Tập 01: Sự Gặp Gỡ Giữa Loài Người và Bản Năng
Chương 01: Đôi tai cam nâu
0 Bình luận - Độ dài: 2,067 từ - Cập nhật:
Năm 3XXX
Đế chế loài người đã đạt đến đỉnh cao trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật, cả về công nghệ lẫn sinh học. Họ tạo ra những robot tích hợp trí tuệ nhân tạo (A.I) tiên tiến để phục vụ cuộc sống. Tuy vậy, máy móc hiện đại vẫn không thể thay thế những sứ mệnh cần đến sự linh hoạt và bản năng sinh học.
Với công nghệ sinh học phát triển vượt bậc, con người đã thúc đẩy quá trình tiến hóa của các loài động vật hoang dã, giúp chúng có hình dáng và trí tuệ gần như con người. Thế nhưng, sự tiến hóa ấy không mang mục đích cao cả. Những sinh vật ấy bị biến thành nô lệ một tầng lớp thấp kém phục vụ con người. Chúng được gọi là Homalia.
Hàng nghìn năm trôi qua, Homalia sống trong sự bóc lột, áp bức tàn nhẫn. Không cam chịu thân phận, họ vùng lên khởi nghĩa. Nhờ ưu thế sinh học, họ giành được nhiều chiến thắng ban đầu. Nhưng loài người không dễ khuất phục họ đưa toàn bộ tinh hoa khoa học kỹ thuật vào cuộc chiến. Kết quả là một cuộc chiến kéo dài hàng trăm năm, tiêu hao cả tài nguyên và nhân lực của hai bên.
Cuối cùng, vì sự sống còn của cả hai giống loài, một thỏa thuận hòa bình được ký kết. Dẫu vậy, vết thương cũ không dễ lành. Trong mắt con người, Homalia vẫn là loài thấp kém và bẩn thỉu dư âm của một quá khứ nô lệ chưa thể xóa nhòa.
Đêm đó, trời se lạnh. Tôi rảo bước trên vỉa hè, tay ôm túi đồ ăn vì tủ lạnh đã trống trơn. Không khí như báo hiệu sẽ có tuyết, nhưng đó chỉ là cảm giác lãng đãng trong một tâm trí rỗng rễnh.
Khi trở về nhà, ngôi nhà tối om bỗng lóe lên ánh sáng nhỏ từ căn bếp nơi tôi hầu như chẳng bao giờ bước vào.
Tôi gọi lớn:
" Ai đấy? "
Một tiếng động nhỏ phát ra từ góc bếp. Tôi nhẹ nhàng tiến lại gần và trong ánh sáng lờ mờ, tôi thấy một đôi tai cam đỏ ló ra từ một cái mũ trùm. Là một Homalia ai đó đã lẻn vào nhà tôi qua cửa sổ và giờ đang ngủ ngon lành trên sàn.
Nếu là người khác, có lẽ họ đã đuổi nó đi không chút do dự. Nhưng không hiểu sao, khi nhìn dáng vẻ đó, tôi lại chỉ khẽ mỉm cười... rồi lặng lẽ quay về phòng.
Thế giới này thật kỳ lạ. Những điều người ta gọi là “công bằng” chỉ là vỏ bọc để che đậy sự thật phũ phàng rằng không có thứ gì thực sự công bằng cả. Thế giới ấy, đẹp đẽ nhưng đầy trách móc.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy với một câu hỏi trong đầu: “Nó còn ở đây không?” Nhưng bước ra khỏi phòng, tôi chẳng thấy ai. Homalia ấy đã rời đi. Trong lòng tôi có chút hụt hẫng dù điều đó không có gì bất ngờ.
Kể từ hôm đó, mỗi ngày tôi đều nhận được một bức thư lặng lẽ bỏ vào hòm thư. Không có người gửi, không có dấu hiệu rõ ràng. Chúng đến vào một khung giờ nhất định, văn phong vụng về nhưng chan chứa cảm xúc, như đang biết ơn tôi vì điều gì đó.
Tò mò, tôi quyết định rình xem ai đã gửi những bức thư ấy. Tôi đoán kẻ gửi thư biết rõ lịch trình của tôi, và thường tránh những giờ đông người. Vào một đêm khuya, tôi giả vờ ra ngoài, rồi núp ở góc tường gần hòm thư.
Sau một hồi, tôi nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng. Một bóng người nhỏ nhắn, mặc áo choàng kín mít tiến lại. Tôi chưa kịp bước ra thì giẫm phải một cành cây khô, phát ra tiếng động nhỏ. Bóng người kia giật mình, chạy nhanh vào con hẻm gần đó. Tôi đuổi theo, nhưng đến nơi thì đã không thấy ai.
Tôi thử lại vào những đêm sau, nhưng không có gì xảy ra. Cuối cùng, tôi bỏ cuộc, để mặc sự tò mò đeo bám.
Cho đến một đêm khác, khi tôi lạc bước vào một con hẻm lạ trong lúc đầu óc ngổn ngang suy nghĩ. Một bóng người áo choàng nhỏ nhắn đi ngang. Cảm giác quen thuộc khiến tôi theo phản xạ chụp lấy tay người đó, bàn tay ấy... mềm mại, ấm áp đến bất ngờ.
Người đó hoảng sợ bỏ chạy. Tôi dốc sức đuổi theo, đến khi cả hai dừng lại ở một con hẻm cụt.
Tôi thở hổn hển:
" Hết đường rồi nhé! "
Bất ngờ, một anh tuần tra xuất hiện, rọi đèn pin vào chúng tôi.
" Ai ở đó!? "
Một cơn gió nhẹ thổi qua, kéo chiếc mũ trùm đầu của người kia xuống. Một đôi tai cam đỏ lộ ra. Là Homalia.
Tôi đứng chắn trước mặt cậu ấy, vừa kịp che đi khỏi tầm nhìn của anh tuần tra.
" Không có gì đâu, chỉ là tôi đi lạc chút thôi " tôi nói nhanh.
Anh tuần tra có vẻ nghi ngờ nhưng rồi cũng bỏ đi. Tôi quay sang Homalia, vẫn còn run rẩy, rồi khẽ nói:
" Đi với tôi, ở ngoài không an toàn đâu. "
Cậu ấy không trả lời, nhưng vẫn bước theo tôi về nhà.
Chúng tôi ngồi trên ghế sofa. Cậu ấy vẫn không nói lời nào, không bỏ mũ, chỉ im lặng.
Tôi hỏi:
" Cậu tên gì? "
Không có phản hồi.
" Có thể cho tôi xem mặt được không? "
Vẫn im lặng.
" Cậu khát không? Tôi đi lấy nước. "
Lần này, bất ngờ thay cậu ấy khẽ gật đầu. Một dấu hiệu đầu tiên.
Tôi rót nước cho cả hai. Khi cậu ấy uống xong, giọng nói khẽ vang lên:
" Liệu tôi có thể tin anh không? "
Hơi bất ngờ một chút nhưng tôi cũng cười nhẹ và nói:
" Tôi nghĩ là được. "
Homalia ấy từ từ kéo mũ trùm xuống. Lần đầu tiên, tôi nhìn rõ đôi tai cam đỏ ấy, gương mặt như cáo và tôi nhận ra: đây chính là Homalia từng ngủ trong bếp nhà tôi đêm hôm đó.
Tôi bất giác nhìn chằm chằm vào đôi tai ấy, không thể rời mắt.
Cậu ấy hỏi, có phần bối rối:
" Anh... sao vậy?"
Tôi vội vàng quay đi, cố giấu đi sự lúng túng của mình.
"À... không có gì. Chỉ là..."
tôi ngập ngừng một chút, rồi nói tiếp
"Tôi nghĩ tôi đã gặp cậu rồi."
Cậu ấy nghiêng đầu, ánh mắt ngạc nhiên nhưng đầy cảnh giác. Rõ ràng là vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng tôi.
"Không biết cậu còn nhớ không, đêm hôm đó là người lẻn vào trong bếp nhà tôi... là cậu, đúng không?"
Homalia ấy không trả lời ngay. Một thoáng im lặng trôi qua như kéo dài vô tận. Rồi cậu ấy gật đầu rất khẽ, gần như sợ bị ai đó nhìn thấy cái gật đầu ấy.
"Xin lỗi vì đã vào nhà anh khi chưa xin phép..."
giọng cậu ấy run nhẹ
"Tôi chỉ... quá đói... và lạnh. Tôi không nghĩ anh sẽ để tôi yên như vậy."
Tôi nhìn cậu, lần đầu tiên thực sự chú ý đến cái cách mà một sinh vật bị xã hội coi thường lại có thể nói chuyện nhẹ nhàng và cẩn trọng đến thế. Không phải vì cậu yếu đuối mà vì cậu đã quá quen sống trong nỗi sợ.
"Tôi không biết vì sao mình lại để cậu ngủ lại hôm đó..." — tôi nói chậm rãi — "Nhưng khi nhìn thấy cậu, tôi chỉ cảm thấy... có gì đó rất con người."
Cậu ấy không đáp, chỉ nhìn tôi, ánh mắt có chút gì đó lay động.
Rồi tôi mỉm cười.
"À, tôi vẫn chưa biết tên cậu."
Cậu ấy khẽ cúi đầu, đôi tai cam đỏ hơi cụp xuống.
"...Tên tôi là Ryn."
Tôi nhắc lại, như muốn khắc ghi cái tên ấy trong lòng, tôi cũng đáp lại.
“Tên đẹp thật đấy, còn tôi là Cael.”
"Ryn. Được rồi, Ryn. Cậu có thể ở lại đây, nếu muốn. Không cần phải lẩn trốn nữa." Tôi nói tiếp.
Ryn không nói gì, nhưng tôi thấy bàn tay cậu khẽ siết lấy ly nước, run nhẹ lần này không phải vì sợ, mà như là đang cố kìm nén một điều gì đó.
Có lẽ, trong thế giới này một nơi đầy định kiến và hận thù đôi khi chỉ một chút lòng tin cũng có thể trở thành điều kỳ diệu.
Chỉ sau một cuộc trò chuyện nhẹ nhàng, không gian im lặng lại bao trùm lấy căn nhà.
“Đúng là cậu nên ở lại nhà tôi qua đêm nay rồi hãy nghĩ đến kế hoạch cho ngày mai sau.” Tôi mở lời hỏi thẳng vào chủ đề.
Ryn khẽ gật đầu, ánh mắt giờ đây không còn chỉ là e dè, mà thấp thoáng đâu đó là sự yên tâm mong manh, nhưng cảm giác cái gật đầu của Ryn lại mang đầy sự gượng ép.
“Cảm ơn anh...” Ryn thì thầm, tiếng nói nhỏ nhẹ như sợ đánh thức những vết thương cũ vẫn chưa lành.
Tôi đưa cậu một chiếc chăn mỏng, rồi chỉ vào một phòng bên cạnh phòng của tôi.
“Cậu có thể ngủ ở đây. Nếu cần gì cứ gọi tôi.”
Ryn không trả lời, chỉ nhẹ nhàng cầm lấy chăn, rồi chậm rãi đi tới phòng. Đôi mắt màu hổ phách khẽ liếc về phía tôi một lần cuối trước khi bước đi. Chỉ việc nhìn thấy biểu cảm của cậu ấy, cảm giác tội lỗi cắm sâu vào trong tâm trí tôi. Mà thực ra nó đã có từ trước đó rồi…
Tôi quay về phòng mình, nằm xuống giường mà lòng không khỏi ngổn ngang. Cảm giác như một điều gì đó rất lớn vừa bắt đầu không phải một biến cố, mà là một mạch sống âm thầm, len lỏi vào cuộc sống nhàm chán này.
Giữa đêm khuya, tiếng gió ngoài cửa sổ vẫn rì rào. Nhưng trong căn nhà nhỏ, có một Homalia đang ngủ yên, và một con người đang dần nhận ra rằng đôi khi, thay đổi không bắt đầu từ những cuộc cách mạng... mà chỉ từ một cái chăn ấm, một ly nước mát, và một chút lòng tin.
Nằm một lúc, tôi suy nghĩ tất cả mọi chuyện đã xảy ra vào hôm nay, mọi chi tiết đến khi say vào giấc ngủ mà không hề hay biết.
“Hả, một bàn tay?”
Đột nhiên bàn tay ấy vồ một cách điên cuồng vào tôi, tôi hoảng hồn, bật dậy. Các tia nắng chiếu xuyên qua cửa sổ và tấm màng mỏng của tôi trong khi người tôi đổ đầy mồ hôi.
“Sáng rồi sao?” Tôi tự lẩm bẩm trong khi vẫn còn chóng mặt vì giấc mơ ấy.
Đối với tôi, việc mơ thấy giấc mơ ấy là bình thường vì chuyện này lúc nào cũng xảy ra, nhưng kỳ lạ là tôi không thể tài nào quen được và chúng cứ đến mãi.
Tôi chợt nhớ tới Ryn, thắc mắc không biết cậu ấy ra sao. Tôi bước xuống giường, nhẹ nhàng bước đến phòng cậu ta và gõ cửa. Không thấy phản hồi, tôi thử mở cửa xem.
Có vẻ cậu ấy ngủ rất ngon sau cả đống chuyện xảy ra hôm qua, chắc là mệt lã người rồi.
“Thịt nướng.” Ryn bất ngờ nói mớ trong lúc ngủ.
Tôi ngạc nhiên một chút rồi bật cười nhẹ, cái nói mớ đó đã một phần nào xua đi sự lạnh lẻo, cô đơn trong ngôi nhà này.
" Có lẽ nên để cậu ấy nướng thêm một tí."
Nói xong, tôi vào bếp và bắt đầu nấu ăn cho buổi sáng. Thật lạ khi thường ngày tôi chỉ ăn đồ ăn đóng hộp, đồ ăn tiện lợi nhưng nay lại vào bếp và nấu ăn sáng cho hai người. Thật lạ làm sao.


0 Bình luận