• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 03 - Thị trấn mù hương

3 - 1: Tử đinh hương

0 Bình luận - Độ dài: 3,004 từ - Cập nhật:

Chương 1:  Tử đinh hương

Kael tiếp tục đặt bước chân tiếp theo cho hành trình đơn độc của mình. Dựa vào manh mối mà Darius cho anh, thông tin về Khaverah’rin đang ở phía cực Bắc đang có vẻ là đúng sự thật. Đã được tiếp thêm hy vọng, Kael bước những bước chân tự tin hơn, quyết đoán hơn vì giờ anh đã có mục tiêu rõ ràng hơn trong chuyến hành trình này. Băng qua bao ngọn đồi cao, vượt qua bao khu rừng sâu, Kael đã đặt chân tới một vùng thảo nguyên rộng lớn, bát ngát bạt trùng. Cơn gió mang hương thơm mơ hồ từ một rặng hoa dại bên đường, đàn ngựa trắng đang uống nước bên sông, những đàn cá thi nhau bơi lội đầy khỏe khoắn trong làn nước suối chảy siết – cả khung cảnh như đang vẽ lên một bức tranh thanh bình ở nơi đây. Vượt qua dãy Slovia, Kael đứng trên gò đất cao nhìn xuống thị trấn đang ẩn mình dưới tầng sương mỏng nằm sâu trong lòng chảo của chân đồi – nơi người ta gọi là thị trấn Mù Hương. Không ai biết vì sao thị trấn lại có cái tên ấy, nhưng người ta cho rằng đó là do The Scarlet Vow đã yểm một loại bùa khiến người dân nơi đây không còn có thể nhận biết được mùi hương nữa.

Một thị trấn không quá to, nhưng cũng không khép kín. Cổng thị trấn được đặt ngay dưới đồi, nằm sau lớp sương hư ảo như thể đang lôi cuối người du hành tới đây. Kael đi vào thị trấn, lượt một lượt qua khung cảnh nơi đây – một thị trấn nhỏ yên bình với những căn nhà gỗ lợp đá, hầu hết chìm trong hương cỏ dại và sương. Người dân nơi đây sống khép kín nhưng họ không hề bài xích người lạ, ngược lại còn rất nhiệt tình khi Kael tiếp chuyện trước với họ. Anh được một người dân tốt bụng dẫn tới trước một cột hương lớn, cao khoảng một cái cây cổ thụ, thực tế bao quanh làng luôn có những cột hương như vậy nhưng có kích thước của một người trưởng thành, người dân cho rằng đây là một tập tục truyền thống của thị trấn, nhưng cột hương này luôn được đốt quanh năm để “giữ hương ký ức”. Tuy nhiên không giống với cái loại trầm hương dã cốt khác, loại trầm hương này không có “hương” mà dường như là một loại mana đậm đặc bao quanh lấy không khí thị trấn nơi đây.

Bỗng có một tiếng đàn quen thuộc phát ra từ một tàng thư quán cũ, Kael nhận ra giai điệu này. Đó là bản nhạc mà Ilaria đã chơi cho anh nghe trong ngày sinh nhật đầu tiên khi hai người về sống chung. Kael bước tới chậm chầm trước tàng thư quán, đứng yên một lúc rồi đẩy cửa đi vào. Cánh cửa gỗ đã mòn kêu răng rắc, mùi sách cũ phảng phất khắp không gian căn phòng. Cả tàng thư quán chỉ có một nguồn ánh sáng duy nhất – đó là ánh sáng từ ngọn nến đang được thắp trên bàn của chủ tiệm, bởi có lẽ ánh sáng và độ ẩm chính là kẻ thù của sách. Kael bước tới trước bàn của chủ tiệm – người đang chơi giai điệu quen thuộc ấy trên một chiếc đàn lia, thoạt qua thì nhìn đã rất cũ, nhưng âm thanh mà nó phát ra mỏng nhẹ, ngân vang như một lời kể chuyện cổ tích:

“Chào mừng quý khách.” – Chủ tiệm để chiếc đàn lia xuống, quay mặt về hướng của Kael một cách chậm rãi.

“Bản nhạc này.... hay thật đấy, là do bà đã sáng tác à?” – Kael nhìn lên kệ sách cũ bên tường, ánh mắt như đang tìm kiếm thứ gì đó.

“Không, đây là một giai điệu mà người tôi luôn ngưỡng mộ đã dạy cho tôi hồi còn bé.”

Kael cầm lên quyển sách trên bàn chủ tiệm, mở ngay trang sách đang được đánh dấu bằng hoa Tulip đã ép khô:

“Người ấy, là một phù thủy đúng không?”

“Vâng, đúng là như vậy. Ngài đây có quan hệ gì với người ấy sao?” – Chủ tiệm mỉm cười hỏi Kael, nhưng trông không có vẻ như tỏ ra thắc mắc chút nào.

“Tôi đối với cô ấy... Là một người quan trọng, và có lẽ đối với cô ấy, tôi cũng là một phần đã từng không thể thiếu trong cuộc đời.... Dù chỉ là thoáng chốc.” – Kael ngập ngừng một lúc rồi đặt cuốn sách xuống.

“Vậy sao, cuối cùng thì Ngài cũng đã tới. Hãy quay lại đây vào ngày mai, Ngài sẽ tìm được thứ mà Ngài muốn.” – Nói rồi, Chủ tiệm rờ tay lên cuốn sách trên bàn, mở lại trang sách ban nãy Kael đã tráo dấu sách ra rồi để lại vào chỗ cũ.

Kael bước ra khỏi tàng thư quán, anh thẫn thờ nhìn lên trời một lúc rồi đi tới nhà trọ ở gần đó. Bỗng dưng, có một cô bé ở đây chạy về phía Kael rồi va vào chân anh, ngã nhào ra đất:

“Xin lỗi, Ngài có sao không ạ?” – Cô bé đứng ngay dậy cúi đầu, rồi luống cuống thu dọn đồ đạc vương vãi khắp nơi.

“Tôi không sao, nhóc có bị đau ở đâu không?” – Kael vừa nói, vừa cúi người xuống nhặt đồ phụ cô bé.

Bé gái tròn mắt nhìn Kael, hớn hở nở một nụ cười tinh nghịch rồi lấy trong túi ra một thứ gì đó đưa về phía Kael:

“Con chưa từng thấy chú trước đây. Nhưng chú có vẻ là một người tốt! Đây, chú cầm lấy cái này đi, con cho chú đó!”

Kael cầm lấy vật từ tay cô bé, trông nó có vẻ như là một chiếc bút mực cũ, nhưng kì lạ ở chỗ, nó được khắc kí tự Rune lên ngòi mực.

“Vật này, cho tôi được sao?” – Kael mỉm cười rồi xoa đầu cô bé.

“Vâng!” – Cô bé đưa hai bàn tay bé nhỏ lên nắm lấy bàn tay to lớn của Kael cười thích thú, rồi sau đó chạy về phía xa ngoảnh lại giơ tay vẫy chào tạm biệt anh.

“Con đang vội một chút, gặp lại chú sao nhé! Chú tốt bụng!”

Nói rồi, bóng dáng cô bé chạy nhỏ dần về phía màn sương xa. Trời đổ đêm, Kael thuê cho mình một căn phòng tại lầu hai của một quán rượu gần đó. Có lẽ sau buổi gặp mặt Chủ tàng thư quán cũ kia đã khiến anh không khỏi suy nghĩ nhiều. Anh xuống quầy bar, gọi cho mình một cốc rượu nhẹ rồi đi ra phía cửa, đứng bên lan can thưởng thức ánh trắng sáng lập lờ giữa màn hương mù nơi đây.

“Tôi chưa từng thấy anh trước đây. Anh là người du hành mới tới thị trấn này à?” – Một người đàn ông ăn mặc như mạo hiểm giả lành nghề bước tới cạnh Kael, tay cầm cốc rượu miệng cười nói như đang tìm người bắt chuyện.

“Vâng, tôi tới đây để tìm một số thông tin.” – Kael đáp, nhưng không nhìn vào người đàn ông kia.

“Về Phù thủy sao?” – Người đàn ông hỏi ngay tắp lự.

“Anh biết sao?”

“Ha ha, 10 người tới đây thì tới 9 người tìm kiếm thông tin về cô ta, hầu hết toàn là học giả muốn nghiên cứu phép thuật cổ đại. Nhưng trông anh thì trông không có vẻ là học giả tí nào nhỉ?” – Người đàn ông cười lớn, vỗ vai Kael.

“Mà, tin đồn về thị trấn này cũng có nhiều kiểu, tôi đây cũng là một mạo hiểm giả lành nghề, nên đi đây đó cũng nghe được ít nhiều điều đúng điều sai về cái thị trấn ảm đạm này.” – Người đàn ông bên cạnh bỗng làm vẻ mặt suy tư.

“Tôi là Michael, hiện tại đang là một mạo hiểm giả duy nhất của thành phố này, kiêm môi giới thông tin. Tôi đã nghe con gái tôi kể về cậu rồi, để đáp lễ, tôi sẽ bán cho cậu một thông tin mà chưa ai từng có, thế nào? Nghe hấp dẫn đúng không?” – Michael đứng dậy, duỗi người rồi quay sang nhìn Kael.

“Vậy ra cô bé đó là con gái anh. Thật là một cô gái khỏe khoắn và đáng yêu, tuy nhiên thì không hợp với bầu không khí ở đây.” – Kael cười mỉm nói.

“Ha ha, đúng là như vậy. Mà thông tin tôi muốn nói đến cho cậu là về khu rừng đằng sau thị trấn này, đi sâu vào bên trong sẽ có một tế đàn cũ, nơi đó được phù thủy đỏ thẫm từng sử dụng trước đây để thi triển một phép thuật hắc ám gì đó, cái đó thì tôi không rõ lắm tại hồi đó tôi còn bé xíu.”

“Nhưng tôi chắc chắn rằng nó có tồn tại, vì hồi nhỏ tôi có một lần lỡ đi vào rừng và thấy nơi đó, một nơi huyền ảo có một vòng tròn ma thuật lớn dưới mặt đất, mà tôi chỉ nhớ được có từng đó thôi.”– Michael vừa nói, vừa đưa cho Kael một mẩu giấy nhỏ.

“Tôi sẽ chú ý đến điều này, cảm ơn vì thông tin của anh.” – Kael cầm lấy mảnh giấy rồi quay người đi vào trong quán rượu.

Mặt trời ló rạng trên viền đồi để chiếu từng tia nắng xuống thị trấn dày đặc sương mù như tấm màn lụa của thiên nhiên báo hiệu ngày mới đã đến. Kael dậy từ rất sớm, anh đi dạo xung quanh thị trấn tìm kiếm những điều mà “phù thủy” đã để lại cho thị trấn này. Ngay từ đầu anh đã nhận ra, toàn bộ màn sương – hay lượng mana đậm đặc trong không khí đến mức cô đọng lại thành vật chất là một loại phép cổ được Ilaria thường sử dụng để xua đuổi quái vật. Cô đã sử dụng loại phép thuật này để bảo vệ xung quanh mái ấm của hai người trước kia nên Kael rất rõ đây chính là lòng tốt của cô ấy đã để lại cho thị trấn này. Những cột hương thực chất chính là những gốc tử đinh hương khô héo được Ilaria truyền ma lực, sau này được người dân thị trấn đốt lên như hiện tại. Kael đi theo chỉ dẫn được ghi trong mẫu giấy mà Michael đưa cho, tuy nhiên thì con đường dẫn tới tế đàn đó không dễ dàng chút nào. Do ảnh hưởng màn hương nên quái vật không thể nào đi sang bên kia thị trấn mà thành ra rất nhiều hang ổ quái vật đã tụ tập và lớn mạnh tại đây. Vừa rời khỏi vùng bao quát của màn hương, ám khí đã ngay lập tức quanh trùm xung quanh không gian của Kael. Đối với người bình thường thì lượng ám khí này đủ để giết chết ngay một người, nhưng Kael vốn là một chiến binh dày dặn kinh nghiệm, kinh qua bao trận chiến và thậm chí đã đánh bại kẻ mạnh nhất nhân loại nên chút ám khí này hoàn toàn không có tác dụng đối với anh. So với khu rừng ma mị ở gần thành Meinak, thì lũ quái vật ở đây hoàn toàn ở một đẳng cấp khác. Từng cá thể đều rất mạnh mẽ, vượt trội hơn so với quái vật bình thường dù cùng loại, hơn thế nữa chúng còn biết hành động tập thể, khiến quái vật tại nơi đây đáng sợ và chết chóc hơn rất nhiều. Những con sói thây ma lao lên như mũi tên, chờ chực cắn lấy Kael. Chúng vây quanh lấy anh, không để cho sót một góc chết mà cả bầy cùng lao vào tấn công. Nhưng chỉ bằng một nhát kiếm nhẹ nhàng, Kael đã xử gọn một lượt trong một nhát chém. Cứ như vậy đã nửa ngày trôi qua, tuy quái vật mạnh không phải là vấn đề đối với anh nhưng số lượng điên rồ của chúng khiến Kael mất khá nhiều thời gian để xử lý chúng trên đường tới tế đàn.

Ngay khi vừa đặt chân tới “vùng đất thiêng” mà Ilaria để lại, trong Kael lập tức tràn ngập một cảm giác thân thương đến lạ. Khung cảnh nơi đây gợi nên cảm giác huyền ảo và thần bí đến nỗi khiến người ta nghẹt thở khi bước vào. Khắp nơi là tiếng chuông Rune treo xung quanh rặng cây quanh bọc tế đàn đồng loạt vang lên như để nhắc nhở ai đó vừa tới, những mảnh vải màu tím treo trên cành cây xung quanh đang phất phơ lơ lửng như để dẫn dắt sự tập trung của người tới đây vào chiếc gương bị nứt ở giữa hồ. Kael cúi người nhìn xuống mặt hồ, nó không phản chiếu lại anh nhưng cũng không phản chiếu bất cứ thứ gì bên dưới, như thể nó là một cánh cổng dẫn tới chiếu không gian khác vậy. Anh quyết đoán đặt một bước chân lên mặt hồ, nó không nuốt lấy chân anh – có vẻ như mặt hồ có thể bước đi như bình thường. Kael bước tới bên chiếc gương nứt, ở giữa tấm gương có treo sẵn một chiếc khuôn tròn trông như đang đan dở - đó là một ngôi sao tám cánh, một biểu tượng mà Ilaria luôn nhắc đến. Đột nhiên tấm gương sáng lên, bên trong đó phát ra một loạt các âm thanh ồn ào và kì dị, rồi hình ảnh của Ilaria trong quá khứ hiện lên trong một khắc rồi vụt biến. Ngay sau đó, vết nứt của tấm gương ngày càng lan rộng hơn và “Choang”, nó vỡ ngay trước mặt của Kael. Tuy nhiên vô số mảnh vỡ từ gương bắn ra nhưng không làm thương Kael, ngược lại nó mang lại cho Kael cảm giác ấm áp mà đã lâu anh chưa được cảm nhận. Kael bước ra khỏi hồ, anh đi lượt qua một lượt tế đàn. Có rất nhiều quyển sách, tài liệu cũ về phép thuật cùng với những bản chép tay nguệch ngoạc của Ilaria, trên thân cây còn có những hình vẽ trẻ con đơn sơ – có lẽ đó cũng là nét vẽ của cô. Kael hiểu ra, có vẻ như nơi đây không chỉ đơn giản là tế đàn mà còn là nơi cô trú ẩn trong một khoảng thời gian khi bị mọi người xa lánh vì bản thân bị hiểu lầm là phù thủy độc ác. Kael đi tới một gốc cây gần đó, ngồi dựa lưng vào rồi ngẩng đầu nhìn lên trời, đôi mắt anh khẽ khép lại. Những chiếc chuông Rune lại bắt đầu vang lên nhưng lần này âm giai rất nhẹ nhàng và hòa nhã như lời ru, gió nhẹ thổi qua từng kẽ lá đưa những mảnh vải màu tử đinh hương bay lả lướt trong gió, cả thiên nhiên lúc bấy giờ như đang ôm lấy, che chở và vỗ về cho Kael.

-------------------------------------------------------------------------------

P/S: Góc nhật ký của Sinestrea

Có lẽ từ hôm nay, mình sẽ trích một đoạn nhật ký của mình cho vào đây để có cái cho mọi người đọc=)) mà dù gì thì mình cũng muốn chia sẻ một chút niềm vui của mình đến mọi người, lan tỏa hạnh phúc là điều nên làm, đúng không?(ΦωΦ)

Dạo gần đây, mình có thử nhiều điều hơn mà mình chưa giờ từng làm trước kia, một trong những cái đó là tập guitar! (˵¯͒〰¯͒˵) Tuy nhiên thì nó không khó như mình nghĩ, chỉ cần tìm tên bài nhạc + tab guitar là mình đã có thể đánh một bài đơn giản mà không cần biết về nhạc lý, nhưng mà nó vẫn hơi khó vì mình vẫn chưa quen được việc giữ phím và phải gẩy cùng một lúc, thực sự rất đau tay (´°̥̥̥̥̥̥̥̥ω°̥̥̥̥̥̥̥̥`)

Mình từng rất thích đi nhiều nơi với chiếc xe máy của mình, nhưng hiện tại thì mình không tự tin có thể giữ vững tay lái khi lái xe. Giá mà mình đã đi nhiều nơi hơn. Mình đã lên cả kế hoạch từ năm ngoái cho việc đi xe máy ra bãi biển Cát Bà, rồi đi lên đèo, đổ dốc vào mùa hè, rồi đi từ Bắc xuống Nam vào mùa đông để chơi với mấy đứa bạn ở HCM. Mà có lẽ mình sẽ làm điều đó khi mình khỏe trở lại

Mình muốn được trải qua cảm giác yêu đương tuổi trẻ xem nó như thế nào, cái cảnh mà các bạn yêu nhau nắm tay rồi skinship trông khá là dễ thương, mình cũng muốn được như vậy. Giá mà tình yêu đến với mình sớm hơn một chút thì hay biết mấy.

Mình có một người bạn đang du học ở Sydney, tụi mình chơi với nhau suốt 3 năm cấp 3 và rấtttt là thân, nhưng mà mình vẫn chưa nói cho cậu ấy về tình trạng của mình hiện tại. Mình không muốn cậu ấy phải lo lắng, nhưng mà bằng cách nào đó mà cậu ấy đã biết và đã chuẩn bị về đây sau khi mắng cho mình một trận rồi. ( •_•)σ Có lẽ sắp tới mình sẽ có một người viết truyện thay cho mình, dạo này mình cảm thấy bản thân cũng không thể ngồi lâu trước máy tính được nữa rồi 

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận