• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quý tộc

Chương 01 : Quý tộc

2 Bình luận - Độ dài: 2,736 từ - Cập nhật:

Đáng lẽ tôi đã có thể sống một cuộc đời bình thường, nhưng thế giới lại không cho phép điều đó

Tôi quan sát hơn sáu trăm con người quyền quý nhất của thế hệ mình. Lắng nghe gã quý tộc phát biểu giữa quảng trường của học viện. Lắng nghe những lời dối trá của chúng, về quyền lực, tiền bạc, và số phận.

"Chúng ta là đứa con của thần, những người con được chọn để cai trị" hắn tuyên bố. Hắn mạnh mẽ, to lớn, ngạo mạn và uy nghiêm. "Những kẻ yếu đuối sẽ luôn lừa dối các bạn, bọn chúng nói rằng ai hiền lành sẽ được nhận ân điển của thần, kẻ mạnh phải bảo vệ kẻ yếu. Đó chỉ là những lời dối trá cao đẹp mà bọn chúng nghĩ ra để chúng ta phục vụ chúng"

Đôi mắt của gả quý tộc nhìn thẳng vào các học viên, ánh mắt của hắn như đâm xuyên qua tâm hồn của bắt cứ ai hắn chạm phải

"Các bạn và tôi, chúng ta là những người đặc biệt, chúng ta là đứa con của số phận. Chúng ta là điểm cuối cùng của thế giới, là thứ mà bọn thường dân có dành cả đời cũng sẽ không thể đạt được, chúng ta chỉ đứng sau cha và mẹ của chúng ta, và họ là ai ? Đó chính là các vị thần !" hắn giơ tay của mình lên bầu trời, nhìn nó trong khoảng vài giây rồi nói tiếp

"Chúng ta dẫn dắt những kẻ kém cỏi hơn, chúng ta cho phép chúng phục tùng mình, chúng ta cho phép chúng sống. Và các bạn những người đứng ở đây, sẽ tiếp tục di sản đó" gả quý tộc dừng lại, quan sát những con người trong đám đông

"Nhưng nó không phải được cho không"

“Chức vụ của các bạn, các bạn cần phải tự giành lấy. Của cải phải được tạo nên bởi chính thực lực của bản thân. Vinh quang trên chiến trường, quyền lực, lãnh thổ của vương quốc phải được đổi bằng máu"

"Những đứa trẻ không một lần trãi qua những thử thách như các bạn không xứng đáng có được những điều mà tổ tiên các bạn tạo nên. Các bạn chưa biết đến đau đớn. Các bạn không biết tổ tiên của mình đã phải hy sinh những gì để đưa các bạn tới đỉnh cao này. Nhưng sớm thôi, các bạn sẽ học điều mà tổ tiên các bạn học, học cách lãnh đạo, học cách cai trị, học cách cao quý, học cách chinh phạt !!!"

"Sớm thôi, chúng tôi sẽ dạy cho các bạn biết vì sao Vương quốc của chúng ta mạnh mẽ. Và tôi xin hứa, các bạn trong tương lai sẽ là những sĩ quan, quý tộc lãnh đạo đất nước này.”

Tôi đã từng nghĩ rằng tôi là một quý tộc...

Nhưng Không phải, tôi không phải là một quý tộc mà chỉ là một người dân của đất nước này. Tôi là một công dân và tôi phục vụ đất nước này, tôi phục vụ tự do, sự bình đẳng chứ không phải nhà vua, hay thánh thần. Hãy cứ để hắn nghĩ những người như tôi yếu ớt. Cứ để hắn nghĩ rằng tôi khờ dại, nhu nhược, chưa đủ tư cách quý tộc. Tôi có thể đã lớn lên trong cung điện. Tôi có thể đã cưỡi ngựa băng qua cánh đồng cỏ hay thưởng thức các món ăn đắt tiền. Nhưng tôi cũng từng sống trong những căn nhà nhỏ bé, tôi đã từng đi bộ đến khắp nơi thay vì cởi ngựa, tôi đã từng ăn những món ăn của những người nghèo khó.

Tôi đã được rèn giũa bởi lòng hận thù. Tôi đã được tình yêu ban cho sức mạnh...

Hắn đã nhằm...

tất cả những kẻ ở đây sẽ chết

----------------------------------------------

Chương 1 : Gia đình

Tôi là Laros Vilria, con trai trưởng của Janes Vilria một bá tước nằm ở vùng đông bắc của vương quốc Niviros, nhưng ngoài thân phận đó ra thì tôi còn một thân phận khác nữa.

Đó là Lê Huyền, một sinh viên đại học, cũng như nhân viên cửa hàng tiện lợi. Tôi về nhà sau một ca làm mệt mỏi, rồi chìm vào giấc ngủ sâu trên chiếc giường êm ái, rồi tôi bỗng nhiên thức dậy với một thân phân khác.

Nhớ lại những ngày đầu tiên lúc mới chuyển sinh, tôi thở dài. Một người thanh niên phải sống trong thân hình của một đứa trẻ sơ sinh không phải dễ dàng gì, tôi cảm thấy khá là may mắn vì nó đã qua, đóng vai một đứa trẻ sơ sinh không dễ chút nào cả, bạn phải khóc rất nhiều, khi thấy đói, hay khi đã đi vệ sinh,...và việc khóc làm cho thân thể của một đứa bé mất năng lương khá là nhanh, nên tôi thường phải ngủ 11 tiếng trở lên, điều này làm tôi mất phần lớn nhận thức về thời gian lúc còn là một đứa bé, khiến cuộc sống mới đầu của tôi mờ ảo, như vô số những mảnh ghép không chính xác của một bức tranh.

Nhưng ngoài việc đó ra thì cuộc sống của một quý tộc khá là sung sướng, nhưng cũng có phiền phức nhất định nhất là khi bạn là con trai trưởng của một bá tước. Lúc đầu thì tôi khá thích các buổi dạ hội, tiệc trà, các chuyến đi săn,..vì bạn biết đó, tôi kiếp trước chỉ một người được sinh ra ở tầng lớp trung lưu, nên chưa bao giờ được trãi nghiệm những chuyện như thế này cả.

Nhưng rồi khi tham gia các buổi tiệc như vậy quá nhiều lần thì bạn sẽ có cảm giác rằng nó cứ lặp đi lặp lại, mọi người đến đó để giao lưu, tìm hiều các mối quan hệ mới, nói chuyện về các chủ đề, những thứ đã trãi qua.

Khi cha tôi dẫn tôi cùng với những anh em khác của tôi đến một buổi tiệc của bá tước Durly, cũng là buổi tiệc đầu tiên chúng tôi tham dự .tôi đã làm theo những gì mà cha bảo, nói chuyện cùng những cô nhóc, cậu nhóc cùng tuổi, cuối chào những người lớn, thể hiện tri thức của mình với họ. Hai đứa em trai của tôi là Dane và Corly không  phải là người thích nghe lời, chúng nó đã gây sự với một cậu nhóc nào đó của nhà Durly và rồi bị cha phạt khi về nhà. Em gái tôi Leyre thì chỉ toàn đứng cạnh tôi và làm mọi thứ theo tôi. Tôi học được rất nhiều từ buổi tiệc đó, những cử chỉ hành động, cách mà họ trò chuyện với nhau.

Cha tôi nói rằng tôi học khá nhanh, tôi nghĩ cũng tương nhiên thôi, dù sao thì tôi đang có tri thức và não của một người thanh niên hiện đại, ở kiếp trước tôi đã phải học vô số thứ khó khăn hơn nhiều. Những cái kỷ luật cử chỉ đơn giản của các quý tộc có là gì cơ chứ.

Nhưng người xưa có câu cái gì tốt quá cũng không tốt, sau khi tham gia buổi tiệc đó, cha đã quyết định bồi dưỡng em gái và tôi để làm gương mặt đại diện cho ông ở các buổi tiệc mà ông không thể tham gia, và bạn biết đó một bá tước quý tộc có rất ít thời gian rảnh rỗi để tham gia các buổi tiệc giao lưu, nên phần lớn các buổi tiệc giao lưu được tổ chức thì tôi và em gái sẽ luôn là người tham gia, em gái tôi thích nghi khá nhanh với những điều này, tính nhút nhát của con bé cũng đã biến mất nhờ việc tham gia vào các buổi tiệc giao lưu với tôi nhiều lần, và trước khi tôi kịp nhận ra thì con bé đã sánh vai cùng tôi, và trở thành một bó hoa tuyệt đẹp đại diện cho nhà Vilria ở các buổi tiệc, và tôi cũng dần dần tự động dìm về phía sau để con bé tỏ sáng.

***

Tôi có thể cảm thấy được từng giọt màu hôi đang chảy của chính mình bên trong bộ đồ đấu tập. Bộ đồ đấu tập được làm bằng da đơn giản, nó bao dùm lấy toàn thân tôi chỉ để lộ vài điểm. Và như cái tên của nó, nó là một bộ áo giáp da, dùng để bảo vệ thân thể trong lúc tập kiếm.

Bài ca của sắt vang lên trong khi hai thanh kiếm ngắn va chạm vào nhau, tạo ra những tia lửa đẹp đẽ trên không trung, tôi và Dane vung kiếm vào nhau, đường kiếm của em ấy chắc chắn, nhanh nhẹn và mạnh mẽ. Dane là một kiếm sĩ cừ khôi và điêu luyện, tôi biết em ấy đang nhường tôi với những cú đánh hoa mỹ như thế này, em ấy không dùng hết sức của mình để áp đảo tôi, mà chỉ đang nhận cú đánh của tôi rồi lại đánh trả cho tôi đỡ

Bao quanh chúng tôi là những Hiệp sĩ của gia tộc, những chiến binh mạnh mẽ với thân hình cao lớn uy nghiêm trong bộ giáp sắt đen, họ đang trò chuyện với nhau qua những chiếc mặt nạ sắt. họ chắc chắn biết rằng Dane đang nhường tôi, vì tôi không giống như Dane, tôi không giành nhiều thời gian để tập kiếm như em ấy, mà chỉ gu gú trong thư viện của ngôi nhà.

'Tới rồi'

Cách cầm kiếm của em ấy đã thay đổi, nó đã vững chắc hơn.

'Tập trung đi Laros'

Tôi tự nhũng trong vô vàn những tiếng hít thở đầy nặng nhọc của chính mình, ánh mắt tôi mờ ảo vì mất quá nhiều nước, cái nóng đã nung cháy tôi trong bộ giáp đấu tập, tôi cảm thấy một sự ngột ngạt, ngột ngạc đến mức tôi có cảm giác như mình đang bị bọc kín trong một tấm nệm nặng trịch hồ hôi của chính mình

Một dòng mồ hôi nữa chảy xuống từ trán tôi và khác với những giọt khác, nó chui vào mắt tôi, thiêu đốt mắt tôi cho đến khi nó biến thành màu đỏ. Khi trước tôi có thối quen giơ tay lên để gạt bỏ mồ hôi, chỉ để cào một cách vô ích vào phần giáp da bao chùm toàn bộ khuôn mặt tôi. Tôi vẫn muốn làm như vậy, dù đã tập luyện trong bộ đồ đấu tập hơn 6 năm nhưng cái cảm giác cay mắt, cũng như ngứa ngáy mà bộ đồ đấu tập mang lại vẫn khiến cho tôi như chết đi sống lại. Nhưng tôi biết rằng nếu bây giờ làm như vậy thì tôi sẽ để lộ vô vàn điểm yếu cho Dane xảy lí mình.

Ánh mắt của tôi và Dane giao nhau, đôi mắt xanh lục bảo của em ấy liếc nhìn tôi như một con mãnh thú đang nhìn vào con mồi sắp gục ngã của nó. Dane lao vào phía trước và tung một đòn chém từ trên xuống, đó là một cú chém toàn lực, tôi di chuyển thân thể mình theo phản xạ, ưởng người sang phải một chút rồi giơ thanh kiếm lên, đỡ lấy thanh kiếm của Dane bằng hai tay, Dane dùng sức đẩy mạnh trọng tâm của tay em ấy lên, gây một áp lực kinh người lên tay tôi, tôi cảm thấy khuỷu tay mình đau nhức đến muốn đức đi.

Thanh kiếm của tôi rung bần bật, từng cơ tay như bị xé toạc vì đau đớn. Tôi nghiến răng, cố giữ vững bản thân nhưng thân thể của tôi không cho phép điều đó, nó sắp đến giới hạn của mình, và Dane biết rõ điều đó. Ánh mắt của chúng tôi giao nhau lần nữa, đôi mắt xanh lục bảo của em ấy liếc nhìn tôi, và trong ánh mắt đó tôi không khác gì một con thú hoang dã bị dồn vào chân đường, tôi không thể để bản thân bị ngã xuống được, phải di chuyển.

Tôi cố gắng lùi lại, cố gắng giữ lấy trọng tâm của mình, nhưng Dane không cho tôi cơ hội đó, em ấy lui lại một bước rồi tiếc về phía trước với chuyển động kinh hoàng, thanh kiếm sắt mạnh mẽ va vào thanh kiếm của tôi như sấm sét đánh vào cành cây.

Một tiếng "cheng" vang lên sắc lẻm khi hai thanh kim loại va chạm lần nữa trên không trung, Thanh kiếm của Dane đột nhiên chuyển hướng, nó trượt dọc theo phần thân kiếm của tôi, và rồi bàn tay tôi trống rỗng. Thanh kiếm sắt bật khỏi tay tôi, xoay vài vòng trong không trung rồi cắm phập xuống mặt đất sau lưng Dane. lưỡi kiếm rung lên tạo ra những tiếng vụt vụt như đang cười nhạo sự thất bại của tôi.

Dane không chần chừ một giây nào. Em ấy xoay cổ tay của mình, lưỡi kiếm sắt di chuyển với tốc độ kinh hoàng về phía tôi, tôi cố gắng xoay người né tránh, như đã quá muộn. Thanh kiếm sắt vào khoảng khắc này chỉ thẳng vào phần cổ tôi. Khoảng cách của nó gần đến nỗi tôi có thể cảm thấy hơi lạnh của thép.

"Anh chậm rồi" Giọng em ấy khàn khàn, đối mắt xanh lục bảo của em ấy đã hơi chuyển đỏ do hồ hôi chảy vào mắt, ánh mắt của tôi không thể nào rời khỏi đôi mắt xanh sâu thẳm đó.

Tôi và Dane đứng đó vài giây

Rồi Dane rút kiếm lại, thở dài một tiếng rồi từ từ cởi mặt nạ của em ấy ra, mái tóc đen ngắn của Dane lúc này đã ước đẫm mồ hôi, gương mặt để lộ ra một vẻ mệt mỏi, tôi còn có thể cảm nhận được từng sự mệt nhọc của em ấy mỗi lần hít thở. Dane đột nhiên quay đầu và nhìn tôi nở một nụ cười

"Sao thế ? Bị em đánh đến mức chán váng luôn rồi hả" Em ấy cười nói, trong lúc lấy tay lao trán

Tôi đột nhiên ngồi bịch xuống mặt đất, tháo chiếc mặt nạ da xuống, hơi thở tôi gấp gáp như kẻ vừa thoát khỏi cơn ác mộng. Tôi tham lam hít thở từng ngụm không khí trong lành tồn tại vào lúc này.

"Chứ còn gì nữa" tôi lặp lại, giọng lẫn với hơi thở, rồi bật ra một tiếng cười khan khô khốc.

Tôi ngồi đó, lưng hơi cong lại, hai khuỷu tay tì lên đầu gối, để mặc cho mồ hôi nhỏ giọt từ cằm xuống đất. Bộ giáp đấu tập bằng da dày được tháo từng mảnh sau đó, nó phát ra tiếng "cạch" khô khốc mỗi lần chốt khóa được mở. Cho đến khi chỉ còn lại chiếc áo sơ mi ren bó sát, ướt đẫm và bám vào da, tôi ngước mắt nhìn Dane.

"Không trận nữa à ?"

Dane vẫn đứng đó, nhưng thanh kiếm đã từ từ hạ xuống, sau đó tiến lại gần thanh kiếm cấm xuống mặt đất của tôi rút nó lên. Em ấy dành vài giây để quan sát nó rồi tiến về phía tôi, giày da giẫm lên mặt đất tạo ra những tiếng cột cột mỗi lần bước đi. Dane dừng lại ngay trước mặt tôi rồi thảy cho tôi thanh kiếm của mình.

Tôi giơ tay lên Phía trước đỡ lấy nó

"Thôi, thôi, đi tìm mấy người hiệp sĩ kia đi "

Tôi nói rồi đứng dậy, tiến về phía cánh cửa dẫn vào Dinh thự. Dane lắc đầu, cầm lấy bộ giáp đấu tập ướt đẫm mồ hôi cũng như thanh kiếm của tôi và đưa cho một người hầu gần đó, cậu ta sau đó xoay người nhìn về phía những hiệp sĩ và nói

"Ai tiếp theo nào"

Tôi bước vào cửa sau của dinh thự trong tiếng hô xung phong của những hiệp sĩ.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

AUTHOR
TRANS
Tác giả nên coi lại phần hình thức trình bày nhé. Như tất cả các dấu câu đều phải đặt liền với từ đi trước. Vẫn thường hay quên nhiều dấu kết câu. Chính tả cũng sai lác đác. Suy nghĩ thì không cần đánh dấu vì đang viết ngôi 1 (còn ngôi 3 thì in nghiêng). Bên cạnh đó thì xem xét lại cách bố trí thông tin, như nguyên cái đoạn giữa này thì đọc như là info dump luôn. Scene cũng khá ngắn và chưa đủ để thể hiện câu chuyện, nên viết sâu hơn.
Chê thì chê, nhưng thật sự thì truyện này cũng có chút điểm sáng ở việc kể, tả và thoại. Tác nên cố cải thiện những điểm dễ nhìn thấy nhất trước như một cách để thu hút người đọc theo dõi theo câu chuyện của mình.
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Cảm ơn bạn đã đánh giá và dành thời gian đọc truyện của mình. Mình sẽ học tập thêm, cũng như rút kinh nghiệm cho những lần sau để câu chuyện được hoàn chỉnh hơn
( ☆∀☆)
Xem thêm