Vol 9
Chương 12: Một loại độc cổ xưa—Cuộc gặp gỡ tình cờ—
2 Bình luận - Độ dài: 1,921 từ - Cập nhật:
Trans: Kirito_chan~~
Proofreader: BiHT
-------------------------------------------
Trong khi toàn bộ sự chú ý của hội trường dồn vào nhà vua đang ngã gục, Citrina bắt đầu hành động. Theo lệnh của Mia, cô đã âm thầm theo sát Echard suốt thời gian qua để ngăn ngừa tình huống này, nhưng hành động của Vua Abram đã hoàn toàn khiến cô bất ngờ.
Ai mà ngờ ông ấy lại làm như vậy chứ...?
Chính sự bất ngờ trong hành động của ông, chứ không phải việc cô đang lo lắng về chuyến đi vào phòng vệ sinh dài đến đáng ngại của Bel, đã khiến cô phản ứng chậm trễ. Thật đấy. Ngay cả khi cô hoàn toàn tỉnh táo, hành động của nhà vua vẫn quá đột ngột để cô có thể ứng phó kịp. Đột ngột, nhưng không vô lý. Ông chỉ đơn giản là lấy ly nước mà con trai út đưa cho con trai cả của mình, vì Sion không thể uống ly nước đó ngay lúc này. Làm sao ông biết được một người con trai đang cố đầu độc người kia? Rằng chất độc nằm ngay trong chính ly nước ông cầm?
Hành động của ông hoàn toàn dễ hiểu, và do đó, cũng có thể dự đoán được. Lẽ ra cô phải sẵn sàng.
“Không sao. Ông ấy vẫn có thể được cứu...” Citrina thì thầm.
Cô đã phạm sai lầm, nhưng không chí mạng. Cô vẫn có thể xoay chuyển tình thế. Hay đúng hơn thì cô phải làm điều đó. Đây chính là tình huống mà Mia đã chuẩn bị trước. Đây là lý do tại sao Mia mang cô theo.
Nếu mình không thể trở nên hữu ích ở đây, thì mình chẳng có giá trị gì cả. Đã đến lúc đóng góp sức mình rồi. Đôi môi cô mím chặt. Được rồi, nghĩ đi. Mình nên làm gì bây giờ...?
Bên cạnh hội trường, tránh xa sự chú ý của mọi người, một cậu bé đang im lặng đứng vì sốc. Cô lặng lẽ tiến lại gần.
“Hoàng tử Echard, không có thời gian đâu, nên chúng ta phải đi thẳng vào vấn đề. Nói đi, ngài đã bỏ bao nhiêu vào ly nước?”
“Hả?” Hai vai của Echard giật giật. Sắc mặt vốn đã tái nhợt của cậu càng thêm trắng bệch.
“Nếu ngài không muốn có thêm tội danh giết cha vào danh sách những'thành tích của mình,” Citrina nói, giọng trầm thấp nhưng mạnh mẽ, “thì hãy nói cho tôi biết. Là bao nhiêu?”
Dưới áp lực của cô, cậu bé gục ngã. Với giọng run rẩy, cậu trả lời, “M-Một nhúm.”
Citrina suy nghĩ về lời thú nhận của cậu khi cô bước đến chỗ nhà vua. Cô len lỏi qua đám đông náo động, hầu hết đã nhận ra sự cố, và quỳ xuống bên cạnh nhà vua đang nằm, với Tiona ở bên cạnh.
“Đừng di chuyển ngài ấy!” Citrina nói với một giọng đầy uy lực, nhằm ngăn chặn bất kỳ hành động nào có thể làm cho tình trạng trở nên tồi tệ hơn.
Sau đó, cô nhìn kỹ khuôn mặt của nhà vua. Một nửa khuôn mặt đã chuyển sang màu đen u ám, như thể cái chết đang tiến đến qua làn da.
Vậy là rõ rồi. Đây chắc chắn là dấu hiệu của ám độc. Và nó đang tiến triển rất nhanh. Tình trạng ngộ độc nguyệt thực đã bắt đầu xuất hiện.
Khi được tiêu thụ, ám độc gây ra tình trạng được gọi là ngộ độc nguyệt thực, đặt tên theo cách mà làn da trên khuôn mặt nạn nhân sẫm màu từ một bên sang bên kia, giống như nguyệt thực vậy. Tác dụng độc hại của nó nói chung là giảm sức chịu đựng, làm yếu tim và giảm lưu thông máu, dẫn đến suy thoái toàn bộ các chức năng sống trong cơ thể. Ám độc rất hiệu quả và từng là một nỗi sợ hãi lớn khi khiến khuôn mặt của nhiều vị vua trở nên đen xạm trong lịch sử. Tuy nhiên, đây là một loại độc cổ xưa và đã dần bị lãng quên. Lý do rất đơn giản—nó khá dễ để chữa trị bằng cách sử dụng một liều lượng thích hợp của quang độc, loại độc đối nghịch.
Quang độc gây ra ngộ độc nhật bạo, được đặt tên theo tác động kích thích độc hại của nó. Khi được tiêu thụ, nó làm tim hoạt động quá mức, tăng gấp đôi hoặc gấp ba tốc độ. Điều này đi kèm với sự bùng nổ năng lượng, gây ra trạng thái tăng động. Các mạch máu nhanh chóng bị vỡ vì áp lực mạnh mẽ, và nạn nhân chết trong trạng thái quằn quại khi máu tuôn ra từ mọi lỗ chân lông và kẽ hở. Cái chết bạo lực này giống với những vầng sáng mặt trời xuất hiện khi nhật thực, do đó nó có tên như vậy.
Tuy nhiên, cách chữa trị cũng rất đơn giản. Chỉ cần sử dụng một lượng thích hợp chất đối nghịch, ám độc. Do khả năng trung hòa lẫn nhau, chúng cực kỳ vô dụng đối với những người đã có sự chuẩn bị, khiến chúng không phù hợp để sử dụng trong các vụ ám sát. Theo thời gian, chúng dần bị lãng quên theo dòng lịch sử. Sau đó, qua nhiều thời gian hơn, kiến thức về tính đối nghịch của chúng cũng mất đi. Bản chất thực sự của hai loại độc này giờ chỉ còn được biết đến bởi một vài người.
Mình nghe nói ngay cả những người Equestria, với lịch sử lâu đời sử dụng shadowbane để săn bắn, cũng không chạm vào nó nữa.
Về phần mình, Citrina chưa bao giờ có cơ hội được thấy bất kỳ loại shadowbane nào. Không có loại độc này trong kho của Yellowmoon. Lightbane cũng tương tự, cô chỉ biết tên. Nếu không phải họ phát hiện ra những cây nấm trong chuyến đi đến Sunkland thì cô đã không có gì để chữa trị chất độc rồi.
Hai loại độc mà cách chữa trị duy nhất là chất đối nghịch của chúng... Thật may là chúng ta đã gặp vị thương nhân đó trên đường đến đây. Nếu không thì... cô nghĩ thầm khi lấy ra một chai nhỏ chứa lightbane.
Theo như Echard nói, cậu đã bỏ một nhúm vào. Điều đó hoàn toàn phù hợp với mức độ bị hắc hóa của làn da.
Vậy thì liều lượng cho thuốc giải sẽ phải là...
“Nhân danh mặt trời, c-cái gì thế này?!”
Ngay khi Citrina sắp sửa dùng lightbane, các quý tộc Sunkland bắt đầu tụ tập quanh cô, nhìn thấy mảng da tối màu trên khuôn mặt nhà vua và hoảng hốt lùi lại.
“Khoan đã... Đó có phải là...shadowbane không?”
Một vài lời thì thầm đầy lo lắng lọt vào tai Citrina. Rõ ràng, một số quý tộc biết về loại độc này. Điều này hoàn toàn hợp lý; những người ở vị trí có nguy cơ bị ám sát sẽ có khả năng tìm hiểu về những thứ như vậy.
“Thầy thuốc! Ai đó mau đi tìm thầy thuốc!”
Citrina phớt lờ những tiếng la hét hoảng loạn đang lan rộng và quay sang nhìn Tiona.
“Tiểu thư Tiona, làm ơn giữ tay mình lên người Bệ hạ và cố định ông ấy,” cô nói khi bắt đầu rót lightbane vào ly rượu, cố gắng chuẩn bị đúng liều lượng cần thiết để trung hòa một nhúm shadowbane.
“Cô kia! Cô nghĩ mình đang làm gì vậy hả?!”
“Con bé hỗn xược kia! Ngay lập tức bỏ tay ra! Đây là một sự xúc phạm đến Bệ hạ!”
Cô không để tâm đến những lời đó. Nhìn cơn phẫn nộ mà họ thể hiện ra thì mức độ thiếu hiểu biết đã quá rõ. Điều cô lo lắng là những người không thiếu hiểu biết, những người hiểu rằng nhà vua vừa bị đầu độc. Dù sao, cô cũng chỉ là một cô bé, và là người nước ngoài nữa. Họ chắc chắn sẽ không muốn một người như cô ở gần vị vua đang lâm nguy của mình lúc này.
Vấn đề là cô phải ở đây, bởi cô chắc chắn rằng không ai khác có thể cứu sống được Abram. Vì vậy, cô quét ánh mắt khắp hội trường tìm ai đó có thể ngăn các quý tộc lại. Một người có sự hiểu biết tình hình vượt xa tất cả những người khác…
Do cũng có khả năng sử dụng chúng, Mia rất nhạy cảm với những ánh nhìn mạnh mẽ. Có lẽ vì vậy mà cô cảm nhận được ngay lập tức, và trái với phán đoán của mình, cô quay lại nhìn.
Lúc đầu, cô đã bối rối như những người khác trước sự cố bất ngờ, nhưng cô bình tĩnh hơn một chút sau khi thấy Tiona và Liora kéo nhà vua trở lại qua lan can. Sau đó, khi cô nhìn thấy chuyên gia độc dược Citrina lao đến, cô nhẹ nhõm thở ra một hơi, nghĩ rằng mọi thứ đã được kiểm soát.
Cũng chính vì vậy mà việc bắt gặp ánh nhìn của họ lại càng làm cô khó chịu hơn.
Không thể nào. Thiệt giỡn vậy? Giờ em lại định ném chuyện này lại cho chị á? Ngay bây giờ luôn?
Cơn hoảng loạn vừa dịu xuống lại dâng lên.
Ôi trăng ơi. Được rồi, nghĩ đi, nghĩ đi... Làm sao mới thoát được tình huống này đây? Mình cần lựa chọn từ ngữ thật cẩn thận...
Chỉ là ngay khi miễn cưỡng ép bộ não quay trở lại chế độ làm việc, cô liền cảm nhận được một ánh nhìn khác nhắm vào mình. Ánh nhìn này gần hơn nhiều. Thực tế, nó đến từ ngay bên cạnh cô.
“Mia...”
Cô liếc qua...rồi lại sững sờ đến không nói nên lời. Sion Sol Sunkland, hình mẫu hoàn hảo của sự vương giả, đang nhìn cô với sự hoài nghi, cảm giác lo lắng hiện trong mắt anh như thể đang khẩn cầu sự giúp đỡ. Khoảnh khắc cô cảm nhận được sự bất an của anh, bản năng khiến cô gật đầu.
“Đừng lo, Sion. Sẽ ổn thôi,” cô nghe chính mình lên tiếng rồi quay về phía đám đông và tuyên bố với một sự tự tin đến mức chính cô cũng thấy ngạc nhiên, “Cô gái này là người hầu của ta. Cô ấy là một trong những chuyên gia hàng đầu của Đế Quốc, và ta xin mọi người hãy để cho cô ấy xử lý vấn đề này.”
Ngay cả Sion cũng hơi bất ngờ bởi lời nói của cô, nhưng những lời ấy đã đạt được hiệu quả mà cô mong muốn, khiến anh thở phào nhẹ nhõm và lấy lại bình tĩnh. Sau đó, anh cũng hướng lời nói về phía đám đông.
“Được rồi, mọi người. Các vị đã nghe công chúa nói rồi đấy. Hãy để cô gái đó làm việc. Và cũng nhanh chóng đi gọi thầy thuốc đi,” anh nói, hướng dẫn những người đang quan sát với sự uy nghiêm để che giấu nỗi bất an mà chỉ mình Mia nhận ra.
Chỉ mình cô thấy được những cơn run nhẹ trong nắm tay đang siết chặt của anh.


2 Bình luận