vừa rồi!? Ngươi nghĩ đấu kiểu đó mà không có ai bị thương chắc!?」

Ánh nhìn đầy giận dữ và khó chịu như đâm xuyên qua tôi. Dù là một cô bé nhỏ nhắn, không biết gì về võ thuật hay vũ khí, nhưng tôi vẫn bất giác lùi lại. Uy thế của cô ấy thật đáng sợ.

「Ôi trời, đáng sợ thật.」

「Miệng lưỡi của cô hầu này đúng là lợi hại. Khiến đầu óc mình cũng choáng váng.」

「Là người đi hầu hạ mà tính khí dữ dằn thật đấy. Kinh quá.」

「Gương mặt không đến nỗi, chỉ cần biết dịu dàng hơn chút thì tốt rồi. Cứ như ngựa hoang ấy. Chẳng biết có ai chịu lấy không nữa?」

Nhìn thấy cô nàng giận dữ, mấy tay hộ vệ làng thì thào to nhỏ. Suzune trừng mắt liếc họ một cái, khiến bọn họ vội vã giả vờ làm ngơ. Cô hầu nhăn mặt, tỏ vẻ không hài lòng.

「…Hành động vừa rồi là tôi thiển cận. Thật xin lỗi.」

「…Vẫn như mọi khi, mồm mép giỏi lắm nhỉ. Nhưng ta muốn ngươi thể hiện thành ý qua hành động, chứ không phải lời nói.」

Tôi cúi đầu xin lỗi thành thật, nhưng những gì nhận lại chỉ là lời lẽ mỉa mai cay độc. Dẫu vậy, tất cả đều là sự thật, tôi chẳng thể cãi gì. Không giống như con khỉ đột nào đó, chắc cô ấy chẳng bao giờ bỏ qua chỉ vì trò đùa hay vài câu qua loa vậy đâu.

「Thôi thôi, tha cho cậu ta đi, Suzune. Chấn thương vì giao đấu là chuyện bình thường mà.「

Giọng nói vang lên từ phía sau như muốn xoa dịu Suzune đang bốc hoả. Tôi nhìn về phía đó, khẽ trợn mắt rồi thở dài. Đơn giản là bởi vì bộ trang phục của cô ấy quá rực rỡ.

Màu trắng thuần khiết…  Hakucho phối với hakama đỏ, là trang phục điển hình của một miko. Không có biến tấu hay cách tân gì, chỉ là bộ phục trang truyền thống, không phải miko-fuku mà là miko-shozoku.

Mái tóc đen ánh lam được cột lại thành đuôi ngựa phía sau. Trên đầu là một chiếc mũ thiên quán màu vàng óng ánh.

Chỉ riêng món trạm trổ bằng kim loại tinh xảo ấy cũng đã đủ để trở thành báu vật. Có lẽ đã được yểm phép chống trộm.

Trong tay cô là chuông kagura, tượng trưng cho bông lúa chín, là đạo cụ cầu nguyện cho mùa màng bội thu.

Với gương mặt trời ban xinh đẹp, khiến cho nàng tiểu thư trông như một tồn tại thiêng liêng bất khả xâm phạm.

「Ôi trời, tiểu thư…」

「Quả là một dáng vẻ thiêng liêng đến nhường nào…」

Những người dân trong làng đang quan sát trận tỉ thí giữa tôi và Katahiko, đặc biệt là những người lớn tuổi, lần lượt quỳ gối hành lễ. Đối với con gái của vị trưởng giả cai quản làng thì thái độ ấy cũng là điều đương nhiên, nhưng có lẽ trong đó còn ẩn chứa một ý nghĩa vượt xa hơn thế.

「À, không sao đâu, không cần phải làm nghiêm trọng như thế đâu! Thôi nào, cứ như thường ngày là được rồi!!」

Tiểu thư Tamaki luống cuống nói với mấy ông lão đang quỳ gối, nhưng không có tác dụng gì cả. Bởi lẽ, với người dân trong làng, phong thái hiện tại của cô là thứ đáng để bày tỏ sự kính trọng. Không, hễ là nông dân sống cùng với đất đai, thì hẳn là ai cũng sẽ như vậy thôi. Miko cảm tạ và cầu nguyện cho mùa màng bội thu chính là mạch sống đối với họ. Tôi cũng từng là con nhà tá điền, nên tôi hiểu rất rõ cảm xúc đó.

「Yo, tiểu thư. Luyện tập đến đây là đủ rồi à?」

「Chỉ nghỉ một lát thôi. Thấy mọi người tụ tập lại nên tôi không biết đang có chuyện gì... Nếu gọi tôi đi cùng thì tốt biết mấy. Bị cho ra rìa cũng buồn lắm đó.」

Khi Katahiko cất tiếng hỏi, Tamaki bĩu môi đáp lại với vẻ hơi hờn dỗi. Katahiko nhún vai cười gượng.

「Chuyện tỉ thí giữa đám đàn ông với nhau đâu phải thứ để một tiểu thư cao quý dòm ngó. Huống chi là miko nữa. Lỡ bị thương thì cũng phiền phức đấy. Nói trước là như vậy là ô uế đó?」

「Vì thế mà dạo gần đây anh không chịu luyện kiếm với tôi nữa à?」

「Xin đừng ép ta quá mà, ta cũng cần giữ lấy chén cơm đấy chứ.」

Khi chủ nhân của chúng ta bày tỏ sự bất mãn, Katahiko đành lên tiếng phân trần. Dù sao đi nữa, đến cả Katahiko cũng không thể để cho miko của lễ hội mùa màng trong làng thấy cảnh tỉ thí, huống hồ là để nàng tham gia luyện tập có thể dẫn đến thương tích.

「Hmm... Thật là hết cách... Mà dù sao thì anh cũng giỏi thật đó. Có thể khiến cả Katahiko phải xin thua sao? Thật khó tin quá.」

「Không, đây chỉ là một trận đấu có điều kiện mà thôi.」

Tamaki khen ngợi với vẻ ngưỡng mộ, nhưng tôi chỉ khiêm nhường đáp lại. Không, thực ra cũng chẳng phải khiêm nhường gì. Thực tế thì, trận tỉ thí khi nãy hoàn toàn không mô phỏng theo thực chiến.

Không có lý do gì phải dùng cùng một loại vũ khí để chiến đấu với kẻ sở hữu linh lực, càng không cần phải đấu tay đôi, hay phải trực diện đối mặt. Nếu dùng ám khí hay bẫy rập, độc dược thì càng tốt. Tốt nhất là tổ chức mai phục từ phía sau với nhiều người, khi đối phương còn chưa kịp nhận ra. Còn nếu là quân đội triều đình, thì chỉ cần dùng loạt đại bác và súng hỏa mai bắn phủ đầu là được. Trừ phi là một trừ yêu sư cường đại như Gorilla-sama, chứ chỉ cần là đám đầy tớ hoặc tầm cỡ như tôi, thì chắc chắn có thể bị giết sạch theo cách đó. (Nói thêm thì, triều đình cũng đang lén giữ trong tay những yêu quái cải tạo đặc biệt để chuyên đối phó với trừ yêu sư, hoặc cả khí độc chỉ giết kẻ có linh lực, như... Murasaki chẳng hạn.)

Tóm lại, đây chỉ là một trận đấu không hề mang mục đích giết chóc. Chẳng khác gì thể thao. Với người ngoài thì có vẻ kịch tính, nhưng xét cho cùng thì cũng chỉ là một trò tiêu khiển. Khi bản thân không nghĩ đến thực chiến, thì trận đấu ấy chẳng thể nào trở thành thước đo thực lực được.

「Hmm, cái kiểu tự hạ thấp bản thân như vậy tôi không thích chút nào đâu. Tôi thì lúc nào cũng bị anh ta trêu đùa đến phát khóc cả lên ấy. Mặc dù anh ta có nương tay, nhưng tôi vẫn chưa thắng được lần nào đâu.」

Tiểu thư Tamaki nói như một đứa trẻ. Không, ngay từ đầu thì một tiểu thư không phải trừ yêu sư được samurai huấn luyện kiếm thuật đã là chuyện kỳ cục rồi mà? Nếu là thiếu niên thì sẽ thấy rất đáng tin cậy, nhưng... A, làm ơn đừng luyện kiếm nữa nhé.

「Rồi rồi, thế tiểu thư đến đây có việc gì vậy? Nếu chỉ đến xem thôi thì trận đấu xong rồi đấy? Tiểu thư đâu có rảnh rỗi để mà đứng đây mãi được đúng không?」

Katahiko hỏi với vẻ uể oải. Suzuoto tỏ ra khó chịu, nhưng Tamaki lại như vừa nhớ ra điều gì, liền quay sang nhìn về phía này.

「À, đúng rồi. Sau khi nghỉ xong tôi phải đến miếu. Đó là trách nhiệm của miko. Tôi định tìm vài người làm hộ vệ... nhưng nếu tay như thế thì Katahiko cũng không xong rồi nhỉ?」

Cô thoáng liếc nhìn Katahiko đang xoa cổ tay bị tôi đánh trúng, rồi cất tiếng hỏi. Ánh mắt cô lộ rõ vẻ lo lắng chân thành.

「Ta muốn nói là chỉ là vết thương nhỏ thôi, nhưng... hình như nữ tỳ bên cạnh tiểu thư chẳng hài lòng gì cả?」

「Anh nghĩ một tên hộ vệ bị thương ở tay thuận thì sẽ có ích gì sao?」

Suzune đáp lại bằng một câu hỏi lạnh lùng. Katahiko cười gượng rồi quay sang nhìn tôi.

「Như cô ấy nói đấy. Với lại, cậu cũng được sắp đặt đến đây thay ta rồi còn gì? Ta sẽ cử vài người trong đám thuộc hạ của ta theo, nên nhờ cậu thay ta vậy nhé.」

Katahiko nhờ tôi đảm nhận vai trò hộ vệ thay mình. Vốn dĩ tôi là hộ vệ của tiểu thư nên cũng chẳng sao cả, chỉ có điều…

「Tôi không phiền gì đâu. Tuy không xem hết trận, nhưng có thể đấu ngang với Katahiko như vậy thì thật yên tâm」

「...Không còn cách nào khác.」

Tamaki vui vẻ đồng ý, còn Suzune thì trông có vẻ miễn cưỡng.

「Tôi đã rõ.」

「Đấy, nghe chưa. Này, Yasuke! Genta! Shichirou!! Hộ tống các tiểu thư cùng vị hộ vệ từ Onizuki cho ta! Trong tình huống xấu nhất thì các ngươi cứ làm mồi nhử cũng được, nghe rõ chưa?」

「Eeeehh, đùa nhau hả!?」

「Không thể thế được, đại ca. Vì đại ca mà bọn em vừa mất sạch tiền để dành đó!」

「Phải đấy. Định dùng xúc xắc để gỡ lại chỗ thua vừa nãy nữa chứ!」

「Lắm lời! Làm việc đi! Làm việc!」

Ba trong số những kẻ được chỉ định kêu ca oán trách, nhưng vô ích. Dù không tình nguyện, rốt cuộc cũng phải chấp nhận.

「Thì đấy, vậy đó. Nhờ cậu bảo vệ tiểu thư đấy. Lúc nguy hiểm thì cứ dùng bọn kia làm mồi đi.」

「Khoan, cái đó không phải nói đùa được đâu?」

Không rõ lời của Katahiko là nói đùa hay thật. Tiện thể nói thêm, trong nguyên tác, dù lũ thuộc hạ của Katahiko có cằn nhằn chửi bới, thì cuối cùng vẫn hoàn thành trách nhiệm của mình. ...Tiếc là, tất cả đều vô ích. Thế giới tàn nhẫn này không phải lúc nào cũng hồi đáp cho nỗ lực bỏ ra.

「...Vậy thì xin hẹn gặp lại sau, thưa tiểu thư.」

「À, ừ. Đi thôi nào. Mọi người cũng nhớ cẩn thận, đừng để bị thương nhé?」

Khi Suzune gọi, chủ nhân cô cũng truyền lời đến mọi người rồi rời đi. Chắc là quay về dinh để nghỉ ngơi. Suzune cũng nối bước theo sau.

「Ta cũng đi băng bó vết thương đây. Còn lại thì các ngươi cứ tùy ý tỉ thí đi.」

「Đại ca không cá cược nữa sao?」

「Vừa nãy đã đốt hết tiền có rồi.」

Katahiko cũng cười ngạo nghễ rồi rời khỏi võ đường. Trước khi đi, anh còn quay lại nhìn tôi mỉm cười: 「Lần tới lại đấu tiếp nhé? Ta sẽ thắng lần tới đấy.」Ờ thì, câu đó nghe giống mấy kẻ chuẩn bị phá sản lắm đấy?

「Đành chịu vậy. Giờ thì ai đấu tiếp đây? Vẫn còn tiền cược mà, phải không?」

「Mấy người trong thương hội cũng vào đi? Ở cái làng heo hút này mãi thì cũng ì người ra mất.」

Dù tôi và Katahiko đã xong trận tỉ thí, nhưng có vẻ chẳng ai định để buổi tiệc kết thúc ở đó. Đám hộ vệ vẫn chưa được vận động, cũng không có vẻ gì là muốn dừng sòng bạc lại cả. Thậm chí cả đám vệ sĩ đi theo Kayo cũng bắt đầu tham gia. Không ai ngăn cản cả.

Có lẽ người ta nghĩ rằng, thay vì bắt ép chịu đựng để rồi sinh bực bội, thì thà để họ tranh đấu để xả khí còn hơn. Nếu giờ mà bảo ngưng thì chắc dân làng cũng sẽ la ó mất thôi. Không chỉ bị cấm ra vào thế giới bên ngoài, mà thậm chí vào rừng quanh làng cũng bị hạn chế, ban đêm lại còn giới nghiêm. Những chuyện vốn bình thường ở làng khác, lại khiến dân làng đã quen sống trong yên bình bắt đầu nổi giận.

「Tomobe-san」

「Hử? Uwoah!?」

Đang suy nghĩ vẩn vơ thì bỗng có ai gọi tên, tôi theo phản xạ quay sang nhìn, liền khẽ giật mình. Không biết từ lúc nào, Kayo đã đứng trước mặt, ngẩng lên nhìn tôi. Tiểu thư của thương hội ấy mỉm cười như trẻ con tinh nghịch.

「Đừng giật mình như thế chứ. Khiến ta buồn đấy.」

「À, không... Xin thứ lỗi. Mà, có chuyện gì vậy?」 

Tôi liếc sang chỗ cô ngồi lúc nãy với tư cách là người điều hành trò chơi. Đám hầu cận có lẽ là thuộc hạ của cô đang thu tiền cược và chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo.

「Fufufu, xin mời anh nhận cái này.」

Khi tôi nhìn trở lại, Kayo đang đưa ra một chiếc khăn tay. Đó là chiếc khăn lụa thêu hoa văn hình quýt. Hẳn là dùng để lau mồ hôi.

「Anh sẽ cùng đi tới miếu phải không? Nếu ở bên cạnh miko, thì nên giữ hình thức cho chỉnh tề.」

Kayo nói một điều hết sức hợp lý. Đúng là trận đấu với Katahiko tuy ngắn ngủi và không phải quyết đấu, nhưng cũng kịch liệt. Giờ tôi mới để ý, những giọt mồ hôi lấm tấm đang chảy trên trán và cổ. Cùng đi với chủ nhân trong tình trạng còn mùi mồ hôi thế này thì quả là không phải phép.

「Xin cảm ơn. Vậy thì tôi xin nhận tấm thịnh tình này...」

Tôi cúi đầu tạ ơn rồi dùng khăn lau sơ mồ hôi. Và lập tức nhận ra, cái cảm giác khác lạ trong chiếc khăn được gấp gọn ấy.

「………?」

Nhận ra cảm giác khác lạ đó, tôi nhíu mày đầy nghi hoặc rồi mở chiếc khăn tay ra. Và rồi tôi nhìn thấy, một vật nhỏ được bọc trong washi. Tôi ngước mắt nhìn về phía Kasayo.

「Cái này là...?」

「Xin mời anh xem qua ạ.」

Được cô thúc giục, tôi cẩn thận tháo lớp vải bọc ra. Và thứ hiện ra trước mắt là vài đồng bạc. Đó là những đồng bạc đỏ, cụ thể là loại Gyokuro nhị chu, nổi tiếng là loại bạc có hàm lượng bạc cao và chất lượng thượng hạng. Tính theo mệnh giá thì khoảng mười ha chu. Quy đổi sang tiền vàng thì chưa đến một lượng, nhưng nếu đổi sang tiền đồng thì cũng tương đương ba nghìn văn... ba nghìn đồng xu. Với dân thường mà nói thì đó hiển nhiên là một số tiền lớn. Tôi lại càng nhíu mày khó hiểu hơn. Kayo thì mỉm cười thích thú như thể trò đùa đã thành công mỹ mãn.

「Kayo-sama?」

「Fufu, cảm ơn anh đã ra tay khi nãy nhé. Nhờ đó mà ta kiếm được một mớ rồi. Đây là phần cảm ơn của ta đó.」

「À, thì ra là vậy.」

Người dân trong làng gần như đều đặt cược vào Katahiko. Còn Kayo thì một mình đặt hẳn năm lượng vào tôi. Không cần nói cũng biết tỷ lệ cược ra sao rồi. Trong số các hộ vệ của cô cũng có vài người cược vào tôi, nhưng nhìn chung, phần lớn lợi nhuận đều rơi vào tay cô. Nếu tính cả phí môi giới nữa thì cô gần như ôm trọn hết lợi nhuận. Ra là như vậy, chia lợi nhuận sao. Một người thắng cả thì dễ gây điều tiếng.

「Nếu vậy, người chẳng phải nên đem chia cho các thủ hạ thì hơn sao?」

「Tất nhiên rồi, chỗ còn lại ta sẽ chia hết. Cũng chẳng phải món lời gì to tát cả. Nếu đổi lại được lòng trung thành thì coi như là món hời rồi.」

「...Quả thật là quyết đoán thật đấy.」

Ném luôn cả vốn năm lượng thì đúng là to gan. Không, với cô ấy thì có lẽ chỉ là tiền lẻ mà thôi.

(Thế nhưng... 「đổi lại」 sao. Đúng là chín chắn thật.)

Cách dùng từ ấy cho thấy, Kayo vốn dĩ chẳng hề tin tưởng vào lòng trung thành của thuộc hạ mình. Suy cho cùng thì đó chỉ là mối quan hệ sòng phẳng, mang tính giao dịch tiền bạc mà thôi.

…Có lẽ việc cô ấy nhúng tay vào chuyện ồn ào lần này cũng chỉ là cái cớ để ném tiền vào tay lũ thuộc hạ. Và nếu như số tiền đó được dùng ngay trong ngôi làng này thì đối với cô càng thuận lợi hơn. Dù cho người dân nơi đây có tốt tính đến đâu đi nữa, thì họ cũng chẳng đời nào muốn để một đám người ngoài chỉ ăn bám mà không làm gì cả tồn tại mãi. Bằng cách cung cấp thú vui giải trí và biến đám thủ hạ thành những người tiêu tiền, có lẽ cô đang muốn làm dịu bớt ác cảm từ dân làng. Nếu thật vậy thì cô bé này đúng là một người đầy toan tính. ...Mà nếu vậy thì từ chối quả là không phải phép.

「Tôi đã hiểu rồi, Kasayo-sama. Tuy hơi đường đột, nhưng tôi xin được nhận vậy.」

Tôi cúi đầu một lần nữa rồi cung kính nhận lấy phần chia của mình. Số tiền bất ngờ này, có lẽ nên dùng hết trong làng thì hơn nhỉ?

「Fufufu, thế thì may quá. Xin đừng ngại, cứ thoải mái dùng theo ý anh nhé?」

Kasayo mỉm cười vui vẻ, rõ ràng rất hài lòng. Đúng như tôi nghĩ. Thật là, làm tiểu thư của một đại thương nhân như thế cũng chẳng dễ dàng gì.

「Tôi xin cảm tạ. ...Nhân tiện, nếu như vẫn chưa đủ, tôi có thể vay thêm được không?」

「Ta có thể cho vay không lãi suất, còn nếu anh không thích như vậy thì ta tặng luôn cũng được nhé?」

Với ý định giúp nàng nhẹ bớt gánh nặng, tôi đùa một câu. Nhưng cô lập tức đáp lại không chút nao núng. Đúng là thương nhân, trả lời cũng khéo léo lắm.

「Không gì đáng sợ hơn là nhận tiền từ thương nhân mà không cần hồi đáp đâu.」

「Fufufu, nếu là chuyện tiền bạc thì lúc nào ta cũng sẵn sàng tiếp anh mà? Cửa hiệu đổi tiền Tachibana Kayo mở cửa quanh năm suốt tháng, bất kể sáng trưa tối, ở đâu, lúc nào cũng phục vụ cả. Xin cứ thoải mái sử dụng.」

Kayo vừa cười khúc khích như tiếng chim hót vừa nói. Thật là một 「dịch vụ」chu đáo hết sức.

「Nghe thật tuyệt vời. Dù vậy, tôi nghĩ chắc sẽ không cần đâu. ...Vậy thì, xin thất lễ, tôi xin phép rút lui.」

「Vâng. Xin anh hãy làm việc thật tốt nhé.」

Tôi khéo léo kết thúc câu chuyện rồi trả lại chiếc khăn tay. Đáp lại cái cúi chào của Kayo khi nhận lại nó, tôi cũng lễ phép hành lễ. Rồi tôi quay gót rời đi khỏi nơi đó. Đồng thời, trong khi thay đổi dòng suy nghĩ, khuôn mặt tôi cũng dần trở nên nghiêm nghị. Trong tâm trí, một từ vừa mới xuất hiện vang vọng lên.

「...Hokora, sao.」

Tôi hiểu rõ ý nghĩa của từ đó. Hokora là nơi thờ phụng một thứ gì đó. Trong trường hợp của ngôi làng này thì là thổ thần. Chính xác hơn thì đó là thổ thần bị đoàn khai hoang bắt giữ và phong ấn khi đặt chân tới mảnh đất này, một vị thổ thần đầy quyền năng, xứng đáng để cai trị linh mạch nơi đây, và chính vì thế mà ngôi làng này trở thành mục tiêu của Cứu Yêu Chúng.

(Ít nhất là tại thời điểm này thì chắc vẫn chưa có vấn đề gì...)

Và hơn hết, chính cái thứ được thờ phụng ở đó lại là nguồn gốc, không, là 「nhiên liệu」cho sức mạnh của nhân vật chính trong nguyên tác. Dị năng của cậu ta, thứ sức mạnh gây họa cho cả yêu quái, thậm chí là cả thần linh. Đó là nơi diễn ra thời khắc cậu thức tỉnh. Mảnh đất đẫm máu tế lễ. Tôi bỗng dừng bước và trầm ngâm suy nghĩ. Xâu chuỗi lại mọi thứ. Sắp xếp tư tưởng.

(Thời điểm thức tỉnh mới là điều quan trọng nhất. Cứ để cô ấy thức tỉnh những lúc chẳng đâu vào đâu sẽ vô cùng phiền phức)

Tôi hồi tưởng lại ký ức của kiếp trước. Với nhân vật chính, đó cũng là vết thương lòng, là tội lỗi nguyên thủy, và tùy theo diễn biến số phận, là lý do khiến cậu bị những nữ nhân điên loạn giam giữ, là cớ để cậu khao khát sức mạnh, thậm chí là lá bùa miễn tội cho việc sa vào bóng tối. Chính vì thế mà khoảnh khắc sức mạnh ấy thức tỉnh mới quan trọng đến vậy. Tôi không muốn làm lệch khỏi dòng chảy của nguyên tác chính vì lý do đó.

「Chỉ cần theo dõi tình hình cũng đã có ý nghĩa rồi, nhỉ...」

Dù sao thì cũng là cơ hội hiếm có. Nếu có thể đi cùng đến hokora với tư cách hộ vệ, tôi cũng nên nhân dịp đó quan sát. Vì nhân vật chính đã bị chuyển giới, nên cũng cần kiểm tra xem có sự thay đổi nào không. Trong tình huống xấu nhất, cũng có thể giám sát xem dị năng kia có bất ngờ thức tỉnh hay không. Tôi không muốn điều đó xảy ra chút nào. Nếu để dị năng thức tỉnh khi mọi người còn sống, thì nhân vật chính kiểu gì cũng bị đuổi khỏi làng, rồi chẳng mấy chốc sa vào bóng tối theo một nghĩa khác.

Tôi suy nghĩ như thế để tự thuyết phục bản thân. Rồi tôi tiếp tục bước đi.

Sau lưng tôi, tiếng ồn ào của dân làng hướng tới trận cá cược tiếp theo vẫn vang lên không dứt…

-

「Fufufu, vâng. Mong quý khách sẽ quay lại lần nữa. Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, bất cứ thứ gì, dù bao nhiêu đi chăng nữa, em cũng sẽ vui lòng chuẩn bị tất cả cho anh.」

Giữa tiếng ồn náo động của những trận cược, không một ai có thể nghe được lời thì thầm ngọt ngào nhưng đầy mãn nguyện, thốt ra từ thiếu nữ đang vùi mặt trong chiếc khăn tay ấy.

「Ufufu...」

...Và cũng không một ai có thể nhận ra, đôi mắt thấp thoáng qua khe hở giữa mái tóc màu mật ong và chiếc khăn tay ấy, đã nhuốm màu đen đục như bùn lầy.

Liếm, liếm…thiếu nữ vẫn đang mải mê dùng đầu lưỡi lăn tròn viên 「kẹo ngọt」 trong miệng...

Bình luận (19)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

19 Bình luận

Chắc điều main cần làm khi có full power là chuồn thật xa khỏi mấy em yan này :))
Xem thêm
khó, chạy kiểu j, này là nâng max yan+stalk luôn mà
Xem thêm
Xem thêm 4 trả lời
trans ơi, đọc mấy chap trc của trans mà xưng hô loạn quá, lúc xưng ta lúc xưng tôi, kiểu nó ko nhất quán trong hoàn cảnh ý @@
Xem thêm
góc hỏi ngu: cần ae thông não là t nhớ main là chuyển sinh vào game thì con e gái kia là e gái ngoài đời cũng đu vào hay là con e gái trong game hay gì nhỉ :v vs cả k biết bao h 2 ae cno nhận ra nhau nhỉ
Xem thêm
Con em gái trong game
Xem thêm
những ký ức quan trọng nhất hình thành tính cách main ở kiếp này thì toàn bị phong ấn với lm giả =-= hóng ngày giải phong ấn =))
Xem thêm
Nhớ lại cũng đéo sướng đâu bro
Xem thêm
Bỏ qua các yếu tố kia thì đc một phú bà damdang sẵn sàng chi tiền cho mình thì cũng sướng quá đi chứ:))))
Xem thêm
Sướng thật mua luôn một đám gái để main vui chơi luôn mà 💀💀
Xem thêm
@Lịch1234: mặc dù tò mò lắm nhưng tôi sẽ cố nhịn để ko nghe spoill để khi đọc cho cảm xúc:))))
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
thế mới là yandere
Xem thêm
TRANS
tfnc
Xem thêm