• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 02: BƯỚC CHÂN VÀO CUỘC PHIÊU LƯU

0 Bình luận - Độ dài: 2,354 từ - Cập nhật:

Mirai nhẹ nhàng dẫn đường, bước đi thong thả trên con đường lát đá. Ánh nắng sớm chiếu nghiêng khiến mái tóc bạc của cô lấp lánh như phủ sương, chiếc đuôi trắng khẽ đung đưa sau lưng.

Cả ba tiến vào quảng trường trung tâm – một không gian rộng lớn với mặt đất lát đá trắng tinh, ghép theo hình xoắn ốc. Từng bước chân của họ làm những hoa văn ma thuật dưới đá phát sáng nhẹ, như làn sóng lan tỏa.

Ở giữa quảng trường là đài phun nước. Quanh đó, người dân qua lại đông đúc. Các học giả, mạo hiểm giả và các hiệp sĩ đang đi tuần tra.

Mirai quay lại cười:

“Chỗ này khác hẳn khu chợ lúc nãy đúng không? Chủ yếu là dân học giả và mạo hiểm giả thôi.”

Bình gật đầu, nhìn xuống nền đá:

“Ừ... cứ như đang ở trung tâm phép thuật vậy.”

Long hí hửng chạy nhảy vài bước:

“Trời ơi, nền phát sáng luôn nè! Y như trong game ấy! Đây là phép hả?”

Mirai gật đầu:

“Đúng rồi. Khắc trận ánh sáng – vừa trang trí, vừa giúp phát hiện người lạ.”

Họ đi ngang qua một khu chợ phiên nhỏ với các gian hàng vũ khí, giáp trụ và bình ma lực đủ màu sắc. Không khí sôi nổi, tràn ngập mùi hương thảo dược và tiếng kim loại va chạm.

Khi đến gần hội mạo hiểm, Long bật cười:

“Ê, Mirai mặc đồ chiến binh nhìn ngầu ghê, còn tụi mình thì... vẫn nguyên bộ đồ ngủ.”

Bình nhìn lại mình – áo phông, quần ngắn, dép lê. Cậu thở dài:

“Ừ... như vừa bước ra từ phòng ngủ vậy.”

Mirai tò mò:

“Trang phục của hai người lạ thật. Không có giáp, không vũ khí...”

Long gãi đầu:

“Ờm... đây là đồ bình thường bên thế giới tụi tôi. Tụi tôi không phải người ở đây.”

Mirai ngạc nhiên:

“Thế giới khác á?”

Bình chỉ gật đầu nhẹ:

“Chuyện hơi dài...”

Cậu vội lảng sang chuyện khác:

“Mirai là thú nhân đúng không? Tai và đuôi của cô nhìn dễ nhận ra lắm.”

Mirai cười, vuốt nhẹ tai trái:

“Đúng rồi. Tôi là thú nhân sống ở phía đông dãy Celenthia.”

Long hớn hở:

“Uầy, vậy cô là tộc chó hả? Nhìn tai này giống tai chó ghê!”

Mirai lập tức phồng má:

“Này! Sói! Không phải chó! Sói mạnh hơn, ngầu hơn! Đừng đánh đồng chứ!”

Long quýnh quáng:

“À à xin lỗi! Nhưng... nhìn giống thật mà...”

Mirai khoanh tay quay đi, má vẫn đỏ vì giận. Bình cố nhịn cười, nhìn hai người bạn đấu khẩu.

Phía trước, tòa nhà hội mạo hiểm hiện ra – một công trình bằng đá đen và gỗ sồi với biểu tượng hai thanh kiếm bắt chéo sau tấm khiên. Người ra vào tấp nập, không khí nhộn nhịp và đầy năng lượng.

Cả ba dừng lại trước cánh cửa lớn. Bình và Long nhìn nhau – ánh mắt rực sáng bởi tò mò và háo hức. Cánh cửa mở ra. Hành trình thực sự – cuối cùng cũng bắt đầu.

Cánh cửa lớn của hội mạo hiểm từ từ mở ra, hé lộ một không gian rộng rãi, đầy tiếng nói cười và lạ lùng nhất là mùi mồ hôi hòa quyện vào không khí.

Bình và Long bước vào, ngạc nhiên nhìn quanh. Hội mạo hiểm chẳng giống hình dung của họ chút nào. Thay vì những chiến binh oai phong với thanh kiếm sáng lấp lánh, ở đây chỉ có những người trông như thể vừa từ một trận chiến khốc liệt trở về. Một vài người ngồi bệt xuống băng ghế, mệt mỏi, vài người khác tranh cãi với nhau ầm ĩ về nhiệm vụ. Tất cả đều có bụi bặm và nét mặt không mấy dễ chịu.

Mirai dẫn đầu, không có vẻ gì là lo lắng. Cô quay lại nhìn Bình và Long, mắt sáng lên:

“Chào mừng đến với hội mạo hiểm! Từ giờ, hai bạn sẽ chính thức gia nhập và trở thành mạo hiểm giả! Mặc dù... phải thừa nhận rằng... nhìn thế này thì hai bạn không giống kiểu chiến binh dũng mãnh lắm đâu.”

Long nhìn xuống bộ đồ mình đang mặc: áo phông trắng nhăn nhúm và quần short. Bình thì cũng chẳng khá hơn, áo thun cũ và quần ngủ thoải mái. Nhìn nhau, cả hai cùng cảm thấy mình chẳng khác gì người đi lạc vào một hội quân của những chiến binh.

“Chết thật, đi đánh quái mà mặc thế này thì chắc chắn chỉ làm bia thịt thôi.” – Long càu nhàu, mặt u ám.

Mirai bật cười, rồi quay lại nói:

“Đừng lo, nhiệm vụ đầu tiên sẽ không khó đâu. Để tôi dẫn các bạn đến quầy đăng ký.”

Cả ba đi tới quầy đăng ký. Đằng sau quầy là một cô gái xinh đẹp, đeo kính với mái tóc dài rũ xuống vai, khuôn mặt thanh thoát nhưng ánh mắt lại sắc bén đến mức như thể có thể xuyên thủng người khác. Cô đang đọc sách, nhưng khi nhìn thấy Bình và Long, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua họ từ trên xuống dưới.

Cô gái nhướng mày, giọng nói không mấy thân thiện:

“Các cậu đến để làm gì?”

Long cười gượng, đáp:

“Dạ... chúng tôi đến để gia nhập hội mạo hiểm ạ.”

Cô gái đánh giá hai người một lượt, rồi chỉ tay về phía tấm bảng nhiệm vụ treo gần đó:

“Được rồi. Đây là bảng nhiệm vụ. Muốn gia nhập, các cậu phải làm ít nhất một nhiệm vụ cơ bản. Nhưng đừng nghĩ nhiệm vụ sẽ dễ dàng. Hội này không dành cho những kẻ yếu đuối đâu.”

Long vỗ ngực tự tin:

“Yên tâm, tôi mạnh lắm! Cho tôi đấu boss luôn cũng được!”

Bình xoa xoa đầu Long như thể đang muốn bảo "im lặng chút đi" trong đầu:

“Cho tôi hỏi... Không biết có nhiệm vụ nào kiểu... ‘vào làng giúp bà lão tìm con mèo’ không?”

Mirai đứng bên cạnh, hơi nghiêng đầu nhìn đôi bạn của mình rồi lắc đầu, cười khẽ.

Cô gái đứng quầy đăng ký rút một cuốn sổ từ dưới bàn, mở ra và lướt qua một lúc. Cuối cùng, cô chỉ vào một nhiệm vụ nhỏ:

“Đây! Tìm và tiêu diệt một con thỏ ma!”

Long nhướng mày:

“Con thỏ ma?”

Cô gái gật đầu:

“Đúng vậy. Thỏ này khá kỳ quặc, dễ tìm và... cũng dễ bị đánh bại nếu các cậu biết chiến đấu.”

Mirai thở dài:

“Con thỏ ma này không phải là một con thỏ bình thường đâu. Nó có thể khiến người ta buồn ngủ và lờ đờ, nhưng nếu các cậu không ngã quỵ vì nó thì chẳng có vấn đề gì đâu.”

Cô gái đứng đằng sau quầy đưa tay vẫy vẫy:

“Cứ đi đi. Cái này không khó đâu. Chỉ cần các cậu đừng ngủ quên giữa đường là ổn.”

Bình và Long nhìn nhau, không biết phải nói gì. Cuối cùng, họ nhận nhiệm vụ và bắt đầu bước ra khỏi hội mạo hiểm, chuẩn bị cho một hành trình đầy bất ngờ.

Trên đường đi...

“Thỏ ma? Con thỏ ma?” – Long càu nhàu, vẻ mặt thất vọng. “Mới nghe tên đã thấy không hợp với danh xưng ‘mạo hiểm giả’ rồi.”

Bình gãi đầu, nở nụ cười:

“Ít ra chúng ta không phải đi đánh con rồng . Như thế cũng ổn mà!”

“Ừ... Nhưng tôi tưởng mình sẽ được chiến đấu với những thứ như trong phim cơ!” – Long nói, vẻ mặt bực bội.

“Đừng quên là chúng ta đang ở trong một thế giới kỳ diệu mà nhiệm vụ này là một phần của hành trình thôi.” – Bình bình tĩnh trả lời.

Mirai đi phía trước, quay lại nháy mắt với cả hai:

“Trình độ của các cậu tôi nghĩ là không đánh nổi con thỏ ma này đâu. Nhưng mà... bắt đầu với một nhiệm vụ đơn giản thì cũng tốt. Nó là bước khởi đầu thôi mà. Cứ thử rồi sẽ biết.”

Và thế là...

Cả ba tiếp tục hành trình, một nhiệm vụ chẳng mấy oai phong – tiêu diệt con thỏ ma.

Liệu ba người này có thể đối mặt với con thỏ ma đầy bí ẩn không? Hay họ sẽ... ngủ quên mất trước khi kịp làm gì?

Câu trả lời chắc chắn sẽ đầy bất ngờ, nhưng cũng chắc chắn là sẽ có rất nhiều tình huống khiến họ không thể đoán trước được. Và rất có thể, họ sẽ bị... cuốn vào một giấc ngủ mê mệt giữa cuộc hành trình!

Một ngày đẹp trời để… không làm gì cả.

Nhưng thật không may, ba mạo hiểm giả – Bình, Long và Mirai – đang phải lếch thếch mò trong một khu rừng xa tít để làm nhiệm vụ săn một con quái vật được mô tả là “vô cùng nguy hiểm”… nhưng thực tế thì là một con thỏ. Vâng, một con thỏ. Có lẽ là con quái vật đáng xấu hổ nhất mà một nhóm mạo hiểm giả từng đi săn.

– Bọn mình có chắc là nó không phải thú cưng bị lạc không? – Long lầm bầm, vừa quệt mồ hôi vừa đá một cục đá nhỏ bay vèo vèo.

– Không, chắc chắn không. – Bình nghiêm túc nói. – Nó là thỏ ma. Có ghi trong nhiệm vụ rõ ràng mà.

– Chứ không phải chúng ta bị mấy thằng nhân viên hội chơi khăm à? – Long tiếp tục.

Mirai, người dẫn đường – kiêm thành viên duy nhất trong nhóm không than vãn – vẫn đi phía trước, vẻ mặt bình thản như đang đi picnic.

– Thỏ ma thường xuất hiện vào hoàng hôn. Kiên nhẫn chút đi. Có khi nó đang nhìn chúng ta từ bụi cây đấy.

– Cảm giác creepy vậy… – Long rùng mình.

Và rồi, y như kịch bản, một tiếng động khe khẽ vang lên từ bụi cây. Một sinh vật nhỏ nhắn với bộ lông trắng như tuyết, đôi tai dài, và đôi mắt… đỏ rực như đèn báo thức 5 giờ sáng hiện ra. Không khí bỗng nhiên trở nên yên lặng đến lạ kỳ.

– Đấy, tôi biết mà. Đúng nó rồi! – Long hét lên, giơ gậy gỗ lên, chuẩn bị xông vào.

– Khoan! – Bình chặn lại. – Đừng nhìn vào mắt nó!

Nhưng quá muộn. Long đã nhìn.

– Ư… Ước gì tôi có cái gối… – Long bắt đầu lảo đảo như say rượu rồi… gục xuống gốc cây.

Mirai chửi thề rất nhẹ bằng tiếng gì đó nghe như… tiếng mèo khạc lông.

– Thỏ ma có kỹ năng ru ngủ qua ánh mắt. Nhìn vào là ngủ gục!

– Thế giờ sao? – Bình hoang mang.

– Phải giữ cho nhau tỉnh. Nếu ai gục thì người khác… tát vào mặt họ! – Mirai đề nghị, không chút do dự.

– Cái gì?! Tát?! – Bình và Long cùng hét lên (Long tỉnh lại luôn vì sốc).

– Không có thời gian bàn cãi. Tôi làm trước đây!

BỐP!

– Ơi daaa!! – Bình hét lên khi một cái tát của Mirai quét ngang má.

– À, tỉnh chưa? Tốt. Giờ tới lượt anh canh tôi.

Và thế là, ba người họ bước vào một chuỗi rượt đuổi kỳ quặc nhất trong lịch sử hội mạo hiểm. Mỗi khi một người lảo đảo, người khác sẽ quất cho một cái tát. Bóp! Bốp! Bốppp!! Âm thanh vang vọng giữa rừng chiều như dàn trống jazz tấu khẩn.

– Cái này là nhiệm vụ săn quái hay show bạo lực vậy?! – Long kêu lên.

– Chỉ là chiến thuật đặc biệt thôi. – Mirai đáp tỉnh bơ.

– Thôi đuổi nhanh rồi về kẻo mai không nhận diện được mặt nhau nữa. – Bình vừa nói vừa lấy tay xoa má, đã chuyển sang màu cà tím.

Cuối cùng, sau vô số cú tát, cú đấm nhẹ (và một cú đá gối tình cờ từ Mirai), họ cũng khống chế được con thỏ ma.

Nó nằm bất động, đôi mắt vẫn mở… và cả ba người thì nằm vật ra cỏ, mệt như vừa leo núi Phanxipăng… bằng đầu gối.

– Tôi… tôi không thấy cái mặt tôi đâu nữa… – Long rên rỉ.

– Còn tôi thì không cảm nhận được tay mình nữa vì tát các cậu nhiều quá. – Mirai thở dốc.

Bình, trong khi lau nước mắt (không biết vì đau hay vì buồn cười): – Nhiệm vụ đầu tiên, thành công… theo cách mà tôi không bao giờ muốn lặp lại.

Rồi như một ánh sáng lóe lên trong đầu, Bình quay sang Mirai:

– Nè, Mirai. Cậu tát đau dữ thần luôn á. Cấp độ bao nhiêu rồi?

Mirai ngập ngừng: – Ờ… thật ra thì tôi mới level 1…

– … CÁI GÌ?! – Bình và Long đồng thanh.

– Làm sao một người level 1 lại được hướng dẫn chúng tôi? – Long hoảng hốt hỏi.

– Ờ thì, tôi là thú nhân duy nhất ở thị trấn Arven… nên được đặc cách.

Bình, với khuôn mặt không thể biểu cảm nổi vì đau: – Vậy nãy giờ cô cố tình tát tôi mạnh đấy à?

Mirai cười ngại ngùng: – Không phải đâu. Tôi nghĩ tát nhẹ thì không tỉnh được.

Bình thở dài trong tuyệt vọng.

Trong lòng cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất:

“Cái nhóm này… toàn phế nhân thôi.”

Nhưng lạ thay, dù là một nhóm “phế nhân”, họ vẫn hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên cùng nhau – dù với khuôn mặt sưng phù, quần áo lấm lem và một đống ký ức không muốn nhắc lại.

Và đó – là khởi đầu của những cuộc phiêu lưu dở khóc dở cười không hồi kết.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận