Tân Chicago: Huyết Sắc Đô...
Arthur Nguyễn Stable Diffusion
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Bốn thế lực tại Tân Chicago

Chương 02: Hậu quả

0 Bình luận - Độ dài: 4,276 từ - Cập nhật:

Ngày 15 tháng 2 năm 2024, Chín giờ sáng, Englewood, Tân Chicago.

Tọa lạc tại một trong những khu dân cư với tỉ lệ tội phạm cao bậc nhất Tân Chicago, có một quán bar mà lưu lượng khách ra vào khá đông đúc.

Nhìn từ bên ngoài vào thì nơi này không quá sang trọng khi vài tấm cửa kính có nhiều khe nứt nhỏ được vá tạm bợ bằng những miếng băng dính màu vàng, bên trên treo tấm biển neon đề chữ "Quán Bar Apple" nhưng chữ e lại bị mất điện.

Bước vào bên trong, không gian quán bar chìm trong màn đêm lờ mờ. Vài bóng đèn trắng heo hắt treo hờ hững tạo nên bầu không khí khá u ám, chỉ đủ để lại những mảng sáng tối nhập nhòe. Từ góc quán, chiếc máy phát nhạc cũ kỹ vẫn đều đặn nhả ra những giai điệu jazz và blues chậm rãi. Nhưng trái với không khí như thế, có nhiều vị khách vẫn vui vẻ nâng ly tận hưởng những ly rượu đầu ngày, tiếng râm rỉ trò chuyện vang vọng khắp nơi khiến quán rượu trông vẫn náo nhiệt.

"Một ly như thường nhé Em."

Michael lững thững bước tới quầy bar, gõ hai tiếng vào bàn nhằm thu hút sự chú ý của cô nàng pha chế đang trò chuyện với một vị khách khác.

"Tới liền đây."

Cô mỉm cười rồi nhanh nhảu lướt người về phía tủ rượu sau lưng, bắt đầu thực hiện thoăn thoắt những động tác pha chế đầy điêu luyện.

Chiếc điện thoại trong túi Michael rung lên một nháy hòng báo cáo có tin nhắn đến. Anh lấy từ trong túi ra chiếc Iphona mười bị vỡ màn hình phía góc trái mà đảo mắt đọc tin nhắn.

[Tôi đã chuyển tiền cho cậu rồi, cậu nhận được chưa?]

[Tôi nhận được rồi. Cảm ơn đã sử dụng dịch vụ của bọn tôi.]

Anh nhắn lại.

[Làm ơn đừng cảm ơn tôi. Ngoài cậu ra thì chẳng có ai dám nhận hợp đồng này cả, dù gì thì đó cũng là người nhà Moretti danh tiếng mà. Gia đình tôi mang ơn cậu, Con gái tôi cuối cùng cũng được thanh thản rồi.]

[Không có gì đâu.]

Michael nở nụ cười đầy nhẹ nhõm trước khi tắt máy rồi cho điện thoại vào lại túi quần. Có thể chẳng ai quan tâm đến việc đó, nhưng nụ cười của Michael đã vô tình va vào sự chú ý của cô nàng pha chế. Cô mỉm cười đầy tinh nghịch mà tiến tới chỗ anh với ly rượu trên tay.

"Nhắn tin với bạn gái hay sao mà đọc tin nhắn cười tủm tỉm thế?"

Cô đưa ly Whisky đặt trước mặt Michael cùng viên đá được tỉa gọt điêu luyện, biến nó thành kim cương lấp lánh, phản chiếu thứ nước hổ phách lên ly thủy tinh trong suốt.

Cô một tay thu về nghịch mái tóc đen dài ngang vai, tay còn lại dùng làm bệ đỡ bộ ngực của mình khi cô tì cơ thể lên thành quầy, để lộ hai bầu ngực trắng nõn kẹp giữa khe nứt như lỗ đen có thể hút mọi ánh nhìn từ đàn ông. 

Nhưng Michael lại trông khá hờ hững với hai "quả bom" trước mặt. Mắt anh dán chặt vào ly rượu trước khi cầm lên làm một hơi khiến cổ họng nóng như bật lửa.

"Ừm, là bạn gái đó. Cổ tên là Emily, chắc chắn em sẽ thích cô ấy cho mà xem."

Cô nàng pha chế bỗng phì cười trước câu trả lời đầy bỡn cợt của Michael.

"Vậy thì gửi lời chia buồn sâu sắc của em đến cô ấy nhé."

"Nói vậy là ý gì đấy hả?"

"Ý em là vậy đó, cô gái nào hẳn phải xui xẻo lắm mới yêu phải anh đấy Mike."

"Em đang nói em đấy à?"

"Hì."

Sau câu trả lời của Michael, cô chỉ nhẹ nhàng mỉm cười rồi quay người tiến về phía quầy rượu làm gì đấy mà không tiếp tục bốp chát với anh như từ nãy đến giờ. Dù lúc nãy giả vờ không chú ý đến hành động khoe ngực đầy lộ liễu, nhưng ngay khi cô gái quay lưng đi, ánh mắt Michael liền tỉa thẳng vào thân hình bốc lửa kia.

Nàng khoác lên mình chiếc áo thun crop top ôm sát tiệp màu với mái tóc của cô, khoe khéo vòng eo thon gọn. Quai áo trái không biết vô tình hay cố ý trượt nhẹ sang một bên, để lộ dây áo ngực ren mỏng đầy quyến rũ. Phía dưới là chiếc quần jean ngắn cũn bó sát, tôn lên đôi chân đầy đặn, trắng nõn, điểm xuyết bằng những hình xăm nghệ thuật chạy dọc theo từng đường nét của cơ thể.

Không biết là do rượu hay do những suy nghĩ đầy đen tối trong đầu mà cơ thể của Michael lúc này lại nóng ran mà không rõ nguyên do.

"Là do rượu, hẳn là do rượu." Anh tự huyễn hoặc bản thân như thế trong đầu dù chẳng ai hỏi.

"Này Mike! Lại ngồi xăm xoi Emily đấy à? Như thế là không nên đâu nhé, phải nhường cơ hội cho người khác nữa chứ."

Đột nhiên, một âm thanh sỗ sàng xé tan bầu không khí phát ra phía sau lưng Michael, kéo anh khỏi dòng suy nghĩ của mình. Có vài vị khách khó chịu liếc mắt về phía chủ nhân của giọng nói ấy, nhưng người đó chẳng bận tâm, nhất là khi anh nghe thấy tiếng Emily khúc khích cười.

"Leon! Đừng có ồn ào quá lên như thế." Theo sau đó là một giọng nói khác, trầm ấm và lịch sự hơn nhiều so với Leon cất lên.

Hai người ấy lần lượt ngồi xuống hai bên Michael, đồng thời cũng kéo sát chiếc ghế đẩu lại gần anh một cách đầy thân thiết. Và Michael trông có vẻ không hề khó chịu việc đó chút nào.

"Emily! Cô gái pha chế xinh đẹp nhất Tân Chicago, làm ơn cho tôi một ly Screwdriver[note73364] nhưng thêm nhiều Vodka nhé."

Leon, với thân hình cao gầy và mái tóc đỏ rực nổi bật, hào hứng hét lớn yêu cầu.

"Rồi rồi, không cần phải xu nịnh tôi như thế đâu. Còn anh thì sao David?"

Emily vừa nói vừa chuyển ánh mắt sang chàng trai đô con với làn da rám nắng ngồi phía bên trái Michael.

"Daiquiri[note73365] nhé."

"Có ngay."

Sau khi Emily xác nhận đầy đủ yêu cầu từ hai vị khách mới tới kia, cô lại quay về tủ rượu thân yêu của mình, đảo tay thoăn thoắt để làm ra được những ly rượu ngon nhất.

"Biết tin gì chưa Mike, sáng nay Nico Moretti được thông báo là đã chết rồi đó."

Leon lấy điện thoại từ trong túi áo hoodie xám sờn rách vài chỗ, mở mật khẩu, thao tác vài thứ trên màn hình rồi đưa ra Michael coi.

"Để xem nào. Nico Moretti, người được cho là sẽ đứng đầu nhà Moretti danh giá đã bị giết tại dinh thự của chính ông ta vào tối qua. Ừm, tôi có biết."

Michael nghiêng nhẹ đầu sang bên đọc tin tức mà Leon treo trước mặt anh, rồi đặt đầu về lại vị trí cũ, làm một ngụm rượu với khuôn mặt không biến sắc.

"Chưa hết đâu. Dinh thự của ông ta mặc dù được canh phòng cực kì nghiêm ngặt bởi đám vệ sĩ, nhưng thời điểm trước hay sau khi ông ta bị giết, bọn chúng không cảm nhận được gì nguy hiểm cho đến khi quá trễ. Không những thế, tên giết người còn không để lại chút manh mối nào, cứ như là... thần chết đến rồi gặt ông ta xong biến đi mất vậy."

Trái ngược với Michael không bộc lộ quá nhiều cảm xúc trên gương mặt, thì Leon lại trông khá hào hứng với câu chuyện này. Anh thay đổi tông giọng xuyên suốt câu chuyện, từ giọng điệu nguy hiểm đến cách nói đầy bí ẩn, còn được phụ họa thêm bằng những cử chỉ tay lòe loẹt thái quá như kể chuyện cho trẻ mẫu giáo, khiến cả Michael lẫn David khi nghe cũng vô thức mỉm cười.

"Vậy là bằng cách nào đó, hợp đồng đặc biệt của ông chú đó lại vô tình được hoàn thành. Mừng quá rồi nhỉ Mike?"

Leon ngồi xuống lại ghế sau màn kể chuyện đầy phấn khích. Anh nói với giọng điệu nhẹ nhàng hơn trước, đồng thời không quên đá ánh mắt đầy ẩn ý đến người bạn bên cạnh.

"Liên quan gì đến tôi chứ?" Michael tỏ vẻ vô tội.

"Làm ơn đi," David nói chêm vào. "Cách thức giết người cứ như thần chết đến gặt ông ta rồi biến mất. Chưa kể ánh mắt của cậu khi nhìn chằm chằm vào cái hợp đồng ấy, ngay cả trẻ con cũng thừa biết ai làm việc đó, Tử thần à."

Sau những lập luận sắc bén, phát ra từ giọng nói trầm ấm đầy sức thuyết phục của David, cùng với ánh mắt vừa nãy Leon dành cho Michael, anh chỉ biết khẽ thở dài, khuôn mặt rầu rĩ chẳng thèm giấu giếm.

"Lộ rõ như thế sao?"

"Đương nhiên rồi. Đến cả em còn biết mà."

Lúc này Emily đi tới với hai ly rượu trên tay. Cô đặt ly có màu cam nhợt nhạt trước mặt Leon, ly màu trắng còn lại đẩy nhẹ về phía David bằng hai ngón tay, trong khi Michael cúi đầu xuống lộ rõ vẻ mệt mỏi.

"Vậy thì chắc ông ấy cũng biết." Giọng nói của anh đầy chán nản.

Emily vừa định mở lời thì một cái khều nhẹ vào vai từ anh chàng đồng nghiệp khiến cô khựng lại. Anh ta ghé sát tai cô, thì thầm điều gì đó. Khuôn mặt Emily lập tức đanh lại rồi lặng lẽ bước theo sau anh ta.

Tuần trước, đã có một hợp đồng bất ngờ xuất hiện khiến nhiều sát thủ khắp nơi phải bật cười vì tính chất của nó, và đương nhiên, Michael cùng Leon và David lẫn Emily cũng đã nghe tin.

Nội dung của hợp đồng là ám sát Nico Moretti của gia đình mafia Moretti nổi tiếng với cái giá năm mươi nghìn đô. Một mục tiêu khó nhằn, đi kèm với cái giá dù thêm vào đó hai ba số không cũng chưa chắc đủ, biến hợp đồng đó thành trò cười cho thiên hạ, đi kèm với nhiều vụ cá cược xem có ai dám chấp nhận nó hay không.

Lúc đầu cũng chỉ vì tính tò mò, đồng thời là tìm kiếm thú vui giết thời gian trong những quãng ngày buồn chán, Michael đã hẹn người mở hợp đồng ra nói chuyện. Sau khi biết tường tận vụ việc, anh đã nghiêm túc suy nghĩ rất lâu trước khi quyết định chấp nhận yêu cầu, dù David lẫn Leon đã cố ngăn cản.

Mặc dù chưa hề hé răng với bất kì ai, nhưng với cách thức giết người đặc trưng cùng bộ dạng đầy khả nghi vài ngày trước khi vụ ám sát xảy ra, việc này đã không qua mắt được hai người bạn của Michael, hay thậm chí là Emily.

"Mike này. Ông ấy muốn gặp anh ở trong phòng."

Trong lúc đang tự tưởng tượng trong đầu hàng trăm viễn cảnh khác đã có thể xảy ra để giấu nhẹm chuyện này đi. Emily bước ra từ sau cánh cửa của nhân viên, thông báo Michael đi gặp ai đó với khuôn mặt chẳng mấy vui vẻ.

Emily không cần thiết phải trưng ra bộ mặt như vậy, chỉ cần câu nói đó của cô cũng đủ để tim anh đập như máy bơm rồi, và việc đó không hề vui chút nào. Michael lướt mắt kiểm tra hai người kia, nhưng ai nấy đều uống rượu, trưng ra vẻ mặt lo lắng dành cho anh mà chẳng nói thêm câu nào.

"Chúc anh may mắn đi Em."

"Ừm. Chúc may mắn nhé."

Emily chỉ biết rụt rè vỗ vai Michael rồi trở về nơi làm việc, bỏ lại gương mặt lo lắng hệt như anh chàng sau lưng cô chuẩn bị đi đến nơi chiến trường vậy. Michael thì hít thở một hơi thật sâu, nuốt khan trước khi bước vào cửa gỗ nặng nề lạ thường được dán tấm biển "không phận sự miễn vào".

Bước đi trên hành lang chật hẹp đầy thân quen với tâm trạng bồn chồn, anh rảo chân băng qua nhiều cánh cửa khác, đến căn phòng nằm chánh giữa ở phía cuối.

Ngay khi đẩy cửa, một tiếng rít khá lớn phát ra, thổi từ bên trong hương cà phê đen thơm nức lòng xộc thẳng vào mũi khiến lòng anh chợt dịu lại. Vào lúc đặt một chân vào bên trong căn phòng, Michael như cảm thấy mình vừa bước vào cánh cổng thời gian, đưa anh về những năm chín mươi của thế kỷ trước.

Căn phòng, dù không quá rộng nhưng lại toát lên vẻ tinh xảo đến từng chi tiết. Những hàng tủ sách được làm bằng gỗ mun đen bóng lạ mắt trải dài hai bên, bên dưới là thảm lót sàn với màu chủ đạo là vàng kim và đỏ sẫm hòa cùng cây cổ thụ già được đan tỉ mỉ trông đậm chất quý tộc. Ánh nắng ấm áp vào buổi sớm từ những ô cửa sổ cuối phòng tràn ngập không gian, vẽ nên những vệt sáng lung linh trên các món đồ kim loại, tạc thành bức tranh đầy mở ảo.

Chẳng cần phải để ý kỹ, Michael vẫn có thể nghe được tiếng "tích tích" phát ra từ đồng hồ quả lắc cao lớn nằm sát góc trái, đối diện với nó là đĩa nhạc vinyl mạ vàng cổ diển nhưng không phát ra bài nhạc nào. Ở chính giữa hai thứ đó chính là bàn làm việc được điêu khắc tỉ mỉ, nơi đón nhận phần lớn ánh sáng bên ngoài rọi vào. Trên đó được sắp xếp ngăn nắp hàng đống tài liệu, được trang trí bằng nhiều khung ảnh khác nhau.

Bất cứ ai nếu muốn vẽ nên bức tranh mang nhiều sự hoài niệm thì chỉ đập vào mắt họ căn phòng này thôi cũng đủ để cảm hứng trong họ trào dâng rồi. 

Nhưng Michael không đến đây để tìm cảm hứng vẽ tranh. Ngược lại nếu anh có muốn tìm cảm hứng đi chăng nữa, khi thấy người đàn ông đang đứng hóng gió bên cửa sổ cùng ly cà phê thì cảm hứng của anh kiểu gì cũng tắt ngúm thôi.

"Ông gọi tôi à?"

"Ngồi xuống đi."

Ông ấy từ tốn đặt ly cà phê lên thành cửa sổ rồi đóng cửa sổ lại trước khi quay người, hất đầu về phía chiếc ghế trước bàn làm việc của ông. Michael không có cách nào từ chối, anh rón rén tiến lên mà ngồi xuống như được yêu cầu.

 "Dựa vào bộ dạng đầy lo lắng ấy, tôi đoán cậu cũng thừa biết lí do bản thân bị gọi vào đây mà đúng không?"

"Chắc là... thế?"

Michael bây giờ không hề lo lắng, mà là sợ hãi thì đúng hơn. Dù trong thâm tâm anh quả thực đã khá lo lắng khi ngồi trước người đàn ông với mái tóc bạc trắng này, nhưng từ đầu đến giờ anh chẳng để lộ ra bên ngoài bất kì biểu cảm nào, ngón tay của anh cũng không run lấy một phân. 

Thế nhưng, chỉ với cái liếc nhìn trên gương mặt đầy nhếp nhăn kia, ông vẫn có thể nhìn thấu được tâm trạng của Michael mà chẳng cần cố gắng. Và việc đối mặt với người có khả năng này khiến anh không hề thoải mái chút nào.

"Nói cho tôi biết đi Michael. Tên của tổ chức chúng ta là gì?"

Bỗng nhiên ông ấy bắt đầu cuộc trò chuyện bằng trò đố vui khiến Michael trớ người trong phút chốc.

"Là Eden, tổ chức sát thủ Eden."

Tâm trạng người đàn ông trước mặt cải thiện đôi chút khi nghe câu trả lời.

"Chính xác. Eden, vườn địa đàng, chẳng phải là cái tên quá hay sao. Nhưng các thành viên sáng lập không hề đặt cái tên này cho vui. Cậu biết tại sao họ lại chọn cái tên này không?"

"Vì gia đình họ làm nông chăng?" Michael nhún vai cười gượng.

"Tôi phải nói thật với cậu, một ngày nào đấy cái cách nói chuyện đầy mỉa mai kia sẽ biến thành con dao đâm vào cổ cậu đấy."

Dù khuôn mặt già cỗi kia không hề xê dịch mảng nào, nhưng Michael vẫn thấy lông mày ông giật nhẹ, tông giọng cũng trầm hơn, và nhiêu đó cũng đủ để anh biết đường mà ngậm miệng.

"Tổ chức Eden được lập ra với mong muốn trở thành vườn địa đàng, phục vụ cho toàn bộ sát thủ trên khắp thế giới, và chi nhánh Apple của ta cũng không phải là ngoại lệ. Mỗi cá nhân sống trong Eden phải biết làm việc hết mình để nơi này cùng phát triển, chứ không phải là đụng đến trái cấm như Adam[note73366] đã từng làm. Và cậu biết điều gì xảy đến với Adam chứ, Michael?"

Anh không nói gì ngoài để lại biểu cảm đầy ngán ngẩm.

"Câu trả lời, là bị trục xuất."

Đoạn ông ngồi xuống, lấy từ tủ bên dưới chân lên một tờ báo đã được gấp lại làm hai trải dài trên bàn. Dù tờ báo ngược hướng với Michael nhưng anh vẫn thừa biết trên đó viết cái gì chỉ bằng tấm hình trắng đen lộn ngược.

"Tôi đã làm việc cực kỳ cật lực, hoàn thành biết bao nhiêu hợp đồng, rửa tay bằng máu của hàng trăm sinh mạng khác để có thể có được ngồi vào chiếc ghế này."

"Chiếc ghế ấy cũng không hẳn là đẹp lắm đâu, chạy ra Ikea mua cái là có liền à."

Lần này ông không hề giấu giếm chút biểu cảm nào mà ném cho Michael ánh mắt gói gọn giận dữ trong đó. Michael thấy vậy liền đưa hai tay lên tỏ vẻ đầu hàng, chán nản ngoảnh mặt sang một bên.

"Dù khổ cực là thế. Đệ tử của tôi, sát thủ đứng thứ ba chi nhánh Apple, lại chấp nhận một hợp đồng không chỉ nhắm vào người quan trọng nhất giới Mafia huyền thoại, mà còn chấp nhận nó với cái giá còn không đủ để mua nhà."

Michael không đáp lại câu nào, chỉ ngồi cắn móng tay nhìn chăm chú về phía đĩa hát, giả vờ không nghe người trước mặt nói gì.

"Tôi biết cậu không có tâm trạng để nghe thuyết giáo, và tôi cũng không ở trong tâm trạng để thuyết giáo cậu. Nên ta giải quyết nhanh chuyện này thôi."

Biết có nói thêm cũng sẽ không có chữ nào lọt vào lỗ tai của Michael, ông rút từ túi áo bên trong bộ com lê đắt tiền một cái điện thoại quen thuộc, cùng ngón tay nhuộm đầy máu khô quẳng ra trước mặt anh. Ngay khi nhìn thấy nó, Michael lập tức giật mình đứng dậy, đẩy chiếc ghế anh đang ngồi ngã lên tấm thảm phía sau lưng.

"Gilbert! Ông--"

"Ngậm miệng lại!"

Cảm xúc trong lòng của Michael lúc này pha tạp lẫn nhau, hoảng loạn, tức giận, bối rối. Và anh chọn thả cơn tức giận ra, đập hai tay thật mạnh lên bàn chất vấn Gilbert với ánh mắt nổi đầy đường chỉ đỏ.

Về phía Gilbert, mặt ông vẫn không biến sắc nhưng tông giọng cũng ngập tràn cơn giận, mặt ông đỏ lên, nấp sau hai tay đang đan vào nhau mà ông chống trước mặt.

"Ông đã làm gì?" Michael nghiến răng.

"Làm những việc mà tôi cần phải làm."

"Giết ông chú đó thì giải quyết được vấn đề gì cơ chứ? Ông ấy chỉ muốn báo thù cho con gái mình thôi mà?"

Gilbert thở dài trước câu hỏi đầy ngô nghê đấy.

"Nghe này Michael, chúng ta không phải đang sống trong một thế giới cổ tích nào đó mà mọi người cùng chung sống hòa thuận với nhau. Ở Tân Chicago này đang có bốn thế lực dù mặt bên ngoài vẫn ổn, nhưng sau lưng lại đang dí dao vào người nhau đấy. Cậu nghĩ thế nào nếu hai trong số đó gây chuyện với nhau hả?"

Michael muốn nói gì đó nhưng lời nói cứ đến tận cuống họng của anh thì lại đứng cứng ngắc trong đó. Anh muốn phản bác lại, nhưng anh cũng biết những gì ông nói hoàn toàn đúng, và việc này khiến anh cực kỳ khó chịu.

"Tôi biết cậu có một cái phức cảm đặc biệt với những tên hiếp dâm, nhưng tôi không cần cậu hiểu cho việc tôi đã làm. Nếu chỉ phải hi sinh một gia đình để bảo vệ tôi, bảo vệ cậu, hay những sát thủ khác tại chi nhánh Apple, thì với tôi đó vẫn là cái giá quá hời."

Michael chỉ có thể nghiến răng ken két mà chẳng thể làm gì hơn. Anh biết dù có lao vào đánh với ông một trận thì kiểu gì anh cũng bị giết mà chẳng thể đụng nổi vào móng chân của ông ấy. Nên anh quyết định dậm lên bàn một cái nữa trước khi quay người bỏ ra ngoài.

"Đứng lại. Cậu nghĩ tôi chỉ kêu cậu đến đây để nói mấy cái đó sao?"

Vừa quay lại theo tiếng gọi thì đã có một xấp phông bì màu đen bay đến, anh nhanh chóng chộp lấy chúng một cách dễ dàng trước bị va vào mặt.

"Cái gì đây?" Michael bực dọc hỏi.

"Hình phạt của cậu."

Dù trong lòng bực bội nhưng anh vẫn liếc mắt đọc sơ qua nội dung đống phông bì trên tay của mình, để rồi phải trố mắt mà chuyển tầm nhìn về phía Gilbert hòng kiểm tra xem thứ mình vừa đọc có chính xác hay không.

"Ông giỡn với tôi đấy à?"

Tự lúc nào, Gilbert đã đứng trở lại bên cạnh cửa sổ mà nhâm nhi tách cà phê của mình với khuôn mặt bình thản, cứ như ông đã biết trước Michael sẽ phản ứng như thế vậy.

"Sau mớ diễn thuyết gì mà bảo vệ tất cả mọi người, bây giờ ông lại bảo tôi đi ám sát Louis Moretti sao?" Michael cao giọng.

"Cậu không cần phải lo. Hợp đồng này hoàn toàn khác với cái hợp đồng tạm bợ của cậu. Một khi hoàn thành, chúng ta sẽ không cần phải để ý gì đến nhà Moretti nữa, tôi đảm bảo việc đó."

"Nhưng mà....."

Chưa kịp nói hết điều cần nói, tim của Michael như ngừng đập trong giây lát. Mồ hôi trên trán đã trút xuống từ lúc nào không hay, cổ họng nóng khan như bị lửa đốt, tay chân như bị ai đó giữ lấy. Toàn bộ biểu hiện đó, xuất phát chỉ từ một cái hắng giọng đầy sát khí của người đàn ông tóc bạc trắng kia.

"Để có thể thực hiện hợp đồng ám sát này," Giọng nói ông trầm khàn như ma quỷ trồi lên từ địa ngục. "Tôi cần Tử thần của mình, chứ không phải thằng nhóc Michael Reed lắm chuyện. Lựa chọn thứ tốt nhất cho cuộc đời của mình, là điều mà tôi luôn dạy cậu phải không?"

Đôi môi mím chặt, ánh mắt trợn tròn, từng hơi thở đặc quắn phì ra từ lỗ mũi bé tí, bàn tay nhàu nát xấp giấy đang cầm, mọi cử chỉ trên cơ thể Michael đều thể hiện cho tâm trạng của anh lúc này. Anh muốn nói ra điều gì đó, nhưng chẳng từ ngữ nào có thể khiến tâm trạng tốt hơn.

"Từ lúc nào mà ta lại phải khúm người trước lũ mafia cơ chứ."

Để lại cái lắc đầu đầy ngao ngán, Michael lao thẳng ra khỏi phòng mà không thèm đóng cửa, mặc cho Gilbert chỉ biết thở dài khi nhìn ngắm khung cảnh thành phố trước mặt.

"A! Anh không sao chứ Mike?"

Khi thấy người khiến bản thân không thể tập trung nổi vào công việc bước ra với tâm trạng hằn học, Emily lập tức xin lỗi vị khách mình đang trò chuyện mà chạy ra khỏi quầy hỏi han anh.

"Anh ổn."

Michael đáp, giọng hơi khàn, ánh mắt vẫn còn chút căng thẳng sau cuộc trò chuyện vừa rồi. Điều đó khiến khuôn mặt Emily còn muộn phiền hơn trước. 

"Xin lỗi Em, anh có việc cần phải lo rồi."

"Việc gì cơ?" Emily hỏi dồn.

"Lũ mafia."

Không quan tâm Emily phía sau lưng đang cực kì lo lắng trước tâm trạng tràn ngập sự khó hiểu kia. Michael cứ thế để lại câu trả lời chẳng rõ đầu đuôi gì, bỏ mặc cô nàng pha chế đang muốn nói gì đó mà xộc thẳng ra cửa với nhiều suy nghĩ rối bời trong đầu.

Ghi chú

[Lên trên]
Loại cocktail có cồn cao được làm từ nước cam và rượu vodka
Loại cocktail có cồn cao được làm từ nước cam và rượu vodka
[Lên trên]
Daiquiri là một cocktail cổ điển, được pha chế từ rượu rum, nước cốt chanh và đường, có nguồn gốc từ Cuba.
Daiquiri là một cocktail cổ điển, được pha chế từ rượu rum, nước cốt chanh và đường, có nguồn gốc từ Cuba.
[Lên trên]
Adam trong câu chuyện Adam và Eve, vì ăn phải trái cấm nên bị trục xuất khỏi vườn địa đàng
Adam trong câu chuyện Adam và Eve, vì ăn phải trái cấm nên bị trục xuất khỏi vườn địa đàng
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận