Nightwatch
trthesloth
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

vol 1: khởi đầu

Chương 04: lời nguyền và trách nhiệm

0 Bình luận - Độ dài: 2,096 từ - Cập nhật:

Chương 4

Tôi vừa bước vào nhà, cánh cửa chưa kịp đóng lại thì mẹ lao đến ôm chầm lấy tôi. Bà run rẩy, khuôn mặt nhòa nước mắt, giọng lạc đi vì lo lắng.

-Clara! Con đã ở đâu cả đêm qua?

 Bà gần như nghẹn ngào.

Chúng ta đã gọi con không biết bao nhiêu lần! Điện thoại cũng không liên lạc được. Con có biết bố mẹ lo đến thế nào không?

Bố đứng ngay sau bà, ánh mắt đầy mệt mỏi và nghiêm nghị. Ông đặt tay lên vai tôi, giọng trầm nhưng run run.

-Con không thể biến mất như vậy, Clara. Nếu có chuyện gì xảy ra với con thì sao? Bố mẹ đã tìm con cả đêm...

Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt họ. Sự lo lắng, đau khổ và bất lực trong ánh mắt ấy như một lời nhắc nhở rằng tôi đang kéo họ vào vòng xoáy của một điều gì đó khủng khiếp mà họ không hề hay biết.

-Con xin lỗi,

 tôi khẽ đáp, giọng lạc đi. Những lời nói dối nặng nề đè lên ngực tôi, khiến tôi cảm thấy nghẹt thở

-Chuyện gì đang xảy ra với con vậy, Clara?

 Mẹ nắm lấy tay tôi, giọng lẫn giữa trách móc và quan tâm.

 -Những ngày gần đây con luôn trầm tư, khác hẳn trước kia. Nếu con đang giấu điều gì, hãy nói với chúng ta.

Tôi lắc đầu. Làm sao tôi có thể kể cho họ những gì đã xảy ra? Làm sao họ có thể hiểu được rằng sự tồn tại của tôi có thể khiến họ gặp nguy hiểm?

-Không có gì đâu, mẹ ạ,

 tôi thì thầm.

-Chỉ là con cần chút thời gian để suy nghĩ thôi. Con hứa sẽ không làm bố mẹ lo lắng nữa.

Mẹ thở dài, buông tay tôi ra, ánh mắt vẫn không giấu được vẻ nghi ngờ.

-Được rồi, nhưng hãy nhớ rằng, bất kể con gặp phải chuyện gì, bố mẹ luôn ở đây. Con không cần phải đối mặt một mình.

Tôi gật đầu, nhưng cảm giác tội lỗi vẫn không buông tha. Nếu họ biết sự thật, liệu họ có thể tha thứ cho tôi không?

Sáng hôm sau, bố mẹ quyết định đưa

tôi đi dã ngoại để thay đổi không khí. Họ nghĩ rằng việc ra ngoài sẽ giúp tôi thoải mái hơn. Tôi miễn cưỡng đồng ý, không muốn làm họ buồn thêm.

Chiếc xe của chúng tôi bon bon trên con đường mòn dẫn vào một khu rừng yên tĩnh. Bố chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho chuyến đi: một tấm thảm dã ngoại, một giỏ thức ăn và cả những câu chuyện hài hước để phá vỡ bầu không khí căng thẳng giữa chúng tôi.

Khi đến nơi, mẹ trải tấm thảm dưới bóng cây cổ thụ. Chúng tôi ngồi ăn trưa, trò chuyện như thể mọi thứ đều bình thường. Nhưng ngay lúc tôi đã tạm quên đi những chuyện đã xảy ra gần đây cơn ác mộng đó lại xuất hiện một lần nữa dường như chúng không hề muốn buông tha cho tôi.

Một tiếng gầm ghê rợn vang lên từ sâu trong rừng, khiến cả ba chúng tôi giật mình. Tôi nhìn quanh, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.

-Chuyện gì thế?

mẹ hỏi, ánh mắt đầy hoảng hốt.

-Clara, mau vào xe!

Bố ra lệnh, giọng ông gấp gáp và đầy uy lực. Nhưng tôi không kịp phản ứng.

Từ trong bóng tối, một sinh vật khổng lồ bước ra. Bộ lông đen tuyền của nó sáng lấp lánh dưới ánh nắng mờ nhạt, đôi mắt đỏ rực như hai hòn than cháy âm ỉ. Nó gầm gừ, tiếng rít vang lên như một lời cảnh báo chết chóc.

-Clara, chạy đi!

Bố hét lên, cùng lúc đó, mẹ lao lên trước, chắn ngang giữa tôi và con quái vật.

Tôi không thể nhúc nhích. Nỗi sợ trói chặt đôi chân tôi xuống mặt đất.

Con quái vật gầm lên và lao tới với tốc độ kinh hoàng. Chỉ trong tích tắc, nó quét ngang một cánh tay khổng lồ, hất văng cả bố và mẹ ra xa. Cơ thể họ đập mạnh vào bức tường đá phía sau, rơi xuống nền đất lạnh lẽo. Họ nằm bất động.

-Bố! Mẹ!

Tôi thét lên, nước mắt trào ra khi thấy bố mẹ không còn cử động.

Ngay khi tình hình trở nên tuyệt vọng, một người đàn ông từ trong bóng tối bước ra. Anh có dáng vẻ cao lớn, phong trần, với chiếc áo khoác dài phất phơ theo từng bước đi. Thanh kiếm bạc trên tay anh phát sáng, và một khẩu súng đặc biệt nằm gọn bên hông.

-Đừng sợ, tôi đến để giúp.

Giọng anh trầm, chắc chắn, như một lời hứa giữa cơn ác mộng.

Không một chút do dự, người đàn ông lao thẳng vào con quái vật. Từng cú đánh của anh dứt khoát, mạnh mẽ, nhắm chính xác vào những điểm yếu trên cơ thể kẻ thù. Cú đấm của anh vang lên như tiếng sấm rền, từng đòn đánh mang theo sức mạnh phi thường.

Nhưng con quái vật không dễ dàng bị khuất phục. Nó gầm lên, đôi mắt đỏ rực tràn ngập sự thù hận. Với móng vuốt sắc bén, nó phản đòn, quét ngang một nhát đầy uy lực, buộc người đàn ông phải lùi lại né tránh. Không khí tràn ngập mùi kim loại của máu.

-Clara, mau đưa bố mẹ em đến nơi an toàn!

Anh hét lên giữa trận chiến, giọng nói như xé tan không gian.

Tôi sững người, tim đập điên cuồng trong lồng ngực. Ánh mắt anh lướt qua tôi—chớp nhoáng nhưng tràn đầy sự kiên định. Đó không phải là một lời đề nghị. Đó là một mệnh lệnh.

Tôi nuốt khan, đôi chân run rẩy nhưng vẫn cố gắng chạy về phía bố mẹ, mặc kệ nỗi sợ hãi đang trói chặt lấy mình.

Tôi nắm lấy tay bố mẹ, cố gắng kéo họ ra xa. Nhưng sự sợ hãi khiến chân tôi như đông cứng. Tôi không thể bỏ đi khi người đàn ông kia đang liều mạng để bảo vệ chúng tôi.

Trong khoảnh khắc nguy hiểm nhất, con quái vật vung móng vuốt về phía tôi. Người đàn ông lập tức lao đến, dùng cơ thể mình che chắn cho tôi.

Không! Tôi hét lên khi thấy máu từ vai anh nhuốm đỏ bộ áo khoác.

Dù bị trọng thương, anh vẫn không lùi bước. Với một đòn chí mạng, anh vung thanh kiếm bạc, đâm thẳng vào tim con quái vật. Nó gầm lên một tiếng cuối cùng rồi ngã gục, cơ thể tan biến thành tro bụi.

Người đàn ông loạng choạng, rồi ngã xuống. Tôi chạy đến bên anh, nước mắt lăn dài trên má.

Anh... anh không sao chứ?

 tôi nghẹn ngào hỏi.

Anh nở một nụ cười yếu ớt, đôi mắt dần trở nên đục ngầu, ánh sáng trong đó nhạt dần như ngọn đèn dầu sắp tắt.

-Đừng buồn…

Giọng anh yếu ớt nhưng vẫn mang theo sự kiên định.

-Đây… là công việc của chúng tôi.

Anh ngừng lại một chút, cố gắng hít một hơi dù mỗi hơi thở đều đầy đau đớn. Bàn tay anh run rẩy siết nhẹ lấy tay tôi.

-Nhưng nghe này, Clara…

Anh nhìn tôi, đôi mắt chứa đựng một sự khẩn cầu.

-Tôi biết em xem xuất thân của mình là một lời nguyền. Nhưng em không thể trốn tránh mãi…

Tôi cắn chặt môi, nước mắt lăn dài trên má.

-Nếu em tiếp tục chạy trốn…

Giọng anh nghẹn lại, nhưng vẫn cố nói tiếp.

-Sẽ còn nhiều người… phải hy sinh vì em.

Bàn tay anh dần mất đi hơi ấm, nhưng vẫn cố nắm lấy tôi lần cuối.

-Điều tốt nhất em có thể làm… là đối mặt với nó.

Rồi bàn tay anh buông lơi. Cơ thể anh trở nên lạnh giá trong vòng tay tôi.

Tôi nấc nghẹn, siết chặt lấy anh như thể có thể níu giữ hơi ấm ấy lâu hơn một chút. Nhưng không… tất cả những gì còn lại chỉ là sự im lặng chết chóc.

rong không gian vắng lặng của khu rừng, những âm thanh duy nhất là tiếng gió thổi qua những tán cây và tiếng nức nở của tôi. Tôi không biết phải làm gì. Cảm giác bất lực tràn ngập trong tim tôi. Bố mẹ tôi, mặc dù bất tỉnh, vẫn còn sống, nhưng liệu có kịp thời để cứu họ không?

Tôi đứng dậy, đôi chân như nhũn ra, nước mắt vẫn lăn dài trên má. Tay run rẩy siết chặt chiếc điện thoại, tôi cố gắng kiểm soát hơi thở, ép bản thân phải tỉnh táo. Cuối cùng, tôi bấm số của Logan.

Lần đầu tiên trong đời, tôi thực sự cần một ai đó.

Tiếng chuông reo vang trong sự im lặng đáng sợ của đêm tối. Tim tôi đập mạnh, từng nhịp đẩy sâu thêm nỗi hoảng loạn trong lòng. Rồi giọng nói quen thuộc vang lên bên kia đầu dây.

-Clara? Em ổn chứ?

Anh vẫn trầm tĩnh, nhưng tôi nghe rõ sự lo lắng trong từng lời nói.

Tôi nghẹn ngào, cố gắng nói nhưng cổ họng nghẹn cứng lại.

-Logan… tôi bị tấn công… Một người đã chết vì bảo vệ tôi… Còn bố mẹ tôi…

Giọng tôi vỡ vụn. -Họ bị thương… Tôi không biết phải làm gì… Làm ơn… giúp tôi…

Một khoảng lặng kéo dài. Tôi nghe thấy tiếng anh hít sâu qua điện thoại, như thể đang kiềm chế cơn giận và giữ bình tĩnh.

-Clara, nghe tôi đây.

Giọng anh trầm, chắc chắn, như một sợi dây kéo tôi khỏi vực thẳm hoảng loạn.

-Đừng hoảng loạn. Tôi sẽ đến ngay lập tức. Nhưng em phải hứa với tôi một điều—không được gọi cho bất kỳ ai khác. Nếu em làm vậy, mọi chuyện sẽ càng trở nên phức tạp. Không chỉ là cứu chữa, mà còn là bảo vệ em và gia đình em.

Tôi nuốt khan, đôi tay bấu chặt vào nhau.

-Vậy… tôi phải làm gì?

-Giữ bình tĩnh. Đợi tôi đến. 

Tôi nhắm chặt mắt, hít một hơi sâu.

-Hiểu rồi…

-Giỏi lắm. Tôi sẽ đến ngay.

Cuộc gọi kết thúc, để lại tôi trong bóng tối, chỉ còn tiếng thở dốc của chính mình và cơn ác mộng chưa kết thúc.

-tôi hiểu rồi, tôi trả lời, dù trong lòng vẫn đầy hoang mang. Nhưng lời nói của anh, giọng nói lạnh lùng và kiên quyết, khiến tôi cảm thấy như có một chút hy vọng.

-Mười phút nữa tôi sẽ có mặt. Đừng làm gì cả. Đừng hoảng loạn.

Một tiếng gầm vọng đến từ xa. Dường như có ai đó vẫn đang theo dõi chúng tôi. Cảm giác lạnh lẽo lại bắt đầu tràn ngập, nhưng tôi cố gắng xua đuổi nó. Mọi thứ giờ đây đã quá muộn để quay đầu. Tôi phải bảo vệ bố mẹ, tôi phải làm gì đó.

Mười phút sau, tôi nghe thấy tiếng động cơ trực thăng từ xa, xa dần rồi gần lại. Một chiếc trực thăng xuất hiện từ phía trên bầu trời, bay xuống với tốc độ không thể tin được. Tim tôi đập nhanh hơn khi chiếc trực thăng hạ cánh xuống mặt đất, cánh quạt quay vù vù tạo ra một cơn gió mạnh.

Cửa trực thăng mở ra và Logan bước ra. Anh không nói gì mà chỉ tiến đến tôi, nhanh chóng kiểm tra tình trạng của bố mẹ tôi.

-Clara, giúp tôi đưa họ lên trực thăng,

 anh ra lệnh, giọng anh vẫn bình thản nhưng cũng chứa đầy sự gấp gáp.

Tôi kéo tay bố mẹ, giúp họ lên trực thăng. Trước khi tôi lên, tôi liếc nhìn chiến binh kia lần cuối lần cuối, đôi mắt anh vẫn đầy sự kiên định, như thể anh đang truyền cho tôi một nguồn sức mạnh nào đó.

-Đi thôi,

Logan nói khi tôi lên máy bay cùng bố mẹ.

Khi chúng tôi đã ở trên không trung, Logan nhìn tôi, ánh mắt đầy quyết đoán nhưng cũng chứa đựng sự lo lắng.

-Clara, chúng ta đã qua được mối nguy hiểm này, nhưng phải chuẩn bị sẵn sàng cho những gì sắp tới. Em không thể trốn tránh nữa.

.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận