Gã Khổng Lồ say ngủ
Đức Sắp Sáng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi I: Chuyện xứ Riosly

Chương 09: Lời hứa giữa giông bão

0 Bình luận - Độ dài: 2,417 từ - Cập nhật:

Kể từ đêm mà hiệp sĩ già nói ra lời hứa, cơn sốt của Vanessa bỗng thuyên giảm rõ rệt. Giờ đây cô đã có thể tự ngồi dậy và cử động đơn giản. Đôi khi cô còn đủ khỏe để nói chuyện. Các vết thương cũng lành lại rất nhanh. Dẫu vậy, mỗi khi thay băng, Công chúa luôn muốn tự mình làm mọi việc.

Và cứ sau mỗi lần bôi thuốc lẫn chăm sóc vết thương định kỳ, Vanessa lại vùi mình dưới tấm chăn xám ngoét. Dù Ác quỷ không thể ngủ, nhưng cô vẫn nhắm mắt và đi vào thế giới mộng mị của riêng mình. Những lúc ấy trông cô như thể đang ngủ li bì. Nếu có tỉnh dậy thì Công chúa cũng chỉ thức một quãng ngắn rồi lại tiếp tục nằm yên lặng cả ngày.

Sức khỏe thể chất của Vanessa đã ổn định hơn, song sức khỏe tinh thần của cô yếu đi rõ rệt. Đôi mắt Công chúa trở nên thâm quầng trông đến là đáng sợ. Dường như ánh bạc trong cặp mắt ấy đang nằm sâu dưới một lòng núi tối đen chỉ toàn nỗi cô đơn, hiu quạnh và không có lối thoát.

Endury chẳng thể giúp gì được cho cô. Hiệp sĩ già cũng bó tay chịu chết. Có lẽ chỉ Công chúa mới biết mình đang ở đâu. Và cũng chỉ có cô mới tự tạo ra được lối đi xuyên qua tình trạng bế tắc ấy.

Đôi lúc vào nửa đêm, khi ánh lửa cùng vạn vật đều trở nên nhỏ bé trước đêm tối tĩnh mịch, Vanessa lại cất tiếng hỏi người cận vệ già:

- Sadorn. – Cô nói trong khi nằm quay lưng về phía ông lão. – Ngươi có ở đấy không?

- Thần vẫn ở đây, thưa Công chúa. – Hiệp sĩ vẫn ngồi trên chiếc ghế gỗ thô sơ cạnh giường, tức trực không rời chủ nhân. – Thần chưa đi đâu cả.

- Chờ ta một chút nữa. Sắp rồi.

Dứt lời, Công chúa lại chìm vào yên lặng. Rất nhiều đêm như vậy đã diễn ra. Lần nào nàng Vanessa cũng hỏi cùng một thứ. Và đương nhiên lần nào Sadorn cũng đáp lại cùng một câu trả lời.

Ngày và đêm nối tiếp nhau, hết đến rồi lại đi. Chỉ có giông bão ngoài kia vẫn không chịu thay đổi. Mọi thứ dường như cứ trôi qua trong thầm lặng, cho đến khi đêm hôm ấy xảy ra.

Đó là một đêm mà lửa trong lò sưởi yếu ớt đến lạ thường. Endury quyết định nghỉ ngơi sớm hơn thường lệ. Con ngựa Stormed cũng phản ứng vô cùng chậm chạp trước sự biến chuyển của cơn bão. Còn về phần lão hiệp sĩ, toàn thân ông rũ rượi mệt mỏi và cứ chốc lại gật gà gật gù.

Đã kha khá đêm hiệp sĩ già chưa ngủ. Tinh thần ông căng ra, tưởng như sắp sửa vỡ tan như một lớp băng mỏng gặp phải cái nóng mùa hè. Ấy vậy mà vào lúc ông không ngờ nhất, Công chúa Vanessa lại cất tiếng hỏi quen thuộc:

- Sadorn. Ngươi có ở đấy không?

Hiệp sĩ muốn trả lời, nhưng cơn uể oải dâng lên như lũ tràn khỏi đê. Nghiến răng, Sadorn bấu chặt tay lên đùi. Bằng ý chí của một kẻ trung thành, ông ép mình phải tỉnh táo. Song phải một lúc lâu sau ông lão mới có thể đáp lại:

- Thần vẫn ở đây, thưa Công chúa.

Lần này đến lượt Vanessa chẳng nói chẳng rằng. Không gian yên ắng đến nỗi hiệp sĩ già có thể nghe được cả tiếng thở yếu ớt của mình. Sấm sét chợt rền vang ngoài xa.

- Cảm ơn, Sadorn.

- Vì điều gì mới được, thưa Công chúa? – Ông lão thoáng bối rối. – Thần chưa hiểu.

- Vì đã ở đây với ta. – Giọng Vanessa lạnh lẽo như thể cô đã chối bỏ mọi hơi ấm từ ngọn lửa.

Sadorn gật đầu, dù biết rằng Công chúa không nhìn thấy. Bởi lẽ cô đang cuộn mình thật sâu vào trong chăn. Tự tạo cho bản thân một pháo đài bằng vải sờn, Vanessa như muốn trốn khỏi mọi điều khủng khiếp ngoài thế giới.

Đêm vẫn lặng lẽ trôi. Ngọn lửa ở lò sưởi được hiệp sĩ cho thêm củi, một lần nữa cháy lên hừng hực.

- Chúng nhìn ta.

Bỗng Công chúa nói, đột ngột như tia chớp lóe sáng giữa cơn giông. Ánh lửa khẽ rung lên. Sadorn nhìn chằm chằm vào cái chăn xám xịt, môi tím ngắt.

- Ngươi có nhớ cái ngày ấy không, Sadorn? Ngày ta được gả cho tên vua nước láng giếng.

- Thần nhớ, thưa Công chúa. – Hai bàn tay ông lão ướt đẫm mồ hôi.

- Chúng nhìn ta, Sadorn. – Cô lặp lại. – Chúng… Mẹ kiếp. Chúng nhìn ta.

Chợt Vanessa im lặng. Hiệp sĩ không nhúc nhích, cũng không giục cô.

- Tất cả bọn chúng nhìn ta, Sadorn. Rồi hắn cười. Thằng khốn đó cười. Tất cả bọn chúng cùng cười. Tên vua đó hô hào mọi người chiêm ngưỡng. Lũ cận thần của hắn soi xét ta bằng đôi mắt thèm khát. Ta thấy nhiều kẻ trong số đó còn liếm môi. Dù ta có nói gì, tên vua đó cũng không thèm nghe. Rồi hắn cười hô hố trong khi tiến vào trong ta.

Giọng cô rầu rĩ như một nhành hoa nặng nề bởi hàng ngàn giọt sương giá lạnh.

- Chưa bao giờ ta cảm thấy kinh tởm đến thế. Nó bẩn thỉu. Nó nhầy nhụa. Nước bọt của hắn phun phì phì lên mặt ta. Hắn nắm lấy đầu gối ta. Hắn phơi bày ta. Hắn hạ nhục ta. Tất cả những kẻ khác… Chúng nhìn ta. Chúng nhìn và tò mò với từng biểu cảm của ta.

Hiệp sĩ nuốt khan, ánh mắt lặng như tờ.

- Chúng nhìn hắn làm thế với ta hết lần này đến lần khác. Ta van xin hắn. Nhưng hắn không dừng lại. Thằng khốn đấy tát ta. Rồi hắn đe dọa ta. Hắn dùng dao, Sadorn. Hắn dùng xích sắt để trói ta lại. Hắn đâm ta bằng mũi dao và cả thứ bệnh hoạn của hắn.

Cơn giông ngoài cửa sổ gầm gừ. Còn Sadorn nắm chặt lấy tấm huy hiệu của mình. Ông không nghĩ. Cũng không dám nghĩ.

- Hắn cứa lên người ta bằng dao và kéo. Hắn dùng đủ thứ dụng cụ khác để chứng minh chủ quyền của hắn với ta. Hắn vấy bẩn ta thêm hàng tá lần khác, bằng hàng tá những cách khác nữa. Đến lúc chán, hắn bỏ ta lại trên giường với toàn những thứ dịch tanh tưởi. Hắn còn bắt ta uống một loại thuốc nào đó có mùi hôi như nước cống. Hắn vẫn xích chặt ta vào giường để ta không thể chạy đi đâu. Hắn ép ta phải lõa thể để ngủ. Cứ thế đêm kết thúc. Tối om và chẳng còn gì cả.

Đến đây, tấm chăn xám ngoét bỗng run lẩy bẩy. Như thể nó muốn nói thay cho lời Vanessa. Không khí lạnh căm căm. Giữa giông tố kinh hoàng, hiệp sĩ chợt nghe được một tiếng thút thít. Dần dần âm thanh ấy trở nên lớn hơn, sau cùng trở thành một tiếng khóc. Tiếng khóc phát ra từ bên dưới lớp chăn, mang theo giá băng rét buốt hơn cả đêm tối hiu quạnh.

- Ta đã nghĩ rất nhiều thứ. Ta đã tự nhủ rằng mọi chuyện đã hết rồi. Không còn gì nữa. Đêm lạnh, ta không thể ngừng run. Cổ tay ta đau. Bên trong ta cũng đau muốn chết. Nhưng mọi chuyện đã qua. Không có kẻ nào cười ta nữa. Ta đã nghĩ ngày mai sẽ tốt hơn. Nhưng hóa ra ta đã lầm.

Công chúa lại im bặt, nhưng lần này cô bỗng nén lấy một hơi dài. Đêm tối không đáp, hệt như những gì hiệp sĩ già đang làm.

- Không có ngày mai, Sadorn. – Giọng cô vang lên lạnh ngắt. – Không bao giờ.

Các đầu ngón chân Sadorn bỗng quặp chặt lại.

- Chưa bao giờ ta nhìn thấy ngày mai. Chỉ có đêm lạnh. Hắn lại tới. Tên vua chó má đấy lại tới một lần nữa. Hắn cười ha hả vào mặt ta. Rồi hắn lại tiến vào bên trong ta. Cha ta luôn dịu dàng. Còn hắn thì thô bạo. Hắn bóp cổ ta, lại lôi ra đủ thứ kinh tởm khác để đùa nghịch cơ thể ta. Thậm chí ta thấy máu chảy. Máu chảy từ chính cơ thể ta, ở cái nơi mà ta luôn nghĩ rằng phải trân quý. Nhưng máu không chảy bởi chính ta, mà là do hắn. Do tên vua đáng ghê tởm ấy làm.

Ánh lửa gần như tắt lịm. Song Sadorn chẳng buồn để tâm. Thứ duy nhất đôi mắt ông hướng đến là tấm chăn không ngừng run rẩy.

- Đêm nào cũng thế, Sadorn ạ. Không hề khác biệt. Ta trở nên bẩn thỉu. Vô cùng đáng ghê tởm. Chẳng khác nào tên vua khốn kiếp kia. Ta đã ước rằng mọi thứ sớm kết thúc. Nhưng điều ước của ta chưa bao giờ thành hiện thực. Đêm lại đến. Hắn lại tấn công ta. Những kẻ khác vẫn cười. Mỗi ngày lại có những tên mới. Chúng trả tiền để được nhìn thấy ta bị xích lại như một con vật đầy bệnh tật và hôi thối. Tất cả chúng cùng nhìn, rồi chúng cùng cười.

Chợt lớp chăn im lìm. Lát sau, Công chúa bỗng khóc nấc lên. Cô khóc như thể những đêm kinh hoàng lại nuốt chửng mình. Khóc như thể một sợi xích vẫn còn giữ chặt cô trong tấm chăn. Và khóc như thể bình minh sẽ không bao giờ ló rạng.

- Ta nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ được gặp cha nữa. Ý nghĩ ấy lúc nào cũng hiện hữu trong đầu óc ta, Sadorn. Ta không thể ngừng những suy nghĩ ấy. Nhưng đến một ngày, ta không khóc nữa. Ta nguyền rủa hắn, Sadorn ạ. Ta nhổ vào hắn. Ta không khóc nữa. Cũng không cầu xin nữa. Ta phản kháng. Ta làm mọi cách để chống trả. Mỗi lần như thế hắn lại dùng dao và kéo để ép ta câm miệng. Nhưng ta vẫn chống lại hắn. Rồi kỳ tích tới. Đấng Tối Cao đã lắng nghe ta. Ta trở thành Ác quỷ. Sadorn, ta trở thành một con quỷ.

Hiệp sĩ ngừng thở trong một khắc ngắn ngủi. Đôi mắt ông mở to như hãi hùng.

- Móng vuốt nhô ra từ năm ngón tay của ta. Da thịt ta đỏ thẫm và bốc mùi tanh ngòm. Ta có răng nanh, dài và nhọn hoắt. Mái tóc bạc mà ta luôn tự hào biến mất. Thay vào đó, ta có sừng. Hai chiếc sừng trồi lên từ trán. Cao lớn và dũng mãnh. Ta cũng có đuôi. Ngoe nguẩy và chuyển động như ý ta muốn. Và ta có sức mạnh, Sadorn ạ. Rất nhiều sức mạnh.

Giọng Công chúa có gì đấy như phấn khích, dẫu nỗi phấn khích kia chỉ thoáng qua tựa như một cái chớp mắt.

- Ta có sức mạnh để thoát khỏi xiềng xích. Ta có cả sức mạnh để xé nát ga giường. Ta giết lũ hầu gái. Ta cào rách rèm. Ta cọ móng vuốt của ta lên bàn và ghế. Ta mạnh đến mức có thể tự do đi đến bất cứ đâu mà ta muốn. Nhưng nơi đầu tiên ta đến là phòng của hắn. Phòng của tên vua bệnh hoạn. Ta tìm thấy hắn khi hắn đang vui vẻ với vài con ả xấu xí. Ta đến và đâm móng vuốt vào lưng hắn. Hắn không kêu nổi, Sadorn ạ. Hắn chỉ nhìn ta trong lúc sợ chết khiếp. Còn ta quyết định để hắn chết từ từ.

Đâu đó trong không gian có tiếng ngựa hí khe khẽ. Ngọn lửa như nhắm mắt và bịt tai, làm cho gian phòng tối khủng khiếp.

- Khi hắn chết, ta mổ bụng hắn. Ruột gan tên vua đó bốc mùi y như chính hắn. Ta uống máu hắn. Uống đến cạn máu. Vị của nó chua loét và buồn nôn phát kinh. Nhưng ta vẫn uống. Ta ép mình phải uống. Ta phải uống để những tiếng cười không còn trong đầu óc ta nữa. Nhưng ta không… Ta không làm được.

Công chúa nấc nghẹn suốt hồi lâu.

- Ta không thể thay đổi được điều gì, Sadorn ạ. Ta vẫn là Ác quỷ, còn chúng vẫn nhìn ta hằng đêm. Ta không thể ngủ, nên chúng luôn đến. Bên trong ta không còn gì cả. Vậy mà chúng vẫn đến. Ta chưa bao giờ quên được dù chỉ một giây phút nào của những đêm ấy. Chưa bao giờ. Và sẽ không bao giờ quên được.

Sấm sét đánh lên một hồi trống dài đằng đẵng. Bóng đêm ùa vào quanh tấm chăn xám ngoét, ùa cả vào bên dưới lớp chăn mỏng. Hiệp sĩ già ngồi tĩnh lặng trên ghế.

- Ngươi có thấy ta kinh tởm không, Sadorn? – Bỗng Vanessa cất tiếng hỏi. Lần này cô không khóc, cũng không nghẹn ngào.

Sadorn không trả lời. Ngọn lửa tí hon trong lò sưởi làm bóng ông đổ lên tấm chăn. Một cái bóng im thin thít hệt như chủ nhân nó.

- Ngươi có ở đấy không, Sadorn? – Giọng cô như chới với tìm kiếm điều gì đó.

- Thần ở đây, thưa Công chúa.

- Cảm ơn ngươi.

- Vì điều gì, thưa Công chúa?

- Vì tất cả mọi thứ. Vì không nói gì cả. – Nàng Vanessa lại nức nở. – Cảm ơn ngươi vì không trả lời.

- Đó là vì… Thần đã hứa, thưa Công chúa. – Giọng ông lão khàn đặc. – Thần đã hứa và thề bằng danh dự của mình.

- Ta biết, hiệp sĩ. Ta biết.

Ngoài trời, mưa vẫn như trút nước. Nhưng dưới mái nhà tĩnh tựa nốt trầm của đêm tối, mưa không phủ lên tấm chăn xám xịt.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận