10 năm trước.
Hôm nay là một ngày oái ăm, bầu trời âm u dội nước xuống đoàn xe đang lăn bánh ở công suất tối đa. Tiếng động cơ ồn ào tranh đấu gay gắt với âm thanh xối xả ngoài kia. Gạt mưa di chuyển lên xuống liên hồi. Lờ mờ trước kính chắn gió, hai bên đường không có lều trại. Chỉ có ngọn lửa hừng hực nuốt trọn mọi thứ mặc dù bị dập liên tục. Chiếc xe tiến sâu hơn, lượng thi thể quân Đế Quốc vương vãi ngày một nhiều. Lâu lâu chen lẫn trong đấy hai ba xác kẻ thù. Tên sĩ quan đưa mắt ra ngoài, tựa vào cửa sổ ở ghế sau bên phải.
"Quái lạ, chúng liều mình đến mức đó sao?"
Gã nghĩ thầm, đám tuỳ tùng bên cạnh tranh cãi kịch liệt:
"Chúa tể mà gặp chuyện gì thì ngươi không yên thân đâu."
"Tôi á? Nghĩ kỹ trước khi mở mồm đi, thứ ta đang đối mặt là Bộ Đôi..."
"Im lặng hết đi!"
Một mệnh lệnh bực dọc đặt dấu chấm hết bầu không khí căng thẳng. Bọn chúng sợ hãi điều chỉnh tư thế. Mắt nhìn thẳng phía trước, môi mím chặt.
"Thưa ngài, chúng ta đến rồi."
Tài xế báo cáo. Tên sĩ quan khẽ gật đầu và đợi tất cả rời khỏi phương tiện. Rồi cánh cửa tự động mở ra, gã chậm rãi bước xuống.
"Komodo vạn tuế! Kính chào Thống tướng!"
Đón tiếp gã là tiếng đồng thanh từ hàng ngàn gót chân dậm mạnh xuống đất như sấm rền. Toàn thân mọi binh lính thẳng tắp, vững vàng trước độ khắc nghiệt của thời tiết. Ánh mắt chúng đổ dồn về tư lệnh quân đội.
"Komodo vạn tuế! Nghỉ!"
Dứt lời, việc ai nấy lo. Dòng chảy bận bịu tiếp tục. Người người bê các khối bê tông lấm lem máu bùn khỏi hiện trường. Quân y miệt mài khiêng cáng đầy rẫy thi thể. Đoàn phương tiện thiết giáp theo sau gã ban nãy dàn trận thành hàng rào thép dày đặc bao quanh thung lũng. Một lượng lớn tập trung đặc biệt ở lối duy nhất vào khu vực. Còn tên sĩ quan cấp cao thì gã tiến thẳng đến nơi từng là khối kiến trúc đồ sộ, biểu tượng cho đỉnh cao quyền lực của Đế Quốc Replord. Lần đầu tiên trong đời gã chứng kiến cảnh tượng này trên chính quê nhà.
Năm chiếc sừng đen bóng, nhọn hoắt, và cong vút cứ đẩy vành mũ trễ xuống, che khuất tầm mắt người mang. Gã đành ngẩng cao đầu để có thể quan sát mọi vật. Li ti hạt mưa rơi lộp bộp lên cái mõm dài. Nước chảy dọc từ cầu vai lấp lánh năm ngôi sao, đi qua tấm biển tên đính vào ngực phải ghi vỏn vẹn “Falagast Estroz”. Rồi, nó ngấm tiếp qua lớp vải màu xám tro trước khi đọng lại ở đôi ủng quân dụng lún sâu xuống lớp bùn đỏ quạch. Tiếng lạo xạo vang lên dưới mỗi bước chân dẫm phải gạch vụn.
Trên đường đi, bọn tuỳ tùng vài lần ngỏ ý muốn đi theo nhưng đều bị Falagast từ chối. Cho đến khi một quân nhân mang bậc hàm đứng sau mỗi thống tướng tiếp cận gã. Hắn từ tốn cầm dù che mưa cho Falagast. Phong thái tên này có nét khác biệt hoàn toàn.
"Đại ca, đại ca!"
Hắn lẽo đẽo theo sau, gọi gã với danh xưng lạc điệu như thể mối quan hệ giữa hai bên không dừng lại ở mức cấp trên và cấp dưới đơn thuần. Tên sĩ quan lườm lại.
"Granost, tao bảo mày bao nhiêu lần rồi. Chỉnh đốn tác phong lại, đây là quân đội, không phải cái chợ."
Granost ngó xung quanh. Dù gì chẳng có ai gan đến nỗi nhìn hay nghe lén hai nhân vật quyền lực nhất nhì quân đội nói chuyện, hắn tiếp tục:
"Xin lỗi đại ca nhưng lâu lắm rồi mới gặp lại anh làm em hơi phấn khích."
Gã thở dài, đây không phải lần đầu. Hành vi lệch chuẩn này đáng lý phải được chấn chỉnh ngay. Tuy nhiên, người duy nhất được hắn cho phép cũng mang tên Granost. Falagast chóp chép mồm, bèn sai vặt sẵn hỏi luôn thằng đệ:
"Cho tao một điếu. Tình hình thế nào rồi?"
Granost liền rút ra cặp bao thuốc lẫn bật lửa trong túi áo. Hắn móc một điếu và đặt nó lên miệng Falagast. Rồi thằng đệ từ tốn một tay châm lửa lên, tay còn lại che không cho làn gió buốt giá thổi vào.
"Vâng anh. Cả Phủ Chúa tể và lực lượng đóng quân ở đây đều chịu tổn thất nặng nề. Hội Phó Tướng sẽ sớm có mặt trong..."
"Mỗi mày biết thôi là được. Bọn chúng chết hết rồi đúng không?”
Có được thông tin mình muốn nghe, Falagast nhả khói thuốc và ngắt quãng báo cáo. Chuyện này phải hạn chế số người biết ít nhất có thể.
“Phải thưa anh, khi em đến đây thì đã thấy đích thân Chúa tể xử lý toàn bộ rồi. Ngài cũng ra lệnh em truyền lại lời cho anh là…”
Cấp dưới ậm ừ, giọng be bé:
"Ngài ấy muốn gặp riêng anh."
Nghe vậy, tên sĩ quan không nói gì, chỉ phủi tay ra ám hiệu. Granost gật đầu, ra lệnh tăng cường lượng quân canh gác công trình đổ nát. Một mình Falagast tiến vào bên trong tòa Phủ Chúa tể.
Vừa đặt chân vô, cái thứ mùi của một cuộc chiến không còn xa lạ gì với gã. Mùi máu tanh nồng nặc và mùi thuốc súng khét lẹt phảng phất. Thông thường, bất kì ai gặp phải sẽ có động thái bịt kín lỗ mũi trước khi cơn buồn nôn ập tới. Nhưng Falagast thì ngược lại. Gã hít một hơi thật sâu để tận hưởng nó. Gia vị đi kèm là vị cay nồng từ khói thuốc trên mồm.
Sâu trong thâm tâm, một cảm giác kỳ lạ chậm rãi thấm qua từng lớp phòng vệ, thứ mà tên sĩ quan tốn bao năm dày công xây đắp. Falagast đã chứng kiến bao chuyện kinh hoàng, tự nhủ hàng ngàn lần rằng đây là chuyện sớm muộn. Mặc cho không cơ mặt nào nhúc nhích, hai bàn tay siết chặt. Móng vuốt cứa sâu vào lòng bàn tay đến nỗi máu tươi rướm ra. Đồng tử giật mãnh liệt như muốn bung tỏa cơn thịnh nộ tích tụ bấy lâu nay.
Bây giờ, Falagast chỉ mong muốn một điều. Gã hi vọng lãnh tụ tối cao chưa gục ngã trước nghịch cảnh. Chỉ cần người còn đó, tất cả vẫn chưa kết thúc.
Tên sĩ quan sải bước nhanh qua khu hành lang. Cảnh quan không khá khẩm hơn gì so với bên ngoài, gã đoán phòng làm việc của Chúa tể cũng tương tự. Đối mặt hai cánh cửa gỗ sồi to lớn ở cuối con đường, Falagast phát hiện hình như có thứ gì chặn đằng sau. Gã phì phèo điếu thuốc, rồi một cước sút bay chúng.
Mọi thứ thảm khốc hơn gã nghĩ. Tường bốn bề được dựng bằng các vật liệu kiên cố giờ chẳng khác gì mấy khối đá nứt nẻ rời rạc. Thanh sắt bên trong chìa ra tứ phía, biến dạng đủ kiểu hình. Ngẩng đầu, mái vòm đã sụp quá nửa, lộ khoảng trời đêm đen kịt. Qua lỗ hổng to tướng, khung cảnh bên ngoài hiện rõ mồn một. Bao quanh là loạt núi cao ngất trời, sừng sững trong màn mưa giăng. Nước mưa qua vết thủng dội xuống, hòa vào vũng đỏ sẫm loang lổ trên sàn.
Ở trung tâm bức tranh tái hiện những gì còn lại sau cuộc giao tranh khốc liệt, một cá thể khoác vẻ ngoài dị hợm ngồi yên. Đầu nó mang hình dáng của loài cá sấu nước mặn với cái mõm dài ngoằng và cặp mắt đỏ ngầu. Thân hình trần trụi, đồ sộ, và cuồn cuộn cơ bắp của bá vương khắc đầy vết sẹo mới tinh. Bên trên cặp vai rắn chắc có vắt chiếc áo choàng sờn rách, lấm lem vô vàn vết tích chiến trận. Thứ duy nhất nguyên vẹn là cái quần rộng thùng thình nhuốm đỏ thoang thoảng mùi tanh tưởi.
Hắn ngạo nghễ yên vị trên chiếc ngai vàng lố bịch nhất có thể chế tạo. Nó được chấp vá từ phần sót lại của những sinh mạng vừa bị chính tay tên bạo chúa nghiền nát. Từ nền móng, một thứ chất lỏng màu đỏ ứa ra. Hắn bày tư thế thong dong. Chân này vắt lên chân kia, tay trái thì hờ hững chống cằm. Trong lòng bàn tay phải, một cái đầu người nằm gọn gàng, nhỏ bé và bất động. Mái tóc dài phủ lấy gương mặt vô hồn, đôi mắt mở trừng trừng nhưng trống rỗng. Còn cặp mắt sắc lạnh ở trên chậm rãi quét một vòng rồi dừng lại ở tên sĩ quan đối diện. Falagast không ngờ sẽ có ngày quyền năng tưởng chừng tuyệt đối của Chúa tể bị thách thức.
Tuy vậy, Falagast lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Tên sĩ quan tập trung vô người mà gã một lòng trung thành. Falagast điềm tĩnh tiến gần hình thể vạm vỡ, đồng thời nhè điếu thuốc ra khi nó cháy gần hết. Gã dụi nó vào đế ủng rồi ném đi. Đối diện lãnh tụ tối cao to hơn mình gần gấp đôi, gã kính cẩn cúi đầu. Tiếng chào rít qua kẽ răng nanh:
"Chúa tể."
Đáp lại cánh tay phải đáng kính, sinh vật đó cất lên một âm thanh méo mó, khàn đục như tiếng các bánh răng khổng lồ nghiền nát sắt vụn. Hắn nhắm mắt, gầm gừ từng chữ:
"Xử lý nốt đi."
Falagast quay đầu sang bên. Không mấy bất ngờ, một người đàn ông nằm sõng soài. Cơ thể tàn tạ với chục vết cắt sâu hoắm thấm đẫm máu. Nổi bật hơn cả, cánh tay phải tím bầm, dị hợm như thể bị vặn xoắn đến mức xương bên trong không phần nào đủ dài để được gọi là khúc. Bên trái cũng chịu kết cục tương tự, khác ở chỗ nó nằm tuốt cuối góc phòng thay vì dính liền chủ nhân. Bỗng, đồng tử khẽ co giật, một dấu hiệu sự sống mỏng manh.
Falagast ngồi xổm bên cạnh. Hắn móc gói thuốc kèm bật lửa trong túi áo ra. Tên sĩ quan rút một điếu, từ tốn châm lửa nó. Ngọn lửa nhỏ lập loè, rồi soi rọi chốc lát khuôn mặt bò sát. Falagast nhóp nhép cái miệng, hít một phát trước khi đặt nó lên bờ môi sưng tấy, rỉ huyết của bên đối diện. Làn khói lững lờ, gã đăm chiêu quan sát kẻ thù cận kề cửa tử.
"Thế hệ này chỉ đến đây thôi sao? Xém chút các người làm nên lịch sử rồi, đáng tiếc thật!"
Sẵn tiện, Falagast rướn người. Bàn tay với lớp vảy màu xanh mòng két vớ phải một khúc ruột lòi ra từ nửa khúc trên của cái xác gần đó. Ngăn cách giữa hai phần, chiếc rìu đen tuyền và to bản cắm sâu vào nền gạch. Tên sĩ quan cho nội tạng vào miệng, hút soàn soạt không khác gì mì ý. Gã chả thèm nhai, cứ nuốt ực đến khi hết thì thôi. Ấm bụng, hắn đứng dậy, cùng lúc dựng người đàn ông kia lên. Giọt mưa rỏ xuống bộ quân phục vang loạt xoạt, lớp vải ướt sũng dính chặt lấy cơ thể. Falagast đứng bất động.
"Công nhận ngon và giòn hơn lòng thường. Dù gì phải giữ kín việc này, vì sự tồn vong của Đế Quốc."
Falagast lẩm bẩm, không quên khen bữa ăn nhẹ. Hắn chậm rãi vươn tay, nắm chặt đầu ông. Ngón tay từ từ siết lại. Đằng sau lớp da đầu bết bát, xương sọ kêu răng rắc. Nạn nhân xấu số vô thức thét trong đau đớn tột cùng, bồi đắp bầu không khí nặng trĩu. Nó nhanh chóng chìm nghỉm dưới tiếng mưa rào.
Thật tao nhã, gã nghĩ. Đã được bao lâu tên sĩ quan có dịp trải nghiệm lại cảm giác nắm trực tiếp trong tay sinh mạng của ai đó. Những ngày tháng nhốt bản thân trong phòng họp với bao nhiêu là giấy tờ rồi nhìn đi nhìn mãi tấm bản đồ chiến sự, nhớ lại thôi đã khiến Falagast uể oải buồn ngủ. Giây phút quan sát con mồi giãy giụa điên cuồng vô cùng sảng khoái. Hai chân đạp loạn xạ, miệng thì sủi bọt mép hồng nhạt. Đôi lúc nó phát ra tiếng khò khè khó hiểu.
Falagast muốn giày vò con mồi, theo dõi bản năng sinh tồn thúc đẩy nó chống cự đến đâu. Tiếc rằng tình hình hiện tại không cho phép gã tiếp tục. Tên sĩ quan tặc lưỡi. Falagast tranh thủ ngắm nốt vài giây cuối, rồi một lực biến cái đầu thành đống bầy nhầy. Gã hất tay liên tục cho ráo chất lỏng màu đỏ trước khi nhìn lại Chúa tể đã gục đầu xuống khi nào không hay. Tên sĩ quan thở dài, vừa lấy móng vuốt xỉa khúc ruột mắc trên răng nanh vừa nói:
"Ta hy vọng loài người các ngươi chuẩn bị chu đáo cho lần thức dậy kế tiếp của Chúa tể."


2 Bình luận