117 sinh ra và lớn lên ở một vùng quê hẻo lánh. Nơi ánh mặt trời gay gắt nuốt chửng những kẻ không chịu che chắn khi bước ra đường.
Chẳng ai trong thế giới cũ từng biết đến tính cách lệch lạc của cậu. Mười tuổi, cậu bắt đầu bộc lộ sự khác biệt rõ rệt.
Thời đại dịch COVID, bọn trẻ buộc phải học qua màn hình máy tính. Khuôn mặt giáo viên hiện ra tươi tắn trên Zoom với tông nền đơn điệu được chọn ngẫu hứng.
Một ngày nọ, cô giáo gửi nhầm tài liệu toán lớp 10. Cả lớp sốc khi thấy tập PDF đầy phương trình lạ lẫm. Chỉ riêng cậu là không. Cậu hoàn thành toàn bộ bài trong ba mươi phút.
Gia đình cậu có truyền thống giáo dục. Ông nội là kỹ sư và cha mẹ là giáo viên. Họ mong đợi ở cậu rất nhiều. 117 lớn lên trong một ngôi nhà khang trang, đầy sách vở cũ kỹ chất từ đời trước. Từ nhỏ cậu đã không chơi cùng đám trẻ hàng xóm. Cậu dành thời gian nghiền ngẫm những định luật, những quy tắc do các nhà toán học lỗi lạc để lại.
Trên ghế nhà trường, cậu biết trước mọi thứ giáo viên sắp giảng. Đôi khi cậu xem người đứng trên bục chỉ là một con rối đang lên gân với thứ tri thức mà cậu nắm rõ từ lâu. Mỗi ngày trôi qua khiến cậu càng cảm thấy chán nản. Nhưng cha mẹ ngăn cản việc nghỉ học. "Ít nhất hãy có bằng xuất sắc cấp ba," họ nói.
Trường cậu học là một ngôi trường danh tiếng, không chỉ trong khu vực mà cả nước đều biết đến. Nhưng với cậu, thế giới thật lạc lõng. Mọi người đều tầm thường và ngu xuẩn. Mãi đến khi được tiếp xúc với những tuyển thủ xuất sắc, những người dẫn đầu trong từng lĩnh vực, cậu mới cảm thấy kích thích. Từ tay bóng chày nổi tiếng nhất Nhật Bản đến những cầu thủ vô địch thế giới, cậu đều ngưỡng mộ họ.
Tuy nhiên, sự ngưỡng mộ ấy lại không kéo dài lâu. Nhờ mối quan hệ của bố mẹ mà cậu được giao hữu với vài người trong số họ. Cậu thua, nhưng không nản. Cậu tập luyện. Rồi cậu thắng. Dù chỉ một vài người, nhưng đủ để cậu nhận ra: họ chỉ giỏi hơn người bình thường một chút.
Cậu lại chán nản. Cậu thèm khát một đỉnh cao mới. Rồi cậu bắt đầu để ý đến những tin tức giật gân trên mạng. Không phải vì cậu quan tâm đến thời sự hay những chuyện cười nhạt nhẽo, mà vì có điều gì đó thôi thúc trong lòng.
"Giết năm mạng người trong đêm."
Cậu đọc lướt, rồi dừng lại. Một ý nghĩ lóe lên.
Tất nhiên, cậu chỉ là một đứa trẻ. Tuy có tâm trí lệch lạc nhưng những bài giảng đạo đức vẫn còn ảnh hưởng. Cậu không có gan thực hiện điều đó. Nhưng cậu không từ bỏ. Như mọi lĩnh vực khác, cậu bắt đầu học hỏi. Từng bước một. Tự rèn luyện.
"Làm việc gì đó 10.000 giờ, bạn sẽ trở thành chuyên gia." Cậu lặp đi lặp lại câu đó, tin rằng mình chỉ cần một phần mười thời gian.
Ngày đầu tiên, cậu ghi vào nhật ký bằng ký hiệu tự chế. Bản dịch như sau:
Hôm nay có một con gián bò lên tủ bếp. Mẹ hét toáng lên rồi xịt thuốc tới tấp. Mẹ bảo ghê lắm, nhưng con gián chỉ nằm đó, co quắp lại. Con gián mềm mềm, nhớt nhớt. Tay tôi dính thứ gì đó nâu nâu. Mẹ la tôi om sòm, bắt đi rửa tay ngay. Tôi chỉ muốn nhìn nó thêm chút nữa thôi...
Ngày thứ tư:
Cô bé hàng xóm Duyên mà mọi người cho là dễ thương nhờ tôi trông nhà đêm nay. Cô lẻn ra ngoài chơi với bạn trai. Cha mẹ cô đi vắng. Tôi ghen tị. Nhưng không cô đơn vì có con chó lông vàng cứ sủa suốt. Nó không thích tôi. Nếu ông Dahmer ở đây, ông sẽ làm gì?
Ngày thứ mười:
Duyên bị phát hiện trốn đi. Gia đình cô rất giận. Họ lại cảm ơn tôi còn cho tôi bánh kẹo. Có lẽ mách lẻo không tệ.
Ngày thứ mười tám:
Duyên nói chuyện với tôi nhiều hơn. Hôm nay cô ấy tặng tôi hộp cơm. Trong đó đầy giun đất. Chúng uốn éo như mì sống. Tôi đem cất hết. Tôi thích những món quà biết cử động.
Ngày thứ ba mươi:
Tôi có tiêu bản đầu tiên rồi. Một con chim nhỏ xíu, lông mềm lắm. Đêm trước tôi định thêm con chó vàng vào bộ sưu tập, nhưng nó to quá không vừa hộp. Tôi phải ném nó vào thùng rác công cộng. Tôi buồn lắm, vì nó nhìn tôi lần cuối mà không kêu gì cả.
Ngày ba mươi chín:
Duyên và nhóm bạn rủ tôi ra công viên. Tôi ngã từ trên cao, gãy tay trái. Phải mổ trong đêm. Đau đớn. Nhưng một con sóc đến bên cửa sổ. Nó an ủi tôi.
Ngày bốn mươi hai:
Tôi thêm con sóc vào bộ sưu tập. Mùi hơi nồng, nhưng tôi đã xử lý bằng nước hoa của mẹ. Càng ngày tôi càng giỏi hơn.
Ngày bốn mươi ba:
Mẹ lục phòng tôi. Bà hét lớn rồi gom hết bộ sưu tập ném vào lò. Bà bảo chúng là rác rưởi. Tôi thấy tức, rất tức. Nhưng giờ tôi hiểu rồi: mình cần làm lại và làm tốt hơn.
Ngày năm mươi sáu:
Duyên sắp chuyển đến Mỹ. Cô khóc rồi xin lỗi tôi. Gia đình cô đã biết chuyện. Họ mong tôi tha thứ. Tôi gật đầu.
Ngày sáu mươi:
Tôi có tiêu bản mới. To như người thật. Mùi hôi rất khó giấu, nhưng tôi đã cố gắng lắm rồi. Cái đầu nghiêng qua một bên, như đang ngủ say. Mọi người từng nói tiêu bản này rất dễ thương, quả thật.
Ngày không xác định:
Tôi muốn có thêm. Cảm giác ấy cứ chộn rộn. Không ai biết cả. Chỉ có tiếng khóc vẳng ra mỗi đêm và khăn giấy đầy trong sọt rác. Ba mẹ Duyên khóc suốt. Tôi nhìn họ mãi. Thấy hơi buồn.
…..
“Đã thành công chưa?”
“Không rõ… chờ thêm chút nữa.”
Hai nữ tu đứng cạnh nhau, vai khẽ chạm, tay siết chặt trước ngực. Bộ áo choàng trắng dài đến mắt cá chân rung theo từng nhịp. Trên ngực họ, những đường viền xương cá tôn nghiêm chạy dài từ cổ áo hình chữ V. Một tấm lưới mỏng che phủ mái tóc, phủ cả xuống trán khiến ánh mắt họ trông như đang nhìn xuyên qua màn sương.
Ánh sáng đỏ bất ngờ bùng lên từ mặt đất. Hàng trăm ký tự bằng phấn ma thuật hiện lên. Mùi nhựa cháy thoảng qua trong không khí.
“Được rồi, được rồi.” Giọng một cô bật lên, không giấu được niềm phấn khích. Tuy chỉ thuộc thực tập sinh được cử đến nhưng họ đã phát huy vai trò tốt hơn mong đợi.
Cứ thế, quầng sáng lan rộng vươn lên tận đỉnh trần, nuốt chửng ánh đèn chùm.
“Một, hai, ba, bốn…” Một nữ tu đếm khẽ, mắt nheo lại, chăm chú như thể đang soi từng giọt nước thánh. Cô dừng lại ở con số hai mươi tám.
“Hơi ít.” Người còn lại chép miệng, ánh mắt lướt qua các vệt sáng.
“Ờ.”
Dù vậy trong lòng họ rất vui, đêm trước cả hai đã luyện thuần thục phép dịch chuyển rất nhiều. Một cô trong số họ thậm chí có thể vẽ ma trận phức tạp trên đất trong lúc nhắm mắt.
“Hai trăm tám mươi bạc,” một người thì thầm, giọng run rẩy.
“Ôi trời!” Cô thét lớn nhưng nhanh chóng kìm lại, đây là lần đầu cô được số tiền nhiều như vậy.
Tiếng giáp sắt lạo xạo cắt ngang sự phấn khích. Một người lính tiến lên với giọng cộc lốc:
“Các vị xong rồi chứ?”
Hắn đưa mắt rà soát vòng sáng tàn lụi dưới chân, nơi hai mươi tám hình thể mờ mịt đang vặn vẹo như sương.
“Chờ ở đó.” Hắn mỉm cười rồi chạy đi, mang theo ngọn giáo đầu lưỡi kim loại.
Không lâu sau, cánh cửa mở ra. Một người đàn ông bước vào, thân hình tròn lẳn trong bộ quân phục màu xám tro, cổ choàng khăn, ngực đeo đầy huy chương như cây thông Noel chiến tranh. Ánh sáng vừa rút khỏi căn phòng liền khiến bóng hắn hắt dài trên nền đất.
‘Tên mập này chắc hẳn là người dễ tính,’ một cô liếc nhìn rồi nghĩ thầm.
Cả hai đồng loạt cúi đầu.
“Mong phước lành ban đến các ngài.”
“Mong phước lành ban đến ngài.”
Hắn không trả lời ngay, chỉ khịt mũi và bước tới gần hơn, đôi mắt đen láy hằn rõ những vòng thâm quầng.
Ánh sáng dập tắt hoàn toàn. Trần nhà lại rực rỡ với sắc đèn pha lê, phản chiếu lên chiếc cằm đẫm mồ hôi.
“Không tệ không tệ.” Hắn gãi cầm nhận xét.
“Đó là sứ mệnh của chúng tôi.”
“Chúng tôi luôn sẵn lòng phục vụ quý ngài quản ngục.”
“Khà khà.” Hắn bật cười. Dễ đoán và sáo rỗng, nhưng hắn không ghét mấy lời nịnh bợ ấy. Ngược lại, chúng như rượu cũ càng uống càng say.
“Dẫn họ vào nghỉ.”
“Ừm,... còn thù lao–” một nữ tu lên tiếng nhưng câu nói mắc nghẹn giữa ngực khi bắt gặp ánh nhìn tai quản ngục ném lại.
“Ta cần đảm bảo chất lượng.” Giọng nói trầm xuống, lần đầu tiên hắn thấy khó chịu khi bước vào phòng.
“Hãy giữ gìn sức khỏe.” Tay quản ngục cúi nhẹ đầu, bàn tay đặt lên bên vai đối diện.
“C-Chắc chắn rồi.”
Hắn không vội, chờ đợi đến khi hai kẻ phiền phức biến mất. Rồi hắn thét lên.
“Lấy nước.”
“Rõ.”
…..
Sang mở mắt. Mí mắt nặng trĩu như phủ đá. Ánh sáng vàng mờ nhòe rung rinh như ảo giác, không phải mặt trời, cũng không phải bóng đèn. Trần nhà cao vút lấp lánh những sợi thủy tinh đung đưa tựa sắc cầu vồng.
Cậu cố nhúc nhích tay chân nhưng cơ bắp tê dại. Có gì đó như phấn khô rít dính lấy lưng áo khiến mọi chuyển động trở nên lạ lẫm. Không khí nơi đây... khác. Không có mùi gỗ mun, mùi ngày hè oi bức, chỉ là mùi của đá lạnh, khô và rất cổ.
Khuôn mặt cậu nhớp nhát, vị đắng muốn buồn nôn từ đầu lưỡi. Có vẻ như cậu đã bị ai đó tát nước bẩn vào.
“Đây là đâu?”
Tiếng lạo xạo vang lên.
Xung quanh cậu là những con người lạ mặt. Họ đang cựa quậy, ngồi dậy với khuôn mặt bàng hoàng giống hệt nhau. Một cô gái mặc váy ngủ ngơ ngác nhìn xuống đôi chân trần, một ông chú mặc sơ mi nhàu nát lẩm bẩm chửi thề bằng tiếng anh. Có cả một đứa bé đang khóc thút thít, gọi mẹ trong vô vọng.
Không ai hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“IM LẶNG!”
Tiếng hét như dội vào lồng ngực. Không phải hét, mà là một loại âm thanh rắn chắc, được hun đúc trong quyền lực và sự quen ra lệnh. Cả gian phòng như đông cứng. Mọi ánh mắt hướng về nguồn phát ra.
Một người đàn ông đứng trên bậc cao, bóng hắn phủ xuống những người phía dưới. Bộ quân phục xám tro bóng mượt, hàng huy chương nặng trĩu rung lên theo từng bước. Khuôn mặt hắn đầy thịt nhưng không hiều lành, và đôi mắt đen, sâu, quét một lượt đám đông hỗn loạn dưới chân.
Cạnh hắn, vài binh lính áo giáp sáng loáng đứng thành hàng, tay đặt lên cán giáo.
Người đàn ông giang tay, như diễn giả trên lễ đài.
“Những kẻ được triệu hồi!” Hắn cất giọng, tròn và rõ như sấm.
“Các ngươi không còn ở quê hương của mình. Đừng tìm đường về, vì nó đã bị cắt đứt!”
Vài người trong đám đông bắt đầu thì thầm, giật lùi lại, một số muốn bỏ chạy nhưng bị binh lính gầm lên đe dọa.
Sang nuốt nước bọt, từng câu từng chữ từ tên kia như đổ thẳng vào đầu cậu.
“Các ngươi là sản phẩm của nghi lễ chuyển thế. Máu, linh hồn và cơ thể của các ngươi đã được tái sinh để phục vụ Thánh Quốc Baraketh!”
“Hỡi những kẻ may mắn được chọn!” Hắn giơ tay lên, ánh đèn chùm phía trên phản chiếu vào tấm huy hiệu hình khiên trên ngực. “Đây không phải địa ngục. Đây là khởi đầu cho sự vĩ đại!”
Một khoảng lặng kéo dài. Không ai vỗ tay, không ai hò reo.
Lời thì thầm kia vang vọng trong đầu Sang như một tiếng chuông chậm rãi.
Nhưng còn hơn thế.
Ký ức cậu ùa về như thác.
Một lớp học quen thuộc. Bàn ghế nhựa cũ kỹ, bảng đen, ánh đèn tuýp trắng xóa. Một đứa bạn thân luôn ngồi cạnh, luôn cười hiền lành.
Con dao đâm điên loạn vào ngực, bụng, thắt lưng.
Sang lần nữa nuốt nước bọt, thở dốc, vô thức chạm vào vùng bi đâm.
Vết máu đỏ thẩm, mùi tanh vẫn còn đó.
“Mình chết rồi?”
Tên quản ngục vẫn đứng cao, mặt phấn khởi như thể vừa được nghe bản giao hưởng ưa thích. Hắn giang tay ra thêm một lần nữa, phóng tầm nhìn bao trùm hai mươi tám đôi mắt đang run rẩy, hoảng loạn.
“Hãy xem sự sống này là món quà!”
Giọng hắn vang vọng, vang lên như diễn giả đại tài, dù từng câu chữ được nắn nót để che giấu điều bẩn thỉu trong tâm.
“Quê hương cũ đã không cần đến các ngươi.”
“Thế giới này đã mở rộng vòng tay, đưa các ngươi về từ cõi tử.”
Hắn chậm rãi bước xuống từng bậc, từng bước vang lên như nhấn chìm nỗi nghi ngờ.
“Các ngươi là những người được chọn. Không phải vì quá khứ, không phải vì lỗi lầm.” Giọng nhưng lại một nhịp.
“Mà vì tiềm năng.”
Một số người hoảng loạn, bắt đầu nhìn nhau tìm sự đồng cảm hoặc lối thoát. Nhưng giọng nói kia, thứ âm thanh được trui rèn từ huấn luyện doanh trại và bài học tuyên truyền không dừng nghỉ.
“Lao động, rèn luyện, phục vụ. Đổi lấy sự sống thứ hai. Có công, sẽ có phần. Có tài, sẽ được trọng dụng.”
Hắn vung tay chỉ về cánh cửa sắt lớn phía sau:
“Chúng ta cần các ngươi. Vương quốc cần các ngươi. Không phải như nô lệ, mà như hạt giống cho tương lai vĩ đại!”
“Nhưng trước hết.” Tên quản ngục phất tay nhẹ.
Hàng loạt cai ngục tiến ra. Tất cả ăn vận giống nhau: áo giáp da màu nâu sẫm, mặt lạnh như đá. Họ lặng lẽ đặt xuống đất những khay gỗ chứa bánh mì khô, nước đục trong bầu da, vài bộ chăn mỏng cũ kỹ, một ít xô thau sắt – thứ mà về sau Sang biết là để rửa mặt… và tiểu tiện.
“Hãy ăn uống đầy đủ,” tên quản ngục nói như thể vừa ban ơn.


0 Bình luận