Web Novel - Phần 1 (Chương 1 → 150)
Tập 133: Thỉnh thoảng một mình
6 Bình luận - Độ dài: 5,019 từ - Cập nhật:
Hôm nay, chi nhánh Ánh Dương Quán tạm nghỉ hoạt động.
"Mở tiệc tại nhà nào!"
""Uống nào! Hát nào!""
"Này! đừng chạy trong quán chứ! Xin lỗi, thưa Chủ quán. Em sẽ nghiêm khắc dạy lại tụi nó."
"Không sao. Náo nhiệt vui mà."
"...Các em trai, em gái, phụ nấu ăn nào."
""""Vâng!""""
Chúng tôi đã gọi bọn nhóc hamster tới để tổ chức buổi giới thiệu món cà ri.
Khi có được gia vị chính hiệu, tôi sẽ cho bọn nhóc ở nhà thờ ăn thử.
...Nhưng đó chỉ là cái cớ thôi.
Nếu náo nhiệt như thế này, chắc Ginette sẽ không cảm thấy cô đơn.
Estella nói là tôi lo lắng thái quá, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Ginette như thế là tôi đã lo rồi.
"Onii-chan đi đâu vậy ạ?"
"À, ta sang Quận 41 một chút."
"Anh yêu công việc hay yêu em hơn?"
"...Nhóc học câu đó từ đâu vậy?"
Có lẽ môi trường giáo dục của lũ nhóc hamster cần được xem xét lại...
"Yashiro-san đi cẩn thận nhé."
"Ừ."
Lần này tôi đi thị sát địch tình, sẵn giải quyết vài việc riêng luôn.
Dù sao thì việc nào cũng không quang minh chính đại, nên tôi sẽ tự mình đi và giải quyết nhanh cho xong.
Với lại... tôi cũng muốn được ở một mình chút.
"Onii-chan! Nếu anh đến Quận 41 thì hãy ghé xem tác phẩm của chúng em nhé!"
"Xem đi!"
"Phải xem!"
"Đi mà xem, đầu hói!"
"Tương lai của onii-chan!"
"Ai tương lai bị hói chứ hả!?"
Tôi mạnh tay vò đầu Hammarou đã nói lời vô duyên, làm thằng bé chóng mặt, bước đi lảo đảo.
Đừng có nghĩ sẽ mãi được nuông chiều.
"Thế, tác phẩm mấy đứa là cái gì?"
"""Tượng ngài Thần tinh linh!"""
"Mấy đứa tác tượng á?"
"...Được đặt ở quảng trường trung tâm. Là biểu tượng của cuộc thi lần này."
"Người ta bảo Thần tinh linh sẽ phù hộ, nên khá nổi tiếng bên đó."
Magda và Loretta, hai đứa thường xuyên qua Quận 41, giải thích thêm.
Chà, hóa ra có thứ đó à. Vậy thì ghé xem luôn.
"Vậy, tôi đi đây."
"Yashiro-san."
Tôi vừa định rời khỏi quán ăn thì Ginette chạy đến bên tôi như thường lệ.
"Anh đi đường cẩn thận."
"Ờ. À, tôi được Ricardo đãi ăn uống, nên mấy cô cứ ăn trước đi nhé."
"Anh đã thân thiết với lãnh chúa quận láng giềng ư? Hay ghê!"
Không. Hoàn toàn chẳng thân thiết gì cả.
Nhưng nếu tôi không nói thế, cô ta sẽ chờ đến nửa đêm mà không ăn gì mất.
Hôm nay tôi sẽ đi lâu, nên muốn cô ta sống bình thường như không có tôi.
"Thôi, tôi đi đây."
"Vâng. Anh đi cẩn thận."
Tôi chào tạm biệt và rời khỏi Ánh Dương Quán.
Trước tiên tôi sẽ đến xem tình hình sự kiện, gặp Ricardo nếu có thể, rồi gặp Medra - người sẽ đi diệt bầy ma thú.
Tiện thể, tôi cũng muốn có thêm thông tin về "gã ăn nhiều khủng khiếp" mà Magda và Loretta từng nhắc.
Tôi quyết tâm ưu tiên thành quả, và dự định sẽ thuê xe ngựa để đi hôm nay, nhưng... đó có vẻ không phải là quyết định sáng suốt.
"Ồ, đi trinh sát à? Đáng tin cậy đấy, Yashiro!"
"Cuối cùng cậu cũng bắt đầu hành động rồi. Chúng tôi tin cậu, đại tướng!”
"Đừng ngốc. Yashiro-san mà hành động tức là gần như đã thắng rồi."
"Vậy, ta bắt đầu chuẩn bị tiệc mừng thôi nhỉ?"
"Không sớm đến mức đó đâu!"
Tiếng cười lớn vang lên trong xe ngựa.
Những xe ngựa được các lãnh chúa vận hành cho đến khi diễn ra sự kiện, hôm nay cũng chở rất nhiều người đến Quận 41.
Tất cả đều nhìn tôi bằng ánh mắt long lanh.
Tôi cố gắng lảng tránh trò chuyện, trong suốt chuyến đi vài chục phút, tôi vẫn giữ nụ cười gượng gạo trên mặt.
Cơ mặt tôi hơi co giật.
Được kỳ vọng như thế này, quả nhiên hơi khó chịu.
Như thế này không giống tôi chút nào.
Tôi thuộc về một nơi xa hẳn thiện chí. Bị mắng nhiếc, khinh miệt, xa lánh, ghét bỏ như rắn rết mới là phong cách của tôi.
Tôi từng là kẻ lừa đảo tồi tệ nhất, khiến cho vô số người phải khổ sở, vậy mà giờ đây lại được xem như người tốt.
Được khen ngợi và kỳ vọng thế này thật vô lý.
Tôi không phải là người mà các người tưởng tượng.
Việc tôi là người tốt chỉ là ảo giác. Các người đều bị lừa hết rồi.
Mắng nhiếc tôi đi.
Mắng tôi là một thằng lừa đảo hèn hạ đi!
Ai đó... hãy mắng tôi đi.
Tâm trạng tôi đang rối loạn.
Bọn ở Quận 42 toàn khờ khạo, ngốc nghếch, chẳng biết nghi ngờ người khác.
Nếu như có một tên khó ưa, thối rữa từ gốc, vạch lỗi mọi việc tôi làm, lại còn không hề muốn nghe ý kiến của tôi, thì có lẽ hắn sẽ chịu mắng nhiếc tôi... Nhưng mà, kẻ như vậy... tôi chỉ biết có một người thôi.
"Vậy nên, Ricardo. Hãy mắng tôi đi."
"Biến đi!"
Trong số những người quen của tôi, hắn là tên khó chịu nhất. Lãnh chúa Quận 41, Ricardo Siegenthaler.
Vì không hẹn trước nên tôi đã bị lính canh đuổi, nhưng tôi nghĩ "Biết đâu cố gắng một chút có thể lẻn vào được". Thế là tôi cố gắng một chút, và quả nhiên đã lẻn vào được.
Hiện tại, tôi đang ở trong phòng làm việc của Ricardo.
"Ngươi vào đây bằng cách nào vậy? Thằng ruồi giấm!"
"Nè nè, ai là ruồi giấm chứ~ Tui giựn đấy, đồ khốn~"
"Đừng có õng ẹo! Thấy gớm quá đi!"
"Thấy gớm quá đi á...? Những lúc thế này phải nói ngắn gọn ‘Kinh tởm!' thì mới gây được sát thương lớn chứ!? Nếu có thêm ánh mắt khinh miệt của thiếu nữ xinh đẹp nữa thì sức công phá sẽ tăng gấp đôi..."
"Đừng lèm bèm nữa! Ngươi là biến thái à!?"
"Ai giống anh chứ!?"
"Ta đâu phải biến thái!"
"Ai biến thái cũng phũ nhận mình là biến thái hết trơn á."
"Rốt cuộc ngươi tới đây làm gì hả!?"
Ricardo gầm lên, đá mạnh vào bàn làm việc bằng gỗ màu nâu sẫm và nặng nề.
Một tiếng "Gột" vang lên, chiếc bàn hơi di chuyển.
"Nóng nảy thế. Khó chịu quá không tốt cho sức khỏe đâu."
"Tại ai chứ hả!?"
"Gen của cha mẹ..."
"Tại ngươi! Tại ngươi lảng vảng mặt ta đấy!"
"Ai loi nhoi trước mặt anh chứ hả!?"
"Ta không nói thế! Tai ngươi cũng tật nguyền nốt à!?"
Hắn đập mạnh tay xuống bàn làm việc.
Nếu chiếc bàn ấy có ý thức, chắc chắn nó sẽ kiện ngươi đấy.
"Ta sẽ bỏ qua chuyện ngươi xâm nhập. Nếu không có việc gì thì về đi!"
Mặc dù các đường gân xanh ở thái dương đang nổi lên, nhưng Ricardo vẫn xử trí khá cao thượng.
Ồ... bỏ qua ư...
"Hay là gần đây anh thiếu người chơi nên buồn chán?"
"Ta gọi đội tự vệ bây giờ!"
"Tôi đang lo lắng cho anh mà?"
"Ai cần ngươi lo!"
Dường như đã từ bỏ công việc, Ricardo dựa người vào thành ghế, quay lưng lại.
"Thấy ngươi là ta muốn điên lên!"
"Úi... flag... Sắp đến đoạn tự dưng bày tỏ lòng tình cảm rồi..."
"Ai làm thế chứ hả!?"
Ricardo đứng bật dậy, nhe răng hung dữ.
Nhưng hắn lập tức nhăn mặt, ngồi lại xuống ghế, và lại quay lưng về phía tôi.
"Ngươi là cái quái gì vậy? Lúc thì có vẻ như đang đùa giỡn nhưng lại nhìn thấu được bản chất. Lúc thì lại hành động ngớ ngẩn đến mức không thể nào hiểu nổi."
"...Hmm. Nghe như đang khen ấy nhỉ."
"...Tch!"
Có vẻ như tôi đã nói đúng, hắn tặc lưỡi đáp lại.
Nếu có giáo trình "Tiếng tặc lưỡi của học sinh lớp 4 - trẻ ngoan", chắc hẳn sẽ lấy đây làm mẫu.
"Xâm nhập vào dinh thự của lãnh chúa là tội chết đấy! Lại còn vào thời điểm sắp bắt đầu chiến tranh nữa!"
"Cuộc thi ăn nhiều mà gọi là chiến tranh... pfff..."
"Chính ngươi đã nói cơ mà! Rằng đây là chiến tranh!"
"Anh là người cứ mãi bám víu vào quá khứ nhỉ."
"Do ngươi hời hợt thì có!"
Tên này có vẻ đang giận thật. Dù tôi chỉ nói đùa.
"Chủ nhân! Có chuyện gì... A!? Ngươi là tên ở Quận 42 phải không!? Làm sao ngươi vào đây được!? Binh lính tập hợp! Có kẻ xâm nhập!"
Lão già khốn kiếp từng dẫn đường cho chúng tôi la hét inh ỏi.
Từ khắp nơi trong dinh thự vang lên tiếng chân rầm rập.
"Thôi! Đừng bận tâm!"
Nhưng có vẻ sự việc sẽ không trở nên quá nghiêm trọng.
Ricardo đứng dậy, nhìn lão già khốn kiếp bằng ánh mắt sắc bén.
"Để yên. Đây là khách của ta."
"Nh-nhưng thưa chủ nhân..."
"Đừng để ta phải nói hai lần!"
"........Vâng!"
Lão già cúi đầu, đáp lại ngắn gọn.
Theo đó, đám lính tản ra khỏi chỗ này.
Ai nấy đều ném cho tôi ánh mắt thù hằn.
"Sợ quá~"
"Binh lính tinh nhuệ là như vậy đấy."
Ricardo đáp lại câu của tôi trong lúc nhìn đám lính rời đi.
À không, không phải thế đâu.
"Người đáng sợ là anh đấy."
Thái độ có thể giải quyết vấn đề chỉ bằng một câu nói cho dù vô lý.
Trong trường hợp này, ý kiến của lão già kia hoàn toàn đúng.
Thế mà chỉ với một ám chỉ "Đừng chống lại ta", tất cả binh lính đều rút lui.
"Ở cái quận này, anh mà ngã là tất cả sẽ ngã theo nhỉ."
"Ngươi nghĩ ta sẽ làm chuyện ngốc nghếch đó à?"
"Tự tin ghê ha."
"Vì bọn ta là dân tộc săn bắt mà."
Ricardo nói với vẻ tự hào.
"Dù chưa vào Hội, nhưng cha ta và ta không hề thua kém các thành viên của Hội săn bắt về kỹ năng đi săn. Cỡ Usse của ngươi thì còn không bằng móng chân của ta."
Ricardo tự hào khoe rằng mình vượt trội hơn Usse - người được giao nhiệm vụ quản lý chi nhánh Quận 42.
Đúng là cơ bắp của hắn khác hẳn người thường, nhưng hắn tự tin quá mức rồi.
"Dân tộc săn bắt luôn bị cuốn hút bởi những nhà lãnh đạo đáng tin cậy. Vì vậy Lãnh chúa Quận 41 phải là người mạnh mẽ nhất, thông minh nhất, có thể quyết đoán ngay lập tức."
"Vậy thì sao không phải là Medra?"
"Thằng ngu! Làm sao một người phụ nữ có thể làm lãnh chúa được!"
Ồ... hắn hoàn toàn phủ nhận Estella...
May mà ở đây không phải Nhật Bản, nếu không hắn đã bị vô số tổ chức khiếu nại rồi.
"Dù sao, bằng việc đứng ở đầu hàng, chỉ ra con đường, ta giúp dân chúng tiến về phía trước mà không lạc lối. Đó chính là nhiệm vụ của một lãnh chúa."
Miễn là con đường mà ngươi chỉ không sai lệch.
"Ta sẽ thắng ngươi, Ooba Yashiro."
Ricardo nhìn thẳng vào tôi, thể hiện thù địch rõ ràng, nhưng bởi đó là sự thù địch trực tiếp, chính diện, nên tôi không cảm thấy khó chịu.
"Bất kể ngươi âm mưu gì, ra chiêu thế nào, ta sẽ dùng sức mạnh để đè bẹp hết. Chuẩn bị tinh thần đi!"
Một lời tuyên chiến trong sáng làm sao.
Tôi bắt đầu nghĩ rằng tên này thực sự rất nghiêm túc.
"Người anh cần thắng là Estella chứ không phải tôi. Estella mới là người đại diện của Quận 42."
"Hừ, Estella thậm chí còn không phải đối thủ của ta."
Hắn cười nhạo, chỉ thẳng vào tôi.
"Ta chỉ xem những kẻ mạnh thực sự là đối thủ thôi. Chính là ngươi đấy, Ooba Yashiro."
Có lẽ đây là cách hắn đánh giá tôi.
Nhưng nếu vậy, hắn càng nên chiến đấu với Estella.
Bởi vì mối đe dọa thực sự không phải là quân cờ mạnh, mà là người có thể điều khiển quân cờ mạnh đó một cách thuần thục.
Lòng can đảm không sợ hãi trước những khó khăn có thể là điểm mạnh của hắn, nhưng cũng là điểm yếu.
Giống như những cầu thủ giỏi nhất không nhất định sẽ trở thành huấn luyện viên tốt nhất, những anh hùng chiến trường cũng chưa chắc đã trở thành lãnh chúa xuất sắc.
Trái lại, những người có thể nhìn sự việc từ góc độ khách quan, không quá đắm chìm vào cuộc chiến, mới phù hợp với vị trí này hơn.
Ít nhất thì Ooba Yashiro - kẻ mà Ricardo thừa nhận là mối đe dọa - sẽ không thể nhận được sự trợ giúp từ lãnh chúa nếu không có Estella.
Chính Estella - người mà ngươi không thèm để ý - đã kéo ra được người mà ngươi nói nên đề phòng đấy. Nếu không nhận ra điều này... ngươi sẽ bị vấp ngã đó.
Đừng nổi giận trước kẻ sắp tranh chấp với mình. Luôn giữ bình tĩnh, đừng để bất kỳ chuyện nhỏ nào làm rối loạn tâm trí.
Nếu mất bình tĩnh, sẽ để lộ sơ hở.
"Với lại, nếu ngươi cứ gắn bó với Estella, cuối cùng ngươi sẽ trở thành lãnh chúa chứ gì?"
"Nyố!?"
Sự bình tĩnh trong tôi đổ vỡ ngay lập tức.
"A-Anh nói cái gì vậy!? Tại sao lại ghép tôi với Estella!?"
"Gì chứ? Không phải ngươi vì yêu nên giúp đỡ nhỏ đó à?"
"V-vớ vẩn! Tôi nên coi anh là ngây thơ hay thô tục đây!?"
"Này, bình tĩnh lại đi."
"T-tttttôi đ-đang rất bình tĩnh (ooochichitsukeru)! Dù Estella không có ngực (ochichi) để mà chọc (tsukeru)!"
"Má! Đã bảo là bình tĩnh đi mà!"
Tại ngươi chứ ai!
Ricardo hơi bực bội, gãi đầu, thở ngắn.
"Gì chứ? Không phải à. Thế mà ta cứ tưởng... Khoan!? Vậy là ngươi... để ý Medra ư? ...Ổn không vậy?"
"Đừng có nhìn tôi như nhìn thứ bẩn thỉu!"
Không lâu sau, tôi đã bình tĩnh lại.
Cũng mất mẹ hứng luôn!
"Tôi tham gia cuộc thi này vì bản thân mình. Lý do phải chiến thắng cũng là chuyện cá nhân. Vì vậy, việc loại trừ những kẻ chặn đường sẽ do tôi phụ trách."
"Tốt thôi. Bọn ta sẽ nghênh chiến."
Hắn ta nhìn tôi bằng ánh mắt của kẻ săn mồi, lại còn nở một nụ cười thích thú.
Nếu hắn bị tôi làm phân tâm, không để ý đến Estella, chúng tôi sẽ có cơ hội chiến thắng.
Trong Cờ tướng, miễn là đại tướng còn nguyên vẹn thì dù các quân khác bị tiêu diệt, vẫn có thể đảo ngược tình thế.
Đại tướng của Quận 42 không phải là tôi, mà là Estella.
Tôi chỉ là khách mà thôi.
"Thôi được rồi... Ta bận lắm. Ngươi mau về đi."
"Ờ. Tuy không được mời trà, nhưng tôi vốn cũng không mong đợi gì, nên sẽ không phàn nàn đâu."
"Phàn nàn cái gì chứ? Ai lại phục vụ trà cho kẻ xâm nhập như ngươi?"
"Tôi nghĩ việc tiếp đón khách với thái độ lịch sự là điều cần thiết."
"Chỉ có kẻ ngốc mới lịch sự tiếp đón kẻ vô phép. Quý tộc mà đối xử với ăn mày như kẻ ngang hàng chẳng phải đã quá cao thượng rồi sao?”
"Anh đúng là ngốc thật."
"Vậy thì ta sẽ uống trà ở nhà ngươi."
Tôi suýt chút nữa có ảo giác rằng đây là người duy nhất trong quận này mà tôi có thể nói chuyện được.
Có lẽ chỉ đơn giản là vì chúng tôi giống nhau ở lòng dạ đen tối.
"Mà này, Ricardo."
"Gì?"
"Đầu ti của anh màu gì?"
"Cút ngay!"
Hắn ném cái ghế nặng nề về phía tôi! May mà tôi né kịp!
Sức mạnh của hắn đủ để ném cái ghế từ góc phòng ra tới cửa, đúng là đáng sợ!
Không thể ở lại thêm một giây nào trong khu vực nguy hiểm này nữa, tôi nhanh chóng rời khỏi tòa dinh thự của Ricardo.
-----------------------
"Ồ... Đã thành thế này rồi sao..."
Nhìn con đường, tôi bất giác nói.
Đại lộ Quận 41 đã thay đổi hoàn toàn.
Đường xá được trải nhựa, các cửa hàng được sắp xếp lại, bề ngoài trở nên lộng lẫy, rực rỡ.
Những tiệm vũ khí từng giống như căn nhà hoang ở vùng hoang vu giờ đây đã biến mất, thay vào đó là khung cảnh khu phố sáng sủa, nơi mà những cô gái thời thượng có thể dạo chơi và thưởng lãm các tủ kính.
Ngay chính giữa đại lộ, ở trung tâm quảng trường rộng lớn, có một vật thể lạ đang đứng sừng sững.
Đó là một bức tượng giống như nấm ngọc châm, bị nhét đầy bạc hà vào lỗ mũi và đang trong trạng thái hãi hùng.
"...Tượng thần tinh linh à? Vẫn như cây nấm nhỉ."
Và rất to.
Tượng nấm ngọc châm cao hơn 5 mét, hùng vĩ.
Đám Hammarou lãng phí sức lực quá.
"Hửm?"
Tôi nghĩ sẽ không ai trân trọng bức tượng nấm ngọc châm khổng lồ này... nhưng có một gã bán ngư nhân to lớn, cơ bắp cuồn cuộn, đang quỳ gối trước bức tượng, nhắm mắt cầu nguyện một cách nghiêm túc. Cơ mà, cá có mi mắt à?
"............"
Giữa dòng người qua lại, gã vẫn an nhiên, không hề bị xao động, tiếp tục cầu nguyện. Có lẽ gã là một tín đồ trung thành của giáo phái nấm ngọc châm.
À quên, đây là tượng thần tinh linh mà. Thông cảm cho tôi đi, người ta vẫn hay nói thông tin thị giác chiếm tới 80% mà? Dù sao thì vẫn trông giống nấm ngọc châm vãi chưởng.
"Ê, nhìn kìa."
"Ừ..."
Hai người đi đường A và B đằng sau tôi bắt đầu xì xầm.
"Tên Gustave lại cầu nguyện rồi."
"Hắn được xem là người có đức tin cao nhất trong quận này mà."
Có vẻ tên gã là Gustave.
"Ông ấy là người nổi tiếng à?"
"Cậu là ai?"
"Người đi đường C."
"...A và B đâu?"
Là hai người đấy.
Cơ mà, không quan trọng bằng chuyện gã kia là ai.
"Gustave của Hội săn bắt. Chắc chắn sẽ nổi bật trong cuộc thi, là kẻ ăn nhiều nhất trong quận này."
"Ông ấy sao?"
"Đúng vậy. Hàng ngày, hắn chỉ làm hai việc: cầu nguyện thần linh như thế này... và đi ăn sạch khu ẩm thực sau giờ làm."
...Có vẻ đây chính là kẻ mà Magda và Loretta đã đề cập.
"Chắc tuyển thủ của quận này sẽ lấy Hội săn bắt làm nòng cốt hả?"
"Không phải chỉ là nòng cốt thôi đâu, tất cả đều được chọn từ Hội săn bắt cả."
"Tất cả à?"
"Ừ."
"Chà~, vậy sao..."
Ricardo đã nói muốn giành chiến thắng, nhưng... tất cả à?
"Chắc hắn đang cầu nguyện Thần tinh linh để chiến thắng trong cuộc thi."
"Một ông chú cơ bắp mà lại sùng đạo nhỉ."
"Đồ ngốc. Nam nữ liên quan gì. Ai cũng tôn kính Thần tinh linh cả."
Nghĩa là, cảnh này - một ông chú cơ bắp đang nghiêm túc cầu nguyện trước bức tượng nấm ngọc châm kỳ quặc - không phải để chọc cười sao?
"Những người không thuộc Hội săn bắt không nói gì à?"
"Ừm... Vì đó là chủ trương của lãnh chúa mà."
Lời của người đi đường B nghe có vẻ hờ hững.
"Có Hội săn bắt, rồi chúng tôi là dân chúng. Quận này vận hành như vậy."
"Đúng đúng. Chúng tôi chỉ việc ngồi yên chờ kết quả thôi."
Buông xuôi... Giác ngộ... Không phải cái nào cả.
Với bọn họ, đây là chuyện bình thường, đã trở thành lẽ hiển nhiên.
Mọi thứ thuận lợi hay bất lợi, đều là do người khác.
Có lẽ quan niệm sống cứng nhắc như vậy không thể thay đổi trong một sớm một chiều.
Vậy nếu Ricardo thất bại thảm hại... các người sẽ làm gì?
Nổi loạn à? Hay cam chịu, chấp nhận mọi bất hạnh?
Ricardo, ngươi nên học hỏi Estella một chút thì hơn.
Có lẽ "chiến lược giành chiến thắng" của Quận 41 được giao hết cho Ricardo và Hội săn bắt. Các tuyển thủ, và có lẽ cả các đầu bếp, đều sẽ do Hội săn bắt sắp xếp.
Nếu xét theo lập trường gắn liền với việc phải chiến thắng, có thể đó không phải là lựa chọn tồi...
Nhưng đây là một ván cược lớn. Nếu là tôi, tôi sẽ không dám đặt cược, vì rủi ro quá cao.
"Thế, ông bán ngư nhân đó ăn nhiều lắm à?"
Tôi hỏi một cách tự nhiên để thăm dò.
Nào nào, hãy cho tôi biết với tư cách người đi đường đi.
"Không phải bán ngư nhân đâu. Là người cá răng đao (cá cọp)."
"Khó hiểu quá!"
"Có gì đâu mà khó hiểu?"
Theo lời người đi đường, đó không chỉ đơn giản là "ăn" nữa.
Thôi được... Để xem tài năng của gã thế nào.
Tôi tiếp tục quan sát gã thành tâm cầu nguyện từ khoảng cách xa.
...Lâu quá! Có tham lam quá không? Mà này, cầu nguyện là để xin điều gì đó, đúng không? Hòm tiền công đức đâu?
Nói gì thì nói, lâu quá đáng lắm luôn.
Trong khi Gustave vẫn cầu nguyện, nhiều người tụ tập. Khắp nơi đều nhìn thấy cảnh cầu nguyện trước bức tượng nấm ngọc châm.
Giáo phái nấm ngọc châm đúng là... à, thần tinh linh chứ. Thôi, mệt quá, cứ gọi là giáo phái nấm ngọc châm luôn.
Gustave đã cầu nguyện liên tục trong vòng ba mươi phút.
Thần tinh linh mà tôi biết có dễ dãi thế này đâu ta?
Với tôi, mỗi khi nói từ "vú" hay “ngực”, tôi lại phải sám hối, nên tôi chẳng thấy đáng kính tẹo nào cả.
"Hây, cầu nguyện xong rồi, đi ăn trưa thôi!"
"Pfff!"
Người cá răng đao Gustave phát ra tiếng.
Nhưng giọng nói bất ngờ cao đến nỗi tôi suýt phì cười.
Giọng cao thế!
Ông là nhân vật (chuột Mickey) trong công viên giải trí ở tỉnh Chiba à!?
May mà Gustave không để ý... Phải cẩn thận mới được, nếu không sẽ cười mất. Sự chênh lệch giữa giọng nói và ngoại hình này bựa quá.
Mới hơn 11 giờ... Gã ăn trưa sớm thế?
Thời gian gã nghỉ giải lao lạ gớm. À, hay là để tránh giờ ăn trưa đông đúc?
Trong khi đang suy nghĩ như vậy, tôi lén lút theo dõi Gustave... và sau đó hối hận dữ dội.
"Thêm một phần nữa."
"X-xin lỗi! Thực phẩm đã..."
"Cả quán này nữa sao... Đành chịu vậy. Bổ sung trước giờ ăn chiều đi. Tôi sẽ quay lại."
"Ô-ông sẽ lại đến ạ!?"
"Phải. Hẹn gặp lại."
Gã ăn sạch toàn bộ khu ẩm thực, rồi bình thản bước ra.
...Thiệt luôn, chỉ nhìn thôi đã hết muốn ăn rồi.
Gã có năng lực hấp thụ sự thèm ăn của những người xung quanh vào cơ thể mình à?
Tôi hiểu được một chút rồi. Khi gã xuất hiện vào giờ ăn trưa, cả khu sẽ rối loạn.
Muốn ăn cũng không được, vì thực phẩm sạch bách.
Vì vậy, gã đã được cho ăn trước giờ này.
Các hàng quán hết nguyên liệu sẽ phải đóng cửa, nhưng nếu đóng từ đầu thì khách hàng có thể chọn quán khác. Sự hỗn loạn sẽ được giảm thiểu tối đa.
Việc thả Gustave ra trước giờ ăn có lẽ là một điều kiện trao đổi.
Được thoải mái ăn những gì mình thích vào những giờ không có người, miễn là không đi loanh quanh trên đại lộ vào giờ ăn trưa... phải không nhỉ?
Dù sao đi nữa, đây là một con quái vật khủng khiếp.
Hay là đức tin cao với thần tinh linh đã hình thành một lời nguyền nào đó làm cho dạ dày gã trở nên không đáy?
Gã này giống Bertina... thậm chí còn ăn nhiều hơn.
Trông hắn như không có giới hạn ấy.
Ngay cả Bertina cũng đã từng trải qua một lần chạm đến giới hạn của dạ dày. Liệu Gustave có như vậy không?
"Đối sách an toàn là đẩy người yếu thế vào để chống lại gã... nhưng như vậy thì thọt mất một chiến thắng..."
Nhưng, ở Quận 41... không, trong Hội săn bắt, còn một nhân vật đáng sợ khác... không, một con quái vật khác.
"...Medra. Magda để đối phó cô ta không nhỉ...?"
Gustave ăn sạch khu ẩm thực.
Và Medra hoàn toàn nằm ngoài quy chuẩn.
Liệu chúng tôi có thể đối phó được với hai con quái vật này không?
"Nghĩ mãi cũng chẳng ích gì. Nhân dịp này đi xem sức ăn của Medra luôn nào."
Tôi cần thông tin.
Khỉ thật, tới đây thì tôi bắt đầu lo lắng lạ thường.
Cho đến hôm qua còn rất thảnh thơi kia mà... Có lẽ tôi đã quá chểnh mảng.
Tôi chạy nhanh qua đại lộ, hướng tới cổng thành Quận 41.
Đích đến của tôi không phải ở đó, mà là trụ sở Hội săn bắt ngay bên cạnh.
Hy vọng là có thể xin được cuộc hẹn...
Ở hai bên cánh cổng khổng lồ có hai người đàn ông to lớn, cơ bắp lực lưỡng, đứng canh.
Ngay cả người gác cổng cũng đáng sợ. Khó mà tin được rằng đây là một nghề nghiệp đàng hoàng.
"Ai đấy?"
"Có việc gì?"
Khi tôi tiến đến gần cổng, hai người gác cổng lập tức hỏi.
Áp lực quá...!
"Ơm... tôi muốn gặp Hội trưởng..."
"Không cho."
"Về đi."
Lạnh lùng vãi!
Cơ mà, cũng hợp lý thôi. Ngay cả Magda cũng nói rằng con bé chưa từng gặp Medra trước khi gặp ở Ánh Dương Quán mà.
Nghe nói thậm chí Usse - trưởng chi nhánh - cũng khó gặp được một năm một lần, huống chi là một người ngoài không hẹn trước.
Cô ta rõ ràng là nhân vật quan trọng.
Đặc biệt là ngay trước thời điểm tiêu diệt bầy ma thú.
Siết chặt an ninh là điều hiển nhiên.
Thôi, hôm nay từ bỏ vậy...
"Vậy thì, xin các anh chuyển lời giúp rằng 'Ooba Yashiro có đến để động viên cho cuộc tiêu diệt bầy ma thú. Chắc cô ta sẽ h..."
Trước khi tôi kịp dứt câu, người gác cổng đã duỗi thẳng lưng, quay ngoắt đi với một lực gió như muốn cuốn bay mọi thứ, và hét lên với âm lượng lớn đến mức như chiếc xe tuyên truyền vào cửa sổ trụ sở:
"Mẹ ơi! 'Ooba Yashiro' mà mẹ đã kể đến để gặp mẹ này!"
"Như mẹ đã nói, cậu ta đến để mời mẹ đi hẹn hò trước cuộc tiêu diệt Swarm nè!"
Ê ê!?
Hẹn hò cái gì cơ!?
Và, như mẹ đã nói??
Rốt cuộc chuyện gì sắp xảy ra vậy!?
Tôi còn chưa kịp hỏi mấy câu đó thì tòa trụ sở bắt đầu rung chuyển.
Chắc Medra đang chạy dọc hành lang... Đừng chạy trong hành lang, sập nhà bây giờ!
"Darrrrrrrrrrrrrrrrrlinnnnnnnnnnnnng!"
Một con quái vật xuất hiện.
Làm gì đây?
→ Chạy trốn
Chạy trốn
Chạy trốn
Đầu hàng
Nhưng tôi bị bao vây rồi còn đâu!
"Trễ quá đi, Darling! Em chờ anh lâu lắm rồi đấy!"
Tôi bị khống chế bởi hai cánh tay to như khúc gỗ, lắc qua lắc lại một cách vô tư.
Dừng lại đi... xương sống của tôi vỡ vụn mất... sẽ trở thành gia vị rắc cơm vị xương sống mất!
"Em biết là Darling lo lắng cho em khi em sắp có cuộc đi săn nguy hiểm mà! Quả là người đàn ông mà em kỳ vọng! Làm em sốt ruột cho đến phút chót, anh đúng là ranh mãnh! ...Nhưng chính vì vậy mà niềm vui của em tăng gấp đôi! Kyá! Mình đang nói gì thế này, xấu hổ quá!"
Hy vọng cô ta không xấu hổ không đến mức giết người... Cơ mà, tôi sắp chết thật rồi...
"Mấy đứa!"
““Dạ có!””
"Giờ ta đi hẹn hò ăn trưa với Darling! Anh ấy đã mời, nếu từ chối thì thật mất danh sự! Có đúng không!?"
““Vâng! Hoàn toàn đúng!””
"Trong thời gian ta vắng mặt, hãy trông coi trụ sở thật cẩn thận!"
""Vâng! Chúng con thà chết cũng không để xảy ra chuyện!""
"Nếu có đứa nào làm bậy... cứ nghiền nát chúng thành bột!"
""Vâng! Sẽ nghiền nát thành bột!""
"Được rồi, giờ thì để bọn ta tình tứ một chút nya☆"
""Vâng! Chúc hai người vui vẻ nya!""
...Cái éo gì đây? Nhà ma à?
"Nào, Darling. Anh đói rồi phải không? Em biết một quán ăn ngon. Em đã muốn đưa Darling đến từ lâu. Anh đi với em nhé?"
"À, ừ... đi. Tôi đi mà... thả tôi ra..."
"Vui quá~! Nào, chúng ta đi thôi!"
"Khoan, thả..."
Đùng! Một tiếng nổ long trời, và màng nhĩ của tôi đã đình công.
Không nghe thấy gì, không cảm nhận được gì.
Chỉ có thể mờ mịt nghĩ rằng: "Chắc vượt qua vận tốc âm thanh rồi".
Tôi quả thực đã quá chểnh mảng rồi...
Chắc chắn là khả năng tránh nguy hiểm của tôi đã ở chế độ 'TẮT'.


6 Bình luận
Vì thế nên ms hay được tế 😂