Rakuin no Monshou
Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 ) 3
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 10: Rồng ẩn nhẫn, gió buồn thương

Chương 2: Nedain (part1)

3 Bình luận - Độ dài: 2,932 từ - Cập nhật:

Rakuin no Monshou

Tập 10

Chương 2: Nedain

Part 1

Solon, vương đô của Đế quốc Mephius.

Đạo quân của tướng Folker Baran tuy đã chủ động rời thành trong cảnh không kèn không trống, tránh mọi lễ nghi rườm rà nhưng rốt cuộc vẫn không thoát được tai mắt thiên hạ. Chẳng mấy chốc mà người dân vương đô đã biết tin sắp có chiến tranh. Đoàn quân nọ đang trên đường tiến về hướng đông nam, trực chỉ thành Apta với mục đích tiêu diệt kẻ điên khùng tự xưng là Gil Mephius, vị hoàng thái tử xấu số đã bị ám sát dưới tay các thế lực đến từ miền tây Tauran. Hai vị tướng Rouge Saian và Odyne Lorgo cũng đã trở cờ nổi loạn, ủng hộ tên giả mạo.

Thế rồi, đạo quân thảo phạt do đích thân hoàng đế tuyển chọn đã thua tan tác. Kẻ tự xưng là Gil Mephius kia không những chiến thắng mà còn chiếm luôn thủ phủ thương nghiệp Birac. Lãnh chúa Birac – Fedom Aulin – đã mở cổng thành chào đón quân nổi loạn và còn công khai tuyên bố: Birac hoan nghênh vị vua đích thực của xứ Mephius.

Công chúng rúng động.

Đây chính là điềm báo, là đốm lửa mở đầu cho trận đại hỏa nội chiến nuốt chửng đất nước Mephius. Có điều, trong mắt dân thành Solon thì họa chiến tranh còn ít đáng sợ hơn hoàng đế Guhl. Nhìn cách họ vừa thì thầm vừa cảnh giác nhìn quanh quất, tưởng đâu cơn thịnh nộ của hoàng đế đang lăm le tựu hình thành giông tố sấm chớp, giáng xuống đầu người ta khi nào không biết.

Đủ thể loại tin đồn nhanh chóng lan truyền khắp thành phố.

Rằng hoàng đế đã nổi trận lôi đình, xử tử quá nửa nửa số tàn binh sống sót trở về bằng cách vứt cho rồng ăn thịt.

Rằng đám quyền thần xu nịnh hoàng đế, mỗi tên đóng góp một trăm đứa nô lệ đưa về Solon làm cống phẩm cho điện thờ Long Thần. Hoàng đế đã đích thân dùng kiếm chặt đầu tất cả, đến mức máu tươi tuôn thành thác trên bậc thềm của thần điện.

Rằng hoàng đế sắp ban lệnh tổng động viên, triệu tập toàn bộ các đạo quân trên đất Mephius, kể cả lính biên phòng, hợp binh quyết san phẳng thành Birac.

Hình tượng tàn bạo của hoàng đế Guhl đã in sâu vào tâm trí người dân, đa phần xuất phát từ sự chuyên quyền của ông ta. Hoàng đế đã kiên quyết dẹp bỏ nhiều dự án xây dựng để tập trung xây điên thờ Long Thần, thành ra ai cũng đánh đồng hoàng đế với tín ngưỡng thờ Long Thần do chính ông ta ra lệnh phục hưng. Người ta e sợ rằng lòng đất bên dưới thần điện, nơi dân thường không được phép bén mảng đã biến thành cái nôi cho đủ thứ mưu đồ.

“Không biết sau này sẽ thế nào đây?” Ở Apta, Birac, Solon…trên toàn cõi Mephius, tương lai đã biến thành một dấu hỏi lớn.

----

Tin đồn tất nhiên là có cơ sở. Guhl Mephius quả thật đang rất giận dữ. Đám quyền thần trong sảnh thiết triều chỉ biết cúi gằm mặt chịu đựng.

Tuy nhiên, hoàng đế ngồi trên ngai cao, tách xa hẳn khỏi đám tín đồ đang rún ró trước cơn thịnh nộ của thần linh bên dưới kia. Ông ta không nạt nộ, không quát tháo, không đập luôn cây quyền trượng khảm pha lê trong tay xuống đất. Ông ta chưa có phản ứng gì đáng để coi là quá mức.

“Folker bại trận.” Hoàng đế cất lời, vẫn là giọng điệu thường ngày, cảm giác không khác buổi thiết triều hôm trước. “Cả hắn lẫn Yuriah và Zass đều bị bắt làm tù binh ở Birac. Để xem, bọn phản loạn có gửi yêu sách đòi tiền chuộc không? Colyne?”

“Thưa…bẩm Bệ Hạ, hiện giờ thì chưa ạ.” Ngay cả Colyne Isphan, kẻ được coi là tâm phúc số một của hoàng đế cũng không dám ngẩng mặt lên.

“Vậy là bọn chúng cũng không biết tận dụng giá trị của ba tên bại tướng. Kẻ địch như thế thật đáng thất vọng.”

Hoàng đế vẫn ngồi yên vị trên ngai vàng, giọng nói vẫn đều đều. Ngoài ông ra, không ai dám hé môi nửa lời, tựa như một bức màn im lặng chết chóc đang bao phủ sảnh thiết triều.

Tin đồn chỉ đúng tới đây. Chuyện Guhl Mephius đích thân tàn sát tàn quân hay giết nô lệ đều là bịa đặt.

“Thân nhân của Rouge và Odyne vẫn đang bị quản thúc trong thành, đúng chứ?” Guhl đã đứng dậy rồi bất chợt đặt câu hỏi cho Colyne, kiểu như vừa sực nhớ ra một tiểu tiết.

“D…Dạ.”

“Chuyển tất cả vào nhà ngục dưới hầm tháp Tứ Dực. (*) Hai tên phản tặc ấy ắt đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi.”

(Trans: tên nguyên văn là Four Wings nhá. Dịch thô ra là bốn cánh nó dở hơi thế nào ấy.)

Phải đến khi hoàng đế đã đi khuất thì đám quý tộc, quân nhân có mặt mới dám quay sang thì thầm trao đổi với nhau.

“Nghiêm trọng rồi đây.”

“Chẳng lẽ Bệ Hạ muốn hành quyết thân nhân của Rouge và Odyne?”

“Bậy nào. Đó chẳng qua là một động thái dằn mặt thôi.”

“Thế nếu Rouge vẫn ngoan cố chống đối thì sao?”

“Thì…”

Ai đó bất giác nuốt khan. Lại im lặng, người nào cũng đăm chiêu suy nghĩ.

“Giá như có ngài Simon ở đây.”

“Đừng.”

“Không không, giờ vẫn chưa quá trễ đâu. Chúng ta phải mau đi nhờ ngài ấy viết thư can gián Bệ Hạ.”

“Muốn gặp còn không được, đừng nói nhờ vả. Bệ Hạ đã ban lệnh giam lỏng ngài Rodloom tại tư gia, có lính kiểm soát nghiêm ngặt. Ai ra ai vào, làm việc gì, Bệ Hạ chắc chắn biết rõ như lòng bàn tay.”

Tiếp tục là một khoảng im lặng.

Giới quý tộc và tướng lĩnh Mephius tất nhiên cũng được phen choáng váng khi hay tin quân phản loạn chiếm thành Birac. Một mặt, họ lo lắng cho lợi ích và tương lai của cá nhân mình, đồng thời cũng nổi tính hiếu kì, muốn tiếp cận kẻ tự xưng là hoàng thái tử kia. Tuy nhiên, mọi toan tính cơ hội rốt cuộc vẫn phải nhường chỗ cho một cảm xúc nguyên thủy luôn đè nặng trong tâm trí: nỗi sợ. Ai cũng sợ hoàng đế.

-----

Tâm tư của Guhl Mephius, người được dân chúng ví von là Hoàng Đế Tim Rồng, cái biệt danh nửa phần kính ngưỡng nửa phần chế nhạo, tất nhiên không dễ gì nắm bắt. Phản ứng đầu tiên của ông ta sau thất bại là lập tức triệu tập thêm một đạo quân mới nhưng đồng thời vẫn giữ thái độ thăm dò. Ông ta lo ngại rằng tiếp tục sử dụng vũ lực giải quyết vấn đề sẽ là đổ thêm dầu vào lửa, tạo cơ hội cho cuộc nổi loạn lan rộng.

Như để chứng minh cho nỗi lo ấy, ngay sau khi xong công việc triều đình, hoàng đế đã triệu tập một nhóm đặc biệt. Địa điểm cuộc họp là tại điện thờ Long Thần, thời gian vào quãng nửa đêm.

Có sáu người tới dự. Tất cả đều có hình dáng kì quái, đều mặc áo choàng, đội mũ trùm che khuất mặt, quỳ một gối trên mặt sàn đá. Họ im lặng tuyệt đối, tựa như những tế vật chờ đợi khoảnh khắc lưỡi gươm chém vào cổ, đưa mình lên làm tế phẩm cho thần linh.

Tất cả những người này mới đến vương đô được vài ngày. Mỗi người đến theo một cách thức riêng rẽ.

Như gã này chẳng hạn. Lâu nay y vẫn làm lính đánh thuê đồn trú tại thành Idoro. Đột nhiên y bỏ việc, hay chính xác hơn là đào ngũ rồi xuất hiện tại Solon cách đây bảy ngày. Gã khác có gia đình đàng hoàng, cư ngụ tại một ngôi làng nghèo nằm xa về phương bắc, khu vực tiếp giáp với vùng vịnh Zonga. Bỗng một hôm, cả gia đình hắn biết mất, không biết đi đâu về đâu, chỉ riêng hắn là xuất hiện tại Solon, cũng là bảy ngày trước. Ngoài ra, những tên khác đều cất công từ phương đông xa xôi về Solon đã được ngót nửa tháng. Kẻ này từng làm thợ thủ công ở Garbera, kẻ kia là dân bán rong lang thang ở xứ Ende.

Họ là những gián điệp đã phụng sự hoàng đế suốt từ thời trai trẻ. Mục đích chính là nằm vùng, thu thập tin tức tình báo. Họ chủ động xâm nhập vào các vùng lãnh thổ xa lạ, làm ăn lập nghiệp trong cộng đồng bản địa nhằm tạo vỏ bọc. Một vài người đã có gia đình, thậm chí cháu chắt rồi.

Sáu người có mặt tại đây là những gián điệp giỏi nhất của Guhl. Họ im lặng, quỳ gối, không động đậy hồi lâu, cho tới khi một người đàn ông lưng hơi gù, cũng mặc áo choàng, đội mũ trùm che mặt xuất hiện cùng với một cây nến cháy phập phùng.

“Chúng ta đã nhận được mật lệnh.” Y tuyên bố.

Dưới ánh nến, một phong bì thư được đưa ra. Cả sáu người cùng kiểm tra nội dung bên trong.

Xâm nhập thành Birac, thu thập tin tức.

Quy mô quân đôi, hành động của tướng lĩnh, xác minh tung tích của công chúa Garbera, cách bố trí phòng thủ, tâm lí chung trong thành phố… Một danh sách dài. Trong đó có nhiều mệnh lệnh liên quan đến cái tên Gil Mephius. Đầu tiên dĩ nhiên là xác minh chân tướng của hắn, đồng thời...

“Nếu có cơ hội, giết.” Gã đàn ông lưng còng đọc to dòng này lên bằng chất giọng hiểm độc.

Một lệnh ám sát.

“Lưu ý, không hạ độc. Hoàng đế Bệ hạ tuyệt đối không có liên quan. Dàn dựng rằng đó là hành động bột phát của phe trung thành với vương đô, một đòn đáp trả cho tình hình nội loạn.”

Không ai nói gì nữa. Không ai ý kiến, thắc mắc hay dao động trước nhiệm vụ đầy rẫy khó khăn vừa bày ra trước mắt.

“Nào. Vì Hoàng đế Bệ hạ, có chết cũng không từ!”

“Chết cũng không từ!”

Đó là câu duy nhất họ thốt lên, cả sáu người như một.

-----

Gần như đồng thời, một cuộc mật nghị khác cũng đang diễn ra.

Bất kể đêm hôm khuya khoắt, các vị trưởng lão của đạo thờ Long Thần vẫn tề tựu quanh chiếc bàn khảm pha lê đặt trong tầng mật thất sâu dưới lòng đất khu điện thờ Long Thần.

Gian phòng chỉ được chiếu sáng tối thiểu, hầu như không thể nhìn rõ mặt ai. Bỗng một giọng vang lên: “Tắt đèn đi.” Mọi đèn đuốc đều bị dập tắt.

Nhưng bóng tối chỉ ngự trị trong thoáng chốc.

Phải chăng chiếc bàn pha lê có cơ chế chiếu sáng đặc biệt? Không, toàn bộ gian phòng bỗng sáng dần. Vô vàn những đốm sáng nhàn nhạt bỗng xuất hiện trên các cột trụ khảm pha lê quanh phòng. Ban đầu chúng hơi lác đác rồi nhanh chóng phát triển theo cấp số nhân. Cảm tưởng như cả một bầu trời sao vừa thu gọn vào trong gian phòng, đang xoay vần quanh chiếc bàn họp.

Một người nọ bỗng vươn tay chỉ lên trời rồi đứng dậy. Đó cũng chính là người vừa ra lệnh tắt đèn. Vẻ bề ngoài của ông ta có thể coi là còn trẻ so với những người khác nhưng mọi ánh mắt đang hướng về phía ông ta đều bao hàm sự tôn kính rõ ràng.

“Chúng ta nhỏ bé.” Người nọ phát biểu. “Nhỏ bé và yếu ớt. So sánh với tinh tú trên bầu trời thì mỗi cá nhân chẳng là gì cả, ánh sáng quá yếu ớt để nhìn bằng mắt thường.” Ông ta chỉ tay về phía góc bàn, nơi một đốm sáng đang chớp tắt mờ ảo, phải căng mắt quan sát mới thấy được.

“Tuy nhiên, ta vẫn có thể soi đường chỉ lối cho những vì sao khác, những cá nhân to lớn hơn, mạnh mẽ hơn.” Ông ta chỉ sang chỗ một đốm sáng khác lớn hơn. Bằng một động tác như đang vươn tay nhặt đồ, ông ta khiến cho đốm sáng ấy bỗng rung rinh rồi bắt đầu di chuyển theo hướng ngón tay chỉ. Đốm sáng ấy được đưa vào vị trí của một đốm sáng khác, nhập làm một, trở nên lớn hơn, mạnh hơn.

Cứ như thế, ông ta thoăn thoắt vung tay, hợp rồi tách, tách rồi hợp, tạo nên những ánh sao sáng ngời cùng những vệt dư ảnh mờ mờ rải rác quanh bầu trời hư ảo trong phòng.

“Vật đổi sao rời. Dẫn đường cho một cá nhân, kẻ đó sẽ vươn lên, kẻ khác sẽ bị bắt kịp, sẽ phản ứng, nhập vào guồng quay số phận.”

Một cảnh tượng đầy chất nghệ thuật. Nhấc tay một cái, ánh sáng lớn lên, xoay người một chút, một vệt sáng tựu hình, vẽ thành hình thù trong không gian. “Đó là guồng quay số phận. Mỗi cá nhân tuy riêng rẽ mà gắn kết, số phận dù không bị tác động vẫn tự biết xoay vần, tự biết đi tìm kiếm cái mà chúng cho là lí tưởng, là hoàn mỹ. Sớm thôi, thế giới này sẽ ngập tràn chất Ether, cho ta sức mạnh chống lại ‘chúng’, thế lực đang lăm le thâu tóm tất cả.”

Các đốm sáng nhỏ đã hội thành một khối cầu phát sáng rực rỡ đến mức không thể nhìn trực diện. Những người dự họp ai nấy đều choáng ngợp, trầm trồ chứng kiến điều kì diệu bí hiểm-

Bỗng-

Ánh sáng vụt tắt. Đột ngột như ngọn nến trước gió. Xung quanh vẫn còn vài đốm sáng nho nhỏ còn tồn tại và chúng cũng nhanh chóng biến mất.

Thế giới, hay thực chất là phòng họp lại chìm trong bóng tối, ngỡ như đang đòi hỏi con người phải mở mắt.

“Gil Mephius.”

Vẫn là người nọ cất lời, tiếng nói mang đôi phần âm hiểm vang văng vẳng. “Lạ lùng làm sao. Ánh sao đã tắt bỗng vụt sáng với sức sống mới. Thật quá bất ngờ, đến nỗi guồng quay số phận mà chúng ta sắp đặt cho Guhl Mephius đã phải lạc nhịp.”

“Giả mạo.” Bỗng một giọng khàn khàn nói. “Hắn nhất định là kẻ mạo danh. Xưa nay hoàng thái tử chưa bao giờ tỏa ra hào quang gì đáng kể, chắc chắn hắn không thể thay đổi số phận.”

“Thế xưa nay ngài để mắt đi đâu?” Một giọng khác chen vào. “Con người có thể thay đổi trong chớp mắt. Đã có khá nhiều ví dụ tương tự trong số những kẻ từng được chúng ta chỉ lối.”

“Hắn là thật hay giả không quan trọng.” Tiếp tục một kẻ khác lên tiếng, lần này hướng về phía chủ tọa. “Hắn phải bị diệt trừ.”

Tất cả đều đồng tình. Nhưng…

“Chúng ta không thể trực tiếp can thiệp.” Vị trưởng tọa đáp. “Hắn đã bắt đầu tỏa sáng, bắt đầu thu hút và thay đổi không ít số phận quanh hắn. Cũng có thể đó là hệ quả của việc chúng ta đã can thiệp vào tiến trình tự nhiên của số phận nhưng đó cũng không phải là lí do duy nhất. Nếu vẫn cố cưỡng cầu, hệ quả sẽ là khôn lường. Guồng quay số phận sẽ sụp đổ và chúng ta sẽ phải làm lại từ đầu.”

Lời nói kì quặc, đi kèm với ánh lửa thù hận lập lòe trong ánh mắt vô hồn của ông ta.

“Chúng ta đã cố tiêu diệt Ax Bazgan, đồng nghĩa với việc dập tắt tất cả những vì sao đang nổi lên quanh hắn. Nỗ lực đó đã thất bại và quyền lực của chúng ta tại miền tây bị tổn hại khá nhiều. Lũ Babaroi chết dẫm đó đã  ngăn cản nhanh hơn dự kiến.

“Lại nói, liệu hoàng thái tử có liên quan gì đến chuyện ở miền tây không?”

“Không. Bất luận hắn có liên đới hay không, cá nhân ta rất muốn điều tra xem sự biến ở miền tây do kẻ nào giật dây. Còn hoàng thái tử, chúng ta sẽ không can thiệp, không sử dụng Ether. Số mạng của hắn sẽ do con người định đoạt. Đừng lo, chúng ta vẫn còn nhiều phương pháp khác.”

Nói xong, viên chủ tọa vươn tay gõ vào mặt dưới cạnh bàn, nơi ánh sáng đã tắt. Vô vàn đốm sáng lại xuất hiện.

“Chúng ta sẽ dẫn lỗi cho những vận mệnh mới. Những vì sao không nằm trong kế hoạch ban đầu, nhưng giờ…đành vậy thôi. Dẫn lỗi, chỉ đường, gợi ý…” Giọng nói của viên chủ tọa dần quay về với sự bình thản, thậm chí là vô cảm lúc ban đầu. “Những kẻ đó sẽ giết Gil Mephius.”

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

TRANS
Thank trans
Xem thêm
thanks for chapter
Xem thêm
👏💯
Xem thêm