• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 03

0 Bình luận - Độ dài: 5,408 từ - Cập nhật:

Hả?

Cái gì đây!

Tầm nhìn nó dần mờ đi.

Sao cảm...giác mọi thứ cứ quay...cuồng vậy?

Cả cơ thể bỗng chốc mất hết sức mạnh. Như một cái cây chao đảo trước cơn bão lớn, từng bước đi run rẩy đều khó có thể chống đỡ thân xác tàn tạ đó. 

Rồi sụp đổ hẳn.

Kh—Không được!

Mình không thể gục ngã ở đây. Chỗ này quá nguy hiểm, không thể biết sẽ có thêm kẻ nào đến.

B—Bình tình nào!

Mình phải đứng dậy

Toàn thân nó đều cứng đờ, nó dồn sức, gồng ép từng chút một.

Nhưng chỉ mới di chuyển được tầm 3 bước, nó gục xuống lần nữa.

Mình…không thể nằm…chờ chết ở đây!

Phải đứng…dậy lần nữa!

Phải…

 

Ửm?

Sao tối đen như mực vậy?

Hay mình đang mơ?

Chắc vậy

Xem ra mình chưa tỉnh vẫn còn mơ.

Chắc chắn rồi!

Mình đang mơ.

Đang mơ.

Đang…

Hả?

HẢ?

Nếu mình không mơ.

Tại sao mọi thứ lại tối và đen như trong hang vậy?

Hơn nũa, cái mùi tanh hôi này—y hệt luôn.

Hay mình đang ở trong hang? Không. Hồi nãy mình đã chiến đấu mà.

Vậy là mình vẫn còn đang nằm trên đất à?

Lạnh quá!

Đau quá!

Gió se lanh thì thào giữa đêm khuya thanh vắng, như lời tcảm giác như những mảnh dao nhẹ, chầm chậm cứa vào từng vết thương đang âm ỉ.

Thử di chuyển xem.

Nó thử cố cử động một vài cái xúc tu, nhưng—

Chết tiệt!

Cơn đau giống như những xiềng xích, ghim sâu vào toàn bộ cơ thể, ghì chặt nó xuống đất, không thể cử động được.

Nó thử di chuyển lại lần nữa, vừa mới ngẩng lên một chút, thì nó không chịu được cơn đau, rồi gục xuống.

‘Ư... ư..’

Nó chỉ còn cách nằm yên một chỗ, chờ cho xơ thể quen với cơn đau. Ngẩng đầu quan sát xung quanh, nó không khỏi bang hoàng.

Ánh sáng—thứ chiếu rọi sức sống cho mọi thứ—giờ lại bị nuốt chửng bới màn đêm vô tận.  Bóng tối ở khắp mọi nơi. Mọi sinh linh đều phủ lên tấm lụa đen huyền bí, ẩn giấu sự hiện diện của bản thân với muôn loài. Tất cả đều đắm chìm vào sự u tối của thiên nhiên.

Không—không phải tất cả.

Nó thử ngước nhìn khoảng không phía trên. Những gam màu trắng, xanh, hồng,.. tạo thành các đốm sáng, rồi nhảy múa lung linh giữa vòm trời như tấm nhung bất tận . Tất cả hoà quyện lại với nhau, đan thành dải lụa tuyệt sắc, xuyên qua khỏi ranh giới không thời gian.

Chứng kiến cảnh tựợng ấy, tâm hồn nó lại yên bình một cách kỳ lạ. Trong sự rực rỡ mà vòm trời rực rỡ, nó như một bức tranh, một bài thơ, hay một bài ca len lỏi qua những tâm hồn bi ai, đau buồn, thống khổ, hỗn loạn. Đồng thời xoa dịu chúng như những người mẹ dỗ dành con cái.

Có lẽ rằng, trong những thời khắc tội tệ nhất, luôn có một tia sáng hi vọng để cứu rỗi những linh hồn nghiệt ngã. 

Sau một thời gian, cơ thể cũng đã dần quen với cơn đau. Nó cựa mình, chậm rãi bò dậy khỏi mặt đất lạnh lẽo.

Tầm nhìn đã quen với bóng tối nơi đây, nên nó cẩn thận quan sát xung quanh một lượt. Cả cơ thể chằng chịt vết thương lớn và nhỏ. Một số chỗ thì bị móng vuốt cào nên nhìn lởm chởm trông như cục thạch bị cắn một phần, chỗ khác thì có dấu răng của cặp hàm sắt nhọn, tạo thành những cái lỗ nhỏ sâu hoắm, có thể nhìn xuyên qua được.

Ít nhất, cơ thể có cơ chế tự động gắn kết các mảnh thạch bị văng tung toé nên nó cũng hồi phục chút ít.

Mặt khác, có vài kẻ không may mắn như thế.

Xác của hai con sói nằm la liệt, máu tuôn ra từ cổ họng ướt đẫm bộ lông dày cộp. Mùi tử thi tanh tưởi bốc lên, đặc quánh khiến nó nghẹt thở. Làm nó nhớ lại lúc ở trong hang tối đó.

Nó tiến lại gần hai cái xác chết đó. Nó cần ăn để hồi phục vết thương từ trận chiến, nên nó đã xơi tái hai cái xác đó, cho đến khi chỉ còn xương xẩu xương vãi

Cũng không tệ!

Cái vị béo ngậy từ từng thớ cơ kích thích từng dây thần kinh vị giác. Thịt không quá béo do lũ sói luôn vận đông để kiếm ăn. Tuy vậy, mùi tanh hôi của máu đâm thẳng lên khứu giác khiến cho cảm nhận về mùi vị có phần tệ đi.

Thôi thì…sống là được!

Ăn xong một bữa no nê, cơ thể cũng hồi phục được phần nào, từng phần chất lỏng văng tung toé như có nhận thức quay về phía bản thân.

Tiếp theo, nó quyết định đi tìm chỗ nghỉ ngơi .

Màn đêm—thời khắc của nhưng thợ săn đáng sợ nhất. Có những loài ẩn mình trong bóng tối, tàn sát những sinh vật xấu số.

Mình mà không tìm được chỗ để ngủ thì chắc nay là ngày cuối cùng mình đi khám phá luôn!

Nói vậy chứ nó cũng không sợ bóng đêm. Vì trong hang làm gì có ánh sáng.

Nó vốn dĩ là sinh vật trong bóng đêm mà.

Tuy vậy, với cái thân tàn ma dại này, nó cần phải tìm chỗ trú ngụ để bảo vệ bản thân. Chưa kể, đây vốn dĩ là nơi xa lạ, nên sẽ khó khăn trong việc di chuyển.

Được rồi, giờ mình đi hướng nào đây?

Vì nó không biết đường, mà xung quanh toàn là cây cối, nên nó dành đi hướng trước mặt nó vậy.

Càng tiến sau vô rừng, ánh sáng từ các vì sao cũng dần tắt lịm, không thể xuyên qua tầng lá dày đặc. Mọi thứ đều tối tăm, khó mà nhìn thấy được. Cây cối trông như những bóng người khổng lồ đứng yên, gây cản trở khi di chuyển. Từng bước chân xào xạc trên nền lá như đánh thức thứ gì đó trong bóng đêm.

Tuy chỉ thấy lờ mờ những bóng hình mờ ảo, nhưng nó vẫn cảm nhận rõ mọi thứ. Tất cả các giác quan (trừ thị giác) đều hoạt động ở mức tối đa.

Chết tiệt!

Xung quanh toàn là kẻ địch không!

Ẩn sâu trong cánh rừng, từng hơi thở sặc mù kim loại nồng nặc, sẵn sàng nuốt chửng mọi thứ. Những ánh mắt sắc lẹm mờ mịt toát lên cái áp lực đè chết con mồi. Tất cả đều dán chặt vào bữa ăn xấu xố kia.

Có chạy được không ta?

Đột nhiên, có tầm 3 cái bóng lao nhanh về phía nó. Do đã có chuẩn bị trước, nên nó vẫn tránh được sang một bên.

May quá!

Dù khó nhìn trong bóng tối, nó vẫn thấp thoáng nhìn thấy kẻ đã tấn công mình.

Cả ba sở hữu ngoại hình khá kì lạ. Ba con mắt màu lục sáng rực giống đèn báo hiệu, thân hình gầy gò nhưng không hề ốm yếu chút nào. Trái với cái ngoài hình như cây que thì hai chân lại to, săn chắc như cái cột đá.

Chúng nhìn với ánh mắt kì dị, hư vô và trống rỗng. Còn cái miệng cong lên tận khoé mắt, để lộ hàm răng sắc nhọn.

Cả 3 ư?

Toang rồi!

Nó cố lao qua những thân cây dày đặc, mỗi nhịp di chuyển như đang xé toạc cơ thể đang bị thương.

‘Gaaaaaaagh!’

Tiếng hú thất thanh từ những con quái vật như đang mời gọi chúng đến với bữa tiệc này vậy. Hằng hà sa số những con quái giống nó từ trong bụi cây ló ra. Bao vây nó lại, chặn toàn bộ lối đi.

10, 20.

Bây giờ phải làm sao?

Chúng nó bu tới đông quá!

Nó cố gắng quan sát chúng thêm một lượt nữa, không bỏ sót từng cử động con nào.

Được rồi!

Đành liều vậy.

Được ăn cả ngã về không.

Đánh nhanh thắng nhanh.

Nó phi nhanh về phía cánh trái, nơi chỉ có 2 con quái đứng đó. Nó muốn phá bỏ phần mỏng nhất trong vòng bao vây đó. Thấy vậy, hai con quái cũng bắt đầu tiến tới. Con quái đầu tiên bật nhảy lên, trong tư thế mặt đối mặt với cục chất nhờn. Con còn lại thì phi qua bên phải so với nó. Cả hai định giết nó trong thế gọng kìm.

Tất cả các con còn lại trông thấy đều cất tiếng kêu mang đậm sự vui tươi và phấn khởi, trái ngược với khung cảnh u tối này. Như thể đây là lễ hội và chúng nó đang xem coi đồng đội nó sát hại con mồi dã man như thế nào. Chúng không  hề coi nó là kẻ thù, mà là trò tiêu khiển.

Nó liền phun lượng lớn axit vào thẳng mặt con đầu tiên. Con đầu tiên la lên trong đau đớn, Toàn thân ngập tràn dịch nhầy màu xanh lục.

Wow!

Nó dính đòn đó mà không ngã luôn hả?

Thấy thế, con thứ hai lao đến, muốn hỗ trợ bạn mình. Những nó đã kịp tránh sang một bên. Con thứ hai không kịp thắng lại, liền té vào con thứ nhất. Thế là cả hai con bị dính axit.

‘Aaaaaaaaaaa!’

Tiếng rít gào vang vọng giữa cánh rừng tối của kẻ bại trận như lời báo hiệu điều tồi tệ. Lớp da của chúng bắt đầu tan chảy thành thứ gì đó không thể tả. Bọn quái xung quanh nhăn mặt lại, không ai muốn nhìn cái cảnh này cả. Cái mùi axit cùng với xác thịt tạo thành hỗn hợp tởm lởm, xộc thẳng lên khứu giác, khiến cho bọn quái vô thức lùi lại một chút.

Nhân cơ hội đó, nó dùng xúc tu cắt ngang qua cổ cả hai.

Nhưng lớp da đen bóng của nó quá cứng, không thể xuyên thủng được.

Bọn quái vật thấy đòn tấn công hụt, liền thừa cơ xông tới, dùng chân quẹt ngang tấn công. Nhưng nó nghiên người để tránh. Đồng thời, hai cái xúc tu bất ngờ vươn ra, quấn chặt cổ con thứ nhất.

‘Khục…khục.’

Cổ con quái vật bị siết nghẹt, chỉ còn rít lên tiếng kêu đáng thương.

Vỡ đi!

Và rồi một tiếng ‘Rắc’ kêu lên, cổ của nó gập theo hướng 90 độ, chân tay mềm nhũn.

Con thứ hai thấy bạn mình nguy khốn, liền lao tới với tốc độ kinh hoàng, thân hình đồ sộ như một chiếc xe tải nhỏ.

Nhưng nó đã đoán trước được động thái này. Ngay khi con thứ hai còn cách vài mét, nó liền buông con thứ nhất ra, xoay người đối diện để đối đầu. Một lượng lớn axit phun vào khuôn mặt đang dầm gừ này.

Một tiếng thét kinh hoàng xé tan màn đêm tĩnh mịch. Nó ôm mặt quằn quại, thứ dịch nhầy chết chóc nhanh chóng lan ra khắp cơ thể, bốc khói nghi ngút.

Nó nhân cơ hội vung xúc tu chém tới tấp vào cổ con thứ hai. Tuy lớp da cứng nhưng chém nhiều lân chắc chắn vỡ. Và rồi, hai nhát chém dứt khoát cắt ngang cổ con thứ hai. Đếu chúng lìa khỏi thân, cả đầu và xác nằm ở hai nơi khác nhau. Máu tươi đặc quánh phun lên như thác.

Không chần chừ, nó trườn thật nhanh, phóng thẳng về phía sâu hơn.

‘Gaaaaaaaaaaaaaaaagh!’

Tiếng gầm phẫn uất ra rung chuyển. Chúng cứ nghĩ rằng đây chỉ là trò tiêu khiển với con mồi, là cuộc săn đuổi tẻ nhạt. Nhưng đã có 2 kẻ đã chết vì sự kiêu ngạo của chúng. Như bị hận thù nhuộm đỏ lí trí, toàn bộ quái vật điên cuồng đuổi theo.

Trước tình thế đó, nó vẫn không hề nao núng. Nó quyết định nhanh chóng lả lướt qua những cái cây, di chuyển theo hình zic zac, khiến chúng vấp ngã khi len lỏi qua các chướng ngại vật.

Tiếng bước chân đuổi sát phía sau bóp nghẹt tim nó. Thỉnh thoảng, móng vuốt sắc nhọn sượt qua thân nó. Tuy đau, nhưng nó vẫn cắn răng chịu đựng.

Sao tụi nó đuổi dai vậy?

Nó không biết đã chạy bao lâu rồi. Không biết là vài phút hay cả đời. Chỉ biết bọn chúng vẫn không ngừng, vẫn cứ truy đuổi.

Một con quái vật đã đuổi kịp, liền ghim hàm răng nhọn hoắt vào thân nó. Do tình huống quá dột ngột, nó chỉ kịp tránh được một phần. Phần thân bên trái bị thương, tuy không phải chí mạng, nhưng vết thương khá sâu nên hơi khó di chuyển.

Con quái vật tung hai đòn cước mạnh thẳng vào nó, nó nghiêng qua phải để lách qua.

Mình mà dính đòn đó là xong.

Không để con quái vật kịp thu chân về, nó liền tận dụng đà nghiêng người, vung chiếc xúc tu khỏe mạnh nhất quật ngang vào ống chân đối thủ. Một tiếng "rắc" khô khốc vang lên, con quái vật khựng lại, chân trái của nó có vẻ đã bị tổn thương.

Chớp lấy thời cơ, nó nhanh bám vào chân còn lại, dùng hết sức quật nó xuống. Con quái vật chao đảo, rồi cái thân hình đồ sộ ngã xuống. Nó liền nhảy lên thân chúng, chém tới tấp cổ quái vật. Lúc đầu nó còn vùng vẫy, dần dần không còn động tĩnh gì nữa.

Ba con.

Từng bước chạy xào xạc dần to hơn, có vẻ bọn chúng gần đuổi kịp. Nó típ6 tục phi nhanh vô rừng.

Hơi thở càng lúc càng dôn dập, nó biết thể lực sắp cạn, nên chả thể đối đầu với chúng.

Bất chợt, một cảm giác lạ dưới chân khiến nó khựng lại một nhịp. Nó ẩm ướt, trơn trượt, và lại cò mùi đất ngai ngái quen thuộc. Đó là một vũng bùn.

À nghĩ ra rồi!

Một tia hy vọng lóe lên trong tình thế nguy cấp! Nó quằn quại trong vũng bùn lầy lội, để bản thân ngập tràn cái thứ âm ẩm đó. Mặc kệ vết thương đang nhức nhối, nó cố gắng hòa mình vào thứ hỗn tạp này, trở thành một phần của vũng bùn nhầy nhụa.

Quả nhiên, khi chúng ập tới, chúng không thể xác định được nó ở đâu.

‘Gaaaaagh.’

Tiếng rống giận dữ vang lên.Chúng liền lục soát mọi thứ xung quanh, từ những bụi cây cho đến những hốc cây nhỏ. Chúng điên cuồng dập phá mọi thứ, tất cả đều in hằn dấu vuốt của chúng.

Sự kiên nhẫn của lũ quái vật có giới hạn. Sau một hồi tìm kiếm vô vọng, không phát hiện được bất kỳ dấu hiệu nào, sự bực tức hiện rõ trên khuôn mặt dữ tợn của chúng. Chúng liền giận dữ bỏ đi.

May quá!

Có vẻ suy đoán của mình đã đúng trong phút chót.

Ở trong môi trường toàn là bóng đêm, rất khó để quan sát. Trừ khi bọn chúng có tầm nhìn đặc biệt, nếu không thì thị giác là vô dụng. Để có thể sống sót, các loài vật phải tiến hoá các giác quan còn lại để chống chọi với tự nhiên.

Có vẻ tụi quái vật hồi nãy dùng khứu giác, nên khi nó ngập trong bùn, mùi hương của nó tạm thơi bị che đậy, nên bọn chúng không tìm ra được.

Tất nhiên, suy đoán đó phần lớn dựa vào vận may. Nếu như bọn chúng không khứu để đánh hơi thì sao?

Chắc chắn hiện giờ nó đang nằm trong bụng quái vật rồi.

Mà đó cũng chỉ là một phần.

Kích cỡ thân hình của nó chỉ bằng 1/5, thậm chí còn nhỏ hơn nữa. Do việc phun quá nhiều axit nên giờ kích thước nó nhỏ đi đáng kể. Vì thế nó mới có thể chui vô vũng bùn nhỏ và ẩn nấp.

Không ngờ trong cái rủi cũng có cái may.

Được rồi.

Giờ phải nghĩ cách vượt qua đêm nay cái đã.

Đầu tiên là phải tìm chỗ nghỉ ngơi trước.

Nhưng đợi thêm tí nữa đã, lợ bon chúng còn ở đây thì sao?

Thế là nó cứ nằm đó, không động dậy gì hết. Đợi cho thời gian qua đi, nó mới từ từ bước khỏi vũng bùn lầy.

Đau!

Cơn đau buốt nhói từ vết thương khiến nó đi đứng xiêu vẹo, vết thương vừa nãy đang từ từ rỉ chất nhầy, hoà lẫn với vùng bùn lầy, tạo nên một thứ hỗn tạp khó chịu. Mặc kệ vết thương đang nhức nhối, nó cố nén cơn đau, từ từ bước ra ngoài.

Mình phải tìm chỗ nào an toàn, khó bị phát hiện, và mình cũng cần hồi phục cơ thể nữa.

*Phập*

Có thứ gì bay vút qua, cắm phập vào thân cây bên cạnh. Nó quay sang nhìn, đó là một cây kim dài màu vàng khoảng 10 cm, trên thân cây còn có vết nứt do nó để lại.

Kẻ địch nữa sao?" Sự mệt mỏi và đau đớn bị thay thế bởi sự cảnh giác cao độ.

Lại thêm một cây kim nữa xé gió phóng ra từ trong bóng tối, nhắm vào đỉnh đầu. Nó lách sang một bên. Dù có đề phòng, nhưng vì vết thương khá nặng, nên nó chỉ kịp né không dính vào chỗ hiểm.

Không dám ở lại thêm giây phút nào nữa, nó phóng thẳng vào rừng, dâm sâu vào bóng rối dày đặc. Tiếng bước chân nặng nề hoà lẫn tiếng xào xạc của lá cây. Nhịp thở càng lúc càng nhanh, từng thớ cơ đều kêu gào muốn đình công.

Nó biết gần như không thể chạy nữa.

Nhưng phải chạy, vì nếu không thì sẽ chết.

Nó biết rằng, kẻ tấn công đang ẩn mình trong bóng tối, theo dõi từng cử động của nó, sẵn sàng tung ra đòn tấn công tiếp theo, nên nó phải vừa trốn thoát vừa tìm sơ hở của kẻ dịch nếu có thể. Sự sống sót giờ đây là một cuộc chạy đua khắc nghiệt với thời gian và với những mối nguy hiểm rình rập.

Lại thêm một cây kim phóng ra, lần này lại nhắm vào phần thân dưới. Có vẻ nó muốn phế đi chuyển dộng của con mồi. Vì đã chuẩn bị trước, nó kịp tránh đòn, đồng thời phi vào gốc cây bên cạnh để trốn.

Nguy rồi!

Giờ làm sao để giết tên kia đây?

Cây kim phóng về hướng bên phải, và tiếng bắn cũng ở bên phải, vây là kẻ địch ở bên phải.

Nhưng làm sao để áp sát đ—

*Phập, phập, phập, phập, phập…*

Âm thanh liên hoàn vang lên, làm rung chuyển cái cây nó núp. Vỏ cây kêu răng rắc, những mảnh vụn nhỏ bắn ra tứ tung. Lần này không chỉ một, mà vô số cây kim nhỏ lao đến. Có vẻ kẻ địch muốn phá luôn chỗ ẩn nấp.

Nó siết chặt các xúc tu, cảm nhận rõ sự nguy hiểm đang cận kề. Ẩn nấp chỗ này không hề tốt chỗ nào. Nó phải hành dộng thật nhanh, nhưng với một đống vết thương, cùng với cơn mưa kim dày đặc thì làm sao tiếp cận được kẻ địch. Một kế hoạch loé lên trong phút chốc, một canh bạc đầy rủi ro nhưng có lẽ là cơ hội sống sót duy nhất.

Nó liền vươn xúc tu với lấy vài hòn đá nhỏ nằm gần đó, rồi thẩy nhẹ qua phía bên trái. Như bị cuốn hút bơi âm thanh nhỏ phía xa, kẻ địch quay qua phía phát ra tiếng động.

Nhân cơ hội đó, nó chạy về phía ngược lại, ẩn nấp vào màn đêm tĩnh lặng. Kẻ địch tưởng nó vẫn ở chỗ gốc cây hồi nãy, nả tiếp những cây kim nhọn vào gốc cây tàn tạ đó.

Rầm!

Gốc cây sụp đổ xuống, nhưng bóng dáng của nó thì không thấy đâu. Kẻ địch liền nhìn xung quanh, cố gắng tìm bóng dáng cục chất nhờn kia, nhưng không thấy đâu.

Cùng lúc đó, nó đang phi qua những cành cây mảnh khảnh. Màn đêm như áo choàng vô hình bọc lấy nó, che mắt khỏi tâm nhìn kẻ thù. Mỗi bước như có hàng ngàn cây kim châm khiến nó muốn dừng lại, nhưng bản năng ham sống thúc giục nó tiến bước.

A!

Thấy rồi.

Giữa những lùm cây rậm rạp, có một thứ gì đó đang chuyển động. Toàn thân màu đen tuyền, còn có vô số gai nhọn thụt ra thụt vào. Hai mắt đỏ sáng rực, trán cao, mũi tẹt, và không có tai. Còn các chi tuy nhìn nhỏ nhắn nhưng không có gì là chậm chạp, ngược lại trông khá uyển chuyển.

Từng bước chậm rãi để dấu đi sự hiện diện, nó từ từ đến gần sau lưng con quái vật. Nhìn kỹ lại, tạng người kẻ dịch chỉ hơn nó một tí ở hiện tại.

Hiện tại, còn khoảng tàm 6 mét nữa là tới.

Nó vẫn tiếp tục bước thật chậm.

5 mét.

4 mét.

Cho đến khi mặt lưng gai góc đối diện với nó, nó liền vòng xúc tu qua đầu rồi định đâm vào cổ họng. Như thể có con mắt sau lưng, con quái vẫn có lách qua được bên trái, nên xúc tu chỉ cắm phập vào vai trái nó.

Khỉ thật!

Con quáii vật hạ chân xuống, thủ thế sẵn sàng chiến đấu. Đồng thời nó dùng hai tay rút hai cái gai sau lưng làm vũ khí.

Cả hai mặt đối mặt, mắt nhìn nhau.

Kế hoạch ám sát thất bại.

Giờ chỉ còn cách…

Sống hoặc chất

Không gian tĩnh lặng bị phá vỡ bởi tiếng "xoẹt" khi cục chất nhờn từ con quái vật lao tới. Nó nhanh chóng vung xúc tu, chém mạnh vào vết thương bên trái của đối thủ. Con quái lùi lại phía sau, rồi xoay người đâm hai chiếc gai nhọn hoắt vào vết thương bên trái của nó. Cả hai đều mang vết thương chí mạng ở cùng một chỗ, tạo ra một thế cân bằng mong manh

Nó gạt đòn đánh đi, rồi nhắm vào phần thân trái của con quái. Nhưng giũa chừng, nó hạ xúc tu xuống, đâm phập vào đầu gối phải của con quái.

‘Aaaaaa!’ Con quái hét lên đau đớn, liền dùng hết sức vung cả hai cây kim vào vết thương bên trái. Nó cố lùi lại để nó nhưng vì đang bị thương, sự linh hoạt đã giảm đi đáng kể. Hai chiếc gai sượt qua, để lại hai vệt cắt nông nhưng rát buốt.

Con quái vật khụy xuống, một bên đầu gối bị thương khiến nó di chuyển khó khăn. Tuy nhiên, sự hung hãn và ý chí chiến đấu của nó vẫn không hề suy giảm. Con quái liền đứng dậy lần nữa, rồi bứt từng chiếc gai sau lưng nó, ném thật mạnh vào phía đối diện.

Nó chạy thật nhanh theo để né từng chiếc gai. Kẻ địch đang muốn vắt kiệt toàn bộ thể lực của nó. ThờI gian càng trôi, tỉ lệ thắng càng giảm, nó buộc phải áp sát. Nếu không, kẻ nằm xuống là chính bản thân nó.

Trông thấy thế, con quái liền nhếch mép lên, tạo thành nụ cười khinh bỉ.

Mày thích cười à?

Cười tiếp đi, mày còn dám cười nữa không.

Nó liền dùng hết sức lao thẳng vào kẻ địch, định dùng tốc độ để phân thắng bại. Nhưng kẻ dịch đâu ngu, nó chạy giật lùi, bắn những cây kim nhọn ngay hướng thẳng. Nó chỉ có thể nhảy sang bên trái để. Không may, ba cây kim đã đâm vào người nó, nhưng nó không quan tâm đến vết thương. Nó vẫn nhảy qua nhảy lại để né.

Đau à! Kệ đi!

Cho dù cơn đau như xé toác cơ thể, nó vẫn không để tâm. Dù cho cơ thể trờ nên nặng trich như kéo thêm mấy quả tạ, nó vẫn chạy. Giờ phú sinh tử này, chỉ cần một trong hai ngừng lại là định mệnh đã an bài.

Không còn chiến thuật, không còn sự bình tĩnh trong tâm trí cả hai. Giờ đây, cả hai chỉ chăm chăm vào mạng sống của phía đối diện.

Con quái tiếp tục ném những cơn mưa kim thẳng về phía nó.

Nó tiếp tục chạy,

Chạy.

chạy.

Và chạy.

Nó cứ cắm đều chạy như thể bộ não lập trình nó như vậy.

Chẳng mấy chốc, lưng của con quái không còn cây kim nào để ném nữa. Nó lụm lại hai cây kim để dưới đất rồi lao vào. Bên kia, nó cũng thấy đối phương như thế, cũng lao theo.

Cả hai đều dính cùng một vết thương.

Một bên gần cạn thể lực.

Một bên thì mất đi thế mạnh của mình.

Hai bên cùng thử xem ai là người sống cuối cùng.

Cụ chất nhờn loạng choạng đâm vào đầu gối, liên bị gạt ra. Kẻ địch liền dùng hết sức xoay người, vung hai cây kim vào phần thân dưới.

Đau quá!

Đòn vung như thể một chiếc xe tải tông thẳng vào hông. Cả thế giới như chao đảo. Nhưng nó không hề ngã xuống, ngược lại còn nắm chặt vũ khí. Rồi dùng toàn bộ sức mạnh phần thân dưới, đè mạnh hai cây kim xuống. Kẻ địch cố vùng vẫy thoát ra, nhưng vô vọng. Lợi dung sự bối rối, nó liền đâm xúc tu nhắm thẳng vào cổ họng. Con quái thả tay khỏi hai cây kim, bất ngờ gập người 90 độ về phía sau, xúc tu chỉ kịp cứa được một vết sẹo dài ngang cổ. Nó thoát chết trong gang tấc.

Cái gì? Nó còn né được trong tình thế này à?

Con quái tung một cú đá xéo về phía bên phải, lực đá khiến nó văng xa một đoạn. Chớp thời cơ, con quái nhặt lại hai cây kim, đâm tới tấp.

Né tránh trong gang tấc, rồi gắng gượng tấn công. Cứ tiếp tục một chuỗi combo như thế. Nó hiểu rằng cách phòng thủ tốt nhất là tấn công. Nó hiểu rõ, trong tình thế này, phòng thủ chỉ là kéo dài thời gian, tấn công mới là con đường duy nhất để tìm kiếm một tia hy vọng.

Tên này còn bao nhiêu sức vậy trời?

Mồ hôi rịn ra trên lớp da nhầy nhụa, từng cử động trở nên nặng nề. Hiện tại nó không thể tấn công nhanh hơn được nữa, Đây là giới hạn thể lực của nó rồi. Nhưng nó vẫn không thẻ áp đảo đối thủ.

Mình sẽ chết ở đây sao?

Mình đã cố hết sức rồi.

 Mình muốn ngắn nhìn thế giới này, Nhưng có vẻ thế giới không thích điều đó.

Từng kẻ địch muốn ăn tươi nuốt sống mình, mình đã giết chúng.

Và giờ mình bại trân ở đây sao?

Không.

Mình không muốn thế.

Như thể cố vặn từng giọt sức lực cuối cùng trên cái xác tàn tạ này, nó lao thẳng đến con quái như chiếc xe tăng. Mỗi thớ cơ đang gào thét dữ dội, từng cử dộng như phép màu vậy. Nó hiểu cơ thể đã đến giới hạn. Nhưng nếu dừng lại nó sẽ không cử động được nữa.

Con quái không nghĩ rằng kẻ địch của mình còn nhiều sức đến thế. Khoảnh khắc cả hai chạm nhau con quái liền vấp ngã xuống. Nó leo lên con quái, dùng xúc tu mềm mại vung liên hoàn người con quái. Con quái vung hai tay lên đỡ, nhưng cái xúc tu chém phập hai tay con quái. Chưa kịp để con quái dãy dụa, nó đâm mạnh vào cổ con quái. Máu bắn tung toé, cử động con quái dần chậm đi. Nhưng nó vẫn cứ tiếp tục đâm như vây.

Chết đi. Chết đi. Chết đi Chết đi. Chết đi…

Sự phận nộ như liều adrenalin, khiến nó cứ tiếp tục đâm cho dù cái xác đã bất động.

Đâm, đâm và đâm, giờ trong đầu chỉ có thế.

Chỉ ho đến khi đầu lìa khỏi cổ, nó mới nhận ra kẻ thù đã chết.

Hah, hah, hah…

Cuối cùng mình đã thắng rồi.

Nó không tin mình đã thắng như thế. Kẻ địch vốn mạnh hơn nó, đã thế nó còn bị thương, nghĩa là nó bất lợi hơn. Nhưng nó đã may mắn hơn, và nó đã nắm được cái may mắn đó. Nghĩ lại vốn dĩ may mắn là một phần của thực lực mà.

Nó chầm chậm bò dậy khỏi người con quái, rồi cắn một miếng ở phần cánh tay.

Dở tệ.

Vị vừa đắng, chua, cay. Cả ba hoà quyện nhau tạo nên thứ tệ nhất. Mấy con quái ở dưới hang nơi nó từng sống còn ngon hơn.

Đột nhiên, một hiện tượng kinh dị đang diễn ra trước mắt nó.  Khuôn mặt con quái biến dạng méo mó, những đường gân tím ngoằn ngoèo bò dậy khắp nơi. Từng sợi mạch máu nổi lên, co giật liên hồi, căng phồng như sắp phát nổ. Làn da như thể có vô số thứ gì đó muốn trồi dậy, vùng vẫy thoát ra ngoài.

Như thể bản năng mách bảo, nó liền lùi ra thật xa

Vô số gai nhọn mọc ra từ người nó. À không, phải là đâm ra mới đúng. Hàng loạt cái gai nhọn hoắt đâm ra từ bên trong. Máu đặc quánh rỉ ra từ vết gai hoà lẫn với nhịp đập của mạch máu. Những chiếc gai mới mọc ra không chỉ đơn thuần là vũ khí, mà dường như còn là một phần của quá trình biến đổi. Sau đó, con quái từ từ thu mình lại, cuộn tròn cả cơ thể. Bỗng chốc nó trở thành một quả cầu gai đen.

Chạy!

Bản năng sống trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Vừa lùi lại, nó vừa chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng: quả cầu gai đen kịt rung lên bần bật, phát ra những tiếng "tách tách" ngày càng lớn.

Một dự cảm chết chóc lóe lên trong tâm trí. Không phải biến đổi, mà là tự hủy diệt!

ẦM!!!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa xé toạc màn đêm. Vô số gai nhọn bắn ra tứ phía, lao đến với tốc độ kinh hoàng.

Phản xạ sinh tồn mách bảo, nó lập tức thu mình lại, cuộn tròn cơ thể hết mức có thể để bảo vệ những phần yếu hại. Đồng thời, nó cố gắng di chuyển nhanh nhất có thể, lách qua những khoảng trống hiếm hoi giữa cơn mưa gai đang cày xới mặt đất.

Khi tiếng nổ lắng xuống và cơn mưa gai dần thưa thớt, nó từ từ mở mắt. Khung cảnh xung quanh tan hoang, cây cối đổ rạp, mặt đất chi chít những hố sâu do gai cắm xuống.

Nó thở hổn hên, toàn thân đau nhức. Tuy bị vài cái gai dâm, nhưng nó vẫn sống.

Nó nằm im trên mặt đất lạnh lẽo, cố gắng trấn tĩnh và hồi phục sức lực. Vài phút sau, nó từ từ đứng dây, cẩn thận quan sát xung quanh. Nơi này chẳng khắc nào vừa có một qua bom phát nổ, để lại cái hố sâu, cây cối tan hoang dổ rạp xuống.

Cuộc chiến sinh tồn trong đêm đen này đã lấy đi quá nhiều. Nhưng nó vẫn sống sót. Và trong sự tĩnh lặng đáng sợ của khu rừng, một ý nghĩ kiên định lóe lên trong tâm trí: nó sẽ tiếp tục sống, dù phải đối mặt với bất kỳ nguy hiểm nào.

Ps: Viết kết chương khó thật. 

 

 

 

 

 

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận