QUYỂN 1: BÀI HỌC CUỐI CÙNG
Chương 59: Cha của ngươi, một... vị Thánh
0 Bình luận - Độ dài: 2,567 từ - Cập nhật:
Không nghĩ Vô Ngân sẽ hành đại lễ với mình, Bụt có chút ngạc nhiên mà cất giọng hỏi.
“Ngươi vẫn chịu bái lạy một Ác linh như ta sao?”
“Thiện hay ác thì ngài vẫn là Bụt, ngài vẫn cầm Niệm Thần Côn đánh ta nên người đó thôi.”
Dứt lời, Vô Ngân quỳ rạp xuống, trán hắn đã chạm sát nền đá. Hắn cung kính nói.
“Đa tạ ngài đã cho ta thêm cái nhìn về Nhân Sinh. Nhờ nó, ta mới biết, sáu năm Lịch Duyệt Hồng Trần của mình là quá ngắn ngủi. Ta ngộ ra, ngày nào thân còn ở Hồng trần, thì ngày đó ta phải đấu tranh để không đánh mất bản ngã của chính mình.”
Ở đời, ai chẳng muốn “tốt khoe xấu che”, nhưng những gì Bụt cho Vô Ngân thấy lại là tất cả những gì xấu xí nhất của mình. Hắn biết, lão muốn dựa vào hàng ngàn kết cục nhân sinh kia để mà răn dạy mình, nhắn nhủ hắn chớ mà đi theo những vết xe đổ kia.
Một thoáng im lặng trôi qua, đột nhiên Bụt phá lên cười.
“Ha ha ha! Là ngươi tự ngộ ra mà thôi, ta chỉ là người kể chuyện, chẳng có dụng ý gì cả.”
Vô Ngân đang lồm cồm đứng dậy, nghe Bụt nói vậy, trán hắn đã kéo đầy hắc tuyến. Hắn không nghĩ cái bản mặt nửa trắng nửa đen trông vô cùng dị hợm kia lại biết mắc cỡ. Đã thế, còn cố bày ra cái vẻ mặt đó, chẳng phải chỉ là muốn hù dọa hắn thôi sao.
Qua lời kể của Bụt, Vô Ngân rốt cuộc cũng biết lão được “sinh” ra như thế nào. Nhưng hắn cảm giác như mình đang nằm mơ, bởi sự có mặt của lão trên cõi đời này cứ như là truyền thuyết. Nhìn lão đứng trước mặt, một ông già bằng xương, bằng thịt tựa như một người phàm trần, ai mà ngờ lại được đúc ra từ thiên địa và Nhân sinh.
“Thân thế của Bụt huyền ảo và thần kỳ đến như vậy, còn mình thì sao?”
Vô Ngân tự ngẫm về chính mình, nhiều phỏng đoán táo bạo nhảy loạn trong đầu hắn.
Nhìn Vô Ngân đột ngột rơi vào trầm tư, Bụt nhếch mép cười, lão vẫn chưa thu hồi sự biến đổi dị hợm trên người, làm nụ cười của lão pha thêm một chút tà dị và ác độc. Lão nói.
“Ta biết ngươi đang nghĩ gì. Đừng cố đoán nữa, sự thật luôn khác xa với những gì ngươi có thể tưởng tượng.”
Vô Ngân nghe vậy cũng đành gác lại những liên tưởng điên rồ đang chạy loạn trong đầu. Nhìn bộ dáng của Bụt, hắn mới sực nhớ ra gì đó, rồi tò mò hỏi.
“Vậy ngài sau khi bị biến thành Ác linh thì như thế nào? Có còn đi giúp người không, hay là đi hà hiếp bá tánh, cướp của người giàu, chia cho người giàu hơn, hay là chiếm đoạt các lão bà có chút nhan sắc trong thôn xóm?”
Bờ môi nửa trắng nửa đen của Bụt khẽ co giật, lão không nghĩ tên này lại chuyển sang nghĩ bậy. Lão sảng giọng quát.
“Mẹ kiếp! Đã nói là đừng đoán bừa nữa.”
Vô Ngân giật thót trước phản ứng của Bụt, biết mình đùa quá trớn, hắn liền bày ra nét mặt ngoan ngoãn. Nhưng rồi, khi nghe lão nói câu kế tiếp, lòng hắn chợt trở nên kích động, khuôn mặt hắn giờ này chỉ tồn tại sự phấn khích và chờ mong.
“Câu chuyện thứ hai là cố sự về cha của ngươi, một vị… Thánh.”
Giọng Bụt có chút run run, nhắc đến cha Vô Ngân, đôi mắt tà dị của lão như được thanh lọc, trở nên thanh tĩnh hơn bao giờ hết.
Bụt vung tay, không gian Văn Lang Mật Điện một lần nữa rơi vào huyễn cảnh. Bụt biến mất, thần trí Vô Ngân lạc vào khung cảnh của một làng quê, yên ả và bình dị.
“Khặc khặc khặc…! Tại sao con khóc?”
Một lão già vừa cười vừa nói. Tiếng cười vô cùng rùng rợn, toàn thân lão đen ngòm, làn khói tỏa ra xung quanh càng khiến lão trở nên đáng sợ. Từ xa, Vô Ngân nhìn vào liền nhận ra là Bụt, nhưng lúc này, ngũ quan của lão đã trở nên vặn vẹo, kinh dị đến tột cùng.
“Yêu… yêu quái! Tha cho ta, tha cho ta.”
Một anh chàng tiều phu hét toáng lên, cả người vì sợ hãi mà té sõng soài ra đằng sau, trên tay còn cầm một cái rựa sắc bén mà liên tục khua ra đằng trước.
“Khặc khặc khặc…! Ta là Bụt đây, đừng sợ! Lời nguyện cầu trong sự yếu đuối của ngươi ta đã nghe thấy. Nói ra điều ngươi mong muốn đi, ta sẽ giúp ngươi. Khặc khặc khặc!”
Bụt cười tà dị, lão tiến lên từng bước, đến gần chàng trai trẻ hơn.
“Không! Không! Đừng lại đây, đừng ăn thịt ta.”
Nhưng với ngoại hình cũng như lời lẽ âm dương quái khí của Bụt đã làm anh chàng tiêu phu sợ hãi. Anh ta gào lên, hai chân bắt đầu run rẩy, đũng quần vì thế mà cũng ướt nhẹp.
Bụt mất kiên nhẫn, thân hình lập tức biến mất tại chỗ, đến khi xuất hiện trở lại thì bàn tay lão đã nắm chặt vào cổ anh ta mà nhấc bổng lên cao.
“Nói nhanh! Tại sao ngươi lại đến đây? Ước nguyện của ngươi là gì?”
Hai chân anh chàng tiều phu giãy giụa trên không, hơi thở bị bóp nghẹt, thời khắc sinh tử, anh ta dùng hơi thở ít ỏi còn lại của mình để thốt lên.
“Ta… ta… đang tìm…, tre… tre… trăm đốt.”
“Phịch.”
Tức thì, anh chàng tiều phu được thả ra, người anh ta ngã nhào và nằm vật ra đất, liên tục ho khan và thở gấp, vừa rồi, cảm giác cận kề cái chết gần hơn bao giờ hết.
“Khặc khặc khặc! Ước nguyện của ngươi sẽ thành hiện thực.”
Dứt lời, Bụt chỉ tay vào cái rựa màu đen của anh ta. Nó xoay một vòng trên không trung rồi bay vào trong cánh rừng toàn là tre ở gần đó.
“Phăng, phăng, phăng.”
Tiếng rựa chém rụng thân tre từ xa vọng lại. Một lúc sau, cái rựa và một đống tre bị chặt thành từng khúc dài ngắn khác nhau đã bay trở lại, chúng nó nằm ngay ngắn trước mặt anh chàng tiều phu.
“Đây! Chàng trai trẻ, một trăm đốt tre của ngươi đây. Khặc khặc khặc!”
Bụt cố tỏ ra “hòa ái” mà nói.
Anh chàng tiều phu lúc này liền hiểu, là “lão yêu quái” này đang muốn giúp mình thật. Anh ta hít một hơi, can đảm nói.
“Không… không phải ạ! Phú ông bảo ta phải tìm cây tre có một trăm đốt, chứ không phải tìm một trăm đốt tre.”
“Mẹ kiếp! Sao không nói sớm?”. Bụt hét lớn, nét mặt trở nên hung dữ.
Nói rồi, Bụt dùng niệm lực tìm kiếm cả cánh rừng, nhưng chẳng thể thấy một cây tre nào có đủ một trăm đốt cả. Lão hừ mạnh, một tia gian xảo hiển hiện trên nét mặt, miệng nhếch lên cười tà dị.
“Khặc khặc khặc! Không có thì ta làm cho có. Nối lại cho ta!”
“Khắc nhập! Khắc nhập!”
Bụt chỉ tay vào đống tre trước mặt mà niệm chú ngữ. Bỗng nhiên, từng đốt tre bay lên không, như có linh tính mà nối liền với nhau thành một cây tre rất dài. Thần kỳ hơn nữa, tuy mỗi đốt tre có màu sắc không đồng nhất, nhưng chúng lại dính liền một mạch với nhau như là một thể, không hề để lại dấu vết đã từng bị chặt đứt.
“Ha ha ha! Khặc khặc khặc!”
Bụt cười thỏa mãn nhìn cây tre, nguyện ước vừa hoàn thành, lão lại thấy Niệm lực của mình mạnh mẽ hơn trước. Nhưng rồi, lòng lão giật thót, lão bỗng dưng chụp lấy cái đầu của mình mà hét lên đau đớn.
“A… a… a!”
Khuôn mặt Bụt như bị cấu xé, màu đen trên khuôn mặt chập chờn, lúc sáng lúc tối. Một tia thanh tĩnh hiếm hoi làm lão nhận ra, mình vừa mới giúp người và cũng vừa suýt nữa… giết người.
Cái thiện từ bản nguyên và cái ác đến từ nghiệp lực đang đấu đá lẫn nhau, Bụt biết mình không phải là mình nữa, hai thái cực của Nhân sinh không ngừng giằng xé lấy lão, quyết phân định thắng thua.
“Ta là ai! Ta là ai! A… a… a!”
Trong giây phút cuối cùng, dùng chút tỉnh táo còn sót lại, tay Bụt điểm vào cây tre trước mặt, hàng tỷ giọt Tinh hoa đất trời khắp nơi bay đến, thấm đều trên thân tre. Sau đó lão hóa thành một làn khói đen kịt, dung nhập vào cây tre rồi biến mất.
Anh chàng tiều phu ngơ ngác, không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng thấy cây tre trăm đốt đã nằm trước mặt mình, anh ta vui vẻ mà kéo nó về.
Đứng cạnh bên, Vô Ngân thu tất cả vào mắt, hắn nhận ra một số thứ rất quen thuộc. “Khắc nhập! Khắc nhập!” chẳng phải là câu niệm chú trước đây đã phủ bụi trong trí nhớ của hắn hay sao? Cái đốt tre đầu tiên kia, từ màu sắc đến độ dài, phải chăng là Niệm Thần Côn? Hắn giật mình thầm đoán.
“Không lẽ! Cây tre trăm đốt này lại là hình dáng đầy đủ của Bách Đoạn Thần Trúc, Mộc hồn của mình? Không! Không đúng, lúc khai mở Mộc hồn, ta từng được nhìn huyễn ảnh của Bách Đoạn Thần Trúc, nó phải rất lớn, khí phách tỏa ra cực kỳ bá đạo, uy phong lẫm liệt mà đâm xuyên lên tầng trời, nào có tầm thường như lúc này.”
Nhưng rồi, sự nghi vấn của Vô Ngân bị cắt ngang, mọi nghi vấn hắn chỉ đành giữ lại trong tiềm thức. Bởi lúc này, âm thanh của Bụt lại vang vọng.
“Sự nguyên thủy của ta đã bị vẩn đục, ta biết mình không thể giữ tỉnh táo để mà điều khiển chính mình nữa. Ta quyết định dùng Tinh hoa của trời đất, biến cây tre kia thành một Bảo Vật Trấn Linh, phong ấn bản thân vào trong đó. Chỉ khi nào, ác tâm trong lòng bị thanh tẩy, ta mới có thể thoát khốn mà trở ra. Từ ngày ấy, thế gian không còn Bụt nữa, ta trong miệng nhân gian trở thành một phần của Truyện Cổ Tích.”
Huyễn ảnh vẫn tiếp tục, bóng dáng một cây tre trăm đốt cao lều khều được chôn sau nhà một đình viện giàu có, sau khi trở về, anh chàng tiều phu kia lấy con gái của lão Phú hộ, đám cưới được tổ chức linh đình. Vài năm sau thì lão Phú hộ chết, anh chàng tiều phu năm nào đã thành một tên Phú hộ mới. Nhưng đúng với những gì Bụt từng nói, vì nhân sinh không trọn vẹn, bản tính của anh ta thay đổi hoàn toàn, trở nên ác nghiệt và tham lam, chẳng khác gì lão Phú hộ xấu xa trước đây cả.
Thời gian thấm thoắt trôi, vật đổi sao dời hàng thập kỷ, nơi cây tre trăm đốt đứng giờ đã là một rặng tre khổng lồ. Thôn xóm, làng mạc trong mắt Vô Ngân lúc thịnh lúc suy, trôi nhanh như một dòng chảy.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu nữa. Một hôm, bầu trời xảy ra dị biến, mây trắng biến thành đỏ rực, rừng, núi và cả thôn làng, đâu đâu cũng chìm trong biển lửa. Khắp nơi toàn là tiếng khóc oán than, người chạy ngược, kẻ chạy xuôi, vùng đất thanh bình trở nên hoang tàn trong phút chốc.
Xa xa, hàng triệu kị binh hò hét, sát khí thấu tận trời, người ngựa lít nha lít nhít, trải rộng khắp đường chân trời. Bọn chúng đang ráo riết hô hào, tạo ra trận địa bao vây, chỉ để chém giết một người. Đúng! Chỉ duy nhất một người mà thôi.
Vô Ngân giật mình nhìn vào người đang bị vây khốn kia, cũng không biết mình có nên gọi tên kia là người nữa hay không, bởi hình thể của hắn quá lớn, phải to như cái cổng đình. Trên ngựa, hắn để mình trần, từng thớ cơ cuồn cuộn như sóng biển mà trồi lên, mạnh mẽ và đẹp đẽ vô cùng. Khuôn mặt chữ điền chất phát, đôi mắt sáng như sao, toát lên ý chí hiên ngang, tựa có thể sánh ngang với trời đất. Hắn cưỡi trên một con chiến mã bằng sắt to lớn, thỉnh thoảng còn phì ra cả lửa và khói. Người và ngựa lúc này như là thiên binh, bị hàng triệu con “dòi bọ” bám lấy.
“Ầm… ầm… ầm…”
Từng tiếng vó ngựa nện xuống, lún sâu vào nền đất, rung chuyển cả góc trời. Cầm trong tay một cây côn sắt có phần thô sơ, nam tử hung mãnh quét ngang vào quân địch.
“Chát! Hự!”
Như mang thần lực trong người. Mỗi một côn của nam tử, cả người và ngựa của địch đều bị quất bay, lăn lộn ra xa hàng chục mét rồi lăn ra chết.
“Vút vút vút.”
Bóng côn được đôi tay vạm vỡ xoay tròn, kín không một kẻ hở, chặn lại đòn đánh đến từ bốn phương tám hướng. Lúc này đây, hắn như một sát thần, chậm rãi gặt hái từng sinh mệnh một.
Cuộc chiến kéo dài đến ngày thứ mười, nam tử cởi trần vẫn còn đang kịch liệt chiến đấu, trên mặt đất, xác quân địch đã nhiều như rạ. Người và ngựa bắt đầu thở dốc, nhưng đám kỵ binh vẫn đông như kiến, không ngừng bủa vây tấn công hắn.
“Rắc!”
Bỗng nhiên, côn sắt trong tay bị gãy, lực chiến đấu của nam tử bị giảm mạnh. Bị sức ép từ quần công, trên người hắn đã xuất hiện những vết thương trông đến rợn người.
Vùng vẫy một hồi, chợt nam tử ngoắt đầu nhìn về phía xa, đôi mắt sáng quắc của hắn như cảm nhận được gì đó, hắn vội thúc ngựa.
“Phốc… ầm!”
Ngựa sắt đạp mạnh xuống đất, nhảy lên cao vài chục mét mà phi đi, tạm thời thoát ra khỏi vòng vây. Người và ngựa cùng phi nhanh về một hướng.
Vô Ngân nhận ra, hướng mà nam tử kia đang chạy đến cũng chính là vị trí của mình đang đứng. Hắn thừa biết, nam tử kia đến đây là vì cái gì.
Tiếng thúc ngựa dồn dập, ánh mắt nam tử kia lúc nào cũng chằm chằm nhìn vào một thứ trong cái rặng tre khổng lồ ở cạnh nơi Vô Ngân đứng, chẳng phải đó là cây tre trăm đốt vì phong ấn Bụt mà ẩn mình trong đó sao?


0 Bình luận