Nụ trầm đã tắt hẳn được một lúc.
Long Tiểu Phiến nằm dài trên giường suy nghĩ vẩn vơ. Mắt không có tiêu cự nhìn vô định lên nóc màn. Hòn đảo này nằm giữa biển, vô cùng ẩm ướt. Do đó muỗi quá nhiều. Nếu không dùng màn thực sự không sống nổi.
Hắn tốn rất nhiều thời gian lùng sục, nhưng chẳng có kết quả gì đáng kể cả. Phát hiện lớn nhất chỉ là hắn không hề tìm thấy bất kì hang động nào trên cả hòn đảo. Điều này khá là vô lý. Chắc chắn có bàn tay con người can thiệp lấp hết chúng lại. Điều này cho Long Tiểu Phiến một kết luận. Cổ trận nằm trong lòng đất. Chỉ là hắn chẳng có tí manh mối nào về đường dẫn tới đó cả.
Không nghĩ thông thì khỏi nghĩ nữa. Long Tiểu Phiến bật dậy khỏi giường. Với tay khoác áo choàng lên. Không khí trong phòng vì hành động của hắn nên có sự lưu chuyển. Thổi bay hồ khói mỏng còn lại ở lư trầm đầu giường. Lớp mây trắng cứ thế tan biến vào không trung, chẳng để lại dấu vết gì. Hắn rùng mình lấy lại nhiệt lượng rồi bước tới bàn trà. Ống nước nha đầu mang đến hồi sáng vẫn còn. Chỉ hơi ấm. Nhưng miễn cưỡng vẫn có thể pha trà được. Một nhúm búp trà, nước sâm sấp. Đậy nắp chén lại. Hắn là con nghiện chính tông.
Long Tiểu Phiến co ro nhét hai tay vào giữa đùi, cố gắng cân bằng lại thân nhiệt. Hắn trở lại sớm đề phòng nha hoàn mang cơm trưa tới không thấy hắn. Có điều về sớm quá. Nên ngủ được một giấc rồi vẫn chưa thấy cơm đâu. Lèm bèm chửi đổng với cái âm lượng đến chính hắn cũng nghe không rõ. Long Tiểu Phiến rút tẩu thuốc ra làm một hơi.
Khói thuốc rời khỏi miệng hít ngược vào mũi, Long Tiểu Phiến giữ khói lại một lúc trước khi thổi ra hoàn toàn. Trong lúc mơ màng. Hắn bắt đầu rảnh rỗi thưởng thức bài trí tiểu viện. Cái bình hoa kia quá to so với đôn gỗ đặt nó. Tủ chè đẹp quá thể đáng so với phong cách tối giản và lánh đời của gian phòng này. Bậc cửa…
Tiếng gõ cửa cứu Long Tiểu Phiến một mạng trước khi bị chán chết. Giọng con nhóc con oang oang bên ngoài. Mới cho mấy cái hạt dẻ mà đã bạo dạn thế rồi à?
Công tử xin mở cửa. Tiểu nhân mang cơm tới.
Long Tiểu Phiến ôm áo choàng đi ra cửa. Rút then gỗ, đẩy hai cánh cửa ra ngoài. Gió lạnh từ suối ùa vào phòng thổi qua người Long Tiểu Phiến làm hắn rùng mình. Nha hoàn đứng đợi ôm một cái thùng gỗ đựng cơm to quá mức so với cơ thể nó. Long Tiểu Phiến tránh qua một bên, để nó lạch bạch xách thau cơm vào phòng.
Hắn dựa vào ngưỡng cửa nhìn con bé đặt thau cơm lên ghế rồi lấy từng món ăn ra để lên bàn. Hai cái màn thầu. Một phần mỳ nước. Mỳ gạo, mang mùi hải sản. Mực nướng rơm. Bò xào măng cay và một bát canh đầy rau.
Con bé xong việc quay ra nhìn Long Tiểu Phiến. Hắn vẫn hờ hững dựa lưng vào cửa.
Ta không đói. Ngươi ăn đi.
Con bé nhìn trân trân vào bàn ăn, nhưng vẫn không dám động vào. Long Tiểu Phiến quay lưng đóng cửa, không quên cài then khóa lại. Hắn kéo vạt áo quay lại bàn.
Ăn đi. Không ai thấy đâu. Có người hỏi ngươi đi đâu thì cứ nói ta đòi ngươi hầu là được.
Long Tiểu Phiến đẩy bát mì cho nó rồi với lấy tách trà. Uống được rồi.
Trong lúc ngụm nước trà đầu tiên trôi xuống cổ họng Long Tiểu Phiến. Tiếng xì xụp cuối cùng cũng bắt đầu phát ra. Trẻ con tuổi này ăn thì chả bao nhiêu là đủ. Kiềm chế từ nãy đến giờ cũng coi như là khá rồi. Long Tiểu Phiến chờ mãi không thấy nó ngừng nhai. Đành phải cắt ngang cất tiếng hỏi.
Tên ngươi là gì?
Tiểu nhân tên Trân Ẩn.
Thứ quý giá bị giấu đi à. Long Tiểu Phiến thầm nghĩ. Tham vọng đấy. Tuy nhiên bình luận về tên người khác là bất lịch sự, nên hắn nhịn không nói ra. Xé mực cho con bé, Long Tiểu Phiến vừa làm vừa hỏi.
Ngươi còn nhỏ vậy đã lên đảo không thấy tiếc sao. Sau này khó mà có cơ hội về đất liền lắm.
Tiểu nhân sinh ra trên đảo, nên chuyện trong đất liền không liên quan lắm tới tiểu nhân. Chẳng có gì mà quyến luyến.
Con bé húp nốt bát mỳ mới tiếp tục lên tiếng.
Đại lục có thú vị không?
Tò mò là được rồi. Long Tiểu Phiến cười thầm.
Tất nhiên rồi. Đất liền rộng hơn hòn đảo này không biết bao nhiêu lần. Có đồng cỏ bao la. Có đồi cát vô tận. Có những ngọn núi quanh năm phủ tuyết trắng. Người cũng rất nhiều, một tòa thành nhỏ trẻ con cỡ ngươi cũng phải vài trăm đứa.
Trân Ẩn vừa ăn vừa nghe Long Tiểu Phiến bốc phét, thỉnh thoảng đưa ra câu hỏi. Mấy chuyện thế này rất đưa cơm. Hắn kể từ phong thổ các nơi đến những chuyện hắn từng gặp. Tiểu nha đầu nghe chuyện nhưng miệng không chậm đi chút nào, chẳng qua bao lâu mâm cơm đã được dọn sạch bóng.
Nếu ngươi thích, ta có thể xin ngươi mang đi.
Long Tiểu Phiến dụ dỗ.
Không được đâu. Tiểu nhân còn mẹ trên đảo. Không đi được.
Nó lắc đầu quầy quậy. Dù sao cũng chỉ là nói chơi, nên Long Tiểu Phiến không nỗ lực lắm. Cười xòa cho qua, giúp nó thu dọn bát đũa. Trân Ẩn xách thùng ra tới cửa, ngập ngừng nửa đi nửa ở. Cuối cùng hạ quyết tâm quay đầu lại nói với Long Tiểu Phiến.
Công tử là người tốt. Mau chạy, đừng chết ở đây.
Mình là người tốt à? Long Tiểu Phiến tự hỏi bản thân như thế. Hắn không nghĩ vậy. Con bé này hỏng rồi. Mới nhường cho mấy món ăn đã như vậy. Trận môn xem chừng đối xử với nó hơi tệ.
Ta không định chết ở đây.
Cũng không định chạy.
Hắn bất giác cười quỷ dị.
Trưởng lão không có ý tốt. Mấy người các ngài đến lúc có chuyện làm sao chống lại được mấy nghìn võ sĩ.
Con bé nghiêm túc khuyên nhủ.
Phải thử mới biết được.
Lời khuyên có thể không vào tai, nhưng ý tốt này phải nhận. Hắn mở cửa cho Trân Ẩn, hạ giọng.
Ngươi còn nhỏ đừng quản mấy chuyện này. Ngoan. Mau về phải làm gì thì làm nấy, ta tự có cách.
Long Tiểu Phiến đẩy lưng tiễn con bé ra khỏi cửa.
Chính Ngọ mà gió chẳng bớt lạnh đi tí nào.
-
Tay ôm hoàng tửu lòng hồng nhan
Toàn vũ như mây cạnh tiếng đàn
Tri kỉ một đời nay mới gặp
Bõ công sống một kiếp gian nan.
Tiệc rượu xa hoa vô cùng. Chẳng có tí nào giống đi xuống như lời khọm già trưởng lão. Long Tiểu Phiến liên tục bị một đống trưởng lão, đầu lĩnh này kia chúc rượu. Mỹ thực còn chưa đớp được mấy miếng. Ca cơ trong lòng thì như rắn độc quấn chặt lấy Long Tiểu Phiến. Một tay vòng qua nách vít vai, tay còn lại vuốt ve cổ ấp chặt lấy, nhũn ra như chẳng còn chút sức lực nào. Hắn không thích lắm. Nhưng người ta đều chơi mình né tránh thì lại thành ra bất thường. Hắn chưa bao giờ thích làm dị loại cả.
Long Tiểu Phiến còn đỡ. Nhìn sang Tôn Tư Mặc mà thấy ngại giùm. Người ta bảo thầy thuốc chính là một nửa thầy tu. Chiếu lên Tôn Tư Mặc thì đúng thật. Khuôn mặt già nua nhắm mắt lại đau khổ mặc cho kĩ nữ ve vãn. Dưới đạo bào tay chân lão hẳn đang run rẩy kiềm chế không nổi giận. Long Tiểu Phiến cũng rất biết làm người. Qua bàn Tôn Tư Mặc kéo nốt ca cơ kia vào lòng mình ngồi xuống cạnh hắn.
Đa tạ.
Tôn Tư Mặc cuối cùng cũng mở mắt ra nói chuyện.
Không thể không nói khung cảnh quá kì quái. Một bên là đạo sĩ khắc kỉ. Một bên thì trái ôm phải ấp hưởng phúc tề nhân. Đối lập có thể nói như trời với đất. Long Tiểu Phiến rót rượu cho Tôn Tư Mặc không quên châm chọc.
Nào nào. Hôm nay có rượu hôm nay say. Sao ngươi cứ phải cố chấp thế làm gì. Người ta dạy buông đao thành phật. Huống hồ ngươi chỉ cầm đao có một lần. Người ở đây không nói ra thì đức ngươi vẫn sáng. Có sao đâu.
Tôn Tư Mặc là người nguyên tắc, khó mà tiếp nhận được luận điệu lưu manh của Long Tiểu Phiến. Hắn không nói gì nhăn mũi cạn chén cùng Long Tiểu Phiến.
Nhân tiện. Ta cũng chưa biết bản lĩnh của ngươi. Chia sẻ chút được không mấy nữa tác chiến còn biết đường phối hợp.
Long Tiểu Phiến hỏi dò. Tôn Tư Mặc đặt chén rượu tráng sứ xuống bàn. Điều chỉnh tư thế rút trong lòng một ống tiêu ra gõ nhẹ vào tay.
Nghề chính của ta là thầy thuốc. Ta có khả năng trị thương từ xa. Cũng có thể cứu người tỉnh lại cho dù đã bị hạ gục, chỉ là tốn thời gian và cần được bảo vệ. Giảm đau, tăng lực, thanh tâm. Ngoài ra dùng thuốc được thì cũng hạ độc được. Có một vài thủ thuật đầu độc gây suy yếu, rối loạn địch nhân.
Thân thủ thì thế nào?
Long Tiểu Phiến nhón một quả nho đút cho ca cơ. Lưỡi ả quấn lấy ngón tay Long Tiểu Phiến. Giống hồ ly tinh hơn cả hồ ly tinh.
Có thể tự xoay sở một chút. Côn thuật có thể đánh vài chiêu, nhưng lực đạo không tốt lắm.
Tóm lại là cần được che chở kĩ càng hả.
Long Tiểu Phiến đã rót chén khác, tự tay dâng cho Tôn Tư Mặc, đối với câu này hắn lại chẳng tự ái chút nào, cười ha hả đỡ chén rượu từ Long Tiểu Phiến.
Làm phiền đạo hữu chiếu cố rồi.
Tiếng đàn tắt đi cùng thời điểm hai người uống cạn chén rượu. Đại trưởng lão đã ngà ngà say liền đứng dậy hướng Lý Tương Thiên, ôm quyền trân trọng nói.
Nghe danh Tiên Thương đã lâu. Trong lòng vô cùng hâm mộ. Chỉ là mấy người lão ít va chạm, thiếu kiến thức chưa bao giờ được nhìn qua thương thuật các hạ. Có thể nhân tiệc vui, thỉnh đại hiệp biểu diễn một lần cho chúng ta mở mang tầm mắt không.
Lý Tương Thiên cười hào sảng vang vọng đại sảnh. Nghe ra có chút đắc ý.
Đương nhiên có thể. Cho phép tại hạ múa một bài thương trợ hứng cho chư vị. Chỉ là kĩ thuật thô thiển, xin đừng chê cười.
Một hộ vệ lại gần dâng vũ khí cho họ Lý. Hắn cầm trong tay thử vũ khí. Từng đường xoay thương uyển chuyển như nước, cảm thấy đã ưng ý. Lý Tương Thiên gác thương lên vai lững thững đi về phía sân khấu, hiện giờ đã được dọn trống. Sân khấu đủ lớn cho hắn làm bất luận loại kĩ thuật nào.
Tới lúc ra vẻ rồi kìa.
Long Tiểu Phiến huých vai Tôn Tư Mặc nói đểu.
Im lặng mà xem đi. Ngươi mới là người cần mở mang tầm mắt nhất đấy. Vũ thuật của đội trưởng thứ nhất Nguyệt Dị Bang đâu phải thứ để ngươi mỉa mai.
Những nhạc sư đã lui vào sau màn dẫn tấu một thiên Nhập Trận Khúc. Tiếng tù và trầm hùng to dần, phối hợp với tiếng trống trận uy lực và kiêu hãnh khiến cho người ta có cảm giác đang đứng trước thiên binh vạn mã. Sẵn sàng lao vào cuộc chiến. Đâu đó ẩn khuất phía sau là tiếng gảy của cổ cầm như lời than trách, ai oán. Con người từ xa xưa đã hiểu thấu một đạo lý, việc binh là việc cực chẳng đã. Điều đó phản ảnh vào chính những khúc từ ủy lạo tướng sĩ như thế này. Ngươi không thể yêu cầu tất cả binh sĩ đều coi chết không về. Lời đó chỉ để cổ vũ sĩ khí. Thay vào đó ngươi thông cảm và hiểu rằng họ cũng sợ chết, họ cũng chịu khổ trên chiến trường, gia đình họ và thậm chí chính bản thân ngươi cũng đau lòng khi họ chết trận. Nhưng không thể vì thương tâm mà không làm. Ra chiến trường, nếu không vì bảo vệ gia đình ngươi, đồng bào ngươi. Thì cũng là để họ có cuộc sống tốt hơn. Do đó nên đời sau nối tiếp đời trước khẳng khái đi chết, khăn tang phủ kín mọi nẻo đường.
Không ngờ tới Lý Tương Thiên cũng tinh thông âm luật. Hắn diễn luyện thương pháp nhịp nhàng phối hợp với khúc từ. Lúc nhanh lúc chậm nương theo giai điệu, rất có tính vũ đạo. Ngọn thương xoay tròn theo cổ tay từ trước ra sau rồi lại về phía trước. Lý Tương Thiên vung mũi thương quạt ngang một vòng đầy uy lực. Giữ ngọn thương ngang hông, tay còn lại làm một thủ ấn. Ngay sau đó vô số mũi thương tung về phía trước nhanh tới mức để lại tàn ảnh, khiến cho người xem cảm thấy có rất nhiều ngọn thương xuất hiện trước mắt họ. Điều chỉnh vị trí. Lý Tương Thiên hướng sang bên tung mình đâm chéo ngọn thương vào không trung, liền sau đó hắn đạp không nhảy lên cao thêm một chút trước khi lao nhanh vụt thương xuống đất. Quay đầu ngang sân khấu, Lý Tương Thiên gầm lên một tiếng rồi nắm chặt mũi thương phóng ngang sân, chỉ trong chốc lát đã lướt sang phía bên kia. Liền sau đó là một màn vũ kích. Lý Tương Thiên liên tục xoay tròn mũi thương với khí thế khai sơn phá thạch di chuyển về phía trước.
Không tệ. Long Tiểu Phiến cũng phải tấm tắc công nhận. Còn đám đầu lĩnh trưởng lão Trận Môn thì muốn điên rồi. Chúng không ngừng tung hô, khen hay muốn khản cả giọng. Đại trưởng lão rót một bát rượu dâng cho Lý Tương Thiên trên đường hắn đi xuống. Lý Tương Thiên không nói gì cạn sạch bát rượu trước mắt của tất cả mọi người rồi cười ha hả đập bát xuống đất, hét vang.
Rượu ngon.
Thế rồi từ lúc đó tiệc rượu ưu nhã đột nhiên biến thành trại cướp, tất cả mọi người bỏ hết chén nhỏ, không dùng bát uống thì tu cả vò. Long Tiểu Phiến tránh qua một bên rồi vẫn bị kéo vào nhét cho một vò rượu. Đám nát cả đêm cuồng hoan. Tửu lượng thấp như Tôn Tư Mặc đã lăn ra từ lâu rồi. Long Tiểu Phiến cũng không đỡ nổi, vừa uống vừa cười đùa giao lưu với người khác.
Hắn cũng chẳng nhớ nổi mình lịm đi ngất mất từ lúc nào.


0 Bình luận