Tóm tắt
Asaga Uchire mang trên mình một tuổi thơ bất hạnh, quê hương cậu bị thảm sát bởi nhóm sinh vật hình người lai bò sát khát máu có tên gọi là Lizardwar. Đắm chìm trong đau thương và tuyệt vọng, ác quỷ bên trong chàng trai đưa ra một lời đề nghị:
"Ngươi muốn sức mạnh phải không? Ta cho ngươi sức mạnh. Đổi lại, ác mộng sẽ gặm nhấm linh hồn ngươi cho đến hơi thở cuối cùng."
Đây là cơ hội. Con đường duy nhất để đòi lại món nợ máu, trở thành một Soul Warrior bị nguyền rủa. Và cậu chấp nhận. Cuộc hành trình gian nan, dệt nên từ định mệnh nghiệt ngã và khát khao báo thù cháy bỏng, chính thức mở trang đầu tiên.
-
Mới29/05/2025
-
30/05/2025
19 Bình luận
Đây là một số vấn đề cụ thể tui thấy được từ truyện bác. Đầu tiên, sự ra đi của anh đội trưởng Tom không đủ độ làm cho độc giả như tui không tiếc thương nổi. Khi đọc phân cảnh này, tui chỉ dạng "Ồ, ra là thế". Tui nghĩ Tom trong truyện bác là một nhân vật khá quan trọng trong cách bác viết cảm xúc của Asaga. Nhưng nếu mục đích của tác là lấy sự ra đi làm tiền đề cho sự phát triển của Asaga sau này thì như này là chưa đủ, còn quá nông, cần làm tốt hơn. Tiếp theo là bối cảnh, trận chiến còn mơ hồ. Lấy ví dụ đi:
[Cậu lờ đờ nhìn dọc theo sườn đồi, cái chết hiện hữu mọi ngóc ngách. Xác lính hai phe Liên Minh và Đế Quốc lấp đầy các hố pháo. Họ bày ra đủ kiểu tư thế dị hợm, người này chồng lên người kia. Rải rác xung quanh đống thi thể là vô số hiện vật như vỏ đạn nằm lăn lóc cho đến mảnh pháo cắm vào đất đá. Giữa khoảng không ảm đạm, tiếng thoi thóp của ai đó thoảng vọng. Không có những giọng bi ai, những câu hô hoán hỗ trợ. Asaga muốn làm gì đó nhưng một cử chỉ sơ suất lúc này sẽ làm lộ vị trí. Cậu khiếp hãi cảm giác thu mình trước cơn dội pháo của lũ bò sát. Chàng trai đành nhắm mắt ngó lơ, hai tay ghì báng súng trường. Việc duy nhất Asaga có thể làm là gửi lời tiếc thương tới số phận bi thảm.]
[Không kịp phản ứng, một hộp tiếp đạn mới được thảy về phía cậu. Chàng trai vụng về tóm lấy nó. Người Asaga còn run do dư âm từ trận pháo kích, cậu mò mẫm lắp hộp sắt. Trong khi đó, phe Liên Minh bắn theo từng đợt nhằm tối ưu nguồn lực đang cạn kiệt. Cụ thể, nhóm này bắn trả, đợi nhóm khác núp sau tường thành thay đạn rồi thay phiên cho nhau.]
Tính ra bác lúc đầu đang nói bên sườn đồi có nhiều hố bom, sao giờ lại lòi ra cái tường thành. Thực sự thì tui đang bị khó hiểu đấy. Với tần suất nã pháo như này thì sao mà còn tường thành nhỉ? Thực sự thì tui không biết cái thế giới của bác ra sao ấy...
Nhân tiện, có một cái tui thấy bác làm kì kì này:
[Loạt dư chấn đổ bộ không ngừng. Cái này chưa qua thì cái khác đã tới. Trong tình cảnh đạn pháo tung hoành, Asaga cảm nhận đất đá va đập vào lưng. Tuy nhiên, không phải ai cũng may mắn như cậu. Thứ đáng sợ nhất nằm ở các mảnh sắt sắc lẹm khi từng viên đáp xuống. Các con dao tử thần xuyên thủng bất cứ thứ gì trên đường bay. Thay vì đột tử vì vụ nổ, những người lính xấu số được ban cái chết chậm rãi và tàn nhẫn hơn. Mảnh pháo găm sâu vào cơ thể, loang lố một vùng trên quân phục. Cảm giác đau đớn bào mòn ý chí của chính nạn nhân và đồng đội xung quanh. Thế là hết, họ chẳng thể làm gì, phó mặc tiềm thức chìm lịm trong bóng tối vĩnh hằng. Tiếng rên rỉ vô lực trước bản giao hưởng chết chóc.]
Bác hiểu ý tui chứ... Vâng, tui biết là mảnh pháo văng trúng người có thể gây tử vong. Nhưng mà... tùy chỗ chứ và còn phụ thuộc có được cứu chữa kịp thời không nữa. Và đám quân nhân cũng không bị đần, ai ít ra cũng có khả năng sơ cứu tạm thời, rửa nước hay băng bó tạm thời chứ, đâu phải cứ dính pháo là đi... Với lại, chết do mảnh pháo cũng đa dạng nhé, không chỉ vì văng trúng chỗ hiểm hay mất máu đâu... Không biết bác có tính tới việc nhiễm trùng chưa nhỉ? Tui thấy bác chưa tính tới ấy...
Tóm lại, với một mở đầu hoành tráng thì chương 1 này làm tui thất vọng. Phải, cực kỳ thất vọng, tui cảm giác như đang đọc cái văn phong dạo trước của bác vậy ấy... Với khả năng của bác, tui nghĩ bác có thể làm tốt hơn. Thế nên, hãy cố gắng cải thiện nhé, chứ hiện tại không ổn đâu.
Lỗi chính tả: "loang lổ" chứ không phải "loang lố".