Đi theo địa chỉ trên mảnh giấy, Light Green đến một bưu điện, nơi đang khá đông đúc với những người đưa thư, bưu kiện và khách hàng qua lại.
Nó chần chừ một lúc rồi rón rén bước vào bưu điện. Vào bên trong, người ta vẫn đi vẫn qua lại mặc kệ sự hiện diện của nó. Trên cái bàn ở ngay giữa căn phòng, một ông chú tầm tuổi trung niên lùn đang đứng với dáng vẻ bực dọc quát tháo bọn nhân viên:
Chủ bưu điện: "Thằng kia, đống thư đó không phải để ở đó. Bộ thằng Matthew không hướng dẫn mày à?"
Một cậu bé ở quầy phân loại thư sợ hãi đáp lại ông chủ:
Cậu bé: "C-cháu xin lỗi ạ!"
Rồi cậu bé đổ hết đống thư xuống sắp xếp lại. Ông chủ bưu điện đánh mắt sang Light Green.
Ông chủ: "Khách à?"
Light Green giật mình, hít một hơi sâu rồi bước lên dõng dạc đáp:
Light Green: "Cháu đến theo địa chỉ được ghi trên đây ạ!"
Nó vừa nói vừa giơ mảnh giấy vị mục sư đưa cho ra ông chủ bưu điện xem.
Ông ta từ bàn nhảy xuống, bước đến chỗ Light Green, giật mảnh giấy trong tay nó rồi đọc lướt qua.
Chủ bưu điện: "Mày được mục sư Vịt giới thiệu à? Thôi, theo tao để tao giới thiệu công việc ở đây cho mày."
Ông ta quay lưng đi vào phòng chứa thư nơi mấy đứa trẻ khác đang phân loại thư ở đó. Chủ bưu điện chỉ vào dưad lớn nhất trong đám ở đó, một thằng bé mắt xanh lá cây trông uể oải, thiếu sức sống đang xếp thư.
Chủ bưu điện: "Không biết gì thì cứ hỏi nó."
Nói xong, ông ta vỗ vai Light Green một cái rồi bước ra ngoài.
Những đứa trẻ khác trông chẳng ngạc nhiên gì, tiếp tục công việc của mình. Thằng bé mà ông chủ bưu điện chỉ vào lúc nãy bước đến chỗ Light Green. Thằng bé đưa tay ra, cố rặn ra một nụ cười thân thiện và nói:
Matthew: "Chào em, em là người mới hả? Anh là Matthew, nếu em có thắc mắc gì thì cứ hỏi anh nhé!"
Light Green gật đầu, vẫn còn hơi dè chừng. Nó tiến thêm vài bước về phía cái bàn mà bọn trẻ đang xếp thư, ngồi vào một cái ghế trống ở đó.
Nó quay sang hỏi Matthew:
Light Green: "Công việc là gì vậy anh?"
Matthew: *Trông hơi lúng túng* À, thì công việc của bọn anh là xếp thư nhưng mà chỗ này đủ người rồi nên...
Light Green: "Nên...?"
Matthew: "À mà, em biết chữ không?"
Hầu hết quần chúng Silvy đều mù chữ, nếu không xuất thân trong gia đình khá giả một chút mới được đi học. Và một đứa trông như ăn mày như Light Green không lí nào lại biết chữ được, nhưng kì lạ là nó có, có biết chữ, điều mà chính nó cũng không hiểu tại sao. Nó không nhớ nổi mặt hai vị thân sinh của nó, mọi kí ức trước 5 tuổi của nó đều mơ hồ. Trở lại thực tại, Light Green gật đầu đáp lại Matthew:
Light Green: "Em có thể đọc được chữ...Nhưng nếu là văn bản phức tạp quá thì em không hiểu được đâu ạ!"
Matthew thoáng ngạc nhiên, nó nghĩ câu hỏi đó để cho vui chứ làm gì có chuyện thằng nghèo rách ngồi trước mặt nó biết chữ. Matthew hắng giọng:
Matthew: "Vậy sao...? Mà, tên em là gì thế?"
Light Green: "Light Green ạ!"
Matthew: "Ừm, anh nghĩ là nếu em biết chữ thì có thể làm công việc giao thư đấy!"
Vừa nói, Matthew giơ một lá thư lên cho Light Green xem.
Matthew: "Em cứ đi theo địa chỉ được ghi trên thư rồi nhét vào hòm thư hay khe cửa của nhà đó là được."
Matthew nói tiếp:
Matthew: "Nếu em không biết đường đi thì có thể xem bản đồ..."
Matthew đứng đậy, đi ra ngoài một lúc rồi trở lại với tấm bản đồ trên tay, đưa nó cho Light Green.
Matthew: "Đây là bản đồ của Thành Valen, khá cũ rồi nhưng vẫn dùng được. Nếu còn gặp khó khăn gì trong việc tìm đường thì cứ hỏi người xung quanh nhé!"
Light Green xem qua tấm bản đồ.
Matthew dẫn Light Green ra bên khu chứa thư chuẩn bị giao, lấy một cái túi ở đó. Thằng bé lấy thư từ hộp, bỏ vào túi, Light Green chăm chú nhìn với vẻ thích thú.
Matthew: "Bỏ thư vào đây. Rồi đi giao theo đúng địa chỉ thôi!"
Matthew đeo cái túi vào cho Light Green. Thằng bé để tay chống hông, dặn dò:
Matthew: "Nhớ về trước 6 giờ nhé! Không lão chủ lại chửi..." *Bĩu môi*
Light Green gật đầu, cẩn thận xách túi thư ra khỏi bưu điện, nó bước từ từ, chậm rãi như thể làm rơi thư.
Nó rút ra bức thư đầu tiên, đọc thầm địa chỉ, tay còn lại cầm bản đồ, bắt đầu đi giao thư.
Đi qua một khu chợ, Light Green nhìn thấy một đám đông bu quay một chàng thanh niên đang diễn thuyết.
Chàng thanh niên: "Hỡi các bạn, tình hình đất nước Silvy của chúng ta hiện thế nào thì ai cũng rõ. Vị Thống đốc chính trực Leroi Bluevatt đã qua đời khi chưa hết nhiệm kì, thành Valen nói riêng và toàn thể Silvy đều đang hỗn loạn. Chắc chắn trong đám ở Dinh Toàn Quyền có lũ phản bội, chỉ quan tâm đến mục đích cá nhân, dùng thủ đoạn mưu mô để chuộc lợi đang giữ chức vụ cao trong bộ máy, và thậm chí chúng có thể liên quan đến cái chết của Ngài Leroi. Các bạn có cam lòng để đất nước được những kẻ như vậy lãnh đạo không? Vì vậy, những người yêu nước như chúng ta phải đứng lên..."
Light Green lướt qua đám đông, chẳng buồn quan tâm đến bài diễn thuyết. Tình hình tại Silvy hỗn loạn, các phe phái chính trị mọc lên nhan nhản, tổ chức diễn thuyết này kia, cốt là để tạo nền tảng cho cuộc tranh cử Thống đốc sẽ diễn ra năm sau, mọi người đều không hài lòng với Thống đốc tạm thơi hiện tại là Divolo Zen. Bài diễn thuyết ở khu chợ này cũng chỉ là một trong những lời nói sáo rỗng mà bọn quân cách mạng hay có ý định đảo chính nhai đi nhai lại đến dân đen nghe còn phát chán.
Light Green tiếp tục đi giao thư, nó đi qua những dinh thự sang trọng, những ngôi nhà nhỏ ấm cúng đến những khu ổ chuột với điều kiện sống thấp như chốn ngục tù mà nó đã phải chịu đựng.
Nó đi giao thư cũng được khá lâu, trời đã bắt đầu sầm tối, nó đi giao nốt những lá thư cuối cùng trong túi rồi đi về bưu điện. Ngày đi làm đầu tiên của Light Green thuận lợi đến lạ khiến nó ngạc nhiên, nó mong rằng những ngày còn lại cũng sẽ êm đềm như thế.
Bọn trẻ ở bưu điện được cấp cho ăn chỗ ở mặc dù chẳng gọi là sang trọng gì vì phòng của chúng chỉ là một căn phòng xếp thành hai hàng giường đối điện nhau để chúng ngủ, nhưng đối với bọn trẻ 'tứ cố vô thân' này thì đó cũng là một đặc ân rồi.
Đêm đến, sau khi ăn tối và sắp lại đống thư rồi lên giường đi ngủ vì chúng cũng chẳng có gì để giải trí. Light Green đặt lưng xuống giường, đắp chăn lên, nó cảm thấy thoải mái đến lạ như thể nó chưa bao giờ được đối đãi tử tế thế này. Nó thầm mong sẽ không có gì sẽ phá hỏng sự yên bình thoải mái này của nó.
Ngày 28 tháng 7 năm 1900
Đã vài ngày kể từ khi Light Green bắt đầu làm việc ở bưu điện. Giờ là buổi tối và nó đang xếp lại thư để ngày mai đi giao dưới ánh đèn mờ.
Bên ngoài, đường phố vắng hoe, tĩnh lặng trái ngược với sự đông đúc, tấp nập vào ban ngày của nó. Bỗng có một âm thanh làm phá vỡ bầu im lặng đó.
Một tiếng "Đoàng" kèm thêm tiếng nổ lớn vang lên giữa đêm khuya vắng lặng làm Light Green cùng mọi người ở bưu điện giật mình. Họ còn nghe thấy những tiếng hét và những tiếng rên rỉ sợ hãi. Sau đó là nhiều tiếng "Đoàng" khác vang lên liên tục được một lúc rồi dừng lại, trả lại sự tĩnh lặng cho màn đêm.
Ông chủ cầm theo đèn ra ngoài xem chuyện gì xảy ra, phía sau là bọn trẻ tò mò chạy theo.
Cách không xa bưu điện, có tầm chục cái xác nằm chồng lên nhau, tỏa ra mùi me tanh hôi khó ngửi.
Dựa trên tiếng "Đoàng" mà họ nghe được, đây rất có thể là một vụ xả súng còn hung thủ thì đã chạy đi đâu mất.
Vẫn còn vài người còn sống nằm giữa đống xác đó, rên rỉ kêu cầu cứu.
"Cứuuuu....tôiiii"
Light Green tò mò chạy theo những đứa trẻ khác, nó sững người khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt nó - một vụ thảm sát máu me.
Nó che miệng lại, cảm giác hơi buồn nôn, có lẽ do mùi màu sộc thẳng lên mũi nó quá khó ngửi.
Ông chủ bưu điện sững người trong chốc lát rồi gãi đầu trông bối rối, không biết xử lí tình huống bất ngờ này thế nào.
Mấy đứa trẻ xung quanh cũng sững người, bàng hoàng vì cảnh tượng trước mắt.
Rõ ràng là họ không thể để mấy cái xác ở đây, nếu cảnh sát đến điều tra thì sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của họ và vô cùng phiền phức. Họ buộc phải tìm cách xử lí đống xác này mặc dù cho vụ xả súng này chẳng phải do họ gây ra.
Tất cả vắt óc suy nghĩ một lúc thì Matthew lên tiếng:
Matthew: "Hay mình chôn đống xác này xuống đi ạ?"
Chủ bưu điện: "Rồi mày định chôn ở đâu trong cái khu phố chật chội này?"
Matthew: "Ta có thể tìm một chỗ đất trống nào đấy."
Chủ bưu điện: "Hình như gần đây có một bãi đất trống..."
Một thằng bé ở bưu điện: "Nhưng bác định di chuyển mấy cái xác đến đó bằng cách nào ạ?"
Một thằng bé khác nói thêm: "Đúng vậy ạ. Với cả giờ làm đêm khuya rồi, nếu ta làm gì đó phát ra tiếng động lớn thì sẽ gây chú ý đấy ạ!"
Chủ bưu điện: *Gắt gỏng* Thì làm cho nhẹ nhàng vào, với cả chúng mày nói be bé thôi...*Thì thầm*
Matthew: "Ta không thể để đống xác này ở đây được. Phải mang chúng đến bãi đất trống."
Một đứa bé: "Mang á? Để đống máu me kinh tởm ấy dính lên người á?"
Matthew: "Đừng kêu ca nữa. Làm đi!"
Matthew đến gần đống xác, bế xác của một thằng bé lên.
Matthew: "Nhanh lên, bê đống xác này đến bãi đất trống rồi về bưu điện lấy xẻng xiếc các thứ chôn xuống. Nhanh!"
Những đứa trẻ khác nghe theo lời Matthew, bắt đầu kéo lê đống xác đi. Light Green cũng làm theo nhưng khi nó bước đến, có một bàn tay thò ra từ đống xác nắm chặt cổ chay nó.
Một tiếng rên rỉ của một phụ nữ người bê bết toàn màu là máu:
Người phụ nữ: "Hãyyyy...cứuuuu...con tôi..."
Light Green sợ hãi đạp cô ta một cái khiên cô ta lịm đi. Nó sợ hãi lùi về sau, tự hỏi liệu vừa rồi có phải nó đã giết người phụ nữ đó không.
"Này, cậu sao vậy?", một đứa trẻ hỏi thăm khi thấy nó đứng nghệt mặt ra. Nó vội lắc đầu trả lời:
Light Green: "Không có gì đâu!"
Bọn trẻ tiếp tục kéo lê những cái xác đến bãi đất trống gần đấy rồi chôn xuống, còn những đứa còn lại thì lau vết máu, cố gắng xóa bỏ hiện trường vụ xả súng. Sau khi cả bọn làm xong thì cũng đã đêm muộn, ông chủ bảo cả bọn về tắm rửa nghỉ ngơi.
Về bưu điện, mặt đứa nào đứa nấy cũng tái mét, có đứa ngay lập tức chạy vào nhà tắm để nôn. Bọn trẻ đi tắm rồi lên giường đi ngủ như mọi ngày, bọn chúng cố ngủ nhưng không được vì còn ám ảnh sự việc vừa rồi.
Đêm nay, chiếc giường với Light Green không còn êm ái như mọi khi nữa, hôm nay chỉ có cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Mỗi khi nó nhắm mắt lại, hình ảnh người phụ nữ đó lại ập vào tâm trí nó, ám ảnh nó.Nó hoàn toàn không thể ngủ được và thức trắng đêm.
Đến sáng hôm sau, khi mọi người vẫn còn đang say giấc, bọn lính đột nhiên ập vào và thét lên.
Chỉ huy: "Tôi đã nghe rằng mọi người ngửi thấy mùi hôi thối cửa bưu điện của ông, tôi đang nghi ngờ ông đang dính líu đến vụ án nào đó.Chúng tôi theo lệnh cục an ninh đến đây để khám xét nhà ông".
Ông chủ bưu điện tái mét lại.
Chủ bưu điện: "Ừ...ông cứ vào kiểm tra đi".
Ông ta nghĩ chỉ cần chôn xác dưới lòng đất là mọi chuyện sẽ được êm xuôi, nhưng thật không ngờ bọn lính đã đào lên được chính những cái xác mà chính bọn chúng giết hôm qua.
Chủ bưu điện: "Khoan..."
Chưa kịp dứt lời bọn lính lạnh lùng xả súng giết chết mọi người trong đó. Light Green không kịp suy nghĩ gì mà hoảng loạn chạy đi,nó cứ chạy,cứ chạy trong khi đó bọn lính vẫn đuổi giết nó cho bằng được. Theo bản năng nó chạy đến nhà thờ với niềm tin sẽ được Chúa che chở và cứu rỗi.
Sau khi ẩn nấp vào một góc của nhà thờ. Chúng cũng không đuổi theo Light Green nữa,nó thở phào nhẹ nhõm. Lúc này vị mục sư mà Light Green đã gặp lúc trước bất ngờ xuất hiện trước mắt nó.
Mục sư: "Con là đứa trẻ tóc xanh đó đúng không...?".
Light Green: "Vâng...là con đây".
Mục sư: "Con vào trong đi,thức ăn cũng đã được chuẩn bị rồi".
Light Green khá ngạc nhiên khi mục sư yêu cầu nó vào trong để ăn, nhưng nó không nghĩ ngợi gì vì từ lúc sáng đến giờ nó vẫn chưa có gì bỏ cả...
Khi vào bên trong nhà ăn thì Light Green bị một nữ tu chặn lại.
Nữ tử: "Ôi chúa ơi,đó là đứa trẻ đó thật sao..?"
Light Green không hiểu ý bà nói nhưng cũng ầm ừ cho qua chuyện vì nó cũng đang rất đói.
Nữ tu: "Con có biết tại sao Mục sư lại giúp đỡ con không...?".
Light Green: "Hả...tại sao vậy".
Bà mỉm cười rồi nói
Nữ tu: "Theo lời tiên tri,con chính là đứa trẻ sẽ cưu mang những đứa trẻ "đặc biệt",con sẽ nuôi dưỡng và chăm sóc chúng".
Light Green sửng sốt,nó bàng hoàng nhìn Nữ tu.
Light Green: "Cái gì...? không không thể nào như vậy được!"
Sau đó Mục sư mang một đứa bé ra và đưa ra trước mắt Light Green.
Mục sư: "Đây chính là đứa trẻ đặc biệt,tên đứa bé là Siri và con sẽ có trách nhiệm cưu mang nó,nhưng đừng lo vì con không cô đơn bọn ta sẽ luôn giúp đỡ con".
Light Green:*Giọng phủ định*"không không,con không muốn đâu,tại sao con lại phải cưu mang nó và những đứa trẻ đặc biệt là gì...?"
Mục sư nhẹ nhàng đặt Siri xuống chiếc nôi.
Mục sư:"Con ngồi vào bàn ăn đi,ta sẽ giải thích cho con mọi chuyện".
Nói xong mọi người ngồi vào bàn ăn, Light Green khi thấy thức ăn bụng nó kêu lên dữ dội. Không chờ đợi quá lâu cậu ăn ngấu nghiến cà ri và bánh mì trên bàn ăn như thể nó đã bị bỏ đói lâu lắm rồi.
Vị mục sư bỗng lớn tiếng.
Mục sư: "Tiện thể,ta cũng muốn giới thiệu ta tên là Pogest,còn bà ấy là Vivy".
Light Green ngẩng đầu lên nhìn mục sư vịt.
Light Green: "Con biết rồi ạ"
Mục sư và nữ tu chỉ đơn giản mỉm cười đáp lại nó.Sau bữa ăn,mọi người quay về phòng để nghỉ ngơi.Đang thiu thiu chuẩn bị vào giấc thì một tiếng đập cửa một lần nữa vang lên.
Chỉ huy: "Tìm thằng oắt con xanh lá cây đó cho tao!".
Bọn lính lục soát khắp nơi và bắn chết nữ tu. Lúc này Light Green đang ở trong phòng nơm nớp lo sợ.Bất ngờ một tên lính xông vào định đâm chết Light Green bằng lưỡi lê thì mục sư Pogest từ đâu lại lao ra đỡ cho nó.
Pogest thì thầm yếu ớt
Pogest: "Hãy mang Siri bỏ chạy đến thành Kolour...ở đó sẽ có người đến cứu giúp con và đứa bé...".*Rồi ngã xuống đất*
Light Green không nghĩ ngợi gì mà vô thức chộp lấy Siri từ tay mục sư và đập vỡ cửa sổ ôm theo Siri chạy một mạch đến thành Kolour. Thật may mắn cho Light Green là bọn chúng đã mất dấu cậu.
Lo thân chưa xong lại phải vác thêm "của nợ" này nữa, thật tội nghiệp nhưng đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra với Light Green ở thành Kolour?


0 Bình luận