Web Novel - Phần 1 (Chương 1 → 150)
Chương 131: Hai dấu răng
4 Bình luận - Độ dài: 3,778 từ - Cập nhật:
Ngày hôm sau khi lấy được mật ong từ nhà Becco, tôi đã đến tiệm hoa của Hội hoa tươi từ sáng sớm.
"Mily!"
"A... anh Bọ rùa. Hoan nghênh."
Mily khẽ cúi đầu.
Hình như hôm nay tiệm nghỉ.
"Hôm nay nghỉ à?"
"Vâng... Ơm, ngài Lãnh chúa bảo em phải nghỉ ngơi..."
Dù vậy, trông Mily không có vẻ gì là đang nghỉ ngơi. Cô bé vừa nói "Hoan nghênh", tiệm thì vẫn mở, và cô bé vẫn đang đeo tạp dề chăm sóc hoa.
"Au... C-cái này... là vì hoa cần được chăm sóc mỗi ngày, nếu không sẽ không còn sức sống nữa thôi."
"Không sao đâu, nhóc không cần phải giải thích."
Tôi không có ý định mách Lãnh chúa. Kể cả tôi có trình báo đi nữa, chuyện cũng sẽ kết thúc bằng câu "Đúng là Mily ha" mà thôi.
Có lẽ cô bé cảm thấy như mình đang làm điều gì đó không tốt.
Nếu vậy, có thể đây là cơ hội thuận lợi.
Hôm nay hãy quên chuyện công việc đi...
"Mily. Cầm lấy."
"Ể............ Oa!"
Tôi đưa ra bó hoa đã giấu sau lưng.
Đây là những bông hoa tôi đã hái ở nhà Becco. Dù tôi không biết đó là loại hoa gì.
"Oải hương, mâm xôi, rum, hương thảo..."
Cô bé chỉ tay và gọi tên từng loại một.
"Có nơi những loại hoa này cùng nở sao?"
"Ừ. Ở trại ong trên đồi."
"Chà... em không biết đấy..."
Cô bé đưa mũi đến gần hoa và hít một hơi dài.
"Em vừa biết được điều thú vị!"
Đó là nụ cười dịu dàng mà tôi chưa từng thấy trước đây, rõ ràng cô bé thật lòng vui mừng.
"Em có thể nhận sao?"
Mily nghiêng đầu hỏi. Tuy nhiên, trong đôi mắt cô bé rõ ràng viết là "em muốn lắm", khiến tôi không nhịn được cười.
"Ơ, gì vậy ạ? Mily vừa nói gì kỳ cục à?"
"Không. ...Hì hì, tặng nhóc đó. Ta hái những bông hoa này cho nhóc mà."
"Ưm! Cảm ơn anh Bọ rùa!"
Mily cười rạng rỡ như một bông hoa đang nở.
Chắc hiếm có cô gái nào được hoa yêu thích đến thế.
"Mily. Nhóc có thể dẫn ta vào rừng bây giờ được không?"
"Ưm, được chứ. Anh cần loại hoa nào sao?"
"À, ờ... cũng có thể nói là vậy..."
Đáng lẽ tôi nên nói khi trao bó hoa... giờ tôi biết nói thế nào đây.
Tôi vuốt mái tóc mềm mại của Mily như để xua đi cảm giác căng thẳng kỳ lạ đang đập trong lồng ngực.
"Myu!?"
Có lẽ bất ngờ vì bị chạm vào đột ngột, Mily giật mình.
Với ánh mắt pha trộn giữa lo lắng và mong đợi, cô bé ngước nhìn tôi.
Trong khi vuốt ve chiếc kẹp tóc hình con bọ rùa lớn được cài trên tóc cô bé, tôi hỏi:
"Đi hẹn hò với ta không?"
".....................đ ...đi ạ."
Cô bé khẽ gật đầu, rồi mở to đôi mắt.
“Đợi, đợi em một chút... E-em sẽ chuẩn bị ngay..."
Cô bé giậm chân tại chỗ, xoay người vô nghĩa hai vòng, định vào nhà nhưng lại để ý đến tôi nên lúng ta lúng túng, rồi nhìn tôi như thể muốn nói điều gì đó.
"Nhóc cứ để nguyên vậy cũng được. Đã đủ dễ thương rồi."
"A...u!"
Khi được khen, cô bé đỏ bừng đến tận tai, đôi mắt to bắt đầu dao động.
Rồi cô bé khẽ lắc đầu, cố gắng phủ nhận.
"Kh-không được đâu. Em phải... ăn mặc... đàng hoàng hơn."
Cô bé năn nỉ với đôi mắt rưng rưng.
Có vẻ về điểm này cô bé không thể nhượng bộ.
"Ta hiểu rồi. Ta sẽ đợi. Nhóc đi đi."
"Ư-ưm!"
Cô bé vội vã chạy vào tiệm, rồi lại xoay người chạy trở ra.
Ôm chặt bó hoa, cô bé nở nụ cười tươi với tôi đằng sau những bông hoa ấy.
"Cảm ơn anh vì bó hoa. Em rất vui..."
Có lẽ cô bé định để hoa trong tiệm.
"Đợi em nhé!"
Cô bé nhún vai cười, rồi lại vội vã chạy vào trong tiệm.
Tôi rất vui vì cô ấy đã thích món quà.
Quả nhiên những bất ngờ có hiệu quả rất lớn.
Tuy nhiên...
"Đứng trước nhà đợi một cô bé thay đồ... tự dưng thấy ngại quá."
Hồi học cấp hai, tôi đã nhìn thấy một bạn cùng lớp đứng yên trước nhà một nữ sinh và nghĩ "Thằng đó đang làm gì vậy? Tính trộm đồ lót à?"... Vậy ra, thằng đó sau đấy đã đi hẹn hò sao... Nếu có thể quay ngược thời gian, tôi muốn đấm nó một phát!
"...Ơ khoan, mình cũng đang làm điều mà người khác nhìn vào sẽ nghĩ như vậy mà..."
Tôi chết vì xấu hổ mất.
Mình đang làm gì vậy nhỉ... ở tuổi này rồi.
"Au... ano............ x... xin lỗi vì đã để anh phải đợi..."
Sau khoảng hai mươi phút, Mily khẽ ló mặt ra từ cửa.
"Ano... vì không có nhiều thời gian... Thật ra em có thể chuẩn bị tốt hơn... nhưng mà..."
Dường như cô bé đã vội vàng vì không muốn để tôi đợi lâu. Vì thế mà cô bé chỉ có thể ăn mặc hơi đơn giản.
Ý cô bé là, thật ra cô bé có thể ăn diện thời trang hơn nhiều.
Dù sao đi nữa...
"Trông dễ thương mà."
"...Thật ạ?"
"Ừ. Cho ta nhìn kỹ nào."
"Ư... ưm!"
Mily nhảy ra khỏi cửa, không còn đeo tạp dề thường ngày nữa, mà mặc một chiếc váy liền màu xanh nhạt, tạo cảm giác trong trẻo và thuần khiết.
Trên đầu vẫn là chiếc kẹp tóc hình con bọ rùa lớn như mọi khi, và ở phía đối diện là một búi tóc nhỏ xíu, như thể cô bé đã cố gắng quấn tóc ngắn chưa đến vai thành búi.
Trông như có một con bọ rùa lớn và một con bọ rùa nhỏ đang đối diện nhau trên đầu Mily vậy.
"Búi tóc trông dễ thương đấy."
"Waa... ưm!"
Hiếm khi nghe được âm đầu của chữ "ưm" rõ ràng như vậy. Có lẽ cô bé rất tự tin về kiểu tóc của mình.
Tôi cũng hiểu cảm giác đó, khi được khen về điều mình giỏi thì thật sự rất vui.
"...Ano, nhưng mà..."
Mily nói một cách ngượng ngùng trong khi ấn nhẹ vào búi tóc nhỏ trên đầu.
"Đây... không phải... là ngực của con gái... đâu đó?"
"Ừ. Ta biết, và ta cũng đoán được ai là kẻ đã nhét những kiến thức không cần thiết đó vào đầu nhóc."
Dù hôm qua tôi đã được giúp đỡ, nhưng phần hình phạt của hôm nay, một ngày nào đó tôi nhất định sẽ tính sổ, đồ dược sư đen tối.
"Xin lỗi vì đường đột. Lẽ ra ta nên hỏi nhóc từ hôm qua."
"Au... không... được đâu..."
Mily giơ hai tay lên, lúng túng.
Không được?
"Nếu làm vậy... thì tối qua Mily chắc chắn đã không ngủ được... Thế này là tốt rồi. Cảm ơn anh."
Ôi trời...
Con gái không ngủ được vì háo hức chờ đến buổi hẹn hò, dễ thương quá đi...
Mily đúng là một cô bé tốt.
"Vậy, chúng ta đi thôi."
"Ơ... để em lấy túi xách đã."
Mily lại chạy lon ton vào tiệm một lần nữa.
Con gái chuẩn bị ra ngoài vất vả gớm.
"Xin lỗi vì đã để anh đợi..."
"Không cần xin lỗi đâu... nhưng có to quá không?"
Cái mà Mily đeo trên vai là một chiếc túi lớn đến mức trông như cả người Mily có thể chui vào được.
Dù đeo dây chéo qua vai nhưng vì túi quá to nên dây đeo nổi lên khỏi cơ thể khá xa.
Nói cách khác, đây là tình trạng "dây không lọt đồi".
*Chú thích: dây lọt đồi (paisura) chỉ tình trạng dây đeo chéo lọt giữa cặp đồi của người phụ nữ, độ căng của dây khiến cặp đồi càng nổi bật hơn.
"Không có túi nhỏ hơn, với dây đeo dính sát người sao?"
"...A-anh đang nói chuyện dâm dục?"
"Không, không không không! Làm gì có! Ta sẽ không nói những điều như vậy với Mily đâu! Nếu nói thì ta sẽ nói với Estella hoặc Norma!"
Với hai người đó thì rất dễ nói. Phản ứng của họ cũng thú vị nữa.
"Như thế... không được đâu."
"Ờ, phải! Như thế là không được nhỉ! Ta sẽ không hối cải, nhưng sẽ lắng nghe như một ý kiến!"
"Anh không định sửa đổi sao?"
"Nào, chúng ta đi thôi! Túi to như vậy chắc đựng được nhiều thứ lắm nhỉ!"
Tôi không chắc liệu có thể gọi cái túi to bằng túi du lịch này là "túi xách" không, nhưng nếu Mily gọi nó là "túi xách" thì nó chắc chắn là "túi xách" và không phải thứ gì khác.
Khi tôi bắt đầu đi, Mily chạy lon ton đến bên trái tôi và đi theo nhịp của tôi.
Vì vậy, tôi phải đi chậm lại một chút. Mỗi bước chân của Mily đều nhỏ. Nếu cô bé cố theo kịp tôi thì sẽ rất vất vả.
Mily đi với bước chân như nhảy bước nhỏ trông rất dễ thương, nhưng cái túi quá to... thật sự khiến tôi rất lo.
"Trông có vẻ nặng, để ta cầm giúp nhé?"
"Cảm ơn anh... nhưng không sao đâu. Với anh Bọ rùa... có lẽ sẽ quá nặng mà cầm không nổi đâu."
"...Ể, đã nặng rồi sao?"
"Mily có sức mạnh mà."
"Vậy à... ahahaha... trong thế giới này, điều đó... là bình thường mà ha?"
Tôi tưởng nó trống không, nhưng có vẻ như đã có thứ gì đó bên trong rồi.
Tuy nói là hẹn hò, nhưng vẫn là vào rừng. Thân là chuyên gia, có lẽ cô bé đã chuẩn bị những thứ cần thiết.
Ví dụ như... kéo cắt cành cao? ...Nếu nó ở trỏng thật thì tôi ngạc nhiên lắm đấy.
"Anh biết không, vào mùa này, có rất nhiều táo được thu hoạch đấy?"
"Táo!?"
Đúng lúc thế!
Đúng rồi. Tôi phải nói với Mily rằng mình cần táo.
"Đúng lúc thật đấy. Ta đang định nói là đi hẹn hò tiện thể hái táo luôn. Nhóc có thể nhượng lại cho ta vài quả được không?"
Mặc dù nói "nhượng lại", nhưng đương nhiên là tôi sẽ trả tiền.
Khu rừng đó thuộc quyền quản lý của Hội hoa tươi.
"...Tiện thể?"
Ấn đường của Mily hơi phồng lên. Chưa đến mức nhăn nhó, nhưng có một sự thay đổi tinh tế.
"...Hái táo... tiện thể hẹn hò?"
"Không không! Là hẹn hò tiện thể hái táo! Thậm chí không cần táo cũng được!"
Nguy rồi, nguy rồi.
Không thể để cô bé hiểu lầm và buồn như vậy được.
Táo thì đúng là cần, nhưng không nhất thiết phải hôm nay.
Nếu cần thì tôi có thể nhờ Assunto...
"Vậy à... tốt quá."
Tôi hoảng loạn trong giây lát, nhưng có vẻ Mily đã hết giận.
Hmm, thật khó hiểu. Không biết mìn nổ chậm ẩn ở đâu. Phải cẩn thận mới được.
"Thôi, để ta cầm giúp túi nhé?"
"Không thể đâu... hihi"
...Không thể gì chứ...
"A..."
Mily cong tay phải lên, làm động tác như nắm lấy không khí.
...Có con côn trùng gì à?
"Sao vậy?"
"Kh-không. Không có gì đâu..."
"Hmm. Vậy à."
Nếu Mily nói vậy thì chắc không có gì thật.
Sau đó, chúng tôi vừa đi bộ vừa trò chuyện khoảng mười mấy phút, cuối cùng đã đến khu rừng.
Tôi muốn nhanh chóng bước vào, nhưng... bên trong không chỉ có thú dữ mà còn có cây ăn thịt vô dụng kia... Nếu không theo chỉ dẫn của Mily, tôi sẽ không thể vào được trong rừng.
"A... ano, a-anh nè..."
Mily lại quơ tay phải trong không khí.
...Túy quyền?
"Ơm... r-rừng rất nguy hiểm... nên... ơm..."
...À, ra vậy. Thì ra là thế.
"Phải ha. Ta đã suýt bị cây ăn thịt nuốt bao nhiêu lần rồi..."
Tôi khoanh tay, gật gù.
Sau đó, tôi buông tay ra và đưa tay trái về phía Mily.
"Nếu nhóc không phiền, cho phép ta nắm tay nhé? Tại nguy hiểm mà."
"A... ưm!"
Cô bé nắm lấy tay tôi đang đưa ra và cười hơi ngượng ngùng "Ehehe".
Đúng rồi. Đang hẹn hò mà, phải nắm tay chứ.
"Ehehe... lại có thêm một kỷ niệm..."
Nắm chặt tay tôi, Mily vui vẻ bước đi.
Sau khi vào rừng, nhờ được Mily bảo vệ kỹ lưỡng, tôi... chỉ bị cây ăn thịt tấn công có bốn lần thôi. Thế là tiến bộ, là tiến bộ rồi. Ừm, ừm.
"Ôôô!? Ngon!"
Tại nơi Mily đưa tôi đến, có nhiều cây táo xếp hàng, trên các cành đều sai quả táo chín đỏ.
Nhìn thấy nhiều quả như vậy... làm tôi nhớ đến thiên đường quần lót của Ginette.
"...Anh Bọ rùa?"
"Không sao đâu! Chỉ nghĩ trong đầu thôi thì vẫn an toàn!"
"...? Ư, ưm... có lẽ, an toàn... nhỉ?"
Tốt, tôi được chấp thuận rồi.
Chỉ nghĩ trong đầu thì vẫn an toàn!
Ngực ngực ngực ngực!
Ngực~ ngực ngực ngực ngực~!
"...? Anh Bọ rùa...?"
"Nào, Mily! Chúng ta hái táo thôi!"
"Ơ... ưm!"
Không ổn, không ổn.
Có vẻ có gì đó đã lộ ra bên ngoài. Ừm, nghiêm túc hái táo nào.
"Những quả này, có thể dùng tay kéo xuống được không?"
"A... đợi đã. Để em lấy kéo..."
Nói rồi, Mily lấy ra một cái kéo cắt tỉa cành với tay cầm dài từ cái túi xách to như túi du lịch.
Kéo cắt cành cao thật sao!?
Đó không phải là túi xách đâu nhỉ!? Nhưng mà, nếu Mily đã bảo là túi xách thì có lẽ là túi xách...
"Ơ-ơm..."
Ôm cái kéo cắt cành cao trong tay, Mily lắc lư người một cách dè dặt.
"Để Mily hái táo cho anh... nhé?"
"Hở... À, vậy, nhờ nhóc."
"Ưm! Anh xem nhé."
Vừa dứt câu, Mily một mình tiến về phía cây táo.
Tôi nghĩ là nếu cùng hái thì sẽ nhanh hơn... à không, chắc tôi chỉ gây trở ngại thôi.
Mily di chuyển chậm rãi quanh cây bằng chuyển động nhẹ nhàng như đang nhảy múa... nhưng âm thanh cắt cành thì lại rất kỳ lạ.
Xoạch xoạch xoạch xoạch xoạch xoạch xoạch xoạch!
Sau đó, một cơn mưa táo rơi xuống mặt, phát ra tiếng động nghe có vẻ sẽ rất đau nếu trúng vào người.
Mily khéo léo né tránh những quả táo đang rơi xuống một cách uyển chuyển, rồi tiếp tục cắt rụng táo từ các cành cây.
Giữa những quả táo đang rơi xuống mặt đất, Mily thỉnh thoảng liếc nhìn về phía tôi.
À, cô bé muốn tôi xem nhỉ.
Tôi vỗ tay nhẹ để khích lệ.
"Aha...!"
Khuôn mặt Mily liền rạng rỡ hẳn lên, và cô bé càng cắt táo mãnh liệt hơn, nhưng bản thân vẫn thản nhiên như không.
...Mily quá khích thật. Việc này không phải là phá hoại môi trường đấy chứ?
Chỉ trong vài phút, mặt đất đã ngập trong táo bị cắt rụng.
Khi tôi nhặt một quả táo lên, nghĩ rằng lẽ ra nên cẩn thận không để chúng rơi xuống và bị dập... thì không thấy có vết xước nào cả.
...Ơ? Tại sao vậy?
"A... hãy đối xử nhẹ nhàng với những quả táo nhé. Vì chúng là loại trái cây dễ bị tổn thương."
Hả!? Vậy... màn múa táo điên cuồng vừa rồi của Mily là đang đối xử cẩn thận với táo sao!?
Nhưng, sự thực là táo không hề có vết xước nào. Dù có tiếng rơi rất to, mặt đất cũng không mềm mại gì, còn đầy đá và cành cây. Nếu để rơi bình thường thì táo chắc chắn sẽ bị dập nát... Mily, rốt cuộc nhóc đã làm gì vậy!?
Tôi chỉ có thể đứng ngây người trước hiện tượng mà mình không thể hiểu được. Có lẽ vừa rồi là kỹ thuật của một chuyên gia.
Mily nhẹ nhàng nhặt những quả táo rơi như đang xử lý đồ làm từ đường cát. ...Tôi không hiểu. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
"À... có lẽ... người không thuộc Hội hoa tươi... sẽ hơi khó hiểu..."
Khi tôi hỏi tại sao táo rơi xuống mà không bị xây xát, cô bé trả lời như vậy.
Có lẽ là một lý thuyết phức tạp nào đó.
Giống như khi được hỏi "Nguyên lý cắt đồ vật là gì?" mà chỉ có thể giải thích "Tôi đâu biết! Cứ lấy kéo cắt là được thôi mà!"... phải không nhỉ?
"Nếu muốn thành thạo kỹ thuật này... thì hãy đến sống ở nhà Mily... Rèn luyện khoảng ba năm... có lẽ anh Bọ rùa... cũng có thể làm được... đấy?"
Cô bé nhìn tôi với ánh mắt như đang hỏi "Anh tính sao?"... nhưng không, tôi không cần phải làm đến thế.
Vì chắc tôi không có nhu cầu hái một lượng táo nhiều như vậy trong khi nhảy múa đâu.
"Thôi. Khi nào cần táo, ta sẽ nhờ Mily."
"...Vậy à."
Mily có vẻ hơi buồn, cất kéo cắt cành cao vào túi xách... Túi xách... thôi, tôi không nói gì nữa. Hội hoa tươi có quy tắc riêng mà, ừm. ...Nhưng mà túi xách...
"Nà, Mily. ‘Túi xách’ là túi đeo vai 'dành cho vật dụng nhỏ', đúng không?"
"Ưm. Vật dụng nhỏ."
Cô bé khoe cái kéo cắt cành cao.
Vãi... Hội hoa tươi có cái kéo còn to hơn thế nữa sao... Đó là vũ khí rồi còn gì.
"Anh Bọ rùa cần nhiều táo không?"
"Hửm?"
Mily vừa nhặt táo vừa ngước nhìn tôi, hai tay cầm quả táo to.
Để xem nào...
"Ta sẽ lấy nhiều đấy. Vì Mily đã cố gắng hái cho ta mà."
"Ưm!"
Cô bé nở nụ cười như thiên thần và đưa quả táo to cho tôi.
Khi nhận lấy, tôi nhận ra rằng không phải táo to mà là tay Mily nhỏ. Dù quả táo cũng khá to thật.
Tôi đưa quả táo lên gần mũi, hít một hơi, mùi hương tươi mát tràn ngập phổi. Chà, có vẻ ngon... Tốt.
Tôi lau quả táo bằng áo và cắn một miếng lớn.
"Ngon quá!?"
Ngọt! Cực kỳ ngọt!
Rất nhiều nước!
Tôi tưởng là loại táo chua hơn cơ...
"Mọng nước và ngọt quá. Ta tưởng nó sẽ khô và gây khát, nhưng lại mọng nước và làm ẩm miệng... Đây có thật là táo không?"
"Ehehe. Táo trong khu rừng này được chúng em chăm sóc rất cẩn thận. Niềm tự hào của Hội hoa tươi đấy."
Mily nói với vẻ hơi phấn khích, như đứa trẻ được khen ngợi. Cô bé thực sự tự hào.
"À... nhưng... tốt hơn là nên rửa trước khi ăn. Vì nó ở ngoài trời suốt, dính mưa và..."
"À, ta đã lau rồi."
"Au... chỉ lau thôi thì..."
"Thế này là đủ rồi. Ở quê ta, ăn kiểu này là bình thường."
"Vậy... à?"
Nói thì nói vậy, tôi nghĩ ở Nhật Bản, khi ăn táo nguyên quả, người ta thường lau để loại bỏ lớp sáp bên ngoài.
Táo này bóng loáng mà không cần sáp.
Trong khi tôi đang nhìn quả táo, Milly cũng đang nhìn táo trong tay tôi. ...Miệng cô bé hơi hé mở. ...Ôi, muốn chọc ngón tay vào quá... không, không được.
"Muốn ăn không?"
"Ơ... nhưng... như thế... có bất lịch sự... quá không?"
"Khi ăn ngoài trời, hoang dã một chút cũng không sao đâu."
"Vậy... sao?"
"Đúng vậy."
Khi tôi khẳng định, Mily rạng rỡ cả mặt và khẽ đưa tay ra.
Tôi tự hỏi liệu quả táo đã cắn dở có ổn không, nhưng Mily chắc không thể ăn hết cả quả ngoài trời được... nên chia sẻ vậy. Mily cũng không có vẻ khó chịu.
Khi tôi đưa quả táo, Mily cầm bằng cả hai tay, nhìn chăm chú... rồi rụt rè lau vỏ táo bằng áo.
Sau đó, với vẻ e dè, cô bé dùng cái miệng xinh xắn cắn một miếng nhỏ.
Khi vị ngọt lan tỏa trong miệng, nụ cười cũng dần nở rộ trên khuôn mặt cô bé.
"...Ngọt quá~"
Mily mỉm cười hạnh phúc.
Cô bé ngước nhìn tôi với vẻ mặt hơi ngượng ngùng, nở một nụ cười hơi khác với thường ngày.
"...Không hiểu sao... em cảm giác như đang làm điều gì xấu vậy... hơi hồi hộp."
Có lẽ cô bé nghĩ cắn táo nguyên quả như vậy là bất lịch sự.
Ừm, ở Nhật Bản cũng không coi đó là hành động hay ho. Nhưng tôi không nghĩ là nó tệ.
Mily dường như đang cảm thấy phấn khích trước hành động mà mình chưa từng làm.
...Không hiểu sao tôi muốn nhuộm cô bé bằng màu sắc của mình.
"Thế, giờ chúng ta làm gì đây?"
"À... ừm..."
Mily cầm quả táo đã có hai dấu răng, khẽ đung đưa vai với vẻ lúng túng.
Có vẻ như cô bé đang cố nói điều gì đó khó nói.
Đôi mắt to tròn nhìn lên tôi một cách dò hỏi.
"Mily... nghĩ là... khi hẹn hò... thì muốn ăn bánh ngọt..."
À, cô bé đang năn nỉ.
Được thôi!
Cứ đi với chú, chú sẽ cho cháu ăn đồ ngon, hehe!
Đùa thôi, đùa thôi.
Rủ Mily đi ăn bánh với cảm xúc lành mạnh hơn nào.
"Vậy, chúng ta đến tiệm bánh ngon nhất quận nhé?"
"Ưm! Em muốn đến Ánh Dương Quán!"
Tôi nắm tay Mily đang phấn chấn, rời khỏi khu rừng.
Tất cả số táo kia đều được đựng trong chiếc túi Mily đeo trên vai.
...Hẳn là rất nặng... nhưng Mily vẫn cười tươi mà không có dấu hiệu gì.
...Người thú bất công thật đấy. ...Dù Mily là người côn trùng.
Thế là, sau khi có được một lượng lớn táo và mật ong, tôi đã thử nghiệm nhiều lần cùng với Ginette, Regina và nhiều người khác... cuối cùng đã làm ra món cà ri ngon.
Xin bỏ qua quy trình làm.
...Vì nó thực sự là một cảnh tượng địa ngục.
"Cay quá!?" "Lần này lại ngọt quá!?" "Dở quá!?" "Hôi quá!?" đại loại thế... ha ha, vất vả thật...


4 Bình luận