Tập 01: Sự tò mò liệu có giết chết một con mèo?
Chương 06: Chuyện gia đình
1 Bình luận - Độ dài: 3,498 từ - Cập nhật:
Cậu thanh niên đứng trước cửa của một dinh thự to lớn với đôi tay nắm chặt, cậu ta nuốt nước bọt vào trong và hắng giọng một tiếng. Tiếng lách cách đang hiện hữu bỗng dừng lại. Nữ gia nhân đang cắt tỉa gần đó nhận ra sự hiện diện đó thì vội vã hớt hải chạy tới.
“Cậu chủ Nerian... Hôm nay cậu về sớm vậy?” Cô người hầu trẻ nhanh chóng mở cửa.
“Cha ta có nhà không?” Cậu ta phớt lờ câu hỏi của người đối diện.
“Ông chủ hôm nay không đi đâu cả.”
Nerian thở dài một tiếng, rồi tiếp tục:
“Hãy chuẩn bị bữa tối cho ta.”
“À... vâng, thưa cậu chủ. Tôi sẽ báo lại với đầu bếp.” Cô hầu tỏ ra hơi ngạc nhiên đôi phần rồi cũng cúi người đáp lại.
Nerian chậm rãi tiến lại tòa dinh thự tráng lệ của nhà Fleming. Hai bên là những hàng cây được cắt tỉa cao vừa tầm một thiếu niên. Các cây bụi thường xanh này tạo thành lối đi như những lớp mê cung hai bên, đủ sức khiến những vị khách tới chơi dễ dàng đi lạc nếu không có gia nhân dẫn đường.
Khác với dáng vẻ tự tin thường thấy, những bước chân Nerian có phần trĩu nặng khi càng ngày càng tiến gần về phía dinh thự của gia đình. Cô hầu gái mở cánh cửa lớn được chạm khắc tinh xảo. Không gian bên trong rộng lớn hơn nhiều so với bất kỳ căn nhà nào trên đảo. Hai bên tường được gắn những viên đá phát sáng, một loại đá tương đối đắt đỏ và cần được yểm ma thuật thường xuyên. Không gian được yểm một mùi hương đầy mê hoặc, tỏa ra từ những nén hương được đốt thường xuyên. Nếu không phải đã quen với nó, chắc hẳn đầu óc Nerian đã sớm trở nên mụ mị. Ở đối diện cách nơi chàng trai trẻ đang đứng khoảng bốn mươi bước chân là một cầu thang lớn đi lên trên.
Nerian hít lấy một hơi thật sâu, sau khoảng ba giây thì thở ra. Vẫn còn chút gì đó sự lưỡng lự tới từ chàng trai trẻ. Cô hầu vẫn đứng ở cửa, cúi đầu xuống, thỉnh thoảng lại lén nhìn lên, đôi mắt hơi trùng xuống đôi phần.
“Về rồi đấy à?”
Ngay khi chuẩn bị tiến vào, một giọng nói khàn đặc vang vọng cả dinh thự. Nerian không đáp lại, thấy vậy, cô hầu vội vã chạy vào trong, nói lớn:
“Dạ thưa ngài, cậu chủ đã-.”
“Tao đâu hỏi người hầu?” Chưa kịp để cô gái tội nghiệp kết thúc câu nói của mình, tiếng người từ trên tầng lại cất lên. Hầu gái nhìn sang cậu chủ của mình, đôi môi Nerian khẽ run lên, trên trán cậu ta bắt đầu đổ vài giọt mồ hôi.
“Vâng thưa cha.” Mất một lúc thì chàng trai trẻ mới đáp lại được giọng nói kia. Nerian nín thở mất vài giây để chờ hồi âm.
Nhưng giọng nói khàn kia đã dừng lại.
Giữa bầu không khí có phần gượng gạo đó, cô hầu đi tới chỗ chàng thanh niên.
“Cậu chủ xin hãy tới đại sảnh trước, để tôi gọi ông chủ xuống.”
Lời đề nghị đó như kéo Nerian trở lại với thực tại. Cậu không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu, đi về hướng căn phòng lớn. Cô hầu nhìn theo Nerian, mãi đến khi cậu ta đã đi khuất tầm mắt mới thôi.
Độ mười lăm phút sau đó, ở trong đại sảnh, người đàn ông luống tuổi mới bước vào. Việc đầu tiên khi tới nơi mà lão làm là nhìn vào người con của mình, đáng buồn là không phải với một vẻ trìu mến mà là sự cau có. Nhưng lão cũng không nói gì, chỉ tiến tới ngồi vào chỗ của mình ở đầu bàn. Quần áo của lão vô cùng chỉnh tề và số đá quý trên người có là dư để mua cả một trang trại. Tuy vậy, dù có giàu sang tới đâu thì ông ta cũng không thể nào chống lại được thời gian. So với một Nerian trẻ trung và đầy sức sống như một cành cây xanh tốt, lão giống một thân cây đang héo tàn hơn.
Nerian khi biết cha mình đã an tọa thì mới dám ngẩng đầu lên một chút, cậu lén nhìn ông ta, ngoài nét mặt khó chịu ra thì cậu cũng có thể cảm nhận được sự mệt mỏi hằn lên trên những nếp nhăn của người đàn ông trung niên đó. Trong phút chốc, cậu cảm thấy chột dạ đôi phần.
Đại sảnh là một căn phòng rộng lớn với một bàn ăn dài được đặt ở trung tâm cùng với hai hàng ghế. Chỗ ngồi của cha Nerian là ở đầu bàn, đối diện bên phía cuối bàn là một người phụ nữ cũng tầm tuổi xế chiều. So với hai cha con, bà trông có vẻ giản dị hơn nhiều. Các gia nhân kéo ra ba chiếc ghế tương ứng với vị trí ngồi của họ.
Khi tất cả đã an tọa, có thể cảm thấy một sự im lặng gần như tuyệt đối bao trùm lên khắp căn phòng. Chẳng ai trong ba người họ muốn nói với nhau câu nào, hoặc nếu có thì quá ngại để mở lời. Những âm thanh có thể nghe được chỉ là tiếng cắt thịt của dao dĩa, tiếng những gia nhân đang cố gắng làm công việc bưng bê và dọn dẹp.
Nerian đưa miếng thịt lên gần miệng, đó là miếng thịt bò cao cấp nhất, được chế biến bởi những đầu bếp giỏi nhất của cả hòn đảo và đương nhiên là mùi hương đã được nêm nếm của nó là không thể chê vào đâu được. Thế nhưng khi cho nó vào miệng, thay vì cảm nhận được vị ngon ngọt, cậu chỉ cảm thấy trống rỗng khi vô hồn nhìn vào một chiếc ghế trống bên cạnh cha mình, nằm bên phía đối diện với bản thân.
“Mọi chuyện ở học viện vẫn ổn chứ, con trai?”
Người phụ nữ lên tiếng, phá tan bầu không khí u ám và ngột ngạt của cả căn phòng.
Nerian quay về hướng bà, người phụ nữ trung niên đang nhìn cậu với vẻ trìu mến. Điều đó giúp Nerian bớt lo âu hơn đôi phần.
“Vâng, hôm nay con đã chiến thắng một trận đấu pháp thuật đấy.” Cậu nói với vẻ tự hào, dù đó là một lời nói dối.
“Vậy à, con làm tốt lắm.” Mẹ Nerian đáp lại với một nụ cười trên môi. Nerian thấy vậy cũng mỉm cười nhẹ.
“Thế phép thuật của mày có làm ra tiền không?”
Tiếng của người cha kéo mọi thứ ra xa khỏi sự vui vẻ chóng vánh. Khi nói, lão còn chẳng thèm liếc con trai một cái. Cùng lúc ấy, nét mặt Nerian trở nên tối sầm lại, đôi tay thì run lên. Cậu cắn mạnh đôi môi mình, tới mức có thể cảm nhận được một chút vị tanh.
“Nếu không nói được gì hay thì đừng nói.” Mẹ Nerian đáp lại, trên mặt bà tỏ rõ sự khó chịu.
“Giá mà những việc mấy người làm cũng hay như cách mấy người nói thì tốt.” Lão khinh khỉnh cười nhẹ.
“Jurian!” Bà mẹ đứng dậy hét lớn, còn Nerian như cứng đơ người lại giữa cuộc đấu khẩu của cả hai.
Trái với sự tức giận của người phụ nữ, người đàn ông trung niên vẫn thản nhiên dùng dĩa đưa miếng thịt lên miệng một cách chậm rãi. Tiếng nhai thịt của lão có thể nghe thấy rõ khi không khí xung quanh đã quay trở về vẻ ngột ngạt vốn có. Người mẹ đứng đó một hồi rồi tiến lại chỗ của con trai, vỗ nhẹ vào vai cậu. Nerian nhìn lên rồi lại cúi đầu xuống.
Giữa lúc gượng gạo, một gia nhân đi tới trước người cha, vừa cúi đầu vừa nói:
“Thưa ông chủ, có khách tới ạ.”
“Không thấy bọn ta đang dùng bữa à?” Cha Nerian đáp lại với đôi phần khó chịu.
“Dạ vâng, tôi sẽ báo lại với họ.”
“Mà vị khách đó là ai vậy?”
“Dạ thưa, đó là quý cô yêu tinh Cecilia Aureus.”
Khi nghe thấy cái tên đó, cả ba con người của gia đình kia đều mở to đôi mắt với đồng tử giãn ra. Nerian có chút ý tưởng về việc tại sao người phụ nữ kia lại xuất hiện ở đây, bất giác bản thân có chút chột dạ và nhanh chóng đổ mồ hôi. Dù ngờ ngợ được chuyện gì đang sắp xảy đến, cậu lại không rõ cụ thể diễn biến của nó sẽ ra sao, điều đó làm Nerian lo lắng.
Người cha, khác với sự điềm tĩnh trước đó, tim của gã dừng lại một nhịp rồi đập nhanh hơn. Khi nhận ra người hầu vừa bẩm báo có ý định rời đi, lão nhanh chóng nói.
“Cho vị khách đó vào đi.” Cùng lúc ấy, lão buông dao và dĩa của mình và đặt xuống bàn, từ tốn lau miệng và chỉnh trang lại áo quần.
Người mẹ trong suốt thời gian ấy đã nhìn về hướng của chồng mình, bà không nói gì, thái độ của ánh nhìn ấy chuyển từ sự tức giận sang đượm buồn và sau cũng, có thể là thêm chút bất lực. Được một khoảng ngắn, bà quay trở lại vị trí ngồi của mình.
Chẳng bao lâu sau, đã có người thứ tư ngoài các cô hầu xuất hiện trong căn phòng rộng lớn đó. Thấy nữ yêu tinh bước đến, Jurian đứng dậy và kéo chiếc ghế cạnh ông ta ra, Cecilia nhìn ông ta, lão đánh mắt xuống, ra hiệu rằng đây là chỗ ngồi của nữ yêu tinh. Thấy vậy, Cecilia khẽ gật đầu rồi ngồi xuống chỗ đó. Jurian cười nhẹ.
“Tôi tới giờ này có làm phiền bữa ăn của mọi người không?”
“Làm gì có chuyện đó, một vị khách quý tới chơi như thế này, gia đình tôi rất lấy làm vinh hạnh.”
Người mẹ khẽ cau mày một chút trước câu nói đó.
“Ông chủ Fleming thật sự biết cách ăn nói đó.” Cecilia khẽ cười nhẹ.
“Cũng đã vài tháng kể từ lần cuối chúng ta gặp gỡ, dạo này cô vẫn mạnh khỏe chứ?”
“Tôi vẫn vậy thôi. Nhưng mà... vài tháng ư? Chẳng phải là đã vài năm rồi sao?”
“Có hôm nọ tôi có thấy cô ở nhà thờ. Cô không nhận ra ư?”
“À... có lẽ tôi đã không để ý.”
Hai nữ gia nhân đứng phục vụ gần đó để ý thấy, một bên ra sức kìm lại tiếng cười khúc khích để rồi nhận lấy được cái huých vai ẩn ý từ người bên kia.
Cecilia nhìn quanh căn phòng với đôi với ánh nhìn lạnh nhạt, bà nhìn qua người vợ, họ chạm mắt và nở một nụ cười xã giao. Tiếp tục dò xét xung quanh, Cecilia nhận ra sự hiện diện của Nerian, bà nhìn một hồi lâu trong khi cậu ta có vẻ đang cố lảng tránh. Với Jurian, lão vẫn làm thứ mà lão luôn làm mỗi khi thấy Cecilia, đó là ngắm nhìn cô. Còn người mẹ, tất nhiên bà dễ dàng nhận ra sự bất ổn trong cả ánh nhìn của nữ yêu tinh lẫn chồng mình.
“Vậy chuyện gì khiến cô phải vất vả tới đây vậy?” Mẹ Nerian lên tiếng.
“À, chẳng là con gái tôi hôm nay đã về với những vết trầy xước, và tôi được nghe kể lại là đã có một cuộc ẩu đả giữa nó và cậu chủ Fleming đây.”
“Chắc là có hiểu nhầm gì thôi, phải không, Nerian?” Người mẹ hơi bất ngờ, quay qua hỏi con trai.
Nerian chết lặng, cậu đã nghĩ tới tình huống này, nhưng không ngờ Cecilia lại thẳng thắn tới vậy. Trong cơn bối rối, Nerian mấp máy môi không thành lời.
“Ôi, xấu hổ quá. Thành thật xin lỗi gia đình cô, là do tôi không dạy bảo được nó.” Jurian mở lời, rồi lão tiếp tục. “Thằng kia, còn không mau xin lỗi?”. Câu nói của ông ta mang giọng điệu tức giận thấy rõ khi hướng về con trai mình.
“Này mình à, bình tĩnh nghe con giải thích đã chứ?” Lời nói của mẹ Nerian khác hẳn với giọng điệu trước đó với chồng mình.
“Là nó.. nó gây sự trước.” Nerian đáp, đôi bàn tay của cậu siết chặt dưới gầm bàn.
“Ồ, vậy à, sao chúng ta không thử hỏi một vài bạn ở học viện nhỉ?” Cecilia nhẹ nhàng đáp lại.
Nerian không dám nói gì trước câu trả lời đó. Người cha thì chỉ biết lắc đầu ngao ngán, vài giây sau, lão nói:
“Thật sự thấy có lỗi quá, gia đình tôi có thể làm gì để bù đắp cho cô cùng con gái đây?”
“Không sao đâu, may mắn là Selene nhà tôi cũng là một đứa khỏe mạnh nên chỉ bị trầy xước nhẹ thôi. Còn về chuyện bù đắp thì, tôi nghĩ là tôi có một thỉnh cầu cho ông chủ Fleming đó. Chỉ là... nói ở đây có lẽ sẽ hơi bất tiện.”
“Có chuyện gì mà không thể nói ra ở đây sao thưa cô?” Mẹ Nerian lên tiếng, bà không giấu nổi sự thắc mắc xen lẫn với hoài nghi.
“Vâng, tôi nghĩ việc đó hơi tế nhị.”
“Là những chuyện mà tôi cùng con trai không nên nghe sao?”
“Đúng vậy thưa phu nhân Katherine.” Cecilia vừa nói vừa quay sang nở một nụ cười.
Jurian lúc đó lại chẳng che giấu được sự mừng rỡ lạ thường trên nét mặt lão. Chẳng biết được trong đầu lão đang có suy tính gì mà lại cứ tủm tỉm một mình giữa không khí có phần gượng gạo lúc này.
Sau khi đấu mắt một hồi với Katherine, Cecilia đứng dậy.
“Thôi tôi xin phép được về trước, không làm phiền bữa tối của mọi người nữa.”
“Chuyện cô nhờ tôi...”
“Chúng ta sẽ trao đổi riêng sau, còn giờ tôi xin phép.” Cecilia cúi nhẹ đầu rồi nhanh chóng rời khỏi đó, không kịp để Jurian níu kéo.
Một thoáng sau, không khí của căn phòng quay trở lại với sự căng thẳng vốn có.
“Cái sự hớn hở đó là sao vậy?” Katherine lên tiếng, hướng thẳng sự nghi ngờ của mình vào người chồng.
“Tôi không hiểu ý của cô. Còn thằng nhãi kia, bao giờ mày mới ngừng gây phiền phức đây hả?”
“Sao chưa gì ông đã kết luận như vậy? Ông tin lời người ngoài hơn người nhà à?”
“Không phải tôi tin người ngoài hơn, mà chỉ là tôi không tin nó.”
“Ông...”
Lời nói của Jurian khiến Katherine sững người, còn Nerian, dường như sức chịu đựng của cậu đã đạt giới hạn, cậu lấy tay đấm mạnh vào bàn gây ra một âm thanh lớn. Vài gia nhân gần đó cũng vì vậy mà giật mình.
“Thái độ gì đây?”
Nerian không nói gì lại cha mình, nhưng trong ánh mắt cậu ta, Jurian có thể nhìn thấy được sự giận dữ và uất ức tột độ, nhưng ông cũng chẳng tỏ ra thương cảm dù chỉ một chút. Người con trai chạy khỏi căn phòng, mẹ của cậu ta cố gắng gọi lại nhưng bất thành.
Cecilia đang từ tốn bước đi trên khu rừng của đoạn đường về nhà, bà nhắm mắt lại một chút để tận hưởng làn gió mát dịu của mùa thu đêm nay. Rồi bà chợt nhìn thấy vài bông hoa Nila, bà cúi người xuống và đưa tay mình ra để khẽ chạm vào chúng. Bất giác, nữ yêu tinh nở một nụ cười buồn.
“SOLARI GRINDA!”
Tiếng hét lớn vang lên giữa rừng đêm tĩnh mịch, một luồng sáng với hừng hực sát khí hướng về phía Cecilia trong tích tắc. Nhưng bà không rời khỏi vị trí của mình, cũng chẳng dừng lại việc mân mê những đóa hoa, chỉ đơn giản là ở yên đó và một lớp màn chắn tự động tạo ra xung quanh.
“Quý tử nhà Fleming, cậu nghĩ cậu đang làm gì vậy?” Cecilia nói, không ngoảnh mặt lại.
Bước ra từ phía gần đó là một bóng hình quen thuộc. Một bên bàn tay của cậu có rỉ ra chút máu.
“Tất cả là tại gia đình các người, hết cái con phiền phức kia rồi tới bà, sao cứ phải chen vào việc của người khác vậy?” Nerian nói như hét lên.
Cecilia giữ sự im lặng một hồi rồi đáp lại.
“Ta khuyên cậu nên bình tĩnh lại trước khi mọi thứ đi quá xa.” Bà nói, trong giọng chứa cả sự bao dung và đe dọa.
“FASCICUL DE AURORA!”
Một luồng sáng mạnh gấp nhiều lần ban nãy được phóng ra từ đầu trượng của cậu trai trẻ, nó lao như tên bắn về hướng nữ yêu tinh. Nhưng chỉ với một cái hất tay, lớp khiên chắn lại lần nữa hiện lên và ngăn cản toàn bộ luồng sát khí đó.
“Khá khen cho khả năng ma thuật của cậu, ở tầm tuổi đó không mấy người có thể thực hiện được chiêu đấy đâu. Nhưng này, đấu với một pháp sư đang không cầm quyền trượng không phải một hành động danh dự đâu.”
Chẳng biết thứ gì khiến Nerian kinh hãi hơn, việc phép thuật mạnh nhất mà cậu ta có bị hóa giải, hay là việc người thực hiện điều đó thậm chí còn chẳng cần gậy phép hay niệm chú. Cậu tức tối, hướng trượng mình lần nữa về phía của Cecilia, quyết tâm đặt toàn bộ vào lần tung chiêu kế tiếp.
“Ta cũng muốn chơi thêm với cậu, nhưng hôm nay đã muộn rồi.”
Câu nói đó không được phát ra từ trước mặt, mà từ đằng sau Nerian. Không biết từ bao giờ và bằng cách nào mà Cecilia đã ở đó. Chàng trai trẻ giật mình, toan quay lưng lại để chống trả, nhưng đã ngay lập tức bị một luồng điện nhẹ giật từ đầu cánh tay của Cecilia tới cổ cậu khiến Nerian ngã xuống bất tỉnh. Đứng từ trên nhìn xuống, quý cô yêu tinh chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
“Cậu chủ... cậu chủ!”
Chạy vội tới là bóng dáng của một nữ gia nhân, chính là cô gái đã đi cùng Nerian vào dinh thự trước đó.
“Cậu chủ nhà tôi đã cư xử không phải phép, xin cô giơ cao đánh khẽ.” Cô hầu cúi gập người xuống.
Cecilia chẹp miệng một cái.
“Ta cũng đâu muốn thành ra như vậy. Thôi cô đưa cậu ta về đi.”
Cô hầu ríu rít cảm ơn rồi nhanh chóng đỡ một Nerian bất tỉnh về lại dinh thự.
Tối đó, phải tới gần nửa đêm Nerian mới tỉnh lại. Khi mở mắt dậy, cậu thấy trong căn phòng của mình không phải cha, không phải mẹ, mà là cô hầu gái đang gục xuống bàn ngủ cạnh đó. Cậu có chút bối rối, chẳng rõ bản thân nên buồn vì người nhà thiếu quan tâm, hay nên cảm thấy vui vì có một người hầu quan tâm mình tới vậy. Cậu không nói gì, mà đúng hơn cũng chẳng đủ sức để mở lời. Nhìn xuống, Nerian thấy bên tay của mình đã được băng bó cẩn thận. Cậu lấy tay còn lại chạm vào chỗ vết thương rồi nhăn mặt. Cửa sổ thì được mở ra theo đúng ý của cậu vì cậu thường không thích sự ngột ngạt và mùi hương nồng trong dinh thự. Cậu nhìn lên trần nhà, trằn trọc với những suy nghĩ khác nhau.
Với Cecilia, sau khi đã trở về nhà, bà khẽ ngó qua căn phòng của con gái mình, có vẻ cô bé đã ngủ, nữ yêu tinh về phòng của mình. Như mọi khi, bà lại ngồi bên khung cửa sổ rộng lớn và hướng ánh mắt ra ngoài biển khơi xa xăm.
Đã nhiều năm rồi, Cecilia đã quen với việc sống cô đơn suốt thời gian đó. Hoặc cũng có thể, chỉ là bà nghĩ vậy mà thôi.
“Nếu chàng còn ở đây, liệu chàng sẽ đồng ý với việc mà ta sắp làm chứ?”
Bất giác khi lạc giữa những dòng suy tư, tiếng nữ yêu tinh vang lên. Nhưng hẳn là người cần nghe nó giờ đã không còn đây nữa.
Đêm đó là một đêm dài, với cả Nerian và Cecilia.


1 Bình luận