The Solitary Pact
Pao_Sensei "ai đó làm ơi vẽ cho tôi di"
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Khế ước dưới bầu trời vụn vỡ

Chương 3.1: chiến trường và củ cải

0 Bình luận - Độ dài: 3,128 từ - Cập nhật:

"Chiến trường năm ấy... không có ánh đèn điện. Chỉ có tiếng la hét, sắt thép va chạm và mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào não."

Một cô gái trẻ đứng giữa hàng trăm thi thể, áo giáp rách tả tơi, thanh kiếm dính máu đỏ đen như thể nó không còn là kim loại mà là một phần xương thịt của cô.

Kishibe Moeko – không phải hồn ma náo động của hiện tại, mà là kẻ đồ sát không chớp mắt từng khiến kẻ thù hoảng sợ chỉ bằng một ánh nhìn.

Phía trước, một tên lính địch to lớn đang bỏ chạy, miệng gào thét “Không phải người! Không phải người!”.

Moeko đuổi theo hắn không chút do dự, ánh mắt vô cảm. Không phải vì vinh quang, không vì trung thành. Chỉ là… máu đã làm cô chai lì.

"Kẻ quay lưng với chiến trường... không xứng sống," cô lạnh lùng thì thầm, rồi lao lên như gió. Một tiếng “phập” hồi sau là tiếng la thất thanh xé toạc chiến trường. Thanh kiếm rỉ máu, tanh ngòm khiến cô nhăn nhó nhìn vào thanh kiếm như nhìn thấy bản ngã của chính mình. Cô vẫn hay tự hỏi “Liệu khi nào tôi mới thực sự được sống ?”

Một cơn gió lạnh thoảng qua. Mùi máu tanh dần biến mất, thay vào đó là tiếng người huyên náo, mùi cá và rau củ sống…

Cô giật mình. Mắt cô mở ra trong thân xác của Aira.

Bàn tay nắm chặt chiếc túi siêu thị, cô cau mày khi đứng giữa dòng người chen chúc ngoài chợ buổi sáng – một chiến trường khác, không máu nhưng lộn xộn không kém.

"Hừ... đây là nơi nhân loại mua thực phẩm à? Cảm giác như bị kẻ địch bao vây..."

Tôi, từ phía sau, mệt mỏi thở dài:

"Không phải chiến trường đâu, là siêu thị. Và cô đang chặn đường người ta."

Rồi tôi lẩm bẩm, “tại sao tôi phải ở đây cùng cô cơ chứ ?”

Thấy vậy Kishibe cáu lên. “Này!! Chẳng phải ngươi đã hứa sẽ đi với ta sao !?”

Tôi thở dài, tất nhiên, tôi không ra đây một cách tự nguyện. Mọi chuyện bắt đầu chỉ vài phút trước…

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Mới sáng sớm, nhưng căn phòng đã tràn ngập tiếng lảm nhảm khó chịu. Cái con người tự xưng là “samurai” đó ngày nào cũng như vậy – dậy sớm, lải nhải không ngớt và đòi hỏi tôi đủ thứ trên trời dưới đất.

Đã ba ngày trôi qua kể từ sinh nhật mẹ tôi. Trời cũng bắt đầu sang tháng mười, những cơn gió cuối thu thổi nhè nhẹ qua cửa sổ, se lạnh, đủ để tôi chỉ muốn nằm vùi mãi trong chăn, tận hưởng chút ấm áp cuối cùng.

Thế nhưng, Kishibe thì không để yên cho tôi được phút nào.

"Dậy mau đồ cá vàng này!! Ngươi nằm dài mấy ngày trời rồi, bộ không thấy chán hả?!"

Tôi lười nhác thở dài, rồi kéo chăn trùm kín cả đầu. Giọng tôi uể oải phát ra từ đống chăn bông:

"Nói thẳng ra là cô đang chán chứ gì?"

Tôi thò tay ra khỏi chăn, chỉ bừa về phía cái TV như một cách xua đuổi:

 "Vậy thì tự bật TV mà xem. Tôi ngủ tiếp đây."

Nhưng Kishibe không có ý định bỏ cuộc. Cô tiến gần hơn, giọng vẫn không ngừng vang vọng như chuông báo thức bị lỗi âm lượng.

"Không, ta muốn ra ngoài!!"

Tôi lầu bầu:

"Chứ không phải cô sợ đèn LED à?"

Kishibe hơi khựng lại, khuôn mặt cau lại như bị bắt quả tang. Rồi cô khẽ lẩm bẩm:

"Cũng… một phần. Nhưng cái đó không quan trọng! Một samurai cao quý như ta không thể suốt ngày ru rú trong nhà, dán mắt vào cái hộp phát sáng đó như một tên NEET không có tương lai được!!"

Tôi gầm gừ trong chăn:

"Cô nói ai không có tương lai hả…"

Rồi cô đột ngột dậm chân xuống sàn, phát ra những tiếng thình thịch đầy bực bội:

"Muốn ra ngoài!! Muốn ra ngoài!!"                      

Tôi phát cáu, bật dậy khỏi chăn:

"Im đi!! Cô như con nít ấy! Có giỏi thì nhập vào tôi mà tự đi ra ngoài đi!"

Kishibe cau mày, nhăn nhó như bị xúc phạm danh dự:

"Eww~ bắt ta nhập vào cái xác mấy ngày chưa tắm của ngươi hả? Tởm chết! Ta là một hồn ma sạch sẽ đấy, hiểu không?"

Tôi nhếch mép, nở nụ cười tự mãn:

"Ha! Tôi cố tình làm vậy đấy, để đuổi cô đi."

Cô phồng má, trợn mắt lườm tôi.

"Xì! Chứ không phải là ngươi vốn ở bẩn sao, đồ NEET?"

Tôi cứng họng. Bị đánh trúng tim đen, tôi vội quay mặt sang chỗ khác, lí nhí:

"Đi ngủ đây."

"Này!! Ngươi định cho ta ăn bơ thật à?!"

Rồi như thường lệ, Kishibe rút ra cái quạt giấy yêu thích của mình và bắt đầu quất vào người tôi không thương tiếc. Phạch! Phạch! Mỗi phát như quật vào danh dự vốn đã mục nát của tôi. Sao tôi cứ thấy cảnh này quen quen đến lạ…

"Hồn ma Chiến Quốc gì mà trẻ con vậy chứ?!" — tôi hét lên khi phải chịu đựng vô số nhát quạt vào lưng.

"Ngươi nói ai trẻ con hả?! Ta từng là kiếm sĩ được tướng quân tin cậy đấy, đồ nhãi ranh!"

"Hô! Cô nghĩ tôi tin?!"

Không chịu nổi nữa, cô tức giận lao thẳng vào người tôi. Cơ thể tôi lập tức lạnh buốt như vừa ngâm đá. Chiếc vòng cổ trên ngực tôi phát sáng lần nữa.

"Eww… người ngươi hôi quá, đúng là tên NEET ở bẩn…"

"Này?! Cô làm gì vậy hả?!"

Tôi lo lắng, nhưng đồng thời cũng tỏ vẻ đắc ý:

"Heh… Với kiểu người như cô thì sớm muộn cũng khó chịu với cơ thể tôi mà bỏ ra thôi, hehe."

"Im đi, đồ ở bẩn."

Cô im lặng trong vài giây. Đôi má bỗng nhiên ửng đỏ. Kishibe nghiến răng rồi hét lớn:

"Nghe đây!! Ta… ta sẽ tự đi tắm!!"

Tôi há hốc mồm:

"Hả?! Khoan! Đây là cơ thể tôi mà?!"

"Câm đi! Đồ lười bẩn thỉu!"

Rồi cô ngang nhiên điều khiển cơ thể tôi bước vào phòng tắm. Tôi hoảng hốt chạy theo:

“Này! Chờ đã! Khoan khoan!!"

Không đầy năm giây sau, quần tôi bị kéo tụt xuống một cách tàn nhẫn.

"ĐỪNG LẠI NGAY!! TÔI BIẾT LỖI RỒI!!!"

Một lúc sau...

Tôi ngồi bệt xuống ghế, tóc vẫn còn ướt, thở phào nhẹ nhõm:

"Ha… Công nhận tắm xong cảm thấy khoẻ thật."

Kishibe thì ngồi xếp bằng ở góc phòng, hai tay ôm gối, mặt đỏ bừng, không nói lời nào.

"Này, cô xấu hổ cái gì chứ, do cô làm mà…" — tôi gãi đầu, hơi ngượng.

Cô vẫn không quay lại mặt nhăn nhó, cắn chặt môi như sắp khóc. Tôi thở dài, đầu hàng:

"Rồi rồi, tôi xin lỗi. Tôi sẽ đi ra ngoài với cô, được chưa?"

Ngay lập tức, Kishibe ngẩng lên. Đôi mắt cô sáng rỡ, gương mặt vui như trẻ con được cho kẹo. Cô nhảy cẫng:

"Thật hả?!"

Tôi bật cười. Nhưng trước khi đứng dậy, tôi ngập ngừng hỏi:

"Cơ mà… giờ nghĩ lại, cô chưa từng kể quá khứ của mình cho tôi nghe nhỉ? Cô từng làm kiếm sĩ phải không?"

Gương mặt Kishibe thoáng biến sắc, nhưng ngay lập tức cô bật cười như thể không nghe thấy gì:

"Tôi muốn đi mua sắm."

"Rồi rồi, nhưng trước đó… trả lời câu hỏi của tôi đã. Kiếp trước cô làm gì?"

Lần này, nụ cười của cô vẫn ở đó… nhưng không còn trong sáng nữa. Giọng nói vẫn đều đều, nhưng lại như thể mang theo áp lực vô hình:

"Tôi muốn đi mua sắm."

Tôi hơi rùng mình.

"Ờ… được thôi… chắc chắn sẽ đi. Nhưng cô thử kể một chút về—"

Cô ngắt lời tôi lần nữa. Giọng nói cắt ngang như lưỡi dao mỏng lạnh:

"Tôi. Muốn. Đi. Mua. Sắm."

Tôi cứng họng, lập tức gật đầu lia lịa:

"Vâng!!!"

Buổi trưa, nắng xiên qua cửa sổ, phản chiếu lên cái vòng cổ bạc đang lủng lẳng trên ngực. Moeko—đang chiếm thân xác tôi—ngẩng đầu nhìn trời rồi nheo mắt.

“Ánh sáng này... hệt như ánh mặt trời trước trận Sekigahara. Cảm giác máu nóng sôi lên.”

Tôi thở dài, lơ lửng như cái bóng phía sau: “Đó là... lý do cô muốn đi siêu thị?”

Moeko không trả lời. Cô chỉ đeo giày, kéo áo khoác rồi tung cửa bước ra ngoài như đang lên đường hành quân.

“Hôm nay ta sẽ đích thân lựa rau củ. Một bữa ăn vĩ đại bắt đầu từ chiến trường—à nhầm, từ chợ!”

Tôi nhìn theo bóng lưng mình đang rời đi dưới sự điều khiển của người khác, rồi rít qua kẽ răng:

“Mình là nhân vật chính... đúng không nhỉ?”

Còn hiện tại tôi đang đứng đây, giữa hàng người đông đúc dưới dạng một mình hồn trong khi bị một con ma tự nhân mình là “samurai” chiếm lấy thân xác. Mà vẫn chưa hỏi thêm được gì về quá khứ của cô ấy.

Cô chớp mắt một cái rồi hí hửng giơ cao tờ danh sách mua hàng.

“Đến lúc dùng cơ thể này để tiêu tiền rồi!”

Cô bước vào siêu thị với khí thế như lâm trận, rồi dừng sững lại trước cửa quay tự động.

“Cái quái gì... nó tự mở hả? Ổn không đấy? Hay là có người gác bên trong dùng pháp thuật?”

Tôi, lúc này là linh hồn bị treo lơ lửng sau lưng, bật thở dài.

“Đấy là cảm biến, không phải bẫy hay cổng thành...”

Moeko vẫn nhìn cánh cửa quay xoay vòng như thể nó là một kỳ quan. Cô bước thử, suýt vấp vì không kịp theo nhịp cửa.

Tôi rên rỉ: “Có thể nào... đừng làm nhục tôi trước chốn đông người không?”

“Cô vẫn chưa mau đi ra chỗ khác đi kẻo người ta nổi cáu bây giờ”

Cô làu bằu. “Rồi, biết rồi !”

Sau đó miễn cưỡng rời khỏi hàng khi mới chỉ mua được mọt chút rau củ cho bữa tối. “Sao cậu cản tôi” – cô trách móc.

Tôi chỉ biết thở dài đáp. “Nhưng chúng ta đã mua đủ đồ cho hôm nay rồi mà !!”

Cô bực tức đáp lại. “Cậu chỉ biết nghĩ cho hôm nay thôi sao ?!, thế còn ngày mai, ngày kia, tuần sau ?!! việc chuẩn bị lương thực không phải qua loa đâu !!”

Tôi bối rối, không biết tại sao cô ấy nhất thời nổi cáu như vậy. “Cô bình tĩnh lại đi, chẳng phải ngày nào cũng có thể tới đây mua đồ sao. Tỉnh lại đi…chiến tranh đã kết thúc rồi…”

Cô trầm ngâm nhìn tôi, họng cứng đờ không nói nên lời chỉ tặc lưỡi một tiếng. “Xì”

Cạch!

Tôi – hay đúng hơn là Kishibe trong thân xác tôi – vừa đặt túi rau củ xuống đất thì một tiếng hét chói tai vang lên:

"Cướp! Có cướp! Ai đó bắt hắn lại!"

Một bóng người phóng vụt qua cửa siêu thị, hất ngã một bà cụ và xô đổ quầy bán cá. Hắn cầm trên tay một phong bì tiền dày cộp, có vẻ là của cô gái.

Kishibe, vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhìn theo bóng tên cướp – rồi đôi mắt cô lóe sáng như vừa nghe tiếng trống trận xưa vang vọng.

"Giáp nhẹ, tốc độ cao, chạy đường thẳng... yếu điểm: ngay khuôn mặt."

“Đây là kỵ binh nhẹ à? Nhìn cái tướng đó mà cũng dám ăn trộm?”

Không nói không rằng, Kishibe khom người lấy đà rồi cô phóng ra như tên bắn, để mặc tôi trong đầu hét lên:

"Này! Chúng ta đâu có nghĩa vụ gì với xã hội!". Nhung cô bỏ ngoài tai lời nói của tôi và tiếp tục lao tới tên cướp.

Đám đông giãn ra như nước tách trước mũi tàu. Tên cướp phóng hết tốc lực qua các xe đẩy, người đi bộ và hàng loạt ánh mắt hoang mang.

Kishibe đạp lên một xe hàng, bật người lên không trung.

"Tấn công từ trên cao, góc mù... như đột kích trại địch ban đêm."

Cô đáp xuống ngay trước mặt tên cướp, tay cầm... một củ cải trắng.

"Bỏ đồ xuống, đồ sâu bọ."

Tên cướp chưa kịp phản ứng thì “củ cải” đập thẳng vào mũi hắn khiến hắn ngã dúi dụi khiến phong bì tiền rơi xuống. Trước đám đông đang vây quanh vỗ tay tán dương hành động của Kishibe. Còn tôi thì đứng một góc thở dài đứng nhìn như thể tôi là khán giả bất đắc dĩ trong chính cuộc đời của mình.

Cảnh sát đến khá nhanh, chỉ chưa đầy mười phút sau khi tên cướp bị quật ngã và phong bì tiền cũng đã được trả lại cho chủ của nó. Tên cướp bị ghì chặt xuống mặt đường, tay trói ngoặt ra sau, gào lên những câu vô nghĩa khi bị kéo lên xe. Đám đông dần tan, những chiếc điện thoại hạ xuống, lời xì xào cũng nhạt dần theo tiếng còi hú lùi xa.

Kishibe, trong thân xác tôi, vẫn đứng yên như pho tượng, tay cô ta vẫn cầm chặt chiếc củ cải như thể đó là thanh kiếm thật. Cô thở một hơi ngắn – không phải mệt mỏi, mà là… trống rỗng.

Một lúc sau, một giọng nói vang lên từ phía sau:

“Cậu… là Hizumo Aira đúng không?”

Kishibe quay lại. Đó là một cô gái tóc vàng, buộc lệch một bên, dáng người thon gọn, mặc đồng phục trường phổ thông với chiếc áo khoác buộc ngang hông. Cô nhìn chằm chằm vào tôi đúng hơn là Kishibe, ánh mắt vừa ngỡ ngàng vừa không tin nổi. Còn tôi thì nhanh chóng nhận ra đó là Mai Yamamoto, bạn cùng lớp của tôi.

“Hizumo?! Là cậu sao ? Trông cậu khác quá…Nghe nói cậu nghỉ học rồi, cậu đã làm gì trong thời gian qua vậy hả?!”

Kishibe hơi chớp mắt, nhưng cô nhanh chóng khôi phục nụ cười nửa miệng quen thuộc:

“À… đi tu luyện.”.

“Cái… gì cơ?” – Yamamoto nhăn mặt.

Ngay lúc đó, Kishibe mới nhận ra mình lỡ miệng. Cô vội sửa giọng, lúng túng hắng một tiếng.

“Ý tôi là… sống một mình. Tự lập. Ờm… tôi đi mua củ cải.”

Yamamoto nheo mắt. "Cậu vừa đánh cướp bằng củ cải… đáng ngạc nhiên đấy !."

“Tôi có phương pháp riêng,” – Kishibe đáp tỉnh bơ.

Yamamoto bật cười khúc khích, rồi nghiêng đầu nhìn tôi kỹ hơn. Gương mặt cô dịu lại, chân thành:

“Dù sao thì… cảm ơn cậu đã giúp bắt hắn. Nếu cậu không xuất hiện kịp thì tôi đã…”

Kishibe không đáp lại. Cô nhìn sang chỗ khác, bối rối trước ánh mắt biết ơn kia. Còn tôi thì than thở trong đầu “tôi muốn về nhà”

Yamamoto ngập ngừng, rồi nở nụ cười tươi:

“Cho tôi cảm ơn bằng một bữa ăn nhé?”

Kishibe xua tay.

“Không cần. Tôi không ăn của lạ.”

“…Hả?”

Ý cô là không nhận đồ ăn từ người lạ – nhưng câu đó vừa phát ra khiến cả hai cùng im lặng một lúc. Cuối cùng Yamamoto bật cười thành tiếng, rồi giơ một ngón tay:

“Vậy… một cốc nước? Tôi đang làm thêm ở quán café gần đây. Nếu không từ chối thì… đi với tôi nhé?”

Kishibe nhìn cô một thoáng, rồi khẽ gật đầu. "Chỉ là nước thôi đấy."

Trên đường đi, Kishibe thì thào bên tai tôi như một đứa trẻ phát hiện điều gì thú vị:

“Này đồ đầu cá vàng... ngươi có bạn gái mà giấu ta à? Lại còn là một mỹ nhân nữa chứ.”

Tôi nhăn mặt, nhíu mày như thể vừa bị buộc tội oan uổng.

“Bạn gái cái đầu cô ấy!” – Tôi gằn giọng.

“Chỉ là người quen cũ thôi, hiểu chưa?”

Thái độ có phần gắt gỏng ấy dường như càng khiến Kishibe khoái chí hơn. Cô khẽ cười, tay che miệng lại một cách duyên dáng — tất nhiên là trong tưởng tượng của tôi, vì cô chỉ hiện diện trong đầu tôi mà thôi.

“Người quen cũ~? Hêh... thú vị thật đấy.”

May mà Yamamoto quay đầu lại đúng lúc, khiến cuộc tra khảo lặng đi.

“Nãy giờ cậu cứ... nói chuyện một mình thế?” – Cô nghiêng đầu hỏi, vẻ mặt ngây thơ mà pha chút bối rối.

Kishibe nhún vai, miệng cười tủm tỉm.

“À, tôi chỉ đang đuổi đám côn trùng phiền phức thôi. Mùa này nhiều muỗi quá.”

“…Cô gọi ai là côn trùng hả?” – Tôi lẩm bẩm qua kẽ răng, nhưng chẳng ai nghe thấy ngoài cô ta.

Kishibe bỗng khựng lại một nhịp sau Yamamoto, ánh mắt quét ngang con phố như thể đang nghe tiếng vó ngựa giữa sương mù.

“Đồ cá vàng,” cô thì thầm trong đầu tôi, giọng nghiêm túc lạ thường. “Ngươi có để ý không… ba gã áo sơ mi nhàu nát, kính râm che nửa mặt, đang lượn qua lượn lại phía sau từ nãy đến giờ?”

Tôi rùng mình, theo phản xạ liếc nhìn qua vai. Quả thật, ba bóng người đang đi không mục đích, nhưng lại không bao giờ đi quá xa khỏi chúng tôi. Họ cứ như một cái bóng ám ảnh bám theo nhịp bước – lặng lẽ, nhưng dai dẳng. Ánh mắt họ... không phải vô tình.

“Chúng đang hướng về Mai,” Kishibe nói tiếp, lần này giọng trầm xuống. “Không phải kiểu tò mò thông thường. Là kiểu của những kẻ từng theo dấu người khác nhiều lần rồi.”

Tôi nuốt khan, tim đập nhanh. Trong đầu tôi bỗng xuất hiện hàng loạt câu hỏi: Tại sao là Mai? Cô ấy đang giấu điều gì? Và chúng tôi đã bị để ý từ khi nào?

Ngay lúc tôi còn chưa kịp xâu chuỗi, Yamamoto đột nhiên quay đầu lại, giọng cô vang lên như một cái kéo kéo tôi khỏi luồng suy nghĩ rối bời:

“Sao cậu cứ đứng yên thế?”

“Ờ…” – Kishibe vội điều khiển cơ thể tôi bước tới, giữ nhịp như thể không có gì bất thường.

Nhưng tôi thấy rõ – vai Yamamoto hơi cứng lại, bước chân cô nhanh hơn một nhịp. Cô cũng đã nhận ra.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận