6h45, thành phố Rista, phía Tây bang Ostland, Mỹ
Các thành viên trong đội đã nhanh chóng đến hiện trường vụ án khi nhận được tin, gương mặt của họ đều mang theo vẻ mệt mỏi và căng thẳng. Cơn mưa rào đêm qua đã tạnh hẳn, để lại trong không khí mùi đất ẩm ướt cùng hương cỏ thoang thoảng, hỗn hợp mùi hương lúc bình thường mang đến cảm giác thoải mái, nhẹ nhàng lúc này đây lại gay mũi, nặng nề đến lạ. James thở dài nhìn ngôi nhà cũ kỹ được phong tỏa trước mặt "Hắn vẫn không có ý định dừng lại, lên tinh thần đi mọi người, làm việc thôi".
Ryan và Kesley nghe vậy liền bắt đầu chia nhau ra đi đến các khu nhà lân cận đó, họ muốn thực hiện một cuộc phóng vấn nhanh với những người hàng xóm của nạn nhân để tìm hiểu xem họ có nghe thấy tiếng gì lạ hoặc có ai trông khả nghi vào đêm qua không. "Lucas, cậu kiểm tra các khu vực xung quanh ngôi nhà trước đi", James đưa ra yêu cầu với Lucas, hắn thì không nói gì nhiều chỉ quay người đi "Tôi biết rồi, không cần ông nhắc đâu, James". Ian thấy vậy thì hơi thắc mắc "James, Lucas không cần có người cùng tìm kiếm sao, ý tôi là...các khu vực xung quanh ngôi nhà cũng khá rộng mà", James đã quá quen với cách nói cộc lốc của Lucas nên ông không nói gì cả chỉ lắc đầu trả lời câu hỏi của Ian "Đôi mắt và khứu giác của anh ta nhạy bén hơn nhiều người lắm đấy không những thế với cái tính cách xấu như vậy thì anh ta làm việc cá nhân sẽ ổn hơn. Những người khác thì theo tôi vào trong nhà nạn nhân trước". Ian nghe vậy cũng không hỏi gì nữa mà theo chân mọi người vào bên trong.
Lucas ở bên ngoài thì vẫn tỉ mỉ quan sát từng ngóc ngách, bất chợt một mùi hương thoảng thoang, the mát tràn vào cánh mũi hắn khi hắn đến gần khu công viên cũ cách nhà nạn nhân một vài bước chân. Lucas hơi nhíu mày suy nghĩ 'Bạc hà sao, mùi khá quen thuộc, hình như là mùi của loại kẹo bạc hà phổ biến ở đây, hắn đã từng ngửi thấy nó nhiều lần mỗi khi đến khu phố này', nghĩ ngợi một lúc thì hắn tạm gác mùi bạc hà này sang một bên, tiếp tục rà soát các khu vực xung quanh.
Các thành viên còn lại đi vào trong nhà để tìm kiếm thêm manh mối. Alex lac người đi cuối cùng, cậu vừa đi vừa gõ chiếc Tablet của mình để tìm kiếm thông tin sơ bộ về nạn nhân. Khi vào trong nhà, trước mắt là một khung cảnh có chút lộn xộn, chiếc bàn gỗ bị xô lệch sang một bên khiến cho tấm thảm trải sàn bên dưới nhăn nhúm lại. Trên mặt bàn, chai rượu rẻ tiền nằm lăn lóc, chất lỏng đặc sánh trong chai đã chảy hết để lại một vùng màu sẫm loang lổ trên tấm thảm. Chiếc ghế nhựa bị đổ hẳn sang một bên, cách chiếc ghế một đoạn là thi thể của người phụ nữ trung niên, bà nằm nghiêng trên sàn bếp, một bên má áp xuống sàn nhà lãnh lẽo, một tay gập khuỷu dưới người, tay kia thì duỗi thẳng, các đốt ngón tay gập lại, siết chặt. Cả cơ thể bà đều là các vết bầm tím, sưng vù, chỉ nhìn thảm trạng của bà lúc này đây, mọi người đều có thể cảm giác được trước khi chết bà phải chịu đau đớn đến mức nào.
Alex đứng ở phía sau lên tiếng: "Nạn nhân lần này tên là Michell Kenerdy, 51 tuổi, có 2 người con, một trai một gái nhưng cả hai người họ đều đã chuyển đến sống ở bang khác. Ngoài ra hai người họ và bà ấy từng có xích mích nên đã không còn liên lạc với nhau quá nhiều. Sau khi kiểm tra thì tôi phát hiện cửa sau của ngôi nhà còn có dấu hiệu bị phá khóa". Aris ngay từ lúc vào đã nhanh chóng xem xét thi thể "Thời gian tử vong khoảng ba tiếng trước, dựa vào các vết bầm tím ở bụng và ngực, có khả năng nạn nhân chết do xuất huyết nội nghiêm trọng", nói xong bà bỗng im lặng, đầu mày hơi nhíu lại. James thấy phản ứng của bà như vậy thì hỏi "Có chuyện gì sao, Aris", "Các vết thương của bà Michell...chúng đã nghiêm trọng hơn các nạn nhân trước, với biên độ dày và nặng nề hơn. James, sự bạo lực của hung thủ đang leo thang" bà đáp. Không khí trong nhà sau lời nói của Aris bỗng chốc nặng nề hơn đôi chút.
Lúc này, Lucas đã trở vào bên trong sau khi ra soát một lượt bên ngoài nhà nạn nhân, theo sau là Ryan và Kesley. Ryan thờ dài, báo cáo với vẻ mặt chán nản "Vẫn vậy, hàng xóm của bà ấy nói đêm qua không ai nghe thấy tiếng động gì đáng nghi cả", Kesley đứng bên cạnh anh gật đầu đồng tình rồi nói thêm "Hàng xóm quanh nhà bà Michell đều nói đêm qua họ ngủ rất say, và trong suốt buổi tối cũng không bắt gặp ai trông khả nghi cả, tạm thời chúng tôi vẫn chưa có thêm được thông tin gì". Lucas cũng báo cáo lại phát hiện của mình "Tôi không phát hiện ra manh mối nào ngoại trừ việc tôi ngửi thấy mùi kẹo bạc hà, hơi nhạt nhưng tôi không chắc nó có liên quan không vì mùi này là mùi của loại kẹo phổ biến ở đây, ở đâu trong khu phố này cũng dễ dàng bắt gặp nó". James cũng kể lại phát hiện và suy đoán của nhóm bọn họ, các thành viên bắt đầu bàn bạc đưa ra một vài hướng đi về vụ án nhưng chúng đều đi vào ngõ cụt.
Khi mọi người dần cảm thấy mờ mịt và vô vọng thì Ian lên tiếng "James, tôi muốn đọc hiện trường" lúc này các thành viên còn lại mới để ý đến người con trai từ nãy giờ chỉ im lặng đứng ở một góc. James khẽ nhíu mày "Cậu chắc là sẽ ổn chứ, chúng ta có thể lật lại và tìm kiếm các manh mối một lần nữa". Ian chỉ lắc đầu, liếc nhìn về phía thi thể "Không sao đâu, James, theo như lời Aris nói, sự bạo lực của hắn đang leo thang và tôi tin chắc chắn rằng hắn sẽ không dừng lại đâu, hắn sắp chạm đến điểm hắn muốn rồi". James chăm chú nhìn vào ánh mắt đầy quyết tâm của anh, ông im lặng một lúc rồi vẫn thỏa hiệp "Thôi được rồi, nhưng cậu phải chắc chắn với tôi rằng, nếu có gì không ổn hãy dừng lại ngay lập tức". Anh khẽ gật đầu rồi bắt đầu thả lỏng cơ thể, đôi mắt dần chở nên mất tiêu cự.
Alex thấy vậy liền không khỏi tò mò, đánh bạo hỏi James câu hỏi mà các thành viên khác đều đang muốn biết " Sếp, Ian, anh ấy đang làm gì thế ạ", "Cậu ấy đang để trí tưởng tượng của bản thân làm việc" James đáp, Alex nghe câu trả lời đó thì càng trở nên mơ hồ hơn, Ryan và Kesley đứng bên cạnh thì ngờ nghệch hết nhìn Ian rồi lại nhìn về phía ông "Ý ông là cái trí tưởng tượng như chúng tôi đang nghĩ ấy hả". James chỉ gật đầu không nói gì nữa, Aris nhìn về phía James một lúc rồi rời mắt, bà có từng nghe qua khả năng của Ian, nhưng có lẽ đây là lần đâu tiên bà được chứng kiến nó. Còn về phía Lucas, từ khi thấy Ian bắt đầu thả lỏng thì hắn đã im lặng và nhìn anh với ánh mắt đầy chăm chú.
Bỏ ngoài tai ánh mắt, và tiếng nói chuyện của người xung quanh, Ian tựa như lạc vào thế giới riêng của bản thân mình. Trước mắt anh chỉ còn lại khung cảnh bà Michell nằm trên nền bếp cũ kỹ, mọi thứ bắt đầu chuyển động giống như một đoạn băng tua ngược đầy chậm chạp.
'Vũng màu sẫm loang lổ trên thảm giống như bay hơi, rút lên chất lỏng đặc sánh, quay trở lại chai rượu đang dần dựng đứng trên mặt bàn. Cùng lúc đó chiếc bàn gỗ đã di chuyển về vị trí ban đầu của mình, thả lỏng cho tấm thảm trải sàn nhăn nhúm bên dưới, gần đó chiếc ghế nhựa đang đổ nghiêng ngả cũng đứng lên; các dấu vết bầm tím trên cơ thể bà Michell dần mờ đi rồi biền mất, cuối cùng là cả thi thể của bà thay vào đó là là hình ảnh bà ngồi bần thần trên ghế nhựa, đôi tay vô thức chạm vào chai rượu trên bàn giống như đang suy nghĩ gì đó, khuôn mặt mơ màng đỏ lựng vì say. Khung cảnh đó cứ như thể chưa có chuyện gì sảy ra vậy, bất chợt hình ảnh dần dần thu nhỏ lại chuyển sang góc nhìn từ phía bên ngoài qua ô cửa sổ.
'Hắn ta' đứng lặng người, cả bóng dáng như hòa vào màn đêm, âm thầm quan sát bóng dáng bà Michell qua ô cửa sổ. Không gian xung quanh tối tăm và vắng lặng, chỉ còn những âm thành tự nhiên của ban đêm như tiếng gió rít gào qua từng kẽ lá và tiếng côn trùng rả rích kêu không ngừng, độ ẩm trong không khí dần tăng cao,dính nhớp, lạnh lẽo như báo hiệu một con mưa rào sắp ập đến. Hắn còn nghe thấy cả tiếng động khác nữa, 'thình thịch....thình thịch..', khi nghe kĩ lại, hắn nhận ra rằng âm thanh kỳ lạ đó vang lên từ chính lồng ngực của hắn, trái tim của hắn. Trong khoảng thời gian chờ đợi tưởng chừng như dài lâu ấy khiến cả người hắn cứ không ngừng ngứa ngáy, khó chịu, giống như dưới lớp da đó không phải mạch máu mà là vô số con sâu xấu xí đang không ngừng ngọ nguậy, gặm cắn từng chút một, hắn cần một điều gì đó để giúp xoa dịu cơn ngứa ngáy này.
Được một lúc thì người phụ nữ trong ô cửa sổ đã uống đến say mèn, gần như sắp ngủ gục và hắn biết thời cơ của mình đã đến. Hắn di chuyển đến gần cửa sau nhà người phụ nữ, lặng lẽ phá khóa rồi bước vào trong một cách nhẹ nhàng, cơn ngứa lúc nãy của hắn vẫn chưa vơi hẳn đi nhưng có một cảm xúc khác mãnh liệt hơn đang dần lần át nó, cảm xúc đó nóng rực, giống như một ngọn lửa lớn đang không ngừng liếm mút từng tấc da thịt của hắn, nung chảy trí óc của hắn và hắn cũng biết tên gọi của nó, đó là sự phần khích. Hắn nhanh chóng túm lấy tóc của người phụ nữ, mạnh mẽ kéo lên khiến bà không khỏi loạng choạng đứng dậy đụng mạnh vào chiếc bàn làm nó xê dịch, chai rượu đặt trên đó lung lay rồi đổ ập xuống. Nhưng chưa kịp để bà hét lên, hắn giáng một cú đấm nặng nề vào mặt khiến bà càng thêm choáng váng, tay bà chấp chới như muốn bám víu vào thứ gì đó nhưng hành động đấy chỉ vô tình đẩy ngã chiếc ghế nhựa. Cảm thấy chưa đủ hắn lại đấm thêm một cú mạnh nữa vào phần bụng của bà khiến bà đau đơn ngã xuống nền đất. Bà chỉ kịp thở hắt ra một tiếng, nước mắt bà trào ra nhưng hắn không cảm thấy thương hại mà thay vào đó cảm xúc phấn khích của hắn càng bùng nổ hơn, từng nắm đấm, từng cẳng chân nặng nề giáng xuống cơ thể bà. Khi bà muốn phản kháng hoặc có ý định hét lên thì hắn ngay lập tức tăng mạnh lực đạo hơn để ngăn lại chúng, và điều đó khá hiệu quả khi bà dần dần từ bỏ việc kêu cứu, yếu ớt che lại đầu, bụng và ngực mình. Nhưng cuối cùng kể cả các hành động đó của bà cũng biến mất. Bà không còn sức để phản kháng nữa, thấy vậy cảm xúc của hắn bỗng chở nên táo bạo hơn, giận dữ hơn, hình ảnh của người phụ nữ trước mắt nhòe đi trùng lặp với người phụ nữ khác - mẹ của hắn. Hắn cảm giác từng đòn đánh của mình giống như giáng xuống chính người mẹ của mình, khiến bà đau đớn và khóc lóc.Tưởng tượng đến khung cảnh đó, hắn càng ra đòn mạnh hơn, sự thỏa mãn tràn vào tâm trí hắn khi nghe tiếng da thịt đập vào nhau, tiếng rên đầy đau đớn, thậm chí hắn có cảm giác như thể mình nghe thấy được cả tiếng xương bị đứt gãy vậy. Cơn giận và sự táo bạo dần được vuốt thẳng nhưng xen lẫn trong đó là những cảm xúc đầy nặng nề: hối hận, đau thương. Chúng đè nặng lên tâm trí hắn, rối ren như tơ vò nhưng hắn vẫn không dừng lại động tác của mình cho đến khi người bên dưới im bặt. Nhìn người phụ nữ bất động dưới đất, hắn như tỉnh lại từ mớ cảm xúc hỗn độn, sự ngứa ngáy dưới da được đẩy lên mãnh liệt hơn bao giờ hết, hắn chỉ đành vội vã đi ra ngoài theo đường cửa sau rồi hòa vào màn đêm và dần biến mất'.
Ian bừng tỉnh khỏi những cảm xúc nặng nề còn sót lại, lúc này khuôn mặt anh trắng bệch, lưng áo ướt đẫm mồ hôi. James thấy vậy lo lắng đi đến, vỗ nhẹ lên vai anh đầy an ủi "Cậu ổn không Ian, cần nghỉ ngơi một chút chứ", anh nhẹ nhàng lắc đầu, hít một hơi rồi cất giọng đều đều nói ra phân tích của mình "Tên hung thủ, hắn ta lựa chọn các nạn nhân theo hình mẫu mẹ của hắn, giống nhau kể cả độ tuổi và lẫn thói quen. Có lẽ hắn đã bị mẹ bạo hành khi con nhỏ, đặc biệt là vào lúc bà ta uống say. Hắn vừa yêu thương vừa hận người mẹ của mình, muốn giết bà ta nhưng lo sợ bà ta sẽ phải chịu đau đớn. Nhưng có lẽ hắn sắp thật sự ra tay rồi, hắn không chờ đợi được nữa". Anh dừng lại hít sâu thêm một hơi nữa rồi nói tiếp " Tôi cũng đã thấy cách hắn ta gây án, cảm nhận rõ sự giằng xé giữa hối hận, đau thương và phấn khích khi hắn ra tay. "
Cả căn phòng im lặng, ngoại trừ James, tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên trước lời phân tích của anh. Lucas trực tiếp hành động, hắn bước nhanh đến gần anh và hỏi "Sao anh lại nghĩ như vậy, có phải anh vừa thử tưởng tượng sao cho sát hành động của hung thủ nhất không". Chưa kịp để anh giải thích James đã trả lời thay anh "Nói một cách chính xác hơn thì không phải sát mà trong khoảng khắc vừa rồi cậu ấy đã thật sự trở thành hắn bởi lẽ Ian rất dễ đồng cảm và đó là cách cậu ấy đọc hiện trường". Đôi mắt màu biển của Lucas nhìn anh đầy chăm chú, chờ đợi lời giải thích của anh. Tất cả mọi người bất giác hít một hơi thật sâu, nhìn anh với ánh mắt đầy khó tin như thể họ vừa chứng kiến một điều gì đó quá đỗi ngoài sức tưởng tượng. Aris nhíu chặt đôi mày, chăm chú nhìn anh; Ryan và Kesley thoáng nhìn qua nhau như muốn hỏi 'nghĩa là sao' rồi đồng thời ăn ý lắc nhẹ đầu đầy bối rối; Alex càng khoa trương hơn khi cậu ta mở to mắt, miệng hơi há ra đầy ngạc nhiên, liên tục chuyển đầu nhìn sang phía Ian rồi lại nhìn qua phía của James, cuối cùng chỉ có thể nghẹn họng bật thốt lên "Trong khoảng khắc vừa rồi, anh....thật sự trở thành kẻ sát nhân sao?"
James đánh ánh mắt nhìn quanh thành viên của mình, khi ông định lên tiếng giải thích tiếp thì Ian ra dấu cho ông dừng lại, khẽ thở dài "Để tôi tự giải thích cho họ James, ông không cần lo lắng đâu, tôi vẫn ổn". Nghe vậy James dừng lại và không nói thêm gì nữa. Ian quay qua nhìn các thành viên còn lại "Đúng như lời James nhắc đến trước đó, tôi rất dễ đồng cảm với cảm xúc của người khác, thậm chí khi tôi quá tập trung vào các cảm xúc ấy thì tôi giống như thật sự trở thành người đó vậy, tôi biết họ muốn làm gì, lý giải được sao họ lại có nhưng cảm xúc như vậy. Nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng tôi thật sự đã sống lại khoảnh khắc đó của họ vậy". Nói xong anh hơi im lặng nhìn phản ứng của các thành viên trong đội, không biết họ sẽ phản ứng như thế nào vì trước đó khi anh thể hiện khả năng của mình trong một số vụ án, ngoại trừ James thì những người khác phần lớn sẽ cảm thấy lo lắng và e ngại về anh vì anh hiểu các kẻ sát nhân, họ sợ rằng có ngày anh sẽ lạc mất chính bản thân mình và trở thành một phần của bọn chúng. Nhưng trái với suy nghĩ của Ian, các thành viên khác sau khi tiêu hóa lời anh nói xong thì không ngần ngại mà dành cho anh lời khen ngợi, không có vẻ gì là gượng gạo, sợ hãi và lảng tránh cả.
"Khả năng của anh thật sự ngoài sức tưởng tượng luôn đó, em chưa thấy điều gì như thế bao giờ cả" Alex nhìn anh với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ. Kesley tiếp lời "Đúng vậy, anh có thể nhìn thấy những điều mà chúng tôi không nhìn thấy được, điều đó không phải quá thần kỳ sao", Ryan gật đầu đồng tình với lời nói của em gái, đôi mắt anh ta tràn ngập sự tán thưởng. Aris cũng không ngần ngại đưa ra lời khen của mình : "Thật thú vị, cách bộ não của cậu xử ký thông tin rất đặc biệt đó". Đôi mắt của Lucas càng trở nên sáng rực, "Đây thật sự là một khả năng rất độc đáo".
Ian nghe vậy thoáng thả lỏng người lúc này James cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng ông vẫn cất tiếng đầy nghiêm nghị "Tôi biết khả năng của Ian rất hữu ích nhưng nếu để cậu ấy lạm dụng nó thì sẽ gây ảnh hưởng không tốt với cậu ấy. Tôi muốn mọi người lưu ý điều này, trong quá trình điều tra cả bây giờ và lúc khác hãy cố gắng tìm kiếm thông tin một cách khách quan nhất, tránh hỏi cậu ấy các câu hỏi mang tính gọi mở hoặc thúc ép cậu ấy phải nhìn 'sâu' hơn". "Rõ" mọi người đồng thanh trả lời yêu cầu của James, gương mặt tất cả mọi người đều ánh lên vẻ quyết tâm, Aris mặc dù chỉ im lặng nhưng ánh mắt của bà đã đủ thể hiện sự đồng ý đầy mạnh mẽ.
Ian cười nhẹ trấn an nói "James, không cần quá lo lắng, tôi biết giới hạn của mình mà. Quay lại vụ án thôi, ngoài cảm xúc hối hận, đau thương, phấn khích mà tôi nói ở trên, hắn còn có một cảm xúc mãnh liệt hơn cả là sự lo lắng.Trước và sau khi gây án, cảm xúc lo lắng được thể hiện rõ nhất, hắn muốn một thứ gì đó để xoa dịu, trấn an nó". Anh hơi nhắm mắt lại, tập trung hơn, trí óc anh bắt được một mùi hương the mát thoáng quá "Một thứ gì đó the mát, tôi không biết nữa nhưng nó để lại ấn tượng rất mạnh mẽ".
"Mùi the mát....chẳng lẽ là mùi bạc hà" Lucas đứng khựng lại, tự lẩm bẩm rồi nhanh chóng quay qua nhìn James "Lúc nãy tôi có báo cáo về việc tôi ngửi được mùi bạc hà, có lẽ nó là thứ mà Ian nhắc đến". James nhìn Lucas với vẻ mặt dò hỏi "Mùi bạc hà, cậu chắc chứ?", Lucas thừa nhận "Tôi không chắc chắn , nhưng tôi có một linh cảm rất mạnh mẽ về nó, tôi sẽ ra kiểm tra lần nữa" rồi bước nhanh ra ngoài. Các thành viên còn lại vô tình siết chặt tay, nín thở nhìn về phía cửa, có lẽ họ sẽ có một hướng đi mới.


0 Bình luận