Xác người nằm la liệt, mùi kim loại tanh nồng sộc thẳng lên mũi, những cơ thể còn chẳng được nguyên vẹn, có cái mất tứ chi, có cái mất đầu... Thật đúng là cảnh tượng địa ngục trần gian.
"!!!!"
"Ch...chuyện gì đã xảy ra...?" -Melus tái mặt hỏi
"Mẹ kiếp!! Lần đầu tiên trong đời mình chứng kiến khung cảnh kinh khủng thế này." - Bác tài cũng không chịu nổi mà chửi thề.
Xem xét xung quanh, các bộ phận của những người binh lính này bị cắt rời, nhìn kiểu gì cũng nghĩ nó được gây ra bởi 1 vũ khí có lưỡi sắc lẹm, thậm chí vết chém còn rất ngọt, một trảm đi một mạng. Hmmm...có dấu tích của phản kháng ở đây và kia, có vẻ họ đã chống trả trong tuyệt vọng, hầy, đây rõ là 1 cuộc tàn sát 1 chiều. Một người lính bình thường có sức mạnh ít nhất ở mức B-2, mà ở đây có tới chục người...đối phương phải là 1 thế lực rất mạnh, không phải dạng vừa đâu.
"Hai đứa! Lên xe đi, chúng ta không nên ở lại đây nữa, ta cần báo cáo chuyện này với lính canh cổng Kinh Đô!"
"Vâng, đi thôi bác , cháu không thể chịu nổi cảnh tượng này thêm nữa đâu." - Melus trông như sắp nôn tới nơi.
Mọi người tiếp tục đi thêm 30 phút nữa là tới cổng thành Kinh Đô, bác tài nhanh chóng báo cho người lính gác cổng về việc tháp canh phía Tây bị tấn công. Lẽ thường chúng tôi phải làm thủ tục vào thành, nhưng vì giải quyết chuyện tháp canh nên họ chỉ hỏi tên tuổi của bọn tôi, bác tài thường xuyên đến Kinh Đô, đã quen luôn cả lính canh nên không cần phải xưng danh.
"Được rồi! Dù có nhiều chuyện đã xảy ra, đặc biết là vừa rồi, nhưng cảm ơn 2 đứa, có 2 đứa đi chung với bác thực sự giúp bác đỡ cô đơn."
"Bác đừng nói vậy. Bác đã có lòng cho chúng cháu đi nhờ, chúng cháu mới là người cảm ơn bác mới đúng!" - Melus nhanh nhảu trả lời.
"Đúng vậy ạ! Cảm ơn bác nhiều lắm." - tôi tiếp lời.
"Hahaha! Ta cầu chúc 2 đứa may mắn trên hành trình của mình! Thôi, ta phải đi rồi, tạm biệt 2 đứa nhé!"
"Vâng! Bác cũng vậy! Tạm biệt bác!" - Tôi và Melus cúi đầu, chào người đàn ông tốt bụng đã đồng hành cùng 1 khoảng thời gian.
"... Vậy... Đây là lúc chào tạm biệt rồi nhỉ? Cậu có dự định gì chưa, Cy-chan~?"
Melus quay sang tôi, mở lời.
"Ừmm, có lẽ đầu tiên là tận hưởng nơi này, tìm hiểu về nó. Và đâu ra cái tên đó vậy? Đừng gọi tôi như thế chứ."
"Ehehe, nghe nó đáng yêu mà. Vậy thôi nhé, tôi cũng chuẩn bị đi đây, có duyên sẽ gặp lại."
"Yeah, có duyên sẽ gặp lại."
Nói rồi, Melus dần hoà vào dòng người tấp nập, trước khi mất dạng, cô ấy quay lại vẫy vẫy cánh tay với tôi. Tôi cũng đưa tay lên thể hiện ý đáp trả lời từ biệt.
Melus ấy à... Một cô gái xinh đẹp, đầy năng lượng, rất hay cười... Đó sẽ là thứ đầu tiên nảy ra trong đầu tôi khi nhắc về con người này. Trong khoảng thời gian đi chung, tôi có biết được vài điều của cô ấy, cô ấy nói bản thân không phải là người Swellor mà từ 1 nơi xa đến, nhưng cũng không rõ chính xác đó là nơi nào. Việc tới Kinh Đô Swellor thì cổ giải thích rằng đi thăm người bạn, tôi cũng chẳng phải loại người thích tìm hiểu đời tư người khác nên cũng không đào sâu. Chỉ là...có một điều gì đó...càng tiếp xúc với Melus, tôi càng cảm thấy cổ...nói sao nhỉ? Kì lạ? Meh, có thể do tôi nghĩ nhiều quá thôi, bỏ qua đi, giờ thì tiến vào Kinh Đô nào.
——————————————————
Trong 1 con hẻm vắng bóng người qua lại, có một người đang đứng đó. Đột nhiên có kẻ bất thình lình xuất hiện, là tên chùm áo choàng lần trước mà Cyrus thấy.
["Thưa ngài! Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ được giao."]
Tên áo choàng cất giọng, giọng nói máy móc nhưng mang đầy vẻ tôn kính.
"Ừm... Ta đã thấy thành quả của ngươi, làm tốt lắm."
Người đang đối thoại với tên chùm áo choàng gật gù, tỏ vẻ hài lòng. Nếu Cyrus đang ở đây, cậu sẽ ngay lập tức nhận ra đó là ai, còn người nào ngoài cô gái đã đồng hành cùng cậu - Melus.
["Hửm? Ngài có chuyện vui gì sao?"]
"Không có gì, chỉ là vừa quen biết được một kẻ thú vị thôi. Rồi, tiếp tục tiến hành kế hoạch tiếp theo đi."
["Rõ!"]
Tên chùm áo dứt lời, biến mất nhanh chóng như cách hắn xuất hiện.
"Hưm hừm~ Sớm thôi, Kinh Đô này sẽ bị phá hủy... Cy-chan à~! Hi vọng thời khắc đó đến cậu sẽ không ở đây~!"
——————————————————
Một thành phố sầm uất được bao bọc trong 1 bức tường thành khổng lồ, nền kiến trúc từ nhà cửa đến đường xá đều mang nét hoài cổ pha lẫn hiện đại của Đông Á, từng chi tiết hoa văn được chạm khắc tỉ mỉ, một cái trụ cột to khủng khiếp ở ngay giữa trung tâm Kinh Đô như chạm đến tầng mây, từ đó các dòng nước còn đang chảy xuống tựa như cả hàng thác nước, quả không hổ danh "Thành phố của nước".
*Giờ mình nên đi đâu đây... Hmmm, có lẽ tìm nhà trọ cái đã.*
Vừa đi vừa ngắm nhìn, đúng là Kinh Đô có khác, đông đúc người thật. Ở làng mình chỉ có khoảng vài trăm người, ở đây chắc phải tới cả triệu, đâu đâu cũng có thể thấy vài người lính đi tuần, cũng phải thôi, một nơi đông dân thế này để tránh khỏi bạo loạn thì lính đi tuần phải thường xuyên túc trực là điều hiển nhiên.
Dạo bước 10 phút, cuối cùng tôi cũng tìm thấy 1 khu nhà trọ, vừa hay nơi này đặt tại vị trí tốt, khung cảnh rất đẹp.
-Kính koong-
"Cho hỏi, nơi này còn phòng trống không?'
"Kính chào quý khách! Chúng tôi vẫn còn phòng trống, cậu muốn ở lại bao lâu?" - Tiếp đón tôi là 1 nữ tiếp tân, cả cách ăn mặc lẫn nói chuyện đều toát lên vẻ chuyên nghiệp.
"Trước mắt tôi muốn thuê 1 phòng đơn trong 1 tháng."
"Một phòng đơn...1 tháng... Dạ, cho hỏi tên của cậu là...?" - Tiếng loạch xoạch từ cây bút được cô ấy viết lên 1 cuốn sổ tay.
"Cyrus Foster."
"Được rồi cậu Foster, mời đi lối này."
-Lát sau-
Ờmmm... Về căn bản tôi đã thuê được nhà trọ, và đã để lại tư trang trong phòng. Giờ tôi chỉ mang theo tiền và 1 con dao đeo bên hông, cơ nhưng mà... MẸ NÓ CHỨ!! Gì mà đắt dữ vậy?? 20 xu đồng cho 1 ngày qua đêm? Thật sự đấy à? Đúng là lộng lẫy thường đi kèm đắt đỏ.
*Haizzz, mình cần tìm một công việc thôi, số tiền còn lại cũng chẳng còn bao nhiêu, không lâu nữa có khi phải cạp đất mà ăn mất!
Hửm? Gì đây?*
Trong lúc đang than thở vì sự không theo kịp giá cả Kinh Đô, tôi nhận thấy 1 số tờ rơi được dán trên 1 tấm bảng. Có lẽ sẽ tìm được điều gì đó hay ho.
"Hunter Guild? Là giấy tuyển quân tham gia hội thợ săn à? Phải rồi ha, bác Diva đã từng là 1 Hunter mà nhỉ? Xem nào, toà chính nằm cách đây 2 dãy nhà, thử xem sao, cũng chẳng mất gì!"
À, để tôi giải thích, trước khi con người đối mặt với mối đe doạ là các Cyborg, thì những con thú bị nhiễm Edas rò rỉ từ lõi Trái Đất, được gọi là Beasts chính là hiểm hoạ chính. Hành vi của chúng tương đối giống động vật bình thường, nhưng lại thông minh hơn và biết sử dụng năng lực Edas, đôi khi chúng còn chủ động tấn công vào các ngôi làng nhỏ. Để giải quyết việc này, Hunter Guild đã được lập ra, các Hunter sẽ đảm nhận nhiệm vụ tiêu diệt lũ Beasts, bản thân lũ Beasts này cũng là 1 thứ giá trị khi mà bộ phận cơ thể của chúng tràn đầy năng lượng Edas, Hunter săn được có thể sử dụng hoặc đem bán. Tuy nói là lập ra để giải quyết lũ Beasts, nhưng Hunter Guild vẫn nhận những ủy thác cá nhân như tìm chó mèo lạc, thu thập thảo dược...v.v. Nói chung là một công đôi việc.
Cùng với đó là thang đo đánh giá sức mạnh được công nhận và áp dụng cho toàn thế giới. Được xếp hạng lần lượt từ D—C—B—A—S, trong đó cấp D có 2 hạng là D-1 và D-2, còn lại từ cấp C tới S đều có 3 hạng. Một binh lính bình thường có sức mạnh giao động từ B-2 cho tới B-3, còn một Cyborg canh gác phải tới mức A-2, một cá nhân mang cấp S-3 là rất hiếm, thường thường sẽ là kẻ có sức mạnh cao nhất của 1 đất nước.
Thứ hạng phân cấp Beasts và độ khó nhiệm vụ ủy thác thì hơi khác một chút. Từ E cho tới S dựa trên mức độ nguy hiểm, mỗi cấp đều có 1 hạng bậc "+", một con Beasts cấp S+ mang sức hủy diệt tương đương 1 quốc gia, đòi hỏi Hunter phải có kinh nghiệm trận mạc, đã kinh qua hằng hà sa số lần vào sinh ra tử mới có thể đối đầu.
Nhiệm vụ ủy thác cũng được đánh giá dựa trên tình hình thực tế. Một cá thể Beasts Antstinger chỉ được cấp D+, nhưng khi chúng hoạt động theo bầy thì độ khó ủy thác có thể nâng lên cấp C+. Dĩ nhiên độ khó càng cao phần thưởng nhận lại càng hậu hĩnh, nếu muốn giải quyết các nhiệm vụ vượt quá cấp bản thân, các Hunter sẽ lựa chọn cách hợp tác với những Hunter đồng cấp, tuy vậy đây không phải là điều bắt buộc do hội đưa ra, nên vẫn có người thích chơi solo hơn.
Tiện đây tôi cũng đề cập về tiền tệ luôn. Đơn vị tiền tệ được thông hành chính thức tính theo xu, quy đổi ra thì 100 xu đồng tương ứng với 1 xu bạc, và 100 xu bạc tương ứng 1 xu vàng. Xu đồng và bạc chủ yếu được sử dụng bởi người dân bình thường, bởi mệnh giá xu vàng là quá lớn mà chỉ có những quý tộc trở lên hay những Hunter cấp cao sử dụng, không ngoa khi nói 1 xu vàng có thể nuôi sống gia đình 4 người trong vòng 1 năm.
Lan man một hồi thì chẳng mấy chốc đã tới nơi, ngay trước mặt tôi đây là một toà nhà rất to, bên trên còn có tấm biển ghi rõ "Hunter Guild", không lẫn đi đâu được. Cơ mà...giờ vào kiểu gì đây? Cửa ra vào đông nườm nượp ấy. Hờ...cái nghề này đúng là chẳng bao giờ hết hot nhỉ?
Sau 1 lúc chen chúc thì cuối cùng tôi cũng đã vào được, ài...tí thì bị ép bẹp dí. Hít hà một hơi, tôi tới gần bàn tiếp tân.
"Xin chào! Cho hỏi nhu cầu của cậu là gì?" - cô nhân viên mỉm cười hỏi tôi.
"Ờm, tôi đến để đăng kí làm Hunter!"
"À, vâng! Cậu đợi tôi một chút." - Nói rồi, cô ấy cúi xuống chiếc bàn, lấy ra một tờ giấy - "Cảm phiền cậu điền thông tin cá nhân vào đây!"
Viết ra vài thông tin cá nhân, vì chưa thức tỉnh Edas nên tôi bỏ qua. Đưa lại tờ thông tin, cô nhân viên nhận lấy nó.
"Được rồi! Đây là thẻ báo danh của cậu, mời đi vào cánh cửa ở đằng kia! Khi nào tới lượt, người kiểm tra sẽ thông báo."
"Vâng! Cảm ơn cô!"
Bước qua cánh cửa, ở đây cũng có vài người đang đợi tới lượt. Số của tôi là 78, mà người vừa được gọi là 52, sẽ lâu nữa đây...


0 Bình luận