Tearmoon Empire
Nozomu Mochitsuki Gilse
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 9

Chương 13: Hai thiếu nữ quý tộc dám nổi giận...Và một nàng công chúa nhất quyết không dám, chỉ biết kinh hãi đứng nhìn!

4 Bình luận - Độ dài: 2,343 từ - Cập nhật:

Trans: Kirito_chan~~

Proofreader: BiHT

--------------------------------------

   

   

   

Sau khi lấy đủ lượng lightbane dạng bột từ chiếc chai và hòa tan nó vào nước, Citrina không chút do dự rót dung dịch vừa pha vào miệng nhà vua.

Tiona, người đang đỡ đầu nhà vua trên đùi mình, vừa nín thở vừa dõi theo từng hành động. Một ít chất lỏng trào ra khỏi miệng ông, làm bẩn chiếc váy của cô. Nhưng điều đó chẳng khiến cô mảy may bận tâm; thực ra thì cô dường như còn không để ý đến nó. Ánh mắt của cô không rời khỏi khuôn mặt nhà vua lấy một giây.

Mia đứng từ xa quan sát quá trình điều trị trong khi đánh giá tình hình. Một ý nghĩ bất chợt xuất hiện trong đầu cô. Khoan đã... Giờ nghĩ lại, nếu chuyện này không suôn sẻ... chẳng phải lỗi lại sẽ là của mình sao? Thì bởi, mình biết Rina đang cố chữa trị, nhưng nếu Vua Abram không qua khỏi, họ có thể sẽ đổ lỗi rằng chúng ta đã đầu độc ông ấy...

Đây là một phát hiện rất đáng lo ngại. Cô nhanh chóng phân tích chiến thuật theo tình hình trong phòng và kiểm đếm lực lượng của mình phòng trường hợp mọi chuyện trở tệ. Ở phía cô có Liora, xạ thủ bậc thầy, và Tiona, người rất thạo dùng kiếm. Cô chắc chắn có thể trông cậy vào Abel để bảo vệ mình, và có lẽ cả Sion nữa.

T-Thực ra, mình sẽ ổn thôi. Dù gì thì mình cũng có Dion ở đây. Miễn là anh ấy ở bên, hầu hết mọi chuyện đều không thành vấn đề...

Cô thầm niệm câu “Dion Alaia là bạn của mình” ba lần. Phải làm thế xong thì cô mới cảm thấy bình tĩnh trở lại. Khi sự tự tin được khôi phục, cô lại nhìn về phía Abram.

“Ông ấy thế nào rồi, Rina?” cô hỏi.

Citrina đứng dậy. Ly rượu trong tay cô giờ đã trống rỗng. “Ngài ấy sẽ ổn thôi...” Cô gật đầu, sau đó thêm vào, “Có lẽ vậy.”

Mia cảm nhận từ “có lẽ” chạm đến tận tâm hồn mình, bởi cô đồng cảm một cách mạnh mẽ với việc đưa ra những phát biểu kèm theo các câu từ bảo lưu. Thật không may, lần này cô lại là người phải nghe nó, và dù có bao nhiêu sự đồng cảm cũng không thể làm giảm đi tính chất đáng lo ngại của từ đó.

“Nhưng thần đã làm tất cả những gì có thể, vì vậy...” Citrina nói.

Những lời của cô rất đúng, và khu vực tối màu bắt đầu rút dần khỏi khuôn mặt nhà vua. Sắc mặt ông cải thiện đáng kể trong lúc họ đang trò chuyện. Lúc đó, một nhóm thầy thuốc cuối cùng cũng đến nơi. Cảnh tượng nhà vua bất tỉnh khiến họ cũng sốc và bối rối như những người khác. Citrina bước đến một trong số họ và giải thích tình hình, miêu tả chi tiết cách mà nhà vua bị đầu độc bằng shadowbane và được dùng một liềulightbane như thuốc giải. Sau khi xác nhận rằng các thầy thuốc đã nắm rõ để tiếp nhận công việc, cô quay trở lại chỗ Mia.

“Cảm ơn rất nhiều, Rina,” Mia mỉm cười nói. “Em làm tốt lắm.”

“Điện hạ không cần khách sáo. Thần rất vui vì đã đáp ứng được kỳ vọng của người.” Citrina đáp lại bằng một nụ cười, nhưng đó là một nụ cười của sự nhẹ nhõm thay vì bộ mặt duyên dáng như bông hoa thường ngày. Nụ cười ấy có vẻ chân thực hơn—thật hơn. “Tuy vậy, thần đã biết chắc rằng chất độc là shadowbane, thế nên điều duy nhất cần chú ý là lượng thuốc giải cần dùng. Thật sự không có gì quá ấn tượng đâu ạ.”

“Ồ? Vậy sao?”

“Đúng vậy. Ngài chắc chắn sẽ không muốn dùng quá nhiều lightbane đâu—nó sẽ còn tệ hơn nhiều. Nó làm người ta tăng động quá mức, và cuối cùng sẽ chết khi máu tuôn ra từ mọi lỗ chân lông.”

“Trời ơi, thật kinh khủng. Máu tuôn ra từ mọi lỗ chân lông—Hửm?”

Mia nhíu mày. Câu mô tả này nghe quen thuộc đến lạ.

Chỉ là tưởng tượng thôi hay mình từng đọc về cái chết như thế này trong cuốn Biên Niên Sử rồi vậy ta? Hm...

Trước khi cô kịp suy nghĩ thêm...

“Độc? Cô vừa nói là độc ư?”

Một trong những quý tộc trẻ hơn, sau khi chất vấn một thầy thuốc để tìm hiểu về tình trạng của nhà vua, lên giọng đầy cảnh giác.

“Vậy ý cô là... Bệ hạ đã trở thành nạn nhân của một vụ ám sát bằng đầu độc sao?”

Hội trường lập tức nổ tung với sự hỗn loạn.

“Ám sát?!”

“Ai đó đã cố đầu độc nhà vua!”

Những tiếng xì xào đầy hoảng loạn truyền đến tai Mia, khiến cô nhăn mặt. Cô biết điều gì sẽ đến tiếp theo, và cô không thích điều đó.

Rồi rồi. Giờ sẽ là màn đổ lỗi…

Đột nhiên, tất cả những vị khách trong hội trường đều bị ám ảnh bởi nhận thức rằng bất kỳ ai trong số họ cũng có thể đã dùng phải một món ăn nhiễm độc. Bầu không khí căng thẳng ngày càng dâng cao, ngột ngạt đến mức cô có thể cảm nhận được. Cuối cùng, người quý tộc trẻ đã cất tiếng đầu tiên nói tiếp.

“Vậy, dường như không có ai khác bị đầu độc,” hắn tuyên bố, nhìn quanh. “Trong trường hợp đó, người đáng nghi nhất chính là...”

Mia tặc lưỡi. Echard, người đã đưa ly rượu cho nhà vua, là kẻ bị nghi ngờ nhất, nhưng việc buộc tội cậu ta sẽ khiến tình hình trở nên cực kỳ phức tạp. Tuy nhiên, khiến cô ngạc nhiên là viên quý tộc trẻ lại quay về phía cô.

“Cô! Cô nói rằng mình chữa trị cho Bệ hạ, nhưng nếu cô đã bí mật đầu độc ông ấy trong quá trình đó thì sao?” Hắn chỉ tay về phía Citrina.

Mia nhìn từ Citrina, người đứng bên cạnh mình, đến vị quý tộc buộc tội cô ấy, rồi hứ một tiếng. Ý định của hắn đã rõ như ban ngày. Pfft. Mình biết hắn đang làm gì. Hắn thậm chí còn chẳng muốn tìm ra thủ phạm thật sự. Hắn chỉ đang dùng chuyện này như một cái cớ để tấn công chúng ta.

Suy cho cùng, buổi tụ họp này được tổ chức để làm suy yếu liên minh giữa cô và Sion. Việc nhà vua bất ngờ ngã quỵ chắc chắn đã làm xáo trộn tình hình, nhưng dường như nó không ngăn được phe bảo thủ của Sunkland tiếp tục theo đuổi mục tiêu ban đầu.

“Không. Đây là một cáo buộc sai lầm. Cô gái trẻ này chắc chắn đã chữa trị cho nhà vua.” Một giọng nói phản bác điềm tĩnh vang lên, xuất phát từ người không ai ngờ nhất. “Các quý tộc trẻ như ngươi có thể không biết,” Bá tước Lampron nói, “nhưng chất độc được dùng trên người Bệ hạ được gọi là shadowbane. Khi trúng phải nó, một cái bóng đen đặc trưng sẽ lan ra khắp khuôn mặt nạn nhân. Bóng tối đó đã xuất hiện trước cả khi cô ấy tiếp cận Bệ hạ. Điều này, ta có thể xác nhận.”

Mặc dù lời khai của bá tước đã được đưa ra, sự bất đồng vẫn tiếp diễn, lần này từ một góc độ khác. “Nhưng thời điểm này quá hoàn hảo. Nó cứ như được dàn dựng vậy. Chẳng lẽ đây không phải màn kịch do người tự xưng là Đại Hiền Giả Đế Quốc nghĩ ra ư?”

“Điều đó thì...”

Sự im lặng kéo đến sau đó của Bá tước Lampron là một điều dễ hiểu. Shadowbane là một loại độc cổ xưa, điều này dẫn đến câu hỏi không thể tránh khỏi rằng tại sao một vị khách từ Tearmoon lại mang theo thuốc giải. Ngay cả những người không quen thuộc với chất độc cũng có thể nhận thấy sự trùng hợp này quá tiện lợi để có thể được coi là một điều tự nhiên.

“Việc cô ta mang theo thuốc giải chính là bằng chứng cho tội lỗi của cô ta! Làm gì có thứ bằng chứng nào rõ ràng hơn nữa chứ? Ngay cả khi cô gái này có đủ kiến thức để chẩn đoán ra loại độc cổ xưa này, thì thái dương ơi, tại sao cô ấy lại mang theo thuốc giải? Và còn mang nó đến đây trong hoàn cảnh này nữa chứ!”

“Đúng vậy!” Một quý tộc khác tham gia. “Chuyện này quá bất thường! Không thể nào là trùng hợp được!”

Ôi trời, tình thế đang chuyển biến theo hướng đáng lo ngại rồi đây...

Mia bắt đầu hoảng loạn. Nhưng không phải vì cô lo sợ cho sự an toàn của chính mình. Không, nó còn tệ hơn nhiều. Cô sợ... Rafina. Liếc mắt một cái về phía cô ấy thì thấy…

“Íiii!”

Mia lập tức đưa tay lên bịt miệng để chặn lại tiếng thét vì kinh hãi. Ban đầu, Rafina cũng hoảng hốt trước cảnh nhà vua gục ngã như bao người khác, nhưng dần dần cô ấy đã lấy lại bình tĩnh khi theo dõi diễn biến. Và giờ đây... cô ấy đang nổi giận. Hàm răng của Rafina nghiến chặt vào môi, và gương mặt trắng như sữa mịn màng của cô ấy chuyển sang đỏ bừng vì tức giận. Cơn phẫn nộ bùng lên trong đôi mắt cô như một ngọn lửa.

Thôi xong. Tình hình này tệ. Rất tệ. Rất, rất tệ. Tiểu thư Rafina sắp phun trào rồi!

Mia cảm thấy lo sợ. Từ sau cuộc bầu cử hội học sinh, cô chưa từng thấy Rafina tức giận đến mức này. Cô nhăn mặt. Chỉ mới gần đây thôi cô mới nhận ra rằng Rafina dường như coi cô là bạn—và còn là bạn thân nữa kìa! Điều này dĩ nhiên là một tin tức tuyệt vời, nhưng ngay lúc này, nó chẳng khác gì một tổ ong vò vẽ cả.

Cơ bản mà nói, bằng cách đổ lỗi cho mình, cái tên quý tộc ngu ngốc đó vừa nói xấu một người mà Thánh Nữ coi là bạn thân thiết!

Hắn còn rất vô lễ nữa. Ngay cả Mia cũng cảm thấy một cơn phẫn nộ dâng trào trước lời buộc tội của hắn, nhưng cô đã kìm lại và không tự bảo vệ mình. Làm như vậy sẽ khiến cô phải chỉ ra thủ phạm thực sự, và cô không muốn công khai buộc tội em trai Sion về âm mưu giết cha. Làm thế không chỉ khiến vấn đề trở nên phức tạp mà cô cũng chẳng có bằng chứng. Điều Mia mong muốn là điều mà ai có tính nhút nhát đều ao ước—chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Vấn đề này đã đủ bự khi nhà vua bị đầu độc rồi. Cô còn lâu mới muốn làm nó lớn hơn nữa bằng những lời buộc tội.

May thay, do có sự dính líu của lũ Chaos Serpent, nên mình có thể đổ hết mọi tội lỗi lên chúng và bọn sát thủ của chúng. Miễn mình vẫn còn nắm trong tay quân bài Serpent thì tất cả những gì mình cần là mọi người bình tĩnh lại và ngừng chỉ trích chúng ta.

Đáng tiếc là tình hình lại đang tiến triển theo hướng hoàn toàn không bình tĩnh. Nếu Rafina thực sự bùng nổ, điều đó có thể dẫn đến một cuộc tranh chấp giữa cô ấy và Sion. Điều đó lại có thể tạo thành một vết nứt giữa Belluga và Sunkland. Và lũ Serpent lại rất thích những vết nứt như vậy.

Ôi trăng ơi, phải làm sao mới ngăn được chuyện này vượt khỏi tầm kiểm soát đây? Cô vắt óc suy nghĩ mà không ra được giải pháp. Ngay khi cơn hoảng loạn của cô đạt đến đỉnh điểm, một tiếng thét đầy phẫn nộ vang lên khắp hội trường.

“Im lặng, đồ man rợ! Ta không thể bỏ qua sự vô lễ như thế này được!”

Giọng nói vang lên như một tiếng roi quất, yêu cầu sự chú ý. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía người vừa nói. Ở đó, giữa tâm điểm của sự chú ý, Esmeralda đứng sừng sững, cằm ngẩng cao đầy tự tin và phẫn nộ. Cô quét ánh nhìn tức giận khắp hội trường.

“Đừng có cả gan nói thêm lời nào không hay về người bạn thân thiết và công chúa của ta, Mia Luna Tearmoon nữa, nếu không các người sẽ phải đối mặt với ta!”

Esmeralda Etoile Greenmoon, nữ Etoile đầy kiêu hãnh của đế quốc và là vị hôn thê tương lai của nhị hoàng tử Sunkland, đã công khai bày tỏ sự bất mãn của mình. Lớn tiếng và đầy phẫn nộ. Lớn lên như một kẻ chuyên quyền trong gia đình mình, cô đã quen với việc muốn gì được nấy. Cô hiếm khi kìm nén cơn giận, nên lần này cô đã xả hết lên các quý tộc, khiến họ rụt rè bởi dáng vẻ oai vệ như sư tử của mình. Tuy nhiên, có một người không lùi bước. Echard đang nhìn cô với đôi mắt mở to, quá mê mẩn trước màn trình diễn của cô để có thể kịp phản ứng.

Bài phát biểu của Esmeralda tạo cơ hội cho một nhân vật thứ hai bước lên sân khấu. Trong sự im lặng tiếp theo, một nữ Etoile khác, người mà danh tiếng đã phải hứng chịu nhiều công kích, tiến lên phía trước.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Thank trans
Xem thêm
hoá ra Mia dòng thời gian của Bel tạch vì Lightbane à, bảo sao lúc gần chết tăng động thế :))
Xem thêm
rồi tôi nghi má mía ăn vụng nấm 🍄 như vụ giành hội trưởng chứ nào ai đầu độc gì
Xem thêm