• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 01

0 Bình luận - Độ dài: 3,619 từ - Cập nhật:

Tôi từng nghĩ giấc mơ chỉ là nơi trí óc tìm đến để nghỉ ngơi, là nơi những mảnh rời rạc của ký ức va vào nhau tạo nên một vũ trụ không hề trật tự. Nhưng giấc mơ này thì khác. Nó không mờ nhòe, không lộn xộn. Nó rõ ràng đến mức tôi có thể cảm nhận được từng làn gió, từng mùi hương, từng ánh mắt – như thể tôi đang sống một cuộc đời khác mà bản thân chưa từng biết tới.

Tối hôm ấy,nhân dịp tết tôi cùng gia đìnhđến thăm nhà một người họ hàng nào đó. Tôi đã hỏi mẹ mình rằng họ là ai, nhưng bà chỉ cười mơ hồ: —Họ là họ hàng xa vối nhà mình trước đây 2 nhà khá thân nhưng rồi nhà đó chuyển di đến giờ mới quay lại

Chúng tôi đi xe khá lâu xuyên qua vùng quê thưa người, con đường nhỏ ngoằn ngoèo luồn giữa rặng cây tối om, chỉ còn ánh đèn xe chiếu le lói như vết nứt mong manh trong đêm. Khi xe rẽ vào con đường rải đá dẫn đến biệt phủ, hai hàng đèn đường lập lòe ánh vàng nhạt như vừa mới được đánh thức sau nhiều năm ngủ yên.

Cánh cổng sắt đen tuyền, hoa văn uốn lượn hình rồng phượng từ từ mở ra khi xe chúng tôi tới gần. Đằng sau cánh cổng ấy là một biệt phủ khổng lồ – rộng lớn đến mức khiến tôi choáng ngợp. Mái ngói màu đá xám chìm trong bóng tối, chỉ lấp ló dưới ánh trăng. Những ô cửa sổ lớn hắt ra ánh sáng dịu, vàng nhạt và bất động, như thể không có ai thật sự đang sống trong đó.

Tất cả đều hoàn hảo – quá hoàn hảo, đến mức không tự nhiên. Cây cối cắt tỉa gọn gàng như thể được lập trình trước, từng nhành lá rập khuôn nhau một cách máy móc. Những bức tượng đá xếp dọc lối đi, mỗi bức quay mặt về một hướng khác nhau, tạo cảm giác chúng đang âm thầm dõi theo từng chuyển động nhỏ nhất của người qua lại.

Không có tiếng chó sủa, không có tiếng côn trùng, không một âm thanh nào hé lộ sự sống – chỉ có tiếng gió thổi đều đều, không đổi nhịp, như một bản nhạc nền lặp đi lặp lại đến vô hạn. Không khí mang theo mùi ngai ngái của sương đêm hòa với hương hoa vừa héo úa, như thể khu vườn này vừa được “chuẩn bị” một cách vội vã để đón khách – nhưng không đủ khéo để che giấu thứ gì đó cũ kỹ và âm u bên dưới lớp sơn mới.

Tòa biệt phủ to lớn, sang trọng đến mức lạc lõng giữa vùng quê vắng vẻ – như thể bị đặt nhầm vào một bản đồ sai. Nó giống một bối cảnh điện ảnh hơn là một ngôi nhà có người thật đang sống. Mọi thứ trông quá hoàn mỹ – và chính sự hoàn mỹ đó khiến tôi cảm thấy bất an.

Ban đầu, chúng tôi chỉ định ghé thăm chốc lát – một phép lịch sự đầu năm với người họ hàng xa lâu ngày không gặp. Chủ nhà là một người đàn ông trung niên dáng cao gầy, ánh mắt khó đoán và cách nói chuyện vừa lịch thiệp vừa tạo cảm giác xa cách. Sau khi trò chuyện và đưa chúng tôi đi một vòng quanh nhà, ông mời chúng tôi ở lại dùng cơm

Mẹ tôi hơi chần chừ, nhưng rồi cũng mỉm cười đồng ý, có lẽ vì ngại từ chối. Tôi nhìn quanh, thấy những người giúp việc đứng lặng lẽ hai bên, mắt nhìn thẳng, không chớp – như những pho tượng biết thở.

Bữa tối diễn ra trong một gian phòng lớn đến mức có tiếng vang. Đèn chùm treo cao trên trần tỏa thứ ánh sáng vàng mờ mịt, tạo thành những cái bóng dài rướn lên vách. Đồ ăn được bày biện cầu kỳ, thơm nức mũi, nhưng mọi người chỉ ăn trong im lặng, giống như ai cũng biết có điều gì đó không ổn, nhưng chẳng ai dám nói ra. Những ánh mắt tránh né, những nụ cười gượng, như thể tất cả đều đang diễn.

Tôi không chịu nổi sự gò bó ấy nên viện cớ đi dạo quanh khu vườn. Nơi đó đẹp lạ thường – hoa nở giữa đêm như thể ngày chưa từng tắt, và thảm cỏ trải dài phẳng mịn, mướt xanh, rộng như một sân bóng đá 7 người. Ở giữa khu vườn, một bức tượng đá màu xám lặng lẽ đứng đó – hình ảnh một thiên thần đang ôm mặt khóc. Dưới ánh trăng lạnh, đôi cánh gãy nửa chừng và gương mặt khuất sau bàn tay khiến tôi rùng mình. Không hiểu vì sao, tôi cảm thấy trong ngực mình nhói lên một cơn đau rất lạ. Như thể tôi từng đánh mất điều gì đó – không nhớ rõ là gì – nhưng rất quan trọng. Gió lướt qua, mang theo mùi ẩm ướt và một tiếng nức nở không rõ đến từ đâu.

Và rồi, vì một lý do tôi không thể giải thích, tôi trốn vào một bụi cây rậm rạp ở góc vườn. Không phải vì sợ, cũng không phải vì nghịch. Chỉ đơn giản là… tôi cảm thấy mình cần làm vậy.

Bất ngờ, có ai đó từ phía sau bịt miệng tôi lại. Bàn tay nhỏ nhắn, nhưng rất chắc, và mùi hương hoa nhài nhẹ nhàng thoảng qua. Khi tôi quay lại, tôi nhìn thấy cô – một cô gái có vẻ đẹp vượt khỏi mọi khuôn mẫu tôi từng biết. Mái tóc dài đen mượt như màn đêm, làn da trắng như ánh trăng, và đôi mắt… đôi mắt ấy sâu như đáy hồ, phản chiếu điều gì đó quen thuộc nhưng không thể gọi tên.

Cô gái thì thầm: — Suỵt… nếu họ biết anh ở đây, họ sẽ không để anh rời đi.

Tôi chưa kịp hỏi “họ” là ai thì cô đã mỉm cười, kéo tôi ra khỏi bụi cây, dẫn qua những con đường mòn nhỏ giữa các khóm hoa. Cô giới thiệu mình tên là Linh – con gái chủ nhà. Dù vậy, tôi có cảm giác cô không hoàn toàn thuộc về nơi này.

Chúng tôi trò chuyện rất hợp – về những điều kỳ lạ, những suy nghĩ mơ hồ, những câu hỏi chưa từng có lời giải . Trong lúc chúng tôi chơi trốn tìm, Linh kéo tôi vào một nhà kho lớn nằm tách biệt ở phía sau khuôn viên. Nhưng đó không giống một nhà kho bình thường – nó như một công xưởng cũ kỹ với các cỗ máy kỳ lạ, những ống dẫn kim loại chạy ngoằn ngoèo trên tường, và một cảm giác lạnh lẽo lan tỏa trong không khí.

Cô nắm lấy tay tôi, mắt ánh lên một tia háo hức:

— Mình chơi trốn tìm trong nhà kho đi! Ở ngoài này không có chỗ trốn gì hết.

Tôi thoáng do dự. Dù đã thấy không khí trong kho khá lạnh và hơi rợn, tôi cũng không muốn làm cô cụt hứng cộng với sự háo hức của Linh tôi đành gật đầu, dù trong lòng lẩn khuất một cảm giác không yên.

Trong lúc chúng tôi đang cười đùa chạy quanh những dãy máy móc cũ, tôi nghe tiếng bố mẹ vọng lại từ phía cổng: — Minh! Về thôi con!

Tôi quay lại, định gọi Linh cùng ra, nhưng cô đã siết nhẹ tay tôi, ánh mắt lấp lánh một nỗi buồn khó tả: — Anh đừng đi mà… chưa đến lúc đâu.

Cô nhìn tôi thật lâu, như muốn nói thêm điều gì đó nhưng lại không thể. Gió đêm thổi qua làm tà váy cô khẽ lay động, và ánh trăng phản chiếu đôi mắt lấp lánh ấy, giống như mặt hồ sắp gợn sóng. Bất ngờ, Linh khựng lại. Cô nhìn tôi, rồi quay đầu nhìn về phía những cỗ máy cũ phía sau nhà kho – nơi ánh sáng xanh nhấp nháy vẫn còn lập lòe như thở nhẹ.

Bỗng nhiên tôi có cảm giác như có điều gì đó vừa thoáng qua trong mắt cô – một tia hoảng hốt, hay là tiếc nuối – rồi rất nhanh, ánh mắt ấy trở nên kiên quyết hơn. Cô nắm chặt tay tôi lần nữa, lần này không phải để giữ lại, mà như muốn truyền một điều gì đó quan trọng: — Nhưng mà anh không được tự quyết nhỉ, vậy để em tiễn anh ra cổng nhé!

Trước khi tôi kịp đáp lời, cô nắm lấy tay tôi, quay người chạy về phía lối mòn dẫn ra cổng. Tôi cố theo theo kịp tốc độ của em ấy, bước chân dẫm lên những cánh hoa rơi lạo xạo dưới ánh trăng. Gần đến cổng tôi bị vấp ngã, khi ngước lên tôi đã không còn tháy Linh đâu nữa. Như thể cô ấy vừa mới bốc hơi khỏi thực tại vậy.

Khi tôi tới nơi, chỉ còn gia đình tôi và gia chủ đang đứng đợi. Họ nhìn tôi với vẻ sốt ruột pha lẫn thờ ơ, như thể tôi chỉ vừa đi đâu đó loanh quanh. Tôi hỏi xem mọi người có thấy Linh ở đâu không nhưng không có 1 ai trả lời. Trong luc tôi định hỏi lại lần nữa bô mẹ đã kéo tôi lên xe tiếp tục chuyến hành trình về quê.

Trên xe, tôi nói chuyện với bố mẹ rất nhiều, nhưng mỗi khi nhắc đến Linh, họ dường như không hề nghe thấy. Dù tôi có hét lớn tên cô, họ vẫn không phản ứng gì. Tôi bắt đầu thấy hoang mang, lo lắng cho cô – và cho chính mình.

Sau khi trở về nhà, tôi bắt đầu cảm thấy những biểu hiện kỳ lạ trong cơ thể.

Ngày đầu tiên, tôi mất khứu giác. Nhưng do vốn hay bị nghẹt mũi nên tôi không mấy để tâm – có lẽ chỉ là cảm cúm thông thường.

Sang ngày thứ hai, vị giác cũng biến mất. Mọi món ăn đều nhạt nhẽo, như thể tôi đang nhai giấy hay 1 miếng giẻ vậy. Tôi bắt đầu thấy lo – có thể tôi đang ốm,

Ngày thứ ba, xúc giác không còn. Tôi chạm tay vào nước, nhưng không biết nó nóng hay lạnh. Gió thổi qua da, nhưng tôi không có cảm giác gì. Tôi véo vào tay, cắn đầu ngón – không đau. Mọi thứ xung quanh vẫn như cũ, nhưng tôi thì không còn "trong" chúng nữa. Lúc này tôi thực sự cảm thấy lo lắng, tôi tìm kiếm những triệu chứng trên mạng và đi khám nhưng không có bất cứ thông tin nào cả.

Rồi một ngày những âm thanh quen thuộc trở nên mơ hồ, như thể tôi đang nghe qua một lớp kính dày. Ban đầu, tôi nghĩ do tai bị nghẽn, hay có thể chỉ là do mệt mỏi. Tôi cười trừ, cố gắng làm ngơ, tự nhủ rằng chỉ cần nghỉ ngơi là sẽ ổn.

Nhưng trong bữa cơm hôm đó,mọi thứ yên ắng đến kì lạ, tôi liwwcs nhìn mẹ, miệng bà mấp máy nhưng tôi không nghe thấy gì. Tôi bối rối, bước đến gần hơn, hỏi lại – nhưng chỉ thấy gương mặt mẹ thoáng ngạc nhiên rồi chuyển sang bối rối. Bà nói gì đó nữa, nhưng vẫn không có âm thanh nào lọt vào tai tôi. Tôi bắt đầu hoảng loạn. Tôi đập tay xuống bàn, hét lên: “Mẹ! Con không nghe thấy mẹ nói gì cả!”

Không ai phản ứng. Mọi người sững sờ chưa ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tôi chạy quanh nhà, gọi từng người – cố gắng hét lớn hơn, như thể sức mạnh từ tiếng hét có thể kéo âm thanh quay trở lại. Nhưng mọi người chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng – hoặc tệ hơn, dửng dưng. Tôi tự nhủ mình không sao. Có thể là mọi người đang đùa, hoặc tai tôi đang tạm thời trục trặc – chỉ là nhất thời thôi.

Tôi bật nhạc thật to, nhưng chỉ thấy loa rung lên. Tôi bật tivi, xem miệng người dẫn chương trình mấp máy mà không nghe được gì. Tôi gào lên với chính mình trong gương: “Mình vẫn nghe được mà! Chẳng qua chỉ là... nhất thời thôi!”

Tôi lấy điện thoại, gọi bạn, mong rằng ít nhất tiếng chuông sẽ vang lên – nhưng không, chỉ là một khoảng lặng vô tận.

Tôi nhắm chặt mắt, bịt tai lại, rồi mở ra thật nhanh như một trò chơi ảo giác – nhưng vẫn không có gì. Tôi bắt đầu thở dốc, cảm giác như bị nuốt chửng bởi một bể nước dày đặc, nơi tiếng gọi không thể thoát ra, và cũng không thể vọng vào.

Tôi không muốn tin. Tôi không thể tin. Tôi đang điếc – và tôi là người cuối cùng chịu chấp nhận điều đó.

Một ngày nọ, tôi nhận ra mình không còn nhận được bất kỳ phản ứng nào từ người khác khi họ nhìn thấy tôi. Tôi tiến đến gần họ, chạm vào vai họ, nhưng họ chỉ hoảng hốt lùi lại, mắt nhìn xuyên qua tôi như thể tôi không còn tồn tại. Tôi vẫn có thể nói với họ. Nhưng rồi, dần dần, ngay cả âm thanh từ chính tôi cũng biến mất. Tôi vẫn hét, nhưng họ không hề phản ứng. Giống như tiếng nói của tôi đã bị hút vào khoảng không vô hình.

Tôi ném đồ đạc. Tôi muốn hét đến rách họng, muốn gào lên với cả thế giới rằng: Tôi đang ở đây! Tôi vẫn còn sống! Nhưng không gì đáp lại – chỉ là bức tường vô hình dày đặc, lạnh lẽo, vô cảm và câm lặng. Tại sao mọi thứ lại biến mất nhanh đến thế? Tại sao chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tôi mất đi từng mảnh một – khứu giác, vị giác, xúc giác, thính giác... như thể ai đó đang vặt từng cánh hoa khỏi cơ thể tôi, thản nhiên và tàn nhẫn.

Tôi nổi điên. Tôi đập đầu vào tường, lao vào bàn ghế, xáo trộn mọi thứ trong phòng – dù biết không còn cảm giác, không còn âm thanh nào phát ra. Tất cả đều vô nghĩa. Giống như tôi đang diễn một vở kịch một mình trong một nhà hát bỏ hoang, nơi khán giả đã rời đi từ lâu mà tôi không hề hay biết.

Tôi cảm thấy bị phản bội. Phản bội bởi chính cơ thể mình, bởi thế giới này. Tất cả đều im lặng – không một lời giải thích, không một lời an ủi. Chỉ có sự trống rỗng.

Tôi đã không làm gì sai. Tôi chỉ đi cùng gia đình, ăn một bữa tối, gặp một cô gái – rồi đột nhiên cả thế giới vặn xoắn, bóp nghẹt tôi lại và đẩy tôi ra khỏi thực tại như thể tôi chưa từng quan trọng. Tại sao? Tại sao lại là tôi? Còn gì khác để mất nữa đây?

Tôi vẫn nhìn thấy mọi thứ – nhưng như thể mình đã bước ra ngoài ranh giới của thực tại, trở thành một khán giả bất đắc dĩ của chính cuộc đời mình.

Nhưng rồi tôi cũng dần học cách làm quen với những thay đổi. Dù không còn ngửi được mùi vị, cảm nhận được sự va chạm, tôi vẫn cố gắng trò chuyện, giao tiếp, cười với người khác như thể chẳng có gì xảy ra. Tôi học cách đọc khẩu hình, học cách phán đoán cảm xúc từ biểu cảm gương mặt. Tôi gõ tin nhắn thay vì nói, dùng ánh mắt để ra hiệu, tự nhắc bản thân: Chỉ là một chút thay đổi thôi, mình vẫn còn đây, vẫn đang tồn tại

Thế rồi một ngày, khi tôi đưa tay ra cầm ly nước, nó trượt khỏi lòng bàn tay tôi như thể tôi vừa chạm vào không khí. Tôi thử lần nữa – không có gì. Tôi không còn giữ được bất cứ thứ gì nữa. Tay tôi xuyên qua các vật thể, qua bức tường, qua cả thân thể người khác. Tôi hoảng sợ đến mức đập tay loạn xạ vào bất cứ thứ gì, vào ghế, vào bàn, vào tường – nhưng chẳng có gì đáp lại. Không một âm thanh, không một tiếng động, không một vết xước.

Tôi bật khóc. Nhưng chẳng có nước mắt.

Tôi nằm dài ra sàn nhà như một bóng ma lạc lối, nhìn trần nhà mờ mịt phía trên, đầu óc trống rỗng. Tôi nhớ lại những ngày thường nhật: những bữa cơm gia đình, mùi thơm của quán bún đầu ngõ, tiếng mèo kêu mỗi sáng, những cái ôm vụng về, những tin nhắn dở dang. Những điều nhỏ nhặt ấy giờ trở nên xa xỉ. Chúng như những món quà mà tôi đã vô tình làm rơi vỡ. Tất cả trôi tuột khỏi tôi như cát trượt khỏi lòng bàn tay. Tôi hét lên – hoặc nghĩ là mình hét lên – cho đến khi đầu óc trống rỗng, cho đến khi thứ duy nhất còn lại là tiếng vang của chính nỗi tuyệt vọng.

Tôi nằm đó rất lâu, để mặc thời gian trôi đi như một dòng sông đen kịt. Không biết bao nhiêu giờ đã trôi qua, chỉ nhớ tôi dần chìm vào một giấc ngủ uể oải, nặng trĩu như được dệt bằng những sợi len xám của tuyệt vọng.

Rồi tôi tỉnh dậy – hoặc nghĩ là mình tỉnh – nhưng thế giới giờ đã khác.

Tôi không thấy gì nữa.

Không phải bóng tối. Không phải ánh sáng. Chỉ là... trống rỗng

Tôi mở mắt – không có gì. Tôi nhắm mắt – cũng chẳng khác biệt. Không một hình ảnh, không một màu sắc, không một chuyển động.

Lạ thay, tôi không hoảng loạn. Không hét lên, không vùng vẫy.

Sau tất cả những gì tôi đã mất – khứu giác, vị giác, xúc giác, thính giác, sự hiện diện – thì việc mất đi thị giác... chỉ như một dấu chấm than nhẹ cuối cùng. Một lời nhắc nhở nhỏ rằng: Mình vẫn đang trượt khỏi thực tại.

Tôi nằm im như thế, không biết bao lâu, không cảm giác, không hình thù, không âm thanh. Chỉ có tôi – với chính mình – trong một thế giới không tên, không hình dạng.Tôi không biết mình đang ngồi, đang đứng, hay đang lơ lửng. Và rồi khái niệm về thời gian cũng dần phai nhạt

Và lần đầu tiên, tôi bắt đầu tự hỏi: Liệu mình có còn thật sự tồn tại? Tôi đã biến mất.

Tôi cố nghĩ đến những kỷ niệm – khuôn mặt mẹ, tiếng cười của bố, màu trời những buổi chiều hè. Nhưng tất cả trôi tuột khỏi tôi như cát trượt khỏi lòng bàn tay. Tôi hét lên – hoặc nghĩ là mình hét lên – cho đến khi đầu óc trống rỗng, cho đến khi thứ duy nhất còn lại là tiếng vang của chính nỗi tuyệt vọng.

Và rồi,tôi nghe thấy một tiếng thì thầm – mỏng manh đến mức như thể chính tâm trí tôi đang tưởng tượng ra nó:

— Minh...

Tôi đông cứng lại. Tim tôi – nếu nó vẫn còn – co lại như bị bóp nghẹt. Có ai đó ở đây. Có điều gì đó... không phải tôi.

— Minh, anh nghe thấy em không? – giọng nói lần nữa, rõ ràng hơn, như có hơi tở và nhịp tim. Một âm thanh thật. Không thể nào tôi tưởng tượng ra được.

Tôi vùng dậy – hay cố gắng làm thế. Mỗi mảnh ý thức trong tôi bắt đầu lao theo sợi âm thanh ấy như thiêu thân giữa đêm tối.

Tôi bắt đầu thấy ánh sáng – mờ nhạt và run rẩy như ngọn nến giữa gió. Rồi tôi thấy đôi mắt – đôi mắt quen thuộc, ướt át và kiên định.

Linh.

— Đừng sợ – cô nói, bàn tay vươn ra xuyên qua bóng tối – Anh chỉ đang lạc giữa hai tầng ý thức thôi. Em đang cố kéo anh về.

Một làn ánh sáng dịu nhẹ bắt đầu rỉ rả xung quanh tôi, như ánh bình minh len vào căn phòng tối. Linh hiện ra, không rõ hình hài, nhưng tôi nhận ra được ánh mắt – ánh mắt ấy chưa bao giờ rời đi.

— Nhớ lại đi, cảm giác của gió, của nước, của ánh sáng, mọi thứ. Em cần anh nhớ lại.

Tôi nhắm mắt lại. Tập trung vào từng âm thanh, từng hơi thở.

Và rồi, tôi thấy bàn tay mình – thật sự thấy nó. Tôi cử động được. Tôi nghe tiếng tim đập. Tôi nghe tiếng gió rì rào ngoài cửa sổ.

Tôi thở gấp, mở mắt, và bừng tỉnh.

Mồ hôi túa ra ướt đẫm. Căn phòng quen thuộc hiện ra trước mắt. Tôi trở lại. Tôi đã tỉnh dậy.

Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi vẫn còn nghe một lời thì thầm vang vọng trong tiềm thức:

— Đừng quên em đấy.

Và tôi biết – có lẽ một ngày nào đó, tôi sẽ quay lại nơi ấy.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận