• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 6 - Từ đây mới là Địa Ngục

Chap 71

8 Bình luận - Độ dài: 8,571 từ - Cập nhật:

Tại một gian phòng trong dinh thự, người đàn ông ấy đang chắp bút viết thư. Mài mực, trong không gian tràn ngập hương thơm thanh khiết và đậm đà của mực tàu, thân hình to lớn ấy cầm bút với vẻ mặt cau có.

Kể từ khi mất vợ, có không ít kẻ trong thâm tâm khinh thường y, cho rằng y chẳng khác gì một thương nhân hạ tiện chỉ biết cặm cụi kiếm tiền. Nhưng với bản thân y thì chuyện đó chẳng hề quan trọng.

Y thừa hiểu bản thân chưa từng là kẻ được kỳ vọng. Việc so sánh với đám người tầm thường kia là vô nghĩa. Y cũng chẳng còn giận dỗi vì mình yếu kém hơn các anh trai trong việc trừ yêu nữa. Lâu rồi y đã chấp nhận điều đó. Bản thân y có vai trò mà chỉ y mới làm được. Đã như vậy thì việc cố vùng vẫy làm những chuyện ngoài khả năng cũng là vô ích.

Dĩ nhiên, người đã từng vỗ mạnh vào lưng mà dạy y điều ấy, nay đã không còn trên cõi đời này nữa rồi……

「…Hừm, chuyện đó giờ có nhắc lại cũng đã muộn rồi.」

Nhớ về chuyện xưa, y khịt mũi rồi cười khẩy. Khi lần đầu tiên thấy y, một kẻ gầy yếu và nhỏ thó, nàng đã tròn xoe mắt ngạc nhiên. Mà nói thật, chính y khi lần đầu thấy nàng cũng đã ngây người ra.

Chiều cao hơn y hẳn một cái đầu, làn da rám nắng đặc trưng vùng phương Nam, tay chân rắn chắc đầy cơ bắp, bụng thì nổi rõ cả múi. Điều đáng nể là tất cả những điều ấy không phải nhờ vào linh lực mà là do khổ luyện mà có. Chỉ cần cú đấm bằng sức mạnh tự nhiên ấy thôi, lúc đó y cũng đủ để chết rồi. Hơn nữa, một khi nàng vận linh lực vào tứ chi để tăng cường sức mạnh trong lúc làm nhiệm vụ trừ yêu…cảnh tượng khi y chứng kiến nàng tác chiến thực sự khiến y há hốc mồm.

Tuy là có mang theo cây chùy khổng lồ, nhưng e rằng số yêu quái bị nàng đánh chết bằng tay không còn nhiều hơn. Nói không ngoa thì cách nàng chiến đấu chẳng khác gì hung thần ác quỷ, đến mức đám yêu quái phải run rẩy sợ hãi mà tháo chạy. ……Dĩ nhiên, cũng chẳng đứa nào chạy thoát được.

「Chà, mà chuyện đó để sau đi. Kẻ nào kia? Có sở thích kỳ lạ đến mức dòm trộm ta cơ à?」

Sau một lúc đắm chìm trong hồi tưởng, y chợt quay sang nhìn chằm chằm vào khe cửa giấy bằng ánh mắt sắc bén như vừa sực nhớ ra điều gì. Ánh mắt ấy hướng về phía kẻ đã lén nhìn từ nãy đến giờ, ánh nhìn như một lời cảnh cáo. Nào, rốt cuộc là ai có chuyện gì với ta đây……?

「Hieee!? Bị phát hiện rồi hả!? P-Phải làm sao đây!? ■■!?」

「Không phải tôi đã bảo sẽ bị phát hiện ngay sao……?」

Nghe thấy giọng nói phát ra từ phía sau cánh cửa giấy, y bất giác khựng lại. Đó là giọng nói non nớt của một đứa trẻ, hơn nữa lại là một giọng nói quen thuộc…

Bên ngoài cánh cửa giấy, có tiếng thì thầm qua lại một lúc, rồi cánh cửa nhẹ nhàng trượt mở. Một bé gái nhỏ nhắn rụt rè ló đầu vào. Đôi mắt đỏ thẫm, mái tóc đen bóng mượt như lông quạ, một đứa trẻ có gương mặt đáng yêu thừa hưởng từ người mẹ nhưng lại toát lên vẻ tinh nghịch, đang thò đầu vào với vẻ mặt căng thẳng.

Đó là nàng cháu gái của Onizuki Uemon, và cũng là con gái của người anh trai bất hạnh mà y mang ơn.

「Chà chà, là tiểu thư đấy à, thật hiếm thấy. Không biết có chuyện chi đến chốn này vậy?」

Y cung kính hỏi cô bé. Dẫu người đời gọi cô là đứa bé quê mùa, thất học, tiểu thư chảnh chọe tính tình nóng này… thì với y, vì ơn nghĩa với người anh trai, và vì sự thương cảm đối với cô bé, y không hề có ác ý. Trái lại, y còn phần nào thấu hiểu. Chuyện quá rõ ràng, một đứa trẻ mất mẹ, gần như không gặp được cha, lại bị tách khỏi nơi chôn rau cắt rốn và bạn bè thì sẽ trở nên như thế nào, chỉ cần nghĩ một chút là đủ hiểu rồi.

「Không có việc gì với căn phòng này cả. Việc là với chú kìa.」

Cô bé hứ một tiếng rồi chỉ tay vào y. Y bất giác nhíu mày khó hiểu. Chuyện gì đây?

「■■ nói là, chú có vẻ rảnh rỗi, chắc là còn thời gian chơi chứ?」

「Thưa tiểu thư…!? Tôi đã bảo là giấu tên mà!?」

Trái ngược với lời tuyên bố oai vệ của cô bé, cậu bé hầu cận đứng cạnh thì tái mét mặt. Khi y quay sang nhìn cậu, gương mặt cậu cũng trở nên căng thẳng.

「……Chẳng phải vẫn còn nhiều người có thể chơi cùng sao?」

Y nghiêng đầu hỏi, cháu gái y lắc lắc cái đầu bé xíu ra chiều bất mãn, má thì phồng lên.

「Đứa nào đứa nấy đều không chịu chơi nghiêm túc gì cả. Toàn làm qua loa, rồi lại cứ hay cằn nhằn dạy bảo, chẳng vui chút nào. Nhưng mà, cứ chơi với mỗi ■■ mãi thì cũng chán chứ bộ.」

「Còn ta thì sẽ chơi nghiêm túc chăng……?」

「Chơi được chứ! ■■ nói chú chắc chắn chơi được!」

「Tôi đã bảo đừng có lôi tên người ta ra công khai như vậy rồi mà!?」

Cậu bé hét lên như muốn khóc khi cô cháu gái nhìn y với ánh mắt lấp lánh nói vậy. Thật là một cảnh tượng kỳ lạ. Một đứa trẻ khó tính và cáu kỉnh như cháu gái y mà lại thân thiết với người khác thế này, đúng là hiếm thấy.

(Phải rồi, gần đây con bé trở nên dễ bảo hơn thì phải…)

Nghe nói là do con bé có vẻ yêu thích một người hầu mới được mua về, dạo này ít nổi cơn hơn, cũng chịu khó học hành. Có lẽ cậu bé này chính là người đó. Mà lại còn thu phục được đứa cháu gái này nữa, thật không đơn giản…

「Hừm, vậy thì cho phép ta được theo hầu. Nào, chúng ta sẽ chơi trò gì đây?」

「À, vậy thì, con sẽ đi chuẩn bị bàn cờ nhé. Dạo trước ■■ đã nghĩ ra trò chơi mới đấy! Dễ hơn cờ vây nên chú chơi được liền thôi!!」

Nói rồi cô bé phóng vọt ra ngoài hiên, chắc là chạy về phòng mình. Tiếng bước chân lộc cộc vang lên. Thật là hành vi thiếu nề nếp. Có khi bị nữ hầu nào đó la mắng cũng nên.

「……Có vẻ được con bé quý lắm nhỉ, tiểu tử?」

「Dạ!? À, vâng…」

Trong căn phòng giờ đã vắng vẻ sau khi cô bé rời đi, y đưa mắt dò xét cậu bé. Cậu bé cúi đầu, vẻ mặt như một đứa trẻ vừa bị bắt gặp khi đang chuẩn bị chơi khăm.

「Đáng ngạc nhiên thật. Trong thời gian ngắn mà lấy lòng được con bé đến thế, đúng là ranh ma.」

「Hahaha…………」

Tuy y vui vì cháu gái mình có được người để tin tưởng, nhưng mặt khác, y cũng không thể không cảnh giác với đứa trẻ này. Từ xưa, những kẻ xuất thân thấp hèn len lỏi vào quyền lực nhờ vào mối quan hệ cá nhân là chuyện không hiếm. Vì cháu gái, y phải diệt trừ sâu bọ, dù có bị oán trách cũng được.

「…Thôi được. Có vẻ đầu óc cũng nhanh nhạy. Vậy thì ngươi bắt đầu làm việc cho ta đi nhé?」

Vì cháu gái, vì để con bé không lầm đường lạc lối, cần phải có người giám sát và báo cáo. Cho tới giờ vẫn chưa có ai con bé đủ tin tưởng để đảm đương việc ấy… nhưng cậu bé này có vẻ cũng không đến nỗi tệ.

「Ưm… hức… cố chút nữa…」

Trong lúc ông đang nghĩ như thế, giọng nói đầy khó nhọc của cháu gái lại vọng đến từ phía sau cánh cửa giấy. Đồng thời, y cũng giật mình. bởi lẽ con bé đang ôm cả bàn cờ vây cỡ lớn cùng với hũ đựng quân cờ tới đây.

「Rồi, cố chút nữa… chút nữa thôi… á ui!?」

「Chết tiệt…!! Cậu làm cái gì thế hả!?」 

Với một chiếc bàn cờ gỗ có chân, lại làm từ gỗ hoàng dương nguyên khối, đó là vật nặng không dành cho trẻ nhỏ. Nhất là con gái thì càng không thể bê được. Khi cô cháu gái chật vật loạng choạng, người phản ứng trước cả ông lại là cậu hầu. Cậu vội vàng đỡ lấy con bé đang suýt ngã.

「Hehe, cảm ơn nha.」

「Không, làm ơn đừng gắng sức như vậy nữa…」

Cậu thiếu niên thở dài ngán ngẩm, trái lại cháu gái y lại tỉnh bơ như không có chuyện gì.

「Ơ? Có chuyện gì sao, chú?」

Cháu y, có lẽ đã để ý tới ánh mắt y dõi theo hai người từ nãy giờ, liền quay sang hỏi với vẻ mặt ngơ ngác.

「Hử? À, không… không có gì đâu. Con định dùng cái đó sao?」

「Ừ!」

Y vội vàng che giấu cảm xúc và hỏi, thì cháu gái liền vui vẻ chuẩn bị trò chơi, khuôn mặt rạng rỡ hơn bất kỳ lúc nào y từng thấy.

「Lần sau nhớ nhờ ai đó giúp một tay đấy nhé…?」

「Biết rồi mà…」

Trong lúc chuẩn bị trò chơi gọi là 「Hasami」, cháu gái và cậu thiếu niên vừa trò chuyện cùng nhau. Cô bé trả lời vô tư, còn cậu thì thở dài như thể đang buông xuôi. Cảnh tượng ấy, chẳng giống chủ tớ gì cả, mà đúng hơn là như bạn thân, hay thậm chí như anh em ruột. Ồn ào, náo nhiệt, nhưng tràn đầy sức sống…

「…………」

Và rồi y, Onizuki Uemon, bất giác tự hỏi. Nếu như người vợ quá cố của y còn sống, thì căn phòng yên tĩnh vốn chỉ có mình y nơi đây, sẽ trở nên thế nào nhỉ?

…Đó là chuyện của hơn mười năm về trước.

-

Đội Đông chinh dưới quyền thống lĩnh của Onizuki Uemon trong vòng hai tuần đã tuần tra qua ba quận. Trên lộ trình ấy, số yêu quái bị tiêu trừ gồm mười tám con trung yêu, cùng hai trăm lẻ sáu con tiểu yêu và ấu yêu. Ngược lại, tổn thất chỉ gồm hai đầy tớ bị thương nhẹ và một người khuân vác, ngoài ra còn một khuân vác khác bị yêu quái ăn thịt, tổng cộng chỉ dừng lại ở đó.

Nhìn chung, chiến quả và tổn thất ấy nếu xét trong toàn cục thì chẳng hay ho gì, cũng chẳng tệ hại gì. Đội Bắc chinh của Onizuki Shisui thì đã tiêu diệt trọn ổ hàng trăm con yêu quái, còn đội Nam chinh của Hina thì thiêu chết tới ba con đại yêu. Ngược lại, đội Tây chinh dường như hầu như không gặp phải yêu quái nào.

Dẫu vậy, trị an trên đường đi đã được cải thiện rõ rệt. Vốn dĩ bình thường, chẳng ai lại dấn thân vào tận núi sâu hẻo lánh để trừ yêu trừ phi có lệnh yêu cầu. Hơn nữa, việc phong ấn, thanh tẩy hoặc phá hủy những vùng đất hay cơ sở dễ trở thành nguồn phát sinh yêu quái cũng là một phần trong công việc. Ngoài ra, việc hướng dẫn thích đáng cho đám quan địa phương và nông dân vốn ít hiểu biết và dễ tin vào tà thuyết sai lầm về yêu quái, về xác yêu hay về nạn nhân cũng là trách nhiệm của chúng tôi.

…Mà, trừ yêu thì còn được, chứ việc hướng dẫn thì mấy người như Uemon cũng chẳng buồn để tâm, nên rốt cuộc lại là việc của bọn đầy tớ như tôi đây.

「Vâng, đại khái là như vậy. Đa phần những thứ các vị gọi là Sơn thần hay Họa thần, thật ra chỉ là yêu quái bình thường, xin tuyệt đối đừng dâng tế vật hay sinh lễ gì cả. Hãy lập tức báo cho thành trấn gần nhất để xin phái quân đội hoặc đạo sĩ trừ yêu tới.」

Tại hội quán thôn Nomose, đại thôn của quận Aguri, tôi đang hướng dẫn cho các đại diện từ những tiểu thôn xung quanh về cách ứng phó khi gặp dị quái.

Ở những thôn làng xa xôi hẻo lánh ít tiếp xúc với bên ngoài, những truyền thuyết cổ xưa và tập tục trước thời kỳ triều đình mở rộng vẫn còn ăn sâu bám rễ. Trong những cộng đồng nhỏ yếu như thế, thần cách hay yêu quái cấp cao vốn là những tồn tại không thể chống lại, cho nên đã có nơi duy trì tục lệ định kỳ dâng cúng vật phẩm hoặc sinh lễ. Cũng chính vì thế, khi xuất hiện một yêu quái thông minh và cường đại hơn đôi chút, vẫn không hiếm những trường hợp người ta lại dâng sinh lễ để xoa dịu nó như thời xưa.

Dù không cần nói thì ai cũng hiểu, đó là điều cấm kỵ và ngu xuẩn trong mắt triều đình. Ở Phù Tang Quốc, một quốc gia của con người, do con người và vì con người, thần cách lẫn yêu quái đều là những tồn tại bị khinh miệt, bị tiêu diệt và bị lợi dụng, chứ không phải để tin tưởng hay sợ hãi. Hơn nữa, tư duy của chúng, những tồn tại phi nhân loại đó, khác biệt hoàn toàn với loài người. Sinh lễ chẳng qua chỉ khiến bọn chúng càng thêm béo tốt, kéo dài diệt vong trong vô vọng mà thôi.

「Như các vị thấy đấy, sinh lực của yêu quái rất mạnh mẽ. Vì vậy, đừng hoảng hốt, mà hãy đập nát hộp sọ chúng, phá hủy phần bên trong như thế này. Chặt đầu thôi thì không thể yên tâm được.」

Trước mặt các đại diện đang run rẩy, tôi đánh gục một con tiểu yêu đã bị bắt giữ và làm suy yếu từ trước. Sau khi cố định thân thể nó, tôi lạnh lùng chém bay đầu nó, mặc cho thân thể nó vùng vẫy, rồi ra hiệu cho thuộc hạ đè chặt xuống, dùng búa đập mạnh vào đầu. Trong quá trình ấy, đầu con yêu quái tức giận cực độ, phóng lưỡi ra như tắc kè, nhưng loại vũ khí ám sát này vốn chẳng hiếm, tôi chỉ bình thản tóm lấy và chặt đứt bằng đoản đao. Các đại diện hét lên kinh hãi, nhưng tôi chẳng bận tâm. Ở những nơi không quen thấy yêu quái, khi giết chúng, việc sơ suất dẫn đến thương vong ngoài ý muốn cũng chẳng hiếm. Tôi cần phải cho bọn họ thấy rõ lũ yêu quái này sống dai cỡ nào.

「Tiếp theo là cách xử lý xác yêu quái…」

Tiếp tục bài giảng, tôi hướng dẫn cách xử lý con yêu quái vừa bị giết. Nhanh chóng chặt bỏ những bộ phận có thể tận dụng hoặc bán lấy tiền, sau đó xử lý thi thể để dễ cháy rồi ném vào đống lửa. Nếu biết xác yêu có thể bán được, ắt sẽ có kẻ có động lực mà làm. Nếu thi thể bị xử lý sơ sài, không chỉ dễ gây bệnh dịch, mà còn có thể khiến thú hoang ăn phải rồi biến thành yêu quái, hoặc tệ hơn, bị chính đồng loại ăn thịt và càng nguy hiểm hơn. Tôi truyền đạt lại cách xử lý đúng đắn dựa trên tri thức được triều đình và Âm Dương Liêu tích lũy qua nhiều năm.

…Dẫu vậy, phần lớn những người tham dự đã vội vã rút lui ngay khi tôi bắt đầu màn giải phẫu trình diễn.

「Chết tiệt. Ta đã quá quen suy nghĩ theo lẽ thường ở đây mất rồi.」

Những người tập hợp ở đây đều là đại diện, là quan chức đầu não của thôn. Dẫu có là 「lãnh chúa núi rừng」nơi biên viễn đi chăng nữa, thì cũng là một phần của tầng lớp thống trị.

Chính vì ghét uế khí… mà cũng đúng thôi, chỉ cần nhìn thấy, chạm vào, hay nhắc đến cũng có thể bị nguyền rủa… nên tầng lớp thống trị của Phù Tang Quốc chẳng bao giờ tự tay làm việc sát sinh, kể cả động vật, huống gì là yêu quái, có khi ngay cả cái tên của chúng họ cũng chẳng muốn nhắc đến. Những việc ấy nên để cho tầng lớp hạ tiện làm… chính tư tưởng đó đã hiện rõ trong ánh mắt khinh thường khi nhìn thấy màn hướng dẫn thực hành của tôi.

(Hồi trước mình cũng không dám tự tay giết gà… Vậy mà giờ thì…)

Tôi khẽ thở dài. Do ảnh hưởng từ kiếp trước, lúc mới bắt đầu, tôi còn run rẩy khi phải mổ xẻ gia súc hay thú săn. Huống chi, tôi dù sao cũng có chút linh lực, chút kiến thức, còn những người kia chỉ là những con người thường bị trói buộc bởi tập tục thôn làng. Việc họ kinh hãi trước hành động của tôi cũng là điều dễ hiểu thôi.

「Không cần phải buồn bã như vậy đâu, Yunshoku. Dù ngài có làm gì, bọn họ cũng sẽ tỏ thái độ giống nhau mà thôi.」

Sau buổi hướng dẫn, các đại diện lập tức kéo nhau tới nhà trưởng thôn, nơi lớn nhất trong làng, để dự yến tiệc dùng những thực phẩm và rượu do Vũ Hữu Vệ mang đến. Kẻ cất lời đầy khinh miệt với giọng điệu ấy chính là Tsunoba. Nếu nhớ không lầm thì cậu ta cũng xuất thân từ một thôn làng hẻo lánh.

「Ngươi ghét họ ra mặt nhỉ.」

「Không biết quê hương ngài thế nào, chứ làng tôi thì tệ lắm. Rất khép kín. Họ còn nuôi nô lệ làm vật hiến tế kiêm đồ trút giận nữa.」

Tsunoba bỗng câm lặng sau câu nói đó. Nhưng chỉ với những lời ngắn ngủi đầy trải nghiệm ấy, cộng thêm thái độ của cậu lúc mới được gia tộc Onizuki mua về, tôi cũng đủ tưởng tượng ra phần nào.

「Công việc này cũng khổ cực lắm đấy? Chưa chắc sống nổi đến ngày mai đâu.」

「Nhưng nếu nỗ lực thì vẫn còn cơ hội sống sót. Hơn nữa, ít nhất tôi còn có thể chết vì đồng đội… Còn hơn là bị ăn sống vì lũ người bẩn thỉu ấy.」

Lời thì thầm sau cùng tràn ngập oán hận. Thằng nhóc này… không ổn rồi.

「Vậy à… Trợ thủ, vất vả rồi. Muộn rồi, đi ăn cơm ngủ nghỉ với mấy người khác đi. Mai còn phải hành quân đấy.」

Tạm thời, để cậu ta ở đây không ổn chút nào, tôi bèn ra lệnh cho nghỉ ngơi. Khi mệt mỏi, con người dễ trở nên thiếu suy xét, nhưng nếu có đồng đội ở bên, cậu ta sẽ không làm chuyện dại dột. Dù có làm, cũng sẽ bị người khác ngăn lại.

「Ngài chắc chứ? Việc vẫn còn mà…」

「Lao động chân tay thì hết rồi. Giờ chỉ còn việc hành chính thôi… Này, ngươi biết chữ và toán chứ?」

Dù hiện đang thiếu người, tôi cũng đã cho thêm phần học chữ và làm toán vào nội dung huấn luyện tối thiểu cho đầy tớ. Nhưng nếu hỏi thẳng thì tay lính mới này có đủ năng lực làm việc hành chính hay không, thì câu trả lời là không. Thật ra, nhìn qua lớp mặt nạ cũng thấy Tsunoba phản ứng khó chịu ra mặt.

「Ta mà bị sai chữ sai số thì toi đời. Đi đi. …Đừng thức khuya đấy nhé? Mai tới phiên canh gác đấy.」

「Đừng có coi tôi như trẻ con chứ!?」

Gào lên đầy bất mãn rồi rút lui khỏi hiện trường là cậu nhóc đầy tớ đó. Tiếc thay, dù cố tỏ ra thế nào thì tuổi mười mấy cũng chỉ là trẻ con. Thực tế, cả trong tổ lẫn đơn vị, ngoài tôi ra thì các tiền bối cũng đều xem hắn như con nít cả thôi. Thôi thì, chịu đi.

「Giờ thì… mình cũng phải xử lý nốt đống việc dang dở thôi…」

Tiễn cấp dưới rời đi, tôi khẽ thở dài, rồi bắt đầu sắp xếp trong đầu những việc phải hoàn thành trong hôm nay. Nào là bổ sung vật tư, ghi chép sổ sách chi tiêu, tổng hợp báo cáo… thật rắc rối.

「…!!」

Đang sắp xếp thứ tự công việc, thì bỗng vang lên tiếng hoan hô từ phía sau. Tôi quay lại. Âm thanh phát ra từ nhà trưởng thôn. Là tiếng cười vui vẻ. Là buổi tiệc rượu để kết thân và cảm ơn giữa những vị chức sắc…

「Thật là, sống sung túc quá nhỉ? Thời buổi như thế này mà nào là thịt, nào là rượu, nào là tiệc tùng. Gần đây lũ thượng tầng đúng là thiếu ý thức cảnh giác quá.」

「…Cái tên đang chôm chỉa rượu thịt của người ta mà nói vậy nghe được à?」

Khi tiếng nói vang lên từ phía sau, tôi cảnh giác quay đầu lại đáp lời. Ả Bích Quỷ không biết đã ngồi khoanh chân sau lưng tôi từ bao giờ, trên tay cầm chai rượu đại và đùi gà, chắc là từ tiệc mà lấy trộm được, vừa cười nhăn nhở nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ dị.

「Rượu với thịt này ngon phết đấy. Này, uống một ly không?」

「Không cần. Uống hết đi cho rồi.」

「Rồi lúc ta say gục thì cậu sẽ làm chuyện này à?」

Bích Quỷ dùng tay chém ngang cổ mình để diễn tả cảnh bị chặt đầu. Mà, chuốc rượu cho đến khi say mèm rồi sát quỷ cũng có thể nói là một thủ đoạn cổ lỗ đến độ thành ra sáo mòn. Nếu đã từng trải qua thì cũng chẳng có gì lạ. Đáng lẽ ra lúc đó nên đâm cú cuối cho tử tế thì hơn.

「……Thế nhưng, không ngờ lại chẳng ai nhận ra thật. Đáng ghét.」

Tôi chẳng đáp lại lời của ả oni, chỉ buông một câu như trút giận. Nghĩ lại thì trong nguyên tác ả cũng thản nhiên trà trộn vào đám nữ tỳ được, nên suy cho cùng cũng là điều dễ hiểu.

Aoko-sama, hay đúng hơn là Akagami Aodoji, quả thực là một con quái vật tôn sùng bạo lực, thô lỗ, phiền phức, thiển cận, thất thường và ích kỷ, nhưng không hề ngu ngốc, và thực lực của ả là không phải là hư danh. Vốn dĩ, ả đã sống từ ngàn năm trước, chạy trốn thoát khỏi tay Thoái Ma Thất Sĩ, những con người từng tàn sát vô số quái vật, bao gồm cả thần linh cổ đại, dù chỉ trong gang tấc thì cũng là sự thật. Trí tuệ lẫn năng lực của ả tuyệt đối không hề tầm thường.

Dù trong cốt truyện không nói rõ, nhưng theo suy luận từ phía người chơi thì có lẽ đó là một dạng huyễn thuật hoặc cải biến nhận thức... Dù sao thì con quỷ này cũng rất giỏi trong việc ẩn mình giữa đám đông. Đến giờ ả vẫn đang trà trộn vào đám khuân vác như chuyện đương nhiên, thậm chí ngay cả đám người của gia tộc Onizuki cũng không cảm thấy bất kỳ sự khác thường nào. Không chỉ thế, mỗi đêm ả còn tham gia tiệc rượu với đám phu dịch, ngửa cổ tu rượu, ca hát ầm ĩ, bàn chuyện tục tĩu, hoàn toàn hòa nhập với họ. Trong khi tôi thì luôn nơm nớp lo sợ không biết khi nào ả sẽ gây chuyện...

(Dù rõ ràng là có sừng nhô ra kia mà... Nhắc mới nhớ, lần đầu gặp ả cũng thế còn gì.)

Điều đáng sợ ở loại huyễn thuật hay cải biến nhận thức là người ta không thể biết mình đã bị dính từ lúc nào. Bởi vậy nên lúc nào cũng phải giữ thái độ nghi ngờ với mọi chuyện xung quanh, đối chiếu với người khác để xác minh xem cảnh tượng trước mắt có gì mâu thuẫn hay không. Dù vậy, vẫn có rất nhiều trường hợp không thể phát hiện ra.

Dù đã suy tàn thì ả cũng là một trong Tứ Hung. Nếu không có chút hiểu biết, chắc chắn tôi cũng chẳng thể nhận ra ả là oni. Việc tôi có thể nhận ra ả được có lẽ là nhờ kiến thức từ nguyên tác... hoặc cũng có thể chính vì vậy mà dẫn đến mối nghiệt duyên này, khi tôi đã nhận ra sự thay đổi đó ngay lần đầu đối mặt với con quái vật này.

「……Dù sao thì, cũng mong ngươi an phận một chút. Cứ thích làm gì thì làm như vậy thật chẳng chịu nổi.」

Hiện tại, ngay cả Uemon, người có thực lực mạnh nhất trong khu này, cũng không thể thắng nổi Bích Quỷ. Trong vài nhánh Bad Ending, cả hai bên có đụng độ nhau, nhưng hầu hết đều bị giết chỉ trong vài giây, dài lắm cũng chỉ được mười giây.

「Chúng ta quen biết nhau cũng lâu rồi vậy mà vẫn lạnh lùng quá nhỉ? Không cần phải đề phòng đến vậy đâu, hửm?」

Bích Quỷ ngồi phịch xuống đất, bầu ngực lớn rung rinh chẳng chút ngại ngùng, rồi tu ừng ực chai rượu. Trông thì có vẻ thô lỗ, nhưng tôi biết ả vẫn đang quan sát mình.

...Bích Quỷ đã phát hiện ra tôi đang ở trong góc chết tay xe và đoản đao trong tay. Khi tôi nhận ra ánh mắt đó, ả nhe răng nanh cười toe toét. Tôi cau mặt lại.

「...Đối với lũ quái vật thì mấy thằng bạc nhược quen thân làm gì cho mệt, phải không?」

「Gọi một nữ nhân thùy mị nết na thế này là quái vật, thật tàn nhẫn quá nha?」

「Im đi.」

Tôi đáp trả ngay lập tức bằng lời lẽ cay độc, khiến con quỷ bật cười khúc khích đầy khoái trá. Tôi thì chẳng hiểu ả thấy gì buồn cười. Mà cũng chẳng muốn hiểu. Tôi đang phải trả lời từng câu hỏi như thể cược cả mạng sống vào từng lời đáp…

「...!? Đi rồi à.」

Vụt. Không khí nặng nề bỗng tan biến trong chốc lát. Tôi lập tức nhìn thẳng về phía trước. Con quái vật vừa mới còn ngồi ngạo nghễ ở đó giờ đã chẳng còn bóng dáng. Biến mất hoàn toàn, đúng theo nghĩa đen… Không phải là hành vi ẩn thân đâu. Ả thực sự đã biến đi nơi nào đó.

「……Lần nào cũng thấy như sắp rút ngắn tuổi thọ. Bên phía các người không thể làm gì đó với thứ phiền phức kia sao?」

『Lời đó ta không đồng tình đâu. Kẻ mang thứ phiền phức đó đến đây trước chẳng phải là bên ngươi sao?』

Kẻ đáp lại lời than vãn và tiếng thở dài của tôi là con chim ruồi, không biết đã từ lúc nào lại đang đậu trên đầu tôi. Là thức thần của Matsushige, của cháu gái ông ta.

「Thì tại tôi thấy hai người có vẻ thân thiết mà.」

『Ngươi đang sỉ nhục ta sao? Thật là xúc phạm đấy. Giống hệt như ngươi thôi.』

Cô gái đang quan sát từ phía bên kia con chim ruồi trả lời với vẻ bất mãn. Có vẻ như sự căng thẳng do Bích Quỷ gây ra đã khiến cô ấy mệt mỏi không ít. Mà... dù gì đi nữa.

「...Nghe giọng cô có vẻ mệt mỏi lắm rồi. Sao không đổi ca với ông đi?」

『Ngươi nghĩ ta chưa từng cân nhắc đến chuyện đó sao? Ông nội ta cũng đâu có rảnh.』

Cháu gái của Matsushige đáp lại lời gợi ý của tôi bằng giọng hơi gắt. Không phải là do... chuyện con gái gì đó đâu nhỉ?

(Không nhớ chính xác thời điểm, nhưng...)

Nếu là cùng một người như trong nguyên tác, thì ít nhất cũng sẽ chết trong vòng một năm nữa. Cô ấy không có tên, không có hình dạng, chỉ được đề cập đến là 「đã chết「 trong bản tiểu thuyết. Những gì tôi có thể nói với cô gần như là không có gì. Vốn dĩ, tôi còn chẳng biết cô ấy chết khi nào, ở đâu, vì lý do gì, thì làm sao mà đề phòng cho được.

『Sao vậy? Đột nhiên lại im lặng. Đang mưu tính gì đấy à?』

「Dù tôi có mưu tính gì thì cũng chẳng đủ sức để thực hiện đâu.」

Tôi nhún vai lảng tránh ánh nhìn nghi ngờ từ con chim ruồi. Dù vì đủ thứ lý do mà tôi và họ đang cộng tác, nhưng đối với cô ta và ông của cô, tôi vẫn là đối tượng nên bị loại trừ nếu có cơ hội. Dù vậy, có vẻ bên phía họ cũng chẳng hoàn toàn tin lời tôi, bởi ánh mắt nghi ngờ vẫn còn đó. Mà nói gì thì nói, con chim ruồi này biểu cảm phong phú thật. Có phải sau lần sửa đổi thì đã được cải tiến luôn rồi không?

『Ngươi đang mỉa mai ta sao?』

「Một sức mạnh mà ngay cả bản thân còn không kiểm soát nổi, thì đâu thể trông cậy được chứ.」

Đó là lời thật lòng. Sự việc ở kinh thành hay vụ rắc rối với Tsuchigumo cũng vậy, khi ký ức chỉ còn rời rạc thì chẳng thể nào biết lúc ấy mình nghĩ gì. Một sức mạnh không thể làm chủ, lại còn có cái giá quá đắt, thì thật không thể trông cậy được.

『……Nghe cũng có lý. Thấy đầu óc ngươi vẫn còn hoạt động được, ta yên tâm phần nào rồi. Mấy kẻ thiển cận chẳng suy nghĩ gì thường hay sử dụng năng lực từ trên trời rơi xuống mà chẳng điều tra kỹ càng lắm.』

Rồi con chim ruồi vỗ cánh bay lên.

『Chẳng còn cách nào khác. Về Bích Quỷ thì bên ta cũng sẽ theo dõi phần nào. Tuy nhiên, với loại thức thần đơn giản này thì đừng trông mong gì nhiều.』

「Tôi biết ơn lắm.」

Dù tôi nói lời cảm tạ, Botan cũng chẳng đáp lại. Cô lập tức ẩn thân, không để lại bất kỳ hình bóng, âm thanh hay khí tức nào. Quả nhiên, phiên bản lần này đã được nâng cấp hơn cả lần trước.

「……Thôi, cũng đến lúc kết thúc công việc rồi đi ăn cơm thôi.」

Tại quảng trường giờ đã không còn ai, tôi lặng im một lúc rồi lẩm bẩm, quay lại với nhiệm vụ của mình. Lấy tiếng hò reo của bữa tiệc đêm làm nhạc nền... Thật là, làm trung gian quản lý đúng là khổ cực mà?

-

Bản báo cáo thiệt hại ấy được trình lên vào buổi sớm ngày hôm sau.

Tôi, khi đó vừa mới tỉnh dậy lúc trời hãy còn chưa rõ rạng đông, đang chuẩn bị cho buổi sáng thì bị thuộc hạ làm nhiệm vụ canh đêm gọi ra để gặp mặt.

「Dấu vết bị cắn như chó sói à...」

Trước cỗ xe bò, tôi thay mặt Uemon cùng các thuộc hạ tiếp nhận báo cáo từ sứ giả của Bang đô vùng Haruka, vừa đọc lại nội dung, vừa lẩm bẩm.

Đó là bản chi tiết thiệt hại được ghi nhận rải rác, trải dài qua cả khu vực phụ trách của đội Đông thảo đội và Nam thảo. Các nạn nhân chủ yếu là những người đi đường một mình như lữ khách, thương nhân lưu động, thợ săn, v.v... đã có gần hai mươi người bị hại.

Phần lớn trong số đó được phát hiện trong tình trạng phần đầu và thân trên bị cắn xé dã man. Nhìn vào tình trạng đó, có thể suy đoán hung thủ là cùng một cá nhân. Gần như chắc chắn không phải do con người gây ra.

「Chỉ nhằm vào những kẻ đơn độc ở nơi không có ai nhìn thấy, lại chẳng để lộ nhân chứng nào. Đủ khôn ngoan đấy chứ nhỉ」

Việc ăn thịt người mà vẫn không để lộ bản thể yêu quái của mình, thì chắc chắn không phải loại tiểu yêu cầm thú ngu dốt.

Cũng không thể là trung yêu. Chỉ có thể là đại yêu... nhưng cũng không phải loại chỉ được cái thân xác to lớn như hình nhân vô dụng.

Nếu căn cứ vào dấu răng mà suy đoán kích cỡ thân thể, thì chí ít cũng nên có người trông thấy từ xa mới phải. Mà không có ai, thì rất có thể nó đang dùng cách nào đó để che giấu sự hiện diện của mình.

…Không phải loại chỉ cần nhìn thấy là chết. Nếu vậy thì đã phải có thêm những thi thể bất thường hoặc người mất tích rồi.

「Không thể để sau cũng được sao…」

Nếu là Quận chủ thì còn tạm, nhưng khi được Bang chủ đích thân cung cấp thông tin, thì đó là chuyện không thể lờ đi hay trì hoãn được.

Dù sao thì, một ngôi làng biến mất cũng không quan tâm, vậy mà với mức độ thiệt hại này lại... À, ra vậy.

Chắc là vì các báo cáo thiệt hại đang dần dịch chuyển về phía bang đô. Đúng là chẳng ai muốn xảy ra hỗn loạn ngay dưới chân mình cả.

Cũng có thể đã bị các thương nhân địa phương gây áp lực cũng nên.

「Nam thảo đội thì... không được. Xa hơn phía mình sao」

Tôi leo lên cỗ ngưu xa, kiểm tra tấm bản đồ được trải trên sàn tatami trong một góc không gian mở rộng bằng pháp thuật, rồi nhíu mày bực dọc.

Bản đồ địa phương ghi lại địa hình xung quanh với Quỷ Nguyệt Cốc nằm ở trung tâm được đặt trong khung, trên đó có treo vài chiếc con lắc làm từ ngọc bích tinh luyện, mài sắc thành hình kim nhọn, treo từ trần xe xuống. Những con lắc ấy rõ ràng chuyển động trái với quy luật vật lý thông thường. Có cái từ từ di chuyển dọc theo tuyến đường trên bản đồ, có cái lại căng cứng chỉ thẳng vào trung tâm thành phố rồi đứng yên bất động.

Đến mức này thì ai cũng đoán được những vật thể trước mắt là gì, được dùng vào việc gì. Chúng là pháp cụ hiển thị vị trí của các đội thảo phạt, ứng dụng từ nguyền chú tìm vật. Dĩ nhiên, so với nguyền chú nguyên bản, thì vật dẫn của loại này đắt hơn rất nhiều, còn chú thức thì phức tạp khác biệt hoàn toàn. Nhưng nếu sử dụng, thì có thể nắm bắt được cả tình trạng, thậm chí là sinh tử của người sở hữu vật dẫn.

Đáng tiếc là đội Nam thảo do Hina chỉ huy lại đang đóng quân tận trong sâu vùng phụ trách. Kể từ khi chiến dịch thảo phạt bắt đầu, cô đã tiến vào cả những nơi con người chưa từng đặt chân đến, và cứ như thể quyết không để sót lại một hang ổ nào của yêu quái mà ra sức tiêu diệt không ngơi nghỉ. Đúng là tiêu diệt tận gốc. Quá đỗi khốc liệt.

「Chẳng lẽ là do cô ấy quá mực tận tâm với công vụ sao?」

Cũng không thể phủ nhận rằng cách làm ấy hơi cực đoan... nhưng yêu quái đúng là một loài vừa nguy hiểm vừa ghê tởm, không thể để sót một con nào. Cho dù vì lòng từ bi mà nương tay, thì cũng chẳng mang lại điều tốt đẹp gì. Giết sạch chính là lựa chọn đúng đắn nhất. Với tính cách luôn nghĩ đến bá tánh của Hina, thì ngược lại, hành động ấy là điều hiển nhiên. Vấn đề là...

「Không lẽ nào…」

Tôi cúi xuống nhìn bản đồ, nửa tin nửa ngờ thì thầm. Muốn tin là chỉ là trùng hợp, nhưng...

「Trong phạm vi phụ trách có ngôi làng đó... Phải rồi, đoạn đó hình như Hina đang trong lúc truy lùng yêu quái?」

Tôi lục lại ký ức của tiền kiếp vốn đã mờ nhạt đi khá nhiều. Hina, khi đến thăm ngôi làng quê hương của nhân vật chính, Hotoya Tamaki, là do nhận nhiệm vụ tiêu diệt yêu quái và đang điều tra khu vực xung quanh. Và rồi, cô phát hiện điều bất thường tại làng Hotoya, tìm đến đó, và chứng kiến cảnh nhân vật chính, người sống sót duy nhất, tiêu diệt con quái vật…

(Có vẻ như cốt truyện chính sắp bắt đầu rồi… Nhưng nếu lỡ đâu vì Gorilla-sama nhúng tay vào việc nhân sự mà khu vực phụ trách lại thay đổi thì sao?)

Dĩ nhiên, dù không có Gorilla-sama nhúng tay, việc Uemon được giao phụ trách khu vực phía Đông có nhiều thế lực, là chuyện gần như chắc chắn. Nhưng thật sự mà nói thì…

「Cũng chưa chắc lần này là con yêu quái mà Hina đang truy tìm...」

「Hina làm sao cơ?」

「...!?」

Tiếng nói bất ngờ vang lên từ phía sau như thể đáp lại lời độc thoại của tôi khiến tôi hoảng hốt quay phắt lại rồi lập tức quỳ xuống hành lễ. Đứng ngay chính diện là thân hình to béo bóng nhẫy đang lườm tôi với ánh mắt khó chịu. Thủ lĩnh của Ẩn Hành Chúng, Onizuki Uemon. Ông ta hừ mũi đầy giận dữ rồi bước tới với tiếng chân nặng nề.

「Ngươi vào xe làm gì? Không lẽ đang toan tính trộm cắp gì đó à?」

Ông ta liếc nhanh qua tấm bản đồ tôi vừa kiểm tra khi nãy, rồi lại quay sang nhìn tôi. Đúng lúc đó, tôi đưa ra cuộn trục đang cầm trong tay.

「Thưa ngài, đây là yêu cầu từ sứ giả của Bang chủ. Xin ngài xem qua」

「Yêu cầu sao?... Hừm」

Uemon nhíu mày nghi ngờ, giật lấy cuộn trục rồi lướt nhanh qua nội dung, sau đó mặt càng thêm cau có khó chịu.

「Bắt phải vòng qua lúc này sao... Thích nói gì thì nói nhỉ」

「Tính theo khoảng cách, thì chúng ta hiện đang là đội gần nhất」

「Vậy nên mới đưa cái này tới đây sao... Thật là, bên ta cũng có kế hoạch đã định từ trước chứ chẳng đùa」

Lẩm bẩm làu bàu phàn nàn, nhưng Uemon cũng hiểu điều đó là vô nghĩa, nên chỉ đếm đến chưa đầy trăm, ông ta đã ngưng than phiền.

「Rồi rồi, được rồi. Không còn cách nào khác... Ta phải thông báo cho các tộc nhân sẽ đồng hành sau này. Này ngươi, đi chuẩn bị đi. Chúng ta sẽ xuất phát khỏi đây vào đầu giờ chiều」

「Tuân lệnh!」

Trước mệnh lệnh của Uemon, tôi cung kính đáp lời rồi đứng dậy, định rời khỏi đó. Tôi xoay người, bước ra khỏi cỗ ngưu xa. Giải thích cho thuộc hạ và phu xe về việc thay đổi điểm đến, mua bổ sung vật tư cần thiết, việc cần làm còn vô số. Thời gian là vàng bạc. Đặc biệt là trước mặt người này. Vì vậy tôi phải hành động ngay lập tức. Thế nhưng…

「…Này, đợi đã!」

Mệnh lệnh vang lên từ phía sau khiến tôi dừng bước và quay lại. Ánh mắt Uemon chạm mắt tôi, thân hình béo tròn giận dữ trừng lên. Tôi thấy căng thẳng tột độ.

「…Có chuyện gì vậy ạ?」

Tôi cố giữ bình tĩnh, gạt bỏ cảm xúc, và hỏi lại.

「………Ngươi vừa nhắc đến tiểu thư Hina thì phải? Đã nói gì vậy?」

Tôi nuốt khẽ một hơi mà không để lộ. Lại bị hỏi ngay chỗ đó sao. Nhớ mình đã nói rất nhỏ rồi mà...!!

「Thưa ngài, thần chỉ đang kiểm tra vị trí đội thảo phạt của tiểu thư Hina thôi ạ. Vì khu vực yêu cầu lần này trùng với phần phụ trách của đội ấy, nên thần muốn xác định đội nào gần hơn…」

Tôi cố gắng trả lời bằng giọng vô cảm nhất có thể. Giọng đều đều như máy móc, không để lộ cảm xúc. Lần trước cũng vậy, không thể để lộ sơ hở gì trước mặt ông ta. Dù có Gorilla-sama chống lưng, cũng chẳng thể yên tâm được.

「…………」

「…………」

Uemon không đáp, chỉ khoanh tay lườm tôi. Tôi cũng giữ im lặng, không phản ứng gì. Bình tĩnh lại. Tuyệt đối không được phản ứng thiếu suy nghĩ...!!

Khoảng thời gian như tra tấn ấy chắc cũng không dài lắm. Hừm, Uemon hừ mạnh một tiếng, phá tan bầu không khí nặng nề.

「Hừ! Đừng có lên mặt vì có ơn Yunshoku mà làm càn. Biết thân biết phận đi. Ngươi chỉ cần làm đúng những gì được giao là đủ... Đừng suy nghĩ mấy chuyện thừa thãi」

「…Tuân lệnh」

Uemon trừng mắt khiển trách và cảnh báo với vẻ cực kỳ khó chịu. Tôi đáp lời sau một nhịp chậm. Nửa nhịp ấy là do tôi cố ý diễn để tạo ấn tượng rằng mình chậm hiểu, nửa còn lại là vì hơi bất ngờ. Tôi cứ tưởng sẽ bị ép hỏi sâu hơn nữa, nhưng lại dễ dàng buông tha nên thấy hụt hẫng.

「…Được rồi. Biến đi cho khuất mắt. Lãng phí thời gian quá」

Đáp lại lời tôi, Uemon phất tay ra hiệu đuổi đi. Ông ta nện bước nặng nề về phía thượng tọa trong phòng. Tôi lại cúi đầu hành lễ, rồi không hấp tấp nhưng nhanh chóng rời đi.

「…Đừng có mà làm chuyện dư thừa」

「…………?」

Đúng lúc tôi đang bước qua rèm xe để ra ngoài, lời thì thầm từ phía sau khiến tôi nghiêng đầu. Vì là điều quá hiển nhiên nên tôi không kịp nghe rõ. Vô thức tôi dừng lại và ngoái nhìn.

「Làm gì mà còn đứng đó? Mau đi đi」

Thấy vậy, Uemon lại quát mắng thêm lần nữa. Nếu còn bị chú ý hơn nữa thì không ổn, tôi lập tức cúi đầu hành lễ rồi rời khỏi chỗ đó để bắt tay vào công việc.

Chính vì thế, lời thì thầm ấy… tôi đã quên mất chỉ sau một thời gian rất ngắn...

-

Năm thứ mười ba dưới triều đại Seirei, vào trung tuần tháng Thần Vô... Mùa thu trù phú đã qua, mùa đông khắc nghiệt đang dần ập đến. Nông dân đã hoàn tất việc gặt lúa, tuốt thóc và nộp tô. Sau đó, họ lên núi tích trữ sản vật mùa thu, gom rơm rạ bắt đầu làm nghề phụ. Ít nhất thì, ở những thôn làng bình thường, đây là nếp sống được duy trì qua nhiều thế hệ. Còn với những vùng đất cằn cỗi như thôn làng tôi lớn lên, mùa bắt đầu nghề phụ còn đến sớm hơn. Hoặc cũng có khi, người ta phải rời làng ra các thôn lớn hay thị trấn lân cận để làm thuê cũng chẳng có gì lạ.

Tuy nhiên, đó cũng chỉ là chuyện thường tình mà thôi. Ở quận Jokei, bang Haruka thì có vẻ tình hình lại khác đôi chút.

「Vẫn còn đang gặt lúa à...」

「Chỗ này ấm áp mà. …Nhìn kìa, mấy bông lúa đó, to quá thể rồi còn gì. Lượng thóc chắc phải gấp hai, ba lần thông thường đấy nhỉ?」

Trong lúc đang hành quân trên quan đạo do triều đình cho xây dựng, quân Đông thảo gia tộc Onizuki trò chuyện như vậy.

Từ trên quan đạo cũng có thể phóng tầm mắt nhìn khắp ruộng lúa, vẫn còn trĩu bông vàng óng ả. Chỉ liếc qua cũng đủ biết là một vụ mùa bội thu. Các dân làng đang dùng liềm để gặt lúa, nhưng xét thấy mới chỉ gặt được khoảng một nửa số ruộng, e rằng phải mất thêm vài ngày nữa mới thu hoạch hết được. Họ chỉ liếc nhìn đoàn quân chúng tôi đi qua quan đạo với vẻ tò mò rồi lại quay về công việc đồng áng.

「Ở Quỷ Nguyệt Cốc cũng đã gặt xong rồi cơ mà… Nghe đồn thì cũng đã biết, nhưng đúng là vùng này thật sự rất trù phú.」

「…Có vẻ là vậy.」

Mikage đang hành quân bên cạnh, cất lời với tôi. Tôi cũng đáp lại, nhưng có lẽ sau lớp mặt nạ, vẻ mặt tôi đang mang chút phức tạp.

Ở vùng Bắc Thổ khắc nghiệt, nơi đặc biệt màu mỡ chính là quận Jokei thuộc bang Haruka này. Tuy tôi chưa từng đặt chân tới đây, nhưng theo kiến thức nguyên tác thì cũng đã hiểu điều đó. Hiểu thì hiểu, nhưng… câu 「trăm nghe không bằng một thấy」 quả không sai chút nào. So với thôn nghèo nơi tôi sinh ra, cảm giác như bị sốc văn hóa vậy. Tuy nói tô thuế là bảy phần triều đình, ba phần dân, nhưng với vụ mùa bội thu đến mức đó, cộng thêm các sản vật núi rừng và rau củ, thì hẳn là chẳng cần lo chuyện đói khát trong mùa đông.

(Nếu nơi nhân vật chính sinh ra còn phồn thịnh hơn cả nơi này thì quả là kinh ngạc.)

Thế giới này chẳng đùa đâu, đúng là 「rút quẻ đất đai」. Địa mạch tốt không chỉ là miếng mồi béo bở với yêu quái, nhưng nếu kết giới và chú thuật trừ yêu được thiết lập nghiêm ngặt thì cũng chẳng vấn đề gì.

Quả thật, sự phân tầng đẳng cấp ở đây rất nặng, ít thú vui, giáo dục cũng không phổ cập, nhìn từ kiếp trước thì đúng là một thế giới tệ hại, nhưng chí ít nếu may mắn rút được 「thẻ SSR」đất tốt thì khả năng chết đói hay bị yêu quái ăn thịt cũng gần như bằng không. …À mà nghĩ lại thì, phải rút được SSR mới mong không bị đe dọa tính mạng thì cũng chẳng buồn cười nổi.

(Chứ kể cả cái thôn SSR ấy mà đen đủi thì cũng thành ra như kia thôi……)

Trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh ở đoạn đầu game, cảnh ngôi làng nhân vật chính lớn lên bị yêu quái tàn phá. Trong game thôi đã đủ tuyệt vọng rồi, bản manga còn mô tả cảnh sinh hoạt của nhân vật chính và dân làng như phần truyện tiền truyện, rồi sau đó là cảnh tàn sát máu me, còn bản light novel thì dồn dập miêu tả tâm trạng tuyệt vọng của nhân vật chính khiến trái tim fan hâm mộ vỡ vụn. …Dù có vài người trong 「Hội cảm giác khoái lạc」 lại thấy thăng hoa cơ đấy.

「Thế nhưng… nên lý giải chuyện này ra sao đây?」

Lý do tôi hồi tưởng lại ký ức ấy, chính là bởi nơi mà chúng tôi đang hướng đến lúc này. Phải nhận định tình huống hiện tại thế nào đây, tôi hết sức phân vân. Không biết nên hành động ra sao, tôi thấy thật rối bời.

「Yunshoku, phía trước kìa.」

「Hử? À, kia à……」

Nghe Mikage lên tiếng, tôi hướng mặt về phía trước. Và rồi tôi nhìn thấy. Ngay trước cổng trạm dịch do triều đình thiết lập, một bóng người hiện ra. Tôi ghì cương ngựa, tiến sát lại gần xe bò.

「Thủ lĩnh Ẩn Hành Chúng, phía trước trạm dịch có người.」

「…Ừm, ngươi đi xem thử đi.」

「Rõ.」

Làm theo mệnh lệnh của Lợn... à không, Uemon vừa ló mặt ra từ cửa sổ quan sát, tôi thúc ngựa tiến lên dẫn đầu đội hình. Bóng người kia dần trở nên rõ ràng. Dù chưa từng gặp mặt thật, nhưng tôi lại rất quen thuộc với người ấy.

「Xin thất lễ khi ở trên ngựa. Chúng tôi là đội chinh phạt của gia tộc Onizuki. Ngài là người dẫn đường được báo trước phải không?」

「À, đúng là vậy rồi. …Mà này, đội hình bệ vệ thật đấy nhỉ.」

Người đàn ông đang đợi tại dịch trạm liếc nhìn đội chinh phạt gia tộc Onizuki đang tiến lại phía sau tôi, rồi thở dài.

「Chúng tôi đã thông báo số lượng từ trước, chắc là đã được phê chuẩn rồi chứ?」

「Người của bang chủ yêu cầu viện binh thì làm sao mà từ chối được? …Mệt thật, lễ hội mùa thu sắp đến nơi, còn phải tiếp khách nữa chứ.」

Người đàn ông thể hiện rõ vẻ phiền toái. Thái độ đó có thể bị coi là vô lễ, nhưng tôi không trách. Vì theo kiến thức từ nguyên tác, tôi biết người này có địa vị đủ để hành xử như vậy.

「Khách?」

「Hử? À, chuyện nhỏ thôi. Đừng bận tâm… Mà này, ngựa cậu tốt đấy nhỉ? Bán lại được không?」

「…Ngựa này không phải tài sản riêng của tôi, không thể quyết định. Ngài thử hỏi người phụ trách cỗ ngưu xa kia thì hơn.」

Tôi trả lời như một viên quan mẫn cán, người đàn ông bật cười rồi huýt sáo một tiếng. Tức thì, một con ngựa có yên cương từ chuồng ngựa của dịch trạm phi ra. Khi đến bên người đàn ông, con ngựa dừng lại và cọ đầu vào y. Y vỗ về con ngựa rồi trèo lên yên bằng một động tác thuần thục.

「Mùa đông ngày ngắn, đi sớm thì hơn… Muốn về kịp trước bữa tối nữa.」

「………」

Người dẫn đường không nói thêm gì, cứ thế tự ý thúc ngựa đi trước. Tôi định gọi lại ngăn anh ta, nhưng rồi cũng nhận ra là vô ích, nên chỉ đành lặng lẽ theo sau. Tên giang hồ phong lưu thất thường này, bản tính vốn khó chiều lại cố chấp. Samurai miền Nam tuyệt đối không bao giờ bẻ cong lý trí và niềm tin của bản thân.

Bởi lẽ, người này vốn là em trai của lãnh chúa đại phiên lớn nhất Nam Thổ, 「Lãnh địa Ikaku」, nơi quy tụ nhiều samurai lẫy lừng, là thủ lĩnh nhóm hộ vệ do Hương chủ thôn Hotoya thuê, đồng thời là người thầy từng dạy dỗ nhân vật chính Hotoya Tamaki thời niên thiếu… và rồi, ở đầu câu chuyện, anh ta sẽ lấy thân mình che chắn cho nhân vật chính mà bỏ mạng, Inoue Katahiko. Được hắn dẫn đường, tôi cũng chỉ biết lặng lẽ dõi theo bóng lưng ấy mà thôi…

Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

Uemon liêm ác , tôi đã hiểu lầm ông ấy T-T
Xem thêm
viết đơn xin lỗi đi bro 🐧
Xem thêm
Anh béo này liêm quá
Xem thêm
má, Uemon từng cưng main như trứng , ảo thật đấy
Xem thêm
Ko có vụ bỏ trốn chắc thằng main đc uemon nhận làm trợ lí luôn
Xem thêm
@Lịch1234: k có vụ bỏ trốn , có khi đang ở bên Hina đó chứ
Cơ mà main lúc đó dại quá, kiểu cày cấp lên trưởng tộc với hina có khi dễ hơn
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời