• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol.01 Nhà tù của "công lý"

Chương 02 Xây cái tầng giam chẳng nên hồn

0 Bình luận - Độ dài: 7,234 từ - Cập nhật:

Shilva lăn bên trái. Nền thép lạnh như mặt mông robot tuần tra. Lăn bên phải. Cái rãnh thoát nước cấn đúng xương sống, đau như bị đấm bằng mảnh tôn. Hắn lại lật úp, đập trán vào sàn một cái "cộp" — có lẽ đủ to để hệ thống camera giật mình, bật chế độ theo dõi tâm thần.

— “Mẹ nó!” — hắn gào, giọng nứt toác như sợi dây loa bị chuột gặm — “Cái ánh đèn trắng chết tiệt! Cái đống đèn LED ngu xuẩn chiếu vào mắt tao như laser tra khảo não! Và cái nền thép này — ai thiết kế mà vừa lạnh như tử cung của AI mẹ, vừa cứng như mông bà ngoại gắn giáp titan vậy hả? Tao không tài nào ngủ được!”

Zenit ở góc đối diện xoay người, kéo tấm chăn mỏng như vỏ chip phủ kín đầu, lầm bầm:

— “Mày nghĩ đây là khu nghỉ dưỡng cao cấp hay gì? Cũng đâu có robot gãi lưng, trà chiều kiểu Anh hay nhạc dương cầm trị liệu não bộ đâu…”

Shilva không chịu thua:

— “Ít ra nhà tù tử tế phải có đệm! Đây là cái gì? Một sàn phi thuyền hàng thải từ thế kỷ 22, bị mấy lão kỹ sư thần kinh xã hội tái chế thành phòng giam! Ngủ trên cái này chẳng khác gì nằm trên một tấm bia mộ bằng thép không gỉ!”

Zenit thở dài:

— “Mày có thể tưởng tượng, hồi trước tụi tao phải ngủ đứng. Treo vào móc như… thịt hun khói. Giờ có chỗ ngả lưng đã là đặc ân tinh thần rồi.”

Shilva cười rít lên, kiểu cười của kẻ không biết nên cười vì nực cười hay vì rạn nứt não bộ:

— “Đặc ân tinh thần? Cái trạm này còn tinh thần à? Tao thề, mỗi lần nghe tiếng rung 30 giây một nhịp, tao tưởng như có ai đó đang đánh trống tang cho ý chí sinh tồn của tao vậy!”

Zenit ngáp dài, giọng bâng quơ:

— “Tao từng nghe thằng lính canh nói: Trại giam Arkadia Theta được thiết kế để làm tù nhân quên mình là người. Rồi mấy cái rung lắc với ánh đèn này chính là liệu pháp ‘chuyển hoá bản ngã’. Dịch ra tiếng người là: làm mày thành rau trước khi họ lấy nội tạng.”

Shilva rên rỉ:

— “Hay thật. Vậy tại sao không cho tao ít đất và hạt giống luôn, để tao mọc rễ, tự quang hợp, rồi chết vì buồn?”

Zenit nhắm mắt, chêm thêm:

— “Tao nghĩ mày mọc được rễ thì họ sẽ nhổ mày đi để gắn vào hệ thống lọc khí. Họ gọi đó là ‘hòa nhập sinh học’. Trạm xanh – tù sạch – không khí thơm.”

Shilva cười nấc:

— “Tao phát điên rồi. Nếu sáng mai tao tróc lưỡi, xưng danh ‘Bệ hạ thần kinh thứ nhất của hành tinh thép’, mày có tôn tao làm hoàng đế không?”

Zenit thản nhiên:

— “Miễn mày đừng ra lệnh phải ngồi thiền nhóm trong buồng cầu tiêu, thì hoàng đế gì cũng được. Còn không thì mày cứ phát điên, tao sẽ xin trạm cho mày một chiếc mũ giấy bạc chống sóng não xâm nhập.”

Shilva nằm ngửa, mắt nhìn trần nhà, giọng thều thào:

— “Lũ máy quay đang nhìn tao đó. Bọn nó biết tao không ngủ được, và tao chắc chắn AI điều khiển đang viết truyện hài về tao trong ổ đĩa phụ.”

Zenit nhắm mắt, cười khẩy:

— “Tao cá một phần mềm AI đang nói: ‘Đối tượng 251 có biểu hiện loạn thần giai đoạn 3. Kịch bản xử lý: chờ hắn tự lảm nhảm tới khi ngủ gục hoặc ngất xỉu vì thiếu dopamine.’”

Shilva lăn qua lần cuối, kéo tấm khăn mỏng lên tới cằm, thở mạnh:

— “Nếu mai tao chết vì mất ngủ… nói với nhân loại rằng ta là chiến binh cuối cùng chống lại giường cứng, đèn LED và liệu pháp tinh thần rung ba mươi giây một nhịp…”

Shilva lại thở phì phì như một con mèo bị ép ngủ trong lồng sắt, vừa lấy tay che mũi vừa ngoái đầu nhìn Zenit bằng ánh mắt đầy khinh bỉ:

— “Tao nói thật nhé, cái mùi máu khô từ người mày… như thể ai đó trộn nước mắm với ắc-quy rồi rưới lên xác cá chết. Thề đấy, tao không biết mày bị thương ở đâu, nhưng chắc chắn là đang thối từng centimet.”

Zenit vẫn ngồi im, tựa lưng vào vách thép, hai mắt nhắm hờ. Cô chẳng buồn trả lời.

Shilva không chịu dừng:

— “Mày có biết là nếu tao dính vi khuẩn từ mày, tao có thể kiện không? Không phải là kiện theo kiểu pháp lý, mà là kiện mày bằng nắm đấm sinh học! Đám mô da bong tróc của mày đang bò qua vạch chia phòng rồi đấy!”

Zenit mở mắt, giọng trầm như băng tan chảy:

— “Vết thương của tao, tao chịu. Máu của tao, tao lau. Còn cái mồm của mày… thì tao chưa đụng vào nên vẫn hoạt động nhảm nhí.”

— “Ờ, nhưng không phải tao đã giúp mày khi tụi y tá máy tính ném mày vào buồng đâu đấy nhé? Tao không ký đơn từ chối chăm sóc đâu. Nhưng cũng không ký đơn chấp nhận ô nhiễm sinh học trong không gian hẹp!”

Zenit bật dậy, mặt lạnh như thép:

— “Mày có biết là tao bị đánh đến gãy xương sườn, trầy da mười bảy chỗ, và mất gần nửa lít máu không? Và cái thứ duy nhất mày quan tâm là cái mùi tanh mà tao chưa kịp lau?”

Shilva hậm hực:

— “Ừ thì… tao dị ứng với máu người khác!”

— “Tao cũng dị ứng với sự vô cảm của đồng loại.” — Zenit đáp, mắt lóe lên một tia giận dữ không thường thấy. — “Nhưng tao không hét lên khi mày mở mồm. Mày có từng nghĩ, nếu mày là người bị thương, tao sẽ nói gì không? Không. Vì tao sẽ lo mày sống được đã, chứ không phải lo cái mùi mồ hôi mày làm tao mất ngủ.”

Không gian im phăng phắc.

Shilva nuốt nước bọt, xụ mặt. Có gì đó trong câu nói ấy của Zenit… khiến hắn cứng họng.

Một lúc lâu sau, hắn lí nhí:

— “Thôi được… tao xin lỗi. Chắc là tao cũng phát điên vì cái trạm này rồi. Lúc nào đó… nếu mày muốn… tao có khăn lau kháng khuẩn trong balo. Dùng không?”

Zenit không nhìn hắn, chỉ nói khẽ:

— “Lát nữa.”

Không cảm ơn. Không giận dữ thêm. Chỉ là giọng mệt mỏi.

Còn Shilva thì im lặng thật lâu. Lần đầu tiên kể từ khi vào trạm, hắn thấy một người con gái bị thương mà vẫn phải tự gồng gánh nỗi đau — và hắn, thì lại ngồi đó than vãn như một cái loa kẹt sóng.

Zenit nhìn chằm chằm Shilva, ánh mắt nửa kinh ngạc, nửa khinh khỉnh, như thể đang cố xác minh một điều gì đó bất khả thi:

— “Tao vẫn không tin được… cái thằng ồn ào, hôi nước khử trùng, và dị ứng cả ánh sáng trắng này… lại là người đã cứu tao khỏi bị moi gan, rút phổi.”

Shilva nhún vai, vẻ mặt méo mó giữa tự mãn và xấu hổ:

— “Ờ thì, tao tiện tay thôi. Lúc đó tao tưởng mày là nhân viên kỹ thuật, ai dè lại là con gái gãy xương lồng ngực mà còn cãi nhau khỏe hơn bot canh tù.”

Zenit phì cười, rồi lại nhăn mặt vì đau:

— “Mày biết lúc bị nhốt trong buồng lạnh, tao đã tưởng tao sẽ chết rồi không? Mà chết không phải vì đói, hay lạnh. Mà vì bị nội tạng bị lôi ra từng món như menu trong nhà hàng sinh học của tụi giàu.”

Cả hai cùng im lặng trong giây lát. Chỉ có tiếng rè rè của đèn LED và tiếng máy lọc khí âm ỉ như nhắc nhở: tụi bay đang sống trong một nhà xác biết đi.

Rồi Zenit lẩm bẩm, giọng đầy cay đắng:

— “Mà thằng khốn đó… Eliam Wiskin. Mày biết nó là con trai của ai mà, đúng không?”

Shilva gật đầu, mặt giãn ra như bị rút hết máu:

— “Liam Wiskin. Thị trưởng. Người điều phối ngân sách nghiên cứu y học mà ai cũng tưởng là vì nhân đạo.”

— “Hóa ra là vì... nguồn nội tạng tươi sống.” — Zenit tiếp lời, mắt tối sầm. — “Mà phải là loại đặc biệt. Mày có thấy cái dấu đỏ nó vẽ lên buồng lạnh tao không? Như đánh dấu thịt bò hảo hạng. Tao là một con bò.”

— “Ờ, còn tao là thằng gác cửa cho lò mổ.” — Shilva chua chát.

Zenit cười nửa miệng:

— “Nhưng ở tòa án, mày ngầu phết đấy. Mặc dù mặc bộ đồ nhăn như da ghế phơi mưa, nhưng cái cách mày chửi bồi thẩm đoàn… tao thấy mê luôn.”

Shilva nheo mắt, giả vờ chỉnh cà vạt tưởng tượng:

— “Tao chỉ nói sự thật thôi. ‘Thưa quý tòa, phiên xét xử này thối không kém gì bữa trưa trong nhà xác.’ Đáng ra tụi nó nên cảm ơn vì tao có khiếu mô tả sinh động.”

— “Ừ. Rồi tụi nó cảm ơn mày bằng bản án tử hình.” — Zenit nói, tỉnh bơ.

— “Tao nhận chung với mày còn gì. Ghế đôi. Lãng mạn chưa?” — Shilva nhăn răng cười, dơ tay như muốn cụng tay.

Zenit nhìn hắn một lúc, rồi cũng khẽ cụng tay vào nắm đấm kia — yếu ớt, nhưng thật.

— “Tao ghét mày.”

— “Tao biết.”

Zenit đang định ngả lưng thì khựng lại, mắt nheo lại như vừa phát hiện ra một chi tiết lạ trong trò chơi sinh tồn cấp độ địa ngục.

— "Khoan đã..." — cô nói, tay chỉ vào đống lộn xộn bên cạnh Shilva. — "Từ từ đã… mày..."

Cô ngồi dậy, cau mày nhìn hắn từ đầu tới chân như đang rà máy quét an ninh:

— “Mày làm cách quái nào mà mang được nhiều đồ thế vào đây vậy? Ủa? Đây là nhà tạm giam an ninh cấp ba cơ mà? Bốn lớp kiểm tra sinh học, hai cổng cảm ứng, một con robot gác còn chặt hơn đòi nợ ngân hàng?”

Shilva ngậm nửa gói bánh protein, ngẩng lên với vẻ mặt “đây không phải lần đầu tôi bị hỏi câu này”, miệng vẫn còn nhồm nhoàm:

— “Tao có kỹ năng... nhét đồ không làm bung chỉ may. Còn cái cảm biến sinh học tụi nó dùng... lỗi thời lắm rồi. Nhận diện dựa trên nhiệt lượng và hình dạng kim loại. Tao chỉ cần bọc mọi thứ trong gel giảm nhiệt, rồi gắn sát vào bẹn hoặc xương sống... Là qua được hết.”

Zenit há hốc mồm, dần chuyển sang biểu cảm kinh dị:

— “Mày gắn thanh dao cạo ở đâu?”

Shilva nháy mắt:

— “Mày không muốn biết.”

Cô thở dài, thụp xuống giường thép, tay che mặt:

— “Tao bị đem đi mổ sống vì ‘máu tao có phản ứng enzyme quý hiếm’, còn mày thì lén được cả một cái túi sinh tồn như thể đang chơi trò trốn tìm ở trường nội trú.”

— “Tao còn giấu được cả máy phát tín hiệu giả tim ngừng đập đấy. Muốn xài không?”

Zenit quay đầu, ánh mắt rực lửa pha trộn giữa phẫn nộ, ngạc nhiên và... một chút ngưỡng mộ bất đắc dĩ:

— “Mày đúng là thằng điên… nhưng mà là thằng điên hữu dụng.”

Shilva cười toe:

— “Cảm ơn. Lần đầu tiên tao được khen theo kiểu đó.”

Zenit bĩu môi:

— “Lần đầu tiên mày được khen là điều khiến tao thấy tương lai nhân loại đáng lo thật sự.”

Zenit vẫn còn đang lăn tăn về cái túi sinh tồn thần kỳ kia thì tách — một âm thanh kim loại vang lên. Shilva rút từ túi áo ra… một nắm bạc vụn.

— “Ê ê, mày tính hối lộ ai bằng mấy thứ đó đấy hả?” — Zenit nhăn mặt, nhưng chưa kịp nói gì thêm thì…

Shilva thản nhiên ném tung nắm bạc vụn lên trần. Những mảnh kim loại li ti tỏa ra như pháo bông mini, rồi rơi tán loạn khắp phòng giam.

Tích tắc sau — lách cách, xẹt xẹt — hệ thống camera ở góc trần chớp loạn xạ như lên cơn động kinh. Màn hình giám sát phía ngoài chắc giờ chỉ còn mưa hạt nhiễu đen trắng.

Zenit há hốc mồm:

— “Mày… làm cái gì đấy?!”

Shilva ngả người ra giường, tay gác sau đầu, tựa như vừa mới điều chỉnh điều hòa trong phòng ngủ riêng:

— “Bạc dẫn điện tốt mà. Mấy cái camera cũ xì này dễ bị nhiễu điện từ. Tao chế bạc vụn với hỗn hợp từ tinh thể áp điện — rơi xuống, tạo sóng nhiễu, chập mạch cảm biến.”

Zenit quay sang nhìn hắn như thể đang chứng kiến một gã đầu bếp dùng thìa dỡ cả lò phản ứng hạt nhân:

— “…Tại sao tù nhân bị kết án tử hình lại biết cái mẹ gì về nhiễu điện từ và áp điện hả?!”

Shilva chỉ cười, nháy mắt:

— “Vì tao từng là kỹ sư mà."

Nói rồi, hắn nhìn vào cái đèn LED đếm ngược đỏ chói ở góc phòng:

— "Đếm ngược hành hình: 57 giờ 29 phút 35 giây nữa..."

Zenit bật dậy như thể bị điện giật, tóc tai rối bù, mắt mở to đến nỗi như muốn chạm trần:

— “57 tiếng?! Còn chưa được hai ngày rưỡi mà mày vẫn bình tĩnh phơi mông nằm thế à?!”

Shilva ngáp một cái, thản nhiên:

— “Thì tao đang tính toán đấy chứ. Vượt ngục không phải cứ cầm thìa đào tường là được đâu. Phải đẹp, sạch, và có hậu kỳ.”

— “Có hậu kỳ cái đầu mày! Đây không phải phim tài liệu Netflix đâu!” — Zenit gào, nhưng ánh mắt lại bắt đầu lóe lên — thứ ánh nhìn của kẻ có máu nổi loạn bẩm sinh.

Một phút im lặng. Chỉ còn tiếng sàn rung đều đều — ba mươi giây một nhịp. Rồi Zenit hỏi, giọng trầm hẳn:

— “Mày có kế hoạch chưa?”

Shilva ngồi dậy, nghiêm túc hiếm hoi:

— “Một phần. Tao có công cụ. Có dữ liệu cấu trúc trạm. Tao từng sửa một trong các AI điều phối tầng bảo trì.”

Zenit nhíu mày:

— “Mày là kỹ sư hay hacker vậy?”

— “Tao là con lai bất hợp pháp của cả hai.”

Cô nhìn hắn thêm một lúc nữa, rồi khẽ gật đầu:

— “…Chúng ta cần một đường thoát từ buồng giam này tới kho kỹ thuật tầng dưới. Và ít nhất phải vô hiệu hóa được cảm biến sinh trắc.”

Shilva nhếch mép:

— “Vậy thì chuẩn bị tinh thần. Tối mai là lúc bắt đầu pha đầu tiên: tắt điều hòa.”

— “Tắt… cái gì?”

— “Niêm phong tuần hoàn khí. Làm cả tầng mất cân bằng áp suất. Hệ thống sẽ tự khởi động lại, và trong ba phút — camera, cảm biến, khoá điện… đều chuyển về chế độ ngủ.”

Zenit thì thầm:

— “…Chỉ ba phút?”

Shilva cúi sát, mắt sáng rực:

— “Ba phút. Còn lại là tốc độ, quyết tâm… và một ít thần may mắn. Hoặc thần hỗn loạn. Tùy mày tin ai.”

Zenit cười nhạt:

— “Tao tin vào mông may mắn của mày, tên kỹ sư điên này. Vượt ngục chứ gì? Tốt. Tao không định chết mà chưa vả được mặt thằng Eliam Wiskin.”

Shilva đập tay:

— “Chào mừng đến chiến dịch Omega II: Trốn Như Một Nghệ Sĩ.”

Tiếng bước chân và bánh xe máy móc vang lên trong hành lang vắng vẻ, làm cả hai thêm rợn người. Có thể do tiếng động, có thể do họ là tử tù sắp hành hình. Nhưng khả thi nhất...là thằng điên kia vừa làm nhiễu camera khiến chúng nó đến!

Zenit thở hắt ra, tay siết chặt lan can giường sắt:

— “Có lẽ… là tại mày quăng mấy cái bạc vụn ngu xuẩn kia làm nhiễu camera đấy thằng điên!”

Shilva đang lật ngửa một miếng kim loại có hình mặt cười nguệch ngoạc, dừng lại một giây:

— “Đó là kỹ thuật gây nhiễu phân mảnh sóng có chủ đích. Thuật toán cảm biến của tụi robot đời cũ sẽ tự động tái khởi động trong 120 giây. Quá đủ để che một cuộc gọi SOS giả hoặc chỉnh lại mã khóa.”

Zenit trừng mắt:

— “Ờ, và quá đủ để đám quái vật trong bộ vest đen phát hiện có dấu hiệu bất thường và mò tới luôn.”

Cô bước chậm về phía cửa thép, tai dỏng lên nghe từng tiếng vọng. Thêm vài tiếng “cạch… cạch…” nữa.

— “Shilva. Tao không đùa đâu. Nếu tụi nó tới vì camera bị nhiễu thì kế hoạch của mày chưa gì đã bị xì rồi. Và tụi mình —“ cô hạ giọng “— không vượt ngục. Mà bị kéo đi, như thịt đông lạnh chuẩn bị mổ."

Shilva vẫn cười, nhưng Zenit thấy mắt hắn không còn giễu cợt nữa. Hắn lẩm bẩm:

— “Vậy thì phải làm ngay đêm nay.”

Zenit khoanh tay, ánh mắt sắc lẹm:

— “Tao hy vọng mày còn nhiều hơn bạc vụn. Vì tao không định chết như một con chuột phòng thí nghiệm.”

Shilva loay hoay gom lại đống bạc vụn, mấy mảnh dây đồng nhỏ như vảy cá, một miếng mạch chip bẻ đôi, và cả ống tuýp nano keo dính mạnh – thứ mà hắn gọi là “bộ công cụ sinh tồn cấp độ tâm thần”.

— “Được rồi, không còn nhiều thời gian. Phải giấu hết số này, chỗ kín nhất có thể. Lũ robot soi nhiệt, soi từ trường, soi cả... phản xạ thần kinh.”

Zenit nghi hoặc:

— “Ý mày là...?”

Shilva nghiêm túc đến lạ, đặt tay lên vai cô:

— “Tao cần mày hy sinh một chút vì lý tưởng.”

— “Khoan đã, mày không định —"

Zenit đứng chết lặng vài giây sau khi Shilva đột ngột… làm điều đó.

— “CÁI GÌ CƠ??!” cô gào lên thì thầm, mắt trợn tròn như vừa thấy cảnh tượng xúc phạm cả lương tri lẫn thẩm mỹ.

Shilva vẫn rất bình tĩnh, chỉnh lại cổ áo cho cô như thể họ chuẩn bị đi xem opera ở khoang VIP:

— “Ngực mày là nơi duy nhất robot không soi bằng cảm biến từ. Hệ thống được lập trình để tránh ‘xâm phạm nhân phẩm tù nhân vị thành niên hoặc nữ giới theo nghị định 09-H’. Mà tụi bot ngu này, cái gì có gắn tem ‘đạo đức’ là nó né.”

Zenit cứng đờ như tượng đá, hai tay giơ ra, trợn mắt:

— “Mày NHÉT linh kiện, chip mở khóa, và cả con dao gấp vào áo tao á?? Tao là vali di động hả thằng điên?”

Shilva nghiêm túc, thậm chí còn ra vẻ chuyên nghiệp:

— “Chính xác thì… ba lỗ giấu hàng, ngực trái chứa bộ giải mã tín hiệu, ngực phải chứa gói bạc vụn nhiễu sóng, khe giữa có con dao nano gấp nhỏ hơn móng tay. Dưới lớp lót chống phát hiện từ tính. Bảo đảm không ai sờ đến.”

— “MÀY…!”

Cô định đấm hắn, nhưng ngay lúc đó: “Bíp. Bíp.”

Hai robot canh gác lăn bánh tới, mắt quét phát sáng màu cam. Zenit rút tay về, hít một hơi dài. Shilva thì lùi lại, ngồi gác chân lên giường như một kẻ vô tội đang thiền.

Một giọng đều đều phát ra từ loa robot:

— “Phát hiện nhiễu loạn camera khu 17G. Kiểm tra định kỳ. Đứng yên để quét.”

Hai luồng ánh sáng quét qua người họ, từ đầu đến chân.

Zenit siết chặt hai tay, cố giữ cho cơ mặt không giật giật vì khó chịu.

Chết tiệt, nếu nó phát hiện ra...

Một giây.

Hai giây.

Rồi âm thanh khô khốc: “Không phát hiện bất thường. Tiếp tục tuần tra.”

Hai robot quay đi, bánh xích lăn rào rạo dọc hành lang cong.

Zenit thở ra mạnh, rồi quay phắt sang Shilva:

— “Mày chỉ còn 56 tiếng 58 phút nữa để chứng minh kế hoạch này không phải là màn cosplay Black Mirror cấp ba. Bằng không, tao giết mày trước cả Eliam.”

Shilva gật đầu, nhoẻn miệng cười:

— “Nếu thế, nhớ giết tao bằng con dao nano. Nó nằm chính giữa.”

Cảnhà tù rung lên như bị một cú đấm từ lòng vũ trụ giáng thẳng vào sống lưng. Đèn chớp tắt, rồi phựt một cái – mọi thứ tối sầm. Chỉ còn tiếng rền rĩ của kim loại, như tiếng rên của một con thú máy bị đâm vào bụng.

Zenit chửi thề:

— “Chết tiệt... mất điện?!”

Shilva thì cười toe:

— “Ồ... đêm nay đúng là có sao chiếu mạng. Có thể là thiên thạch... hoặc tàu vận tải cắm đầu vào trạm điều khiển trung tâm... hoặc trạm Arkadia Theta vừa hôn trọn vào một mảnh đá trời thần kinh cỡ hành tinh.”

Zenit nhíu mày:

— “Tao tưởng mày đùa. Mà khoan—nếu trạm này va chạm thật thì...?”

— “Thì tụi bảo vệ giờ đang lo giữ mạng hơn là canh tù,” Shilva vỗ tay khe khẽ, phấn khích như vừa được đặt bánh kem lên bàn sinh nhật tử hình.

Tiếng kim loại lạo xạo vọng lên từ xa. Một cánh cửa khẩn cấp hé ra rồi khép lại, phát ra tiếng gió rít lồng lộng. Zenit lập tức rút ra một mảnh vi mạch giấu dưới tay áo – phần mà Shilva không kịp nhét vào chỗ tế nhị hơn.

— “Tao không thích mấy vụ chết chùm. Mau, trước khi tụi robot chuyển sang chế độ thủ công.”

— “Chế độ thủ công nghĩa là...?”

— “Nghĩa là sẽ có người thật tới, với súng, chó dò hơi, và cặp mắt của đám cha cố say rượu trong toà án. Tụi nó không ngu đâu.”

Từ đâu đó, hệ thống phát thanh của trạm phát ra tiếng rè rè méo mó:

> “...khu vực B-7… cảnh báo va chạm… hệ thống tái khởi động trong...”

Zenit liếc sang hắn:

— “Tao mà sống sót, sẽ tự tay móc nội tạng mày để trả ơn.”

— “Ít ra thì nội tạng tao còn sạch sẽ và không bị đánh dấu như của mày,” Shilva cười toe.

Shilva lôi ra một tấm bản đồ cũ mèm, góc bị nham nhở như từng được dùng để chùi dầu máy hoặc... thứ gì đó không nên nói ra. Hắn hắng giọng, đập đập tờ giấy như giáo sư mở bài giảng triết học trong phòng giam:

— “Đây, chào mừng đến với Arkadia Theta, viên ngọc thối giữa dải Ngân Hà. Nơi mọi giấc mơ bị nghiền nát rồi cho vào máy ép rác tầng 8. Nào, để tao giới thiệu sơ đồ ngục thất – à nhầm, trạm dân sự kiểu mẫu!”

Tầng 8 – Khu xử lý rác thải

Shilva chỉ vào một đống ngoằn ngoèo như ruột máy:

— “Nơi mọi thứ từ bỉm của tù nhân đến triết lý sống của quan chức đều được tái chế. Rất có thể nếu mày từng ăn súp ở căng tin, mày đã nếm qua cựu hồ sơ của một nghị sĩ nào đó.”

Zenit nhăn mặt:

— “Tao tưởng đó là bột đậu nành.”

— “Không, đó là nên không hỏi.”

---

Tầng 7 – Trại giam (chính là nơi họ đang mắc kẹt)

— “À, thiên đường kim loại. Đệm sắt cứng như đá, ánh sáng trắng đến mức có thể chiếu tâm hồn mày xuyên vách, và hàng xóm thì vừa gào vừa cào tường lúc ba giờ sáng. Nơi lý tưởng để gột rửa mọi sai lầm – hoặc phát triển bệnh tâm thần.”

Zenit lầm bầm:

— “Tao chưa phát điên vì mày thì chắc do sức đề kháng tốt.”

---

Tầng 6 – Khu duy trì

— “Khu vực dành cho những kẻ còn tin vào công việc, học vấn và nhân quyền. Có nhà máy sửa chữa, phòng thí nghiệm cũ kỹ, mấy lớp học cho đám nhóc mồ côi—và một học viện công nghệ được tài trợ bởi... Tập đoàn Cắt Giảm Ngân Sách Liên Hành Tinh.”

— “Ở đây có thể học làm người,” Zenit buông tiếng thở dài, “rồi bị tống xuống tầng 7 khi phát biểu sai trên mạng xã hội.”

---

Tầng 5 và 4 – Khu dân cư

— “Địa ngục cấp trung! Ở đây có dân thường sống như... dân không thường. Tường giấy mỏng, nhà vệ sinh chung, còn hàng xóm thì có thể là sát nhân đã được 'tái hoà nhập cộng đồng' nhờ chứng chỉ kỹ năng mềm.”

Zenit nhướng mày:

— “Và có thể họ ở tầng 5 chỉ vì tầng 6 đầy bẫy đạo đức?”

— “Chính xác. Tầng 5 là nơi cất giấu hy vọng. Tầng 4 là nơi hy vọng bị móc túi.”

---

Tầng 2 – Khu giải trí

— “Chào mừng đến với Las Vegas phiên bản thiếu ngân sách. Có quán bar tên Lỗ Đen Buồn, khu VR bị lag như não của Shilva ngày đói, và một sòng bạc nơi mọi thứ đều gian lận—trừ thuế.”

— “Nghe vui đấy.”

— “Chỉ cần đừng đâm ai bằng chai bia là được.”

---

Tầng 1 – Tòa thị chính & khu phóng tàu do thám

— “Thánh địa của giấy tờ, mực đỏ và mấy kẻ mang cà vạt trong trạm không có mùa hè. Nơi đó có cả phòng điều phối tàu – tức là lối ra duy nhất nếu mày muốn trốn khỏi đây trước khi bị nướng như hamburger không sốt.”

Zenit gật đầu:

— “Tóm lại... chúng ta phải leo từ tầng sát rác lên tầng sát quyền lực, qua đám dân, vượt mấy phòng thí nghiệm và chạy khỏi đám người đang coi xử lý rác là tôn giáo?”

Shilva cười toe:

— “Đúng thế. Hành trình tâm linh kiểu Arkadia Theta. Bắt đầu từ máu, kết thúc bằng hoả tiễn.”

— “…Tao thấy ghét mày mà cũng thấy hợp lý một cách đáng sợ.”

Shilva gập tấm bản đồ, nhét nó lại vào đâu đó gần... nách, rồi quay sang Zenit với ánh mắt sáng như vừa phát hiện ra bí mật nấu phở bằng pin mặt trời.

— “Tao đã nghĩ kỹ. Chúng ta có hai cách để khỏi chết cháy trong lò thiêu tử tù. Nhưng, cả hai đều cần chút... liều lĩnh, một đống rác và một niềm tin mù quáng rằng vũ trụ này không ghét tụi mình đến mức đó.”

Zenit khoanh tay, giọng đều đều:

— “Tao đoán là cả hai cách đều nghe ngu.”

Shilva gật đầu nhiệt tình:

— “Tất nhiên! Nhưng nghe tao trình bày đã.”

---

Cách thứ nhất:

“Thánh đạo tầng 1 – Cướp tàu trốn khỏi đây!”

— “Chúng ta leo ngược lên tầng 1. Tránh robot, tránh lính gác, tránh máy quét sinh trắc học, vượt qua camera hồng ngoại, hệ thống nhận diện mùi cơ thể—”

Zenit cắt lời:

— “Cái cuối là sao?”

— “Tao có đọc trong tạp chí Mùi & Công Nghệ. Tin tao đi. Trạm này kỳ dị lắm.”

Shilva tiếp tục:

— “Rồi tới khu phóng tàu, tìm một chiếc không bị khóa, hoặc nếu bị khóa thì... cầu nguyện khóa được sản xuất ở hành tinh Xích Lô-17 – nơi mọi thứ có thể mở bằng cái dĩa.”

— “Chuyện này nghe y như phim hành động rẻ tiền.”

— “Chính xác! Nhưng nó còn hơn thế: nếu may mắn, chúng ta cướp được một con tàu đàng hoàng, bay khỏi đây, chọc thủng không gian, nhắm đại một hành tinh màu xanh nào đó, lao xuống...”

Zenit nhướn mày:

— “...Và nổ tung vì lực ma sát vượt quá tiêu chuẩn an toàn của một cái lò nướng bánh mì?”

— “Ừ. Nhược điểm của kế hoạch này là, ờm… không ai biết rõ liệu mấy cái tàu đó có thực sự được bọc chịu khí quyển cấp hành tinh hay không. Đa số thiết kế cho do thám, không phải để đâm đầu xuống một hành tinh lạ ở tốc độ làm cháy lông mày.”

---

Cách thứ hai:

“Địa ngục tầng 8 – Chế phi thuyền từ rác và niềm tin.”

— “Chúng ta tụt xuống tầng xử lý rác. Ở đó, nếu may mắn, tụi mình có thể gom đủ mảnh kim loại, động cơ thải, pin phân huỷ chậm, cánh cửa buồng lái cũ và vài bộ bánh xe từ xe lăn phản lực đã nghỉ hưu.”

Zenit ngờ vực:

— “Tao từng thấy một gã dùng gương cạo râu làm ăng-ten. Hắn phát sóng được đúng một chữ rồi nổ tung.”

— “Đó là lý do cần tao. Tao sẽ chế ra con tàu từ rác, nhưng phải tính toán rất kỹ. Nó cần có lớp vỏ chịu nhiệt đủ để không bị tan chảy khi xuyên khí quyển. Phải có nhiên liệu đủ đưa hai kẻ ngu ra khỏi trọng lực và đủ oxy cho vài ngày...”

— “Và còn hy vọng rằng cổng xả rác mở đúng lúc, đúng hướng, không thổi tụi mình vào lõi sao nào đó hoặc mông một con quái vũ trụ.”

— “Chính xác! Nghĩ xem, Zenit. Giữa việc bị thiêu sống trong lò hành hình với bản nhạc mặc định của hệ thống an táng, và việc chết trong một con tàu rác tự chế với cơ hội 0.01% sống sót... tao chọn cái thứ hai.”

Zenit nhíu mày, suy nghĩ. Cả hai cách đều ngớ ngẩn, liều lĩnh, gần như... tự sát có gu.

Shilva cười toe, chìa hai ngón tay ra:

— “Chọn đi, bạn tù. Cửa A là ‘cướp tàu, làm tướng cướp vũ trụ’. Cửa B là ‘trở thành thần chế rác và phóng mình lên trời bằng lò vi sóng và cánh cửa hỏng’. Cả hai đều có thể ghi tên tụi mình vào truyền thuyết... hoặc bản tin tử vong.”

Zenit chống tay lên đầu gối, đứng dậy với vẻ mặt đăm chiêu, đôi mắt ánh lên một tia lạnh lùng nhưng cực kỳ tỉnh táo – kiểu ánh nhìn khiến người ta tin rằng cô gái này có thể lập kế hoạch xâm chiếm sao Hỏa chỉ bằng giấy vệ sinh và một cái dao gọt bút chì.

— “Shilva. Nghe tao nói, kế hoạch cướp tàu thì nhanh nhưng dễ chết, còn tự chế tàu thì ngầu nhưng thiếu nguyên liệu. Đống rác ở tầng 8 không đủ cho hai mạng người bay xuyên không gian đâu. Muốn thoát, ta phải gom đồ.”

Shilva chớp mắt, bối rối:

— “Ý mày là... đi siêu thị xuyên tầng?”

— “Chính xác. Nhưng siêu thị này có robot bắn laser và con người thích gõ đầu người khác bằng dùi cui điện. Cho nên, chúng ta phải cẩn trọng.”

Zenit bắt đầu liệt kê, giọng đều đều như đang đọc sách giáo khoa trốn trại dành cho kẻ mất niềm tin vào xã hội loài người:

---

Tầng 6 – Khu Duy Trì:

— “Ở đây có nguyên liệu bán công nghiệp. Nếu may mắn, chúng ta sẽ vớ được hợp kim dẫn nhiệt, pin công nghiệp, bộ truyền động cũ, vài bộ phận tàu hỏng dùng để huấn luyện. Cũng tại đây có phòng kỹ thuật và kho bảo trì – nơi mà bọn kỹ sư thường giấu vũ khí thủ công để đề phòng... robot điên.”

— “Chưa kể, nhiên liệu dạng đông, pin nén, hoặc chất đốt thử nghiệm – cái nào cũng có thể dùng làm động lực tàu.”

---

Tầng 5 & 4 – Khu Dân Cư:

— “Tầng 5 chủ yếu là dân định cư lâu dài, tầng 4 là nơi ở tạm. Cả hai có nông nghiệp mô phỏng, trồng rau, nuôi cá, có nhà bếp tự động. Chúng ta cần lấy thức ăn, nước uống thật sự, vì tầng 6 chỉ có nước tái chế từ... bồn cầu.”

— “Cũng nên tìm thiết bị lọc nước cá nhân, thuốc sát trùng, và nếu còn thời gian... quần áo. Tao không muốn lên tàu trong bộ đồ tù nhân có mã số ở mông.”

---

Tầng 2 – Khu Giải Trí:

— “Tầng này là casino, nhà hát, câu lạc bộ đấm nhau và spa. Không đùa. Nhưng nơi đó có morphine, adrenaline, và nếu may mắn, một ít... vàng. Dù không cần cho tàu, nhưng biết đâu ta cần hối lộ một AI đang nổi loạn hoặc mua chuộc một bác sĩ thần kinh rơi tự do.”

Shilva: — “Cũng có thể dùng để đúc tượng hai đứa mình, đề phòng có chết thì còn có cái để lại cho đời.”

---

Tầng 1 – Tòa Thị Chính & Trung Tâm Phóng Tàu:

— “Chỗ đó có hệ thống máy quét, trạm điều hướng và máy chủ. Chúng ta cần bản đồ thiên thể, thông số quỹ đạo, để chọn hành tinh có thể sống được và điều chỉnh quỹ đạo tàu. Không muốn lao vào lỗ đen chỉ vì chọn nhầm hệ sao.”

Shilva gãi đầu:

— “Tao tưởng chỉ cần bay đại?”

Zenit liếc:

— “Và hy vọng có ai đó dưới kia giăng lưới đón tụi mình à?”

---

Shilva cười toe:

— “Tức là… chúng ta sẽ du hành xuyên tầng, đánh cắp mọi thứ không bị dán nhãn ‘xin đừng ăn trộm’, và gom góp thành một giấc mơ trốn thoát? Tao khoái đó.”

Zenit gật đầu:

— “Chúng ta sẽ khám phá từng tầng. Lặng lẽ. Nhanh. Không chết. Cướp, luồn, hóa trang, lừa AI, dụ robot, lấy thông tin, gom đồ… và khi đủ mọi thứ... tao sẽ là người lái.”

Shilva trợn mắt:

— “Mày biết lái tàu?”

Zenit quay đi, nụ cười khẽ nhếch mép:

— “Không. Nhưng tao có thể học. Tầng 6 có trường dạy lái mô phỏng. Mở khoá được phòng đó là đủ.”

Shilva gật gù, bắt đầu dán lại bản đồ vào tường bằng băng keo ăn cắp từ túi áo bác sĩ tâm thần:

— “Tụi mình sẽ đi xuống trước. Gom rác. Rồi từ đó, leo lên từng tầng như hai con gián có não. Từng mảnh, từng bước… ghép lại giấc mơ.”

Zenit nhìn lên trần nhà xám xịt:

— “Chúng ta không còn 57 giờ nữa. Nếu trạm này thực sự va vào thiên thể, có thể cả hệ thống sẽ bị khóa an ninh toàn phần trong 48 giờ tới. Hành lang sẽ có lửa, tầng 6 có thể ngập khí độc...”

Cô quay lại, nhìn thẳng vào mắt Shilva:

— “Bắt đầu thôi. Nếu có chết, ít nhất cũng chết theo kiểu... rực rỡ và đầy cơ khí.

Shilva nhăn trán, vẻ mặt giống như một đầu bếp đang suy nghĩ xem nên dùng bột nở hay thuốc nổ cho món bánh kế tiếp. Sau vài giây ngẫm nghĩ, hắn vỗ đùi cái bốp:

— “Zenit, tao có kế hoạch. Một kế hoạch tuyệt vời. Tụi mình sẽ tự sát giả lập! Nghĩa là chết... nhưng không thật.”

Zenit trừng mắt:

— “Chết mà không thật? Mày định chơi nổ não AI à?”

Shilva giơ tay làm động tác như đang xâu chuỗi ý tưởng:

— “Nghe kỹ nè. Chúng ta sẽ tạo ra một vụ nổ vừa đủ lớn để khiến bọn quản ngục tưởng rằng phòng giam đã nổ tung và... tụi mình bị nướng chín. Nhưng thật ra, tụi mình đã chuồn mất trước khi cái dao cắt dây điện.”

---

Kế hoạch “Dao, Dầu & Điện giật”

Bước 1: Thả bạc vụn gây nhiễu camera

Shilva thả từng viên bạc vụn vào khe camera. Mỗi lần ném, hắn lại nghiêng đầu cười như đang chơi bowling.

— “Bọn AI nhìn sẽ thấy toàn điểm ảnh nhảy nhót như disco. Quản lý hình ảnh tầng 7 sẽ tưởng bị nhiễu từ va chạm thiên thể. Tụi mình biến hình thành... lỗi kỹ thuật.”

Bước 2: Lắp bẫy dao tự sát giả lập

Shilva chui lên ống thông khí, dùng một đoạn dây trói tay cấp cứu (vốn từng được dùng để kiềm chế Zenit trong buồng lạnh chờ lấy nội tạng) buộc vào con dao hắn lén mang vào và giấu ở...ngực của Zenit!  

Dao được tẩm dầu ăn công nghiệp (có mùi giống dầu cá chết trộn với niềm hối hận), lượm từ bếp tầng 7.

Dây được móc khéo léo vào dây điện trần đang chập chờn gần ống thông khí – loại dây mà kỹ thuật viên nói “nó vẫn hoạt động nếu may mắn, và phát nổ nếu không.”

— “Khi dây căng ra, dao rơi, cắt dây điện, tia lửa bắn vào dầu... Boom. Phòng nổ nhẹ, như cái lò vi sóng phát cá nát trong vòng tay mẹ hiền.”

Zenit khoanh tay, bán tín bán nghi:

— “Nếu điện không đủ để tạo tia lửa thì sao?”

Shilva vỗ túi áo:

— “Lấy thêm một pin năng lượng móc từ TV. Tao gắn nó vào ổ tiếp điểm, đảm bảo đủ xẹt cho một màn pháo bông cuối cùng.”

---

Bước 3: Đánh lừa hệ thống giám sát tử vong

— “Cảm biến nhiệt sẽ thấy lửa. Cảm biến chuyển động sẽ thấy dao rơi. Máy giám sát điện tim đã bị tao tháo con chip – dán lên... chuột. Con chuột giờ đang nằm ngủ gần cống, tim đập yếu ớt và mùi như cá khô lâu ngày. Bọn AI sẽ nghĩ đó là... xác tao. Tất nhiên cả của mày nữa”

Zenit gật đầu, hơi bất lực:

— “Mày vừa dàn dựng một vụ ám sát chính mình, rồi đổ thừa cho... dao và dây điện. Mày có nhận thấy kế hoạch này điên vãi chưởng không?”

Shilva cười toe:

— “Tao sinh ra để lừa máy móc. Và để chết cho vui.”

---

Shilva cúi xuống, nhìn Zenit:

— “Khi dao rơi và nổ vang lên, ta đã ở ngoài hành lang. Không dấu vết. Không sinh học. Không ai truy dấu. Và nếu ai đó còn nghi ngờ, tao sẽ để lại một mẩu giấy: Tôi chết vì bị đời chơi ngu.”

Zenit bật cười, lần đầu tiên từ khi vào trại:

— “Được. Cùng nhau chết giả, rồi sống thật. Đi nào, thằng điên có dây và dao.”

Chiến dịch "Hơi Bốc – Xác Không" bắt đầu.

Phòng giam đã nổ. Lửa bùng lên như một buổi tiệc BBQ thất bại, khói đen bay mù mịt, và cảm biến AI liên tục nháy đèn báo lỗi:

> [ALERT] Đã phát hiện hiện tượng nhiệt động bất thường.

[ALERT] Nhận diện xác sinh học... Ừm... hơi giống.

[ALERT] Khuyến nghị: Tạm cho là hai tù nhân đã bị nướng thành than.

---

Bên ngoài hành lang tầng 7:

Điện vẫn chập chờn như cảm xúc của Zenit lúc gặp gã bạn trai cũ. Đèn huỳnh quang chớp tắt kiểu phim kinh dị loại B, hành lang tối om như thể bóng đêm đang hút thuốc. Lũ robot gác ngục – cao to, khớp gỉ và đầu to như bắp cải điện tử – vẫn đứng nghiêm chỉnh như thể đang tham gia lễ tốt nghiệp trường quân sự AI.

Zenit thì thào:

— “Giờ thì làm sao thoát khỏi tầng này? Nổ xong mà đứng yên đây thì chả khác gì cắm nến sinh nhật lên đầu mời tụi nó đến thổi.”

Shilva liếc quanh, rút ra một chiếc khẩu trang y tế đã nhàu nát và… một cái quần lót màu hồng.

Zenit nhìn chằm chằm:

— “Tao hỏi ‘thoát tầng’, chứ không bảo mày diễn vai bệnh nhân trốn trại.”

Shilva cười ranh mãnh:

— “Không, không, đây là kế hoạch 'Hồn ma và cái quần'. Tụi mình sẽ dùng bóng tối, mùi hôi và... diễn xuất.”

---

Kế hoạch “Thoát khỏi tầng 7 như ma cà rồng cosplay thây ma”

Bước 1: Ngụy trang thành nhân viên kỹ thuật chết não

Shilva mặc chiếc áo khoác phòng thí nghiệm hắn lượm được hôm trước (vẫn còn dính mực và... máu cà chua?), đội khẩu trang và... tròng cái quần hồng lên đầu. Zenit thì trùm áo mưa làm từ túi nilon, tay cầm một... ống thụt bồn cầu.

> Trông họ không khác gì hai kẻ bị đuổi khỏi đoàn xiếc liên thiên hà.

Bước 2: Dùng bóng tối và sự ngu ngốc có tính toán

Do điện bị ảnh hưởng, camera cảm biến ánh sáng đang chạy chế độ tiết kiệm năng lượng – chỉ bật khi có chuyển động mạnh. Thế nên họ di chuyển như... diễn viên múa rối nước: chậm, trượt, dẻo như slime.

Thỉnh thoảng, Shilva lại thả một viên bạc vụn xuống đất cho robot tưởng tín hiệu nhiễu. Cứ thế, từng bước họ băng qua hành lang, chui vào đường ống bảo trì bên cạnh thùng rác sinh học, nơi có thể nghe tiếng chuột ngoài hành tinh đang... tâm sự chuyện tình cũ.

---

Bước 3: Đánh lừa robot canh cổng tầng

Cổng tầng 6 có một robot gác, tên là K-9x, loại robot từng được lập trình để dạy toán cho trẻ em nhưng sau này bị tái chế thành bảo vệ. Nó cực kỳ nguyên tắc nhưng... ngu lòi khi đèn mờ.

Shilva hắng giọng, giả giọng máy:

— “Xin chào, tôi là kỹ thuật viên kiểm tra rò rỉ plasma. Đây là cộng sự của tôi: chuyên gia môi trường cấp 3. Xin cho qua cổng để điều tra... sự cố bốc mùi khét như thịt thối tầng 7.”

Robot K-9x quay camera mắt về phía họ. Đèn mờ, phân tích ảnh mờ, tiếng nổ vẫn còn vang vọng từ xa. Hệ thống nhận diện cố gắng phân tích:

> [Đang nhận dạng… Nhận dạng không rõ… Có thể là nhân viên… Hoặc túi rác…]

> [Ưu tiên: Khắc phục sự cố cháy nổ. Mở cổng tạm thời.]

Cổng mở.

Zenit nhìn Shilva với ánh mắt như vừa nhìn thấy thần hộ mệnh… nhưng đeo quần trên đầu.

— “Mày điên.”

— “Tao biết. Nhưng điên đúng lúc thì là thiên tài.”

---

Tầng 6, họ đến.

Phía trước là vô số hành lang đổ nát, ánh đèn nhấp nháy như đang disco cầm hơi, bảng chỉ dẫn thì ghi bằng cả mười ngôn ngữ – nhưng không cái nào viết đúng chính tả.

Shilva vươn vai, hít thở mùi ozone, khói cháy và mùi nước tái chế cấp 2.

— “Welcome to tầng 6. Bắt đầu show đi săn vật liệu!”

To be continued…

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận