Nightwatch
trthesloth
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

vol 02: Sự lụi tàn của ánh sáng đầu tiên

Chương 0.5 Nhật Ký Bị Xóa Tên

0 Bình luận - Độ dài: 1,619 từ - Cập nhật:

Chương 0.5

Ngày 14 tháng 2 năm 1997

Bão tuyết trắng xóa Iceland. Gió gào rít qua từng vách đá, tựa như tiếng thét từ địa ngục vọng về. Tôi – Eva Sloth – đang bám theo dấu vết của một nhóm ma cà rồng cổ đại đã trốn thoát khỏi lưới giám sát của Night Watcher. Không ai biết mục đích của chúng là gì, chỉ biết rằng chúng đang tập hợp lại, như thể chờ đợi điều gì đó.

Tôi không đi một mình. Có ba người trong tổ đội của tôi: Maren – một pháp sư băng, Ylvana – chuyên gia truy dấu, và Cole – một trong những kiếm thủ giỏi nhất mà tôi từng biết.

Chúng tôi tưởng rằng mình là kẻ đi săn. Nhưng hóa ra, chúng tôi chỉ là mồi nhử.

Ngày 20 tháng 2 năm 1997

Họ phục kích chúng tôi vào đêm thứ năm.

Gió nổi lên từ phía đông – dữ dội, nhưng không tự nhiên. Erik đã linh cảm điều gì đó. Tôi còn nhớ anh ta quay lại nhìn tôi khi cả hai đang đi qua khe đá phủ băng, bàn tay lặng lẽ chạm vào báng súng bạc, mắt đảo quanh như thể sợ chính bóng tối đang bám theo từ sau vai.

Chúng tôi theo dấu một nhóm nhỏ – bốn con, có vẻ là ma cà rồng cấp thấp. Lần cuối cùng trạm gác báo tín hiệu là hai ngày trước. Nhưng Erik không tin chỉ có bốn.

Anh ta nói đúng.

Chúng không đợi bị phát hiện. Không cần. Bọn chúng biết lộ diện là một phần kế hoạch. Còn bầy thực sự… ẩn trong tuyết, dưới mặt đất, đằng sau vách đá.

Tôi không nghe thấy gì. Không một tiếng động. Chỉ đến khi Erik bị kéo ngược ra sau, cột sống gãy gập trong tiếng "rắc" lạnh lùng vang lên giữa rừng im lặng – tôi mới nhận ra rằng chúng đã ở quanh ta từ trước đó rất lâu.

Tôi không kịp bắn. Không kịp thở. Một móng vuốt xuyên qua vai trái. Một cú đánh xé gió từ bên phải. Tôi lăn người theo bản năng – phản xạ được dạy trong huấn luyện, thứ sống sót duy nhất còn sót lại sau cuộc tấn công.

Erik không hét. Nhưng tôi nghe tiếng anh gục xuống – tiếng cuối cùng của một Night Watcher thực thụ. Tôi chỉ kịp thấy đôi mắt anh mở to – không sợ hãi, mà tiếc nuối. Rồi máu anh tan vào tuyết, như thể đã luôn thuộc về nó.

Chúng nghĩ tôi đã chết. Có lẽ do máu tôi nhỏ xuống tạo thành hình bông tuyết – thứ dấu ấn kỳ lạ từng khiến những kẻ trong Hội thì thầm với nhau về "vết thừa kế". Có thể chúng hoang mang vì tôi không chết như những người bình thường khác.

Tôi không chờ chúng xác nhận. Tôi chạy.

Tôi chạy như thể trái tim bị móc ra phía sau, máu hòa lẫn trong sương. Cơn gió xé toạc vết thương trên vai, nhưng tôi không dừng lại. Bản năng nói rằng nếu tôi ngã xuống, Erik sẽ chết vô ích.

Tôi bỏ lại vũ khí, áo khoác, lương thực – và cả Erik – phía sau. Tôi chỉ còn mỗi bản thân và một tia ý chí mong manh rằng có lẽ… có lẽ tôi chưa đến lúc chết.

Và rồi… anh ấy tìm thấy tôi.

28.03.1997

Tôi tỉnh dậy trong một căn lều làm từ thân gỗ và vỏ cây, được sưởi ấm bằng ánh lửa xanh nhạt tỏa ra từ một loại đá mà tôi không biết tên. Vết thương bên hông đã được băng lại bằng lá rừng, gấp gọn như từng được huấn luyện bài bản. Không khí mang mùi nhựa thông cháy, tuyết tan, và… thứ gì đó rất xa lạ – như thể nơi đây không hoàn toàn thuộc về thế giới con người.

Khi tôi khẽ nhấc đầu lên, tôi thấy anh.

Anh đang ngồi quay lưng lại, cạnh bếp lửa. Dáng người cao, vai rộng, mái tóc dài màu bạch kim buông xuống đến lưng, phản chiếu ánh lửa như từng sợi thủy tinh. Khi anh nghiêng đầu, tôi mới thấy được một bên mặt – nét thanh tú gần như không thật, nhưng cứng cáp như được tạc từ gió và đá cổ. Đôi tai dài, mảnh, vểnh lên theo đường cong hoàn hảo, như đang lắng nghe từng nhịp thở yếu ớt của tôi.

Và rồi… anh quay lại.

Ánh mắt ấy – màu xanh bạc.

Không phải màu mắt thường. Không phải xanh của rừng, cũng chẳng phải của biển. Mà là ánh sáng của mặt trăng rọi xuống lớp sương phủ đêm đông – lạnh, xa xăm và thấu tận đáy tim.

Anh không hỏi tôi là ai.

Chỉ nhìn vào mảnh huy hiệu gãy nát trên áo khoác của tôi – thứ đã từng là biểu tượng cho một đơn vị đặc biệt, nay chỉ còn là một khối kim loại bị móp méo – rồi khẽ nói, giọng trầm thấp như gió trượt qua tầng tuyết:

“Người của bóng trăng…”

Tôi không đính chính.

có lẽ đây là cách mà họ gọi chúng tôi

Dù là gì… tôi đã để yên. Không phải vì muốn giấu – mà vì không đủ sức để nói thêm điều gì.

11.06.1997

Chúng tôi sống cùng nhau trong căn lều đá nằm giữa khe băng nứt. Anh gọi tôi bằng một cái tên khác. Tôi đã quên cảm giác được ai đó nhìn mà không phán xét. Không sợ hãi. Không đòi hỏi.

Tôi từng đọc trong hồ sơ về Snow Elf, một chủng tộc cổ sống sót sau Đại Chiến phương Bắc. Những kẻ trung lập, không thuộc về ánh sáng hay bóng tối. Họ không tham gia chiến tranh. Họ không giao ước. Họ không mang thù.

Nhưng anh... đã yêu tôi.

28.3.1998

Tôi sinh đứa trẻ vào một đêm gió lớn.

Mặt trời không mọc trong suốt ba ngày sau đó – hiện tượng mà dân bản xứ gọi là “hơi thở của mùa Đông đen”.

Anh nói đứa trẻ mang ánh sáng ẩn trong dòng máu đen. Một điều chưa từng có.

Tôi không hiểu hết. Tôi chỉ cảm thấy lòng mình đau nhói khi nhìn vào đôi mắt ấy – đôi mắt không giống ai trên thế gian này.

25.04.1998

Chúng tìm được tôi vào đêm dài nhất.

Tôi biết sẽ có ngày này. Nhưng không nghĩ nó đến khi tuyết còn phủ dày trước cửa hang, và con tôi vẫn chưa biết gọi tên tôi.

Chúng không gửi tin báo, không rình rập. Chúng đến như những cơn gió từ địa ngục – lạnh lẽo, im lặng, và mùi máu lan ra trước cả khi bầu trời đổi màu.

Không phải bọn thường. Đây là những kẻ được sinh ra từ máu của thủy tổ, những kẻ có thể đánh hơi được sự pha trộn của ánh sáng trong một giọt máu tạp chủng.

Anh đã cảm nhận được trước tôi.

Không nói gì, chỉ kéo tôi vào trong – nụ hôn vội vàng lên trán, như thể... như thể biết rằng sẽ không có lần thứ hai.

Tôi nhớ đôi mắt anh khi kéo dây cung: ánh sáng bạc cháy lên từ đầu mũi tên, phản chiếu tia lửa trong linh hồn anh. Anh – một chiến binh hoàng tộc Elf cuối cùng còn biết yêu thương kẻ thù truyền kiếp.

Ba tên. Không… bốn.

Tên đầu tiên tan vào gió.

Tên thứ hai gào thét – nhưng bị xé đôi bởi mũi tên ánh bạc.

Tên thứ ba lao vào, miệng rít lên những lời nguyền cổ ngữ. Anh nhảy lên như ánh chớp – không cần suy nghĩ, chỉ là bản năng của kẻ đang bảo vệ điều quan trọng nhất.

Rồi...

Tên cuối cùng – lớn hơn tất cả, mang mặt nạ xương, với huyết ấn cháy đỏ trên ngực – lao xuống từ vách đá.

Anh quay lại nhìn tôi, ánh mắt không còn sợ hãi.

Chỉ có một từ duy nhất thoát ra giữa cơn gió rét buốt:

Chạy.”

Tôi không muốn. Tôi chưa bao giờ muốn rời khỏi anh.

“Eva, chạy đi.”

Tôi chạy. Trong tay là con, sau lưng là tiếng cung gãy. Tiếng gầm của kẻ đang bị thương. Tiếng ánh sáng nổ tung trong bóng tối. Mùi tro, mùi máu, và… mùi ký ức đang cháy rụi.

Tôi không quay đầu lại.

Khi ánh sáng bạc bùng lên lần cuối, cả vùng tuyết phía sau tôi rực sáng như một vầng dương cuối cùng của kẻ không thuộc về thế giới này.

 

27.4.1998

Tôi quay về.

Không phải vì tôi muốn, mà vì đứa trẻ cần được bảo vệ.

Tôi biết, họ sẽ không chấp nhận tôi. Càng không chấp nhận .

Họ nhìn tôi như thể tôi chưa từng tồn tại – một cái tên từng được ghi trong sách gia tộc, giờ bị xóa bằng mực đen.

24.12.1998

Tôi không thể tiếp tục viết thêm nữa.

Cuốn sổ da cũ này là món quà của người thầy.

Nó có khắc biểu tượng trăng lưỡi liềm và cành cây bách – dấu hiệu cũ của những người đã từng sống dưới danh xưng Night Watcher.

Tôi không biết liệu mai này đứa trẻ ấy có tìm thấy những dòng chữ này hay không.

Nhưng nếu có...

Me xin lỗi.

Không phải vì con được sinh ra.

Mà vì con phải mang trong mình tất cả những thứ con chưa từng được chọn lựa.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận