Tập 01: Vượt Qua Mùa Hè
Chương 2: Trận Bán Kết Khắc Nghiệt
0 Bình luận - Độ dài: 3,993 từ - Cập nhật:
Cơn gió cuối thu quét qua sân bóng, mang theo chút hơi lạnh, nhưng mồ hôi trên trán Long và Bảo vẫn tuôn rơi. Trận bán kết không giống bất kỳ trận đấu nào trước đó – trước giờ bóng lăn, không khí như bóp nghẹt hai đứa nó bằng sự căng thẳng.
Ngay từ tiếng còi khai cuộc, Long và Bảo đã cảm nhận được sự khác biệt. Đội đối thủ chơi rắn hơn hẳn, sẵn sàng va chạm, cản phá quyết liệt. Không chỉ vậy, như thường lệ những đàn anh lớp 5 trong đội của họ cũng chẳng buồn chuyền bóng cho hai cậu.
"Không phải hai đứa nó giỏi lắm sao? Kệ để nó tự giành bóng đi!" Hưng nhếch mép nói nhỏ, nhưng đủ để Long nghe thấy.
Long nghiến răng. Được thôi! Nếu không có bóng, cậu sẽ tự cướp lấy!
Phút thứ 10, Bảo cắt được một đường chuyền lỗi của đối phương, ngay lập tức xoay người phản công. Nhưng trước khi kịp chuyền bóng cho Long, một hậu vệ đối phương lao vào, đẩy mạnh cậu ngã dúi dụi xuống đất. Bụi bay mù mịt.
"Có lỗi kìa, chú ơi!" Bảo hét lên, nhưng trọng tài chỉ xua tay.
"Đứng dậy đi!" Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Bảo ngẩng lên, nhận ra một cầu thủ đối phương đang nhìn cậu, ánh mắt đầy thách thức. Đó là đội trưởng bên kia – Nam, một tiền vệ có lối chơi mạnh mẽ, không ngại va chạm.
"Bọn tao không phải mấy đứa nhóc nhường nhịn tụi mày đâu. Muốn thắng thì ăn vạ ít thôi!" – Nam nói, rồi quay lưng chạy về vị trí.
Bảo nuốt khan. Đối thủ này không chỉ mạnh về kỹ thuật mà còn cả tâm lý.
Trong khi đó, Long cũng chật vật không kém. Cậu cố chạy chỗ, tìm khoảng trống, nhưng không ai trong đội chịu chuyền bóng. Cậu phải tự lao vào tranh chấp, nhưng mỗi lần giành được bóng, ngay lập tức lại có hai, ba hậu vệ đối phương ập đến.
Phút 20, sau một pha phản công nhanh, Hưng có cơ hội sút xa từ ngoài vòng cấm. Bóng bay mạnh, nhưng đập trúng cột dọc nảy ra.
Bảo lập tức lao vào đá bồi!
Cú sút của cậu bị Nam cản lại, nhưng bóng văng về phía Long. Cậu nhanh chóng vung chân sút ngay...
BỘP!
Một hậu vệ đội bạn lao vào cản phá, bóng dội ngược lại đập trúng mặt Long! Cậu choáng váng, ngã nhào xuống sân.
Tiếng còi vang lên. Trọng tài tạm dừng trận đấu.
Long ngước mắt nhìn lên, trời đất như quay cuồng. Cậu sờ lên miệng – máu!
"Long!" – Bảo chạy tới, lo lắng. "Cậu ổn chứ?"
Long gật đầu, lau vết máu, rồi đứng dậy. "Mình không sao."
Thầy huấn luyện viên nhìn cậu chằm chằm. "Con có đá tiếp được không?"
Long chỉ siết chặt nắm tay, gật đầu. Cậu không thể dừng lại ngay lúc này!
Trận đấu tiếp tục. Nhưng giờ đây, mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Đối phương bắt đầu "chăm sóc" Long và Bảo kỹ hơn, sẵn sàng phạm lỗi kín. Các đàn anh lớp 5 trong đội cũng chẳng giúp gì nhiều, thậm chí còn tỏ thái độ bực tức khi thấy hai cậu vẫn tiếp tục cướp và giữ bóng.
"Mệt chưa? Ráng mà gánh đội đi!" Hưng cười khẩy sau một pha bóng lỗi.
Thời gian trôi qua, thể lực dần cạn kiệt. Phút 50, đội bạn bất ngờ tung cú sút xa từ ngoài vòng cấm...
Bóng đi như tên bắn, chạm vào mép trong cột dọc rồi bay vào lưới!
1-0!
Cả đội sững sờ. Đối thủ lao vào nhau ăn mừng, trong khi Long và Bảo chỉ biết đứng chôn chân.
Không thể thua! Không thể để mọi cố gắng đến đây chấm dứt!
Huấn luyện viên hét lên từ ngoài sân: "Còn 10 phút! Đừng bỏ cuộc!"
Long và Bảo nhìn nhau. Cả hai đều hiểu: Nếu muốn lật ngược tình thế, họ phải làm điều gì đó ngay lập tức.
Bảo hít một hơi sâu, rồi lao vào giành bóng ngay từ pha giao bóng lại. Cậu rê bóng qua một người, hai người... nhưng lại bị Nam chặn đứng.
Bóng bị phá lên phía trên, nhưng Long đã có mặt! Cậu cướp bóng ngay trong chân tiền vệ đội bạn, đẩy nhanh tốc độ, vượt qua hậu vệ cuối cùng!
"Sút đi, Long!" Bảo hét lên.
Nhưng ngay khi Long vung chân...
BỘP!
Một cú xoạc bóng từ phía sau!
Cả Long và hậu vệ đối phương cùng ngã xuống. Cậu chỉ kịp cảm nhận cơn đau nhói ở cổ chân.
Tiếng còi vang lên.
PENALTY!
Trọng tài chỉ tay vào chấm phạt đền.
Lần thứ hai trong giải đấu này, Long lại đứng trước quả penalty quyết định. Nhưng lần này, cậu không chỉ đối mặt với thủ môn đối phương – mà còn cả những cái nhìn cay cú từ các đàn anh lớp 5 trong đội mình.
"Đưa bóng đây!" – Hưng bước tới, giơ tay. "Tao là đàn anh, tao sẽ đá."
Long siết chặt quả bóng, lắc đầu. "Không. Đây là cơ hội của em."
"Mày có nghe tao không? Đưa bóng đây!" Hưng nghiến răng, tiến thêm một bước.
Bảo lập tức chen lên, đứng chắn giữa Long và Hưng. "Nếu anh có thể sút tốt hơn Long, thì tại sao lúc nãy cú sút xa của anh lại trúng cột dọc?"
Mặt Hưng đỏ bừng. "Câm mồm, tránh ra!"
"Không!" – Bảo gằn giọng. "Anh bảo bọn em phải tự giành bóng, bọn em đã làm được. Anh bảo bọn em phải tự chứng minh thực lực, bọn em cũng làm rồi. Giờ anh lại muốn giành lấy cú sút quan trọng nhất trận đấu?"
Cả đội bỗng lại chia thành hai phe. Một bên vẫn là Hưng cùng nhóm đàn anh lớp 5, bên còn lại là Long, Bảo và một vài cầu thủ lớp 4. Căng thẳng dâng cao, không khí trên sân như đặc quánh lại.
Long không nói gì, chỉ siết chặt quả bóng, một lần nữa lại quay người nhìn về phía thầy huấn luyện viên.
Thầy nhìn cậu thật lâu, rồi gật đầu.
"Long sẽ là người đá."
Hưng sững sờ, môi mím chặt nhưng không dám cãi lại quyết định của huấn luyện viên. Cậu hậm hực lùi lại, ánh mắt tối sầm.
Long đặt bóng xuống chấm phạt đền, hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh. Nhưng ngay lúc cậu chuẩn bị lấy đà, một bóng người lướt qua, đứng sát bên cạnh.
Nam.
Đội trưởng đội bạn cúi xuống, giả vờ buộc lại dây giày, rồi thì thầm:
"Nghe nói cậu là ngôi sao của đội à?" Hắn cười nhạt. "Nhìn khán giả kìa, ai cũng đang chờ cậu ghi bàn đấy. Nhưng mà... nếu trượt thì sao nhỉ? Mình nghĩ mấy anh lớp 5 của cậu chắc sẽ vui lắm đấy."
Long khựng lại.
Nam tiếp tục, giọng nhẹ như gió thoảng nhưng thấm vào tai Long từng chữ một. "Cậu biết mấy người giỏi nhất thường mắc sai lầm khi nào không? Chính là khi họ nghĩ mình không thể mắc sai lầm."
Long siết chặt nắm tay.
"Áp lực ghê nhỉ? Trận bán kết, gần trăm con mắt nhìn vào. Cậu có chắc mình chịu nổi không?" Nam nhếch môi. "Hay lại sút thẳng lên trời?"
Bảo đứng gần đó, thấy Nam thì thầm với Long, liền chạy lại. "Này! Cậu nói gì thế?"
Nam chỉ nhún vai, bước lùi về phần sân của mình, ánh mắt đầy ngụ ý.
Bảo đặt tay lên vai Long. "Đừng nghe cậu ta! Cậu là người giỏi nhất mình biết. Hãy đá như lúc tập luyện đi, đừng nghĩ gì cả!"
Long nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Đúng rồi. Chơi như lúc tập.
Tiếng còi trọng tài vang lên.
Long mở mắt, nhìn thẳng vào khung thành. Thủ môn đã đổ người về bên trái một chút, chờ phản ứng của cậu.
Cậu chạy đà...
Và sút!
BỐP!
Bóng lao đi như một viên đạn... Nó rời chân Long, lao đi với tốc độ cực nhanh. Cậu đã chọn góc sút hiểm, nhưng...
BỘP!
Tiếng bóng va chạm vang lên khô khốc. Cả sân chết lặng trong vài giây.
Bóng không bay vào lưới. Nó đập trúng cột dọc bên phải, rồi văng ra ngoài!
Long sững sờ.
Cậu... đã sút trượt.
Tiếng reo hò bùng lên từ khán đài – nhưng không phải dành cho cậu. Đội bạn nhảy cẫng lên, ôm lấy nhau ăn mừng như thể họ vừa ghi bàn thắng quyết định.
Long vẫn đứng yên tại chỗ, hai chân như chôn xuống đất. Cổ họng nghẹn đắng. Những lời của Nam vang vọng trong đầu cậu.
"Nếu trượt thì sao nhỉ?"
Giờ thì cậu biết rồi.
Từ xa, Hưng bật cười khẩy. "Chúng mày thấy gì chưa! Chúng mày làm đội này thua rồi đấy!" Một số đàn anh lớp 5 bĩu môi, lắc đầu ngán ngẩm.
Bảo chạy tới, đặt hai tay lên vai Long. "Không sao đâu! Vẫn còn thời gian mà!"
Nhưng Long không thể nghe rõ lời Bảo. Tim cậu đập mạnh, nhưng không phải vì phấn khích – mà vì sợ hãi. Bầu không khí nặng trĩu, như thể một tảng đá lớn vừa đè lên ngực cậu.
Cậu đã làm mọi người thất vọng.
Huấn luyện viên hét lên từ ngoài sân: "Bỏ qua đi! Tập trung vào trận đấu!"
Nhưng liệu Long có thể đứng dậy sau cú sút trượt ấy không? Liệu cậu có thể vượt qua nỗi sợ hãi đang bóp nghẹt tâm trí mình?
Trận đấu vẫn còn, nhưng lúc này... Long cảm thấy như mình đã thua.
Bảo nhìn Long - cậu bạn vẫn đứng đó, mắt dán chặt xuống mặt cỏ như thể toàn bộ thế giới vừa sụp đổ.
"Không được! Mình không thể để trận đấu kết thúc như thế này!"
Bảo siết chặt nắm tay. Cậu không thể để Long gánh mọi thứ một mình.
Tiếng còi vang lên, trận đấu tiếp tục. Đội bạn dồn lên, nghĩ rằng tinh thần đội của Bảo đã vỡ vụn. Nhưng họ đã quên mất một điều: Bảo vẫn còn ở đây!
Ngay khi đối phương thực hiện đường chuyền ngang bất cẩn ở tuyến giữa, Bảo lao đến như một cơn lốc, cắt bóng gọn gàng!
Từ khu vực giữa sân, không một ai kịp phản ứng. Các đàn anh lớp 5 trong đội vẫn còn chán nản sau quả sút hỏng của Long, chưa ai kịp chạy lên hỗ trợ. Đội bạn cũng chưa kịp lùi về phòng thủ.
Chỉ có Bảo và khoảng trống thênh thang trước mặt.
Bảo đẩy bóng về phía trước, tăng tốc. Nam lập tức lao lên, định chặn cậu lại. Nhưng Bảo khẽ hất bóng sang phải, rồi bất ngờ ngoặt trái, loại bỏ Nam chỉ trong một nhịp!
Cách khung thành khoảng 15 mét, một hậu vệ đội bạn vội lao ra. Không còn thời gian!
Không chút do dự, Bảo ngả người, vung chân sút!
Bóng rời khỏi chân cậu, xoáy mạnh, găm thẳng vào góc cao khung thành!
Thủ môn đối phương giật mình, vội vã bay người hết cỡ... nhưng KHÔNG KỊP!
VÀO!!!
Bóng đập vào mép trong xà ngang rồi nảy vào lưới!
1-1!
Cả sân bóng bùng nổ! Đồng đội của Bảo hét lên đầy kinh ngạc! Một cú sút từ xa không tưởng!
Bảo đứng đó, hai tay chống đầu gối, thở hổn hển. Nhưng trong lòng cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất:
"Đấy đã thua đâu!"
Cậu quay lại nhìn Long. Long ngẩng đầu lên, ánh mắt ngỡ ngàng.
Bảo tiến tới, đập nhẹ vào ngực Long. "Ngẩng cao đầu lên đi! Cậu không được phép gục ngã đâu!"
Long chớp mắt. Một tia sáng vừa lóe lên trong mắt cậu.
Trọng tài thổi còi kết thúc trận đấu. Hai đội sẽ bước vào loạt sút luân lưu!
Đây chính là lúc quyết định!
Long đứng lặng trên sân, tim đập thình thịch. Dù đồng đội đang reo hò sau bàn thắng của Bảo, cậu vẫn cảm thấy nặng nề, như thể một tảng đá đè lên ngực.
Cú sút hỏng vừa rồi cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu.
Hình ảnh quả bóng bay vọt xà, tiếng thở dài thất vọng từ khán đài, ánh mắt khó chịu của các đàn anh lớp 5, tất cả khiến Long nghẹt thở.
"Mình đã làm hỏng mọi thứ... Nếu lại sút trượt trong loạt luân lưu thì sao?"
Cậu siết chặt tay, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
Bỗng một bàn tay đặt lên vai cậu.
Huấn luyện viên.
Ông đã đứng đó từ bao giờ, quan sát tất cả. Trong thoáng chốc, Long thấy ánh mắt ông thoáng chút đắn đo. Ông biết rõ cậu đang áp lực đến mức nào.
Ông có hai lựa chọn:
Thay Long ra – để tránh rủi ro, để đội có cơ hội cao hơn.
Để Long tiếp tục – để cậu tự mình vượt qua nỗi sợ hãi.
Huấn luyện viên thở dài. Rồi ông nhẹ nhàng siết vai Long, cúi xuống, giọng trầm nhưng đầy kiên định.
"Long, con có biết vì sao thầy để con đá quả penalty trước không?"
Long cắn môi, không dám trả lời.
Huấn luyện viên tiếp tục:
"Không phải vì con là cầu thủ giỏi nhất. Cũng không phải vì con là tiền đạo chủ lực. Mà vì thầy thấy được sự tự tin và quyết tâm của con lúc đó."
Ông nhìn thẳng vào mắt Long, chậm rãi nói từng chữ:
"Một tiền đạo giỏi không phải là người không bao giờ sút trượt. Mà là người dám đứng dậy sau cú sút trượt."
Long run rẩy.
"Con có muốn đứng dậy không?"
Cậu siết chặt nắm tay.
Một giây. Hai giây.
Rồi Long hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên.
Cậu gật mạnh.
Huấn luyện viên mỉm cười. "Tốt. Nếu đến lượt con, đừng nghĩ đến việc phải ghi bàn. Chỉ cần nhớ cảm giác lúc con chơi bóng ở cái sân đất trống đầu ngõ. Khi ấy, con đã sợ hãi bao giờ chưa?"
Long sững người.
Sân đất trống đầu ngõ... Những ngày chạy đuổi theo trái bóng cùng Bảo, những cú sút tự do, không áp lực, không sợ hãi...
Đúng vậy. Cậu chưa bao giờ sợ hãi khi chơi bóng.
Long siết chặt nắm tay, ánh mắt dần sáng lên.
Cậu đã sẵn sàng.
Trời đã ngả màu xám nhạt, những tia nắng cuối ngày lấp ló phía xa. Cơn gió cuối thu không làm dịu đi không khí căng thẳng đang bao trùm sân đấu. Đây là lúc quyết định.
Hai đội đứng thành hàng ngang, những cái bóng đổ dài trên nền sân cỏ. Trọng tài cầm danh sách, đọc lớn:
"Lượt sút đầu tiên – Trường Tiểu học Nam Thành."
Từ hàng của đội Long, theo chỉ định của Huấn Luyện Viên - Bảo bước lên.
Cậu không nói gì, chỉ hít sâu rồi đặt bóng xuống chấm 11m.
Đối diện cậu, thủ môn đối phương khuỵu gối, giang tay rộng ra, mắt dán chặt vào cậu.
Bảo nhấc chân, sút!
Bóng bay thẳng vào góc phải khung thành! Vào!
Cậu nắm chặt tay, quay lại nhìn Long và cả đội. Nhưng cậu không ăn mừng. Bởi đây mới chỉ là khởi đầu.
Lượt thứ nhất – Đội Nam.
Nam không đá đầu tiên. Thay vào đó, một cầu thủ khác bước lên. Cậu ta nhìn về khung thành, hơi lùi lại... rồi tung cú sút căng vào góc xa.
Thủ môn đội Long bay người hết cỡ...
Bóng vẫn đi vào lưới!
1-1.
Trái tim Long đập mạnh. Bàn tay cậu đổ mồ hôi.
Lượt thứ hai – Đội Long.
Một đàn anh lớp 5 bước lên. Cậu ta vung chân...
BỊ CẢN PHÁ!
1-1 vẫn giữ nguyên!
Các anh lớp 5 nhăn mặt, Bảo nghiến răng.
Lượt thứ hai – Đội Nam.
Cầu thủ đối thủ tiến lên, lấy đà... và đưa bóng vào lưới dễ dàng!
1-2.
Long cảm giác tim mình như bị bóp nghẹt. Nếu đội cậu trượt thêm một quả nữa, họ sẽ thua!
Lượt thứ ba – Đội Long.
Hưng, đàn anh lớp 5 đã tranh bóng với Long trước đó, tiến lên. Cậu ta hít sâu, tập trung...
Sút!
VÀO!
2-2!
Cả đội thở phào. Nhưng vẫn chưa xong.
Lượt thứ ba – Đội Nam.
Lại một cú sút khác. Thủ môn đội Long bay người hết sức...
Chạm tay vào bóng!
Nhưng... bóng vẫn lăn vào lưới.
2-3!
Lượt thứ tư – Đội Long.
Bảo quay sang nhìn Long. Cậu biết đây là khoảnh khắc sống còn.
Một cầu thủ khác trong đội bước lên... VÀ GHI BÀN!
3-3!
Không khí như vỡ òa, nhưng Long vẫn chưa thể thở phào. Bởi vì...
Lượt thứ tư đội Nam – Nam bước lên.
Hắn ta rất bình tĩnh. Không vội vã. Không áp lực.
Hắn đặt bóng xuống, lấy hai bước chạy, rồi tung một cú sút cực mạnh.
Bóng ghim thẳng vào góc trên khung thành!
3-4!
Lượt thứ năm đội Long – Cuối cùng đến lượt Long. Long hít một hơi thật sâu rồi bước đến chấm phạt đền.
Nhưng rồi... Long thấy Nam không rời khỏi khu vực chấm đá phạt.
Hắn cúi xuống, nhặt quả bóng lên, nhưng không rời đi ngay.
Hắn cầm quả bóng trong tay, xoay nhẹ nó, mỉm cười.
Rồi hắn quay sang Long.
"Muốn không?" Hắn nhướn mày, giơ quả bóng ra trước mặt Long, như thể muốn trao nó cho cậu.
Long nuốt khan, nhưng đưa tay ra.
Ngay lập tức, Nam giật quả bóng lại một cách điệu nghệ, khiến Long với hụt.
"Ôi trời, xin lỗi nha." – Nam cười nhạt.
Rồi hắn nghiêng đầu, hạ giọng chỉ vừa đủ cho Long nghe:
"Mày có chắc là muốn đá không? Mày vừa sút hỏng đấy. Cả đội mày đang đặt cược vào mày... Không áp lực gì đâu ha?"
Long nín thở.
Nhưng Nam chưa dừng lại.
Hắn nhún vai, bước ngang qua cậu, nhưng vẫn không quên buông thêm một câu cuối cùng:
"Tao mong mày sẽ làm tốt hơn cú sút trước... Ồ, mà khoan, trước đó mày đã sút bóng vào cột dọc rồi nhỉ?"
Hắn bật cười, ném nhẹ bóng xuống đất, rồi bước đi.
Bỏ lại Long đứng đó, lòng ngập tràn những suy nghĩ hỗn loạn.
"Mình... có làm được không?"
Nhưng ngay khi Long còn đang chần chừ, một bàn tay tóm lấy vai cậu.
Bảo.
Cậu không nhìn Long, mà ánh mắt sắc bén của cậu hướng thẳng về phía trọng tài!
"Thưa chú!" Bảo lớn giọng, khiến mọi ánh mắt trên sân đều đổ dồn về phía mình. "Nam vừa cố tình khiêu khích với Long bằng cách gây áp lực tinh thần. Cậu ta giả vờ đưa bóng, rồi rút lại, và còn buông lời khiêu khích ạ."
Tiếng xì xào nổi lên từ cả hai đội.
Nam nhún vai, bày ra một vẻ mặt vô tội. "Gì chứ? Tôi chỉ đùa chút thôi. Đâu có quy định nào cấm trò chuyện trên sân bóng đâu?"
Trọng tài nhíu mày, quét ánh mắt nghiêm nghị nhìn Nam. "Cháu vừa cố ý làm gián đoạn loạt sút của đối phương."
Nam cười khẩy. "Đâu có, cháu đâu có chạm vào cậu ta."
Trọng tài suy nghĩ vài giây, rồi quay sang Long. "Cháu có muốn tiếp tục sút không, hay yêu cầu đổi người?"
Long giật mình.
Áp lực vẫn đè nặng trên vai cậu, nhưng khi cậu quay sang nhìn Bảo, ánh mắt ấy... không có sự nghi ngờ.
"Tớ tin cậu."
Huấn luyện viên từ ngoài sân cũng gật đầu. "Hãy nhớ những gì thầy đã nói."
Long hít một hơi sâu, cúi xuống nhặt bóng.
Cậu không còn nghe thấy giọng nói của Nam trong đầu nữa.
Cậu chỉ nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập – và tiếng đồng đội phía sau hô lên:
"CỐ LÊN, LONG!"
Long đặt bóng xuống chấm phạt đền, hít sâu một hơi. Trước mắt cậu bây giờ chỉ có khung thành và thủ môn đối phương.
Thủ môn đội bạn nhún nhảy, dang tay thật rộng để che bớt khung thành, cố gắng gây áp lực. Nhưng Long không nhìn cậu ta
Tiếng còi vang lên.
Long lấy đà, một nhịp... hai nhịp... rồi tung cú sút đầy quyết đoán!
Bóng bay đi với quỹ đạo hoàn hảo, vượt qua tầm với của thủ môn và găm thẳng vào góc lưới!
VÀOOOOO!!!
Tiếng hò reo bùng nổ từ khán đài. Bảo lao đến ôm chầm lấy Long, hét lên:
"Cậu làm được rồi, Long! CẬU LÀM ĐƯỢC RỒI!!"
Long thở hổn hển, nhưng trong lòng tràn ngập cảm giác nhẹ nhõm. Cậu đã chuộc lại lỗi lầm từ cú sút penalty trước đó.
Tỷ số luân lưu lại được cân bằng!
Nhưng trận đấu chưa kết thúc.
Vẫn còn một lượt sút cuối cùng.
Bảo và Long đứng lặng trên vạch giữa sân, dõi mắt về khung thành. Người bước lên thực hiện quả sút quyết định cho đội bạn là Lâm – một cầu thủ lớp 4.
Long cắn chặt môi. Cậu nhớ lại cách Lâm đã chơi suốt cả trận – nhanh nhẹn, thông minh, và có kỹ thuật rất tốt.
Thủ môn đội cậu đứng căng người, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.
Tiếng còi lại vang lên.
Lâm chạy đà... rồi bất ngờ tung cú sút sệt vào góc xa!
Thủ môn đội Long bay người hết cỡ...
NHƯNG KHÔNG KỊP!
BÓNG CHẠM MÉP CỘT DỌC RỒI BAY VÀO LƯỚI!
VÀO!
Cả đội bạn bùng nổ trong niềm vui sướng, ôm chầm lấy nhau ăn mừng.
Long đứng chết lặng. Mọi âm thanh xung quanh như bị bóp nghẹt.
Họ đã... thua.
Bảo thở hắt ra, quay sang nhìn Long. Cậu biết bạn mình đang cảm thấy gì.
Không cần nói gì cả, Bảo chỉ đặt tay lên vai Long.
Huấn luyện viên bước đến, ánh mắt đầy tự hào dù kết quả không như mong muốn. "Các con đã chiến đấu đến tận phút cuối cùng. Đó mới là điều quan trọng nhất."
Long nhìn lên. Không có sự trách móc nào.
Cậu chớp mắt, rồi chậm rãi gật đầu.
Dù thua trận, Long biết rằng đây chỉ mới là khởi đầu.
Hưng đứng sững tại chỗ, mặt cắt không còn giọt máu. Trong khoảnh khắc đó, tất cả dường như vỡ òa trong cậu.
Trọng tài thổi còi. Trận đấu kết thúc.
Cả sân nổ tung bởi tiếng ăn mừng của đội đối thủ. Bọn họ ôm nhau, chạy khắp sân, trong khi đội của Long đứng lặng người.
Bảo cắn chặt môi, mắt đỏ hoe. Long thì siết chặt tay, cúi đầu nhìn xuống đất.
Hưng ngồi thụp xuống, vò đầu bứt tóc. Không ai nói gì cả.
Huấn luyện viên vỗ nhẹ lên vai các học trò, rồi nhìn cả đội, trầm giọng nói:
"Các con đã chiến đấu đến tận cùng rồi. Đừng cúi đầu."
Long siết chặt nắm tay. Cậu biết... họ đã đi xa hơn mong đợi rất nhiều. Nhưng cảm giác thất bại này... vẫn quá đau đớn.
Bảo vỗ nhẹ lên vai cậu. "Chúng ta đã làm hết sức rồi, phải không?"
Long nhìn Bảo, rồi nhìn những giọt mồ hôi, vết bùn đất trên đồng đội mình.
Cậu hít một hơi sâu.
"Ừ... Chúng ta đã làm hết sức rồi."


0 Bình luận