Angel
Hoaan
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần I: Vụ án đầu tiên

Chương 01

0 Bình luận - Độ dài: 2,057 từ - Cập nhật:

"Cộp,cộp..."

Cậu bé vội vã chạy dọc trên hành lang của ngôi nhà, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chảy dài trên nền đất, chiếu ra những tia sáng le lói . Cậu bé vẫn không dừng lại mặc cho hai đầu gối đã mỏi nhừ,nặng trĩu, lồng ngực quặn thắt, đau đớn do nghẹt thở bởi lẽ cậu biết hắn vẫn đang đuổi theo từng chút một.

"Cộp,cộp.."

Tiếng động ở phía sau ngày một rõ khiến cậu bé càng hoảng loạn và chạy nhanh hơn, ngay trước mặt là cánh cửa gỗ dẫn ra bên ngoài, trong mắt cậu bé thoáng lên tia hy vọng. Nhưng chưa kịp đến gần cửa thì cậu bé bị kéo ngược về phía sau, tay của kẻ đó túm chặt lấy eo cậu bé mang theo cảm giác lạnh lẽo, ngay sau đó miệng và mũi bị bịt lại, một mùi thơm nhẹ tràn vào khiến ý thức của cậu bé dần trở nên mơ hồ. Cánh cửa gỗ trước mắt dần nhòe đi,trước khi hoàn toàn chìm vào bóng tối cậu bé cảm thấy kẻ phía sau như đang nói gì đó.

                         ----------------

"Reng, reng"

Người con trai trên giường vội vàng bật dậy,lưng áo ướt sũng mồ hôi, vài giọt mồ hôi chảy xuống dọc theo khuôn mặt trắng trẻo,sượt qua sống mũi thẳng thanh tú rồi nhẹ nhàng rơi xuống sàn. Ian thở dài, đưa tay vò nhẹ mái tóc dài màu trắng bạc của mình.

" Lại là giấc mơ chết tiệt này", nó khiến anh cảm thấy không thoải mái chút nào, dù là mơ nhưng dường như anh vẫn còn cảm thấy cái sự nghẹt thở đầy đau đớn nơi lồng ngực, cảm giác lạnh lẽo từ đôi tay cũng như hơi thở ẩm ướt của hắn vẫn còn quanh quẩn trên vành tai của anh như thể nó mới xảy ra ngày hôm qua, tiếng chuông báo thức vẫn tiếp tục kêu lên những âm thanh nhức óc, anh nhíu nhẹ mày rồi chỉ đành đứng dậy tắt chuông báo thức để chuẩn bị cho ngày hôm nay.

7h30,thành phố Ostland,bang Costar,Mỹ-Trụ sở FBI.

Ian bước vào trong khu vực làm việc của Đội điều tra tội phạm đặc biệt - Một đội điều tra mà trụ sở đã thành lập với các thành viên chủ chốt là các tinh anh trong các phòng, đơn vị của trụ sở, đội điều tra này chuyên giải quyết và xử lý các vụ án nghiêm trọng, mang tính nguy hiểm cao. Anh từng là thành viên của Đội điều tra với vai trò là một chuyên viên tâm lý nhưng sau đó anh đã xin chuyển công tác sang Úc và theo học cũng như đào tạo thêm ở đại học Latern trong 3 năm. Bốn ngày trước, anh đã nhận được lệnh triệu tập để quay lại làm việc trong Đội điều tra đặc biệt ở trụ sở chính vì họ đang gặp phải một vụ án khó,mang tính nguy hiểm cao khi chỉ trong vòng 2 tháng đã có liên tiếp 3 vụ giết người.

Anh quay lại đây một phần vì lệnh triệu tập một phần là vì khoảng 1 tháng trước anh đã nhận được một lá thư dấu tên với nội dung chỉ vọn vẻn ' Tôi chờ em ở nơi hai ta bắt đầu '. Mặc dù nó là dấu tên nhưng anh có thể đoán nó đến từ 'Kẻ kiến tạo nghệ thuật' - tên sát nhân khét tiếng 12 năm trước, kẻ mà anh luôn theo đuổi trong suốt sự nghiệp của mình, trong quá trình điều tra đó thì hắn vẫn thỉnh thoảng gửi cho anh những lá thư dấu tên như vậy, chính điều đó khiến anh có thêm hy vọng tìm ra hắn. 'Mong là lần này có thêm một chút manh mối nào đó, dù sao đầu mối bên Úc hoàn toàn bị cắt đứt rồi' Ian vừa đi vừa miên man suy nghĩ, sau một vài phút anh đã bước đến trước cửa văn phòng, đưa tay lên gõ nhẹ, bên trong vọng ra tiếng "Mời vào".

Nghe vậy anh liền đẩy cửa bước vào.Trước mặt là một người đàn ông cao lớn đã đứng tuổi,mái tóc ngắn lấm tấm bạc được cắt gọn gàng, gương mặt góc cạnh, cương nghị. Đôi mắt của ông ta có màu nâu nhạt, tạo cảm giác rất nghiêm nghị. Ông ta đứng dậy, tiến lên bắt tay với cậu một cách vui mừng "Lâu lắm rồi mới gặp lại cậu, Ian". Ian cũng vui vẻ đáp lại "Rất vui vì được gặp lại ông, James" sau khi bố mẹ anh mất, vợ chồng nhà ông là người đã nuôi và chăm sóc cho anh, đối với anh vợ chồng hai người cũng như những bố mẹ thứ hai vậy, nên có thể nói anh cũng đang giúp đỡ người nhà của mình.

Ngay sau đó James mời Ian ngồi xuống rồi bắt đầu nói: "Hôm nay chúng ta sẽ có hai vấn đề mà tôi muốn nhắc tới.Vấn đề đầu tiên, như cậu biết rồi đấy, Ian, hiện tại chúng tôi đang gặp phải một vụ khá khó nhằn, khi không hề có một chút manh mối rõ rệt nào ở hiện trường vụ án cả, điểm chung duy nhất là họ đều là những người phụ nữ đã đứng tuổi. Dù tôi biết cậu vẫn đang theo đuổi 'Kẻ kiến tạo nghệ thuật' kia từ vụ án của bố mẹ cậu nhưng làm ơn chúng tôi rất cần sự giúp đỡ của cậu, phía chính phủ và người dân cần một lời giải thích rõ ràng", nói rồi ông ấy thở dài, rút ra một điếu thuốc rồi nhìn cậu ngỏ ý có phiền không nếu ông hút một điếu. Ian lắc đầu " Không vấn đề gì, ông cứ tự nhiên". James rít một hơi thuốc lá dài, rồi nhẹ nhàng thở ra" Vậy cậu nghĩ sao Ian". Ian gật đầu "Tất nhiên là tôi sẽ đồng ý, mong là tôi có thể góp một phần nào đó". Anh có thể cảm thấy rõ nét mặt của James đã thả lỏng rất nhiều sau câu nói của anh.

" Vậy vấn đề thứ 2 thì sao?" Anh thắc mắc hỏi, anh khá tò mò không biết chuyện gì quan trọng cần nói nữa. Anh có thể dễ dàng nhìn ra được sắc mặc của James dần trở nên bối rối xen lẫn chút khó chịu: " Ờ.. thì... trong khoảng thời gian 3 năm cậu hoạt động và chuyển công tác sang bên Úc thì đội của chúng ta vừa có thêm một số thành viên mới, họ đều là những tinh anh trẻ mà trụ sở tìm được trong các phòng, đơn vị của trụ sở trong ba năm". James dừng lại và nói tiếp: "Tôi phải công nhận một điều là các tinh anh đợt này thật sự không chỉ có tài năng mà tính cách của họ cũng rất kỳ dị nhưng chung quy đều ở mức ổn. Tuy nhiên người có tính cách đặc biết nhất là Lucas Ivano - tinh anh sáng giá nhất của đợt này, tính cách của cậu ta thì...." .

Chưa kịp để James nói nốt, cửa văn phòng bị đẩy ra một cách mạnh mẽ, gương mặt của James nhanh chóng chuyển sang sự chán nản, ông thở dài một tiếng nói với anh: "Cậu nhìn sẽ hiểu thôi".Một bóng dáng cao lớn bước vào đi kèm là một giọng nói trầm khàn hơi mang hướng uể oải,chán chường: "Lại nữa, tôi thật sự cảm thấy ông Brown đây đang cố gắng làm quá lên mọi chuyện đấy và tại sao tôi phải làm nhiệm vụ đi đón người mới đầy vô bổ, nhàm chán này cơ chứ. Thay vì đưa ra yêu cầu thừa thãi như vậy thì ông có thể tìm thêm cách giải quyết cho vụ án.....được không" bóng người đó khựng lại trước cửa khi nhìn thấy rõ mọi cảnh vật trong phòng. Anh nghe hắn nói vậy thì lông mày hơi nhíu lại nhìn sang vẻ mặt như đã quen của James và ngầm hiểu điều James định nói gì về hắn ta 'Một người khá thô lỗ và độc miệng'.

Nhưng anh vẫn rất ấn tượng về ngoại hình của hắn ta, hắn ta cao ít nhất là 1m90, vẻ ngoài của hắn ta cũng rất nổi bật bởi gương mặt góc cạnh, điển trai với mái tóc vàng sáng vuốt ngược ra đằng sau, trước trán rơi xuống một chút tóc càng tạo nên vẻ phong tình, lãng tử, sống mũi cao thẳng,đôi môi bạc mỏng hơi nhếch như đang cười. Mắt của hắn ta bị che lại sau cặp kính râm màu đen nhưng Ian nghĩ hắn ta sẽ có một đôi mắt rất hút hồn. Khi anh quan sát và đánh giá hắn ta thì có vẻ hắn đã thoát khỏi trạng thái đứng khựng lại của mình, ngay sau đó hắn gỡ cặp kính râm xuống rồi đi đến phía Ian một cách nhanh chóng chìa bàn tay ra trước mặt của anh, Ian hơi bất ngờ nhưng theo lễ phép vẫn đứng dậy nắm lấy tay của hắn, anh có thể cảm nhận bàn tay của hắn siết chặt hơn một chút, lúc này hắn hơi cúi người hôn lên mu bàn tay anh rồi nói : " Chào cậu, tôi là Lucas Ivano, đội trưởng Đội điều tra đặc biệt, hân hạnh được làm quen". Ian bất ngờ đến mức không nói lên lời, anh chưa từng gặp trường hợp như này từ trước. James đứng bên cạnh cũng bất ngờ không kém, tên Lucas này trước nay hắn chưa bao giờ chủ động bắt tay với người khác, nếu là người đẹp và người hắn tán thưởng may ra còn được hắn nhìn dễ chịu chút nhưng khi phải bắt buộc bắt tay và đụng chạm cơ thể với người những người đó hắn vẫn còn tỏ vẻ khó chịu. Anh dù ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời lại:" Tôi là Ian, rất vui khi gặp anh".

Đôi mắt hắn ta nhìn chằm chằm vào Ian và đúng như anh nghĩ, đôi mắt của hắn ta rất đẹp, nó có màu xanh biển sáng, sâu thẳm, khi nhìn vào đôi mắt ấy cảm giác như thể bị hút vào bên trong vậy. "Quả là một cái tên hay, và xin lỗi vì sự thất lễ trước đó của tôi, anh nhìn rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt màu xám nhạt của anh, chúng thật sự rất tuyệt vời" hắn có vẻ đã nhận ra sự bất ngờ từ nét mặt của anh nên đã cười và nói. Ian hơi sửng sốt rồi chỉ mỉm cười đáp lại "Không sao đâu,anh cũng vậy, đặc biệt là đôi mắt của anh".

James đứng bên cạnh bối rối, ông vẫn không thể nào tin được tên Lucas trước mặt này là một với tên Lucas mà ông từng biết, thầy hai người vẫn còn nhìn nhau nên ông ho nhẹ để kéo lại sự chú ý của hai người "Khụ,khụ". Lucas rời mắt khỏi Ian và nhìn sang phía James với ánh mắt không mấy thiện cảm nhưng rồi vẫn buông tay của anh "Xin lỗi ông Brown, tôi đã quá ấn tượng với Ian nên vô tình quên mất ông vẫn ở đây đấy". Mặt của James lúc này như nuốt phải ruồi, ông gượng cười "không sao đâu, ai gặp Ian lần đầu cũng đều bất ngờ thế hết". Ông nghĩ 'Tốt nhất không nên chấp nhặt với tên Lucas đó' rồi nói "Vậy trước mắt thì hai người các cậu đã gặp nhau rồi, Lucas làm phiền anh hãy dẫn Ian đến làm quen với các thành viên còn lại nhé, sau đấy bảo mọi người tập trung ở phòng họp để họp bàn về vụ án, tôi đi trước đây". Sau đấy James bước ra ngoài trước để đi lấy tài liệu. Lucas quay qua mỉm cười với anh rồi nói" Chúng ta đi nhé, phòng chung của đội cũng gần đây thôi", anh nghe vậy gật đầu rồi theo chân hắn đến phòng chung của đội.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận