Tập 01: Sự tò mò liệu có giết chết một con mèo?
Chương 01: Ba vấn đề
26 Bình luận - Độ dài: 2,246 từ - Cập nhật:
Phía Nam Heimur. Nằm xa ngoài đất liền. Hòn đảo Solarisle, mùa thu năm 760.
Selene nhìn ra ngoài cửa sổ học viện. Đang trong giờ học về pháp thuật nhưng dường như cô không quá bận tâm. Đăm chiêu nhìn về hướng biển, cảm nhận một chút hương vị của gió khẽ chạm len lỏi vào mái tóc trắng bồng bềnh của mình. “Thích thật.” Cô tự nhủ. Nhưng sự thích thú đó cũng khiến cô dần trở lại với thực tại đáng thất vọng.
Selene có ba vấn đề.
Đầu tiên, cô không thể rời khỏi hòn đảo này.
Mười chín tuổi, lứa tuổi được cho là trưởng thành nhưng Selene vẫn cảm tưởng như mình chưa biết gì về thế giới này. Một chú chim mà chẳng thể rời khỏi tổ của mình. Nguy hiểm, đáng sợ, chưa sẵn sàng. Đó là những từ ngữ người ta thường nói với cô mỗi khi Selene thể hiện ước muốn được đi ra thế giới bên ngoài của mình.
Nhưng phải đợi bao lâu?
Những suy nghĩ đó cứ lởn vởn trong tâm trí của cô, ám ảnh như một lời nguyền.
“Selene!” - Bất chợt, một giọng nói lớn vang vọng đến.
Thoát ra khỏi sự mông lung, cô nhận ra cả trăm người trong giảng đường rộng lớn đã nhìn về phía mình từ bao giờ. Nhìn về hướng tiếng gọi. Đó là Raedan, một pháp sư già nua, dáng người hơi gù và có một bộ râu dài. Lão đội một chiếc mũ pháp sư lớn. Toàn thân Raedan phát ra khí chất của một học giả ma thuật lỗi lạc.
“Trò có thể lên đây và thực hành những gì ta vừa giảng được không?” Raedan hạ giọng.
“Vâng thưa thầy.” Selene lúng túng, vớ ngay cây trượng của mình.
Khi đã đứng trên bục giảng, cô nhìn về hướng những học viên khác. Một số tỏ ra trông đợi, đa số là những tiếng xì xào to nhỏ. Lắc đầu nhẹ để dẹp những sự mất tập trung, Selene đối diện với Raedan. Khoảng cách là bốn mươi bước chân. Nhắm mắt lại, cảm nhận dòng ma thuật chạy dọc cơ thể và đưa trượng lên, Selene niệm chú.
“Solari Grinda!”
Một chùm sáng lóe lên từ đầu cây trượng, sau khoảnh khắc dần trở nên lớn hơn, tỏa ra một nguồn năng lượng không hề nhỏ. Và ngay lúc ấy, như một mũi tên bắn, chùm sáng hướng thẳng về phía Raedan. Nhưng tia sáng đó khi tới gần vị trí của Raedan thì chợt tan biến, không hề để lại dấu vết nào.
Tiếng xì xào trong giảng đường đã bắt đầu lớn hơn, thậm chí đâu đó xen lẫn cả tiếng cười khúc khích.
Đó là vấn đề thứ hai của Selene: Cô không giỏi ma pháp.
Pháp thuật xoay quanh khả năng làm chủ được linh hồn của bản thân. Để thi triển ma thuật, một người sẽ cần phải kiểm soát được dòng chảy linh lực của bản thân mình. Tuy vậy, điều này lại không có một hướng dẫn cụ thể nào. Việc thông thạo phép thuật được cho rằng gần như phụ thuộc phần lớn vào thiên phú, thêm một chút chăm chỉ và may mắn.
Selene là một đứa trẻ mang dòng máu của hai giống loài - nhân tộc và yêu tinh. Đáng buồn là cô vẫn chưa từng nhìn thấy cha mình lần nào. Kể từ khi được sinh ra, Selene chỉ sống với người mẹ của mình trên tòa tháp cao của hòn đảo. Việc là một đứa con lai cũng khiến Selene gặp khó khăn trong việc kết bạn. Nhưng tệ nhất là dòng chảy linh lực bất ổn từ dòng máu lai khiến việc thi triển ma thuật trở nên khó khăn hơn.
Bối rối sau màn thể hiện tệ hại, Selene cúi rụp đầu xuống, nhắm mắt và cầm chặt cây trượng của mình, đợi chờ cho một hình phạt.
“Ta nghe nói sân sau học viện đang cần người quét dọn.”
Selene từ từ mở mắt, cây trượng trên tay cô đã biến thành cây chổi quét sân lúc nào không hay.
***
Chiều hôm ấy, các học viên bắt đầu ra về sau tiết cuối cùng. Ở phía chân trời, hoàng hôn buông xuống trên hòn đảo Solarisle. Đây có lẽ là thời điểm mà Selene yêu thích nhất trong ngày. Nó mang tới cho cô một cảm giác bồi hồi. Hai tiếng trôi qua. Công việc được giao cuối cùng cũng xong. Selene đi tới thư phòng của học viện, gõ cửa hai nhịp không có hồi đáp. Cô gái trẻ lặng lẽ mở cửa bước vào. Bên trong, Raedan vẫn đang trầm tư với những cuốn bí thư về ma thuật. Khi Selene đang chuẩn bị muốn nói gì đó thì Raedan đã đưa tay lên niệm phép.
“Pozitie.”
Cây chổi trên tay Selene đã biến thành cây trượng phép của cô. Giờ Selene mới nhận ra đó là một phép thuật không hề được giảng dạy trên lớp.
“Thần kì thật. Thầy đã làm nó như thế nào vậy?”
“Chỉ là chút mẹo từ một người bạn cũ thôi.” Bất giác, Raedan mỉm cười nhẹ. Hiếm khi có ai thấy ông tỏ thái độ vui vẻ như vậy.
“Một người bạn từ chuyến đi lục địa sao, thưa thầy?”
Nụ cười trên Raedan trở nên méo mó rồi dần tắt hẳn. Ông không nói gì, quay mặt đi và nhìn vào những trang sách. Cùng lúc ấy, những mảnh kí ức được chôn vùi cũng tìm được đường tái hiện lại lên tâm trí ông.
Thời điểm ông lên thuyền hướng tới lục địa cũng đã cách đây bốn mươi năm, nhưng những gì đã xảy ra vẫn còn rõ nét như mới ngày hôm qua. Lúc ấy binh đoàn của quỷ vương đang bành trướng và khiến cho toàn cõi Heimur chìm trong biển lửa tai ương. Tộc người và yêu tinh vốn chẳng ưa gì nhau cũng đành phải liên minh để cùng chung sức chống lại ác ma.
Solarisle dù cách xa đất liền nhưng cũng được biết tới là nơi sở hữu nhiều nhân tài phép thuật. Vì thế cho nên không khó hiểu khi vị vua của loài người đã gửi một sứ giả đến yêu cầu sự giúp đỡ. Raedan cùng với mười một pháp sư tài ba khác đã lên đường thực hiện sứ mệnh.
Sau mười năm, Raedan là người duy nhất trở về.
Mười một pháp sư còn lại đã hi sinh vì thứ gì đó tốt hơn, người ta thường nói vậy.
“Em chưa bao giờ thấy thầy nói về chuyến đi đó.” Giọng nói của Selene kéo Raedan khỏi dòng suy nghĩ.
“Vì nó không có gì đáng nói cả.” Vị pháp sư già quay lưng lại với cô học trò, tiếp tục đọc cuốn sách dang dở.
Sự tò mò trong người Selene trỗi dậy với những phản ứng đầy mâu thuẫn của Raedan. Nhưng biết rằng mình sẽ không nhận được câu trả lời mà mình muốn, cô gái trẻ chỉ lặng lẽ quay lưng bước đi.
Khi Selene đã rời khỏi thư phòng, Raedan đặt cuốn sách đang đọc lên bàn, chìm vào dòng suy tư. Cũng đã lâu rồi Raedan mới trải nghiệm lại cảm giác này. Một chút hoài niệm, một chút trống rỗng và rất nhiều nuối tiếc.
Sau khi rời khỏi học viện, Selene rảo bước hướng về một tòa tháp cao ở phía trên đỉnh đồi, đó là nơi cô sinh sống, tách biệt hoàn toàn với thị trấn nhộn nhịp ở dưới, đứng trên đỉnh của tòa tháp này có thể nhìn được toàn cảnh của Solarisle. Những khu rừng với hàng trăm cây đại thụ, những bờ biển cát trắng được sóng vỗ từng nhịp từng nhịp, những vì tinh tú lấp lánh trên bầu trời đêm cùng với đó là một chút náo nhiệt của thị trấn. Thật không ngoa khi cho rằng đây chính là nơi có tầm nhìn đẹp nhất của cả hòn đảo này.
“Con về rồi đây.” Selene lên tiếng ngay khi vừa bước vào.
Bên trong, có một người phụ nữ đang hướng ánh nhìn về phía đại dương bao la qua khung cửa sổ rộng lớn. Bà là Cecilia, người phụ nữ xinh đẹp nhất của Solarisle. Cecilia có mái tóc vàng bồng bềnh, cặp mắt sáng màu lục nhưng có lẽ nổi bật nhất là đôi tai dài đặc trưng của tộc yêu tinh - giống loài đã sinh sống trên hòn đảo này một thời gian dài. Bà mặc một chiếc váy dài trắng và đội vòng hoa trắng. Đó là loài hoa ngàn sao, biểu tượng của những điều vượt trên cả cái đẹp, một biểu tượng quyền quý, cao sang của giống loài yêu tinh.
Khác với phần còn lại của thế giới, sự phân chia cao thấp trên hòn đảo này không phụ thuộc vào chủng tộc, mà là sức mạnh ma pháp. Nhưng đừng để vẻ ngoài yêu kiều của yêu tinh này đánh lừa, bà ta là một pháp sư đại tài. Trong hơn 100 năm tồn tại trên cõi đời này, Cecilia không ngừng tôi luyện những loại ma thuật khác nhau và đã có một thời gian dài bà giảng dạy tại học viện. Về sau khi không còn đứng lớp, Cecilia đã trao lại cây quyền trượng của mình cho con gái Selene, sống một cuộc đời khép kín trên tòa tháp cao này.
Cecilia không nói gì, chỉ quay mặt về hướng con gái một chút rồi lại nhìn ra cửa sổ.
Selene nở một nụ cười buồn, đi vào bếp để chuẩn bị bữa tối cho hai mẹ con. Selene tương đối thạo việc bếp núc vì đã phải tự tay nấu nướng từ lâu. Ban đầu điều đó cũng khá khó khăn, nhưng dần dần cũng quen. Ngày bé, cô thường xuyên được ăn đồ mẹ nấu, cô vẫn nhớ về những kỉ niệm về các món ăn ấy. Nào là canh thảo mộc nhiệt đới, nào là súp bò hầm hay cá kiếm kho tiêu. Đó đều là những vị ngon khó cưỡng mà dù có lớn thì Selene cũng không thể quên. Thế nhưng nhiều năm rồi cô cũng chưa từng được nếm lại chúng. Mùi vị, hương thơm và màu sắc của những món ăn ngày bé giờ chỉ còn đọng lại như một ký ức.
“Mẹ ơi, bữa tối xong rồi đó!” Selene nói vọng ra từ trong bếp.
Cecilia bước vào, hai người dùng bữa trong im lặng. Cecilia dường như muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi. Bữa cơm tối cứ thế mà trôi qua như vậy.
“Mẹ à, con sẽ tham gia đại hội pháp thuật sắp tới.” Selene vừa nói, tay vừa dọn đống bát đĩa ở trên bàn.
Đại hội pháp thuật là một sự kiện được tổ chức hai mươi năm một lần bởi học viện, là nơi mà các pháp sư mười bảy tuổi trở lên của Solarisle sẽ được đăng ký tham dự và thi đấu để tìm ra năm cá nhân nổi trội nhất. Sự kiện sẽ diễn ra trong vòng một tháng. Sau khi có kết quả, các thí sinh chiến thắng sẽ được chọn một trong hai phần thưởng. Thứ nhất, họ có thể chọn trở thành giáo viên trong học viện và dẫn dắt các thế hệ sau về phép thuật. Với một hòn đảo tồn tại hoàn toàn dựa vào ma pháp, không khó hiểu khi đây lại được coi là một ngành cao quý và là ước mơ của rất nhiều học viên nơi đây. Lựa chọn còn lại, rất ít khi được nhắc tới, đó là một chuyến đi về lục địa cách xa cả ngàn hải lý. Trong lịch sử vài trăm năm của hòn đảo, không có mấy người đưa ra quyết định này, nếu có thì họ cũng chẳng quay về. Người thắng cuộc thi cũng không nhất thiết phải quyết định ngay lập tức phần thưởng của họ mà có thể trì hoãn việc này.
Và cuối cùng, điều quan trọng nhất, mỗi cư dân của Solarisle chỉ được tham gia sự kiện này một lần duy nhất trong đời.
Cecilia cau mày, bà tỏ rõ thái độ không hài lòng, nhưng vẫn giữ một giọng điệu bình tĩnh để trả lời:
“Tại sao vậy?”
“Thứ con muốn là phần thưởng cho người chiến thắng.”
“Chẳng phải vẫn còn hơi sớm để trở thành một giáo viên trong học viện à?”
“Mẹ biết con đang không nói tới cái đó mà.”
Một khoảng lặng dài lại hiện hữu giữa hai mẹ con.
“Con hiểu rằng ngoài kia rất nguy hiểm, nhưng-.”
Cecilia thở dài, đứng dậy, bà ra hiệu cho Selene ngừng lại.
“Đủ rồi.” Bà trở về phòng mình, đóng cửa lại một cách lạnh lùng.
Và đó cũng là vấn đề thứ ba của Selene, sự ngăn cấm của mẹ.
Selene không bất ngờ nhưng vẫn có chút buồn. Cô dọn dẹp đống bát đĩa rồi về phòng mình. Đêm đó cả hai mẹ con đều ngủ rất muộn, cả hai đều hướng ánh nhìn của mình về biển khơi qua khung cửa sổ nhưng với những lý do hoàn toàn khác nhau.


26 Bình luận
Selene-chan là nhân vật trung tâm của câu chuyện, nơi Mâu thuẫn (Conflict) đầu tiên được làm rõ: Cô lập đối chọi với Tự do. Em luôn hướng ánh nhìn về phía khơi xa, như thể trong một thoáng đã thoát khỏi hiện thực giam cầm. Nhưng rồi, khao khát vẫn chỉ là khao khát, và khoảnh khắc ấy cũng chỉ là một cái chớp mắt. Sự cô lập vẫn đè nặng, trói buộc em trên hòn đảo này.
Động lực (Motivation) của em được thể hiện đại khái qua cảm giác “mình chưa biết gì về thế giới này”. Em chán chường với cuộc sống hiện tại, với chính bản thân mình, nhưng vẫn chấp nhận - cúi rụp đầu, nhắm mắt, nắm chặt cây trượng, chờ một hình phạt. Biết rằng sẽ không có câu trả lời mình mong muốn, em vẫn lặng lẽ rời đi.
Selene-chan là người tò mò - thể hiện qua những câu hỏi dành cho Giáo sư Raedan về ma thuật và cuộc chiến 40 năm trước. Dù không có hồi đáp, em vẫn gõ cửa thư phòng và bước vào. Sự tò mò thôi thúc ấy chính là một phần con người em. Em giữ mối quan hệ không quá thân nhưng cũng chẳng lạnh nhạt với thầy Raedan. Em lắng nghe ông, còn ông thì luôn giữ kín những điều chưa nói.
Hình ảnh tòa tháp trên đỉnh đồi, đối lập với thị trấn nhộn nhịp phía dưới, khiến nó vừa nguy nga, lại thêm vẻ hiu quạnh.
Mâu thuẫn sâu xa hơn nảy sinh từ khao khát của em và sự ngăn cấm từ mẹ. Việc em học nấu ăn dường như là cách để làm mẹ hài lòng - hành động phản ánh tính cách: vừa chấp nhận, vừa đấu tranh. Người mẹ cũng thường nhìn ra biển, nhưng vì một lý do khác - có thể sẽ còn được khai thác thêm trong tương lai. Biển, vì vậy, mang hai mặt: tự do và giam cầm, là hiện thực không ngừng gợi nhắc. Sự vắng mặt của người cha để lại một khoảng trống âm ỉ, đặt nền móng cho những mâu thuẫn sắp tới.
Từ đó, câu chuyện mở ra nhiều plotline hứa hẹn - bắt đầu từ sự tò mò, khát vọng tự do và thế giới rộng lớn ngoài kia. Khao khát vẫn còn đó, nhưng em vẫn chưa thể chạm tới. Và có lẽ, điều em cần lúc này… là một Sự kiện Thúc đẩy (Inciting Incident) - để có thể cất bước trên hành trình tìm kiếm điều mình hằng mong.
Chúc em tìm được hạnh phúc.
[Nụ cười trên Raedan trở nên méo mó rồi dần tắt hẳn. Ông không nói gì, quay mặt đi và nhìn vào những trang sách. Cùng lúc ấy, những mảnh kí ức được chôn vùi cũng tìm được đường tái hiện lại lên tâm trí ông.
Thời điểm ông lên thuyền hướng tới lục địa cũng đã cách đây bốn mươi năm, nhưng những gì đã xảy ra vẫn còn rõ nét như mới ngày hôm qua. Lúc ấy binh đoàn của quỷ vương đang bành trướng và khiến cho toàn cõi Heimur chìm trong biển lửa tai ương. Tộc người và yêu tinh vốn chẳng ưa gì nhau cũng đành phải liên minh để cùng chung sức chống lại ác ma.
Solarisle dù cách xa đất liền nhưng cũng được biết tới là nơi sở hữu nhiều nhân tài phép thuật. Vì thế cho nên không khó hiểu khi vị vua của loài người đã gửi một sứ giả đến yêu cầu sự giúp đỡ. Raedan cùng với mười một pháp sư tài ba khác đã lên đường thực hiện sứ mệnh.
Sau mười năm, Raedan là người duy nhất trở về.
Mười một pháp sư còn lại đã hi sinh vì thứ gì đó tốt hơn, người ta thường nói vậy.
“Em chưa bao giờ thấy thầy nói về chuyến đi đó.” Giọng nói của Selene kéo Raedan khỏi dòng suy nghĩ.
“Vì nó không có gì đáng nói cả.” Vị pháp sư già quay lưng lại với cô học trò, tiếp tục đọc cuốn sách dang dở.
Sự tò mò trong người Selene trỗi dậy với những phản ứng đầy mâu thuẫn của Raedan. Nhưng biết rằng mình sẽ không nhận được câu trả lời mà mình muốn, cô gái trẻ chỉ lặng lẽ quay lưng bước đi.]
Theo tui, góc nhìn không phải là cái thứ muốn đổi là đổi. Nó sẽ khiến độc giả khó hiểu, đã vậy ở đây còn đột ngột thì càng không nên. Tốt nhất là nên có dấu hiệu chuyển cảnh rõ ràng hay qua chương mới thì hẳn đổi góc nhìn. Còn không thì ngay từ đầu chỉ nên đi toàn tri, chứ đừng đi hạn tri.
Thứ ba, đó chính là info dump. Truyện cứ tuông ra rất nhiều thông tin thừa, mà thật sự chả biết để làm gì. Thay vì làm như thế thì tác giả có thể đan xen các thông tin dọc theo cốt truyện, chứ không phải nhồi cả 1 đống, dày 1 cục thế này.
Thứ tư, tác giả cứ nói cảnh kia đẹp, người này đẹp, người này cao cường, mạnh. Mà đọc truyện thì tui không cảm nhận được. Có những thứ không phải cứ nói đẹp nhất là độc giả hiểu là đẹp nhất. Tác giả phải miêu tả và kể làm sao để thuyết phục cho độc giả hiểu được ý mình nói, chứ nói thẳng thừng thế này thì theo tui là không nên.
Cách viết của tác cũng kha khá ổn, trong tầm có thể miêu tả đủ những gì mình muốn biểu đạt. Nhưng mình góp ý một chút về nhịp điệu nhé. Ở đoạn mình trích ra thì nhịp điệu mang lại một cảm giác khá nhanh và trái ngược với cái lặng lẽ đang diễn ra trong nội dung.
Giữa các câu văn tác nên thêm một số câu bổ nghĩa cho những hành động hoặc đi vào miêu tả sâu thêm. Mình thử ví dụ một chút như này: Công việc được giao cuối cùng cũng xong, Selene [Đưa ra thông tin: Nhân vật lựa chọn việc đi tới thư viện thông qua một hành động, suy nghĩ] -> [Tới trước cửa] -> Gõ cửa
Như vậy thì nhịp độ đoạn văn sẽ được giãn ra, vừa cung cấp thêm thông tin cho người đọc.
Với mình góp ý một chút về các dùng từ như câu: "Khi Selene đang chuẩn bị muốn nói gì đó..." thì thay đổi như là: "Khi Selene định cất giọng/ khẽ mấp máy miệng."
Nội dung của truyện theo mình có tiềm năng khai thác, không quá phức tạp nhưng cũng không quá đơn giản như những bộ mì ăn liền. Chúc tác không flop nhé.
thay dấu phẩy cho nó câu trc nó có chủ ngữ