CHƯƠNG 2: Cuộc gặp gỡ định mệnh
Như đã bàn bạc từ trước, nhóm bạn nhỏ tiến vào khu rừng cấm Jama - nơi từ lâu đã bị chính phủ nghiêm cấm tiếp cận do tiềm ẩn nhiều rủi ro khó lường. Đồng hành cùng các em là chú robot thỏ trắng Dorothy, trợ thủ đắc lực trong chuyến phiêu lưu táo bạo lần này.
Ngay khi đặt chân vào ranh giới rừng Jama, một bầu không khí lạnh lẽo và âm u lập tức bao trùm. Những thân cây cổ thụ sừng sững, tán lá dày đặc cùng dây leo chằng chịt như những cánh tay đang vươn ra chặn lối. Gió rít qua từng kẽ lá, tạo nên những âm thanh ghê rợn, chẳng khác gì tiếng than vãn não nề từ cõi âm.
Ziklein run lên bần bật. Cậu ôm lấy hai bắp tay mình, lẩm bẩm gọi tên Dorothy như một câu thần chú trấn an. Trong sâu thẳm, cậu chỉ mong được quay về nhà ngay tức khắc. Shika - cô bạn thân dịu dàng thường ngày luôn bình tĩnh - giờ đây cũng không giấu nổi sự lo âu. Cô lên tiếng khe khẽ: “Tớ thấy… hơi tối quá.”
Nhận thấy sự bất an trong nhóm, Dorothy bắt đầu cân nhắc rút lui. Ngay cả Shitori - cậu bạn công tử luôn điềm tĩnh, cẩn trọng - cũng ngập ngừng đề xuất: “Chúng ta nên quay về thì hơn.”
Tuy nhiên, Takeshi - với dáng người to con và tính khí bướng bỉnh - lập tức gằn giọng phản đối: “Về gì mà về? Mới vào chưa đầy nửa tiếng mà đã muốn bỏ cuộc?”
Shitori siết chặt vạt áo, mắt đảo quanh cẩn trọng. Cậu cảm nhận được điều gì đó bất thường. Dẫu vậy, Takeshi vẫn ngoan cố như thường. Ziklein thì chẳng còn quan tâm tranh cãi nữa. Cậu co ro ở gốc cây, run rẩy lầm rầm khấn trời khấn phật cầu mong đừng gặp phải ma quỷ gì.
Tôi mà là cậu ấy chắc cũng chịu không nổi. Với cái đà này, tôi chỉ mong cậu ấy ngất luôn đi, chứ tiểu tại chỗ thì mất mặt lắm.
Dorothy lúc này cũng đã đo được độ ẩm trong không khí - sương mù đang dày đặc, nhiệt độ xuống thấp - quá đủ để khiến bất kỳ đứa trẻ nào bị cảm lạnh. Quyết định quay về là hợp lý. Nhưng vừa lúc Takeshi định phản bác: “Nhưng mà…” - thì ầm! - một tiếng nổ lớn vang lên, chấn động cả khu rừng.
Âm thanh rạch toạc không gian, khiến mọi người bàng hoàng. Ziklein hét toáng lên:
“Có quỷ! Có quỷ thiệt rồi!”
Tiếng thét của cậu như mồi lửa châm vào nỗi sợ đang chực bùng phát trong tim mỗi người. Cả nhóm càng thêm hoang mang. Shitori cau mày, bình tĩnh phân tích:
“Nghe như tiếng súng… nhưng ở khu rừng cấm này thì súng từ đâu ra?”
Shika lo lắng đưa tay lên ngực, mắt ngước nhìn những tán cây rì rào: “Hy vọng… không phải chuyện xấu gì.”
Trong khi mọi người còn bán tín bán nghi, Takeshi gạt đi: “Chắc là bọn lâm tặc thôi.”
Dorothy không loại trừ khả năng ấy. Nhưng nếu thật sự là lâm tặc, đụng độ với họ càng khiến tình hình rối thêm. Dù vậy, đầu óc như trái nho của Takeshi lại chẳng ngẫm được điều đó. Tin tưởng tuyệt đối vào đống bảo bối của Dorothy, cậu ta nhanh chóng lao về phía phát ra tiếng nổ.
“Cái tên này đúng là…” - Cả nhóm chỉ còn biết thở dài rồi vội vã đuổi theo.
Nhưng khi Dorothy quay lại tìm Ziklein thì… cậu bé đã biến mất.
“Ziklein?!” - Dorothy gọi lớn.
Không có tiếng đáp. Gió rít lên dữ dội. Sự mất tích bất ngờ của Ziklein khiến cả nhóm đứng khựng lại. Một thoáng bối rối, rồi nỗi sợ lan rộng. Takeshi cũng chẳng thể tiếp tục ngoan cố được nữa. Dẫu vậy, cậu vẫn không quên càu nhàu:
“Cái tên này, cứ thích tách nhóm cho rắc rối.”
Trong lúc đó, Ziklein - vốn đã lạc từ khi nhóm vừa di chuyển - đang ngồi thu mình ở một gốc cây rêu phủ, mắt nhòa nước. Cậu gọi tên Dorothy trong vô vọng. Tiếng gọi tan vào hư không. Cậu khóc thút thít, cảm giác nhỏ bé và cô độc giữa khu rừng u ám như nuốt chửng cả thế giới. Dưới tán rừng rậm rạp, Ziklein vẫn đang nức nở, hai vai run lên vì sợ. Tiếng nấc nghẹn chưa kịp dứt thì một âm thanh xột xoạt vang lên từ đâu đó sau bụi cây. Cậu giật mình, nín bặt, đôi mắt đỏ hoe đột ngột ánh lên sự cảnh giác. Tay run run với lấy một khúc cây gần đó, giơ về phía trước như một vũ khí tự vệ đầy yếu ớt.
Bỗng nhiên, một xác quỷ nhào ra từ bụi cây, thân thể to lớn của nó đổ ập về phía Ziklein. Nhưng ngay trước khi nó kịp chạm tới cậu, con quỷ như bị thứ gì đó kéo ngược lại rồi gục xuống, máu từ vết chém xối ra thành vũng. Cảnh tượng xảy ra quá nhanh khiến Ziklein hét thất thanh, thân thể đổ bịch xuống đất, hai chân mềm nhũn đến độ không còn đứng vững nổi nữa.
“A… A quỷ…” - Ziklein thều thào, mặt mày trắng bệch, giọng cậu run lẩy bẩy như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể khiến cậu vỡ vụn.
Chợt từ một góc khác, một con quỷ ốm đen với đôi mắt đỏ như máu bò ra, dáng điệu nhơ nhớp, miệng phát ra tiếng “khệt khẹt ke ke” ghê rợn. Nó cúi xuống liếm láp cái xác của đồng loại vừa ngã, rồi quay đầu nhìn chằm chằm vào Ziklein. Cậu không dám nhúc nhích, toàn thân tê liệt vì sợ hãi. Miệng há ra nhưng không thể thốt nên lời, đến cả tiếng hét cũng kẹt cứng trong cổ họng.
Con quỷ đột nhiên nhảy bổ về phía cậu và rồi “phằng!” - một tia sáng chói lóa bắn thẳng xuyên qua trán nó. Âm thanh vang dội giữa rừng như một tiếng sấm, máu và khói quỷ văng tung toé. Con quỷ rơi bịch xuống, bất động. Ziklein muốn ngất đi ngay lập tức, nhưng kỳ lạ thay, cậu vẫn tỉnh táo một cách kỳ diệu, như thể một sức mạnh vô hình giữ cậu lại. Từ phía sau những thân cây lớn, một người đàn ông mặc cảnh phục bước ra. Dáng vẻ nghiêm trang, từng bước tiến đến kiểm tra tình trạng của Ziklein. Đó là Tư lệnh Brumney - người dẫn tiểu đội gồm hai thành viên khác là Alexander và Sho. Trái với vẻ ngoài cứng rắn, ông cúi người xuống với vẻ mặt điềm tĩnh, ánh mắt quan tâm khiến Ziklein sững người, không tin nổi một người có cấp bậc cao như vậy lại dịu dàng đến thế.
“Ngài đi nhanh quá đấy!” - từ xa vang lên tiếng gọi quen thuộc, giọng một thanh niên mang nét giễu cợt. Đó là Alexander - chàng trai tóc vàng với khuôn mặt khó ưa thường trực. Khi ánh mắt cậu ta chạm đến Ziklein, lập tức cau mày.
“Nhóc này từ đâu chui ra thế?”
“Em… em bị lạc ạ...” - Ziklein lắp bắp.
Alexander không nói không rằng, lập tức rút súng, chĩa thẳng vào đầu cậu. Ánh mắt lạnh lẽo như tảng băng.
“Không thể nào có trẻ con trong rừng cấm được. Ngươi là quỷ cải trang!”
“Alex, bỏ súng xuống.” - Brumney hạ giọng, nhưng lời lẽ đầy uy nghiêm.
Alexander vẫn không lùi bước, giọng đanh lại: “Dù không phải là quỷ thì nó cũng là gián điệp của dị giáo! Chúng đã dùng cả trẻ em làm mồi rồi!”
Ziklein hoảng hốt, cố gắng lùi lại, miệng không ngừng lặp đi lặp lại: “Em không phải, thật sự không phải…”
Tình thế căng như dây đàn thì một người thứ ba xuất hiện. Đó là Sho - chàng trai trẻ đội mũ lưỡi trai, tay cầm một thiết bị phát tín hiệu, mắt vẫn dán vào màn hình như thể chẳng quan tâm gì đến xung quanh.
“Khó bắt sóng quá...” - Sho lầm bầm, rồi ngước lên.
Đôi mắt cậu tròn xoe khi nhận ra gương mặt trước mặt: “Ơ? Chẳng phải là cậu nhóc suýt đụng trúng mình sáng nay sao?”
Alexander không buông tha: “Đừng để vẻ ngoài đánh lừa, bọn gián điệp bây giờ trông vô hại thôi!”
“Gián… gián á…?” - Sho lắp bắp, rõ ràng còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì.
Tư lệnh Brumney lấy từ túi ra một cây thánh giá và đưa cho Ziklein. Cậu bé chạm vào, nhưng không có bất kỳ phản ứng dị thường nào. Brumney khẽ gật đầu, không nói gì thêm, ra hiệu cho Alexander hạ súng. Sho cũng lên tiếng đồng tình, nhắc nhở rằng việc truy quỷ còn quan trọng hơn.
Đúng lúc ấy, một tiếng “tít tít” vang lên từ thiết bị của Sho. Cậu lập tức biến sắc.
“Tư lệnh, có vật thể đang di chuyển cực nhanh về phía chúng ta. Cảm ứng báo động vừa bật.”
Chưa ai kịp phản ứng thì ba con quỷ hung tợn nhào ra từ nhiều hướng. Alexander bắn ngay một phát vào con đầu tiên, Sho cũng rút ra đoản kiếm phản xạ đỡ đòn. Brumney lập tức ôm Ziklein lùi về phía sau tìm nơi ẩn nấp.
Alexander nghiến răng: “Chết tiệt, hụt rồi!”
“Là Quỷ Tam Nhãn.” - Sho gấp gáp thông báo - “Phải bắn trúng cả ba con mắt cùng lúc thì mới hạ được!”
Với trình độ của Alexander - không phải một tay chuyên súng nên yêu cầu bắn hạ cả ba con cùng lúc e là rất khó.
“Không được cũng phải được!” - Brumney quát lớn - “Sho, phong tỏa trận địa, không cho bất kỳ con nào thoát!”
“Rõ!” - Sho vội lấy ra ba lá bùa, ghim xuống đất, thi triển kết giới rộng đến 50 km.
Brumney nhanh chóng ném Ziklein vào một gốc cây gần đó. Dù bị va đập hơi mạnh, cậu bé vẫn cố lùi vào trong, ôm chặt lấy đầu gối, thì thầm: “Dorothy, mau đến cứu tớ đi…”
Ở một nơi khác, nhóm bạn của Ziklein đang ráo riết tìm kiếm. Shika nhăn mặt, liếc nhìn xung quanh: “Này, các cậu có nghe thấy tiếng súng vừa nãy không?”
Shitori nuốt nước bọt: “Tớ tưởng là tưởng tượng… nhưng tiếng đó… rất gần…”
Vừa nghe Shitori nói, Takeshi cũng lập tức gật đầu, giọng chắc như đinh đóng cột: “Là tiếng súng.”
Cả nhóm lập tức nhìn nhau trong thoáng chốc, rồi không cần thêm lời, cùng lao đi về hướng phát ra âm thanh. Có thể chỉ là bọn lâm tặc, nhưng nỗi lo lớn hơn lại nằm ở chỗ: nếu Ziklein ở đó thì sao? Chú thỏ máy Dorothy bối rối, nó phải luôn miệng nhắc nhở các bạn nhỏ nhất định phải cẩn thận. Nhưng lần này, Shika không chịu đựng được nữa, cô quay lại, sốt ruột hét lên và thúc giục nó: “Mau lên, Dorothy!” Giọng cô ấy run nhẹ, ánh mắt ngập tràn lo lắng.
…
Lúc này, bên phía Ziklein.
Trong ánh chớp lập loè của những luồng ma lực xung đột, Tư Lệnh Brumney siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt sắc lẻm như lưỡi dao. Không chần chừ thêm giây nào, ông bật người lao lên như một mũi tên thép, thanh kiếm dài vung một nhát chém thẳng vào cổ con quỷ đang gào thét. Tuy nhiên, lưỡi kiếm chỉ tạo nên một vết xước nông trên lớp da sừng cứng như giáp của nó. Brumney cau mày, gân trên trán nổi lên, rồi tặc lưỡi trong giận dữ.
“ Chết tiệt!” - ông rít khẽ.
“Tư Lệnh! Điểm yếu của nó là đôi mắt!” - Sho hét lớn từ phía sau, giọng gấp gáp giữa âm vang hỗn loạn của cuộc chiến.
Brumney lập tức gật đầu, chuyển hướng chiến thuật: “Alex, ta sẽ nhử nó! Cậu lo ngắm và bắn!”
Alexander không nói lời nào, liền giương súng ma pháp lên, liên tục bóp cò. Những luồng sáng nổ chát chúa từ nòng súng, nhưng ba con quỷ di chuyển quá nhanh, bóng chúng lướt đi như những cái bóng nhòe trong mắt, khiến mọi phát đạn đều hụt mục tiêu. Alexander nghiến răng, ánh mắt căng thẳng. Hắn không thể bắt kịp chuyển động của chúng bằng mắt thường.
Brumney thấy vậy liền lùi lại một bước, thanh kiếm trong tay phát sáng. Ông dồn ma lực xuống chân, định hình ý niệm, rồi đạp mạnh xuống đất. Mặt đất nứt toác, và trong khoảnh khắc, ông vung kiếm. Một luồng khí sắc bén rít lên trong không trung, kéo theo một đường chém đầy uy lực bổ thẳng về phía mục tiêu.
Ngay lúc đó, Sho nhắm chuẩn thời cơ, hai tay đan ấn, miệng tụng niệm: “Phong Trì Lệnh!”
Từ đầu ngón tay cậu ta bắn ra hàng loạt dây gió trong suốt, trói chặt lấy một trong ba con quỷ. Dù nó vùng vẫy dữ dội, một chân đã bị ma pháp cắt phăng, máu đen văng ra như khói.
Alexander, tranh thủ giây phút đó, cuối cùng cũng dồn đủ năng lượng vào khẩu súng ma pháp đặc biệt của mình. Anh ta nâng súng, ánh mắt lóe lên tia quyết đoán. Một tiếng “phách” vang nhẹ khi động cơ súng mở chốt, hơi nóng bốc lên nghi ngút, nòng súng xoay tít với tốc độ cực cao. Ánh sáng xanh lam tụ lại nơi họng súng và rồi “bùm!”
Một tia ma pháp bắn ra, xuyên thẳng qua mắt con quỷ đang cố thoát khỏi trói buộc. Tiếng rít đau đớn xé toạc không gian trước khi thân xác khổng lồ của nó đổ sập xuống đất. Một con đã bị hạ.
Chưa kịp thở phào, tiếng gầm gừ nặng nề vang lên sau lưng. Alexander quay phắt lại nhưng không kịp trở tay - một trong hai con quỷ còn lại đã nhảy bổ đến như một con thú săn mồi. Cú va chạm mạnh đến nỗi hất anh văng xuống đất, khẩu súng lăn xa cả chục bước. Alexander rên lên, lưng đau nhói. Con quỷ to lớn đè nặng trên người anh, đôi mắt đỏ rực và mùi máu tanh nồng từ miệng nó phả vào mặt anh.
Không còn súng, không còn thời gian. Alexander gồng mình chống cự, đôi tay nắm chặt lấy hàm con quỷ, ngăn không cho nó cắn xuống. Đôi mắt anh ánh lên sự giận dữ và ý chí sống còn.


0 Bình luận