• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 4

Chương 3.3

2 Bình luận - Độ dài: 2,842 từ - Cập nhật:

   

“Em... muốn ngài, Reid Frieden-sama!”

   

Reid chớp chớp mắt. “Ừ...?”

“Em có thể coi đó là ‘đồng ý’ không ạ?!”

“Khoan đã. Đấy là phản ứng của tôi khi đang cố vắt óc ra để xử lý điều cô vừa nói.”

“Nhưng em KHÔNG thể chờ được nữa! Em đến đây với quyết tâm hủy đàm phán nếu không nhận được hồi đáp ngay và luôn!” Mifuru gật đầu liên tục, chiếc đuôi vung vẩy đầy háo hức. Ánh mắt cô liếc loạn xạ giữa Reid và Elria bên cạnh anh. “Tôi cho rằng ngài là Hiền nhân của lục địa Tây phải không?!”

“Đ-Đúng là tôi...” Elria lắp bắp.

“Tôi hoàn toàn biết hai người đã đính hôn! Tuy nhiên, tôi đã ấp ủ tình cảm với Reid-sama từ ngày tôi được cứu ngàn năm trước! Nói cách khác, tình địch của ngài đã xuất hiện!”

“Ư-Ừm...?”

“Như ngài thấy, tôi là cáo, không, là một con cáo già chính hiệu! Là nữ chính, ngài phải phản kháng lại trước sự cướp đoạt của tôi!” Mifuru nói lớn, ánh mắt tràn đầy hy vọng hướng về Elria.

Cả căn phòng im lặng ngỡ ngàng trước tình huống kỳ quặc đang diễn ra trước mắt.

Elria cũng vậy, cho đến khi cô lấy lại bình tĩnh và mím chặt môi, “Không... Tôi sẽ không nhường anh ấy cho cô đâu.” Cô ôm chặt Reid, nhìn thẳng vào Mifuru. “Reid là của tôi. Cô không được cướp anh ấy khỏi tôi. KHÔNG BAO GIỜ.”

Hai ánh mắt đối đầu như bắn ra tia lửa giữa không trung, cho đến khi Mifuru khẽ đặt tay lên má, tay kia nắm chặt. “Tuyệt quá,” cô thì thầm, nở nụ cười rạng rỡ. “Ôi, ước mơ đã thành hiện thực! Tưởng tượng được tận mắt chứng kiến mối quan hệ hài hòa đỉnh cao đời người giữa Anh hùng và Hiền nhân...!”

“Thưa ngài, máu cam đang chảy kìa,” Totori nhắc, đưa Mifuru chiếc khăn tay.

“Ahh... Xin thứ lỗi. Cảnh tượng này mãnh liệt quá...” Mifuru ngượng nghịu gãi đầu. Sau khi được Totori lau máu mũi, cô lại tươi tỉnh vỗ tay. “Ah, thật tuyệt vời! Giờ thì chúng ta quay lại chủ đề chính nhé!”

“Không, quay lại cái gì chứ,” Reid lạnh lùng ngắt lời. “Chuyện quái gì vừa xảy ra thế?”

Mifuru há hốc. “Ngài cho phép em được bày tỏ niềm đam mê cháy bỏng đang tuôn trào này sao ạ?!”

“Làm ơn trình bày ngắn gọn, súc tích, dễ hiểu.”

“Dạ... Vậy thì, thứ này sẽ giải đáp!” Mifuru vung tay vào không khí và lấy ra một cuốn sách trông rất cũ đã có vài chỗ rách nhưng được vá lại cẩn thận, chứng tỏ chủ nhân vô cùng trân quý nó. Trên bìa là tựa đề mà Mifuru đọc lên đầy tự hào, “Ngày xửa Ngày xưa Nơi có Chuyện tình của Nàng Hiền nhân!” Chiếc đuôi vẫy cuồng nhiệt đến mức Reid lo nó bay mất. “Nhân tiện, đây là ấn bản đầu tiên phát hành tám trăm năm trước!!”

“Ồ... Cũng lâu rồi nhỉ,” Reid lẩm bẩm.

“Lần đầu tiên em đọc nó là ngay sau khi thiết lập quan hệ ngoại giao với phương Tây, và từ đó em bắt đầu sưu tập các ấn bản qua các thời kỳ! Em cất chúng kỹ đến mức có khi người ta còn tưởng là tài liệu cấm thuật!”

“Ừ, cứ... cất kỹ đi nhé.” Reid liếc nhìn Elria và Elise ―― cả hai đang tránh ánh mắt anh một cách lộ liễu. “Đây là cuốn sách đó à?”

Elise cúi đầu. “Ừm...”

“Ai viết phần đầu tiên?”

“Ờm... Người kế thừa đầu tiên sau khi Wallus mất...”

“Sao Elria lại muốn giấu nó khỏi tôi?”

“À thì... Chuyện tình Nàng Hiền nhân chủ yếu hướng đến nữ giới, nên Anh hùng được lãng mạn hóa, có vài đoạn miêu tả... bay bổng lắm...”

“Đừng tưởng dùng tên khác của nó mà tôi không để ý,” Reid trừng mắt. Dù vậy, anh không có nhu cầu hỏi thêm chi tiết. Thở dài, anh quay sang Mifuru. “Được rồi, trở lại chủ đề chính. Cô nói cô muốn... tôi?”

“Dạ, thực ra em nói thế để kích động Hiền nhân thôi... Cụ thể, với tư cách là Đế Chủ của Legnare, em muốn công bố với công chúng rằng sức mạnh của ngài là nguồn gốc cấm thuật Legnare. Đó mới là điều kiện của em.” Mifuru khẽ hắng giọng. “Em nghe nói sức mạnh của ngài hiện được xem là ma pháp chưa xác định ở phương Tây, nên nếu liên kết nó với truyền thuyết Thần Chiến Thắng của Legnare, mọi người sẽ biết rằng sức mạnh khởi nguồn từ Legnare đã sinh ra pháp sư đặc cấp mới. Lý do đến bây giờ vẫn chưa nhận diện được sức mạnh của ngài là bởi hạn chế thông tin về cấm thuật. Với Savad làm tiền lệ, em thấy câu chuyện này khá thuyết phục đấy ạ.”

Elise gật gù, “Vì thế cô mới mời tôi tham dự?”

“Chính xác. Tôi biết cô là đồng minh từ lời kể của Totori và Savad, nhưng quan trọng hơn, lời nói của hiệu trưởng Học viện Ma pháp Hoàng gia Vegalta sẽ tăng độ tin cậy và giúp lan tỏa tin tức.”

“Nói thì dễ... Nhưng quả thực có lý do rõ ràng cho sức mạnh của Reid cũng tốt.” Elise gật đầu. “Hơn nữa, việc công nhận cả Reid và Elria làm pháp sư đặc cấp sẽ làm thay đổi cán cân quyền lực giữa các lục địa.” Hóa ra giữa các pháp sư phương Đông và Tây có tồn tại tranh chấp quyền lực ngầm.

Reid nhún vai, “Miễn là đừng biến tôi thành Thần Chiến Thắng.”

“Là Đế Chủ, em cam kết Legnare sẽ không hạn chế bất cứ động thái nào của ngài,” Mifuru tuyên bố.

“Lẽ ra cô nên nói điều này trước.”

“Nhưng thế thì em không được nghe ngài Hiền nhân nói câu ấy rồi!” Mifuru phồng má. Hóa ra sau một thiên niên kỷ, cô gái này đã thay đổi, nhưng đáng tiếc là theo chiều hướng không mong đợi. “Dù sao, xin hãy yên tâm, tôi sẽ không cướp Reid-sama khỏi ngài đâu ạ!”

Elria gật đầu. “U-Ừm... May quá.”

“Nhân tiện, tôi rất thích khi ngài Hiền nhân tỏ ra quyết đoán!”

“Tôi không chắc mình có thể điều chỉnh tính cách tùy ý như vậy...”

“L-Lẽ nào yêu cầu quá khó sao ạ?!”

Elria huýt sáo, “Nếu cô cho tôi sờ đuôi, có lẽ tôi sẽ thử.”

“Ôi, không thành vấn đề. Cứ tự nhiên ạ!”

Sau một thỏa thuận kỳ lạ, Elria qua ngồi cạnh Mifuru và bắt đầu vuốt ve chiếc đuôi to bồng bềnh. Hai người họ có vẻ rất hợp nhau.

Reid thở dài, “Giờ thì? Cô có thể chia sẻ suy nghĩ về vụ việc vừa rồi hoặc thông tin về cấm thuật chứ?”

“Được thôi. Đầu tiên, nếu so sánh vụ này với Thảm Họa ở Legnare, em cho rằng chúng cùng loại.” Nét mặt Mifuru đanh lại. “Một chính trị gia thời đó đã ra lệnh thanh trừng khu dân cư bởi cho rằng họ đang âm mưu nổi loạn. Thực chất, đó là dân tị nạn mất nhà cửa do xung đột ở địa phương. Tuy nhiên, cuộc thanh trừng vẫn diễn ra dù không có bằng chứng thuyết phục nào.”

Reid nheo mắt, “Nghĩa là có kẻ xúi giục tên đó thực hiện cấm thuật.”

“Em cũng nghĩ vậy. Khi ấy, cấm thuật chưa bị kiểm soát chặt và được biết đến rộng rãi như một điều huyền diệu. Hơn nữa, ngàn năm trước, xung đột giữa các tộc người phương Đông nổ ra liên tục khiến quyền lực chính trị trở nên bất ổn.”

“Thế thì chỉ cần ném lời đồn về ‘trường sinh bất tử’ vào đống hỗn độn ấy, và đám người tham lam sẽ lao vào làm một loạt các thử nghiệm phi nhân tính, đúng không?”

“Vâng. Chúng tin cấm thuật sẽ giúp thống trị cả lục địa. Chúng khao khát quyền lực tương tự em hiện có lúc này.”

Con người vốn tham lam và không bao giờ thỏa mãn với những cái đang có. Khi đã sở hữu giàu sang quyền lực, họ tiếp tục đi tìm trường sinh bất tử. Đặc biệt ở Legnare, sự tồn tại của thú nhân trường thọ khiến họ càng tin vào khả năng này.

“Nghi thức được kích hoạt bằng cái chết, hay nói cách khác, nó sử dụng ma lực và linh hồn trong máu người. Vụ thảm sát kinh hoàng đã mở ra lỗ hổng khổng lồ giữa thành phố, và mở rộng theo số người chết. Cuối cùng, Thảm Họa trồi lên từ đó.”

Reid nhíu mày. “Tức là Thảm Họa không xuất hiện ngay từ đầu?”

“Không ạ. Nó chỉ hiện ra khi thành phố sụp đổ và vô số sinh mạng đã tiêu vong. Từ đó suy ra, nghi thức tiến triển theo lượng máu và linh hồn hấp thu được. Hơn nữa, lỗ hổng tiếp tục mở rộng sau khi nghi thức hoàn tất, chứng tỏ nó không ngừng hút máu và linh hồn.”

Mifuru hít một hơi sâu và nhìn thẳng vào Reid. “Ngài nói rằng đám người xâm nhập tàn tích Libynia sẽ tấn công lần nữa, và ta phải ngăn chặn chúng. Nhưng, ta đang ở thế vô cùng bất lợi.” Cô cau mày thở dài. “Cách duy nhất ngăn chúng hoàn thành nghi thức... là đảm bảo rằng không một ai được chết.”

Đó là điều kiện để chiến thắng, và hiển nhiên là cực kỳ khó khăn. Giết chóc là phương thức chiến tranh đơn giản nhất. Một người sẽ chết khi họ bị giết[note73021] – trừ khi có ma pháp can thiệp. Nhưng nếu không thể dùng cách này, ta chỉ được vô hiệu hoá hoặc bắt sống quân địch. Mọi phương án đều vất vả hơn gấp bội so với việc đơn giản là tiễn chúng về chầu ông bà.

Reid và Elria hiểu rõ điều này. Quân đội hai bên từng giao tranh liên miên nhưng tổn thất cực ít trong năm mươi năm, chỉ nhờ công sức của hai người ngày ngày âm thầm phối hợp để hạn chế thương vong. Đáng tiếc, cách này không áp dụng được với kẻ xâm lược hung hãn lần này.

“Cụ thể bao nhiêu cái chết sẽ kích hoạt nghi thức?” Reid hỏi.

“Ước chừng... một trăm ạ.”

“Thế thì khác nào không ai được chết...”

Trong chiến tranh, một trăm mạng người có thể tan biến trong nháy mắt. Trước khi Reid và Elria ra trận, một trận chiến thôi cũng đủ cướp đi hàng vạn sinh mạng. Lần này, họ không có lấy một khoảng trống. Hơn nữa...

“Không nhất thiết phải là phe ta chết, đúng không?”

“Vâng. Chúng em cho rằng cấm thuật được kích hoạt bằng máu giàu ma lực. Nguồn máu từ đâu không quan trọng.”

“Và đối phương là dạng sẵn sàng hy sinh tính mạng để đạt mục đích, nên nếu gặp chướng ngại, chúng sẽ không ngần ngại hiến tế chính mình để kích hoạt nghi thức.”

Phe ta có thể chọn không giết địch, nhưng quyền chủ động không nằm trong tay. Bọn chúng có thể chuyển sang phương án B và đơn giản là tự sát. Chúng sẽ làm mọi cách để kích hoạt nghi thức, dù phải trả giá bằng mạng sống của dân thường... hay chính bản thân bọn chúng. Dĩ nhiên, phương án A có lợi hơn nên mới có cuộc xâm lược điên cuồng này. Binh lính Altein sẽ giết hết lớp này đến lớp khác để cứu lấy mình, nhưng ngay cả khi chết, sứ mệnh xâm lược thế giới này vẫn hoàn thành.

Reid khinh bỉ. “Vẫn ngựa quen đường cũ... Một lũ cặn bã đến tận xương tuỷ.”

“Như vậy, em đã tổng hợp mọi thông tin cần thiết về cấm thuật,” Mifuru nói. “Mong sẽ giúp ích cho mọi người.”

“Được rồi. Cảm ơn cô đã vất vả đến đây.”

“D-Dạ không có gì! Sinh mệnh này là nhờ ơn ngài cứu lấy, hơn nữa em còn được gặp ngài Hiền nhân. Em mãn nguyện lắm rồi!” Mifuru cúi đầu liên tục. Khi là Đế Chủ, từng lời nói của cô đều trang trọng, nhưng xem ra đây mới là bản chất thật của cô nàng.

Elria ngẩng đầu lên. “Mifuru, cô sẽ ở lại đến hết kỳ thi tổng hợp chứ?”

“Hmm... Vâng. Mọi người có thể cần tôi cung cấp thêm thông tin. Totori và Savad sẽ làm vệ sĩ cho tôi trong suốt thời gian này.”

“Cô có công việc gì trong lúc chờ không?”

“Không. Tôi sẽ được bảo vệ nghiêm ngặt cho đến ngày thi, nên dù hơi thất lễ, nhưng tôi sẽ không gặp mặt bất kỳ nhân vật quyền lực nào khác.”

“Ừm. Vậy được rồi.” Elria gật đầu đứng dậy. “Totori, Savad.”

Totori vểnh tai lên. “Hmm? Gì thế?”

“Nếu là đảm bảo an toàn cho Đế Chủ thì không cần lo lắng,” Savad nói. “Đây là việc của bọn tôi. Hơn nữa, công chúng chỉ biết chúng tôi hộ tống khách VIP của Legnare thôi.”

“Mình có thể dẫn Mifuru đi chơi ở Vương đô không?”

Totori và Savad chớp mắt. “Hả?”

“Đừng lo. Mình sẽ chịu trách nhiệm bảo đảm an toàn cho cô ấy.”

“Từ từ đã! Từ đâu ra ý tưởng đó?!” Totori kêu lên.

“Mình muốn đi chơi với cô ấy,” Elria đáp.

“Vừa nghĩ ra thôi à!?”

Savad nhìn qua lại giữa họ, gãi gãi má. “Ờ... Nhưng từ Palmare đến Vương đô cũng phải mất vài ngày. Từ giờ đến ngày thi cũng còn ít thời gian, nhưng...”

“Dùng ma pháp dịch chuyển thì chỉ mất năm giây thôi.”

“Ôi... Đúng là Hiền nhân...” Savad ôm đầu thở dài.

Quả thực, dịch chuyển tức thời với Elria chẳng khác nào trò trẻ con. Cô chỉ dùng phương thức di chuyển thông thường vì sợ gây hỗn loạn khi xuất hiện cùng lúc ở nhiều nơi, và vì ma lực độc nhất của Reid khiến dịch chuyển đường dài khó khăn hơn chút. Tuy nhiên, theo cô, lý do chính cho việc này là vì “Dù gì cũng phải đợi mọi người mà” và “Sợ bị lạc”.

“Nếu em dẫn Mifuru đi thì chắc anh ở lại đây nhỉ?” Reid hỏi.

“Vâng. Em đoán là anh cũng có việc cần làm.”

“Đúng vậy. Anh đang muốn theo dõi tiến độ chuẩn bị của mọi người, và bây giờ khi đã có thêm thông tin, anh cũng phải tinh chỉnh lại kế hoạch cho ngày kiểm tra nữa. À mà, em có về ăn tối không?”

Elria gật đầu, “Em định thế, nhưng nếu muộn quá thì em sẽ ở lại nhà Chris.”

“À, được. An ninh trong cung điện thì không cần lo rồi. Nếu em ở lại, nhắn với Công chúa Chris rằng anh để em cho cô ấy lo vì anh không giữ được lời hứa nhé?”

Totori tròn mắt nhìn họ, “Sao hai con người này nói chuyện như thể Đế Chủ chỉ đi dạo quanh khu phố vậy?!”

“Và đối xử với Công chúa như hàng xóm nữa chứ...” Savad lẩm bẩm.

Elria quay lại và mỉm cười, “Nào Mifuru? Muốn đi chơi một lát không?”

Mifuru nhìn Elria một lát, khóe môi dần giãn ra: “Vâng... sao mà tôi có thể từ chối ngài Hiền Nhân được chứ?”

Totori há hốc miệng, “N-Ngài có chắc không ạ?!”

“Elria-sama, chúng ta có thể đưa Savad theo không?” Mifuru hỏi, “Cậu ấy rất giỏi bí mật hỗ trợ từ trong bóng tối, và còn có thể che giấu tai và đuôi cho tôi nữa.”

“Ừm... Ma lực của anh ấy không đậm đặc như Reid, nên ổn thôi.”

“Vậy quyết định thế nhé!”

“Nhưng tui cũng muốn đi mà!” Totori rên rỉ.

Savad thở dài: “Totori-san... Lần sau anh dẫn em đi nhé? Phải có người ở lại, không sẽ rắc rối lắm.”

Reid nhún vai, “Xem ra cô phải đi với bọn tôi rồi.”

“Không muốn! Tui muốn đi chơi với Elria và Đế Chủ cơ!”

Elise gật đầu đồng cảm: “Totori này, tôi hiểu mà. Tôi rất rất hiểu luôn! Nhưng tiếc quá, núi việc đang chờ đấy!” Cô kéo Totori về văn phòng với nụ cười tươi rói, trông vui ra mặt vì có bạn đồng hành đi cùng qua đại hạn.

Elria quay sang Reid, “Vậy chúng em đi nhé.”

“Ừ. Nhờ em chút được không?”

“Vâng. Sao vậy anh?”

Reid cười ngượng ngùng, “Chăm sóc Mifuru giúp anh nhé?”

Elria gật đầu, “Tất nhiên. Cứ tin ở em.”

Sau đó, Elria, Mifuru và Savad rời khỏi phòng.

Ghi chú

[Lên trên]
ah yes people die when they are killed
ah yes people die when they are killed
Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Ozu
ngonnnnnnnnnnnnnnnn
Xem thêm