Nếu không thể truy cập trang web xin vui lòng sử dụng DNS 1.1.1.1 hoặc docln.sbs

  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Khởi đầu

Chương 0.5: Những ký ức bị quên lãng

0 Bình luận - Độ dài: 1,536 từ - Cập nhật:

Bịch bịch.

Dưới ánh trăng, trong con hẻm tăm tối.

Tiếng bước chân vọng lại giữa đêm khuya vắng lặng, hòa cùng những cơn gió lạnh luồn qua những bức tường phủ rêu phong.

Âm thanh đơn điệu, đều đặn, nghe như tiếng gõ của một trái tim đã chết.

Ánh trăng nhợt nhạt phản lên mái tóc đen rũ rượi, gương mặt nửa khuất sau bóng tối.

"Đây là đâu?"

"Tôi là ai?"

Những câu hỏi ấy lặp đi lặp lại trong không gian trống rỗng. 

Và, hiển nhiên... không một ai trả lời anh ta.

Bụp.

Như một con rối bị đứt dây, anh rơi một cách bất lực xuống thềm đất lạnh lẽo.

Vậy là cái chết đang vẫy bước đến gần.

Một cái chết trong âm thầm.

Một cái chết mà không biết tại sao.

Nó đến như một lẽ tự nhiên của cuộc sống.

Chỉ có điều...

'Sao tôi không cảm thấy gì cả?'

Chẳng phải cái chết thường phải đau đớn lắm sao?

Tôi đã sống.

Đúng vậy đã từng sống.

Nhưng tôi lại chẳng biết gì về nó.

Giống như thể mọi thứ đã vụt qua tôi vậy... chẳng còn lại gì, như một giấc mơ mờ nhạt.

Phải chăng đó là điều khiến tôi tuyệt vọng đến bây giờ.

Thật ngu xuẩn.

Nghĩ nhiều như vậy để làm gì?

Chỉ cần một cú chợp mắt mà thôi, mọi thứ vẫn vậy... chẳng có gì thay đổi cả. Giống như một hạt cát nhỏ nhoi giữa đại sa mạc rộng lớn.

Buông xuôi được rồi, có lẽ đây là điều duy nhất tôi có thể làm được.

"Này!"

Tiếng gọi của ai đó phá vỡ sự im lặng.

Trước khi có thể nhận ra hình bóng ấy là ai thì ánh sáng trong tôi đã mờ dần đi.

Chỉ còn lại là bóng tối bao quanh.

Vậy đây là kết thúc?

Cảm giác mọi thứ xung quanh tôi lúc này thật êm ả đến lạ thường. Như thể tôi đang lơ lửng, trôi dạt trong không gian ngoài vũ trụ, nơi mọi thứ đều im lặng đến nghẹt thở và thời gian như đã ngừng trôi.

"Tôi mệt rồi"

Giọng nói của tôi vọng lại trong không gian tĩnh lặng... một sự mệt mỏi đến tận cùng. 

Tôi chẳng biết mình đang nói với ai, hay chỉ là tự nói với chính mình. Nhưng cảm giác này... thật rõ ràng, quá đỗi nặng nề.

"Sống một cách vô nghĩa như vầy... thà không sống còn hơn"

Gì đây...?

Tôi đang nói cái quái gì vậy?

Có phải tôi đang tự huyễn với bản thân không?

Không phải... tôi đã chết rồi sao?

Ngay lúc ấy, trong bóng tối sâu thẳm những đóm sáng kỳ lạ bất chợt hiện lên, xếp thành hàng đều đặn ở hai bên như thể cố dẫn lối cho tôi. 

Một con đường tăm tối kéo dài vô tận đang mở ra trước mắt.

Bịch Bịch.

Đôi chân tôi như thể bị ma ám bắt đầu bước đi trên bóng tối trong khoảng không vô định ấy.

Càng tiến về phía trước...

Tôi bắt đầu nhìn thấy những thứ gì đó trông như các mảnh vỡ trong suốt của một tấm gương bị đập nát, đang trôi lơ lửng trong không trung.

"Mày không nên được sinh ra"

Câu nói đó vang lên, sắc bén như một nhát dao cắt xuyên qua tâm trí tôi. Lời nói ấy, chẳng rõ là của ai, nhưng lại mang một sự thật khó chịu mà tôi không thể thoát ra. Cảm giác giống như một tảng đá lớn đè nặng lên ngực, nghẹt thở và u uất.

Những mảnh vỡ đó vẫn bay khắp không gian, tựa như những mảnh ký ức bị lãng quên, đứt đoạn và vỡ vụn. Chúng thắp sáng những góc tối trong tâm hồn tôi.

Nhưng rồi lại vụt tắt nhanh chóng, như không muốn để tôi  hiểu được bản chất của chúng. Cứ thế, chúng nhảy múa, bay lượn trong không gian mịt mù mà tôi không thể chạm vào. 

Những ký ức lạ lùng, những hình ảnh mờ ảo, tất cả trôi qua như dòng nước chảy xiết mà tôi không thể kiểm soát được.

Bịch bịch.

Tôi tiếp tục bước đi, đôi chân tôi như tự động di chuyển mà không có ý thức. Không gian xung quanh ngày càng trở nên rộng lớn.

Tôi không còn biết mình đang ở đâu, hay liệu mình có đang đi đúng hướng không...  mọi thứ đều mờ nhạt, giống như một giấc mơ không thể nắm bắt.

'Đây là?'

Một mảnh vỡ hiện ra trước mặt tôi... nó khác biệt, dị thường, như thể nó không thuộc về nơi này.

Bị giam cầm bởi những sợi xích đen sì, khổng lồ như thể được đúc ra từ chính bóng tối, nó nằm lặng lẽ ở đó... nhưng lại tỏa ra một áp lực ghê rợn, như thể nó đang chờ đợi, sẵn sàng nuốt chửng tôi nếu tôi dám bước thêm một bước nữa.

Thế nhưng không hiểu vì sao, có thứ gì đó thôi thúc trong tôi, khiến tôi muốn chạm vào nó.

Khoảnh khắc các ngón tay tôi gần chạm tới, một làn sóng năng lượng mạnh mẽ tỏa ra từ mảnh vỡ khiến tôi khựng lại. Không phải vì sợ hãi, mà là vì một cảm giác gì đó quen thuộc. 

Bàn tay tôi run rẩy. Cơ thể tôi phản ứng dữ dội như thể đang phải đón nhận một điều gì đó vượt khỏi hiểu biết của chính mình. 

Mảnh vỡ ấy, tuy nhỏ bé, nhưng lại khiến tôi cảm giác như nó chứa đựng cả một thế giới bên trong... một thứ gì đó quá lớn để cất giữ trong một hình hài bé nhỏ như vậy.

"Tại sao vậy?"

Một giọng nói trầm lặng kêu lên nghe giống như tiếng nói của một người đàn ông.

‘Ai đang nói vậy?’

Khi tôi vẫn chưa kịp định hình thì khung cảnh xung quanh bắt đầu thay đổi.

Từ màn đêm tĩnh lặng, một làn sương dày đặc bao trùm lấy tôi, rồi dần tan biến. Khi ánh sáng trở lại, tôi thấy mình đang đứng ở một nơi xa lạ.

Cảnh vật xung quanh thật hoang tàn. Mọi thứ nhuốm một màu đỏ rực như máu.

'?'

Tôi cố gắng cử động, nhưng cơ thể lại chẳng nghe theo.

Giống như thể... tôi không còn là chính mình.

Tầm mắt hướng về những bóng người mờ ảo phía trước, cảm giác lạ lẫm lan dần trong tôi.

Tôi... đang nhìn qua đôi mắt của ai đó?

'ha... haa'

Một mùi hăng của máu xộc thẳng lên não, khiến tâm trí tôi chao đảo, như thể muốn gục ngã ngay lập tức.

"Không phải đã quá rõ ràng rồi sao?"

Lời nói thoát ra từ miệng của cơ thể này lên tiếng một cách đầy máy móc.

"Ngươi là một tên điên rồ!"

Giọng nói trước đó quay lại nhưng không còn sự lạnh lùng nữa, mà bùng lên như một cơn giận dữ đã bị dồn nén quá lâu.

Lúc này những hình bóng mờ ảo trước mắt tôi đã trở nên rõ ràng hơn.

Hình dáng của năm con người, mỗi người đều mang vẻ ngoài kỳ lạ, như thể họ vừa phải trải qua một thảm kịch nào đó, nhưng hết thảy đôi mắt của họ đầy sự phẫn nộ và khinh miệt.

"Coi nào, đừng nhìn ta với ánh mắt như thế?"

Miệng của tôi tiếp tục nói những câu nói đầy cợt nhã. Như muốn khiêu khích tất cả bọn họ.

"Nếu không ta phải móc chúng đi đấy, chẳng phải sẽ thật đáng tiếc sao?"

Lời nói vừa dứt, bầu không khí xung quanh bắt đầu rung chuyển.

Một luồng khí lạnh lẽo đầy chết chóc tỏa ra từ chính cơ thể, khiến tâm trí tôi không thể ngừng run rẩy, như thể tôi đang dần bị nuốt chửng.

'Chết tiệt'

Cảm giác như tôi đang bị giam cầm, buộc phải chứng kiến một câu chuyện mà tôi không hề mong muốn.

Tôi không thể làm gì, chỉ đứng đó, như một kẻ ngoài cuộc, vô vọng nhìn mọi thứ từ từ diễn ra.

"Đến đây thôi, cái chết của ngươi sẽ là sự chấm dứt của tất cả mọi thứ!"

Nói rồi, tất cả họ lao về phía tôi tạo thành những vệt sáng dài, lấp lánh như những ngôi sao sáng.

'Huh?'

Nhưng trước khi tôi có thể nhìn thấy điều gì xảy ra tiếp theo, mí mắt tôi dần trở nên nặng trĩu. Một cơn buồn ngủ bất ngờ len lỏi vào trong đầu, như thể có ai đó đang cưỡng ép tôi rời khỏi nơi này.

"Ngủ đi... ngươi đang đi quá xa rồi đấy"

'Cái quái?'

Giọng nói ấy lẩm bẩm, như thể đang nhắm thẳng vào tôi mà thốt ra.

"Gray"

'Điều đó....là gì..?'

Nhưng sức chịu đựng của tôi đã đến giới hạn.

Tôi không còn nghe thấy gì nữa.

Và lại tiếp tục ngã xuống,  quay trở lại vào trong bóng tối sâu thẳm.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận