Web Novel - Phần 1 (Chương 1 → 150)
Chương 132: Thay đổi tinh tế
3 Bình luận - Độ dài: 5,521 từ - Cập nhật:
"L... làm gì vậy hả... cậu kia..."
Regina nằm trên sàn, khẽ co giật từng đợt.
Đây là hình phạt cho việc liên tục nhét những điều không cần thiết vào đầu Mily. Chỉ là chút trừng phạt nhẹ thôi, không đáng chú ý đâu.
"Nh-nhưng mà... có vẻ như tui hơi nghiện rồi..."
Trong lúc co giật, Regina ửng đỏ đôi má.
Dừng lại đi, Regina! Con đường đó gập ghềnh lắm đấy!?
Hiện tôi đang ở tiệm của Regina.
Tôi đến để lấy thêm gia vị vì đã sử dụng hết cho việc thử nghiệm.
Hàng chính thức sẽ đến vào tuần tới, nhưng ở đây vẫn còn chút gia vị dự trữ, chắc sẽ đủ dùng.
"Vậy, tôi lấy gia vị đây."
"Rồi rồi. Tui sẽ đi ăn cà ri. Đó là một thành công lớn sau một thời gian dài đối với tiệm của tui."
Có vẻ dược sư biến thái đến từ đất nước gia vị rất thích cà ri. Hình như cô ta đã bắt đầu nghiên cứu nhiệt tình về các công thức phù hợp cho từng loại nguyên liệu. Chắc sẽ làm được cả cà ri hải sản.
"Nhưng, nhiêu đây gia vị mà giá như thế có thực sự ổn không vậy?"
So với giá của gia vị mà trước đây tôi đã trộm từ Norbert... à không... tình cờ lọt vào tay tôi, giá mua từ Regina thực sự rất rẻ.
"Ừ, không sao cả. Đây là nguồn hàng riêng của tui."
"Không, dù sao thì chi phí gốc..."
"Cậu đang nói gì vậy? Bộ cậu là chuyên gia kinh tế à?"
Không, tôi không phải chuyên gia kinh tế...
Regina cười khúc khích, vẫn nằm trên sàn nhìn tôi.
"Đường cát của giới quý tộc ở thành phố này đắt hơn gấp nhiều lần phải không? Đây cũng tương tự như vậy. Bởi vì được vận chuyển trong điều kiện sinh mạng bị đe dọa, nên chỉ có những hàng hóa mang lại lợi nhuận cao mới được đưa đến các thành phố khác."
Những gì Regina nói rất hợp lý.
Trong thế giới này, có một thứ gọi là "thương hiệu quý tộc".
Ở thành phố All Bloom này, đường cát được làm từ mía được gọi là "đường cát quý tộc", rất đắt đỏ. Là thứ mà tầng lớp bình dân không thể với tới, là sản phẩm siêu sang.
Ngược lại, đường cát làm từ củ cải đường lại có giá phù hợp với người dân Quận 42, có thể mua dễ dàng.
Hiện tại, bánh ngọt ở Quận 42 trở nên phổ biến và ai cũng có thể ăn là nhờ giá cả phải chăng này.
Cùng là "đường cát", nhưng khi liên quan đến giới quý tộc, giá cả có thể tăng từ chục đến trăm lần.
Nếu phải đi qua những vùng đầy ma thú, du hành qua vùng đất rộng lớn, mạo hiểm buôn bán, chắc chắn tôi sẽ chọn những hàng hóa có giá trị cao.
Với việc buôn bán mạo hiểm như vậy, không thể bán với lợi nhuận thấp được. Hàng hóa phải nhỏ gọn và có giá trị cao.
Nghĩa là, gia vị mà Norbert đã mang đến thuộc loại này.
Norbert là một thương nhân phục vụ quý tộc, có hợp đồng giữa Lãnh chúa Quận 30 và các quý tộc Vaocleair. Điều đó cho thấy những thứ ông ta buôn bán đều là "sản phẩm xứng tầm quý tộc".
Hơn nữa, giới quý tộc là những sinh vật trọng danh dự. Họ muốn sở hữu những thứ đắt đỏ theo cách khó hiểu.
Đó là loại gia vị được các quý tộc nước ngoài công nhận, được một thương nhân phục vụ quý tộc mạo hiểm vận chuyển.
Nên việc loại gia vị đó có giá 500.000 Rb cũng dễ hiểu.
"Vậy nghĩa là những gia vị cô tự nhập riêng giống như đường cát ở Quận 42?"
"Đúng vậy. Chi phí vận chuyển khiến giá cả cao hơn mua trực tiếp ở Vaocleair một chút... nhưng những thứ như thế này, ý nghĩa nằm ở chỗ 'sử dụng'. Không giống như những vật thủ công có giá đắt để khoe khoang."
Ừ, sử dụng gia vị 500.000 Rb thì tiếc lắm.
"Chi phí vận chuyển thấp vì tui vận chuyển chung với hàng hóa khác, có thể lấy với giá chiết khấu. Vậy nên cậu đừng lo về giá cả, cứ lấy đi. Rồi bán cà ri với giá hợp lý. Tui cũng thích điều đó."
"Hiểu rồi. Cảm ơn."
"Sao lại cảm ơn chớ? Thấy gớm quá."
Regina cười khúc khích, vẫy tay loăng quăng.
...Cơ mà, đứng dậy đi chứ. Cô định nằm trên sàn đến bao giờ hả?
"À mà..."
Sẵn tiện, tôi muốn hỏi một điều mình đang tò mò.
"Hồi mưa lớn, cô đã nói gia vị biến mất khỏi chợ... chuyện đó là thế nào?"
"À, là chuyện về gia vị của quý tộc. Sau này tui nghe kể là một thương nhân nào đó đã gây rắc rối. Vì vậy mà các quý tộc địa phương và Hội lái buôn đã hạn chế lưu thông gia vị để tránh xung đột với các quý tộc Vaocleair. Do đó, tui thậm chí không thể có được loại dùng cho thuốc."
"Cô không thể nhập qua đường riêng của mình sao?"
"Ngốc à... Những thứ có thể kiếm tiền, liệu quý tộc có để yên không? Việc xuất và nhập đều bị kiểm soát rất nghiêm ngặt."
"...Bọn chó già hám tiền mất dạy."
Nghe thêm thì hóa ra những gia vị Regina tự nhập được coi như "hạt giống" hay "rau thơm", do đó mức thuế nhập khẩu thấp hơn rất nhiều so với gia vị.
Nếu để lẫn những gia vị của quý tộc vào, có khả năng sẽ làm tăng thuế của các loại gia vị khác.
Do đó, cô ta mua những thứ nổi bật như gia vị của quý tộc từ Hội lái buôn.
Một dược sư bí ẩn dù có mua những cỏ cây bí ẩn thì cũng sẽ không bị nghi ngờ, nếu tỏ ra quan tâm đến gia vị thì cũng chỉ bị coi là kẻ điên khùng mà thôi.
Có lẽ nhờ mang bầu không khí bí ẩn dày đặc mà nhỏ này đã sống yên ổn cho đến nay.
"Thực ra, gia vị của quý tộc chỉ đắt chứ chẳng có giá trị gì. Nhưng để làm loại thuốc hôm đó thì nguyên liệu ấy lại không thể thiếu... Vì không biết khi nào chuyện như hôm đó lại xảy ra nên tui muốn tích trữ những loại gia vị của quý tộc ngay cả khi phải trả giá cao."
"Vậy là cô vẫn luôn chăm chỉ điều tra thị trường?"
"Nhìn nhận lại tui rùi à? Cứ khen thoải mái đi~"
"Nếu cô không nói, tôi đã khen cô rồi."
Khi bị nhẹ nhàng từ chối, Regina cười khúc khích như thể đó chính là phần thưởng.
Đừng có hí hửng như thế. Cô không phải là diễn viên hài đâu.
"Thôi, tôi về đây."
"Ừm, đi đường cẩn thận nhá~!"
Vừa định rời khỏi tiệm, tôi bỗng dừng lại.
...Nhỏ này là người chu đáo, hay chỉ là tình cờ nhỉ?
"Còn chuyện gì răng?"
"À, không... nà, cô..."
"Hửm~?"
Tôi đang định hỏi thì lại thôi.
"Thôi, không có gì."
"Lạ ghơ. Thôi cậu mau về đi, chủ quán đang nhấp nhổm ngực chờ đấy."
"Thật á!? Nhấp nhổm!? Tôi về liền!"
"Haha... Cậu đúng là ngốc thật đấy."
Regina tỏ vẻ kinh ngạc dù chính mình bày trò.
Tôi chỉ hùa theo cô thôi mà.
"Vậy... nhé."
"Vâng vâng. Thế... nhé."
...Bị bắt chước mất rồi.
Quỷ thật, vậy là cô ta đã nhìn thấu sự do dự trong giây lát của tôi.
Gần đây, tôi có một từ ngữ khó nói.
Nói ra... hay nghe, cũng đều khiến tôi e ngại.
Thôi, dù sao tôi cũng là người ngoài mà.
--------------------
Trên đường trở về Ánh Dương Quán, tôi gặp Estella.
Cơ mà này!
"Estella!"
"Chào, Yashiro. Đi lâu dữ."
"Cô đang làm gì ở đây vậy? Tôi đã nhờ cô ở lại Ánh Dương Quán mà!"
Tôi đã nhờ Estella trông quán trước khi đi đến tiệm của Regina.
Ờ thì, Ginette đang ở đó nên không cần trông coi... nhưng vì chỉ có Ginette nên tôi muốn nhờ Estella ở bên cạnh cô ta...
"Vì vừa rồi Natalia đã giao việc cho tôi."
"Natalia á? Ở Ánh Dương Quán?"
"Không, ở chỗ Usse. Cuối cùng thì Hội săn bắt cũng quyết định ra quân tiêu diệt Swarm. Thế thì cũng bớt được một nỗi lo."
Ừ, tin vui đấy.
Nhưng tôi không quan tâm đến chuyện đó!
Dù sao thì cho đến khi cuộc thi ăn nhiều uống kết thúc, nhóm Umaro sẽ không thể di chuyển, và việc tái khởi công xây dựng cổng thành sẽ diễn ra sau cuộc thi. Nhưng, nếu cuộc tiêu diệt bầy ma thú kết thúc trước đó thì tốt thôi.
Quan trọng hơn!
"Vậy nghĩa là hiện giờ ở Ánh Dương Quán chỉ có một mình Ginette à!?"
"Ừ-ừm... nhưng chắc không sao đâu. Quán không mở cửa nên không có khách mà."
"Thế cho nên tôi mới nhờ cô đó!"
Gần đây, Ginette rất sợ ở một mình. Trông cô ta có vẻ rất lo lắng.
Vì vậy, tôi muốn luôn có ai đó bên cạnh để Ginette cảm thấy yên tâm.
"Thôi, tôi phải về gấp."
"Yashiro."
Tôi vừa định chạy thì Estella đã gọi lại.
"Cậu vội vàng cái gì vậy? Ginette-chan không sao đâu. Cậu ấy từng một mình điều hành quán trước khi cậu đến mà."
Tình hình bây giờ khác trước mà!
"Gần đây, Ginette có vẻ hơi khác thường. Cô không nhận ra sao?"
"Ginette-chan á?? ...Ở điểm nào?"
Trời ơi...
Ngay cả Estella, người rất tinh ý, cũng không nhận ra sự thay đổi ở Ginette sao...?
"Người khác thường là cậu đấy chứ?"
"Tôi?"
Cô nói gì vậy? Tôi hoàn toàn bình thường.
Tôi là người bình thường nhất... hay nói đúng hơn là người duy nhất bình thường ở Quận 42.
"Gần đây, cậu chăm sóc Ginette quá mức. Như thể đang chăm sóc một đứa trẻ nhỏ vậy."
"Đó là vì Ginette gần đây..."
"Hơn nữa!"
Estella áp sát đến gần tôi. Đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào mắt tôi từ khoảng cách gần như sẽ hôn nếu tôi cúi xuống.
"Gần đây cậu hay nhìn đâu đó xa xăm, trông như tâm trí không ở đây."
"Chuyện đó..."
Tôi định nói không có, nhưng ánh mắt Estella hơi rung động, mang sắc thái buồn bã, khiến tôi không thể nói ra.
"Nếu cậu có nỗi khổ tâm, cứ tâm sự với tôi. Đừng ngại. Chúng ta là bạn mà."
Cô ta nhẹ nhàng đấm một cú vào ngực tôi.
...Sao cú đấm này lại có vẻ nặng nề đến thế.
Khổ tâm?
Tôi sao?
"Thôi, tôi về làm việc đây, nhưng tối nay tôi sẽ ăn ở Ánh Dương Quán."
"Nhớ trả tiền đấy."
"Biết rồi. Gặp lại sau, Yashiro. Đừng cố gắng một mình giải quyết hết mọi chuyện nhé. Cuộc thi sắp diễn ra rồi."
"Thay vì tôi, cô nên nói điều đó với Bertina và Magda ấy. Nếu họ ở trạng thái tốt nhất thì sẽ chiến thắng."
Tôi vừa nói thế thì biểu cảm của Estella lại u ám.
"Nếu không có cậu thì đã không có bắt đầu."
Câu nói ấy chứa đựng sắc thái buồn bã nào đó.
"Vậy nhé, gặp lại sau."
"...Thực đơn là cà ri được không?"
"Ừ. Món đó dễ gây nghiện thật đấy."
"Chứ sao."
"Thôi, hẹn gặp lại!"
"Cố gắng làm việc đi."
"..."
"Hửm?"
"Không, không có gì."
Estella vẫy tay, chạy vèo đi mất.
Kiểu chạy của cô ta như vị anh hùng nào đó. Chắc hẳn sẽ được các cô gái yêu thích, ghen tị thật.
"Ấy quên, phải nhanh về thôi."
Sức nhớ ra Ginette đang ở một mình, tôi lật đật chạy về Ánh Dương Quán.
Estella bảo tôi lo lắng quá, nhưng bầu không khí buồn bã hiển nhiên như thế mà cô ta thực sự không nhận ra ư?
Lại còn nói tôi kỳ lạ... nhỏ Estella này không phải đang mệt mỏi đấy chứ?
Tôi suy nghĩ như vậy trong lúc chạy.
Khi đã tới Ánh Dương Quán, tôi dừng lại trước cửa để điều chỉnh nhịp thở, cố gắng bình thường như mọi khi.
Mở cửa ra, tôi thấy Ginette đang lau sàn đầy nước.
"A, Yashiro-san!"
Vừa thấy tôi, cô ta đặt cái chổi xuống, chạy về phía tôi...
"Unyaaaaa!?"
...và trượt ngã.
"Cô không sao chứ?"
"Ui daa... Ưư... Xấu hổ quá."
Ginette ngồi bệt, rỉ lệ ở khóe mắt.
Âm thanh ngã to như vậy, chắc hẳn rất đau.
"Để tôi xoa cho nhé?"
"Kh-không cần đâu ạ! Dù gì... cũng là mông mà..."
"Vậy để tôi xoa ngực cho."
"Chỗ đó thì càng không cần ạ!"
"Nhưng vừa rồi nó nẩy một cái mạnh lắm."
"Thôi, anh hãy sám hối đi!"
Cô ta ôm ngực, phồng má.
Nhưng vẫn còn đau ở mông nên lại xoa.
Tay quơ tùm lum, có vẻ bận rộn.
"Cô đang dọn dẹp à?"
"Vâng. Tôi định làm thật kỹ trong khoảng thời gian rảnh."
"Vậy để tôi giúp."
"Không, đừng! Anh mới về, chắc hẳn đã mệt rồi."
"Ừ, mỗi lần gặp Regina là tinh thần kiệt quệ..."
"Ý tôi không phải thế ạ... R-Regina-san là người vui tươi mà. Đúng không?"
Cô ta cố gắng bênh vực, nhưng vẫn không giấu được nụ cười khổ.
"Nào, cô có đứng dậy được không?"
"A... Xin lỗi."
Cô ta nắm lấy tay tôi bằng cả hai tay.
Đôi chân hơi run, có vẻ khó khăn khi đứng lên.
Hẳn là rất đau...
"Thôi, để tôi xoa cho nhé?"
"Anh có lòng là được rồi..."
"Không cần ngại, tôi peropero (tiếng liếm) bao lâu cũng được mà."
"Đó đâu phải là âm thanh của việc xoa!?"
Không, tôi đang bảo liếm là khỏi mà.
"A..."
Ginette thốt lên một tiếng ngắn, ôm lấy mông và đỏ bừng mặt.
À... ra vậy.
"Rỉ rồi à...?"
"Kh-không phải! Ơm... mông tôi... bị ướt... Vết ướt trên váy..."
"Hả, ở đâu?"
"Đừng nhìn mà!"
Khi tôi định nhìn, Ginette vặn người, đưa mông sang phía khác.
Ái chà... động tác này là muốn đấu với tôi à? Tôi - người từng được gọi là "quỷ vương Kabaddi" năm lớp 4!
"Kabaddi kabaddi kabaddi kabaddi"
"Câu thần chú gì vậy ạ!?"
Hạ thấp người xuống, bước ngắn sang hai bên trong khi quan sát kẽ hở của đối phương... Nếu cô ta để lộ một chút sơ hở, tôi sẽ lập tức lẻn ra sau lưng!
"Kabaddi kabaddi kabaddi kabaddi"
"Yashiro-san đáng sợ quá đi!"
Đây rồi, chính là lúc này!
Dồn trọng lượng cơ thể lên chân trái, rồi nhảy bật sang bên phải. Động tác giả làm này khiến Ginette hoàn toàn bị bất ngờ và không đề phòng... Bang! Lang cang! Những âm thanh kim loại vang vọng trong quán.
"Ano... Yashiro-san... anh không sao chứ?"
"À... hơi ấm."
Nơi tôi nhảy tới có một cái xô đầy nước, và tôi đã lật nó úp xuống một cách hoàn hảo. Y như trong phim hoạt hình, tôi trượt ngã và ướt sũng từ đầu đến chân.
"Đừng chơi đùa trong khi đang dọn dẹp chứ."
"Vâng... thưa cô."
Tâm trạng tôi như một học sinh tiểu học vừa bị cô giáo mắng.
Tôi đang làm gì vậy?
Dù gì cũng là người lớn rồi, phải bình tĩnh hơn một chút mới được...
"Chào, chú em, Chủ quán, hai người vẫn khỏe chứ~? Ơ, sao sàn ướt nhẹp v... ối!?"
Percy đột nhiên xông vào quán, trượt ngã trên sàn ướt rồi lăn ngược ra ngoài cửa.
...Có một người đàn ông trưởng thành còn thiếu bình tĩnh hơn cả tôi. Tôi vẫn ổn phải không?
"Cái gì thế!? Đây là loại bẫy gì vậy!?"
Percy lại lao vào quán, nước mắt đọng nơi khóe mắt.
"Lại bỏ mặc nhà máy đường và theo dõi Nephele à?"
"*Giật mình*! ... Đ-đâu có... *Huýt sáo*..."
"Ginette. Dùng Tinh linh Thẩm phán lên hắn đi."
"Không được đâu. Chắc chắn anh ta sẽ biến thành ếch mất."
Percy vẫn đang huýt sáo dở hơi. Một lời biện hộ kém cỏi đến nỗi ngay cả Ginette cũng nhận ra đó là lời nói dối.
"Mà này, chú em. Tôi có hai bao đường ở đây..."
"Tôi không rảnh để nghe chuyện của anh đâu."
"Tôi chưa kịp nói gì mà!"
Không cần nói cũng biết! Cứ mang đường tới là y như rằng...
Thỉnh thoảng mang theo thứ gì đó mới mẻ hơn đi chứ!
"Như anh thấy đấy, chúng tôi sắp lau dọn."
"À, là lau dọn à? Tôi còn tưởng các người đang nghịch nước kia."
"Anh nghĩ chúng tôi là người ngây thơ đến mức nào vậy?"
Ginette cười khúc khích nhìn cuộc trò chuyện giữa tôi và Percy.
Đúng như Estella nói, Ginette vẫn như thường ngày.
Khi tôi trở về, cô ta vẫn đang dọn dẹp bình thường.
Chắc là do tôi lo lắng thái quá thật.
"Vậy, tôi cũng sẽ giúp dọn dẹp! Như vậy sẽ nhanh hơn, xong tôi cũng có thể nhờ chú em tư vấn mình được chứ? Ừ, quyết định vậy đi!”
"Anh... Thôi được rồi. Cứ giúp đi. Sau này tôi sẽ mời anh ăn ngon coi như tiền công."
"Thật hả!? Món gì? Trứng chiên!? Hay trứng luộc!?"
"Trong đầu anh toàn là Nephele à!?"
Thiệt tình, hắn ta luôn vui vẻ như thế.
Có người mình thích, công việc thuận lợi, lại còn có đứa em gái quá bao dung để chấp nhận cả việc theo dõi... Moly nè, em có thể quản chế thằng anh của em chặt hơn một chút được không?
Mà, việc tư vấn cho Percy phần lớn chỉ là những chuyện vớ vẩn như "Tôi muốn cùng Nephele xem cuộc thi ăn, làm sao để tạo ra không gian kiểu chúng tôi tình cờ ngồi cạnh nhau?".
Nếu thế thì tôi chỉ cần bảo hắn đến gần trại của chúng tôi là xong.
Dù sao Nepheli cũng đã được xác nhận là thành viên cổ động của chúng tôi.
Hiện tại, cô ta đang may quần áo tại tiệm của bà Ucriness.
"Vậy, tôi ra ngoài một chút, anh cứ thong thả lau đi nhé."
"Được thôi! Tôi bị Moly sai lau sàn nhiều lần rồi nên rất giỏi đấy!"
"...Anh không còn tự trọng sao..."
Sau khi tuyên bố "Tôi bị em gái sai bảo", Percy vui vẻ bắt đầu lau sàn.
Trong lúc đó, tôi quay lại phòng để thay quần áo ướt...
"Ơm...!"
Ginette gọi tôi lại ngay khi tôi định về phòng.
Đồng thời, cô ta đưa tay nắm lấy vạt áo tôi.
"...A-anh đi đâu vậy?"
"Hở? ...À, tôi đi thay quần áo."
"À... Vâng. Nếu không mau chóng thay quần áo thì sẽ dễ bị cảm nhỉ."
"Ừ. Đúng vậy."
"Vậy, anh để quần áo ướt vào giỏ giặt nhé. Ngày mai tôi sẽ giặt."
Cô ta buông tôi ra, đan hai tay trước ngực và cúi đầu.
...Vậy là tôi không bị ảo giác.
Ánh mắt Ginette vừa rồi hoàn toàn nghiêm túc.
Trong khoảnh khắc đó, Ginette rõ ràng đang sợ ở một mình.
...À, bỏ qua việc Percy đang lau sàn một cách hào hứng bị lãng quên đi.
Nhưng...
"Tôi sẽ quay lại ngay mà."
"Vâng. Tôi sẽ chờ."
Ginette... quả nhiên có gì đó khác thường gần đây.
----------------
Về tới phòng mình, tôi cởi bỏ quần áo ướt và lau khô người.
Trong suốt thời gian đó, tôi vẫn nghĩ về Ginette...
Cô ta đang có chuyện gì đó không ổn chăng?
Người ta nói rằng trẻ con khi bị ốm sẽ trở nên gần gũi với cha mẹ theo bản năng...
Ginette thì không giống kiểu sẽ tự nói ra nếu cô ta không được khỏe.
Có lẽ nên nhờ Regina khám cho cô ta một lần.
Nói tóm lại, chắc chắn Ginette đang cảm thấy gì đó, và đang giấu giếm gì đó.
Estella không nhận ra điều này cũng không có gì lạ. Dù sao thì gần đây cô ta cũng bận rộn và ít có thời gian đến Ánh Dương Quán.
Magda có thể sẽ nhận ra điều gì đó.
Loretta thì... ừm, chắc không được.
Thay đồ xong, tôi quay trở lại tầng trệt.
"...Nhanh dữ."
Khi tôi quay lại thì sàn nhà đã được lau dọn sạch sẽ.
"Hay là tôi đã mất nhiều thời gian đến vậy?"
"Không, Percy-san đã thể hiện kỹ năng lau sàn đáng kinh ngạc đấy ạ!"
"Tôi muốn chứng minh với chú em kỹ năng lau sàn lừng danh của tôi ấy mà!"
"Vậy để tôi lại dội nước một lần nữa."
"Tôi không muốn làm việc vô ích đâu!"
Vì sàn nhà đã sạch sẽ, tôi đành phải tư vấn vô bổ cho Percy.
Tôi đưa cho Ginette những gia vị mà Regina đã đưa và nhờ cô ta nấu cà ri.
Estella cũng sẽ đến sau, nên có thể nấu nhiều một chút.
"Về chuyện tư vấn cho tôi... à, chú em có khoảng ba túi đường không? Để tôi lấy"
"...Thôi được rồi, nói đi."
Đừng mang đường tới nữa! Tôi sẽ bán chúng cho Assunto đấy!
"Thực ra..."
Percy bắt đầu với vẻ mặt nghiêm trọng.
"Tôi muốn cùng Nephele xem cuộc thi ăn, làm sao để tạo ra một không gian kiểu chúng tôi vô tình ngồi cạnh nhau?"
Tên này... thự~c sự là một thằng ngốc nhỉ.
"Đến trại của chúng tôi đi. Nephele sẽ không ngồi ở khán đài, mà sẽ cổ vũ cùng chúng tôi"
"Thật hả!? Tôi có thể đến đó được sao!?"
"Nếu Quận 40 đồng ý thì được."
"Chắc chắn rồi! Nhất định sẽ được! Tôi sẽ dùng áp lực ngoại giao bằng đường để Lãnh chúa phải chấp nhận!"
...Chậc, hắn đúng là đang coi thường thế giới này.
Nếu bị đuổi khỏi Quận 40, hãy đến Quận 42 nhé. Tôi sẽ truyền đạt toàn bộ kinh nghiệm để giúp ích cho sự phát triển của Quận 42.
Sau đó, tôi cho Percy ăn cà ri, chứng kiến màn nhảy nhót kỳ lạ của hắn do sự hứng khởi khi được ăn ngon, rồi sau một hồi ồn ào, hắn chuẩn bị về.
"Tôi sẽ đến gặp Lãnh chúa để thương lượng đây! Trong ngày thi đấu, tôi là người của Quận 42, mong chú em chiếu cố!"
"Ginette, có muối không?"
"Anh đừng rải đấy nhé."
Hừ! Cô ta đã từ chối bằng một nụ cười.
"Vậy, tôi về đây!"
Percy rời khỏi Ánh Dương Quán với tâm trạng vui vẻ.
Hắn đi xa đến thế chỉ để nói những chuyện vô nghĩa nhỉ...
"Chào Chủ quán, chào chú em. Hẹn gặp lại!"
"Vâng. Rất mong được chào đón lại."
"Nhắn với Moly rằng ‘Em thật đáng thương khi có anh trai như thế’ dùm tôi."
"Tôi không nhắn đâu! Thôi, tôi đi đây!"
"Đừng ghé chỗ Nephele, cứ về thẳng nhà nhé~"
Tôi vẫy tay tiễn, nhưng Percy lại không chịu rời khỏi cửa.
Gì vậy hả? Mau về đi.
"Chú em nè..."
“Gì hả?”
“Hẹn-gặp-lại! (mata na)”
"Đừng cứ nói 'háng' (mata), 'háng' nữa, đồ dâm dục."
"Không phải 'mata' đó! Tôi nói là hẹn gặp lại nhau!"
"...Thôi đi, nhìn mặt nhau nói về thứ đó... tởm lắm..."
"Đã bảo là tôi nói 'hẹn gặp lại' mà!"
"Không cần phải lặp lại nhiều lần như vậy đâu."
"Tại chú em chứ ai!"
Percy là người thuần khiết theo nghĩa nào đó... chính vì vậy mà hắn không bao giờ đọc được không khí.
"Chú em từ nãy giờ vẫn chưa trả lời 'Hẹn gặp lại' của tôi một lần nào cả!"
Tôi không hề ngoảnh đi.
Nếu tôi né ánh mắt, có nghĩa là tôi đang thừa nhận những gì Percy nghĩ là đúng.
"Chú em, sẽ không gặp tôi nữa à?"
"Tôi đâu có nói thế. Sẽ có đại hội, và bất kể bao nhiêu năm sau, Ánh Dương Quán vẫn sẽ ở đây. Thế là đủ rồi. Nói ra lời hứa hiển nhiên như thế thật vô nghĩa."
Gần đây, tôi không thể nói "Hẹn gặp lại" được nữa. Và cũng không thể trả lời.
...Bởi vì, tôi là người ngoài mà.
Tôi không biết khi nào mình sẽ biến mất.
Làm sao tôi có thể hứa "Hẹn gặp lại" được? Trong thành phố này, tôi không thể nói dối...
"Thôi, mau về mà giúp Moly đi! Thằng anh trai phóng đãng!"
"Gì chứ! Chú em sẽ không gặp tôi nữa à!? Tôi sẽ không rời đi cho đến khi chú em nói là sẽ gặp! Nói đi, nói đi, nói đi! Hãy nói với tôi bằng chính miệng chú em rằng chú em muốn gặp lại Percy-kun!"
"Aa, phiền phức quá! Dù có nói hay không thì kết quả vẫn như vậy mà!"
"Nếu chú em không nói ra, tôi sẽ lo lắng!"
"Bộ anh là con gái à!?"
Percy đang ăn vạ trước cửa quán.
...Nếu để Ginette chứng kiến cuộc nói chuyện này, cô ta sẽ chỉ lo lắng thêm...
"Sẽ gặp!"
Một giọng nói dứt khoát, đầy tự tin.
"Yashiro-san chắc chắn sẽ gặp lại Percy-san. Tôi bảo đảm điều đó."
Ginette khẳng định với nụ cười tươi tắn, không chút e ngại.
"Vì vậy, xin anh hãy yên tâm. Phải không, Yashiro-san?"
Nụ cười dịu dàng hướng về phía tôi.
...Đây có phải là một dạng đe dọa không?
Nếu tôi biến mất ngay đêm nay... Ginette sẽ hóa thành ếch.
Cơ mà, tôi cũng không nghĩ Percy sẽ làm điều đó...
"Hơn nữa, sắp có cuộc thi mà."
Trông Ginette có vẻ tự tin.
"Yashiro-san chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cuộc chiến của Quận 42. Bởi vì..."
Và rồi cô nói với vẻ mặt tự hào:
"Bởi Ooba Yashiro là người yêu Quận 42 và chúng tôi nhiều hơn bất kỳ ai khác."
Ginette nè...
Chơi thế này... xấu quá đấy.
"...Chuyện yêu hay không thì... cứ để đó..."
Không còn cách nào khác.
Chỉ lần này thôi.
Là trường hợp đặc biệt đấy nhé.
Tôi không muốn Ginette biến thành ếch.
Bởi vì tôi vừa nói "Dù có bao nhiêu năm, Ánh Dương Quán vẫn sẽ ở đây". Nếu Ginette biến thành ếch thì quán sẽ không còn, lúc đó tôi sẽ trở thành kẻ nói dối... như thế không được. Tôi không muốn biến thành ếch đâu.
Vì thực sự không còn cách nào khác... lần này tôi sẽ chiều cô.
"Tôi sẽ tham gia cuộc thi và đưa Quận 42 đến chiến thắng! Đó là điều chắc chắn! Percy, nếu muốn gặp tôi đến vậy thì lúc đó hãy đến gặp tôi!"
Tôi nói thẳng với Percy, người đang trông chờ.
"...Tôi sẽ chờ"
"He... hehe! Cuối cùng chú em cũng nói rồi! Đừng quên lời này đấy! Nếu chú em tự nhiên biến mất, tôi sẽ tìm chú em tính sổ!"
Sau khi tôi biến mất, hắn định tìm tôi ở đâu cơ chứ?
Quả nhiên tên này là một thằng ngốc.
Hài lòng vì đã được cam kết, Percy ra về với vẻ mặt ngốc nghếch.
"Thiệt tình... thằng này đúng là không biết đọc không khí gì cả"
"Không phải đâu."
Ginette thì thầm sau lưng Percy:
"Tôi nghĩ anh ta là người rất tinh ý đấy."
"...Mỗi người một cảm nhận khác nhau nhỉ."
"Vâng."
Hai đứa chúng tôi đứng cạnh nhau trước cửa, ngây ngất nhìn bầu trời phía Đông.
Cho đến khi Magda và Loretta cùng Estella đến Ánh Dương Quán, hai đứa đã cùng trải qua một khoảng thời gian yên tĩnh.
Thật yên bình làm sao...
=============
Phụ truyện: Natalia vs. Norma, trận chiến ăn nhiều
Natalia: "Ăn nhiều ấy ạ?"
Yashiro: "Ừ. Tại tôi cảm giác như Natalia có thể làm được bất cứ việc gì vậy."
Natalia: "Cậu đang tưởng tượng chuyện dâm dục nào vậy?"
Yashiro: "Câu đó phải hỏi cô mới đúng đấy. Cô nghĩ tôi đang tưởng tượng chuyện dâm dục nào vậy?"
Natalia: "Thì, háng của tôi..."
Yashiro: "Không cần giải thích đâu!"
Estella: "...Yashiro."
Yashiro: "Tôi á!? Tôi có tội á!?"
Magda: "...Háng, sao cơ?"
Estella: "Đừng nghe tiếp, Magda!"
Natalia: "Có hai ghế ở đây. Tôi sẽ thi đấu với Magda-san phải không?"
Yashiro: "Không, lấy Magda làm đối thủ thì tội cô lắm. Tôi đã mời một người có thể tạo ra trận đấu hay. Ê, Loretta!"
Loretta: "Vâng! Mới đối thủ bước vào!"
—Cửa Ánh Dương Quán mở ra, Norma bước vào.
Loretta: "Norma Gregson, G-cup! Trụ cột của Hội kim khí, người sở hữu bộ ngực to lớn nhưng mềm mại, sóng sánh như kem đánh bông mỗi khi bước đi. Hôm nay chị ấy sẽ cho chúng ta thấy kiểu ăn nhiều nào đây!?"
Norma: "...Sao lại giới thiệu chú trọng vào ngực thế..."
Loretta: "Với phong thái điềm tĩnh, mang nét quyến rũ trưởng thành, điều đó cũng dễ hiểu! Tuổi của chị ấy năm nay là hai mươi... ughmmm!?"
Norma: "...Muốn chết à?"
Loretta: "Em muốn... sống lâu..."
—Norma ngồi xuống bên cạnh Natalia.
Natalia: "Ra vậy. Đối thủ của tôi là Norma-san sao?"
Norma: "Tôi không phải là người ăn nhiều đâu."
Magda: "...Trận đấu lần này... sẽ dùng cà ri!"
Norma: "À, là món mới được đồn đại nhỉ. Đúng lúc tôi đang định thử."
Natalia: "Tôi hiểu rồi... Quả đúng là món do Yashiro-sama thích rưới những thứ sền sệt lên người khác nghĩ ra."
Yashiro: "Làm ơn đừng gắn những ấn tượng kỳ lạ cho tôi có được không!?"
Estella: "...Yashiro."
Yashiro: "Hầu gái của cô là người khơi mào kia mà, lúc nào cũng vậy!"
Natalia: "Hm... Quả nhiên tôi hơi thiếu tự tin một chút."
Yashiro: "Này này, sao phát ngôn đuối vậy. Cô đã bị bỏ xa hai điểm ngực rồi đấy. Phải cố gắng lên chứ!"
Loretta: "Có điểm như vậy sao!?"
Yashiro: "Đó là luật mới tôi đã đề xuất với ban tổ chức!"
Estella: "À, luật đó... bị từ chối rồi. Hiển nhiên đến mức tôi không nói thôi."
Yashiro: "Tại sao vậy!?"
Estella: "Còn phải hỏi sao!?"
Natalia: "Đúng vậy, Yashiro-sama."
Yashiro: "Natalia..."
Natalia: "Nếu luật đó được áp dụng, Quận 42 có gánh nặng Tiểu thư sẽ bất lợi đến mức nào cơ chứ!?"
Estella: "Natalia... Lát chị dành cho tôi chút thời gian được không? Tôi có chuyện muốn nói."
Norma: "Những người tham gia từ các quận khác phần lớn là nam mà hả?"
Natalia: "Bức tường của Tiểu thư không thua kém nam giới đâu!"
Magda: "...Vượt qua bất lợi về giới tính."
Estella: "Natalia và Magda... ra ngoài với tôi một chút nhé?"
Norma: "Thôi nào, nếu muốn thi đấu thì bắt đầu đi."
Natalia: "Phải đấy. Vậy, tôi xin ứng chiến."
Loretta: "Luật là, ai ăn nhiều hơn trong thời gian quy định sẽ thắng."
Natalia: "Hmm, nhìn sơ qua thì mười đĩa là dư sức."
Norma: "Tôi có thể ăn mười một đĩa."
Natalia: "Vậy tôi mười hai đĩa."
Norma: "Mười lăm!"
Natalia: "....................Mười lăm."
Yashiro: "Dừng ngang bằng!?"
Estella: "Có vẻ chị ta đánh giá mười sáu là quá sức."
Loretta: "Vậy thì, sẵn sàng chưa~!"
Yashiro: "Sẵn sàng làm gì!? 'Ready, go!' là được rồi!"
Loretta: "Chuẩn bị, bắt đầu!"
Yashiro: "Đừng phớt lờ đề xuất của tôi chứ!? Trông như tôi đang cố tỏ ra ngầu bằng tiếng Anh rồi trượt vậy!"
Loretta: "Hả? Em nói đúng câu onii-chan bảo mà?"
Yashiro: "Ma pháp Phiên dịch Cưỡng chế! Kẻ đã làm nhục ta là ngươi sao!?"
Magda: "...Yashiro. Cả hai đều ăn với tốc độ kinh người."
Yashiro: "Hửm?"
—Natalia và Norma nhanh chóng làm sạch đĩa cà ri.
Yashiro: "Ồ! Nhanh đấy!"
Estella: "Ừm. Chắc sẽ có kỷ lục tốt."
Ginette: "Tôi chuẩn bị nhiều lắm, xin cứ dùng tự nhiên nhé."
Loretta: "Ồ! Cả hai đã ăn xong đĩa đầu tiên gần như cùng lúc!"
Yashiro: "Nào, từ đây mới chính thức mở màn! Cho tôi thấy hai người có thể ăn bao nhiêu đĩa đi!"
Magda: "...Càng ăn nhiều, bụng càng phình ra và sẽ béo lên đấy." (lẩm bẩm)
Natalia & Norma: "...Cảm ơn vì bữa ăn."
Yashiro: "Ê, cái gì vậy!?"
Estella: "Có vẻ như phần thiếu nữ bên trong họ đã chiến thắng..."
Loretta: "Thật là một diễn biến bất ngờ! Còn hơn bốn mươi phút nữa mới hết giờ, nhưng cả hai đã rút lui cùng lúc!"
Magda: "...Tại sao lại thành như thế này?"
Estella: "Tại em chứ ai..."


3 Bình luận