Red Pressure
Mellifluous
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Vượt Qua Mùa Hè

Chương 3: Danh hiệu đầu tiên

0 Bình luận - Độ dài: 3,868 từ - Cập nhật:

Sau trận bán kết đầy cảm xúc, đội của Long lặng lẽ rời sân, ai nấy đều trĩu nặng tâm tư. Dù đã cố gắng hết sức, nhưng thất bại vẫn là thất bại. Những tiếng hò reo ăn mừng của đội bạn vang vọng sau lưng như một lời nhắc nhở cay đắng.

Long cúi đầu, lặng lẽ kéo lê đôi giày bata qua bãi cỏ, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ. Cậu nhớ lại khoảnh khắc cú sút penalty của mình đi vào lưới – khoảnh khắc cậu tưởng như đã chuộc lỗi, nhưng rồi bàn thua cuối cùng vẫn khiến đội cậu gục ngã.

Bảo vỗ nhẹ lên vai Long, giọng cậu trầm xuống, không còn vẻ hào hứng như mọi khi.

"Cố lên cậu ơi. Còn trận tranh giải ba nữa mà."

Long khẽ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn chưa thể vực dậy tinh thần. Cả đội bước vào khu thay đồ trong im lặng. Chỉ có tiếng giày chạm nền gạch và hơi thở nặng nề của từng người.

Huấn luyện viên bước vào, ánh mắt quét qua từng khuôn mặt đang thất thần của các học trò. Ông khẽ thở dài rồi cất giọng điềm tĩnh:

"Các con đá rất tốt, thầy không trách ai cả. Nhưng bóng đá là vậy, có thắng có thua. Quan trọng là mình học được gì từ trận đấu này. Giờ nghỉ ngơi đi, mai chúng ta còn trận tranh giải ba. Đừng để thất bại hôm nay kéo tụt tinh thần của các con."

Cả đội im lặng. Một vài người khẽ gật đầu, nhưng cũng có những cái thở dài đầy tiếc nuối. Một đàn anh lớp năm - người đã đá hỏng quả luân lưu quan trọng – cúi gằm mặt, đôi tay siết chặt. Cậu có lẽ là người cảm thấy nặng nề nhất lúc này.

Long ngồi xuống ghế, cởi giày, nhìn đôi tất lấm lem bùn đất. Cậu biết mình cần quên đi trận thua này, nhưng thật khó. Hình ảnh Nam với nụ cười khiêu khích cứ lởn vởn trong đầu cậu.

Tối hôm đó, cả đội được thầy dẫn ra quán ăn quen thuộc gần trường để giải tỏa căng thẳng. Nhưng không khí vẫn trầm lắng, khác hẳn những lần trước. Bình thường, sau mỗi trận thắng, cả đội sẽ cười đùa, bàn tán sôi nổi về những pha bóng đẹp. Nhưng hôm nay, chỉ có tiếng thìa đũa chạm vào bát lạch cạch. Ai cũng ăn lấy lệ, chẳng buồn nói chuyện.

Thấy vậy, huấn luyện viên đặt bát xuống, nghiêm giọng:

"Này các cậu, thầy hỏi thật, có ai trong số các cậu nghĩ rằng mình không xứng đáng có mặt trong trận bán kết vừa rồi không?"

Không ai trả lời.

"Vậy có ai nghĩ rằng cả đội đã không cố gắng hết sức không?"

Vẫn không ai lên tiếng. Một vài người cúi mặt, nhưng tất cả đều biết câu trả lời là gì.

"Vậy tại sao cứ cúi đầu mãi thế? Các con đã chơi một trận tuyệt vời. Chỉ là lần này, may mắn không đứng về phía mình. Nhưng bóng đá không chỉ có một trận đấu. Ngày mai, các con còn một trận nữa. Nếu bây giờ các con cứ ủ rũ thế này, thì vào trận lại bị đội bạn đè bẹp mất."

Một người buông đũa, ngẩng lên:

"Nhưng thầy ơi... thầy không thấy bọn con hôm nay đá không tốt à?"

Huấn luyện viên lắc đầu:

"Không. Các con đã đá tốt. Nhưng bóng đá không chỉ có kỹ thuật, thể lực, mà còn là tinh thần. Thầy hỏi thật, trong số các con, ai dám nói rằng mình không hề run trước loạt luân lưu?"

Cả đội nhìn nhau. Không ai lên tiếng, nhưng ai cũng hiểu, ai cũng đã có chút lo lắng. Dù là những cầu thủ giỏi nhất cũng không thể tránh khỏi áp lực đó.

Huấn luyện viên mỉm cười nhẹ:

"Đó là điều bình thường. Chẳng ai sinh ra đã sẵn sàng cho tất cả những khoảnh khắc như thế. Quan trọng là, sau khi vấp ngã, các con có dám đứng lên hay không."

Không khí trong bàn ăn dần thay đổi. Những ánh mắt rầu rĩ đã bớt u ám hơn, những cái gật đầu đầy suy nghĩ xuất hiện. Long cũng ngước nhìn huấn luyện viên, trong lòng dần nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Bữa ăn kết thúc với tâm trạng đỡ nặng nề hơn. Khi về đến nhà, Long ngả lưng xuống giường, mắt nhìn trần nhà. Cậu nhớ lại từng lời thầy nói, nhớ lại những khoảnh khắc trên sân cỏ. Cậu nhận ra một điều: ngày mai, dù là trận tranh giải ba, nhưng nó vẫn là một trận đấu quan trọng.

Và cậu sẽ không để nỗi sợ hãi cản bước mình thêm lần nào nữa.

Long khẽ siết chặt bàn tay, rồi từ từ nhắm mắt, chuẩn bị cho ngày mai – ngày mà cậu và đồng đội sẽ chiến đấu vì danh dự cuối cùng của mình.

Sáng hôm sau, sân bóng đón chào các cầu thủ bằng một bầu trời trong vắt và làn gió nhẹ phả vào mặt mát rượi. Không còn không khí căng thẳng như trận bán kết, nhưng đâu đó vẫn còn chút dư âm của thất bại hôm qua. Long siết chặt dây giày, ngước nhìn về phía đồng đội của mình.

Cậu quay sang Bảo, mắt ánh lên sự quyết tâm.

"Bảo này, mình nghĩ... thay vì cứ cố gồng lên để chiến thắng, hôm nay chúng ta hãy đá hết mình, nhưng theo một cách khác."

Bảo nhướn mày, tò mò: "Cách khác là sao?"

Long liếc sang các đàn anh lớp 5 – những người từ hôm qua đến giờ vẫn chưa nói nhiều. Cậu nhận ra trong ánh mắt họ có gì đó buồn bã, thậm chí có chút tự trách. Đặc biệt là anh lớp trưởng – người đã đá hỏng quả luân lưu quan trọng.

"Hôm nay, thay vì cứ nghĩ đến chuyện phải thắng bằng mọi giá, mình muốn cả đội chơi đúng với tinh thần của bóng đá. Mình muốn chuyền cho các đàn anh nhiều hơn, để họ lấy lại sự tự tin. Chúng ta là một đội mà, đúng không?"

Bảo lặng người trong giây lát, rồi bật cười, đấm nhẹ vào vai Long: "Chuẩn luôn! Bóng đá là để vui mà. Hôm nay, cứ đá hết mình nhé!"

Tiếng còi khai cuộc vang lên, đánh dấu trận tranh hạng ba bắt đầu.

Ngay từ những phút đầu, đội của Long không đẩy cao đội hình ngay lập tức như thường lệ. Thay vào đó, cậu và Bảo chủ động phối hợp, chuyền bóng nhịp nhàng với các đàn anh lớp 5. Những pha chuyền bóng không còn vội vã hay gượng gạo như trước, mà thay vào đó là sự tin tưởng.

Một đường chuyền của Long đưa bóng đến chân đàn anh lớp trưởng. Anh ấy khẽ khựng lại một chút, nhưng rồi nhanh chóng xử lý bóng gọn gàng, đẩy lên phía trước. Cả đội phối hợp một cách ăn ý, cứ như họ đã chơi bóng với nhau từ lâu lắm rồi.

Phút 15, cơ hội đến. Bảo dẫn bóng xuống cánh phải, nhanh như một cơn gió, rồi bất ngờ thực hiện một cú tạt bóng vào trong. Đàn anh lớp trưởng lao lên, dốc hết sức tung một cú sút quyết đoán bằng chân trái.

Bóng lao đi như một mũi tên, căng và hiểm hóc.

"VÀOOOOO!!!"

Cả đội như bùng nổ! Những tiếng reo hò vang lên từ băng ghế dự bị, từ những người bạn trên khán đài. Trên sân, đàn anh lớp trưởng đứng sững lại một giây, như không tin vào mắt mình. Rồi cậu ấy nắm chặt tay, hét lên một tiếng đầy phấn khích, chạy đến ôm lấy Long và Bảo.

"Hay lắm anh ơi!" Long cười rạng rỡ, vỗ mạnh vào lưng đàn anh.

Từ khoảnh khắc đó, cả đội như tìm lại chính mình. Không ai còn rụt rè hay e ngại. Họ chuyền cho nhau, cười với nhau, tận hưởng từng phút giây trên sân bóng.

Phút 30, một đàn anh khác tiếp tục lập công sau pha phối hợp đẹp mắt. Phút 50, Long đích thân ghi bàn thứ ba bằng một cú sút xa đầy uy lực. Đội bạn gỡ lại một bàn ở những phút cuối, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.

Khi trọng tài thổi còi kết thúc trận đấu, tỷ số 3-1 nghiêng về đội của Long.

Nhưng hơn cả chiến thắng, điều khiến cả đội vui nhất chính là họ đã thật sự chơi bóng bằng tất cả trái tim. Không còn ai cúi đầu vì thất bại hôm trước. Không còn sự tiếc nuối hay nặng nề. Chỉ có những cái ôm, những tiếng cười sảng khoái và ánh mắt rạng ngời của từng người.

Long nhìn sang Bảo, rồi nhìn đàn anh lớp trưởng – người giờ đây đã nở một nụ cười thật sự thoải mái. Cậu cũng mỉm cười theo, lòng nhẹ bẫng.

Có lẽ, đây mới chính là chiến thắng lớn nhất mà họ đạt được.

Sau khi tiếng còi mãn cuộc vang lên, cả đội vỡ òa trong niềm vui chiến thắng. Những cái ôm, những tràng cười giòn tan vang vọng khắp sân. Dù chỉ là giải ba, nhưng với họ, đây là một chiến thắng ngọt ngào – không chỉ vì tấm huy chương, mà còn vì tinh thần đồng đội mà họ đã tìm lại.

Trên bục nhận giải, ai cũng đứng thật thẳng, gương mặt rạng rỡ khi chiếc huy chương đồng được trao vào tay. Huấn luyện viên bước đến, vỗ nhẹ vào vai từng người, ánh mắt ông lộ rõ sự tự hào.

"Các con đã làm rất tốt. Đây là thành quả xứng đáng."

Long siết chặt tấm huy chương trong tay, rồi quay sang Bảo, cười rạng rỡ:

"Cuối cùng cũng có một cái gì đó để mang về rồi, nhỉ?"

Bảo bật cười, đập nhẹ vào vai Long: "Đúng rồi! Hôm nay vui thật đấy!"

Những bức ảnh kỷ niệm được chụp lại, những tiếng cười rộn rã vang lên. Sau đó, cả đội kéo nhau đến quán ăn quen thuộc để ăn mừng. Không khí náo nhiệt khác hẳn buổi tối ảm đạm hôm trước.

Ai cũng hào hứng bàn luận về trận đấu, trêu chọc nhau về những pha bóng hài hước. Đàn anh lớp 5, những người hôm qua còn trầm lặng, giờ đã cười nói rôm rả. Nhưng giữa bữa tiệc vui vẻ đó, Hưng – tiền đạo chủ lực của đội, và cũng là đàn anh lớp 5 – lại không cười.

Cậu ngồi ở một góc, lặng lẽ nhìn những chiếc bát, những cốc nước cụng vào nhau, ánh mắt xa xăm. Không ai để ý, ngoại trừ Long.

Long chần chừ một chút, rồi nhích lại gần Hưng, đặt chiếc huy chương của mình xuống bàn.

"Sao thế anh? Mình thắng rồi mà?"

Hưng ngẩng lên, ánh mắt thoáng qua Long trước khi khẽ nhếch mép, nhưng không phải một nụ cười vui vẻ.

"Ừ, thắng rồi." Giọng cậu có chút thờ ơ.

Long cảm nhận rõ sự xa cách. Thật ra, Long biết Hưng chưa bao giờ thích mình. Ngay từ khi Long được đẩy lên đá tiền đạo, vị trí mà trước đó thuộc về Hưng, cậu đã cảm nhận được ánh nhìn không mấy thiện cảm từ đàn anh. Hưng từng là trung tâm của đội, là người phối hợp ăn ý nhất với Bảo, nhưng rồi Long xuất hiện, và mọi thứ dần thay đổi.

Long mím môi, không biết nên nói gì. Một lúc sau, Hưng buông đũa, khoanh tay lại, giọng trầm xuống:

"Đáng lẽ bọn mình phải vào chung kết."

Long siết chặt tay, nhưng rồi thở ra một hơi dài. Cậu hiểu cảm giác của Hưng. Nếu cậu là Hưng, có lẽ cậu cũng sẽ cay cú như vậy.

"Em cũng muốn thế." Long nhẹ giọng. "Nhưng... bóng đá mà. Đâu phải lúc nào cũng theo ý mình."

Hưng im lặng, ánh mắt cậu thoáng một tia dao động. Nhưng rồi, cậu vẫn lắc đầu:

"Nhưng nếu trận bán kết đó, nếu tao đứng trước chấm phạt đền, có khi đã khác."

Long im lặng trước lời nói của Hưng. Cậu biết đàn anh không hề vui, nhưng cậu không ngờ sự oán giận trong mắt Hưng lại sâu đến vậy.

"Anh nghĩ em không xứng đáng?" Long hỏi, giọng cậu nhỏ nhưng đầy sự nghiêm túc.

Hưng khẽ nhếch môi, ánh mắt ánh lên tia châm biếm. "Mày cũng biết à? Tốt."

Long cứng người lại. Lần đầu tiên, cậu nghe thấy sự ghét bỏ rõ ràng đến vậy trong giọng Hưng.

"Đừng giả vờ không hiểu," Hưng tiếp tục, giọng nhỏ nhưng sắc lạnh. "Nếu không có mày, tao đã không bị đẩy ra ngoài. Tao đã không phải chứng kiến bọn mày đá cái trận bán kết chết tiệt ấy mà không thể làm gì."

Long siết chặt bàn tay. Cậu chưa từng nghĩ mình đã cướp đi điều gì từ Hưng. Nhưng lúc này, dưới ánh nhìn đầy cay đắng ấy, cậu không biết phải phản bác thế nào.

Bữa tiệc vẫn ồn ào xung quanh. Nhưng giữa Long và Hưng, không gian như đặc quánh lại.

Hưng hất hàm về phía những người đang cười đùa. "Bọn nó vui lắm nhỉ? Một lũ tự hào với cái huy chương đồng rẻ mạt."

Long mở miệng định nói gì đó, nhưng Hưng đã đứng dậy. Cậu ném một cái nhìn lạnh lùng về phía Long rồi xoay người bước đi.

"Anh đi đâu đấy?" Long gọi với theo.

"Không liên quan đến mày."

Hưng sải bước về phía huấn luyện viên, nơi ông đang trò chuyện vui vẻ với vài cầu thủ. Cậu hít sâu một hơi, rồi cất giọng:

"Thầy ơi, em về trước được không ạ?"

Huấn luyện viên nhíu mày, nhìn cậu một lúc rồi khẽ gật đầu. "Ừ, nhưng có chuyện gì sao?"

"Em thấy không khỏe lắm," Hưng đáp gọn, không muốn giải thích thêm.

Huấn luyện viên nhìn vào mắt cậu, như thể muốn tìm kiếm điều gì đó. Nhưng cuối cùng, ông chỉ vỗ nhẹ vai cậu. "Vậy nghỉ ngơi đi. Nhưng nhớ, đừng để chuyện cũ ám ảnh mình."

Hưng không đáp. Cậu quay lưng, đi thẳng ra khỏi quán, không nhìn lại.

Long vẫn đứng đó, nhìn theo bóng lưng đang khuất dần của Hưng. Trong lòng cậu dâng lên một cảm giác khó tả—vừa có gì đó nặng nề, vừa có gì đó mất mát.

Cậu không biết đây chỉ là sự giận dữ nhất thời hay là dấu chấm hết cho mối quan hệ giữa họ. Nhưng cậu biết một điều: kể từ giây phút này, Hưng đã trở thành một người hoàn toàn khác trong mắt cậu.

Chiều hôm đó, khi ánh mặt trời dần nhuộm vàng mặt sân cỏ, trận chung kết chính thức diễn ra. Đội bóng của Nam – kẻ đã khiến Long và đồng đội gục ngã ở bán kết – hiên ngang bước vào sân trong tiếng reo hò của khán giả.

Huấn luyện viên không đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, nhưng ông muốn cả đội cùng nhau theo dõi trận đấu này. Không chỉ để học hỏi mà còn để đối mặt với cảm giác mà họ đã trốn tránh.

Ban đầu, không ai thực sự hào hứng. Một số người còn chẳng buồn ngồi ngay ngắn mà chỉ tựa lưng vào ghế, ánh mắt lơ đễnh. Nhưng khi trận đấu bắt đầu, bầu không khí dần thay đổi.

Đội của Nam nhập cuộc đầy tự tin, như cách họ đã làm ở bán kết. Họ kiểm soát bóng chắc chắn, phối hợp nhịp nhàng.

Bảo ngồi bên cạnh, cũng lặng lẽ theo dõi. Cậu nghiêng đầu hỏi nhỏ:

"Cậu có thấy họ có gì hơn chúng ta không?"

Long nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi đáp:

"Không hẳn. Họ giỏi, nhưng... không phải không thể bị đánh bại."

Nam không còn là một hậu vệ đơn thuần. Hôm nay, cậu ta được huấn luyện viên đẩy lên chơi như một tiền vệ phòng ngự, đóng vai trò lá chắn thép ngay giữa sân. Và ngay từ những phút đầu tiên, Nam đã chứng minh vì sao cậu ta là con át chủ bài của đội.

Cậu ta chạy không biết mệt. Từng bước di chuyển đều có chủ đích, từng pha áp sát đều chứa đựng sự hung hãn đầy tính toán. Nam không đơn thuần cắt bóng—cậu ta gây áp lực. Một khi bóng đến gần khu vực giữa sân, Nam lập tức lao đến, không để cho đối phương một giây nào thảnh thơi.

Cứ mỗi lần có cầu thủ đối phương chuẩn bị nhận bóng, Nam lại lướt đến như một cơn gió lạnh lẽo. Một cú tì vai, một pha chắn hướng di chuyển, một cú chích nhẹ vào gót chân khiến đối phương chững lại—không phạm lỗi, nhưng đủ để khiến họ mất nhịp. Đó là nghệ thuật chơi tiểu xảo mà Nam đã mài dũa qua bao trận đấu.

Đối thủ bắt đầu bối rối. Đường lên bóng của họ bị bẻ gãy liên tục. Nhịp độ trận đấu bị kéo chậm lại theo cách Nam mong muốn. Và khi họ còn đang cố gắng thích nghi, thì đội của Nam đã tận dụng sơ hở đó để tấn công.

Bàn mở tỷ số đến ở phút thứ 20. Một pha đoạt bóng cực kỳ quyết đoán của Nam ngay giữa sân, cậu ta lập tức chuyền dài một chạm, tạo điều kiện cho tiền đạo cánh bứt tốc. Một pha căng ngang hiểm hóc, và rồi... BÙM! Bóng găm thẳng vào lưới.

Khán đài vỡ òa.

Nam không ăn mừng quá nhiều. Cậu ta chỉ nhếch mép, đưa ánh mắt đầy thách thức về phía đối thủ. Một ánh nhìn khiến người ta cảm thấy vừa khiêu khích, vừa ngột ngạt.

Đội bị dẫn bàn bắt đầu phản công mạnh mẽ hơn. Họ biết nếu cứ để Nam kiểm soát nhịp độ, họ sẽ chết chìm trong thế trận này.

Và thế là trận đấu chuyển sang một giai đoạn cực kỳ căng thẳng.

Pha va chạm quyết liệt xảy ra ở mọi điểm nóng. Những cú tắc bóng, những pha va người, những tình huống tranh chấp trên không đầy khốc liệt—không ai chịu nhường ai.

Nhưng dù thế nào, Nam vẫn luôn có mặt ở đó.

Cậu ta giống như một con thú săn mồi, chực chờ để lao vào bất cứ kẻ nào dám giữ bóng lâu hơn một nhịp.

"Chậm rồi!" Nam bật cười khẽ khi cắt được một đường chuyền nguy hiểm.

"Làm gì căng thế?" Cậu ta vừa nói vừa vỗ nhẹ lên vai một cầu thủ đối phương sau một pha va chạm. Một nụ cười nhạt, nhưng trong đó chứa đầy sự trêu tức.

Những tiểu xảo như thế, Nam dùng không ngừng nghỉ. Một cú huých nhẹ vào lưng trước khi đối phương nhảy lên tranh chấp. Một cái vung tay có vẻ vô tình nhưng lại chạm đúng vào ngực đối thủ. Một câu nói nửa đùa nửa thật khiến họ sôi máu.

Cảm xúc trên sân bị đẩy lên đỉnh điểm. Đối thủ bắt đầu mất bình tĩnh. Và đó là khoảnh khắc Nam chờ đợi.

Nhưng rồi, một điều Nam không lường trước được đã xảy ra.

Phút thứ 60, trong một khoảnh khắc hiếm hoi, đội bạn phản công thần tốc. Một pha phối hợp chớp nhoáng, một cú chọc khe sắc bén vượt qua cả Nam. Hàng phòng ngự đội Nam bị xuyên thủng, và trong một tích tắc sau đó—LƯỚI RUNG LÊN!

Bàn gỡ hòa!

Khán đài bùng nổ. Cầu thủ đối phương hò hét đầy phấn khích, trong khi Nam đứng đó, mím chặt môi.

Cậu ta đã để lỡ một tình huống quan trọng. Và bây giờ, trận đấu đã trở lại vạch xuất phát.

Từ đó, nhịp độ trận đấu được đẩy lên cao trào. Hai đội không còn e dè nữa, họ lao vào nhau như hai con thú săn mồi đang tranh giành lãnh thổ.

Nhưng dù trận đấu có nóng đến đâu, Nam vẫn giữ được sự lạnh lùng. Cậu ta vẫn tiếp tục lối chơi gây ức chế, vẫn tiếp tục làm chỗ dựa cho đồng đội, vẫn chiến đấu như thể đây là trận cuối cùng trong đời.

Chỉ có một vấn đề.

Thể lực của Nam bắt đầu chạm giới hạn.

Cậu ta đã chạy suốt từ đầu trận, không ngừng gây áp lực, không ngừng tranh chấp. Và giờ đây, những bước chạy của Nam—dù vẫn mạnh mẽ—nhưng đã chậm hơn một chút.

Đối thủ nhận ra điều đó.

Họ bắt đầu khai thác vào khoảng trống xung quanh Nam nhiều hơn. Những đường chuyền vượt tuyến xuất hiện thường xuyên hơn. Nam cố gắng bù đắp bằng sự lì lợm của mình, nhưng cậu ta không còn thể chạm tới mọi pha bóng như trước nữa.

Và rồi, điều không tưởng đã xảy ra.

Phút 85, một đường bóng dài cắt ngang tuyến giữa. Nam lao lên, nhưng lần này cậu ta chậm hơn đối phương một nhịp. Chỉ một nhịp thôi, nhưng thế là đủ.

Một cú chọc khe sắc lẹm xuyên qua hàng thủ. Một pha dứt điểm chéo góc.

BÀN THUA!

Đội của Nam chính thức bị dẫn trước.

Lần đầu tiên trong trận đấu, Nam không còn giữ được sự lạnh lùng. Cậu ta nắm chặt bàn tay, hàm răng nghiến lại. Mồ hôi chảy dài trên trán, nhưng cậu ta không lau đi.

Tiếng còi mãn cuộc vang lên.

Trên sân, cầu thủ đối phương ôm nhau vỡ òa. Trong khi đó, Nam đứng im tại chỗ, ánh mắt trống rỗng.

Cậu ta đã thua.

Trên khán đài, Long và đồng đội lặng người nhìn xuống. Không ai nói gì, nhưng trong lòng họ hiểu—đây chính là khoảnh khắc mà họ đã trải qua hôm qua.

Huấn luyện viên khẽ hắng giọng, cất tiếng:

"Các con nghĩ gì khi thấy cảnh này?"

Không ai trả lời ngay lập tức. Họ vẫn đang chìm trong những suy nghĩ của riêng mình.

Rồi Long chậm rãi lên tiếng:

"Thầy nói đúng. Không ai là bất bại mãi mãi."

Huấn luyện viên mỉm cười, hài lòng với câu trả lời ấy.

Cả đội đứng dậy, rời khỏi khán đài. Nhưng lần này, cảm giác trong lòng họ không còn là sự tiếc nuối hay nặng nề nữa. Thay vào đó, đó là một sự nhẹ nhõm.

Bóng đá là vậy—có thắng, có thua. Nhưng điều quan trọng là họ đã học được cách chấp nhận và tiến về phía trước.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận