Nếu không thể truy cập trang web xin vui lòng sử dụng DNS 1.1.1.1 hoặc docln.sbs

  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 2 - Thỉnh thoảng cũng có vụ vùng an toàn biến mất trong mấy sự kiện game ha.

Chap 18

12 Bình luận - Độ dài: 5,152 từ - Cập nhật:

Là ký ức từ khi nào?

Đối với nàng, đã sống qua biết bao trăm năm, đó là một trong những ký ức xa xưa nhất mà nàng vẫn còn có thể nhớ được. Mẫu thân bị sát hại, gia thất bị thiêu rụi, dù có chạy trốn lên núi cũng vẫn bị truy đuổi, rồi bị một tên đàn ông hèn hạ đè ngửa ra trước ánh mắt hiếu kỳ của nhiều kẻ vây quanh.

「K... không... dừng lại… Dừng lại điii!!」

Dù không có tri thức rõ ràng để hiểu điều đó nghĩa là gì, sắp bị làm gì, bản năng vẫn khiến nàng thiếu nữ cất lên tiếng thét tuyệt vọng. Nhưng chẳng có phép màu nào cứu rỗi nàng. Thế gian này không hề nhân từ đến thế.

...Vậy nên, có lẽ là do ngẫu nhiên, do tâm tình bất chợt, và cũng là toan tính của "ả ta" mà dẫn đến vận mệnh ấy.

「Ở trong vùng núi này, mấy con khỉ trụi lông các ngươi tụ tập chụm đầu lại như thế, là định làm trò gì vậy hả~?」

Vào chính khoảnh khắc giọng nói ngọt ngào ấy vang lên. Nửa thân của gã đàn ông đang đè lên cô bé, toan xé toang y phục, đã bị xé toạc ra, máu văng tung tóe, bay vút lên không trung.

「Ah…」

Cô bé cảm nhận được dòng máu ấm văng lên má và y phục mình. Nàng ghi nhớ như in hình ảnh nửa thân gã đàn ông đổ sụp xuống, ruột gan trào ra ngoài.

Thất thần, cô bé Bạch Hồ cùng đám dân làng có vũ trang từ từ, run rẩy, quay đầu về phía phát ra giọng nói kia.

Người đứng đó là một nữ nhân trạc tuổi xuân thì. Mái tóc đen tuyền như cánh quạ ánh lên sắc huyền ảo siêu thực, đôi đồng tử đỏ rực mang vẻ đẹp đến kinh hồn. Dung nhan tuyệt sắc có thể khiến người ta quên cả thở, đúng là sắc đẹp có thể khuynh quốc khuynh thành.

Thế nhưng, những nông dân ấy không khỏi khiếp sợ mà hoảng loạn. Bởi trên đầu ả ta mọc tai cáo, và sau lưng là chín chiếc đuôi cáo phất phơ. Những thứ đó tuyệt đối không thể nào là của loài người, và vụ thảm sát vừa xảy ra cũng đã thể hiện quá rõ ràng sự chênh lệch về sức mạnh giữa họ và ả.

「U-uwahhhhhh quái vậttt!!?」

Tên đàn ông định bỏ chạy liền bị một cú quất đuôi chém dọc thân thành hai nửa, rơi xuống kêu sụp một tiếng, để lộ phần thịt bị cắt đôi.

「Hiiii…!?」

「Quái vật!! Giết nó đi g-guh…!?」

Kẻ bỏ chạy, kẻ vung nông cụ định phản kháng, tất cả đều vô dụng như nhau. Ngay sau đó, toàn bộ bọn họ đều bị chín chiếc đuôi của nàng ta quất ra thành những lưỡi dao âm thanh, xé vụn thành từng mảnh thịt.

Cô bé chỉ biết ngẩn ngơ nhìn đám đàn ông bị tàn sát như lũ ruồi muỗi trước mắt, không chút thực cảm. Người kéo nàng về thực tại, chính là con yêu quái gây ra cuộc thảm sát ấy.

「Ái chà, không ngờ lại có một đồng tộc nhỏ bé đáng yêu thế này. …Ô kìa, lại còn là bán yêu hiếm thấy nữa cơ」

Cửu Vĩ Yêu Hồ tiến lại gần đến sát bên nàng, vừa cười khúc khích vừa buông lời nhận xét đầy thích thú. Ả ta nheo mắt lại, ngắm nhìn như đang thẩm định món hàng.

「A… Aaaah…」

Dưới ánh nhìn ấy, như đang đánh giá một món đồ vật, như đang ngắm nghía gia súc, cô bé Bạch Hồ rùng mình run rẩy. Và rồi... giây tiếp theo, nàng bị giẫm đạp.

「Agh… guh… đau quá… không thở được…!!」

Thiếu nữ cất tiếng kêu cứu, cầu xin tha mạng trước hành vi giẫm đạp không ngừng của Yêu Hồ. Thế nhưng Yêu Hồ chỉ đáp lại bằng một nụ cười đầy khoái lạc tàn nhẫn.

「Hahaha, đau à? Nghẹt thở à? Đương nhiên rồi~. Với cái thân xác nửa mùa non nớt như ngươi, ta đã nương tay thế tới vậy rồi cũng chẳng thể chịu nổi đâu nhỉ?」

Ả ta khẽ lẩm bẩm giọng giễu cợt, rồi tiếp lời:

「Mà cũng thật đáng thương ghê~. Chưa kịp ăn lấy một mạng người nào mà đã thành mồi săn của đám nhân loại kia. Đúng là loài người man rợ thật」

Bằng giọng thương hại như từ tận đáy lòng, nhưng đồng thời mang đầy vẻ giễu cợt, Yêu hồ khẽ thì thầm:

「Nhưng mà nhé, tiểu hồ ngươi, đời người…à không, là kẻ đi trước trong thế giới yêu quái này, ta sẽ nuôi dạy ngươi. Thế gian này là nơi kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, kẻ yếu chỉ có thể làm thức ăn cho kẻ mạnh mà thôi. Vì thế, nếu giờ ta xiết cổ ngươi rồi ăn thịt luôn thì cũng chẳng có gì đáng trách cả. Thôi, cam chịu đi là vừa」

Ả Yêu Hồ càng nói, lực chân giẫm xuống càng mạnh. Cô bé chỉ còn biết khóc thét, đau đớn rên rỉ, không thể phản kháng. Nếu mọi thứ cứ thế tiếp diễn, chưa đến mười giây nữa thôi, nàng sẽ bị giẫm chết và xác thì bị ăn sạch từ xương đến tủy.

Phải, nếu mọi thứ cứ tiếp diễn như thế.

「A… gkh… ueh…?」

「Ồ?」

Giữa lúc đau đớn tuyệt vọng, nước mắt không ngừng tuôn rơi, thiếu nữ đột nhiên đưa mắt nhìn về một hướng, như thể vừa cảm nhận được điều gì. Đó là cảm giác vô cùng tinh tế mà chỉ một kẻ yếu ớt và nhút nhát như nàng mới cảm nhận được.

Hắc Hồ cũng nhanh chóng nhận ra phản ứng ấy. Đảo ánh mắt liếc nhìn theo hướng nàng đang chăm chú, rồi khẽ nheo mắt với vẻ khó chịu.

「Ồ kìa, bất ngờ thật đó nha. Lại nhận ra trước cả ta sao? …Hừm, này lũ khỉ. Nhìn trộm là khiến nhã lắm đó?」

Ngay sau khi nàng ta búng tay, lửa bất ngờ bốc lên từ bụi rậm cách đó khoảng năm mươi bước. Một ngọn đuốc hình người lăn lộn gào thét—là một người đàn ông. Một thợ săn từng có kinh nghiệm binh lính, theo sau đám nông dân để truy đuổi thiếu nữ.

「Dùng lũ nông dân làm mồi nhử để phục kích à. Con người đúng là vẫn hèn hạ như thế」

Yêu hồ từng tham chiến trong Đại loạn ngày trước liền nhanh chóng nhìn thấu mưu kế của gã thợ săn. Có vẻ hắn nhận ra sự tồn tại của nàng từ sớm, nên đã tách khỏi đám đông, ẩn mình trong bụi rậm định dùng súng hỏa mai ám sát. Hắn ẩn nấp vô cùng khéo léo, nếu không chú ý thì chẳng thể phát hiện nổi.

Kukuku, sau khi ngắm nghía cái xác cháy đen khét lẹt của tên thợ săn, ả Yêu hồ liếc nhìn thiếu nữ dưới chân. Rồi ả ta nhếch mép cười, dời chân ra. Đường thở được giải phóng, nàng liền ho sặc sụa. Một trong chín chiếc đuôi của Yêu hồ nhẹ nhàng nâng chiếc cằm nhỏ của nàng lên.

「Ta đổi ý rồi. Tưởng đâu chỉ là một con bán yêu vô dụng, nhưng có vẻ cũng có ích ra phết đấy chứ? Thế thì, với tư cách đồng tộc, ta sẽ dạy dỗ ngươi. Xem thử một kẻ nửa mùa như ngươi có thể đi đến đâu. Nào, ngươi, nói tên ngươi cho ta nghe」

「Ể… agh…!? khụ… aư…!!!?」

Trước mệnh lệnh đột ngột ấy, nàng sững người, nhưng ngay sau đó, khi lực giẫm đạp lại mạnh hơn, nàng buộc phải gào lên:

「Guh…!? Ugh… Tên, tên của tôi là… ■■! ■ ■■ ạ…!!」

Nàng hét lên trong tuyệt vọng, gọi tên mình bằng tất cả sức lực. Ả Hắc Hồ nở nụ cười đáng sợ, lẩm bẩm niệm ngôn linh. Cùng lúc ấy, thiếu nữ cảm thấy như có thứ gì đó đang siết chặt lấy linh hồn mình.

「Agh… guh…!?」

Nàng ôm lấy ngực, thở dốc, tưởng như không thể thở nổi. Khi nhìn lại thì thấy Yêu hồ đã rút chân khỏi ngực nàng. Tuy nhiên, sự trói buộc nàng vừa bị đặt lên, về bản chất, còn mạnh mẽ và sâu sắc hơn cả áp lực của bàn chân ấy. Và bằng bản năng, nàng nhận ra, giờ đây từ một sợi tóc đến mảnh linh hồn nhỏ nhất của nàng đều đã trở thành vật sở hữu của người phụ nữ trước mặt.

「Fufufu, phải rồi nhỉ. Nhân tiện đây, ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên… Ừm, gọi là Bạch Ỷ (白綺) thì sao nhỉ. Hồ Ly Bạch Ỷ. Đó là tên mới của ngươi, dưới danh phận của một Yêu quái. Từ nay về sau, hãy gọi ta là… đúng rồi, gọi là onee-sama đi」

Và rồi, với nụ cười tàn nhẫn tột độ, ả Hắc Hồ ấy, một trong số ít kẻ còn sống sót trong hàng trăm yêu quái từng theo phe Không Vong, Hắc Lệ Hồ Ly (狐璃黒麗), tiếp tục nói:

「Nếu không dùng được thì ta sẽ không ngần ngại mà ăn thịt ngươi đâu. Thế nên là gắng lên, dùng đầu óc mà sống sót đi」

Thế gian này tàn nhẫn, lạnh lẽo, chẳng có thứ gì có thể dựa dẫm được cả… Và đó là lời đầu tiên nàng nhận được khi lựa chọn sống như một yêu quái, cũng là lời cuối cùng nàng nghe được với tư cách một con người.

…Và cứ như vậy, một tiểu yêu, hay thậm chí còn chưa bằng tiểu yêu, bắt đầu bước đi trên con đường làm yêu quái. Dưới sự dạy dỗ khắc nghiệt của đồng tộc hùng mạnh, nàng học được cách làm yêu vật—tri thức, lẽ thường, cách tồn tại.

Khi buộc phải học cách đặt bẫy ti tiện và hèn hạ, nàng run rẩy trong ghê tởm và mặc cảm tội lỗi. Khi phải chiến đấu lặp đi lặp lại với cùng một yêu quái, thân thể đầy thương tích, nàng đã không ít lần chuẩn bị sẵn tinh thần đối mặt với cái chết. Khi lần đầu tiên giết người, nàng liên tục bị ám ảnh trong những cơn ác mộng. Khi lần đầu ăn thịt người, vì kinh tởm, nàng không kìm được mà nôn thốc ra. Và mỗi lần như thế, nàng lại bị chủ nhân của mình, ả hồ ly yêu nghiệt hung ác, tàn nhẫn trừng phạt.

Vừa khóc, vừa nấc lên, nhưng vì không muốn chết, nàng cố gắng học hỏi, khắc cốt ghi tâm, tích lũy sức mạnh. Bởi nàng hiểu rõ, một tay sai vô dụng sẽ bị chủ nhân bỏ rơi không chút do dự, thậm chí còn bị ăn sống khi vẫn còn thoi thóp.

Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi? Ăn thịt người, ăn thịt yêu quái, cứ thế tích lũy sức mạnh, trưởng thành, trải qua tháng ngày dài đằng đẵng, đến một lúc nào đó, nàng đã không còn rơi lệ nữa. Nàng Bạch Hồ, cả thân xác lẫn tâm hồn đều đã biến chất trở thành yêu quái thực thụ, từ lâu đã chẳng còn cảm xúc gì với con người. Ngày ngày, nàng tận tụy phụng sự như cánh tay phải của ả Hắc Hồ hung tàn, kẻ gieo rắc nỗi kinh hoàng khắp nơi trên đất nước Phù Tang này... Tuy vậy, chỉ riêng chén rượu lớn mà vị chủ nhân bợm rượu kia hay ép nàng uống, thì nàng vẫn không thể uống cạn. Dù có già đi bao nhiêu, Bạch Hồ vẫn chẳng thể uống được rượu.

Thế nhưng, mọi sự đều có khởi đầu và kết thúc. Không có ngoại lệ. Đối với Bạch Hồ đã phục tùng vị chủ nhân kiêm "đại tỷ" là Yêu Hồ suốt bao năm làm yêu quái, như một kẻ gần giống yêu quái, như một kẻ thực sự là yêu quái, giờ đây, một bước ngoặt mới đã đến.

Một ngày nọ, khi cùng thuộc hạ tấn công một ngôi làng, họ vấp phải đám Trừ yêu sư đã chuẩn bị kỹ càng. Đám thú dưới quyền bị giết sạch, cả Hắc Hồ, chủ nhân nàng, cũng bị thương nặng, đành phải để Bạch Hồ bảo vệ rồi cùng nhau tháo chạy trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Và rồi...

「...Đuổi theo rồi đấy ạ」

「Xem ra là vậy nhỉ~」

Hai con hồ ly ẩn nấp trong bụi rậm, từ xa quan sát đám Trừ yêu sư đang lục soát khu rừng sâu núi thẳm. Trong hai kẻ, Bạch Hồ chỉ bị thương nhẹ, còn Hắc Hồ thì bị rạch bụng, máu tuôn ra tạo thành cả một vũng lớn dưới đất. Chỉ nhìn thôi cũng biết rõ vết thương đó không thể cứu vãn. Có lẽ do đám Trừ yêu sư ưu tiên tấn công kẻ nguy hiểm hơn trong phục kích, cũng bởi Bạch Hồ vốn cẩn trọng hơn Hắc Hồ.

「Hơi quá tay một chút rồi nhỉ~ Khụ... Fufu, bọn chúng vẫn treo thưởng cho cái đầu của ta kia à. Con người đúng chỉ vào những lúc thế này thì mới siêng năng thôi nhỉ~」

Ả Hắc Hồ cười nhạo con người đầy khinh miệt. Bạch Hồ đã từng nghe chuyện này. Có lẽ là chuyện từ vài trăm năm trước, khi Nhân Yêu Đại Loạn bùng nổ dữ dội, chủ nhân trước mắt từng giữ chức tướng quân của đám yêu quái hạ cấp. Có vẻ loài người vẫn còn ghi nhớ sự tồn tại của ả, dù không quá nổi bật, và đã chờ đợi thời cơ một thời gian dài để có cơ hội tiêu diệt ả. Không ngờ lại có thể bố trí nhiều lực lượng như thế để phục kích.

「Onee-sama, nơi này e là cũng không còn an toàn nữa. Xin hãy để muội ở lại cầm chân bọn họ, tỷ hãy mau rút lui khỏi đây đi」

Bạch Hồ ngỏ lời như lẽ dĩ nhiên. Không phải vì lòng tốt hay trung thành, mà là vì điều đó đã trở thành phản xạ tự nhiên sau hàng trăm năm phục vụ cho Hắc Hồ. Ngoài lựa chọn đó, nàng không thể nghĩ đến điều gì khác. Tuy nhiên...

「...Không, không cần. Dù sao thì cũng vô ích thôi」

Giọng điệu bình tĩnh tới lạ, Hắc Hồ từ chối đề nghị của thuộc hạ.

「Onee-sama...?」

「Vết thương này, muội cũng nhận ra mà, phải không? Cho dù có trốn thoát, cũng chẳng thể sống nổi. Ta không muốn sống nhục nhã mà chạy trốn như thế」

Đó là lời xuất phát từ niềm kiêu hãnh và trí tuệ của một Yêu hồ hung tàn. Nheo mắt lại, Hắc Hồ nhìn người "tiểu muội" trắng như tuyết.

「Kẻ yếu là mồi cho kẻ mạnh… Đó là số mệnh, không thể thay đổi」

「Onee-sama...」

Hồ ly trắng hiểu điều mà người chủ nhân kiêm "đại tỷ" đang muốn nói.

「Ta đã mơ hồ cảm nhận được từ lâu rồi. Yêu lực của ta không còn mạnh lên được nữa, chỉ có thể vắt lực mà duy trì. Trong khi đó, sức mạnh của muội vẫn không ngừng tăng lên」

Hắc Hồ biết rõ dù có ăn bao nhiêu người, bao nhiêu yêu quái, sức mạnh của mình vẫn không tăng thêm chút nào. Dù là Yêu hồ, vượt trội về lý trí và trí tuệ so với yêu quái khác, nàng vẫn không thể hiểu được nguyên do.

Ngược lại, nàng "tiểu muội" mà ả nhặt được, vốn huấn luyện chỉ theo sở thích, lại khiến ả âm thầm khâm phục trước tốc độ trưởng thành phi thường. Người ta nói để một Yêu hồ trở thành Cửu Vĩ phải mất đến nghìn năm, nhưng Bạch Hồ trước mắt đã trở thành Bát Vĩ chỉ sau vài trăm năm. Một tốc độ khủng khiếp. Nhanh hơn cả Hắc Hồ, và chưa hề có dấu hiệu chậm lại. Thêm trăm năm nữa, có lẽ cán cân sức mạnh sẽ hoàn toàn đảo ngược.

「Để rồi bị đám người kia giết, bị chặt đầu, bị lột da, cái kết như thế, ta không bao giờ chấp nhận được. Vậy nên...」

「Nhưng mà…!!」

Hồ ly trắng bối rối, Hắc Hồ lại khẽ bật cười.

「Ồ kìa, ta tưởng bị ta ghét bỏ đến thế cơ mà, vậy mà thấy ta lâm nguy lại luống cuống như vậy, bất ngờ đấy nhỉ~」

Không phải là cảm động, có lẽ thế. Dù có bị đối xử vô lý tới thế nào, nhưng với Bạch Hồ, một bán yêu còn non nớt, thì Hắc Hồ vẫn là người dạy nàng cách sống sót, là người "chị gái" đầu tiên. Và chính vì thế…

「Ra tay đi, Bạch Ỷ. Hãy lấy ta làm dưỡng chất, hãy mạnh mẽ hơn, hãy vươn tới đỉnh cao」

Bởi vì đó là cách duy nhất để tồn tại trong thế giới tàn khốc, lạnh lẽo, không thể trông cậy vào ai này. Bởi vì đó là chân lý của thế giới này.

「…Onee-sama」

「...Gì thế?」

「…Muội nhất định sẽ vươn đến đỉnh cao」

"Phập" — Bạch Ỷ mở rộng hàm răng lớn, trên khóe mắt vẫn còn đọng giọt lệ, mang theo ý chí kiên định, nàng tiến lại gần hồ ly đang bị thương nặng…

「Ta trông chờ vào muội đấy. Nàng tiểu muội bé bỏng, đáng yêu của ta」

"Xoẹt" — âm thanh của da thịt bị xé toạc vang vọng giữa núi rừng…

Theo ghi chép của một gia tộc Trừ yêu sư trấn giữ vùng đất ấy, vào đêm hôm đó, bóng dáng của một Cửu Vĩ Hồ Ly trắng đã được xác nhận, và đã ghi chép lại rằng vài pháp sư đuổi bắt nó đã bị ăn thịt. Chuyện xảy ra cách đây chừng hơn một trăm năm.

Kể từ đó, như thể khao khát sức mạnh, con Yêu Hồ mới ấy đôi lúc tấn công làng mạc của con người, khi thì là các yêu quái khác, khi lại là dinh thự của các Trừ yêu sư, tàn phá mọi thứ, gia tăng sức mạnh. Và rồi, vì kiêu ngạo chính sức mạnh của mình, nó đem quân đánh thẳng vào kinh đô, để rồi thảm bại ê chề, bị đẩy đến bước đường cùng, xé toạc linh hồn ra mà cố giữ lại sinh mạng. Với Cửu Vĩ Hồ Ly Bạch Ỷ, đó chẳng khác nào sự phủ nhận toàn bộ những nỗ lực tìm kiếm sức mạnh của dưới hình hài yêu quái bấy lâu nay. Vì thế, nàng đã nhân cơ hội ấy mà đoạn tuyệt với gốc rễ yếu đuối, ngu muội, đáng xấu hổ nhất của chính mình.

Một thiếu nữ bán yêu yếu ớt, hình hài kết tinh từ ký ức và linh hồn thời thơ ấu từng có thể chết rũ ngoài đồng, vừa mới được tái sinh, bởi vậy ký ức lẫn lộn, ý thức chưa định hình, cứ thế bước đi vô định giữa đêm tối. Thế thì bị đám người không ra gì rảo bước giữa đêm khuya để mắt tới cũng là chuyện đương nhiên, và quả thực nàng đã nhanh chóng trở thành đối tượng bị hành hung chẳng khác nào một cách để trút giận.

……Hoặc cũng có thể, 「nàng」 dưới danh xưng một yêu quái, lại chính là kẻ mong chờ điều đó. Bởi kẻ yếu thì chẳng bao giờ được cứu giúp, chúng luôn bị cướp đoạt, bị làm nhục, rồi bị giết chết mà thôi.

Cho nên… chính vì vậy, khi thiếu nữ bị đánh đập, đấm đá, giày vò mà chẳng biết vì sao, cất tiếng kêu cứu, thì bóng dáng áo choàng xuất hiện trước mắt nàng chính là sự cứu rỗi mà nàng vẫn hằng mong mỏi từ 「ngày hôm đó」. Và khi gặp được phần bản thân còn lại, kẻ tàn nhẫn và hung ác kia, và khôi phục lại toàn bộ ký ức lẫn lộn từ trước khi được đưa vào cô nhi viện, thì hình bóng của người ấy một lần nữa xuất hiện, đối với nàng mà nói, đó chính là ánh sáng rực rỡ của hy vọng…

-

Thiếu nữ tóc trắng, dù run rẩy, vẫn gắng gượng dồn hết dũng khí, sử dụng yêu lực vốn chẳng mạnh mẽ gì của bản thân, phóng ra một đốm hồ hỏa nhỏ. Ngọn lửa xanh nhạt yếu ớt đến mức ngay cả một Tiểu yêu cũng chẳng giết nổi… Thế nhưng, với nàng, kẻ đã sống quá lâu trên cõi đời này, việc khoanh tay đứng nhìn người đã cứu mình mà không có lý do nào lại bị chết thảm, là điều nàng tuyệt đối không thể chấp nhận được. Vậy nên, nàng đã hành động gần như theo bản năng, bất chấp không có chút hy vọng chiến thắng nào, một hành động ngu xuẩn vô cùng…

「Phiền phức…」

「Ể…? Khặc!?」

Ngay khoảnh khắc thiếu nữ tóc trắng phản ứng lại lời thì thầm của Yêu hồ, nàng đã bị đá thốc vào bụng, đập mạnh xuống đất.

「Khụ!? Khặc… ugh… ọe… ọuế…!?」

Cơn đau dữ dội đánh vào bụng khiến nàng rớm nước mắt, nghẹn ngào không thở nổi. Bị ép nằm sấp trên mặt đất, nôn ra từng ngụm dịch dạ dày, thiếu nữ yếu ớt ấy bị Yêu hồ trọng thương nhìn xuống với ánh mắt lạnh lùng tràn ngập khinh miệt và căm hận.

「Chỉ cần biết thân biết phận mà ẩn mình, thì có lẽ đã sống được lâu hơn một chút rồi. Thật là ngu ngốc, bản thân ta à. Cái đầu nhỏ bé và ngu xuẩn ấy đã quên mất rồi sao? Rằng chỉ riêng việc yếu đuối… đã là một tội lỗi.」

Với bản thân xưa kia, kẻ không có lấy chút sức mạnh nào mà lại hành động ngông cuồng, đại Yêu hồ chỉ còn sự tàn nhẫn và lạnh lùng. …Không, có lẽ nói vậy cũng không hoàn toàn đúng. Ả rõ ràng đang nổi cơn thịnh nộ, đầy cuồng nộ. Trước mặt ả, đứa trẻ yếu đuối năm xưa, là nguồn cơn của một cơn giận khó thể diễn tả thành lời.

「Á… Kyaa…!?」

Đầu của thiếu nữ bị Bạch Ỷ Hồ Ly giẫm mạnh xuống. Nếu sàn nhà không phải chiếu tatami, có lẽ máu đã tuôn trào rồi. Tuy vậy, nếu xét theo hành vi của yêu quái, thì vẫn có thể xem là nương tay. Nếu trước mặt là Yêu hồ toàn lực, hẳn đầu nàng đã bị nghiền nát. Không phải vì lòng từ bi, mà là do thú tính tàn bạo chưa muốn để con mồi chết ngay lập tức của ả.

「Nhìn ngươi làm ta phát cáu. Run rẩy, yếu đuối, trông thật đáng thương hại.」

Bạch Ỷ Hồ Ly khinh bỉ phun ra lời chán ghét với chính mình thời thơ ấu.

「…C-có phải… ngươi vẫn không thể quên được Hắc Lệ ane-sama?」

Thiếu nữ run giọng hỏi. Ngay khoảnh khắc đó, ả Yêu hồ nổi gân xanh trên trán, tung cước đá mạnh vào hông nàng.

「Gah…!?」

「Loại tiểu quỷ ngây thơ như ngươi thì biết cái quái gì chứ!!」

Bạch Ỷ Hồ Ly gào lên. Phải rồi—yếu đuối là tội lỗi. Thế gian này là địa ngục. Một địa ngục còn tàn nhẫn hơn cả địa ngục. Không có người tốt nào cả, chỉ toàn kẻ ác bị ném xuống đây thôi!!

Cho nên… cho nên vào lúc ấy, chúng ta đã… vì onee-sama…!!

Lại thêm một cú đá nữa giáng vào hông. Sức mạnh quá lớn khiến thiếu nữ bị hất văng ra xa. Nàng rên rỉ trong đau đớn, trong khi Bạch Ỷ Hồ Ly thở dốc, ánh mắt tràn ngập ác ý, hận thù và một tia ganh ghét nhìn về phía nàng.

Ah, thật đáng ghét! Đáng ghét đến cực độ!! Nụ cười ngây thơ không hề vẩn đục chút ác ý nào, thật đáng ghét!! Cái đầu óc đơn thuần có thể tin tưởng vào lòng tốt của con người, thật kinh tởm. Và cả cái dáng vẻ không mưu cầu sức mạnh, chỉ biết chờ đợi được người khác cứu giúp ấy, thật đáng ganh tị!! Thế giới này! Cõi đời này! Cõi vĩnh hằng này! Không bao giờ dịu dàng như thế đâu…!!

「Khụ… khụ…」

Thở hổn hển, khuỵu gối dưới đất, nhìn bản thân mình hồi còn bé với đôi mắt đẫm lệ, Bạch Ỷ Hồ Ly cảm nhận được cơn phẫn nộ và nhục nhã trào dâng, rốt cuộc đã mất hoàn toàn lý trí. Lần này ả sẽ không nương tay nữa. Sẽ dùng toàn lực… nghiền nát, đá chết nó!!

「Chết quách đi, đồ ô nhục…!!」

「Kẻ phải chết… là ngươi đó…!!」

Vừa nghe thấy câu đó, Bạch Ỷ Hồ Ly lập tức quay đầu lại. Và cùng lúc ấy, ả hiểu ra sai lầm chí mạng của mình. Phải rồi, một phân thân như vậy thì đâu có gì đáng lo. Thế mà ả lại quên mất kẻ đáng đề phòng hơn vẫn còn sống…!!

Trong khoảnh khắc quay đầu, ả gạt văng hai chiếc kunai bay đến. Nhưng đó chỉ là nghi binh. Ngay sau đó, hình ảnh ả thấy được chính là một nam nhân khoác áo choàng, vừa ói máu vừa lao vào sát người, và một con dao găm phát sáng quái dị đang đâm xuyên tim mình…

-

Trong cơn đau đớn làm mờ lý trí, tôi thấy khung cảnh cô bé tóc trắng bị hành hạ, chửi rủa, tổn thương.

「Kh…ốn kiếp…!!」

Tôi thở dốc, ho ra máu, khẽ tặc lưỡi. Nhìn thấy một đứa bé nỗ lực bảo vệ mình lại bị bạo hành—quả là chẳng dễ chịu gì. Không, thực ra chẳng ai cảm thấy dễ chịu khi nhìn thấy một đứa trẻ bị thương cả.

Hồi đó cũng vậy. Phân thân của Bạch Ỷ Hồ Ly, được tạo thành từ ký ức và linh hồn ngây thơ thời thơ ấu của mình, là nguồn cơn của bất hạnh tại cô nhi viện, cướp đi sinh mạng của Azuma Hibari, một cựu Trừ yêu sư tài ba, và quan trọng hơn cả, là nguyên nhân dẫn đến bad ending của nữ chính trong game gốc. Thành thật mà nói, giữ cô bé sống chỉ gây họa, chẳng có ích lợi gì. Lẽ ra, việc xử lý cô khi cô còn chưa nhận thức rõ bản thân là điều đúng đắn. Thế nhưng…

(Ngu xuẩn thật. Nếu lúc ấy ra tay thì đã không đến mức này…!)

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy, tôi đã do dự không giết cô bé. Một đứa bé còn quá nhỏ, chưa hề phạm tội, sao tôi có thể ra tay chứ? Không, ngược lại, đến lúc bị đám lưu manh tập kích, tôi còn không chịu nổi mà nhảy vào can thiệp. Tôi hối hận vì hành động ngu ngốc đó. Theo tiểu thuyết, cô bé sẽ được Azuma cứu, không bị giết đâu.

Lỡ như cốt truyện đã lệch khỏi nguyên tác thì sao? Suy nghĩ thoáng qua ấy khiến tôi nhảy vào can thiệp… Giờ nghĩ lại, quả thật là suy nghĩ ngu ngốc. Nếu cốt truyện đã lệch thì càng tốt ấy chứ. Không cần tự tay làm bẩn tay mình, vẫn có thể giải quyết vấn đề. Rốt cuộc, Azuma xuất hiện đúng lúc tệ hại nhất, khiến tôi bèn phải chạy trốn. Và kết cục chính là như thế này đây.

「Tôi…không chịu trách nhiệm đâu nhé…!!」

Tôi lầm bầm, chẳng rõ là với ai. Dồn toàn bộ linh lực còn sót lại vào đòn cuối cùng. May thay, dao găm vẫn chưa gãy. Cái thứ nhỏ nhắn này vậy mà lại cứng cáp thật.

(Cố lên… cơ thể ơi…!!)

Rồi tôi đứng dậy trong khi vẫn đang túa máu. Đồng thời thi triển ẩn hành. Dù chỉ là chậm trễ một vài phần giây, nhưng nhờ ả Yêu hồ đang giận dữ cực độ, tôi đã lén áp sát mà không bị phát hiện, cho đến sát khoảnh khắc đâm dao vào tim. Lời khiêu khích tôi thốt ra trước khi nàng kết liễu cô bé, là để khiến ả quay đầu, tạo cơ hội chắc chắn đâm trúng tim.

Tôi cảm nhận rõ. Chắc chắn đã đâm xuyên tim rồi. Trước mắt tôi là gương mặt méo mó vì kinh ngạc của Yêu hồ, đang phun ra máu đỏ sẫm, rồi…

(Ơ, không ổn rồi.)

Cái thân thể tả tơi không còn chút linh lực này chẳng còn sức mà đỡ cú chặt tay đó. Vài giây nữa thôi, đầu tôi sẽ lìa khỏi cổ. Tôi nghẹn thở trước cái chết cận kề. Và rồi…

「Đầy tớ mà được vậy là tốt rồi. Còn lại cứ để ta lo.」

Cánh tay trắng muốt mảnh mai đỡ lấy đòn tay chặt của Yêu hồ. Từ mái tóc màu đào khẽ tỏa ra hương thơm ngọt ngào làm ta ngẩn ngơ.

Ngay sau đó, ngọn Hỏa Hồ thiêu rụi sân cô nhi viện bị gió thổi tắt hẳn. Cùng lúc, khí tức của đám Yêu hồ vẩn vơ bên ngoài kết giới cũng biến mất không dấu vết. Ha… thật đấy sao? Chỉ trong chớp mắt vậy thôi sao…?

Tôi cười gượng qua lớp áo choàng, cô ta cũng đáp lại bằng một nụ cười chế giễu.

「Giờ thì, đến lúc ngươi phải nộp thuế rồi. Cho ta lấy bộ lông ấy thay cho bạc được chứ?」

Với câu nói đó, Yêu hồ bị đánh bay. Cú móc tay bo của thiếu nữ tóc màu đào đánh cho con Yêu hồ sắp chết bay vút lên, tạo thành âm thanh xé gió rồi đập mạnh vào vách tường đất cô nhi viện.

「…Thật… thật là một chiêu thức tuyệt diệu, thưa tiểu thư…」

Chân tay rệu rã vì đau đớn và mệt mỏi, tôi lảo đảo ngã xuống, vừa gượng lời ca ngợi cô. Quả là sức mạnh kinh hoàng, biệt danh gorilla hệ chiến quả nhiên không ngoa.

「Ara. Cảm ơn vì lời khen chẳng sáng tạo chút nào nhé. Mà này, ta có rất nhiều điều muốn hỏi ngươi đấy… Nhưng trước tiên, ta phải xử lý con nghiệt súc phiền phức kia đã nhé?」

Tựa như là nhân vật chính của sân khấu, nàng, Onizuki Aoi, lặng lẽ giương chiếc quạt từ đâu đó xuất hiện, nở một nụ cười vô cùng thư thái, và tràn ngập vẻ tàn bạo trên khuôn mặt.

Bình luận (12)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

12 Bình luận

Vậy vẫn để gái cứu :))
Xem thêm
cảm ơn trans
Xem thêm
Sao con yêu hồ không tùng đòn full aoe nào nhở , làm thế thì main kiểu gì chả tèo ( hay không có ?)
Xem thêm
thế thì chết mẹ hết con tin lấy gì để đe dọa bà kia
Xem thêm
@Lịch1234: ừ nhỉ v:
Xem thêm
Lúc nào cũng hộc máu, anh là Okita thời Edo à 🐧
Xem thêm
Thanks chan và ê djt🐧
Xem thêm
TFNC
Xem thêm
Tks trans nhé
Xem thêm
ths trán
Xem thêm