Tập 01: Sự tò mò liệu có giết chết một con mèo?
Chương 04: Làm lành
3 Bình luận - Độ dài: 4,065 từ - Cập nhật:
Nửa đêm, khi Selene vẫn đang say sưa đọc những dòng chữ mê hoặc trong cuốn pháp thư thì bất chợt có tiếng bước chân. Âm thanh ấy cứ ngày một rõ ràng hơn, và khi nó đã nghe như là phát ra từ ngay trước cánh cửa đang đóng kia thì đột nhiên ngừng lại. Cô gái trẻ nuốt nước bọt, giấu vội quyển sách một cách vụng về vào lớp chăn mỏng và nhắm hờ mắt giả vờ ngủ. “Không lẽ mẹ đã biết rồi sao?” Selene nghĩ thầm trong sự lo lắng.
Nhưng trái với những dự cảm xấu của cô, sau một hồi im lặng, tiếng bước chân lại vang lên, lần này lại trở nên xa dần. Khi đã không nghe thấy gì nữa, Selene mới từ từ tiến về hướng âm thanh ban nãy để kiểm tra. Cô kéo nhẹ cánh cửa vào trong, ngó mặt ra ngoài, không có ai ở đó cả. Cô đi về cửa sổ và nhìn xuống dưới chân tháp. Selene thấy mẹ đang đi về hướng thị trấn. Thời điểm này trong ngày vẫn chưa quá muộn, nhưng việc Cecilia rời khỏi nhà vẫn không khiến cô gái trẻ khỏi tò mò. Bỗng chốc, Selene ngáp dài một tiếng, việc lĩnh hội những kiến thức mới và mối bận tâm về mẹ đã khiến cô dường như quên mất mình vẫn còn bị thương.
Dẫu vậy, cơ thể nào cũng có giới hạn của nó. Duỗi hai tay, ưỡn người về phía trước, có lẽ là Selene đã đủ mỏi mệt cho ngày hôm nay. Những thắc mắc, những khám phá mới hãy cứ nên là để mai tính thì tốt hơn. Nghĩ là làm, Selene về phòng, cất cuốn pháp thư vào một góc kín trên kệ và đánh một giấc ngon lành.
***
Khi mở mắt dậy, Selene nhìn ra ngoài cửa sổ phòng, mặt trời đã lên cao từ lâu, cô đã có một giấc ngủ dài. So với sự mệt mỏi đêm qua, Selene cảm thấy như mình đã khỏe hơn bao giờ hết. Cô gái trẻ lấy tay dụi mắt, rồi nhanh chóng bật dậy khỏi giường. Chợt có một thứ âm thanh nho nhỏ xuất hiện, bụng cô réo lên đôi chút, dường như nó đang muốn được nạp thêm năng lượng. Phản ứng này hoàn toàn có khả năng là vì tác dụng phụ của lọ thuốc hồi phục. Selene tính lấy gì đó để ăn tạm thì bất ngờ khi thấy được bắc trên bếp củi là một nồi súp thịt bò hầm cùng với cà rốt và khoai tây. Cô lấy tay sờ thử vào nồi, hơi ấm một chút, có vẻ nó đã được nấu một lúc lâu rồi, khả năng cao là từ sáng sớm. Với lấy muôi và múc thử một ngụm, Selene cảm nhận được trong nước súp đặc chút mặn, chút ngọt, và sau cùng là vị ngon đầy hoài niệm.
Lý trí của cô cho rằng mình cần cân nhắc tình huống hiện tại trước khi ăn, nhưng vì quá đói nên cô tạm thời bỏ những suy nghĩ đó qua một bên.
Selene ăn ngấu nghiến món bò hầm, sự hấp tấp đã khiến một chút súp vương trên khóe môi. Biết vậy, nhưng cô cũng mặc kệ, việc lấy khăn lau không phải thứ được ưu tiên vào lúc này. Bản thân Selene cũng không biết món này ngon tới vậy do cái bụng kêu gào hay do đã quá lâu chưa được ăn đồ mẹ nấu.
Sau khi đánh chén ngon lành, Selene mới bình tâm lại và suy nghĩ xem cô sẽ làm gì bây giờ. Ngày hôm qua, mánh khóe của cô đã may mắn qua mặt được Cecilia, nhưng không có gì đảm bảo là cô sẽ giấu được mãi, nhất là với những khiếm khuyết của phép thuật Inlocuire Impecabila. Nghĩ tới nghĩ lui cũng vẫn nên cất bản sao này ở chỗ của Ana. Và để thực hiện điều đó, cô sẽ cần phải làm lành với bạn mình trước.
Selene cầm lấy trượng, đeo cái túi dắt bên hông thường dùng để tiền xu đồng trong đó và đi về phía cửa, xỏ chân vào đôi bốt cao. Tất cả hành động đều diễn ra một cách chóng vánh.
Băng qua thị trấn và đi dọc khu rừng một đoạn là sẽ tới nhà của Ana. Đó là một căn nhà nhỏ và đơn sơ, bên ngoài có một khu vườn nhưng không có cây cối hay rau củ gì được trồng cả. Như một thói quen, Selene mở cửa bước vào, phòng khách vẫn trống vắng và sạch sẽ như lần gần nhất ghé chơi. Cô đi đến trước phòng của bạn mình, chuẩn bị gõ cửa thì nghe được âm thanh nói vọng từ trong:
“Cậu về đi.”
Ana nói một cách lạnh lùng. Selene chẹp miệng một tiếng, phen này có vẻ căng rồi đây.
“Ờm, bạn gì ơi hôm qua mình lỡ lời, bạn đừng giận nhé?” Giọng cô có phần nửa nghiêm túc, nửa đùa cợt.
Đáp lại câu nói ấy chỉ là một hồi im lặng dài.
“Không nói là tớ vào đấy nhé.” Selene trở nên sốt ruột.
Tiếp tục chờ một lúc và không nhận được phản hồi gì, cô đẩy cửa bước vào.
Bên trong không có ai cả.
Selene nhìn sang khung cửa sổ mở toang hoang. Nắm được tình hình hiện tại, cô chạy vội ra ngoài nhưng bóng dáng người đã bỏ trốn không thể tìm thấy đâu trong tầm mắt. Cắn môi mạnh một cái, Selene đi về hướng cảng biển gần đó, cũng là nơi mà cả hai thường ghé tới vào ngày nghỉ, tuy vậy, dù có tìm dọc tìm ngang và hỏi hết những ngư dân quanh đó cũng chỉ nhận được những cái lắc đầu. Cô tiếp tục quay lại khu thị trấn, nhìn ngó từng cửa tiệm, vô tình va phải một số dân làng rồi xin lỗi họ, và cứ thế tiếp tục suốt cả buổi chiều.
Nhưng vẫn chẳng thấy Ana đâu.
Khi đã thấm mệt, Selene mới nhận ra hoàng hôn chuẩn bị buông xuống. “Có lẽ hôm nay không được rồi”. Nghĩ bụng, cô gái trẻ ngồi bệt xuống một bãi cỏ gần cảng biển để nghỉ ngơi. Đặt trượng sang bên, trầm ngâm suy nghĩ một hồi, Selene có thể cảm thấy mùi mặn của biển cả cuốn theo gió mà thổi qua người mình. Cô nằm ngửa ra và nhắm mắt lại, nếu có đánh một giấc ở đây thì cũng không phải quá tồi.
Selene bất chợt mở mắt và ngồi bật dậy, với tay lấy cây trượng và ngay lập tức niệm phép:
“Curata.”
Một vùng hào quang mờ ảo chợt xuất hiện sau phép thuật kia, cùng với đó là một khuôn mặt thân thuộc. Ana, sau khi phép tàng hình đã bị hóa giải, vẫn không nói gì, chỉ lặng ngồi cạnh người mà cô đang giận.
“Cậu ở đó bao lâu rồi?” Selene hỏi.
“Từ đầu.” Đáp lại cô vẫn là sự lạnh lùng.
“Vẫn còn giận à?”
Tiếng gió trả lời thay cho Ana.
“Xin lỗi vì để cậu về một mình tối qua, được chưa?” Selene miễn cưỡng tiếp tục.
Ana quay về phía âm thanh phát ra, tỏ một nét mặt hờn dỗi, nhưng chỉ được một lúc, cô lại thở dài một tiếng rồi giãn cơ mặt.
“Thôi bỏ đi.”
“Vậy là tha cho tớ rồi hả?” Selene mừng rỡ.
“Tạm tha.”
“Thế thêm bữa hải sản nữa thì sao?”
“Dừng mua chuộc người khác bằng đồ ăn đi là vừa.” Ana ra vẻ nghiêm túc.
“Vậy là không hiệu quả à?”
“Có ai nói vậy đâu.”
Câu trả lời của Ana làm Selene bật cười, rồi bản thân cô gái mù cũng cười theo.
“Đi bây giờ vừa kịp đấy.” Selene vừa nói vừa dắt tay bạn mình về phía cảng đông đúc.
Thời điểm này trong ngày cũng là lúc các con thuyền ra khơi quay trở về và mang theo những chiến lợi phẩm của họ từ việc đánh cá. Tiệm ăn Fischer với chủ tiệm cùng tên là một quán có tiếng trên đảo, chủ yếu là việc đầu bếp tại đó luôn sử dụng nguyên liệu tươi mới vừa thu hoạch được từ biển cả, mọi loại hải sản quá một ngày chưa qua chế biến đều bị bán lại cho những cửa hàng ít tiếng hơn. Tất nhiên, giá cả để ăn một bữa tại tiệm của lão Fischer cũng không phải là nhỏ, nhưng trong một nỗ lực để làm lành với Ana, Selene nghĩ khoản đầu tư này cũng đáng.
Hai cô gái đang đứng tại một cây cầu gỗ nhỏ nằm trên mặt nước. Cây cầu cả hai đang đứng đủ chỗ cho khoảng ba người đi ngang hàng, nhưng tất nhiên sẽ có sự bất tiện nhất định, đặc biệt là vào thời điểm này trong ngày khi lượng người ra vào khu vực này là tương đối tấp nập.
Ana tỏ ra phần nào đó sợ sệt mỗi khi đi qua khu này, cô không thích nơi đông người, và nếu chẳng may có ngã xuống nước, việc không biết bơi sẽ khiến mọi thứ tương đối nguy hiểm. Nhưng dù sao, may mắn là cô không đi một mình.
Trong khu vực này, các ngôi nhà nổi nằm rải rác mọi nơi, chủ yếu là cửa tiệm buôn bán và nhà dân. Các món hàng được giao dịch nơi này sẽ có sự khác biệt so với khu thị trấn của đảo, nhưng ở đâu thì cũng có những thứ kì dị, và Selene thì không bao giờ chán những thứ như thế. Cầm tay Ana dắt đi nhưng cô cũng không quên nhìn ngó xung quanh xem có cổ vật gì mới mẻ xuất hiện không. Trước khi kịp phát hiện ra điều thú vị gì thì một giọng nói đã vang lên, cắt ngang sự tò mò của cô gái trẻ.
“Oi! Hai nhóc, lại đến nữa hả?”
Từ phía trước vài bước chân, một ông chú râu ria xồm xoàm nói với chất giọng hào sảng. Người này đã có nhiều nếp nhăn quanh khuôn mặt, trán ông ta có một vết sẹo gần mắt. Trên đầu lão đội một cái mũ nồi. Bộ đồ người đàn ông này mặc trông có vẻ đã cũ mèm với cả ống tay áo và ống quần được xắn lên cao. Đó là Fischer, ngoài việc là một đầu bếp trứ danh thì bản thân lão cũng vẫn thường xuyên lên tàu ra biển.
“Chào chú Fischer!” Ana hồ hởi nói.
Selene nghiêng người cúi đầu trước lão.
“Nay mấy đứa định ăn gì đây?”
“Như mọi khi, món đắt nhất luôn đi ông chủ!” Selene nói dõng dạc.
“Haha, chẳng phải như mọi khi là món rẻ nhất à?” Fischer cười lớn.
Ana cố giấu đi nụ cười của mình còn Selene thì bĩu môi.
“Đâu phải lần nào cũng vậy đâu chú!”
“Ồ, thế lần này thì sao?”
“Lần này... cũng giống lần trước.” Selene hạ giọng xuống như không muốn ai nghe thấy.
Lúc này, Ana không còn giấu được tiếng cười của mình nữa.
“Ôi cha, nếu nhóc không tiêu hết vào đống giấy vụn ở thị trấn thì chắc cũng đủ xu đồng ăn cá hồi nướng của ta đấy.”
Cô gái mù gật đầu tỏ vẻ tán thành với ý kiến của Fischer. Selene cười ngượng.
“Thôi, không trêu nhóc nữa, vào trong đi, nay đoàn của ta có một mẻ lớn nên ta sẽ đặc biệt làm món thương hiệu cho hai đứa, chỉ tám đồng thôi.”
“Chỉ tám đồng ấy à.” Selene đảo mắt, lẩm bẩm một mình, tay sờ nhẹ vào túi đựng xu.
Nói rồi cả ba vào bên trong quán. Từ khi các tàu thuyền mới trở về cho đến nửa đêm là khoảng thời gian mà quán Fischer sẽ hoạt động tích cực nhất. Ngoài đồ ăn hải sản, quán cũng có một quầy đồ uống phục vụ riêng cho những gã bợm rượu. Đối với các ngư dân, chủ yếu những gì họ làm trong một ngày đều quẩn quanh việc ra khơi và nốc rượu. Là một người rất tò mò về những chuyến đi biển, nhưng Selene luôn nghĩ rằng cách sống như vậy thật nhàm chán.
Hai người ngồi vào bàn trong lúc ông chủ vào bên trong để chuẩn bị đồ ăn. Quán có khoảng hơn mười bàn cho thực khách. Ngoài ra còn có khu đồ uống sử dụng một chiếc bàn dài cùng với nhiều ghế đẩu cao. Quán được trang trí với đủ loại cổ vật được treo trên tường: Một thanh kiếm lưỡi cong, một bộ xương khổng lồ của một giống cá nào đó kì lạ và cả một cây thập tự giá với rêu phong bám đầy. Fischer nói rằng đã tìm thấy nó trong một chuyến đi xa và đinh ninh việc đó là cổ vật của một con chiên nhà thờ ánh sáng nào đó từ xa xưa.
Các bàn ăn thì không còn quá đông đúc, một phần là vì hai cô gái đến hơi muộn, phần còn lại là do không phải ai cũng đủ kinh tế cho một bữa ăn ở đây.
“À, có chuyện này cần nói với cậu.” Selene đột nhiên lên tiếng.
Sau câu đó, cô kể lại những gì đã xảy ra cho Ana, bao gồm việc cô đã sao chép cuốn sách của Cecilia và cả dự định tham dự đại hội pháp thuật.
“Vậy là, cậu muốn để nó ở chỗ tớ?”
“Phải.”
“Cậu đọc nó chưa?” Ana tỏ ra hiếu kỳ.
“Mới chỉ một chút thôi, tớ đang định sẽ đọc nốt ở nhà cậu.”
“Nhưng cậu có biết nó từ đâu ra không, cuốn sách ấy?”
“Chịu thôi. Nhưng mà nếu nó ở trong phòng của mẹ thì chắc là không tầm thường.”
“Hmm... Cũng phải.” Ana trầm ngâm sau những thông tin vừa nhận được. “Còn về đại hội, cậu chắc chứ, nó không dễ dàng đâu.”
“Không bao giờ là đủ dễ cả, dù có đợi thêm hai mươi năm nữa.”
“Vậy còn-...”
“Đồ ăn tới rồi đây hai đứa.” Giọng nói của ông chủ ngắt ngang lời Ana.
Fischer mang ra một đĩa cá bơn sao được chế biến kì công cùng với sốt me và đủ loại gia vị, cả hai cô gái dường như quên mất cuộc trò chuyện vừa rồi và chỉ còn tập trung vào món ăn nóng hổi trên bàn. Selene nhìn sang người đầu bếp, ông không nói gì, chỉ ra hiệu bằng ánh mắt về phía đĩa thức ăn kia. Và như thế, hai cô gái thưởng thức bữa ăn ngon nhất mà họ có được trong một thời gian dài. Fischer sau đó cũng không nán lại lâu mà quay về quầy đồ uống để pha chế cho một số vị khách.
So với món súp hầm buổi sáng, bữa ăn này tinh tế và có tiêu chuẩn cao cấp hơn. Dù gì thì đầu bếp nhà hàng vẫn phải khác. Thị giác Ana khiến cô thường gặp rắc rối trong những tình huống này. Đây cũng là lý do mà cô thường ăn những món đơn giản và cầm tay được như bánh mì hoặc cơm nắm để bớt bất tiện.
Bữa ăn diễn ra một cách chậm rãi giữa hai cô gái, Selene cứ ăn một miếng rồi lại mớm cho bạn một thìa. Tới khi không còn một chút nước sốt nào đọng lại trên đĩa thì cả hai mới ngưng.
Khi đang ngồi ngả lưng ra sau để nghỉ ngơi, Selene chợt nhận ra một bóng hình quen thuộc đang ngồi tại quầy, đó là Raedan. Cô không biết vị pháp sư già đã ngồi đó được bao lâu vì mải mê với món cá bơn sao, chỉ biết rằng ông ta dường như có một cuộc nói chuyện tương đối căng thẳng với Fischer và vội vã rời đi không lâu sau đó. Sự tò mò khiến cô không thể ngồi yên, chẳng phí thời giờ, Selene kéo bạn mình cùng ra quầy rượu.
“Thanh toán hả mấy nhóc?” Fischer chủ động lên tiếng.
“Cháu cứ tưởng là miễn phí cơ chứ.” Selene giả bộ thất vọng.
“Oi, khách nào mà cũng như nhóc thì ta sập tiệm sớm.”
Cả hai cô gái đều cười. Selene lấy tay lục lọi túi tiền xu, cô lấy ra mười đồng và đặt lên quầy.
“Ôi cha, con bé này, hôm nay còn biết thêm tiền boa nữa ư?” Lão nhếch một bên lông mày, tay vươn ra từ bên trong quầy toan vơ lấy.
Selene vội vã đập mạnh bàn tay lên đống tiền xu đó để chặn lại.
“Tám đồng là tiền cá, còn hai đồng cho câu chuyện lúc nãy với thầy Raedan.”
“Thầy ấy đã ở đây sao?” Ana bất ngờ.
Fischer không nói gì, nhìn thẳng vào Selene, ánh mắt sâu hoắm của lão làm cô có phần khó xử. Được một lúc, Selene rụt tay lại, còn Fischer thì cầm lấy đống tiền xu kia, chừa lại hai đồng.
“Khó nói vậy sao ông chủ?” Selene nói với giọng nửa đùa nhằm xua tan không khí nặng nề.
Fischer thở dài.
“Lão già đó thật đáng thương, ta chỉ có thể nói vậy thôi.” Nói rồi ông chủ với lấy chiếc khăn lau những chiếc cốc gỗ vừa được rửa sạch, sau đó đi qua tiếp những vị khách khác.
Selene lấy lại hai đồng tiền trên bàn.
“Ta đi thôi.” Cô vỗ nhẹ vào vai Ana.
Hai người sớm rời khỏi quán ăn và trở về.
“Cậu vẫn chưa nói phần nội dung cậu đã đọc trong cuốn sách đó cho tớ đâu.” Ana lên tiếng.
“Cũng không có gì quá khác so với chương trình giảng dạy của học viện, ngoại trừ...”
“Ngoại trừ...?”
“Người viết cho rằng toàn bộ hệ thống phép thuật mà tớ, cậu cũng như học viện biết chỉ là một nhánh của ma thuật.”
“Hả?” Ana há hốc mồm.
“Ừ, tớ cũng bất ngờ khi đọc tới đó. Cuốn sách đó nói rằng ở thời điểm được viết thì thế giới có phân ra thành phép thuật niệm chú, tụng thuật và huyết thuật. Như những gì mà ta được học, đó là dạng niệm chú. Tức là linh lực sẽ được truyền từ ý chí của người thi triển vào câu niệm, từ đó phép thuật sẽ được vật chất hóa. Cách thể hiện của người viết có thể hơi khác một chút nhưng đại ý thì cũng không khác những gì ta đã biết lắm.”
“Ừ, vậy còn hai cái kia?”
“Chúng lạ lắm.” Selene hào hứng. “Đầu tiên là về tụng thuật là loại ma pháp mà người thi triển sẽ đọc một bài sớ để thực hiện.”
“Nghe cũng đâu khác gì chúng ta?” Ana thắc mắc.
“Lúc đầu tớ cũng nghĩ thế, cho đến khi cuốn sách ghi rằng một lần tụng thuật sẽ có thể tốn tới nửa ngày, thậm chí là nhiều hơn.”
“Không thể nào!”
“Và biết gì không, nếu như bị ngắt lại bởi bất kì yếu tố nào trong khi đang thực hiện thì cậu sẽ phải làm lại từ đầu.”
“Nghe chẳng hay chút nào, sao người ta lại sử dụng những cái đấy nhỉ?”
“Vì nó có sức mạnh lớn gấp nhiều lần so với phép của chúng ta, Ana ạ. Tất nhiên, người viết cũng có đề cập tới việc đây là nhánh phép thuật thường không được sử dụng trong thực chiến vì tính chất của nó.”
“Vậy còn huyết thuật thì sao?”
“Cái đó thì... tớ chưa đọc đến.” Selene cười trừ. “Nhưng mà có một thứ khá khó hiểu trong phần niệm chú, đó là giản lược ma pháp. Cuốn sách ghi rằng một số phép thuật mà chúng ta biết sẽ có thể sử dụng với cách niệm chú rút gọn, đổi lại là thường thì độ hiệu quả sẽ bị giảm thiểu. Nhưng cũng tùy, ví dụ như Leviante có thể hất tung một vùng với mức độ kiểm soát thấp thì phiên bản giản lược của nó là Levian tuy chỉ hất tung một vật duy nhất nhưng cậu lại gần như có thể chỉ định được chính xác thứ đó là gì.”
“Vậy cậu làm được cái nào trong đó chưa?”
“Chưa.” Selene thở dài. “Thậm chí còn có một số phép thuật mà phiên bản giản lược của nó được gọi là giản lược cực đại, tức là không cần niệm luôn ấy. Cuốn sách có đề cập tới phép tàng hình Dispare, nhưng tớ thử rồi, không được.” Selene nói, nhìn lên bầu trời sao.
“Ý cậu là như này?”
Selene quay sang, hoàn toàn không tin vào mắt mình. Ana, người chỉ khoảnh khắc trước đó còn đang ngay kế bên cô mà giờ đã biến mất không một lời.
“Cậu... cậu làm nó như thế nào vậy?”
Ana ngắt phép của mình, từ từ xuất hiện trở lại.
“Thật ra, tớ cũng chẳng biết nữa, đây là một trong những phép tớ dùng nhiều nhất. Mọi thứ đều như bình thường cho đến ngày việc niệm chú không còn cần thiết.”
Selene nhớ lại những ngày gần đây, các chuỗi sự kiện dường như trở nên hợp lý hơn bao giờ hết.
“Tại sao cậu không nói?”
“Tớ không nghĩ nó đặc biệt tới vậy.” Ana lúng túng.
Mải nói chuyện với nhau mà cả hai dường như đã quên mất việc họ đã đứng trước nhà Ana được một lúc rồi.
“Vậy, sáng mai gặp lại nhé?” Ana tiếp tục.
“Ừm, ngủ ngon.”
Như mọi khi, lại là một làn gió nhẹ thổi qua khe tóc Ana.
“Cậu cũng vậy.” Ana vẫy tay Selene rồi trở vào trong.
Một cảm xúc không thể gọi tên hiện lên trong Selene. Ngay chính cô cũng khó lòng biết được mình đang thấy thế nào. Nó có chút gì đó khó chịu, chút gì đó bất mãn, nhưng cũng không hoàn toàn nghiêng về hai thứ đó. Là một con người đơn giản, cô muốn tạm thời bỏ qua thứ cảm xúc có phần phức tạp này. Trên đường trở về nhà, Selene liên tục cố gắng niệm các phép thuật giản lược. Tuy nhiên, mọi nỗ lực của cô gái trẻ đều không đạt được bất cứ thành quả nào.
Về tới ngọn tháp, Selene mở cửa bước vào, và lần này Cecilia lại ngồi bên khung cửa sổ lớn.
“Con về rồi đó à?” Cecilia chủ động hỏi.
“Vâng.” Selene đáp gọn, cô vẫn chưa thoát khỏi những suy nghĩ mông lung.
Cô gái trẻ toan bước về phòng thì người mẹ lại lên tiếng.
“Này, Selene.”
Giật mình bởi tiếng gọi, cô con gái nhận ra quyển pháp thư vẫn chưa ở nơi an toàn, và cô nên cảm thấy lo lắng hơn là những thứ xúc cảm kia.
“Dạ?” Selene quay sang phía mẹ mình.
Cecilia bước lại gần cô một cách chậm rãi, mỗi bước chân từ tốn của bà lại làm khuếch đại cái cảm giác lo âu trong Selene, cô nín thở. Người mẹ dừng lại trước con gái, tay bà hơi lúng túng, định đưa lên để làm gì đó rồi lại thôi.
“Nếu có chuyện gì hãy nói với mẹ nhé?”
Selene thở phào nhẹ nhõm.
“Vâng, con biết rồi. Còn bữa tối-.”
“Mẹ sẽ tự lo.”
Selene gật đầu rồi quay về phòng, nhưng chợt nhớ ra gì đó, cô quay lại chỗ Cecilia.
“Món bò hầm ngon lắm, cảm ơn mẹ.”
Cecilia không nói gì mà đứng đó, khẽ nở một nụ cười buồn.
Đêm hôm ấy, Selene lại tiếp tục lấy cuốn pháp thư ra đọc, một lần nữa cô lại thấy hào hứng trước những phát hiện mới. Tuy vậy cô sẽ không có quá nhiều thời gian đêm nay, không phải vì vẫn còn mệt mỏi, mà bởi ngày mai cô phải trở lại học viện.


3 Bình luận
Nếu bắt buộc phải nói điều gì t mong đợi thì đó là hệ thống phép thuật, mặc dù t không nghĩ nó sẽ khiến t bất ngờ
Truyện đã triển khai kha khá hố từ đầu, nhưng như đã nói ở trên-chưa có điểm nhấn.