Lỗi Số 410
Van Locker Taowork
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần I : Vụ Án Kì Lạ

Chương 13 : Quái vật

0 Bình luận - Độ dài: 2,959 từ - Cập nhật:

"Cậu lại giết người rồi! Tớ đã nói là không được giết người cơ mà!"

Trong một căn phòng tối om ở nơi địa ngục trần gian, một cô gái trẻ đang quở trách cậu thanh niên. Trên người cậu thanh niên lấm lét toàn máu với máu.

"Tại sao?"

Cậu thanh niên nghiêng đầu khó hiểu, con dao dính đầy máu vẫn còn nằm trên tay cậu.

"Trời đất, cậu thực sự hỏi tớ câu đó đấy hả?"

"Tớ không hiểu, sinh mạng con người có gì đáng giá lắm sao?"

Cô gái trẻ gần như chết lặng, cô đưa tay lên xoa trán rồi nhẹ nhàng lấy con dao trong tay cậu ra.

“Vì cậu cũng là một con người như tớ, như bao người khác. Sinh mạng quý lắm đấy cậu biết không? Chúng ta chỉ sống có một lần thôi đấy!"

"..."

Cậu thanh niên im lặng một hồi rồi lại lên giọng hỏi cô.

"Vậy còn trong trường hợp ta bị dồn đến chân tường thì sao?"

"Nếu trong trường hợp đó thì..."

Lần này đến lượt cô gái trẻ im lặng, phải mất vài giây sau cô mới có thể trả lời câu hỏi cậu.

"Phải trong tình huống cấp bách nhất ảnh hưởng đến sự sống còn của mình thì cậu mới được phép giết người, nhớ chưa?"

"Chỉ được giết trong tình huống hiểm nguy nhất..."

Cậu thanh niên cứ lẩm bẩm mãi một câu như thế cho đến tận ngày nay.

-----------------------------------------------

Ba điểm.

Có tổng cộng ba điểm mà tôi có thể tấn công bằng dao để vô hiệu hóa đối phương mà không gây nguy hiểm đến tính mạng.

Đầu tiên là phần bắp chân, chém vào phần thịt dày ở đây có thể làm đứt cơ, gây đau đớn và khiến cho đối phương không thể đứng vững.

"Oái chân tao!"

Tiếp theo là phần cẳng tay, một nhát chém đủ sâu có thể làm tổn thương gân cơ, khiến tay mất đi khả năng cầm nắm vũ khí.

"Mày làm gì thế?! Nhặt lại súng mau!"

"Tao không thể... Tay tao cứ bị làm sao ấy!?"

Và cuối cùng là vùng đùi, bằng cách chém vào cơ đùi thì nó có thể gây đau đớn đến cực điểm và khiến đối phương không thể di chuyển.

Nói cho cùng, miễn sao không trúng động mạch thì mọi thứ đều ổn át hết.

"ÁÁÁÁÁ."

"Thằng cớm đấy nhanh quá! Tao chưa kịp bắn thì nó đã né ra chỗ khác rồi!"

"Mẹ kiếp, bên phải có con robot đang càn quét cả lũ trong khi bên trái thì có thằng cớm đang quẩy tung đội hình!"

"Hôm nay là ngày quái gì mà xui dữ vậy!?"

Tôi xuất hiện phía sau một tên người Trung rồi rạch một đường dài trên đùi hắn.

"Ngày tàn chứ còn ngày gì."

Sau khi tiêm xong thứ huyết thanh mà AL-7 đưa cho thì cả người tôi nóng bừng như bị lửa đốt, cảm giác như năng lượng trong người đang sôi cuồn cuộn hơn bao giờ hết.

Tôi gần như không còn cảm giác đau đớn nữa, thay vào đó thì nó đã chuyển đổi hết thành năng lượng.

Hơn thế nữa, ngoài việc chuyển đổi cơn đau thành năng lượng ra thì thứ huyết thanh ấy cũng tăng cường mọi giác quan của tôi.

Tôi có thể nghe rõ tiếng tim mình đang đập thình thịch, nhìn thấy những viên đạn đang bay tứ tung và thậm chí còn phản ứng kịp để né.

"Mày nghĩ mày giỏi lắm à?!"

Một tên nữa lại lao tới, trên tay hắn là một con dao mã tấu, hắn gầm lên như một con thú hoang.

"Không phải nghĩ."

Chỉ tiếc là hắn chưa kịp vung dao thì tôi đã nhanh chóng trượt người xuống dưới để tránh, đồng thời xoay người cắt ngang bắp chân hắn một nhát sâu.

"Đó là sự thật mà."

Ngay khi hắn vừa khuỵu gối xuống, tôi liền tiếp tục di chuyển tiếp để tránh đạn.

Mặc dù không chắc chắn hoàn toàn nhưng tôi có cảm giác mình như đã lấy lại được phần nào sức mạnh khi xưa.

Tôi di chuyển dần về phía AL-7, nó lúc này vẫn còn đang xả đạn liên tục về phía kẻ địch, tay còn lại cầm chiếc khiên năng lượng chắn trước mặt.

Khác với tôi, thay vì vô hiệu hóa kẻ địch thì AL-7 chọn cách nã đạn thẳng vào địch, giết thẳng luôn đối phương chứ không tha cho ai cả. Mỗi phát đạn mà nó bắn ra đều rất chuẩn xác, gần như không trượt phát nào cả.

Khi thấy tôi lại gần thì AL-7 lên tiếng, giọng nó vẫn đều đều và vô cảm.

“Cậu Vance. Tôi nhắc lại mục tiêu chính của chúng ta là chạy thoát chứ không phải để tử chiến.”

“Biết rồi, anh khỏi phải nói!”

“Tôi đã xác định được lối ra. Cổng thoát gần nhất nằm phía đông nam, khoảng cách là 120 mét.”

Tôi núp sau tấm khiên năng lượng của AL-7, giọng gấp gáp.

“Nhưng phía đông nam đang chật kín địch mà?! Làm sao mà chạy ra đấy được?”

AL-7 không trả lời ngay. Thay vào đó, một phần lớp vỏ kim loại ở bả vai nó bật mở ra, để lộ một cơ chế phóng mini được lắp trên đó.

“Chúng ta sẽ xông qua.”

Ngay lập tức một quả tên lửa nhỏ bằng bóng bàn phóng ra khỏi vai AL-7 và bay về phía kẻ địch.

“OÁI-”

“CHẾT RỒI! CHẠY NGAY ĐI-”

Trong một khoảnh khắc, tất cả những tiếng la hét hay chửi rủa đều bị lấn át bởi tiếng nổ vang trời. Đồng thời một ánh sáng chói đột ngột che khuất hết tầm nhìn của tôi.

Khói bụi cuộn lên từ phía trước, các mảnh tường vụn và xi măng văng tung tóe ra khắp mọi nơi. Tôi thì ho sặc sụa do khít phải đống bụi mịt mù, tay cố che miệng.

“Đường đã thông rồi.”

“Họe… Lần sau nếu còn làm vậy thì nhớ báo với tôi một tiếng hộ cái! Khói bụi mù mịt quá!”

Hai người chúng tôi không chần chừ mà xông thẳng qua đống đổ nát, băng qua biển xác. Dù rằng vẫn còn vài tên may mắn sống sót sau vụ nổ đó nhưng chúng tôi chẳng buồn quan tâm mà lao thẳng qua.

“Còn ba mươi mét nữa!”

Sau khi chạy được một lúc thì cuối cùng tôi cũng thấy được lối thoát, đó là một cánh cửa sắt to đùng đã được mở tung ra.

“May quá! Lối ra đây rồi-!”

Tuy nhiên, chưa kịp dứt lời thì tôi đã phải nhảy sang một bên để tránh một đòn tấn công bất ngờ. Chỗ mà tôi vừa đứng giờ đây đã trở thành một hố sâu hoắm, sàn nhà xung quanh thì nứt một vết to tổ chảng.

“Cái gì thế?!”

“Phát hiện hai đối tượng mới đã xuất hiện.”

Tôi ngước mắt nhìn lên và thấy hai bóng dáng đang đứng sừng sững chắn ngay trước lối thoát.

Cả hai đều là đàn ông, đều sở hữu một thân hình vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn. Họ mặc đồng phục đen bó sát, trên vai đeo tấm vải có thêu hình rồng vàng uốn lượn. Một tên trong số đó có kiểu tóc cạo sát, tên còn lại thì hói đầu.

Một người tay cầm song đao có gắn xích sắt. Người còn lại đeo trên tay một loại găng tay kim loại, nhìn thôi là tôi đã biết nếu mình không may ăn phải một cú chắc nằm liệt luôn quá.

Không chỉ mình tôi mà cả AL-7 vừa nhìn đã nhận ra hai tên này chắc chắn không phải là loại tầm thường, tôm tép giống như đám đằng sau.

“Tránh ra.”

AL-7 lên tiếng, giọng nó từ vô cảm bỗng chuyển sang đe dọa.

Nhưng trước lời đe dọa của AL-7 thì hai người họ lại phá lên cười ầm, giọng chúng đầy mỉa mai.

“Thứ sắt vụn đó đang đe dọa anh em chúng ta kìa!”

“Anh biết, đúng là loại ngu xuẩn dám dọa chúng ta!”

Tôi nuốt khan sát lại gần AL-7, giọng hơi run run.

“…AL-7, anh còn quả tên lửa nào không?”

“Không. Kho vũ khí của tôi gần như đã cạn kiệt hết rồi.”

Tôi khẽ chửi thề.

Hai tên kia bắt đầu bước chậm về phía chúng tôi, giọng chúng hống hách nói.

“Ta là Li Wang.”

“Còn ta là Li Zhu.”

“Bọn ta là cặp anh em sát thủ nổi tiếng Đôi Tử!”

Tôi không nói gì quay sang nhìn AL-7, AL-7 cũng quay sang nhìn tôi.

“Anh biết bọn chúng là ai không?”

“Không.”

“Tôi cũng vậy.”

Chúng tôi nhìn nhau vài giây rồi lại quay lại nhìn hai tên sát thủ đang hùng hổ bước đến kia.

Li Wang là kẻ đeo găng với thân hình vạm vỡ, bắp tay to như phích.

Li Zhu thì lại ngược lại, hắn nhỏ người hơn anh hắn nhưng về tổng thể thì vẫn to hơn tôi gấp chục lần. Hắn trông có vẻ như không vui lắm khi nghe cả hai người chúng tôi không nhận ra họ, gân nổi rõ trên trán luôn mà.

“Ê, chúng mày đùa tao đấy hả?”

Li Wang đưa tay ra chặn Li Zhu lại, trông hắn bình tĩnh hơn nhiều so với tên em.

“Không cần phải cáu gắt lên, đằng nào chúng ta chẳng cho hai tên đó biết thế nào là nỗi sợ hãi.”

“Anh nói chỉ có chuẩn.”

Li Zhu nói rồi bắt đầu xoay tròn hai cây đao gắn xích, không khí xung quanh hắn bỗng rít lên toàn tiếng gió vù vù.

“Cho em xin thằng cớm kia nhé, em muốn chặt đứt tứ chi của nó rồi biến nó thành bao cát sống mang về tập đấm.”

Tôi khẽ rùng mình khi nghe tên Li Zhu nói vậy. Hai anh em nhà này rõ ràng không chỉ mạnh mà còn bệnh hoạn nữa hả?

Li Wang đấm tay vào nhau trong khi nhìn AL-7, giọng hắn có chút khó chịu nhưng vẫn gật đầu cho phép.

“Được rồi, vậy anh chiều em lần này đấy nhé, đống sắt vụn kia cứ để anh đập nát thành phế liệu.”

AL-7 trông có vẻ như không quan tâm tới tên Li Wang là mấy, thay vào đó nó quay đầu sang nói với tôi.

“Tôi đoán chúng ta không còn cách nào ngoài việc đánh bại bọn chúng rồi. Cậu liệu có xử lí được tên Li Zhu không?”

Tôi cười mỉa, mặc dù tôi chưa bao giờ là người yếu bóng vía nhưng cái cảm giác bị người khác lôi ra làm thứ tiêu khiển làm tôi rất khó chịu

“Đương nhiên rồi, anh lo xử lí tên não cơ bắp đó đi.”

“Thống nhất nhé."

“Được-"

Chưa kịp dứt câu thì tôi và AL-7 đã phải đồng loạt nhảy lùi sang hai bên để tránh đòn tấn công bất ngờ của tên Li Wang.

Cái tên tứ chi phát triển đó vừa giáng thẳng một cú đấm trời giáng xuống sàn nhà, chỉ riêng cú đó thôi đã đủ để khiến cho cả mặt đất rung chuyển nhẹ rồi.

"Sức mạnh quái quỷ gì thế này?!"

Tôi vừa đáp xuống đất đã lại phải lộn người tiếp sang phía bên phải để tránh hai phát chém chéo đến từ tên Li Zhu.

Tiếng thép xé gió rít lên bên tai làm tôi sởn hết cả da gà da vịt.

“CHẾT NÀY!”

“Chậc.” Li Zhu gào lên rồi quay người, hắn định dùng đà để quét xích ngang bụng tôi.

Tôi nhào người xuống sát đất để né. May mắn thay lưỡi đao chỉ sượt qua cách bụng tôi có vài centimet chứ không là người tôi đã biến thành một phần hai rồi.

Tôi định áp sát tên Li Zhu để phản đòn nhưng hắn ta rất nhanh đã đoán được ý định của tôi và liên tục giữ khoảng cách.

“Kèo này khó…”

Thứ vũ khí mà tên Li Zhu đang dùng là một cặp song đao gắn với xích sắt. Nó cho phép người cầm có thể tấn công từ cự ly xa, vừa chém vừa quấn, nói chung là khó có thể áp sát được.

Hơn nữa, khi giao chiến với tên Li Zhu thì tôi nhận ra một điều rất quan trọng. Li Zhu tuy nhỏ người hơn anh trai nhưng bù lại tốc độ và kỹ năng tấn công của hắn lại cực kỳ linh hoạt, cứ mỗi lần tôi lại gần là hắn lại nhảy ra xa vài mét.

“Hừ.”

Tôi cố lùi lại để tránh một đòn đâm thẳng mặt. Nhưng đương nhiên, làm gì có chuyện hắn để tôi né, hắn đột ngột thay đổi quỹ đạo giữa chừng và nhắm xuống phần ngực.

“Mày không né được đâu thằng cớm thối tha!”

"Ái! Đau!"

Một nhát chém chéo sượt qua người tôi, làm rách lớp vải tôi quấn quanh người và cả da. Vết thương ở phía mạng sườn đang lành dần thì lại bị rỉ máu ra lần nữa.

Mặc dù đã được tiêm thứ huyết thanh tăng cường sức mạnh nhưng cảm giác đau đớn thì vẫn còn đó, có khi thậm chí nó còn đau hơn ấy.

Tôi lùi lại để thoát khỏi tầm đánh của tên Li Zhu, cố gắng tìm cách để đánh bại hắn.

Những lúc như thế này thì phải dùng cái đầu!

Nghĩ đi nào tôi ơi! Từ trước đến nay mình vẫn luôn xoay xở được trong mọi tình huống khó khăn cơ mà!

"Từ từ đã... Lưỡi đao gắn xích...?"

A, đã có cách rồi-

Bỗng nhiên một âm thanh chói tai vang lên khiến tôi giật mình. Theo phản xạ tôi quay đầu lại định nhìn xem chuyện gì đang xảy ra ở mặt trận bên kia thì tên Li Zhu đã chộp lấy thời cơ đó để tấn công.

"Thằng ngu! Đang đánh nhau thì đừng bao giờ ngó đi chỗ khác!"

Chỉ trong một khoảng khắc ngắn ngủi tên Li Zhu đã vung thẳng lưỡi đao đến trước cổ tôi. Tôi chưa kịp quay đầu lại thì một cảm giác nóng và rát ngay lập tức truyền đến vai tôi.

"Hả? Gần đến thế rồi mà cơ thể mày vẫn kịp phản ứng để tránh hả?"

"Á..."

"Mà thôi, dù mày đã cố tránh thì tao vẫn chém trúng mày đấy thôi. Đó mới là điều quan trọng."

Tên Li Zhu bắt đầu nhe răng ra cười khoái chí như điên dại.

Trong khi đó thì tôi chỉ im lặng nhìn xuống vai mình, lưỡi đao của tên Li Zhu đã rạch một đường sâu đến tận xương. Máu cũng bắt đầu tuôn ra như suối.

Dù rằng cảm giác đau đớn đã đạt đến cực điểm nhưng tôi vẫn cắn chặt môi đến mức túa cả máu ra.

Tên Li Zhu thấy tôi chưa gục xuống và đau đớn gào thét như hắn mong đợi thì bắt đầu nhíu mày, nụ cười dần tắt đi.

"Ê, mày chết rồi à?"

"..."

Tôi không trả lời hắn mà chỉ đưa con dao trên tay lên chỗ vai bị thương, nơi mà tên Li Zhu vừa đâm trúng.

"Ê... Ê, mày làm cái quái gì thế?"

Li Zhu lùi lại nửa bước khi thấy tôi đặt dao lên chính vết thương trên cơ thể mình.

"M-mày điên rồi hả?!"

Mặc dù hơi run tay nhưng tôi vẫn có thể tự rạch lên vai mình, trong quá trình tôi cắn chặt răng, cố gắng để giữ mình tỉnh táo.

"Đây rồi..."

"Sao tự nhiên mày lại đâm chính mình!? Đau quá hóa rồ rồi hả!?"

Brachial prexus, hay nói thẳng ra là dây thần kinh vai. Chỉ cần loại bỏ nó là mình...

Sau khi suy nghĩ kĩ lưỡng thì tôi đã đưa ra một quyết định cuối cùng, tỉ lệ tôi có thể thoát ra khỏi đây là rất thấp. Hoặc là tôi từ bỏ và chịu chết ở đây thì mọi khổ đau của tôi sẽ ngay lập tức kết thúc...

...Hoặc là tôi chấp nhận rủi ro và đánh cược bằng chính mạng sống của mình...

Cùng lắm là chết mà thôi, giống y hệt cách một. Nhưng ít ra là mình vẫn còn một chút cơ hội để sống sót.

Nghĩ rồi tôi liền dùng dao cắt đứt dây thần kinh của mình.

"ARGHHH."

Từ cơn đau khủng khiếp dần dần biến mất cho đến khi tôi không còn cảm thấy gì nữa ở phía phần vai trái nữa, nó đã hoàn toàn tê liệt rồi.

Tay trái của tôi vì thế mà cũng trở nên vô dụng, tất cả chuyện còn lại đành phải nhờ vào tay phải vậy.

Li Zhu đứng đờ người ra khi phải thấy toàn bộ cảnh tượng khủng khiếp ấy, phải mất vài giây sau hắn mới có thể phản ứng lại, hắn nhìn tôi đầy ghê tởm.

"T-thằng điên! Từ trước đến này tao chưa từng gặp ai tự đâm vào vết thương như mày cả! Mày rốt cuộc là cái thứ gì vậy?!"

Tôi chậm rãi dùng tay phải rút lưỡi đao đang đâm chặt trong vai mình ra, mắt nhìn chằm chằm vào hắn.

"Ngày xưa từng có người gọi tao là quái vật. Giờ nhớ lại tao thấy tên đó nói cũng đúng đấy."

"Hả-!?"

"Trả lời rồi đấy. Giờ thì hai ta bắt đầu hiệp hai thôi chứ nhỉ?"

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận