The Solitary Pact
Pao_Sensei "ai đó làm ơi vẽ cho tôi di"
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Khế ước dưới bầu trời vụn vỡ

Chương 3.2: kẻ bảo vệ dưới ánh đèn mờ

0 Bình luận - Độ dài: 3,036 từ - Cập nhật:

Quán cà phê nhỏ nằm nép mình giữa dãy phố cổ. Nhạc Pháp du dương vang lên như từ một bộ phim trắng đen, gợi cảm giác cổ điển giữa lòng hiện đại. Yamamoto dẫn tôi tới một bàn gần quầy pha chế, lịch sự kéo ghế mời, rồi vội bước vào bên trong chuẩn bị đồ uống.

Tôi vừa ngồi xuống chưa nóng ghế thì Kishibe bắt đầu nổi máu tò mò. Đôi mắt cô đảo quanh khắp quán như lạc vào mê cung hiện đại.

“Cái hộp phát nhạc kia là gì vậy?” – Cô chỉ tay vào chiếc radio cũ đặt trên kệ, mặt đầy vẻ kinh ngạc.

“Và… sao người ta lại nhét hạt cà phê vào ống sắt nóng thế kia?!"

Tôi kéo tay áo cố giữ cho cô ta yên vị.

“Ngồi yên hộ tôi cái. Cô đang gây chú ý đấy.”

“Gây chú ý thì sao? Không nhờ tôi đánh tên cướp thì giờ anh đang chui gầm bàn chứ ngồi gì ở đây.” – Cô hất cằm đầy kiêu ngạo, rồi khoanh tay như vừa chiến thắng một trận oanh liệt.

Tôi thở dài.

“Đúng là đồ linh hồn loạn thế…”

Ngay lúc đó, Yamamoto quay lại với một nụ cười dịu dàng trên môi. Cô đặt một ly nước xuống bàn, nhẹ giọng nói:

“Của cậu đây.”

Rồi không chờ tôi đáp lại, cô kéo ghế đối diện và ngồi xuống, chống tay lên bàn, ánh mắt lấp lánh nhìn tôi như thể đang ngắm một người lạ vừa quen.

“Cậu thay đổi thật đấy, Hizumo. Tóc dài hơn, ăn mặc thì xộc xệch, trông cứ như… lạc vào thế giới khác vậy.”

Tôi lúng túng, định lên tiếng thì Kishibe đã chen ngang bằng một câu khiến tôi muốn chui xuống gầm bàn.

“Này cô em... thích tôi rồi đúng không?”

Cô ta nghiêng đầu, chống cằm, đá mắt đầy khiêu khích về phía Yamamoto.

Tôi và Yamamoto cùng lúc há hốc mồm. Yamamoto che miệng, đứng hình mất một giây trước khi bật ra tiếng cười như chuông bạc:

“Haha… trời ơi, cậu nói chuyện cứ như trong phim ấy!”

Ngay lập tức, tôi tranh thủ lấy lại quyền kiểm soát cơ thể, đẩy Kishibe lùi lại vào “góc tối” trong đầu.

“Vừa rồi là đùa đấy mà, haha…” – Tôi gượng cười, hy vọng xóa đi không khí kỳ lạ vừa rồi.

Yamamoto mỉm cười, như thể thấu hiểu tất cả.

“Ừ, tớ biết, tớ biết…” – Cô bật cười nhẹ.

“Dù sao thì, hôm nay cậu đã giúp tớ. Để cảm ơn, tớ mời cậu một ly nước là còn ít đấy.”

Kishibe rít lên trong đầu tôi:

“Tên đại ngốc… người ta bật đèn xanh rồi còn không biết!”

Tôi khẽ nghiêng người, ngắm Yamamoto đang cười rạng rỡ bên ánh đèn quán cô cầm theo cốc cà phê nhâm nhi. Dường như, có một điều gì đó đã thay đổi — trong tôi, trong cô ấy… hoặc trong cả thế giới vốn dĩ rất tĩnh lặng của tôi.

Yamamoto xoay nhẹ chiếc thìa trong ly nước đá, mắt không rời khỏi tôi. Không gian quanh quán như lùi lại phía sau, chỉ còn lại tiếng lách cách kim loại và bản nhạc xưa cũ vang vọng đâu đó trong loa.

“Cậu biết không...” – cô lên tiếng, giọng nhỏ và trầm hơn lúc nãy – “hôm nay là lần đầu tiên tớ thấy cậu cười như vậy.”

Tôi thoáng khựng lại. Kishibe trong đầu cũng im lặng, dường như nhận ra điều gì đó khác lạ trong ánh mắt cô gái ấy.

“Cậu đã thay đổi nhiều lắm, Hizumo.”

Tôi không trả lời ngay. Tay siết lấy thành ly, cảm giác lạnh truyền vào lòng bàn tay như kéo tôi khỏi thứ cảm xúc mơ hồ đang trỗi dậy.

“Tớ... cũng không rõ nữa,” – tôi nói, giọng khàn đi – “mọi thứ chỉ là... thay đổi thôi.”

Yamamoto gật đầu nhẹ. Rồi cô mỉm cười, ánh mắt xa xăm.

“Cậu còn nhớ không? Năm nhất ấy... cái hôm mà tớ bị đám con gái chặn ở sân sau.”

Tôi ngẩng lên.

“Lúc đó trời mưa. Tớ bị đổ cả hộp sữa lên đầu, lại còn bị chửi là đứa chuyên giả vờ đáng thương để lấy lòng giáo viên.”

Cảnh tượng ấy dần hiện ra trong trí nhớ tôi như một đoạn phim nhòe nước: một góc sân trường vắng lặng, một cô gái với mái tóc vàng buộc lệch, quần áo lấm lem, đôi mắt cố gắng không rơi lệ. Xung quanh là những lời mỉa mai sắc như dao.

“Tớ nghĩ... chắc chẳng ai quan tâm đâu. Mà thật ra lúc đó tớ cũng chẳng cần ai an ủi.” – Cô nói, mắt nhìn vào ly nước, nụ cười nhạt vẽ trên môi.

“Vậy mà cậu lại đưa cho tớ cái ô... lặng lẽm nhưng đầy chân thành. Cậu chỉ nói đúng một câu: ‘Không sao đâu.’”

Hồi ức đó, tôi nhớ. Dù không nghĩ nhiều khi làm điều đó, nhưng phản ứng của Yamamoto khi ấy – ánh mắt vừa ngỡ ngàng vừa run rẩy – vẫn là thứ tôi không thể quên.

“Tớ vẫn còn giữ cái ô ấy đấy.” – Yamamoto ngẩng lên, mắt ánh lên niềm xúc động chân thật.

Kishibe trong đầu khẽ thở ra, như thể lần đầu cô nhận ra Aira cũng từng có những khoảnh khắc tử tế không hề phô trương.

“Hồi đó tớ nghĩ... nếu có ai như cậu ở bên, chắc mình vẫn có thể tin vào con người.” – Cô nói khẽ.

“Vậy mà sau đó... cậu biến mất.”

Tôi siết chặt tay, tim nhói lên một nhịp.

“Tớ xin lỗi.” – Tôi nói.

Yamamoto lắc đầu.

“Không cần xin lỗi đâu. Tớ chỉ... vui vì hôm nay được gặp lại cậu. Dù cậu có hơi khác một chút.” – Cô nghiêng đầu, cười tinh nghịch – “Kiểu như... đang bị ai đó nhập vào ấy.”

“À...” – Tôi vội uống một ngụm nước, cố che giấu sự lúng túng. Kishibe thì phá lên cười trong đầu tôi.

“Cô gái này đúng là nhạy bén ghê ha~”

“Im đi...”

Yamamoto chống cằm, ánh mắt lại dịu lại.

“Thế... dạo gần đây cậu sống sao rồi? Có ổn không?”

Tôi ngập ngừng, không biết nên trả lời thế nào. Nỗi cô độc, cái chết của mẹ, căn phòng lạnh ngắt... tôi chẳng thể kể những điều đó bằng vài câu đơn giản.

“Cũng... tạm ổn.” – Tôi nói, khẽ cười.

“Dù có hơi ồn ào trong đầu một chút...”

“Thế thì tốt rồi.” – Yamamoto đáp, nụ cười của cô lần này rất nhẹ – “Cậu từng cho tớ cảm giác không bị một mình. Giờ tới lượt tớ trả lại điều đó.”

Cô nói, và ánh nắng buổi chiều len qua cửa kính, nhẹ nhàng phủ lên mái tóc vàng của cô như dát ánh mật.

Kishibe khẽ lặng đi. Không trêu chọc. Không chen vào.

Cô chỉ thở dài một tiếng, thật nhỏ:

“...Thật là, ngươi có duyên với nữ nhân hơn ta tưởng đấy, Hizumo.”

Cánh cửa quán cà phê khép lại phía sau lưng tôi và Yamamoto.

Ánh chiều tà đã sậm màu. Trên con phố nhỏ, gió mang theo mùi ẩm của rác thải và khói xe, pha chút hơi thở u ám của hoàng hôn đang kéo mặt trời lặn dần.

“Cảm ơn vì đã đến.” – Yamamoto quay sang tôi, cười nhẹ.

Cô ấy xung phong tiễn tôi về dù tôi nằng nặc từ chối.

Trên đường đi cô hay nhìn quanh, thi thoảng điện thoại có reo lên nhưng cô vội tắt đi khiến tôi và Kishibe không khỏi tò mỏ. Quan trọng hơn là, Kishibe lại thì thầm vào tai tôi.

“Đám vừa rồi bám theo chúng tôi lại xuất hiện.”

Theo phản xạ, tôi cảnh giác bước nhanh hơn, nhưng giật mình khi bị Yamomoto giữ tay lại.

“Đợi tớ với !”. Ánh mắt có có vẻ hoảng loạn và cầu xin.

Tôi bối rối định nói gì đó thì một tiếng động sắc lạnh vang lên từ phía con hẻm cạnh quán.

“Cạch.”

Tiếng bật lửa. Một tàn thuốc sáng rực trong bóng tối.

Từ đó, ba bóng người bước ra, gương mặt giấu trong mũ lưỡi trai và áo khoác rộng, ánh mắt hằn lên sự quen thuộc đầy hiểm độc.

“Là bọn vừa nãy đi theo chúng ta”. Kishibe thì thầm, tôi gật đầu nhận ra ngay tình hình trước mắt, chắc chắn bọn này ở đây không mang lại điều tốt đẹp gì.

“Yamamoto-chan, trễ hẹn mất rồi đấy nhỉ.” – Một giọng khàn khàn cất lên, kéo dài từng chữ như đang nhai kẹo cao su.

Tôi khựng lại. Yamamoto cũng cứng đờ. Đôi vai cô run lên rất khẽ.

“Tôi... tôi sẽ trả. Chỉ cần cho tôi thêm vài ngày nữa.”

“Mấy lời đó nghe chán lắm rồi, Yamamoto.” – Gã cao nhất nhích lại gần, giẫm nát điếu thuốc dưới chân – “Tụi anh cũng phải sống chứ, đúng không?”

Một gã khác liếc sang tôi.

“Bạn trai mới à? Nhìn thư sinh quá nhỉ.”

Tôi siết tay lại theo bản năng, nhưng Kishibe đã lên tiếng trong đầu.

“Bình tĩnh. Để ta.”

Tôi gật nhẹ và lặng lẽ buông cơ thể. Trong tích tắc, đôi mắt tôi ánh lên một tia lạnh băng khác lạ.

Kishibe đã nhập thể.

Cô ngẩng đầu nhìn ba kẻ lạ mặt, ánh mắt chẳng chút sợ hãi.

“Này, làm ăn kiểu gì mà chặn người ta giữa đường vậy hả?” – Giọng cô sắc như kiếm, lạnh đến gai người.

Gã đầu sẹo nheo mắt, không nhận ra sự thay đổi trong tôi.

“Thái độ gì đây? Nhóc muốn ăn đòn thay Yamamoto à?”

Kishibe nhếch môi.

“Được thôi.”

Không đợi thêm một giây, cô rút củ cải trong túi đồ ra – là củ cải vừa nãy đã dùng để đánh tên cướp – tuy chỉ là một loại ra củ bình thường, nhưng trong tay cô, nó như biến thành vũ khí.

“Ta không tin món vũ khí này dùng được hai lần đâu, nhưng có giỏi thì lao vào !!”. Khí chất cô bừng bừng tự tin nhắm vào phía đám côn đồ.

Cú quật ngang đầy uy lực khiến một tên ngã vật ra sau, miệng bật máu. Đồng thời của cải trên tay gãy làm đôi.

Hai tên còn lại vội lùi lại, mắt mở to.

“Cái quái...”

“Mẹ kiếp, nó chơi thật này!”

Yamamoto đứng như bị đóng băng, miệng mấp máy mà không thể thốt ra lời. Trong mắt cô, “tôi” lúc này hoàn toàn khác. Không còn vẻ nhút nhát hay né tránh ánh nhìn, mà là một kẻ lạnh lùng, rắn rỏi, sẵn sàng lao vào hiểm nguy.

Kishibe xoay củ cải trong tay như múa, mỉm cười đầy khiêu khích.

“Rút đi. Không thì lần sau ta dùng cán chổi đâm thẳng vào mồm các ngươi đấy.”

Không ai trả lời.

Rồi trong đám côn đồ một tên rút dao ra lao thẳng về phía tôi và Kishibe. Một tiếng phập.

Máu chảy ra, nhưng không phải của tôi mà là Yamamoto, cô ấy bắt lấy nhát đâm của tên của tên cồn đồ nắm chặt con dao trong tay, răng nghiến chẳt, máu chảy ra từ lòng bàn tay cô đỏ tươi chảy từng dòng.

“Tôi sẽ trả nợ, nên làm ơn đừng động vào cậu ấy”. Cô ấy quát lên, nhưng giọng hơi lạc đi và run rẩy.

Gã cầm dao đứng khựng lại.

“Con nhỏ này… điên thật à?” – Hắn lùi một bước, mắt dán vào máu đang nhỏ giọt từ tay Yamamoto. Hai gã còn lại cũng bắt đầu hoang mang, không dám tiến thêm.

“Cô ấy…” – Kishibe thì thầm, trong tiếng tim đập dội lên lồng ngực – không phải vì hoảng sợ, mà là một cảm giác khác, lạ lẫm hơn.

Trước mắt cô, Yamamoto đang run rẩy, nhưng đôi mắt không hề trốn tránh. Dù máu đang rỉ ra qua kẽ ngón tay, cô vẫn đứng chắn trước “tôi” như một chiến binh yếu ớt bảo vệ thứ gì đó quan trọng hơn chính mình.

“Thật ngốc...”

Kishibe buông ra trong lòng, bất giác nghiến răng.

Nhưng ánh mắt đó... ánh mắt như thể đã từng thấy giữa chiến trường ngày xưa.

Người đồng đội gãy kiếm, vẫn chắn trước lưỡi đao thay ta. Người thiếu nữ run rẩy giữ lưng ta trước mưa tên chỉ vì lời hứa đã lỡ nói vu vơ. Người yếu ớt – nhưng lại không lùi.

“Tụi mình rút thôi.” – Một tên thì thầm, toan kéo áo đồng bọn.

Nhưng gã cầm dao vẫn đứng trân trối, như không biết phải làm gì tiếp theo.

Kishibe siết chặt nắm đấm, tiến thêm một bước – ánh mắt không còn là đe doạ đơn thuần nữa, mà là cảnh báo:

“Nếu các ngươi không đi, lần tới không chỉ là máu từ tay cô ấy đâu.”

Gã kia giật mình. Sau một thoáng do dự, hắn chửi thề rồi quay đi, đấm mạnh vào tường như trút giận.

“Được thôi, con nhãi. Mày muốn khổ vì thằng oắt này thì cứ chờ đấy.”

Bóng ba gã dần khuất trong ngõ tối, để lại một khoảng lặng đến nghẹt thở.

Cơn gió đêm thổi qua con hẻm hẹp, cuốn theo mùi thuốc lá, mùi kim loại tanh của máu, và sự tĩnh lặng như thể vừa có điều gì đó bị bẻ gãy – hoặc vừa được kết nối.

Yamamoto vẫn đứng đó, tay run rẩy nắm chặt lấy vết thương, máu nhỏ từng giọt xuống nền xi măng xám.

Kishibe, trong thân xác tôi, bước tới định đưa tay ra, nhưng rồi dừng lại. Cô nhìn bàn tay dính máu của Yamamoto, nhìn cả ánh mắt không khóc nhưng cứng rắn đến lạ kia… và khẽ thở ra.

“Đủ rồi,” cô nói khẽ trong đầu, “đây là chuyện của ngươi.”

Và ngay lập tức, tôi cảm thấy một luồng khí lạnh rút ra khỏi cơ thể. Mắt tôi mờ đi một thoáng, rồi rõ nét trở lại – tôi đã quay về với chính mình.

Tôi hơi loạng choạng bước lên, thấy rõ đôi mắt Yamamoto vẫn nhìn mình không rời – không phải nhìn Kishibe, mà là tôi. Hizumo Aira.

“Ngốc thật,” tôi khẽ nói, rồi mở túi áo rút ra một khăn tay nhỏ. Động tác có phần lóng ngóng, nhưng tôi cố giữ giọng mình bình tĩnh.

“Cô đỡ thay tôi… vì cái gì chứ? Những thứ nợ nần đó… có đáng để liều như vậy không?”

60ea5e8a-ec96-4d18-bd1d-e3e92e91dd47.jpg

Yamamoto không trả lời ngay. Đôi môi cô mím chặt. Rồi, trong im lặng, cô nhẹ nhàng đưa bàn tay rướm máu lại gần tôi – không nói, nhưng như một câu trả lời.

Tôi siết nhẹ tay lại, cảm thấy máu thấm qua lớp vải khăn – ấm, thật và đau. Không phải của tôi, nhưng là vì tôi.

Một tiếng thở dài vang lên trong đầu tôi – Kishibe.

“Cô gái đó… thật ngốc,” cô thì thầm. “Nhưng ánh mắt ấy… giống hệt một đồng đội ta từng biết. Ánh mắt của những kẻ luôn đứng chắn phía trước người khác, dù có run đến mấy.”

Tôi cúi đầu, cẩn thận quấn khăn quanh tay cô, siết vừa đủ chặt.

Yamamoto vẫn không nói gì. Nhưng ánh mắt cô dịu lại – không còn sự hoảng loạn, chỉ còn lại một thứ gì đó rất người… rất mỏng manh.

Một khoảng lặng trôi qua.

Rồi cô lên tiếng, thật khẽ:

“Lại giống với lần đó, tớ lại để cậu thương hại rồi.”

Tôi khựng lại.

Trong đầu tôi, ký ức vụt hiện – một buổi chiều mưa tầm tã, cô gái nhỏ ướt sũng đứng bên vệ đường, gió thổi chiếc ô màu vàng văng đi. Tôi khi đó chỉ nhặt lên, trao lại, chẳng nói lời nào.

“Tớ trông thật thảm hại đúng không ?,” Yamamoto mỉm cười nhợt nhạt. Nhưng nụ cười ấy nhanh chóng tan vào nước mắt.

“Lâu rồi…không ai còn nhìn tớ như thể tớ từng tồn tại.”

Tôi không biết nói gì. Kishibe cũng không.

Không phải vì chúng tôi không hiểu… mà là vì cả hai đều không quen với loại tổn thương lặng lẽ thế này.

Tôi – kẻ sống mà như đã chết từ lâu.

Cô – kẻ sống mà luôn phải giả vờ mình ổn.

Im lặng kéo dài. Tôi siết chặt khăn tay thêm chút nữa, như để giữ bàn tay cô lại với thế giới này.

Rồi Yamamoto khịt khịt mũi, lùi lại một bước.

“Xin lỗi… tớ không nên nói mấy chuyện này.”

Cô cúi đầu, khẽ nói:

“Cảm ơn… vì đã đi cùng hôm nay.”

Không đợi tôi trả lời, cô xoay lưng, bước đi – không vội nhưng dứt khoát. Như thể nếu ở lại thêm một giây, mọi cảm xúc sẽ tuôn trào không thể dừng.

Tôi nhìn theo. Không gọi lại. Chỉ thấy lòng trống rỗng lạ thường – dù lần đầu tiên sau rất lâu, tôi đã đứng lên vì ai đó.

Gió đêm lướt qua mặt tôi, lạnh buốt.

Tôi cúi nhìn bàn tay Yamamoto – nhỏ bé, dính đầy máu, nhưng vẫn run run giữ lấy khăn tay mà tôi vừa quấn.

Chiếc khăn thô ráp ấy… không che được hết vết thương, nhưng ít nhất, nó đang giữ lấy cô ấy – như một lời đáp muộn màng cho những tổn thương mà tôi không kịp nhìn thấy từ trước.

Tôi không dám ngẩng lên. Kishibe cũng lặng im.

Lần đầu tiên, tôi được trả lại cơ thể… mà thấy lòng nặng trĩu.

Không phải vì nỗi đau – mà vì tôi nhận ra… cô gái ấy đã gồng mình một mình quá lâu.

Kishibe trong đầu cũng im lặng.

Tôi khẽ nhếch môi, lẩm bẩm như để phá tan sự lặng im ấy:

“Hôm nay… chắc phải ăn canh không có củ cải rồi.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận