Tập 01: Bốn thế lực tại Tân Chicago
Chương 01: Thường nhật
0 Bình luận - Độ dài: 4,000 từ - Cập nhật:
Bản nhạc Waltz No. 2 của Dmitri Shostakovich nhẹ nhàng phát ra những giai điệu vui tươi đến từ máy nghe nhạc đĩa than, kết hợp với cách bố trí đầy sang trọng của căn phòng khiến nơi đây trông quý tộc và lịch lãm hơn bao giờ hết.
Căn phòng màu be sáng sủa được trang trí bằng nhiều bức tranh chân dung nổi tiếng đáng giá hàng triệu đô la, ánh đèn chùm phía trên đầu tỏa ra ánh sáng trắng nhẹ nhàng âu yếm không gian này, bàn ghế gỗ đắt tiền đến mức chỉ cần dùng tay vuốt nhẹ trên bề mặt cũng đủ để cảm thấy sự khác biệt với hàng Ikea[note73346] phổ thông.
Và đặc biệt hơn hết là tủ rượu nằm ở phía cuối căn phòng. Lớp kính chống đạn đặc biệt, thanh gỗ chắc khỏe cùng bộ sưu tập rượu đủ loại sắc màu. Trong đó nào là những chai rượu có giá khoảng năm trăm nghìn đô la hay có cả chai mà một đời người dành dụm chưa chắc đã mua nổi.
"Tôi phải nói thật đấy ông Moretti. Ông không biết là tủ rượu này của mình đáng giá như thế nào đâu."
Một chàng trai với mái tóc xám trắng lấp ló dưới lớp mũ trùm đầu đen dùng tay gõ nhẹ vào kính chống đạn của tủ rượu. Tay còn lại hắn đút vào túi quần tây đen bó sát đến mức lộ ra bắp chân săn chắc khác thường.
"Tôi có một người bạn thích sưu tầm rượu đến mức cậu ta sẵn sàng bán cả nhà để có thể sỡ hữu chai Macallan 1926 đang ở trước mặt tôi lúc này đấy."
"Ưm...."
Sau một khoảng lặng ngắn, hắn cho tay còn lại vào túi quần rồi quay người nhìn về phía sau mà đặt câu hỏi với ánh mắt sắc lẹm như có thể bóp nghẹt bất kì ai chỉ với ánh nhìn của mình.
"Vợ con đuề huề, cơ ngơi khổng lồ, người người ngước nhìn, danh vọng vang xa khắp thành phố, ông có những thứ mà hàng tỷ gã đàn ông ngoài kia mong muốn nhỉ, ông Moretti?"
Trước mặt hắn là gã đàn ông mặc vest với thân hình quá cỡ đang bị treo ngược xuống như con dơi treo mình trong hang động. Cơ thể cục mịch, khuôn mặt ngấn mỡ bị trọng lực kéo ngược cùng với máu đang tuôn ra như suối từ vết cắt khá lớn trên cổ.
Hai tay gã bị trói quặt ra sau lưng, chân cũng bị cột lại bởi dây thừng và hướng thẳng lên trần nhà. Điều kỳ lạ là, sợi dây ấy lại lơ lửng giữa không trung, không có bất kỳ điểm tựa nào trên trần hay bức tường nào gần đó. Cứ như thể, gã đang bị treo ngược và cố định bởi một lực vô hình nào đó vậy.
Chàng trai tóc xám trắng chậm rãi bước đến bàn gỗ gần gã đàn ông treo mình như dơi kia theo nhịp điệu Waltz như đang khiêu vũ. Hắn chộp lấy chai rượu Whisky màu mật ong đã uống dở một nửa mà cho vào ly thủy tinh nhỏ bên cạnh.
"Tuy đã nắm nhiều thứ trong tay, nhưng xui thay, định mệnh lại sắp xếp cho tôi gặp ông. Và tin tôi đi, đó không phải là điều gì tuyệt vời lắm đâu."
Hắn nhẹ nhàng xoay cổ tay để lắc đều ly rượu khiến thứ chất lỏng chứa đầy cồn kia sóng sánh, rồi làm một hớp khiến người hắn nóng bừng lên.
"Ưm...."
"Phải rồi nhỉ, ông hẳn là biết rõ việc đó mà. Lỗi tôi."
Khuôn mặt gã đàn ông trước mắt chàng trai tóc xám trắng tái mét khi máu chảy ra từ cổ đang rơi xuống sàn, và dần loang ra một vũng khá to. Gã dường như đang cố nói gì đó nhưng vết cắt cực ngọt ngay cuống họng khiến gã chỉ có thể rên rỉ những âm thanh gây khó chịu cho tai người nghe.
"Ông Moretti! Ông không sao chứ? Ông Moretti!!"
Bỗng bên ngoài cửa phát ra tiếng bước chân vội vã của nhiều người. Theo sau đó là tiếng đập cửa thô bạo vang lên cùng lúc với những tiếng gọi vội vã tên ông Moretti phá tan bầu không khí nhẹ nhàng của căn phòng. Nhận thấy không có tiếng hồi đáp, đám người bên ngoài ồn ào với nhau loay hoay tìm cách phá cửa để lao vào trong.
Nhưng chàng trai trông không có vẻ gì là bất ngờ hay hoảng loạn, ngược lại còn mỉm cười khi nhận ra thời cơ đã điểm.
Hắn từ tốn đưa tay lên rồi búng một cái. Tức thì, khung cửa sổ sau lưng hắn bị thổi tung, cứ như thể vừa có một lực hút vô hình cực mạnh nào đó bên ngoài đã giật phăng chúng khỏi bức tường kiên cố vậy.
Mặc cho cánh cửa sắp bị phá bởi đám người bên ngoài căn phòng sau khi chúng nghe thấy tiếng động lớn, hắn nhảy một chân nhẹ nhàng lên chỗ khung cửa sổ vừa bị thổi bay mà đối mặt với bầu trời đêm.
Hắn không nói gì, cũng không làm gì, chỉ đứng im hít thở không khí pha tạp của thành phố, để cho những cơn gió đêm mát mẻ nhẹ nhàng vuốt ve làn má. Chiếc áo khoác đen dài chấm đầu gối của hắn khẽ phấp phới, tạo nên một bức tranh đầy ám ảnh trong tầm nhìn nhập nhòe treo ngược của gã đàn ông tên Moretti kia.
"Lâu lâu làm việc này cũng không tồi chút nào."
Ngay khi hắn kết thúc lời độc thoại đầy khó hiểu, tiếng cửa đổ ầm vang lên. Một nhóm khoảng mười người đàn ông mặc vest đen cao lớn tức tốc xông vào phòng mà nhanh chóng xác định tình hình.
Cửa sổ vỡ nát, nhưng trong phòng không có ai khác ngoài người đàn ông bị trói chặt tay chân, nằm bất động trên vũng máu của chính mình.
Không cần nhiều lời, bọn họ lập tức tản ra cực kì chuyên nghiệp, kiểm tra từng ngóc ngách căn phòng để tìm kiếm dấu vết khả nghi hay kẻ ẩn nấp. Một tên chạy đến kiểm tra mạch của Moretti, nhưng không may - gã đã chết do mất quá nhiều máu. Tên khác chạy đến bên cửa sổ, nhưng sau một hồi nhìn ngó xung quanh mà không thấy bóng dáng ai thì hắn nhanh chóng bỏ cuộc. Vì rõ ràng nếu có ai đó nhảy xuống từ tầng ba, chắc chắn phải để lại thứ gì đó.
Không dấu vết, không manh mối, không có bóng dáng của bất kỳ ai được tìm thấy sau khoảng thời gian kiểm tra căn phòng của nhóm người kia, ngoại trừ khung cửa sổ cùng ly rượu Whisky còn đọng lại vài giọt.
Mồ hôi lạnh bất chợt túa ra trên trán họ, bởi mọi thứ giống như thể...
... người mà họ cần phải bảo vệ vừa bị Tử thần đến giết rồi đi như không có gì vừa xảy ra vậy.
***
Cách đó không xa, tại con hẻm nhỏ nơi tiếng súng vang lên đôm đốp như tiếng pháo hoa bắn mừng năm mới. Không những thế còn có tiếng còi xe cảnh sát hú inh ỏi cùng kết hợp phá tan bầu không khí yên bình của buổi đêm.
"Mày không nên lảng vảng gần đây đâu, nơi này nguy hiểm lắm."
"Meo?"
Một cô gái với mái tóc nâu sẫm rối bời buộc đuôi ngựa vừa vuốt ve chú mèo tam thể dễ thương, vừa trò chuyện như thể nó hiểu lời cô nói. Dù sau lưng cô đang diễn ra vụ đấu súng khá lớn trong nhà kho, song cô chẳng mảy may quan tâm gì đến việc đó.
"Thưa Trung sĩ, đám nổi loạn chẳng có vẻ gì là sẽ chịu khuất phục dễ dàng. Tình hình đang dần căng thẳng hơn rồi, bên ta cũng đã có vài người bị thương. Nếu được thì cô có thể trợ giúp bọn tôi không?"
Khi tiếng súng trong nhà kho càng lúc càng bạo lực, có chàng trai với khuôn mặt khá lo lắng chạy đến chỗ cô gái tìm trợ giúp. Anh ta mặc chiếc áo màu xanh đơn giản nhưng lại khoác bên ngoài bộ giáp chống đạn dày bị rách vài chỗ, trên đó in huy hiệu ngôi sao kèm dòng chữ New Chicago Police Department, Sở cảnh sát Tân Chicago.
"Trung sĩ?"
Anh ta gọi thêm lần nữa khi thấy cô không có vẻ gì là chịu buông con mèo kia ra mà đứng lên hành động.
Sau một lúc không lâu, cô gái cuối cùng cũng chịu ngừng vuốt ve con mèo mà đứng dậy, kèm theo tiếng thở dài khá lớn như thể cố tình để anh chàng kia nghe được. Cô quay người nhìn anh với đôi mắt đầy mệt mỏi, bên dưới còn có quầng thâm khá lớn nhưng đã bị che lấp đi bởi cặp kính tròn phía trước.
"Trung s--"
Anh chàng vừa định nói gì đó thì cô gái một tay đưa lên ra hiệu cho anh im lặng, tay còn lại đút vào trong túi áo khoác măng tô dày cộm của mình lục lọc cái gì đó.
"Đây rồi."
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, cô gái lôi ra bao thuốc chỉ còn lại đúng một điếu duy nhất, cùng với đó là bật lửa dài độ chừng nửa gang tay nhưng lại được mạ vàng trông cực kì đắt tiền. Cô châm điếu thuốc cuối cùng, rít một hơi thật sâu, phả ra làn khói đầy sảng khoái trước khi sải bước về phía nhà kho.
"Trung sĩ!" Một viên cảnh sát mừng rỡ chạy đến khi thấy bóng dáng cô.
"Tình hình sao rồi?"
"Vâng, theo quan sát của tôi thì năm tên nổi loạn kia có nhiều đạn dược đến mức bọn chúng vẫn có thể tiếp tục đấu súng với bên ta đến sáng. Đã có ba người trong số chúng ta bị thương, những người còn lại vẫn đang cố tiến bước nhưng hỏa lực của chúng lại vượt trội hơn hẳn chúng ta. Ối!"
Trong lúc đang báo cáo thì có viên đạn đột nhiên bắn trúng cửa nhà kho khiến viên cảnh sát giật nảy mình.
"Tôi hiểu rồi."
Cô gái vỗ vai viên cảnh sát rồi từ tốn bước về phía nhà kho mặc cho làn đạn bắn ra không ngừng.
Bước vào nhà kho, cô gái nhanh chóng đánh giá nhanh tình hình xung quanh.
Cuối nhà kho là một thành lũy tạm bợ chắp vá từ đủ thứ vật dụng được năm tên nổi loạn dựng lên. Bọn chúng tuy có những mái tóc dựng đứng cắt tỉa một cách dị hợm và nhuộm xanh đỏ loang lổ, trông chẳng khác nào những con tắc kè hoa. Nhưng tên nào tên nấy đều sở hữu những cây súng trường với hỏa lực rất mạnh, chẳng trách nhóm cảnh sát chẳng thể tiếp cận nổi.
Dù thế, khuôn mặt cô gái tóc đuôi ngựa rối bời kia chẳng hề biến sắc. Cô đi tới rồi dùng tay chống đỡ nhảy qua một cái thùng sắt được lực lượng cảnh sát dựng nên để che chắn.
Khác với vẻ mặt nhẹ nhõm bên phía cảnh sát như vừa có đấng cứu thế đến để giúp đỡ họ, lũ nổi loạn thì trưng ra bộ mặt khó hiểu khi đột nhiên lại có con nhỏ nào đó bước đi bình thản đến chỗ bọn chúng.
Ban đầu, năm tên kia tỏ vẻ nghi hoặc nhìn nhau để dò ý kiến bằng ánh mắt. Nhưng khi cô gái càng đến gần thì bọn chúng chẳng còn cách nào khác ngoài xả hết những gì mình có vào chỗ cô.
"Cái quái gì vậy chứ?"
Loạt đạn này nối tiếp loạt đạn khác, băng đạn này cạn rồi lại đến băng khác. Dù năm tên nổi loạn có cố gắng đến mấy thì vẫn chẳng thể nào làm trầy xước nổi một miếng da của cô gái. Hàng trăm viên đạn cứ bay tới tấp rồi bật ngược, như thể chúng vừa va phải một bức tường thép vô hình nào đó. Xác đạn rơi lả tả, xếp thành một hàng ngang trước ánh mắt bất lực của bọn chúng.
Dù khuôn mặt của cô trông chẳng giận dữ chút nào, ngược lại còn có chút mệt mỏi, nhưng vẫn khiến ánh mắt của năm tên kia tràn ngập sợ hãi. Lồng ngực chúng phập phồng như cá mắc cạn, đôi tay run rẩy chẳng thể bóp nổi còi súng, áo khoác da ướt đẫm mồ hôi lạnh khi cô chậm rãi bước đến thành lũy của chúng.
"Anh à... con nhỏ đó... là Flicker đó."
Một tên với quả đầu màu xanh lá chuối ghé mặt thì thầm với gã tóc đỏ che một mắt bên cạnh mình, giọng nói thì không ngừng run rẩy.
"Chết tiệt. Chết tiệt! Sao ta lại gặp phải Flicker trong lúc này cơ chứ!"
Mái tóc đỏ tung lên khi gã đột ngột đứng dậy mà chạy thẳng về phía cô gái, trong khi tay thì không ngừng đè lên cò súng. Nhưng kết quả vẫn y như thế, chẳng có một viên đạn nào có thể chạm vào người cô, ngược lại cô còn rút từ sau lưng ra khẩu Glock 19 bắn chính xác vào tay bóp cò của gã, khiến gã ré lên đau đớn rồi nằm xuống quằn quại, cố gắng rũ bỏ cơn đau trên tay của mình.
Mặc cho con giun đang quằn mình trên đất kia, cô tiến về phía bốn tên còn lại để giải quyết nốt vụ việc. Nhưng khi đến nơi thì tên nào cũng đã quỳ sẵn xuống mà đưa tay đầu hàng khi cảm thấy bản thân không có cửa đối đầu với cô.
Cứ tưởng sẽ có thêm trò vui để đêm nay trôi qua phấn khích hơn, nhưng thấy bọn chúng dễ dàng đầu hàng như thế, cô không giấu nổi bộ mặt đầy chán chường mà cất súng đi trước khi giao chúng cho những cảnh sát khác giải quyết.
Sau một khoảng thời gian dài, khu dân cư xung quanh đã có thể tắt đèn ngủ ngon khi tiếng súng cùng tiếng còi xe cảnh sát cuối cùng cũng lắng xuống, trả lại bầu không khí yên bình vốn có của màn đêm.
Tên đầu đỏ bị thương được đưa lên xe cứu thương, trong khi bốn tên còn lại bị dẫn giải lên xe cảnh sát.
"Trung sĩ đâu rồi?"
Anh chàng khi trước tìm đến cô gái nhờ giúp đỡ lúc này đang loay hoay xung quanh dò hỏi tung tích của cô. Ánh đèn xanh đỏ từ nhiều chiếc xe cảnh sát xung quanh lập lòe trên khuôn mặt trẻ trung của anh.
"Khi nãy cổ xin một điếu thuốc từ Barney xong đi đâu mất rồi." Một viên cảnh sát đang điền giấy tờ gì đó trả lời cho anh biết.
"Thật tình, cô ấy cứ đến rồi đi tùy tiện quá đấy."
"Cũng chẳng ai trách được, cổ là át chủ bài của NCPD mà."
"Thật sự là chẳng ai trách được ư?"
"Ừ thì Đại úy kiểu gì mai cũng sẽ nói chuyện với cổ, nhưng mà mọi thứ vẫn vậy thôi. Nếu cổ thay đổi được thì đã thay đổi từ lâu rồi."
"Cũng đúng ha...."
Nói rồi chàng trai cũng bỏ cuộc sau một lúc trò chuyện mà đi về phía xe cảnh sát đang đậu gần đó. Với anh thì lúc này cô nàng Trung sĩ kia chẳng thể nào quan trọng hơn một bồn tắm ấm áp sau ngày dài làm việc đang chờ anh ở nhà cả.
***
Ánh trăng tròn vành vạnh treo trên bầu trời đêm hệt như lồng đèn khổng lồ phản phất tia sáng xuống những cung đường đầy mùi thuốc súng lẫn máu tanh của thành phố.
Trên con đường tối tăm mà những cây đèn đường mệt mỏi đến mức chỉ thả xuống nhúm ánh sáng hiu hắt vừa đủ để nhìn, có hai người đang tiến lại gần nhau. Ngay từ ban đầu, ngoài tội phạm, dân nghiện ngập hay những tên buôn hàng trắng thì chẳng có ai muốn bén mảng đến chỗ này ngoài hai người đó.
Một cô gái với chiếc áo măng tô màu kem, gương mặt đờ đẫn như lâu ngày không thể ngủ ngon bị che lấp đi bởi làn khói xám từ điếu thuốc đang hút dở.
Một chàng trai với chiếc áo khoác mũ trùm dài chấm gối cùng mái tóc xám trắng phất phơ trong làn gió, tay đút vào trong túi quần tây đen.
Hai người ấy đi về phía nhau mà chẳng lần nào liếc một ánh mắt về chỗ đối phương.
Khoảng cách càng lúc càng gần, chẳng ai tự đặt câu hỏi tại sao lại có người chọn đi con đường đầy nguy hiểm như này.
Cứ thế cả hai bước đến gần nhau, rồi lướt qua nhau một cách bình thản.
"Chờ đã."
Cô gái là người lên tiếng trước.
"Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi."
Chàng trai trả lời với nụ cười mỉm.
"Vậy cho phép tôi được hỏi nhé anh chàng đã có bạn gái, anh đi đâu vào lúc khuya như thế này vậy?"
"Chẳng phải việc tôi đi đâu không phải là việc của cô sao?"
"Phải rồi nhỉ? Thật là thất lễ quá."
Cảm thấy không cần phải tiếp tục cái vở diễn đầy gượng gạo này, cô gái nhanh chóng vẩy áo khoác mà rút súng bắn thẳng vào cổ chàng trai kia hai phát đạn. Tiếng súng to đến mức khiến những con quạ đang đậu gần đó bay tán loạn khắp nơi.
"Này này cô cảnh sát à, việc bắn dân thường như thế là quy phạm luật nhân quyền đấy nhé."
"Làm ơn đi, anh còn chẳng biết cái khỉ gì về luật nhân quyền ấy."
Vừa mới lúc nãy khi bóp cò súng, chàng trai kia vẫn đang đưa tấm lưng đầy sơ hở về phía cô. Nhưng giờ đây, khuôn mặt hắn gần đến mức còn nghe được cả hơi thở của nhau, tay hắn cũng đang gì con dao vào cổ của cô gái, đúng hơn là đang lơ lửng cách cuống họng vài inch.
Dù hắn có dồn lực vào tay đến mức khiến những đường gân nổi lên thì con dao vẫn không thể nào chạm được vào cổ của cô gái. Có càng đè thì con dao cũng chỉ rít lên những âm thanh có tần số cao gây khó chịu cho người nghe như khi cà móng tay vào bảng đen mà thôi.
Ngược lại, hai viên đạn lúc nãy được bắn ra chỉ đung đưa trên không trước cổ của chàng trai kia. Cô vẫn cố chấp bắn thêm phát nữa nhưng kết quả vẫn thế, viên đạn ấy cũng xếp thẳng hàng với hai viên còn lại.
Hai bên đều tấn công lẫn nhau, cũng đều thất bại giống hệt nhau. Cơ mà khuôn mặt họ lại chẳng hề biến sắc hay tỏ vẻ ngạc nhiên, cứ như thể đây không phải chuyện gì lạ lẫm với hai người.
"Rất vui được gặp cô, Mary."
"Ước gì tôi có thể nói với anh như thế, Michael."
Dù dao lẫn súng vẫn kè cổ như muốn ăn tươi nuốt sống lẫn nhau, cả hai vẫn có thể chuyện trò như những người bạn thân thiết lâu ngày không gặp lại.
"Tôi hỏi lại lần nữa, anh vừa đi đâu về thế?"
"Đi ăn tân gia một người bạn ấy mà."
"Tân gia mà máu me thế kia à?"
Cô hất cằm về phía chiếc áo phông trắng có dính vệt máu nhỏ phần ngực, lấp ló sau vạt áo khoác.
Chàng trai được gọi là Michael nhìn xuống kiểm tra rồi ngẩng mặt lên trả lời với khuôn mặt lẫn giọng điệu vô tội mà nhún vai trả lời.
"Bọn tôi chơi đùa hơi quá ấy mà, đừng nghĩ sâu xa thế."
"Vậy thì mai tôi sẽ không nhận được bất kì báo cáo nào về vụ giết người gần đây nhỉ?"
"Cô nghĩ gì trong đầu thế? Đây là Tân Chicago đấy, chỉ cần cô thở thôi thì cũng đã có hàng chục vụ án mạng xảy ra rồi. Thôi tôi có chuyện gấp cần phải giải quyết, chào nhé."
Tiếp tục giữ tư thế như này cũng không sao, nhưng cơn mỏi đã dần xâm chiếm cánh tay của Michael. Nên khi nói xong thì hắn rút dao về, xoay vài vòng để khoe mẽ kỹ năng dùng dao của mình trước khi cho vào trong túi.
Hắn lùi lại vài bước ngay sau đó rồi một bước phóng lên nóc nhà của một tòa nhà gần đấy, nhẹ nhàng như thể trọng lực chỉ là trò vặt vãnh.
Cô gái tên Mary chau mày nhìn về phía Michael trên nóc nói với tông giọng khá lớn. Một phần để hắn nghe thấy, phần còn lại vì cô đang khá bực trong người.
"Rồi sẽ có một ngày tôi bắt được anh, tôi thề trước huy hiệu cảnh sát của mình đấy!"
"Tôi cũng nhớ cái giọng Anh Quốc khó nghe của cô lắm Mary."
Để lại lời bỡn cợt đầy tính khiêu khích cho cô nàng cảnh sát, hắn cho hai tay vào túi rồi ngửa người về phía sau rồi cứ thế biến mất trong màn đêm, không hề để lại dấu vết hay tiếng động nào.
Mary cũng chỉ biết thở phì làn khói từ điếu thuốc đã sắp tắt để vơi đi cơn bực dọc trong người. Cô cho súng vào bao rồi lại tiếp tục bước đi trên con đường phủ lớp ánh sáng màu cam yếu ớt phía trước.
Tất cả những sự kiện phía trên đã trở thành "thường nhật" của một số người tại Tân Chicago.
Sáu năm sau khi sự kiện được gọi là "The Flick" đã làm biến mất toàn bộ thành phố Chicago xảy ra. Giờ đây thành phố mới đã được xây dựng lại với đặc sản là mùi máu phảng phất, án mạng xảy ra liên tục, âm mưu chồng chất mưu kế hay tiếng súng trở thành điệu nhạc thường ngày của người dân.
Có người gọi đây là thành phố tội phạm, nơi hội tụ của những phần tử nguy hiểm nhất thế giới. Kẻ khác lại bảo đây là khu tự trị, một nơi nằm ngoài tầm kiểm soát của chính phủ, mời gọi tất cả những linh hồn khát khao tự do không muốn bị kìm kẹp ngoài kia. Nhưng với một số người, đây lại là thành phố của cơ hội.
Thành phố này không hề từ chối bất kì cá nhân nào. Dù người đó có là tội phạm nằm trong danh sách đen của Interpol[note73347], hay chỉ là một đứa trẻ nông dân nào đó tại Châu Phi xa xôi. Bất kì ai cũng có thể vươn lên để khiến tên tuổi mình vang danh khắp thành phố, hay trở thành người mà ai ai cũng khiếp sợ. Chỉ cần kẻ đó có đủ dũng khí và bản lĩnh để tồn tại ở đây.
Thành phố này có muôn hình vạn trạng tùy vào cách suy nghĩ của mỗi người.
Nguy hiểm? Tự do? Hay cơ hội?
Đều là do họ tự quyết định lấy.
Còn bây giờ thì xin được phép... Chào mừng bạn đến với Tân Chicago.
***


0 Bình luận