Ngoại Vực nhân hồi tru...
Uổng Nhân Sinh Không có
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Ngoại Vực

Chương 13 : Cổ trận

0 Bình luận - Độ dài: 2,054 từ - Cập nhật:

Sóng biển quanh Yên Hải Cư chưa bao giờ mạnh.

Ngày hôm nay cũng thế.

Long Tiểu Phiến đang đi nhặt nhạnh củi mục bên mép nước. Cần phải duy trì ngọn lửa để hong khô quần áo. Cũng là để ăn chút gì đó. Mấy người tùy tùng đã được tách ra từ trước nên vẫn giữ được đồ đạc. Đồ ăn thức uống cất giữ trong đá không gian đủ để sinh hoạt cả tháng trời nên Không phải vấn đề lớn. Bọn họ hiện tại đang trú ẩn bên trong một hang động tự nhiên hướng ra biển. Cửa ra rất kín. Gần như là chạm mặt nước. Quả nhiên đúng như lời Trân Ẩn nói. Nơi này người Trận Môn muốn tìm ra e cũng chẳng dễ dàng.

Nhưng nói ngược lại. Con bé đó tại sao biết chỗ này cũng là một bí mật lớn.

Long Tiểu Phiến nhặt mảnh gỗ vụn cuối cùng rồi lững thững ôm bó củi quay về đống lửa. Rải đều đặt dưới mép than. Củi ướt phải hong khô mới dùng được nếu không sẽ rất khói. Những người khác đều còn đầy đủ, hiện đang ngồi quây quanh ngọn lửa sưởi ấm. Hắn xiên mấy cái bánh gạo đem nướng. Mùi thơm lấp đầy hang động.

Đưa cho Trân Ẩn một xiên. Long Tiểu Phiến bắt đầu hành trình hỏi cung.

Chỗ này địa thế hơi thấp. Thủy triều lên là ngập hết, chắc hẳn chưa phải là nơi ngươi định dẫn chúng ta tới đấy chứ.

Trân Ẩn bóc mấy mảng cháy trên mặt bánh. Từ tốn trả lời.

Chờ thủy triều lên mặt nước sẽ đưa chúng ta tới thông đạo. Hiện giờ ngài cứ nghỉ ngơi lấy sức đi.

Trong hang động chẳng thể có đủ gỗ làm thuyền. Bọn họ không tránh khỏi phải lội nước thêm một lần nữa. Điều này làm Long Tiểu Phiến có chút bất mãn.

Khốn nạn thân tôi, quần áo vừa khô lại phải bơi tiếp. Ta già rồi sao chịu nổi.

Hắn lớn tiếng lèm bèm. Chủ yếu là nói to để những người khác cùng nghe. Long Tiểu Phiến thấy con bé cười trộm. Trẻ con mà, thấy người khác gặp phiền phức là khoái trá. Chỉ là nó quên mất trong số những người ấy có bao gồm cả nó.

Long Tiểu Phiến chờ cho Trân Ẩn ăn một chút. Khi nó gần ăn hết cái bánh mới tiếp tục hỏi.

Thực ra ngươi là ai?

Trân Ẩn vẫn im lặng, cặm cụi ăn nốt cái bánh. Long Tiểu Phiến thấy nó không lên tiếng liền nói tiếp.

Một nơi thế này, thậm chí còn có mật đạo dẫn vào nơi sâu hơn vốn không phải là chỗ một đứa trẻ như ngươi có thể biết. Nên ta khẳng định ngươi không đơn giản là một tiểu nha hoàn.

Thân mang nhiều bí mật như thế. Nếu không nói rõ thì chúng ta khó có thể tin tưởng ngươi được.

Con bé nuốt nốt miếng bánh cuối cùng. Phủi tay một lúc mới bắt đầu mở miệng.

Rồi ngài sẽ biết thôi. Không cần gấp như thế, ta không có ý đồ hãm hại.

Mà dù sao thì mấy người cũng đâu có cách nào khác.

Nó nói đúng rồi. Long Tiểu Phiến cũng phải thừa nhận. Nếu nên nghi ngờ thì đã nghi ngờ từ đầu, chứ hiện tại đã dùng phương án của nó, muốn điều chỉnh cũng không được nữa. Chỉ là hắn cũng tò mò về bí mật của Trân Ẩn. Nếu nó không chịu nói thì đành chờ sau này khắc rõ vậy.

Ta cứ có cảm giác ngươi còn kế hoạch chưa nói. Đành vậy. Đừng giấu lâu quá. Cái nhóm người này không phải ta quyết định được đâu.

Long Tiểu Phiến đưa nốt xiên bánh cho Trân Ẩn rồi ôm vò rượu chạy ra góc tường chỗ Lý Tương Thiên đang ngồi. Uống một hơi hết nửa vò rồi chuyền cho hắn. Lý Tương Thiên cũng không thua kém, dốc nốt đến giọt cuối cùng mới lên tiếng.

Tiểu tình nhân của ngươi định thế nào?

Đừng đùa kiểu đấy nữa, nghe tởm lắm.

Long Tiểu Phiến khó chịu vô cùng.

Trên nóc động có mật đạo. Đợi thủy triều lên chúng ta sẽ di chuyển.

Lý Tương Thiên ôm vò rượu trong lòng. Tựa đầu lên miệng bình suy nghĩ.

Ngươi có thấy kì lạ không. Chúng ta đều kết luận Cổ trận nằm trong lòng đất. Từ nơi này mặt biển lại có đường xuyên núi dẫn đến nơi bí mật. Nghĩ thế nào cũng thấy có liên quan.

Con ranh đó rốt cục có quan hệ thế nào với Trận môn?

Nghĩ nhiều làm gì, chẳng phải đến nơi nó nói thì sẽ biết sao. Ngược lại ta tò mò với các ngươi hơn. Tại sao người một bang hội đi làm nhiệm vụ ủy thác lại thiếu một người, phải kéo ta vào là sao?

Long Tiểu Phiến vốn đã có suy đoán của riêng mình. Nhưng dù sao chẳng bao lâu nữa sẽ nhìn thấy sự thật, nên hắn chẳng muốn nói ra.

À. Một người trong đội vướng ở nơi khác. Dù sao nhiệm vụ cũng không quá quan trọng, nhặt tạm một người bất kì cho nhanh.

Lý Tương Thiên cười ha hả. Vỗ vai Long Tiểu Phiến.

Đừng tự ái.

Ha ha. Ngược lại không hề phật ý chút nào. Lang bạt giang hồ chính là vì những lúc thế này mà. Có điều khi trước vội vã, chưa có dịp tìm hiểu kĩ càng. Ngươi có thể gọi mọi người tới giới thiệu lại một lần không.

Long Tiểu Phiến lấy cớ. Máy nói đã mở. Bọn họ sau đó ngồi cùng nhau trao đổi rất nhiều. Từ võ thuật đến công việc thường ngày, chủ yếu để cho thời gian trôi nhanh. Bất tri bất giác đã ngả về chiều.

Ngay lúc mọi người dần mất kiên nhẫn. Con nước cuối cùng cũng chịu lên. Cả bọn bảo nhau dọn đồ rồi dựa theo hướng Trân Ẩn chỉ điểm. Đứng sát vào mép đá. Thủy triều không lên ngay lập tức, nên họ cầm bám vào gờ tường để nổi, hạn chế bơi trong thời gian dài tiêu hao thể lực. Mặt nước nương theo quỹ đạo của mặt trăng, chậm chạp đưa mọi người lên cao. Cuôi cùng cũng thấy một miệng hang trong tầm với.

Long Tiểu Phiến là người đầu tiên lên trước, kéo Trân Ẩn lên cùng. Con bé tay không với tới nên hắn còn chiếu cố. Người khác thì đi mà tự thân vận động. Trước mặt là một hành lang tối thui. Trân Ẩn quơ từ đâu đó ra một ngọn đuốc. Vô cùng thuần thục. Hiển nhiên không phải là lần đầu.

Bên vách động có một hàng đèn dầu kéo dài. Đi tới đâu Trân Ẩn liền thắp sáng tới đó để những người phía sau lần lượt tiến lên. Long Tiểu Phiến thấy muội khói bám đen kịt phần đá phía trên ngọn đèn. Chẳng rõ đến cùng đã dùng được bao nhiêu năm. Bọn họ chậm chạp di chuyển dọc mật đạo. Đi rất lâu. Địa thế mật đạo không bằng phẳng, trồi lên sụt xuống rất nhiều, thi thoảng còn phải rẽ ngang, nhưng tuyệt nhiên không có lối đi khác. Đây là độc đạo.

Con đường đi mãi cuối cùng cũng tới điểm cuối. Chắn trước mặt bọn họ là một cánh cửa nhỏ đục bằng đá xanh. Mang đầy khí tức cổ xưa. Trên mặt đá khắc chằng chịt một bức phù điêu. Chi tiết đến mức đáng ngờ. Trân Ẩn vừa kéo vừa bấm các thao tác cơ quan trên mặt phù điêu. Một âm thanh trầm đục của các bánh răng cùng với ròng rọc xuyên qua đá núi truyền đến tai bọn họ. Giữa không gian tịch mịch thế này không khỏi làm người ta nảy sinh chút sợ hãi không thoải mái.

Sau cánh cửa mở ra một lối đi rất rộng với cầu thang dẫn lên cao. Mật thất ở đây được thắp vô cùng sáng. Trân Ẩn dập tắt bó đuốc. Bỏ lại ngay tại chỗ. Đoàn người cùng nhau tiến lên từng bậc thang. So với mật đạo tối tăm ngột ngạt vừa rồi. Nơi này quả thực thoải mái hơn rất nhiều. Bất giác những tiếng cười nói cũng nhiều hơn. Tinh thần vô cùng tốt.

Cho tới khi vượt qua bậc thang cuối cùng. Tất cả đều không hẹn mà cùng im bặt. Hít vào một hơi khí lạnh.

Ánh sáng phản chiếu từ những khối vàng ròng được đúc vuông vức xếp từng chồng từng chồng khắp nơi làm con người ta hoa mắt. Trần hang đục cực cao, có chút cảm giác siêu thực. Vách tường hùng vĩ có vô số khoang chứa đồ xếp đầy sách vở và những món đồ quý giá, hệ thống thang máy chằng chịt có thể đưa người ta tới bất kì hộc chứa nào.

Sau thoáng chốc thất thần bởi hoàng kim vô tận. Cuối cùng Long Tiểu Phiến cũng bình tĩnh lại và phát hiện ra những thứ khác. Ngoài vàng ròng, trong không gian rộng khủng khiếp này còn có vô số giá gỗ đựng báu vật quý giá. Từ bảo thạch vật liệu, đến những pháp bảo ma thuật, thậm chí là những giá treo đầy vũ khí đủ mọi chủng loại. Dựa vào hình thức đã thấy không tầm thường.

Thẳng hướng từ cửa họ đi vào tới bên kia mật thất, Long Tiểu Phiến nhìn thấy một bức tượng rồng cao gần nửa trần điện.

Sải cánh uy vũ. Cặp vuốt trước trùng xuống vươn đầu gầm mang khí thế bá vương. Từng phiến vảy rồng đều được chạm vân hoàng kim xếp đè lên nhau tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn. Long nhãn dùng hỏa châu làm thành. Thứ ma thạch kì bí luôn tỏa ra hỏa ảnh hư ảo đặt trong tình huống này vô cùng phù hợp.

Trận môn là một bang phái mang màu sắc Đông Á rõ rệt. Chẳng hiểu thế nào lại có ở đây một pho tượng rồng phương tây. Rồng phương tây là một chủng loài khác hoàn toàn với khái niệm rồng của Đông Á, khi rồng gần như được coi là một loại tín ngưỡng, một loại thần linh, là thứ biểu trưng cho sự cao quý và quyền uy tuyệt đối. Rồng phương tây thì lại không tốt số như vậy, chúng là sinh vật đại diện cho sự tà ác và lòng tham vô độ, có sự ám ảnh thiếu đứng đắn đối với bảo vật và châu báu. Đặt ở nơi này, coi như cũng có chút ứng cảnh.

Sự chú ý của Long Tiểu Phiến bị thu hút về phía lưng con rồng. Một đoạn cầu thang từ nơi đó dẫn tới một cánh cửa nằm lưng chừng vách đá.

Trước khi hắn kịp liên tưởng đến bất cứ chuyện gì. Một tiếng ngâm trầm thấp giống như tiếng huân đất thủa hồng hoang từ miệng rồng phát ra. Những người khác đang thích thú ngắm nhìn, bình luận bảo vật liền ngay lập tức bị kinh động, quay đầu về phía này với sự cảnh giác cao độ.

Cánh cửa kia chậm chạp mở ra. Dù ở rất xa, tiếng cọt kẹt do không tra dầu vẫn xuyên qua không gian len lỏi vào trong não Long Tiểu Phiến, không có nửa phần thoải mái. Một thân ảnh nam nhân xuất hiện sau cửa. Khó có thể gọi hắn là trung niên, nhưng cũng chẳng thể gọi đó là một lão nhân. Da mặt người đó chưa chảy sệ nhăn nheo như một bậc cao lão. Nhưng bộ râu dài cùng với mái tóc đã bạc trắng lại đối lập hoàn toàn.

Không khí chìm xuống. Không một ai định lên tiếng phá tan im lặng. Hoàn toàn bao trùm trong sự cảnh giác và sẵn sàng động thủ.

À không. Thực ra thì có một người.

Trân Ẩn rất tự nhiên chạy về phía bức tượng.

Cha!!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận